Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

08:00 am ngày hôm sau:

- Nè, Amber ! Cậu dậy đi!

Min kéo rèm cửa sổ khiến ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mặt cậu. Theo phản xạ dĩ nhiên phải đưa tay che mắt lại, nhưng rồi bỗng nhiên đúng một giây sau cậu ngồi bật dậy như lò xo:

- Mới gọi gì?

- Cậu muốn tôi gọi cậu là gì!!! Amber... Kook hay cái tên khai sinh Tuấn Chung Quốc con trai của bang chủ Tuấn Thế Khải vs cô Mei. - thanh niên tung tăng xếp chăn, trông mặt khá bình thường.

- Làm sao bạn biết?

- Tôi còn biết nhiều hơn vậy nữa kìa. Ba của cậu là Tuấn Thế Khải – cố Bang Chủ Phi Ưng Bang. Trước đây ông ta từng có vài cuộc làm ăn với ba của tôi nên tôi nhớ khá rõ mặt.

- Còn gì nữa?

- Cậu bị em trai song sinh của ba cậu bắt cóc năm tám tuổi, sau đó tiến hành tẩy não để biến cậu thành một “robot người thật” phục vụ cho ông ta. IQ của cậu tận 210, đạt trình độ tiến sĩ vào năm mười hai tuổi. Chính thức trở thành sát thủ chuyên nghiệp cách đây ba năm. Cậu đã thực hiện trên dưới hơn 35 vụ ám sát, 20 vụ trộm bảo vật và 45 cuộc giao dịch phi pháp. Bí danh của cậu là Kook

Min liệt kê không sót một chi tiết nào, lại còn rất cao giọng. Cậu không nói gì, chỉ chậm rãi ngước đôi mắt vô hồn băng lãnh vốn có lên nhìn thanh niên trước mặt :

- Chỉ cần trả lời ba câu hỏi của tôi thôi. Bạn ... đã xâm nhập máy tính và xem tài liệu mật của tổ chức Phi Ưng?

- Đúng vậy!

- Hệ thống máy tính của bạn đã bị xâm nhập ngược lại bởi virus JK97?

- Cũng đúng luôn. Đi tong hết cả dàn rồi, chắc sẽ mất thời gian dài để khôi phục. Dù đã nghe danh tên của virus đó từ lâu nhưng không ngờ nó lại mạnh mẽ và hoàn hảo như vậy. Đứa quỷ cái nào viết ra con virus ôn hoàng đó không biết!!!! – Min nghiến răng nghiến lợi một cách khá tức tối khi nhớ lại.

- Bạn đã truy cập cách đây bao lâu? – cậu có vẻ nghiêm trọng, leo xuống khỏi giường tiến đến trước mặt Min.

- Ơ...

Min ngó nghiêng nhớ lại, ai ngờ lại bị cậu quát một cái giật điếng cả người:

- NÓI MAU!!!

- Lúc 7 giờ sáng. – giật mình nên nhớ ra ngay.

- Khốn kiếp! Tự chuốc họa sát thân rồi.

Cậu lẩm bẩm thế, nhanh tay mở tủ đồ lấy đại một cái áo khoác mặc vào.

- Gì? Họa sát thân là sao? – mặt nghệch ra.

- Virus JK97 là do tôi viết, tên đầy đủ là JUNGKOOK1997. Là một chương trình tân tiến, sẽ xâm nhập ngược lại máy tính của đối phương nếu có kẻ cố tình hack máy tính của tổ chức. Máy bị hỏng, nghĩa là tổ chức đã truy ra địa điểm, bạn xem tài liệu mật đồng nghĩa với việc sẽ bị giết để diệt khẩu. Mau thu dọn đồ đạc nhanh đi!!!

- Nhưng mà…“Xoảng…. xoảng… xoảng”

Cũng may cậu phản ứng nhanh nhào đến ôm Min nằm xuống, nếu không mất mạng là cái chắc. Kính cửa sổ trong nhà vỡ tan tành, cậu tiến đến chỗ mặt sàn có đầu đạn.

- Loại đạn 12,7x108 mm... Là súng bắn tỉa OSV - 96… Chúng đến rồi!!!

- Hả? Vậy… vậy giờ mình phải làm sao?

- Có súng không?

*Lắc đầu*

- Vậy còn gậy điện?

*Lắc đầu*

- Trời ơi! Vậy còn xích sắt của tôi đâu???- Hôm cứu cậu tôi tưởng không cần thiết nên quăng lại tại chỗ rồi... – Min hồn nhiên đáp. – Nhưng tôi có dao nè!!!

... móc trong túi quần ra cây dao Thái nhỏ xíu dùng để gọt trái cây.

- Lấy dao tự đâm họng chết đi. Shit!!!

Cậu vò rối mái tóc một cách bực dọc, lần đầu tiên trong đời phải nói nhiều đến như vậy.  Thanh niên này đúng là cầm tinh con lừa, đã sinh ra cậu ta thì tại sao còn sinh ra cậu làm gì cơ chứ. Cậu dỏng tai lên nghe ngóng, tiếng xe hơi ngày một gần mà còn là rất nhiều chiếc.

- Đi theo tôi!

Min cầm lấy máy tính rồi kéo cậu chạy vào phòng tắm một cách hối hả. Hiện giờ cả hai đã “đứng giữa trung tâm phòng tắm”, cậu đã phải cố gắng giữ bình tĩnh lắm mới có thể nói chuyện bình thường với Min:

- Đang trốn?

- Không phải. Đợi một lát đi.

Min áp nguyên bàn tay của mình vào gương, lập tức mặt gương hiện ra một dãy phím số. Nhanh chóng ấn mật mã, cái bồn tắm từ từ nâng lên để lộ một căn hầm, bên dưới có cả bậc thang dẫn xuống:

- Đi thôi!

Min kéo tay cậu đi, cả hai vừa khuất thì chiếc bồn tắm cũng tự động trở về vị trí cũ.

Một đám người áo đen đằng đằng sát khí đạp tung cửa nhà, chúng lăm lăm họng súng từng bước tiến vào bên trong. Kẻ cầm đầu là một tên đàn ông tóc trắng, vuốt keo dựng ngược. Hắn ta bị mù một bên mắt, lại còn chống một cây gậy chim ưng. Liếc sơ qua không nhìn thấy ai, lũ cận vệ tự giác tản ra lục lọi.

... Vài phút sau……

- Anh Jacky, trong nhà không có ai. Chủ yếu toàn là quần áo và đồ con trai.

- Mau truy ra tung tích của thằng nhỏ đó. Nhớ "dọn dẹp" luôn chỗ này!

Tên bí ẩn đó đứng lên bỏ ra ngoài trước, một vài tên cận vệ nán lại “dọp dẹp”. Bốn quả bom được phân bố đều trong nhà, tất cả được hẹn giờ trong năm phút.

Bọn mafia nhanh chóng giải tán khỏi chỗ đó, chiếc đồng hồ hẹn giờ trên khối thuốc nổ cứ thế trôi qua dần.

“9... 8... 7... 6... 3... 2... 1”
“Tít….tít….tít”

- Trời! Cậu... cậu... – Min phát hoảng khi nhìn cậu rút chốt quả bom cuối cùng.

- Đừng có há hốc mồm như vậy! Nhìn cứ như con lừa.

- Cậu mạo hiểm vậy lỡ nó nổ thì sao?

- Dù cho có dùng súng bắn thẳng vào C-4 nó cũng không phát nổ huống chi là mấy cái thiết bị hẹn giờ hạng xoàng này. Chỉ với các kíp nổ chuyên dụng mới có thể kích hoạt được ngòi nổ của C-4. Vả lại chỉ cần vô hiệu hóa kíp nổ điện trong quả bom thì ổn ngay mà.

- Cái gì? C-4 là gì?

- Là một loại thuốc nổ dẻo có thành phần cấu tạo chủ yếu là Hexogen hay còn gọi là RDX, cấu tạo hóa học là C3H6N6O6, RDX chiếm đến cấu tạo hóa học là C3H6N6O6, RDX chiếm đến 91% thành phần của C4. Ngoài ra trong thành phần của C-4 còn có polyisobutilen, chất nhờn để làm dẻo hóa khối thuốc nổ và một lượng nhỏ xăng crep. Đối với thuốc nổ dẻo như C-4, người ta thường sử dụng kíp nổ điện, những cú shock mạnh bằng điện sẽ kích hoạt khối chất nổ.
– cậu chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bốn quả thuốc nổ rồi giải thích.

- Sao cậu biết? – Min nghệch mặt hỏi, đầu óc đang bận quay mòng mòng với những gì cậu nói.

- Không cần biết vì sao tôi biết. – cậu đứng dậy phủi phủi tay.

- Vậy sức công phá của nó có mạnh không?

- Cũng không mạnh lắm đâu, uy lực sát thương  “chỉ khoảng 7380 m/s”, 500g cũng có thể phá hủy cả một chiếc xe tải.- Hả??? – mặt của Min không còn một giọt máu, mồ hôi đua nhau rơi vì xém tí nữa đã bị nổ banh xác.

Dám thề là sau này không nghịch ngu, không tò mò đi xâm nhập máy tính của tổ chức Phi Ưng nữa.

- Giờ thì không sao rồi. Dọn dẹp đi.

Min nhanh tay nhặt mấy mảnh kính vỡ, sau đó dùng máy hút bụi làm sạch căn nhà. Cậu thu gom đầu đạn và thuốc nổ đem ra ngoài, Min cũng tò mò lon ton chạy theo sau. Cả hai đi bộ cách nhà một đoạn khá xa, cậu đặt mấy quả thuốc nổ xuống đất hí hoáy gì đó khiến Min vô cùng khó hiểu.

- Đếm từ một đến ba, đứa nào chạy chậm đứa đó bị nổ banh xác.

Cậu cất giọng lạnh te khiến gương mặt Min ngơ ngơ, ngáo ngáo. Nhìn đống thuốc nổ, định quay sang hỏi cậu có chuyện gì thì cậu đã chạy được một đoạn khá xa rồi.

- Nè! Đợi tôi với! Huhu... – Min vừa co chân chạy theo vừa mếu máo.

Vỏn vẹn ba mươi giây sau, một vụ nổ lớn đã khiến cho mặt đất rung chuyển. Cậu nhanh nhẹn ôm lấy Min nằm xuống.

“BÙMM…ẦẦmmm”

Người của Bang Phi Ưng nghe tiếng nổ từ dưới chân núi. Biết là đã xong nhiệm vụ, bọn chúng yên tâm quay về.

Cậu biết rõ tay chân của tổ chức Phi Ưng không phải là những tên ngu xuẩn, chúng sẽ không rời đi nếu biết mọi thứ chưa sạch sẽ. Cả hai trở về nhà, bỗng cậu lên tiếng khiến Min giật cả mình:

- Tại sao lúc nãy lại không bật đèn dưới hầm?

- Hả?... À... Ờ... Tại... dưới đó không có điện...– Jimin lóng ngóng.

- Không có điện tại sao trên tường lại có mấy chục cái công tắc?

- À... thì… thì gắn cho dzui. Hihi… - 😝😝😝😝😝

- Điên khùng.

Cậu bỏ đi khỏi, lúc này Jimin mới thở phào nhẹ nhõm. May mà cậu không đòi quay trở xuống dưới, nếu không cũng không biết giải thích như thế nào.

Từ ngày sống với Jimin, phải nói đúng hơn là từ ngày đầu tiên gặp, cậu đã phải mở miệng nói rất nhiều. Cậu cũng không biết tại sao nữa, chỉ là không thể không nói với một thằng nhỏ chân ngắn, não cá bằng một phần mười chân như vậy. Cũng đúng thôi, từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờ được tiếp xúc với một người đồng trang lứa thế này. Nếu nói chính xác thì Jimin chính là người bạn đầu tiên. Dù bình thường luôn tỏ ra lạnh lùng với Min nhưng cậu cảm thấy nơi này dễ thở hơn “nhà cũ” nhiều.

Nửa tháng trôi qua, những vết thương trên người đã lành hẳn. Cậu quyết định bỏ đi. Chẳng qua là sợ nếu Thế Khanh biết cậu còn sống thì Jimin sẽ gặp nguy hiểm. Và thế là một cuộc dây dưa diễn ra:

- Không được đi! – Jimin nắm lấy cánh tay của cậu.

- Muốn chết hả? Dám đụng vào người tôi?

- Không cho đi!!! –  thanh niên lì lợm siết chặt tay cậu ôm vào người mình , gương mặt bầu bĩnh nhăn lại.

*Im lặng*

- Ở lại đi mà, tôi sống một mình cũng buồn lắm. Tôi dư sức nuôi cậu mà, đừng đi! Nha! Nha! Nha!...

- Không.

Cậu mặc nhanh chiếc áo khoác da.

Mái tóc nâu đỏ rực dưới ánh nắng mặt trời. Dáng người cao ráo sải từng bước dài trên thảm cỏ, nhắm thẳng đường xuống núi. Cậu không mang theo bất cứ một thứ gì vì từ lúc đến đây vốn không có hành lí.

- Đi thật hả?

*Không trả lời*

- Ở lại đi mà!!!!

*Im lặng bước đi*

- Năn nỉ lần một!

*Vô hiệu*

- Năn nỉ lần hai!

*Không có kết quả*

- Năn nỉ lần ba!!!! – Min nhắm mắt nhấn mạnh.

*Mất dạng*

Jimin khóa cửa, môi hồng mím chặt:

- Bỏ đi hả? Tôi đi với cậu! Coi thử đứa nào lì hơn đứa nào. Nhất định phải thêm tên cậu vào hộ khẩu ngôi nhà một thành viên của tôi!!!

Khóa cửa xong liền đuổi theo cậu.

06:00 pm, trung tâm thành phố:

- Thằng Kook này đúng là trâu bò mà, đi một mạch từ trên núi xuống đây luôn! Mệt bỏ mẹ….

Jimin ngừng bước, dựa vào tường thở hổn hển. Còn cậu thì vẫn từng bước băng qua phía đường bên kia. Sợ mất dấu, Min lại co chân đuổi theo. Không biết tình trạng này sẽ duy trì bao lâu nữa. Loay hoay một hồi, cậu đã biến mất trong dòng người qua lại đông đúc. Jimin cuống cuồng chạy tới chạy lui tìm kiếm khắp nơi. Mới đây mà mất dấu rồi, trời ơi đúng khổ mà!

Trời sụp tối,thanh niên chán nản ngồi xuống vệ đường để nghỉ mệt. Đã tìm suốt hai tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không gặp, chán quá!

Chương trình độc thoại bắt đầu:

- Có lẽ cậu ta không muốn sống cùng mình.
- Nhưng cậu ta đâu còn chỗ nào để đi…

- Lỡ tên Thế Khanh bắt được cậu ta thì sao đây?

- Mình đặc biệt thích cái thằng lạnh lùng khó ưa đó!!!

- Mình mê chai chăm phần chăm, giới tính bình thường…. nhưng cứ cảm thấy thích cái thằng đó!

- Là sao vậy?

Đang độc thoại ngon trớn, bỗng một giọng nói lè nhè vang lên:

- Hey, nhok! Sao ngồi… hức… một mình… hức buồn vậy?

Jimin chậm rãi ngước mặt lên, trước mặt là ba tên say rượu. Chúng có bộ dạng thật lôi thôi và kinh khủng. Đứng lên bỏ đi thật nhanh, ai ngờ lập tức bị níu lại:

- Đừng tỏ ra khó chịu như vậy
chứ... Vui vẻ đi nào!

Min bị chúng xô vào con hẻm nhỏ gần đó, đến nỗi té phịch xuống đất.

- Ui da!

Tay xước một đường dài, chảy cả máu. Ba tên khốn đó nở nụ cười đê tiện:

- Nếu ngoan thì đâu ra nông nỗi.

- Đừng chạm vào tôi! Biến đi! – Jimin phẫn nộ.

- Không biến thì sao nào???Chúng thi nhau nắm tay, nắm chân. Hai bên giằng co một cách kịch liệt, Jimin vùng vẫy la hét:

- Cứu tôi! Cứu tôi với! Có sàm sỡ!!!!

- Không ai bận tâm đâu, em trai!!! Haha... – tên đó dùng tay bóp chặp lấy cằm khiến Jimin vô cùng khó chịu.

Thanh niên nhắm chặt mắt, môi mím lại một cách bất lực vì tay chân đã bị hai tên kia khống chế.

“Bốp…. Hự”

Tiếng thịt người va vào tường, sau đó là tiếng động “thanh thoát” của những cú đấm có vẻ không được nhẹ cho lắm.

“Bốp…. bốp”

Có vẻ như đã trở lại bình thường, tay chân không còn bị kìm kẹp nữa. Jimin từ từ mở mắt ra, nhìn thấy người đối diện như thể thấy vàng:

- Cậu quay lại rồi. Vui quá! – nhảy nhào tới ôm chầm lấy cậu mừng rỡ.

Cậu không nói gì, cũng không cười một cái. Tuy nhiên trong lòng lại cảm thấy rất khó tả. Có chút vui vui, có chút ân hận.

- Cậu sống với tớ nha! Năn nỉ thiệt á!

Jimin vừa đi vừa nói, trông gương mặt đang xụ xuống đáng yêu phết.

- Ừ.

- Thiệt hả??? Hứa danh dự nha, đứa nào bỏ đi đứa đó bị trời đánh.Jimin tung tăng chạy nhảy, trông có lẽ rất vui. Cậu nhìn theo cái bóng nhí nhảnh đó, bỗng chốc nở nụ cười nhẹ trong vô thức.

..........🌾🌾🌾🌾🌾

02:00 am New York

Hàng chục chiếc trực thăng đang bay lượn trên bầu trời đêm New York. Xe cảnh sát cứ thế từng đợt ồ ạt phóng nhanh qua các con đường xa hoa, tấp nập. Chắc hẳn đã xảy ra sự kiện gì lớn lắm thì phải.

Một tên khủng bố có tiền sử mắc chứng trở ngại tâm lý vừa vượt ngục cách đây hai tiếng. Chỉ vỏn vẹn trong vòng 120 phút mà gã đã cho nổ hơn năm quả bom. Điều đó khiến cho hai thành phố trở về với thời kì đồ đá, hai cây cầu đồ sộ bị gãy nát và một đường hầm lớn bị phá hủy. Viễn cảnh này không khác gì cuộc chiến tranh thế giới thứ hai nổi tiếng trong lịch sử. Hàng ngàn người hy sinh, khối tài sản vật chất khổng lồ dĩ nhiên cũng chịu chung số phận. Giờ đây, lực lượng cảnh sát Mỹ đang dùng mọi cách để ngăn gã ta lại. Ngặt nỗi họ không thể xác định được vị trí của tên khủng bố ở đâu. Một cuộc đấu trí với những lời thách thức ngông cuồng, bá đạo.

Gã là một tên tội phạm có đầu óc tầm cỡ. Những quả bom có sức công phá lớn đó được gắn lên người của một con mồi ngẫu nhiên. Chỉ cần quá thời gian gã quy định mà cảnh sát vẫn chưa tìm ra mục tiêu mang quả bom đó thì...

“BÙMMM”

Tiếng nổ của quả bom thứ sáu, tòa nhà cao tầng đang dần sụp xuống trước đôi mắt ngỡ ngàng đầy bàng hoàng và sợ hãi của mọi ngươi. Hiện giờ chỉ còn một quả cuối cùng nữa thôi.

- Lucky Seven!

Khóe miệng cong lên bệnh hoạn, nơi gã ta đang đứng là một vùng đen tối với vô vàn những khẩu súng gã cướp được từ lũ cảnh sát xấu số, những vật thể màu đen ấy chất thành đống dưới chân. Màn hình vi tính nhấp nháy chấm đỏ, mục tiêu cuối cùng đang di chuyển.

……………………………

- You saw my mummy, didn’t you?

Một cô bé nhỏ nhắn, tuổi chừng lên sáu ngây thơ hỏi thăm người qua đường. Cô bé có mái tóc vàng tết đuôi sam đáng yêu, trên người là đồng phục của ngôi trường cấp một không quá nổi tiếng, sau lưng mang balô hình gấu pol cực kì dễ thương.

Người đi đường phần lớn tỏ thái độ làm ngơ đối với đứa trẻ đi lạc. Họ bận rộn? Họ vô tình? Hay là họ vốn không quan tâm đến người khác ngoài bản thân họ?

Con đường đông đúc người qua lại, những bảng hiệu đèn màu liên tục nhấp nháy. Ở đó, cô bé ấy thật nhỏ nhoi…

- Please, i want to look for my mummy!

- Please show me the way...

- Please…

- Please…

Cứ thế, Chris chạy loanh quanh với đôi chân ốm yếu bé nhỏ.

Một bóng dáng anh tuấn từng bước tiến đến gần. Áo khoác da

sành điệu của teen boy, sơ mi trắng lãng tử, tóc nâu cá tính, giày thể thao tinh nghịch, mang kính đen thời trang làm nổi bật làn da trắng rạng ngời cùng chiều cao lí tưởng.

- Little girl, how can I help you? – giọng nói nhẹ nhàng cất lên với nụ cười đã nhìn thấu mọi việc.

Anh ngồi xuống để cân bằng chiều cao với cô bé, tạo cho cô bé cảm giác an toàn khi phải đối thoại với một người lạ mặt. Cô nhóc đưa bàn tay bé nhỏ che lấy miệng, đôi mắt to tròn long lanh chăm chú nhìn anh chàng đẹp trai.

Chris ngây thơ chớp chớp mắt, nói chậm rãi:

- I want to look for my mummy.

- I will help you. – làn môi quyến rũ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt hảo.

Người con trai ấy bế Chris trên tay, họ khuất sau dòng người đông đúc.

- What’s your name, little girl?

- Chris. And you?

- I am V.

………………………………

“Ưm...Ưm…”

Người phụ nữ có gương mặt đôn hậu cùng hai hốc mắt đỏ hoe cố gắng kêu la trong vô vọng. Miệng bà ta bị bịt chặt bởi một cái khăn nhem nhuốc.

- Don’t make noise… Your daughter will help me. – chất giọng khàn khàn rợn người ấy quá đỗi kinh dị.

- Ưm... ưm….

Lực lượng xe cảnh sát vẫn gào rú trên đường, thành phố đêm nay quá là náo nhiệt. Tuy nhiên, việc chạy tới chạy lui ấy là việc duy nhất họ có thể làm lúc này. Lực lượng cảnh sát vẫn không hề nắm được bất cứ manh mối nào về nơi ẩn nấp của tên khủng bố. Bóng dáng người con trai lúc nãy xuất hiện trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng, trên vai hắn là cô bé đã say giấc.

- Good night, Chris!

“Tít… tít... tít”

Tiếng động chết chóc ấy phát ra từ balô hình gấu của cô bé, làn môi đó lại chậm rãi nhã ra từng chữ:

- Game over.

Tên tội phạm nhìn chấm đỏ cuối cùng trên màn hình đang mất dần tín hiệu mà như muốn phát điên:

- Chuyện ngu xuẩn gì đang xảy ra thế này???

“Phịch”

- Kết thúc được rồi, ông bạn.

Cái balô hình gấu đáp đất ngay trước đôi mắt kinh ngạc của gã. Người phụ nữ đó nhìn thấy con gái liền không kiềm nổi xúc động:

- Ưm… ưm…

- Suỵt… Cô bé đang có những giấc mộng đẹp. Đừng đánh thức!

Anh chậm rãi đặt Chris nằm xuống đùi của người phụ nữ kia. Sau đó chỉnh sửa lại quần áo, mắt kính và mái tóc của mình
- Đừng hòng ngăn cản ta, tên nhóc. Bởi vì ta là Thần! Ta sẽ giúp cho thành phố này được tái sinh. Hahaha… - gã ta cất giọng cười man rợ, mái tóc dài che phủ cả gương mặt.

- Ông có biết ông đang làm trái với pháp luật do chính con người đặt ra không?

- “Pháp luật”? Ngươi đang nhắc đến thứ được ban bố nhờ tiền của lũ “bụng to não nhỏ” ấy hả? Thứ pháp luật rẻ mạt đó sẽ không thể trừng trị được Thần. Chỉ khi cận kề cái chết, loài người ngu xuẩn các ngươi mới nhận ra sai lầm… Thành phố cần được thiết lập một trật tự mới, hiểu không?

- Sự tồn tại của tội ác chỉ làm nền cho chính nghĩa trở nên nổi bật. Tôi được gửi đến thế giới này để tống cổ những kẻ như ông vào tù.

- Mầy là ai??? – gã gầm gừ trong cổ họng.. - Một đấng tối cao có thể trừng trị vị thần như ông.😄😄😄

“Đoàng”

Hắn nhanh thoăn thoắn lùi ra phía sau:

- 350 m/s? Hạng xoàng thôi! – và lại nhếch môi cười.

Đưa bàn tay đeo đầy những chiếc vòng cá tính tháo bỏ kính mát, gương mặt đẹp trai hoàn hảo đó hoàn toàn không phù hợp với tình huống nghẹt thở này chút nào. Anh đẹp trai quá mức quy định rồi! Hic…

Gã đàn ông tâm thần đang hết sức tập trung vào anh, vào tên con trai Châu Á có bộ óc linh hoạt đã giải mã ra được địa điểm ẩn nấp của gã ta. Gã chú mục vào gương mặt tinh anh đã khống chế được quả bom có công suất lớn đủ để phá hủy cả thành phố mà gã nhọc công chế tạo. Nội tâm của gã đang mất kiểm soát dữ dội, như chỉ chực chờ bùng phát ra mà thôi.

“Xoạt”

Chiếc kính đen bay lên không trung, ngay lập tức thu hút sự chú ý của người đàn ông có tâm lí không ổn định. Lợi dụng cơ hội, anh ngay lập tức bay đến đá ông ta một phát.

“Bốp”

Cú đá chuẩn xác nhắm thẳng mặt đối phương, tình thế có lợi cho anh tung thêm vài đòn tấn công nhanh nhẹn. Anh không khác gì những nhân vật được đào tạo bài bản, di chuyển thoăn thoắt cùng đôi chân đầy sức mạnh.

“Bốp”

“Cạch”

Khẩu súng lạnh ngắt trên tay tên tội phạm rơi xuống đất. Chỉ thêm hai cú đá liên tiếp vào ngực đã khiến gã bất tỉnh.

“Phịch”

- Dự định là hai tiếng nhưng chỉ mới ba mươi phút thôi đã xong vụ này rồi. Chán quá!

Sau khi chúc ông bạn ấy ngủ ngon, hắn quay sang giải thoát cho người phụ nữ đáng thương kia. Bà ta nhìn hắn bằng đôi mắt chân thành:

- Cám ơn cậu!

- Hãy gọi cảnh sát tới đây sau khi tôi đi khỏi.

- Tôi có thể được biết tên cậu không?

Bóng lưng ấy quay về phía bà, hình ảnh hắn hiện lên thật ngầu trong đêm tối.

- Hãy biết đến tôi như một thợ săn chuyên dùng đầu óc để kết thúc một trò chơi. Tạm biệt!

Đôi chân nhanh nhẹn ấy thoắt cái đã mất dạng trong bóng tối. Chỉ còn người phụ nữ ấy vẫn ngẩn người trông theo:

- Lẽ nào cậu ấy chính là “Khắc tinh của những tội phạm nguy hiểm” – V Hunter?

……………………………………………..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top