Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30. Bang Chủ Giả tìm Ngũ Sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chân mày Thế Khanh giật mạnh một cái, gương mặt lộ rõ nét căng thẳng:

- Hoàng... Hoàng Gia Mẫn?

Môi Gia Mẫn nhếch lên, vụt qua ý cười, lập tức quay sang nháy mắt tinh nghịch với con trai. Ngó thấy bộ dạng tiểu bảo bối có vẻ thê thảm quá chừng. Xem ra vừa bị hành hạ một trận ra trò đấy.

Quay lại với câu chuyện, thấy Thế Khanh đứng bất động, Gia Mẫn liền vui vẻ mở lời:

- Chào! Lâu quá không gặp... Thế Khanh!

Ông vốn đã biết V Hunter chính là Thiếu Bang Chủ của Hắc Long Bang nhưng vẫn ngoan cố ra tay, lòng dạ độc ác hết chỗ nói. Nhưng cũng phải khen là ông ta rất can đảm. Lấy lại bình tĩnh nở nụ cười, ông đáp:

- Thật thất lễ quá! Chẳng hay hôm nay đích thân phu nhân Bang Chủ Hắc Long Bang ghé thăm tệ xá có điều chi dạy bảo?

Một tên cận vệ đặt ghế mời Gia Mẫn ngồi, gương mặt Thế Khanh cảnh giác cao độ. Sự xuất hiện của người phụ nữ này là điều mà ông không hề lường trước. Sao cô ta có thể biết mà đến tận đây chứ?

Gia Mẫn ngồi xuống ghế, nhếch môi, cất giọng chậm rãi với nét mặt bình thản:

- Nếu con trai của ông bị người khác bắt cóc và hành hạ thì ông sẽ làm gì?

- Còn phải hỏi, dĩ nhiên tôi sẽ bắn nát sọ kẻ đó! - Thế Khanh theo phản xạ nhanh miệng trả lời.

- Vậy à?

"Cạch... cạch...cạch"

Lời Gia Mẫn vừa dứt, hàng chục khẩu M16 đồng loạt lên đạn chĩa thẳng vào ông. Thế Khanh hơi giật mình, não bắt đầu căng như dây đàn. Bản thân tự hỏi rằng lẽ nào cô ta sẽ làm thật?

Gia Mẫn điềm nhiên bắt chéo chân:

- Vậy ông muốn tự bắn nát sọ mình... Hay là muốn thuộc hạ tôi giúp ông? - chất giọng bản lĩnh uy quyền khiến người khác không thể không run sợ, quả không hổ danh là chính thê của Bang Hắc Long hùng mạnh thế giới.

- Ý của cô V Hunter chính là... - bắt đầu nhập vai thể hiện tài năng diễn xuất, chân mày ông ta hơi nhướn lên. Mục đích muốn giả vờ ngây thơ để thoát khỏi tội bắt cóc.

- That's right! - làn môi hồng nhẹ nhàng nhã ra luồn âm thanh trong trẻo như suối.

Thế Khanh bất động trong vài giây, lòng nóng như lửa đốt. Ông chậm rãi quay sang anh thêm một lần. V lém lĩnh giơ hai ngón tay hình chữ V rồi nhe răng cười. Như đã nghĩ ra, ông bắt đầu cảm thấy đắc ý với một cách giải quyết.

- Mọi chuyện thực sự chỉ là hiểu lầm. Tôi hoàn toàn không biết V Hunter là Thiếu Bang Chủ của Hắc Long. Người không biết không có tội mà phải không? - Thế Khanh cười ma mãnh, bản thân thừa biết nếu nói như vậy thì với tính cách của Hoàng Gia Mẫn, cô ta sẽ không đuổi cùng giết tận.

Gia Mẫn hơi dừng lại, đôi mắt chim ưng ngẫm nghĩ. Thôi thì không cần làm lớn chuyện. Trận chiến này mới chỉ vừa bắt đầu.

- Ok cứ xem đó là hiểu lầm. Vậy bây giờ trả tự do cho con trai tôi, được chứ?

- Dĩ nhiên! - môi Thế Khanh dãn ra, nhướn mắt nhìn thuộc hạ.

Một tên cận vệ tiến đến mở sợi dây xích trên người anh. Pi cảm thấy cả cơ thể như được sống lại. Vội vàng đứng dậy, nắm lấy tay cậu kéo nhẹ:

- Chúng ta đi thôi!

- Khoan đã! - Thế Khanh cất tiếng.

Gia Mẫn đưa mắt nhìn ông ta. Mặt anh cũng đanh lại, trong lòng đã đoán trước được tất cả những gì tên cáo già sắp nói. Lão này đúng là không xem thường được đâu.

Thế Khanh quay hẳn người về phía cậu và anh, hai tay nắm lại đặt phía trước ngực, cười:

- Xin lỗi Thiếu Bang Chủ! Cậu có thể đi nhưng JungKook thì không. Cậu ta là sát thủ của Phi Ưng, là người tôi đã nuôi nấng đào tạo suốt mười mấy năm. Vậy nên phiền cậu đừng làm tôi khó xử. - gương mặt cáo già cố tình đưa anh và cậu vào thế tiến không được, lùi không xong.

Gương mặt lạnh băng của cậu im thin, bàn tay vẫn được anh siết chặt. Cả hai bất động. Điều đó khiến Thế Khanh tự mãn rằng ông ta đang làm chủ tình hình. Rik cảm thấy rất hài lòng với kế hoạch này của Boss.

Tuy nhiên, đối với Hoàng Gia Mẫn thì không có gì là không giải quyết được. Một thân một mình rời khỏi ghế ngồi, cô tiến đến chỗ con trai. Mọi nhất cử nhất động đều được Thế Khanh thu vào tầm mắt, ông ta thoáng ngạc nhiên. Gia Mẫn nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng kéo cậu đứng dậy. Ân cần đưa tay vuốt lấy gương mặt xinh đẹp.

- Đây không phải là JungKook. Đây là Tuấn Chung Quốc... Chính thê đời thứ bảy của Hắc Long Bang!

- Cái gì? - Thế Khanh vì kích động mà lớn tiếng, nói đúng hơn là cực kì bất ngờ.

Anh nhíu mày khó hiểu nhìn mẹ. Cậu tròn mắt nhìn anh rồi lại nhìn Gia Mẫn. Rốt cuộc đầu óc thông minh vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Gia Mẫn cười nhẹ tựa như không:

- Trong bụng của Chung Quốc chính là người sẽ thừa kế Hắc Long trong tương lai. Tôi không có quyền đưa con dâu và cháu nội của mình về sao?

Cậu và anh nhìn nhau ngạc nhiên, vội đưa tay sờ lên bụng. Cậu không ngờ mình đã mang thai. Đứa con của cậu và Tại Hưởng.

Thế Khanh bất động mất vài giây, ông ta không thể tin được là sẽ có tình huống này. Rik im lặng, anh ta cũng cảm thấy bất lực.

Biết bản thân toàn thắng, Gia Mẫn không ngần ngại nói thêm mấy câu:

- Đáng lí ra nếu tôi muốn đưa Chung Quốc đi thì phải được phép của ông nhưng xin lỗi... ông không phải là Thế Khải!

Thế Khanh và thuộc hạ nén uất ức nhìn họ rời đi, nỗi nhục này thực sự quá lớn. Ông sẽ lên kế hoạch trả thù. Ngay từ bây giờ.

Thế Khanh quay sang Rik:

- Ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?

Gương mặt Rik tập trung ngẫm nghĩ, nghĩ rất lâu. Thế Khanh sốt ruột đi qua đi lại vài bước:

- Nói gì đi chứ!!!

Rik bình thản, đôi mắt dừng lại tại một điểm trong không trung, giọng chậm rãi:

- Nhờ Ngũ Sát.

- Ngũ Sát??? - Thế Khanh, Rose và Phoenix đồng thanh.

Gương mặt Rik bình thản đến lạnh người, sâu trong đôi mắt là một kế hoạch hoàn hảo đang từng bước một được xây dựng.

Bỏ xa nhà kho, cậu và anh bước theo phía sau Gia Mẫn. Từ đầu đến cuối chỉ im lặng, cậu cảm giác bản thân hơi e sợ người phụ nữ trước mặt. Người đã sinh ra V Hunter. Người được coi là Nữ Hoàng của thế giới ngầm không ai không biết đến. Ở cô ta toát ra một thứ uy quyền khiến người đối diện ngay tức khắc cảm nhận được mà không cần nói một câu nào.

V sau một hồi nghĩ ngợi liền cất giọng:

- Gia Mẫn! Sao mẹ biết Tại Hưởng gặp nguy hiểm mà đến cứu vậy?

- Con đoán thử xem làm sao mẹ biết. - Gia Mẫn vừa bước nhanh vừa nói.

Đôi mày rậm của V nhíu lại, lập tức nhận ra:

- Đừng có nói là...

"Kéééttt"

- Chào cha nội lóc chóc nhất hệ mặt trời! - Saleen ngồi ở vị trí tài xế, kéo nhẹ gọng kính mát xuống nhìn hắn.

- Haha... Rốt cuộc cũng đợi được ngày em "đẹp chai" hơn anh! - Zico ngồi bên cạnh cười khoái chí khi thấy gương mặt bầm dập của anh.

Đầu V bóc khói, chỉ giận không thể cho hai đứa óc sên đáng ghét một bài học.

- Hai cái người này... >"<

- Tiểu Tae! Đưa Chung Quốc lên xe đi. - Gia Mẫn quay lại bảo.

- Vâng.

Chiếc xe không nhanh không chậm lướt êm ru trên mặt đường. Anh liên tục xem xét tay chân mặt mũi cậu có bị làm sao không. Không khí im lặng vốn có bị quấy nhiễu bởi vô số câu hỏi hỗn tạp:

- Em có đau chỗ nào không?

- Đưa tay kia anh xem!

- Em bé ổn không? Hay là đến bệnh viện kiểm tra nhé!

- Con à! Con có đói bụng không?

- Sao vậy? Sao con không trả lời? (chắc biết nói -_-)

Cậu đưa tay xoa đầu anh:

- Trật tự tí đi, Tại Hưởng!

- Đến sân bay luôn đúng không mẹ Gia Mẫn? - Saleen nhìn Gia Mẫn thông qua kính chiếu hậu.

Gia Mẫn gật nhẹ đầu. Điều đó làm anh và cậu ngạc nhiên.

- Mẹ đi gấp luôn ạ? - anh hỏi.

- Không chỉ riêng mẹ, mà là cả ba chúng ta.

- DẠ??? - anh và cậu đồng thanh, mắt mở to. Trong lòng cả hai thú thực là không thích sang Mĩ. Chỉ muốn ở đây phiêu diêu tự tại, hưởng thụ cuộc sống hai người.

- Mẹ không muốn hai đứa tiếp tục ở lại đây sống cùng với nguy hiểm. Huống hồ hiện giờ Chung Quốc đang mang thai cháu của mẹ. - Gia Mẫn nhẹ giọng, nở nụ cười dịu dàng.

Cậu bỗng thấy trong lòng có cảm giác ấm áp, người phụ nữ này không lạnh lùng như cậu nghĩ. Lại còn luôn miệng gọi tên cậu rất thân mật.

- Chung Quốc!

- Dạ? - cậu hơi giật mình.

- Con đồng ý kết hôn với con trai của mẹ chứ?

Cậu nhìn thẳng vào mắt Gia Mẫn vài giây, sau đó lặng lẽ cúi mặt xuống. Cậu cảm thấy bản thân không xứng với lời đề nghị đó. Anh nhìn chăm chăm vào gương mặt xinh đẹp, sau đó siết nhẹ bàn tay của cậu:

- Em sao vậy?

- Không sao... - cậu cười gượng gạo.

- Vậy làm chàng dâu của anh nhé!^^

- Em... - cậu lại ngập ngừng.

Zico nhăn mặt, lại nhìn qua kính chiếu hậu:

- Định đợi khi nào làm giấy khai sinh cho thằng nhỏ mới cưới à?

Cậu lại ngập ngừng, gương mặt nhăn lại khó xử. Khóe môi mấp máy:

- Con... con... không xứng...

- Con rất xứng! Hoàn toàn rất xứng đáng! - Gia Mẫn nhanh tiếp lời không để đâu nói hết câu.

- Nhưng mà...

- Ta quyết định vậy nhé!

Nụ cười trên môi Gia Mẫn khiến cậu không nói được gì. Lại thêm bàn tay ấm áp của V làm cậu càng mềm lòng.

Không khí trên xe lại được dịp yên tĩnh, Gia Mẫn chống cằm nhìn ra cửa kính. Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp ba của Chung Quốc - Bang Chủ Tuấn Thế Khải.

Lần đó ba của Tại Hưởng vì sơ hở nên bị đám buôn ma túy ở Anh bắt cóc, chúng muốn Hắc Long đứng ra bảo kê số hàng khổng lồ sắp được tiêu thụ tại Mỹ. Dĩ nhiên Gia Mẫn không đồng ý, và ba của anh cứ thế bị hành hung đến trọng thương. Gia Mẫn hết kiên nhẫn, đến hang ổ của bọn chúng để cứu chồng. Khi cô xém mất mạng thì Bang Chủ Bang Phi Ưng xuất hiện. Thế Khải ra lệnh giết chết tất cả vì dám buôn bán ma túy trong lãnh địa Phi Ưng. Gia Mẫn và Tuấn Anh được cứu, coi Thế Khải như bạn tốt. Ba của cậu còn đùa:

- Tuấn Anh như thế sao bảo vệ được cô?

- Tôi không cần ai bảo vệ.

Khí chất nữ quái khiến Thế Khải rất nể phục và thích thú. Gia Mẫn đã hứa sẽ trả ơn cho Thế Khải khi có dịp và lúc này đây chính là cơ hội. Chăm sóc Chung Quốc, bảo vệ con bé khỏi những kẻ xấu xa ngoài đó. Thế Khanh và Mei ở thế giới bên kia cũng được yên lòng.

"Rììii...."

Chiếc điện thoại trong túi rung lên, Gia Mẫn bắt máy:

- Em đây.

- Anh lo muốn phát điên lên được. Em đã cứu được Tiểu Tae và Chung Quốc chưa?

- Vừa kịp lúc. - môi Gia Mẫn dãn ra nhẹ nhàng.

- À mà nghe anh nói này...

Gia Mẫn im lặng, chăm chú lắng nghe thật kĩ, chân mày khẽ nhíu lại. Câu chuyện mà ba của Tiểu Shin đang nói quả thực rất hấp dẫn.

- Nhất Phong nói vậy thật sao? - mắt Gia Mẫn hướng ra cửa kính, môi lướt qua nụ cười nửa miệng đắc ý.

"Ba mình?" - Saleen giương mắt nhìn Gia Mẫn thông qua kính chiếu hậu.

- ...

- Em hiểu rồi.

Gia Mẫn tắt máy, anh lập tức hỏi ngay:

- Ba nói gì vậy mẹ?

- Một vài chuyện thôi. - nụ cười trên môi cô thập phần bí hiểm.

- Chuyện gì? Nói con nghe được không? - anh chớp chớp mắt, bộ dáng dụ hoặc.

- Không có gì. Mẹ quyết định về Mĩ một mình.

- Thật ạ??? - cậu và anh đồng thanh, mắt sáng hực lên.

- Hai đứa mừng đến vậy à? - Gia Mẫn lắc đầu, cười nhẹ.

Cả hai nhìn nhau, phải rồi, sống ở đây vui hơn thật mà. Cuộc sống chỉ hai người, tha hồ làm những điều ngọt ngào, tận hưởng không gian riêng tư, lại thêm lũ nhóc nhí nhố nữa.
*Paradise High School:

- Cậu vừa miệng chứ? - Khải Du e dè hỏi, đôi mắt mong đợi.

- Rất ngon! Cám ơn cậu! - Zini vui vẻ đáp lại.

Chuyện là cô nhóc đã được xuất viện và đi học lại. Khải Du nhiệt tình đến mức tự tay nấu cháo mang đến lớp cho cô. Cậu thực sự rất lo lắng.

Ngoài cửa, Hope đứng sững lại. Cậu im lặng đút hai tay vào túi quần cười nhạt một cái, có vẻ như bản thân đi học muộn quá. Nếu như ban sáng đi cùng Zini thì sẽ đâu thấy cảnh khó chịu này. Kan lạnh lùng tiến vào lớp, quăng cặp lên bàn rồi quay lưng đi. Zini và Khải Du khó hiểu nhìn theo.

- Cậu ấy bị làm sao vậy?

- Tôi cũng không biết. - Zini lẩm nhẩm, mắt vẫn trông theo bóng lưng của Hope.

Hope lầm lì, bước đi như mất hồn. Cậu quả thực rất để bụng cái hình ảnh vừa rồi. Tên yếu ớt đó là ai chứ? Sao lại dám thân mật với bà điên chân ngắn của cậu như vậy?

Còn con nhỏ đáng ghét ấy nữa, bộ thích tên Khải Du ấy đến như vậy sao? Nói chuyện với tên đó thì cười toe toét. Còn đối với cậu lúc nào cũng lớn tiếng, đấu khẩu.

- Aishhh!!! - Hope đạp phăng vào bức tường một cái thật mạnh cho hả giận.

............................

"Rèèè"

Hope nằm dài trên bàn đưa mắt nhìn chiếc điện thoại của Zini. Cô nhóc đang chăm chú ghi bài phải gián đoạn để xem tin nhắn.

"Cậu học ít thôi, đừng quá sức. Nếu mệt thì gọi tôi một tiếng, tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện! - Khải Du"

Zini để điện thoại xuống bàn, thản nhiên tiếp tục nghe giảng.

"Rèèè"

Điện thoại lại rung, Hopr lại phải ngốc đầu dậy, Zini lại phải mất tập trung giữa chừng để mở điện thoại.

"Cậu có còn cảm thấy mệt hay đau ở đâu nữa không? Cậu đã uống thuốc đúng giờ chưa? Hay ngày mai tôi sẽ lại nấu cháo cho cậu nhé!"

Zini chỉ đọc, không trả lời. Cô nhóc bình thản đặt điện thoại xuống bàn rồi lại học tiếp.

Tuy nhiên chưa đầy năm phút sau thì lại:

"Rèèè"

"Rèèè"

Zini cặm cụi ghi bài không xem tin nhắn nữa. Riêng Hope bựa bội gầm gừ trong cổ họng chửi thề mấy câu, cậu nhìn cái điện thoại như muốn ăn tươi nuốt sống: "Bà mẹ cái thằng dai như đỉa đói!"

"Rèèè"

"Rèèè"

"Rèèè"

"Rèèè"

"Rèèè"

Saleen ở bàn trên quay xuống:

- Zini à, em đang hẹn hò phải không?

Chân mày Hope nhướn lên, vẻ mặt khẩn trương: "Hẹn... hẹn hò cái gì chứ?"

- Không có đâu, chị đừng nói bậy. - Zini trả lời nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn lên bảng thay vì nhìn Saleen.

- Không có mới lạ đấy! Điện thoại em có tin nhắn suốt còn gì. - Zico cũng quay xuống.

Hopr bực bội liếc Zico bằng đôi mắt hình viên đạn: "Lại cái thằng nhiều chuyện này nữa..."

- Không phải thật mà. - Zini bình thản cười nhẹ.

- Ở đó mà giấu. Nếu đã có bạn trai thì hôm nào chúng ta cùng nhau đi chơi đi. - Zico đề nghị.

Zini lại cười tươi rồi tiếp tục chép bài, tuy nhiên kẻ ngồi bên cạnh thì đầu sắp bóc khói đến nơi.

- Chị biết em đang hẹn hò với Khải Du chứ gì... - Saleen đẩy nhẹ vai Zini một cái, giọng châm chọc.

Zini không thèm đáp, tập trung giải bài toán trên vở. Saleen tiếp:

- Chị thấy Khải Du cũng được đấy! Bị xinh trai này, học giỏi này, rất ân cần và chu đáo...

- Em và cậu ấy cũng rất xứng đôi nữa! - Zico nháy mắt.

"RẦMMM"

- ĐỦ RỒI HAI CÁI NGƯỜI NÀYYYY!!!!!!! - Hope đập bàn đứng dậy quát to.

- Á... Giật cả mình! Cái thằng này bộ ai tạt nước sôi trúng háng mầy hả? >"< - Zico đưa tay lên ôm ngực.

Trên kia thầy ngưng giảng bài, cả lớp cũng vì thế mà chú ý về phía bàn cuối. Zini chớp chớp mắt khó hiểu nhìn Hope.

- Có chuyện gì sao, Minh Khang? - thầy hỏi.

Cậu lúc này mới nhận thức được tình hình, biết mình vừa làm một hành động rất là thu hút sự chú ý. Hope vội đổi giọng:

- Dạ... dạ... Không có gì đâu thầy! Em xin lỗi!

- Em ngồi xuống đi!

Hope đưa tay vò đầu một cái rồi ngồi xuống, xấu hổ chết đi được. Zico hết hứng nhiều chuyện, lầm bầm chửi:

- Qủy sứ... Làm ta giật mình hà!

Hope úp mặt xuống bàn. Không hiểu sao nghe hai đứa quỷ tóc vàng nói thế cậu như muốn phát điên lên được. Rõ ràng là muốn phát điên lên được!!!! AAAA...

.....................................

00:00 am, Thái Lan

Khung cảnh rừng núi vắng lặng, âm u. Màn đêm che phủ dày đặc, một ánh sáng nhỏ cũng không có. Những tiếng bước chân vội vã xuất hiện, hơn chục gã cao to đang ra sức chạy, chạy đến bất chấp dù không biết phía trước là đâu. Gương mặt lấm lem mồ hôi, họ có vẻ rất sợ hãi, đối với họ vấn đề cấp bách bây giờ là phải chạy để bảo toàn tính mạng.

Trời nổi sấm chớp, khu rừng tối om bỗng lóe lên mấy cái rồi lại trở về như ban đầu. Gió bắt đầu to hơn, những hàng cây khổng lồ không ngừng chao đảo. Lối mòn dẫn vào sâu trong rừng hun hút như cửa ngõ âm ti. Từng người một hớt hải chạy về hướng đó, cây cỏ dưới chân bị giẫm bẹp. Người đàn ông chạy phía trước tay ôm một chiếc vali, gã cởi trần để lộ từng mảnh cơ bắp cuồn cuộn, thân người không dưới 1m80, vai và lưng là những hình xăm dày đặc. Những tên phía sau chắc chắn là thuộc hạ của gã. Bọn chúng vừa đánh cắp của ai đó thứ gì đó. Thứ rất có giá trị và có lẽ đang nằm trong chiếc vali kia.

Trên cành cây to phía trước cách đó không xa có một bóng dáng thanh mảnh. Mái tóc dài bay bay trong gió kinh dị đến rợn người. Lũ mèo đen với đôi mắt sáng lên trong đêm tối đứng đầy phía dưới càng làm khung cảnh thêm tang tóc.

Tên thủ lĩnh đột ngột dừng lại, mắt hắn ta căng hết cỡ vì sấm chớp đã khiến hắn nhìn thấy người trên cây. Cảm giác hiện giờ chỉ còn là nỗi sợ hãi đã đạt đến cùng cực. Lũ thuộc hạ phía sau cũng ngừng bước, chúng lại càng hoảng loạn hơn.

- Mau! Mau chạy đi!

- Ả tới rồi! Chạy mau!!!

Nữ nhân kia như một cơn gió, trong phút chốc đã biến mất. Chỉ một cái nháy mắt, khắp nơi chỉ còn là những tiếng rên la đau đớn:

"Xoạt... xoạt...."

- Aaa...

- Aaaaa...

"Phịch... phịch... phịch"

Thi thể lũ tôm tép bay lên cao rồi rơi xuống đất như món đồ chơi. Mặt, cổ, ngực, lưng bọn chúng là những vết cào với những vệt máu màu đen sẫm. Mắt họ mở trừng, mệng và mũi không ngừng thổ huyết. Cô gái đó đang ngồi xổm trên đất từ từ đứng lên, quay người lại.

Một nữ nhân tuổi không quá hai mươi, thân hình cao ráo bốc lửa với làn da trắng sứ. Người cô ả vận bộ đồ đen, nơi vòm ngực cắt xẻ gần như khoe trọn vòng một hết ra ngoài. Trên cổ có hình xăm một con hắc miêu, gương mặt hút hồn với đôi mắt mèo sắc lạnh. Mái tóc đen dài ngang hông không ngừng bay trong gió.

- Dám lấy đồ của Kim Gia? - nụ cười nửa miệng chế nhạo kẻ không biết trời cao đất dày trước mặt.

"Phịch"

Chiếc vali trên tay tên thủ lĩnh rơi xuống đất, hắn ngã ra đất chết tại chỗ với dấu cào ngay phía sau cổ.

"Meoo...mieoo"

Một con mèo đen đáp ngay trên vai cô, bộ dạng ngoan ngoãn. Rồi không biết từ đâu một đàn mèo đen xuất hiện, chúng như những thuộc hạ trung thành kính cẩn đứng nép dưới thế chủ nhân. Tiếng kêu rợn tóc gáy kinh dị cứ thế len lỏi trong không trung.

*Miêu Nữ: Một trong những thành viên của Ngũ Sát - nhóm sát thủ lợi hại nhất trong giới giang hồ. Là hiện thân của mèo đen với bộ móng tay chứa chất kịch độc có thể lấy mạng người trong tích tắc.

.............................................

Mặt trời đã treo lơ lửng trên đỉnh núi tự lúc nào, ánh nắng chói chang bao trùm lấy khung cảnh tươi đẹp. Cánh đồng cỏ xanh mướt như tấm thảm khổng lồ trải dài vô tận bị gió lùa không ngừng. Giữa chốn núi rừng hoang vu hiện diện một dinh thự xa xỉ, nghe có vẻ không hợp logic cho lắm...

Khối kiến trúc khổng lồ màu trắng rộng hơn cả công viên giải trí. Đường nét chạm trổ tinh xảo có một không hai, ngay cả loại gạch lát nền cũng là những viên gạch sáng nhất, đẹp nhất, hoàn hảo nhất.

Tất cả những điều trên khiến ta không khó để nhận ra khối tài sản khổng lồ này thuộc về một nhân vật có thế lực tầm cỡ như thế nào. Từng tốp cận vệ áo đen canh gác nghiêm ngặt, tai đeo bộ đàm, hông vác súng ống. Hoa viên rộng lớn qua lại không dưới năm mươi người. Chỗ cửa ra vào, một vài tên đang vận chuyển những chiếc rương bạc lớn, nắp rương để mở lộ ra những thỏi vàng sáng ánh.

Từ trên sân thượng, người đàn ông ấy dễ dàng thu mọi thứ vào tầm mắt. Ngồi tựa lưng trên chiếc ghế chạm trổ hình phượng hoàng, sau lưng là bốn cận vệ như bốn bức tượng sừng sững. Ông ta mặc sơ mi trắng, sở hữu vóc dáng cao ráo cùng cơ bắp hoàn hảo. Mái tóc đen style undercut khoe trọn gương mặt góc cạnh. Tay trái cầm điếu thuốc đang cháy dở, tay còn lại khéo léo di chuyển một đồng tiền vàng như thú tiêu khiển. Ẩn sau cặp kính mát là đôi mắt sâu hút hồn lãng tữ. Khó ai tin được là người đàn ông này đã ngoài bốn mươi. Khuôn miệng chậm rãi cử động sau khi đã thả ra không trung một làn khói trắng:

- Sao đây nhóc con? Định trốn đến bao giờ?

Tai nghe truyền đến một giọng con gái, phụng phịu như con nít:

- Con xin lỗi mà! Con không cố ý ngủ gật trong lúc làm nhiệm vụ đâu.

Ông cười nhẹ, đáp:

- Con để mục tiêu sống sót và rồi hắn sẽ đến tìm ta để trả thù bất cứ lúc nào. Lần này ta nhất định sẽ phạt con thật nặng, nhóc con!

- Vậy nên con mới không về đấy!

Ông đến bó tay với cái con bé này, lại cất giọng:

- Đừng tưởng ta không biết con đang vắt vẻo trên cái cây gần bờ suối.

Cô gái chu môi thích thú:

- Ngài hay thật!!! - Gương mặt bị che mất một phần vì đôi mắt bận dán vào khẩu súng ngắm, cô nhóc đang quan sát ông.

Mái tóc nâu vàng buột cao bay bay trong gió, trên người vận bộ suit lính ngắn tay khoe trọn làn da trắng trẻo xinh đẹp. Cô mang găng tay đen, đeo bộ đàm có micro.

- Giờ con muốn tự về hay muốn ta đến đón? - ông nghiêm giọng.

Cô gái cất giọng tinh nghịch:

- Có cách nào về mà không bị Ngài phạt không?

"Đoàng...Đoàng....Đoàng"

Tiếng súng rền vang tại chỗ dinh thự. Hàng chục chiếc xe thắng lại trước cổng. Một lũ lạ mặt vừa tông cửa xe đã xả đạn liên tục vào đám lính canh. Thuộc hạ của ông nhanh nhẹn móc súng bắn trả, hai bên đấu súng dữ dội, vỏ đạn rơi vãi khắp nơi cùng xác người chất ngổn ngang từng đống.

Tên cầm đầu bước xuống khỏi xe, nghiến răng:

- Dám cho người ám sát tao à? Tụi bây chia thành từng tốp, giết chết tên khốn kiếp đó cho tao!!!

- Rõ!!!

Bốn tên cận vệ phía sau lưng đã rời đi nhưng ông vẫn bình thản ngồi yên ở đó. Tâm thái ổn định, nét mặt bình thường không chút căng thẳng, lại còn chậm rãi kéo từng hơi thuốc. Phe bên kia đã lên đến sân thượng, tên cầm đầu đi trước, hắn vừa bước vừa cười ma mãnh:

- Hàhà mầy đây rồi! Tụi bây...

"Phịch"

Một tên vừa đưa tay vào cò súng đã vật ra đất chết tại chỗ, giữa trán hắn còn ghim một viên đạn. Tên cầm đầu trố mắt ngạc nhiên.

"Phịch"

Rồi lại thêm một tên nữa trúng đạn giữa trán.

Ông nhếch môi cười, tựa lưng êm ái lên ghế hưởng thụ ánh nắng mặt trời, coi mọi thứ hỗn độn xung quanh như lớp không khí êm dịu không bận tâm.

"Kim Gia! Con lấy công chuộc tội rồi nhé!" - cô gái nhoẻn miệng cười, nụ cười dễ thương đến động lòng. Không phải khi không mà những tên áo đen kia bị trúng đạn. Đều là từ khẩu súng ngắm này ra thôi.

Tên cầm đầu bên kia bắt đầu hoảng loạn khi tất cả thuộc hạ đều bị trúng đạn chết. Rõ ràng gã đàn ông trước mặt tay không tấc sắt, làm sao có thể? Hắn ta hoảng sợ co chân bỏ chạy thật nhanh.

Ông cũng mỉm cười:

- Bằng đấy chưa được gọi là lấy công chuộc tội đâu.

- À... - âm thanh khẽ phát ra từ làn môi hồng xinh đẹp, cô gái hiểu ý ông rồi.

Đồng tiền vàng trong tay ông bay lên không trung, trong nháy mắt, một viên đạn lao ra bay đi với tốc độ không thể quan sát bằng mắt thường. Và...

"Phịch"

Tên cầm đầu ngã xuống với lỗ thủng chí mạn giữa trán.

"Kenggg...."

Đồng tiền vàng đáp đất quay nhiều vòng, sau đó dừng lại. Chính giữa nó xuất hiện một cái lỗ. Và dĩ nhiên nó đã-bị-viên-đạn-xuyên-qua.

- Coi như xong nhé! - cô gái trẻ được cận cảnh gương mặt. Một nét đẹp tinh nghịch mê hoặc lòng người.

*Xạ Nữ: Thành viên của Ngũ Sát. Là tay bắn tỉa xuất quỷ nhập thần. Có khả năng thiện xạ chuẩn đến từng đơn vị nhỏ nhất.

Giữa hoa viên, trận đấu súng vẫn chưa đi đến thắng bại. Tuy nhiên phe của ông đang thất thế vì kẻ địch toàn dùng súng trường có sức sát thương lớn. Một loạt đạn bắn ra, hơn chục tên ngã xuống.

"Đoàng... Đoàng... Đoàng"

"Keng... Keng... Keng"

Một cánh tay giơ lên đỡ được đạn, những viên đạn va chạm với lớp sắt trên tay xẹt ra tia lửa. Một loạt đạn khác được bắn ra, lần này cô gái đó xoay người dùng tay hất một quyền, đạn lập tức bay ngược trở lại phe bên kia.

AAAaaaa

Cô gái trẻ nhanh như cắt lộn nhào một cái, từ trên không trung tung ra những cú đá mạnh không tưởng. Một tốp kẻ địch lăn ra chết tươi vì bị gãy đốt sống cổ. Bằng những cú đấm có sức mạnh khủng khiếp, tay không đấu với súng, cô lại hạ được vài chục tên.

- Trò mới vui thế! - một thằng nhóc tóc đỏ chạy đến với vẻ mặt thích thú.

Cô trừng mắt nhìn nó:

- Hỏa Thần đừng đùa! Mau giúp chị một tay!!!

Cậu móc trong túi ra viên gì đó, nhét vào miệng tên địch, lập tức né sang một bên nhường chỗ cho cô nhanh tung chân đá hắn một cước văng ra xa.

"Bùmmm"

Cú nổ không quá lớn nhưng đủ khiến hắn tan xác.

- Hìhì... - thấy cảnh đó thì thích thú cười toe như con nít (thằng nhóc vốn là con nít mà).

Cậu di chuyển, chạy nhanh một vòng nhét vào người từng tên một thứ gì đó nhỏ như viên bi. Cô và cậu phối hợp ăn ý. Cậu vừa rời thì cô đã nhanh chân lần lượt đá chúng. Kết quả một vòng tròn phát nổ với cả hai đang ở chính giữa.

"BÙMMMMMMM"

*Quyền Nữ: Thành viên của Ngũ Sát. Là người sở hữu sức mạnh cơ bắp kinh khủng mặc dù thân hình khá mảnh mai. Hai bên tay của trang phục và đế giày luôn có một lớp sắt.

*Hỏa Thần: Maknae của Ngũ Sát (14 tuổi). Là thiên tài về vũ khí hóa học. Trong người luôn có trên 13 thứ bom hóa học loại nhỏ với chỉ số sát thương khác nhau. Dễ khóc, trẻ con, luôn muốn được các chị chăm sóc.

Đồng hồ cảm ứng trên tay của bốn thành viên Ngũ Sát đồng loại nhận được chỉ thị:

"New Mission will be started in London"

Lãnh địa Phi Ưng, Luân Đôn:

Tách trà thượng hạng bóc khói nghi ngút. Đồng hồ điểm 9h. Ánh nắng mặt trời phản chiếu vào tấm kính thủy tinh lớn làm căn phòng sáng rực. Thành phố bị thu nhỏ đáng kể vì phòng họp ở tầng 46. Đôi mắt tròn xoe của Hỏa Thần thích thú ngó xuống dưới đường nhìn dòng người bé xíu qua lại như đàn kiến.
- Tam Tỷ! Xem này... Thích thật! - thằng nhóc áp cả hai bàn tay vào cửa kính, đôi mắt ngây thơ chớp liên hồi.
- Ờ... - Xạ Nữ ngán ngẩm đáp. Cô đứng tựa lưng vào tấm kính với gương mặt chán nản. Hai cánh tay cô khoanh lại trước ngực, liếc tới liếc lui mấy tên áo đen đang canh gác.
Đôi bốt đen cứng như sắt của Quyền Nữ nhịp nhịp trên nền nhà, chân này bắt chéo chân kia. Cô ngồi trên chiếc ghế xoay, im như thóc, đôi mắt cứ tập trung nhìn vào khoảng không vô định.
Con mèo đen nhỏ ngồi trên bàn nhìn cô không chớp mắt. Bộ lông mượt mà của nó đang được vuốt ve bởi đôi bàn tay của một cô gái có gương mặt sắc lạnh đến rợn người. Miêu Nữ chăm chú theo từng cử động của tay, không ngó ngàng đến bất kì ai khác.
"Cạch"
Cánh cửa phòng to lớn bật mở, Thế Khanh và Rik cuối cùng cũng tới. Ông ta vừa nhìn thấy bọn họ đã lấy làm phấn khởi.
Một nữ nhân viên mở cửa phòng, mang vào đặt lên trên bàn hai tách trà nóng. Cử động của cô ta rất nhẹ nhàng, dứt khoát. Xong xuôi đâu đó, cô lùi lại và rồi va phải Rik đang ở phía sau lưng.
- Xin lỗi...
Ánh mắt của hai người họ vô tình chạm vào nhau trong mấy giây. Rik bần thần, mọi cử động dừng lại. Cô ả nhanh lùi vào góc phòng.
Thế Khanh phấn khích ngồi xuống chiếc ghế thượng tọa:
- Chào Ngũ Sát!
Bốn người họ lập tức chỉnh tề ngồi vào chỗ để bắt đầu cuộc họp với khách hàng là Tuấn Thế Khanh.
Ông cầm lấy tách trà nóng, định đưa lên miệng nhưng chợt dừng lại:
- Tại sao chỉ có bốn người?
Đôi mắt Miêu Nữ chăm chú nhìn con mèo, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, môi mấp máy mấy chữ:
- Đừng uống...
- Sao? - Thế Khanh vừa đúng lúc đặt tách trà lên môi.
"Xèo...xèooo"
Rik hất mạnh tay ông làm đổ trà ra bàn, mặt bàn sôi lên sùng sục bởi thứ chất lỏng được nghi ngờ không phải là trà. Thứ bọt màu trắng đó không cần hỏi cũng biết là chất kịch độc.
- Đại Tỷ đã đến rồi! Chỉ là ông không thể nhìn thấy Tỷ ấy thôi. - Hỏa Thần cất giọng ngây thơ.
Thế Khanh ngồi đực mặt, ông ta nhìn họ như sinh vật lạ. Tự hỏi không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Xin lỗi vì đùa hơi quá tay... Nhưng đừng lo! Tôi có thuốc giải bên mình nếu ông lỡ uống nó.
Thế Khanh ngước lên, nhìn về phía Rik, nơi vừa phát ra giọng nói. Điệu bộ anh rất lạ, anh không còn là anh nữa thì phải. Ông ngỡ ngàng mở to mắt nhìn anh:
- Cậu đang nói gì vậy Rik?
- Tôi chỉ là mược tạm thân xác của thuộc hạ ông một lát thôi, đừng sợ! - Rik nở nụ cười đưa đẩy quyến rũ. Nét quyến rũ của một cô gái trên thân xác của một chàng trai.
Thế Khanh lập tức bật dậy khỏi ghế, kích động:
- Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế này?
Bốn người Ngũ Sát bình thản, họ đã quá quen với cách xuất hiện của Đại Tỷ.
Rik nhoẻn miệng cười:
- Sao lại sợ hãi như vậy? Ông không thấy điều này thú vị sao?
- Cậu mau tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại cho tôi!- Thế Khanh bước đến túm lấy cổ áo Rik xốc lên.
"Phịch"
Rik ngã ra đất bất tỉnh.
- Cô... Cô là ai? - ông ta bần thần thốt lên.
Một giọng phụ nữ ma mị văng vẳng vang lên trong không trung:
- Tôi là người làm được những điều mà không ai làm được...
Thế Khanh như muốn phát điên, đầu óc ông ta hoảng loạn, đôi chân không ngừng xoay vòng. Ông nhìn thấy cô thư ký nở nụ cười tà ác.
- NGƯỜI ĐÂU? BẮT Ả LẠI!!!
Đám cận vệ vừa xông đến vừa đưa tay móc súng. Nhiệm màu thay, trong nháy mắt, cô thư kí bằng xương bằng thịt chỉ còn là một bộ quần áo nằm trên sàn nhà. Đám cận vệ nhao nhao lên vì không tìm thấy súng trên người. Thế Khanh đứng chôn chân tại chỗ, mồ hôi đầm đìa trên trán. Ban ngày ban mặc, không thể nào xảy ra chuyện ma quỷ được. Không thể nào...
Một bàn tay thon thả nhẹ nhàng xuất hiện trên bờ vai của ông, kèm theo đó là ngữ khí rợn người, lanh lảnh:
- Đừng sợ!...
Dù nửa gương mặt bị che đi bởi một tấm khăn mỏng màu đen nhưng ta vẫn nhận ra đó là một cô gái xinh đẹp đến điên đảo chúng sinh, làn môi màu đỏ thẫm quyến rũ đi cùng với đôi mắt khói sắc sảo đến hư ảo. Cô ta quăng lên bàn bốn khẩu súng lục lạnh ngắt. Điều đó khiến Thế Khanh như bị đóng băng.
Lũ cận vệ cũng vì vậy mà toát hết cả mồ hôi lạnh: "Ả lấy từ lúc nào cơ chứ?"
Thế Khanh cứng cả người. Cô gái này thực sự là loại vật chất gì? Sao lại có thể làm được những điều phi thường như vậy?
- Cô... cô là ai? - gương mặt ông ta xám lại.
- Cô ta là Ma Nữ, kẻ đứng đầu Ngũ Sát. - Rik chậm rãi ngồi dậy, gương mặt thoáng mệt mỏi nhưng đã lấy lại tỉnh táo.
- Cái gì? Cô ta thực sự là... - Thế Khanh lấp lửng.
- Đúng vậy.
Cô rời người ông, nhẹ nhàng lê gót đến bên chỗ cửa kính, đôi mắt mơ màng thả tầm nhìn ra phía xa, làn môi cong vẫn thoắt ẩn thoắt hiện nụ cười tựa như không. Thế Khanh hơi ngây người. Hóa ra cô ta là Ma Nữ, kẻ xuất quỷ nhập thần nổi tiếng trong thế giới ngầm. Nay có dịp diện kiến, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Rik kéo ghế ngồi xuống, anh nhìn cô với đôi mắt đầy cảnh giác. Ả đàn bà nguy hiểm này xem ra không thể coi thường.
Ma Nữ thẳng thắn, cất giọng:
- Muốn chúng tôi giết V Hunter?
- Đúng vậy! Tôi muốn thằng ranh đó phải trả giá cho những việc làm ngu ngốc mà nó đã gây ra. - Thế Khanh siết chặt nắm tay.
- Ông muốn giữ Tuấn Chung Quốc hay muốn trừ khử luôn cậu ta? - đôi mắt Ma Nữ vẫn hướng ra phía cửa.
Thế Khanh dừng lại, suy nghĩ một lúc. Nó là một quân bài bất khả chiến bại, ông may mắn lắm mới được sở hữu một sát thủ tinh nhuệ văn võ song toàn như vậy. Nếu để tuột mất nó, ông sẽ khó đứng vững trong cái thế giới này. Chi bằng sau khi để Ngũ Sát giết V Hunter, ông lại nghĩ ra cách ép buộc nó quay về đây.
- Giữ. - Thế Khanh dứt khoát.
Ma Nữ nhếch môi cười, giọng điệu bỡn cợt trước tên cáo già tham lam. Tuy nhiên ông ta không hề nhìn thấy nụ cười đó, và cô lại tiếp:
- Ông muốn một kế hoạch lâu dài chắc thắng hay đánh nhanh may rủi?
- Chắc chắn phải thắng. - gương mặt ông kiên định.
Ma Nữ quay người, tiến đến chỗ bàn ông đang ngồi, nhẹ nhàng khom xuống sát gương mặt ông:
- Được. Cho tôi hai tháng!
Môi Thế Khanh nở nụ cười tà ác, gương mặt gian trá đắc chí. Ông ta đang tưởng tượng đến viễn cảnh ngày bản thân được làm bá chủ thế giới này. Chỉ hai tháng nữa thôi!
.............................................

06:00 pm tại nhà của couple Hưởng Quốc:
- Đưa cái điều khiển tivi coi, cái thằng khỉ này! - Zico bất chấp nhào đến giành giật cái điều khiển với Hope.
Hai đứa giằng co kịch liệt trên sofa, không đứa nào nhường đứa nào. Hết túm áo, túm quần rồi nắm đầu nắm đít. Hope giữ khư khư cái remote bằng tất cả sức bình sinh:
- Hong. Hong á! Của em!
Hope nằm sấp, Zico đè hẳn trên người cậu, cái đầu tóc vàng xù lên, lông mày bên thấp bên cao:
- Tối ngày xem phim Mỹ, mầy phản động hả mậy???
- Bộ xem phim Mỹ là phản động á hả? Thế em yêu quý ba anh thì em là má anh chắc?
- A.. cái thằng này...
Zico túm tóc Hope giật giật, thằng bé đau quá nên mếu máo:
- Á... Đau... Em đưa. Em đưa mà!!! T^T
Zico giật lấy, lập tức chuyển kênh, thích thú vô cùng khi tivi vừa đúng lúc phát sóng bộ phim hoạt hình bản thân yêu thích:
- Á... Doraemon kìa! Thích thật thích thật!!!
Hope bĩu môi khinh bỉ, tức tối. Nhưng mà được một lúc sau thì ngồi xem còn chăm chú hơn cả Zico.
- Anh anh!
- Gì?
- Sao ở bên Nhật Bản con nít phải làm anh hùng giải cứu thế giới nhỉ? Người lớn đâu? - Hope chống cằm, quay sang nhìn Zico thắc mắc.
- Ngu quá! Tại người lớn bận đi đóng phim của người lớn rồi. - Zico điềm tĩnh trả lời, mắt không rời tivi.
- Ờ ha. - Hope ngây thơ gật gù (dạy thằng nhóc cái gì vậy ba -_-")
Vị nữ bác sĩ được anh tiễn ra đến cổng, họ vừa đi vừa nói chuyện liên hồi. Chủ đề không gì khác ngoài tình hình sức khỏe của cậu.
- Cái thai đã được hơn mười ba tuần, rất khỏe mạnh. Chú ý đến dinh dưỡng một chút, nghỉ ngơi nhiều một chút.
- Dạ bác sĩ!
Sau khi bà ta rời đi, anh lập tức ba chân bốn cẳng vọt thẳng vào nhà, phi ngay đến chỗ bếp cậu đang đứng.
- Hehe... bác sĩ nói em bé rất khỏe mạnh. - vừa nói vừa biểu cảm gương mặt, dáng vẻ trẻ con dễ thương dữ dội.
Cậu uống một hơi nước dài, sau đó bình tĩnh quay sang:
- Dĩ nhiên. Con của em mà.
- Cũng là con của anh mà! - anh hôn nó một cái.
Cậu bật cười. Anh lại hôn cậu thêm cái nữa.
"Chụt"
- Nè! Có thể nể mặt hai chúng tôi một chút được không? - Jimin và Saleen đặt mấy dĩa thức ăn lên bàn, họ ở dưới bếp từ nãy đến giờ.
Anh lại hôn cậu thêm mười mấy cái, quay sang lè lưỡi tinh nghịch. Sáu người họ ngồi vào bàn, dùng bữa vui vẻ. Tuy nhiên lại thiếu mặt Zini.
........................................

Hiện giờ đã là 11 giờ tối, bầu trời đêm không sao bao trùm lấy khu phố vương giả. Không gian cực kì vắng lặng, ngay cả tiếng gió cũng không có.
"Cạch"
- Sao tắt hết đèn vậy nè...
Zini cầm điện thoại bật flash để soi sáng, chậm chạp cất giày vào tủ. Cái bóng dáng bé nhỏ xiêu qua vẹo lại vì trên lưng có mang balô. Đôi chân trần lần mò theo ánh sáng nhỏ, bàn tay cẩn thận dò tìm công tắc đèn trên tường.
"Cạch"
- Á!!!
Zini giật bắn mình, hét lên một tiếng. Hope và Bibi đang ngồi trên sofa nhìn cô chằm chằm, hai bản mặt rất chi là hình sự. Cô thở hắt ra một cái, đưa tay vuốt vuốt trước lồng ngực:
- Hai người đang làm cái quần gì vậy? Muốn hù chết người ta à?
Kan nghiêm giọng:
- Đi đâu giờ này mới về? Nói mau!!!
"Gâu"
Bibi sủa lên một tiếng, hất mặt một cái. Thằng nhỏ gián tiếp hỗ trợ tra hỏi bị cáo Zini giùm boss Kan.
- Đi học nhóm. - Zini đáp.
- Mọi hôm 9h là về rồi... Có chắc là đi học nhóm không?
Zini ngồi phịch xuống ghế một cái, rót ly nước bưng lên uống:
- Tại xe đạp của Khải Du bị hư nên phải dắt bộ.
Hope hơi dừng lại, sự đùa nghịch biến đi đâu mất hết, trong lòng tự nở nụ cười chua chát. Cậu im mất một lúc. Bibi chớp chớp đôi mắt trong veo của nó ngước lên nhìn cậu. Giọng Hope dịu xuống, nhẹ hơn lúc ban đầu gấp mấy lần:
- Sao không gọi tôi đến đón?
- Tôi không thể để Khải Du dắt bộ một mình được. - Zini đáp một cách ngây thơ.
Hơi thở của Hope trở nên nặng nề hơn. Zini gãi gãi cổ chân, sau đó đứng lên:
- Trể rồi! Tôi về phòng ngủ đây. Cậu cũng mau đi ngủ đi!
Cô dừng lại, khom xuống gãi liên tục thêm mấy cái. Kan thấy lạ, nhìn cô chăm chú. Hôm nay bà điên đeo lắc chân nữa cơ đấy. Nhưng bị làm sao vậy?
- Cái lắc chân đó...
Zini cười gượng gạo, đáp:
- Là Khải Du tặng tôi, chính tay cậu ấy làm.
Cô nói xong thì rời đi, chỉ còn Hope và Bibi ngồi ở đó. Mặt cậu đơ ra, đang cố phân tích những gì cô vừa nói. Khó chịu thật! Bà điên đó lại nhận quà của tên Khải Du ngốc nghếch. Gì mà chính tay làm chứ? Cậu cũng làm được vậy. Càng nghĩ, quyết tâm càng dâng cao, thế là Hopr quyết định gọi cho anh.
- Alô, Tại Hưởng đây!
- À... Anh xin lỗi vì làm phiền em. Cho anh hỏi một tí nha!
- Không sao. Anh hỏi đi!
- Zini thích món trang sức nào vậy? Anh muốn làm cho cô ấy một cái.
- Tự tay anh làm?
- Ừm đúng rồi! - Hope nói đầy quyết tâm.
- Thôi, bỏ cái ý tưởng đó đi Hope.
Hope nhướn mày, ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Zini bị dị ứng kim loại, nguyên liệu rẻ tiền sẽ khiến con bé nổi mẩn đỏ đấy!
Hope nhớ lại, cậu tự thì thầm:
- Thảo nào...
- Thảo nào gì?
- Không có gì. Anh biết rồi, cám ơn em!
Hopr cúp máy, lòng nặng trịch. Con nhỏ đó thừa biết bản thân dị ứng kim loại, không thể đeo những thứ rẻ tiền mà vẫn cố nhận chiếc lắc chân ấy. Cô ta vì cái gì mà phải chịu đựng như vậy? Chỉ vì Khải Du cứu cô ta sao? Là mình cứu mà!!!! Hay là bà điên yêu tên ngốc đó rồi?
Cậu trầm mặc, ngồi một lúc lâu. Không gian yên ắng đêm khuya bao trùm.
..................................................
* Sáng hôm sau:
"Cộc...cộc...cộc"
Kan mang balô trên vai, đồng phục gọn gàng gõ cửa phòng Zini.
Không ai ra mở cửa.
"Cộc... cộc... cộc"
- Cô té xuống bồn cầu rồi hả? Ra nhanh còn đi học!!!
Một lúc sau, cô mới xuất hiện với gương mặt phờ phạc thiếu ngủ. Zini đưa tay xoa xoa cổ chân, cô không quên nhìn Hope từ trên xuống dưới một lượt:
- Bibi nhập hả?
Hope cao hơn cô một cái đầu, vậy nên không quá khó để bắt nạt cô từ trên cao:
- Bibi nhập cô thì có, suốt ngày gãi gãi...
Zini liếc cậu một cái rõ sắc, rời khỏi phòng bước theo cậu. Cả hai cùng nhau đến trường. Một thấp một cao, một đáng yêu một nam tính, trông cả hai rất xứng đôi. Hope và cô nhóc chậm rãi tản bộ trên con đường quen thuộc. Chốc chốc, cô dừng lại đưa tay gãi gãi cổ chân, sau đó đi tiếp và rồi lại ngừng lại, gãi gãi cổ chân. Vô hạn tuần hoàn. Hope dĩ nhiên nhìn thấy, cậu nhăn mặt. Dù ra vẻ không quan tâm nhưng cậu muốn vứt quách cái thứ rẻ tiền đó cho rồi. Tên Khải Du chết bằm.
- Khó chịu thì đừng mang nữa.
Zini phụng phịu, thở dài một cái:
- Haizz... Không được đâu...
Cô bước đi trước, Hope dừng lại một lúc nhìn cô. Con nhỏ này đúng là lì lợm.
Cả ngày hôm đó tại trường, Hope không thể nào rời mắt khỏi cô nhóc. Cứ lo gãi gãi như thế thì làm sao mà tập trung học hành được. Cổ chân của Zini đỏ ửng, nổi mẩn đầy cả lên. Hope cũng biết xót xa mà. Không thể nào tiếp tục đứng nhìn, giờ giải lao, cậu lôi cô xềnh xệch ra chỗ xích đu. Zini vì nhỏ con nên không thể kháng cự được, đành để cậu muốn lôi đi đâu thì lôi. Hope ra hiệu bảo cô ngồi xuống. Zini nghe theo một cách vô thức. Hope nhanh tay tháo chiếc lắc quỷ quái đó ra rồi vứt đi trước con mắt ngỡ ngàng của Zini.
- NÈ!!! CẬU...
Cô mở to mắt, ngạc nhiên hết mức. Trái lại, Hope rất bình thản, hả dạ vì đã trút được bực bội của bản thân. Zini nhăn nhó, gào lên:
- Cậu làm cái gì vậy hả???
- Vứt nó đi. - Hope bình thản đáp.
- Cái đồ tự kiêu nhà cậu! Tôi bảo cậu vứt khi nào?
Hope khom xuống, nhìn thẳng vào mắt cô:
- Không thích thì bỏ đi, việc gì phải miễn cưỡng bản thân? Cô ngốc vừa thôi!!!
Zini hơi tức giận, cô lớn tiếng:
- Cậu mới là đồ ngốc! Mặc dù nó không đáng giá nhưng cũng là tấm lòng của một người. Cậu thì biết cái gì!
Thấy cô nổi cáu, cậu dời ánh mắt đi chỗ khác, thở ra một cái. Đúng là làm ơn mắc oán. Giọng cậu trầm xuống:
- Cô thích tên ngốc đó đến vậy sao?
- Chuyện của tôi không mượn cậu quan tâm.
Zini lập tức chạy đi, cô quỳ mộp xuống chỗ bãi cỏ xanh ra sức tìm kiếm. Hope chết lặng, cảm thấy có thứ gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng. Cậu quay sang nhìn cái dáng người nhỏ bé đang loay hoay ở ngoài trời nắng kia. Cậu nhìn chăm chú không chớp mắt lấy một cái.
Zini có vẻ rất sốt ruột, cô hoang mang xới tung đám cỏ. Biết ăn nói làm sao với Khải Du đây? Người ta có thành ý vậy mà. Cậu ấy rất tốt bụng nữa. Người đó đã từng cứu cô, chăm sóc cho cô.
Hope nhìn xuống tay mình, chiếc lắc vẫn còn ở đó. Cậu chưa hề vứt nó đi.
"Đồ điên... Đồ lùn... Em là đồ ngốc... Ngốc nhất mà tôi từng thấy"
Hope tiến từng bước một đến chỗ cô, bước chân nào cũng nặng trịch. Cậu dừng lại ngay sau lưng của Zini.
- Trả cho cô!.... Xin lỗi!
Đặt chiếc lắc lên tay của Zini, Hope dứt khoát quay vào trong, cậu đi thẳng, không nhìn lại. Tâm trạng của cậu đang cực kì tệ hại. Cậu thực sự rất muốn đập kẻ nào đó một trận.
"Kêu tôi không quan tâm? Thôi được... Tôi sẽ không bao giờ xía vào chuyện của em nữa"
Zini lặng người, trông theo. Tâm trạng thật sự rất khó diễn tả. Cô làm gì sai sao?

"Reng... reng"
Giờ tan học, cả hai không về cùng nhau. Kan đi phía trước, Zini chậm rãi bước theo phía sau. Ánh mắt cô nhìn cậu khá lạ lẫm. Mới ban sáng còn bình thường, giờ thì cứ như không quen biết. Dạo này Kan rất lạ. Cậu khác trước rất nhiều. Hope đút hai tay vào túi quần, giả vờ không quan tâm, tuy nhiên cậu vẫn biết là cô đang ở phía sau lưng mình.Về đến nhà, Hope lạnh lùng đi tuốt lên phòng, không nói với cô câu nào nữa. Cả hai như người xa lạ, tâm trạng của Zini cũng vì thế mà chùn xuống. Cô buồn bã về phòng thay quần áo, nhìn chiếc lắc chân một cách chăm chú. Chỉ vì thứ nhỏ nhoi này mà mọi chuyện thành ra như thế. Hope bị làm sao vậy?
Hopr bực bội quăng balô lên bàn, nằm phịch xuống giường. Đầu óc không thể nào ngưng nghĩ đến việc ban sáng.
"- Cô thích tên ngốc đó đến vậy sao?
- Chuyện của tôi không mượn cậu quan tâm."
Từng thứ một cứ tái hiện lại trong não bộ. Aishhh! Khó chịu quá!!! Cậu kéo chăn trùm kín đầu, mệt mỏi.
Zini ngồi nhìn hai dĩa thức ăn, cô cũng không buồn ăn. Không biết tên nhóc đó đói chưa? Cô cũng chả muốn gọi. Tâm trạng như thế này mà ăn uống kiểu gì. Zini uống một hớp nước lọc, sau đó bỏ ra phòng khách bật tivi.
Trời quá trưa, Hope tắm rửa thay đồ rồi ra khỏi phòng. Cậu đi ngang nhà bếp, liếc thấy hai dĩa thức ăn còn nguyên. Con nhỏ lùn buồn rồi! Do cậu sao?
Đi thêm mấy bước, đến phòng khách, cậu dừng lại. Zini ngủ quên rồi! Tivi vẫn còn đang bật. Kan thở dài, tiến đến chỗ sofa cô đang ngủ. Bình thường có khi nào thấy cô ngủ trưa, cái đồ ngốc nhà cô, cứ như cậu không biết suốt đêm qua cô vì ngứa mà mất ngủ. Cổ chân đỏ như thế này rồi mà vẫn còn ngoan cố. Kêu cậu không quan tâm cô? Không quan tâm kiểu gì?
Hope lục lọi tủ đồ dùng y tế, lấy lọ thuốc tỉ mỉ bôi giúp cô. Chiếc lắc này có gì đẹp đâu, cho cậu cậu còn đập thêm một trận. Nhẹ nhàng hết sức có thể để tránh làm cô thức giấc. Xong xuôi đâu đó, Hope trở về phòng, bật điện thoại gọi điện.
- Alô. Quản lý Kim!
- Dạ cậu chủ có gì căn dặn?
- Làm cho tôi một chiếc lắc giống y trong hình, nhớ là phải dùng bạc nguyên chất. Trong vòng một tiếng nữa mang đến địa chỉ này cho tôi!
- Vâng thưa cậu chủ.
Hope cúp máy.
Đúng một tiếng sau, chiếc lắc bằng bạc nguyên chất đó đã thay thế chiếc lắc chân rẻ tiền rỉ sét. Zini vẫn say ngủ, tin chắc sau khi thức dậy sẽ không còn cảm thấy ngứa nữa. Hope quăng thứ rẻ tiền kia vào bồn cầu, ấn nút xả nước.
- Đừng dùng những thứ như thế này làm ảnh hưởng đến cô gái của tôi!

*Trường đua:
Chiếc Kawasaki Ninja H2R 296 mã lực lướt như bay trên con đường chỉ dành cho những tay đua chuyên nghiệp. Tuy nhiên, hiện tại không có một cuộc đua nào đang diễn ra cả. Bất ngờ hơn, người đang cưỡi chiếc siêu môtô thần thánh kia không ai khác chính là Saleen Kim của chúng ta. Một cô gái chỉ mới mười bảy tuổi nhưng lại là người cầm đầu của cái trường đua lớn nhất nước. Các skill luồn lách bá đạo, khả năng làm chủ tốc độ cộng với kĩ thuật điêu luyện khiến các tay đua vốn có máu mặt cũng phải trầm trồ.
Tòa nhà lớn ở trung tâm trường đua được xem là đài quan sát và hiện tại các tay đua chuyên nghiệp đang tề tựu đông đủ ở đây để dõi theo Saleen. Trong bộ trang phục chuyên dụng, cô nhóc ngầu hơn bao giờ hết. Nhất cử nhất động, phong thái lẫn kĩ năng đều khiến người khác không thể rời mắt. Saleen giảm tốc, chiếc xe nhẹ nhàng rẽ vào bãi đỗ. Cô nhóc chậm rãi bước xuống, cất mũ sau khi đã test xong "đứa con" mới tậu của mình.
Cách đó khá xa, khu rừng sau núi cạnh trường đua bất ngờ xuất hiện một họng súng bắn tỉa. Người đó ẩn nấp trên một thân cây to, tán cây xanh mướt phủ xuống vô tình giúp kẻ này ngụy trang kín đáo. Họng súng đen ngòm lạnh ngắt đầy sát khí và Saleen chính là trung tâm của ống ngắm. Cái điệu cười quen thuộc của người này chúng ta đã được thấy qua cách đây không lâu.
Saleen đã nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay, cô nhóc nở nụ cười nửa miệng bí ẩn, vẫn đang vờ ngồi xem xét con xe như không có gì xảy ra.
Xạ Nữ lấy làm đắc ý. Con mồi đã yên vị trong tầm ngắm và dĩ nhiên danh dự của cô không cho phép viên đạn được lệch đi một li nào. Ngón trỏ được bao bọc bởi đôi găng tay đen của Xạ Nữ đặt vào cò súng. Chuẩn bị bắt đầu trò chơi nào!
"Đoàng"
"Keng"
Chân mày Xạ Nữ giật mạnh một cái, kinh ngạc tột độ. Viên đạn cô vừa bắn ra đã bị hạ bởi một viên đạn khác. Ngay trước mắt cô. Hai viên đạn chạm vào nhau xẹt ra cả tia lửa.
Ảo diệu thật!
Một kẻ có khả năng thiện xạ giống cô đang ở quanh đây...
Cô khẩn trương di chuyển ống ngắm, muốn nhanh thật nhanh tìm ra kẻ đó và khẩu súng của hắn.
- Hướng 1 giờ sao?
Cuối cùng ống ngắm của Xạ Nữ dừng lại. Kẻ đó đã xuất hiện, ngay ở trên sân thượng đài quan sát của trường đua nơi đối diện với cô. Một tên con trai với mái tóc màu bạch kim vàng óng, mặc áo khoác đen có mũ trùm đầu. Khóe môi Xạ Nữ cong lên, điệu cười ngạo mạn khó có thể lầm lẫn với ai. Ái chà thú vị thật! Cuối cùng cô đã tìm ra kẻ có đủ tư cách để đấu với mình. Một tay thiện xạ tính toán chuẩn xác đến cả sai số nhỏ nhất.
"Dám động vào phu nhân của Zico ta? Xem ra nhà ngươi chán sống rồi!" - Zico cười khẩy.
"Hôm nay giữa hai chúng ta nhất định phải có một kẻ từ bỏ chức danh thiện xạ" - Xạ Nữ càng thêm nét tự tin trong bộ suit lính quen thuộc, style tóc đuôi ngựa thể hiện sự kiêu hãnh.
Cả hai khiến thời gian như ngưng động, xem ra cuộc bắn tỉa này là điều khiến cô hào hứng nhất từ trước đến nay. Gương mặt nghiêm túc như tượng, Xạ Nữ đã sẵn sàng.
Hơi thở Zico đều đặn, bản thân vô cùng bình thản không hề cảm thấy một chút căng thẳng nào. Cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu này. Ngón tay Zico chậm rãi di chuyển đến cò súng. Còn đợi gì nữa?
Xạ Nữ bình thản móc trong túi áo ra một đồng xu, cô sẽ kết liễu con mồi bằng cái cách mà Boss của cô thích nhất. Chỉ một cái nháy mắt, đồng xu đã bay lên không trung. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy khi Xạ Nữ vừa bắn ra phát đạn đầu tiên thì:
"Đoàng... Đoàng... Keng"
Đồng thời Zico cũng bắn ra một viên đạn. Lại một lần nữa viên đạn của Xạ Nữ rơi xuống khi chưa kịp chạm đến đồng xu và:
"Đoàng"
"Đoàng"
Chiếc đồng xu rơi xuống...
Trên đó có một cái lỗ khá to vì...
Hai viên đạn của Zico đã lần lượt xuyên qua nó.
Ảo diệu kinh hoàng!
Xạ Nữ ngỡ ngàng không tin vào mắt mình, đối thủ đúng là quá mạnh, hắn ta có thể bắn ra hai phát đạn chuẩn đến khó tin, quá hoang đường. Rõ ràng là một tay thiện xạ với kĩ năng hoàn hảo hơn cả cô. Cả hai nhắm vào đối phương, cùng lúc bắn ra phát đạn kết thúc.
"Đoàng... Đoàng"
Ống ngắm của Xạ Nữ phản chiếu hình ảnh viên đạn đang lao tới với tốc độ khủng khiếp, điều đó đồng nghĩa với việc:
"Xoảng"
- Á...
Viên đạn xuyên qua kính ngắm súng bắn tỉa ghim thẳng vào bắp tay của cô. Xạ Nữ chới với ngã từ trên cây xuống đất.
"Phịch"
Máu không ngừng rỉ ra từ vết thương, cô đau đớn ôm lấy cánh tay. Biết không thể nán lại vì đối thủ quá mạnh, Xạ Nữ đành rút nhanh để còn bảo toàn tính mạng. Nhiệm vụ của cô coi như thất bại.
Khi đã xác định đối thủ không còn ở trên cây, bấy giờ Zico mới hạ súng xuống. Xém tí nữa là bị viên đạn của Xạ Nữ ghim thẳng vào giữa trán, may thay cậu đã kịp né sang một bên nên nó chỉ sượt qua xương gò má, máu rỉ ra một chút và chắc là không đáng ngại, cậu vẫn đẹp chai lai láng.
Woa! Bình thường buê đuê vậy mà lúc bắn tỉa ngầu dữ bây! Xạ Thần đây rồi ^^
..................................................
Gió nổi lên từng chập, Saleen đứng yên lặng một lúc mặc cho mái tóc vàng buột đuôi ngựa bay tới tấp. Gương mặt đó hướng về phía xa, lại cười, nụ cười bí ẩn vô cùng.
"Brừn... Brừmmmm"
Chiếc môtô của Saleen luồn lách mạo hiểm chạy thẳng vào rừng, những nơi cô đi qua cây cối dưới đất đều bị cán bẹp. Gió không ngừng nổi lên, và thân ảnh màu đen ấy đã xuất hiện. Cô gái đó như một con mèo, điêu luyện di chuyển từ thân cây này đến thân cây khác. Nhẹ nhàng, dứt khoát và ma mị.
"Brừm... rừm"
Saleen ngừng lại, đối mặt với Miêu Nữ, một bên trầm tĩnh đến lạnh người còn một bên là tiếng ga xe gào thét như xé toạc không khí.
"Brừmmmm... rừmmmmm"
Miêu Nữ không nói năng gì, gương mặt cực kì nguy hiểm. Hai bộ móng vuốt màu đen đã ở tư thế sẵn sàng lấy mạng đối phương. Saleen nhàn nhã, liên tục hịn ga, tiếng ga xe làm ồn ào cả khu rừng thay cho lời thách thức.
"Brừm... rừm rừm... rừmmm"
Miêu Nữ lao đến, thân thủ nhanh đến nổi như hòa vào không khí. Saleen giữ chặt tay ga, siết mạnh làm cả chiếc môtô vọt tới phía trước kịp thời né tránh. Miêu Nữ không dừng lại ở đó, cô tiếp tục đạp vào thân cây lấy đà đuổi theo. Bánh xe trước bốc khỏi mặt đất, Saleen điều khiển đầu xe quay 180 độ đẹp mắt và Miêu Nữ lại bị hụt một lần nữa.
Saleen trút ngược ngón tay cái, ý thách thức. Miêu Nữ không một chút cảm xúc, bộ móng màu đen chết chóc vẫn trong tư thế sẵn sàng. Cô bay đến, Saleen kịp thời ngả người ra phía sau. Nhanh chóng vọt ga chạy đi làm Miêu Nữ phải quay lại đuổi theo.
Cuộc rượt đuổi căng thẳng suýt nghẹt thở. Với kĩ thuật của Saleen, khu rừng này hoàn toàn không phải là vấn đề. Nguy hiểm thế mà con nhóc còn cười rất hào hứng. Miêu Nữ không hề kém cạnh, cô như bay trên không trung mà đuổi theo. Di chuyển nhanh như một con mèo từ thân cây này sang thân cây khác.
"Brừm... rừm..."
Tiếng ga xe xa dần xa dần và rồi mất hút. Miêu Nữ đáp đất, ngừng lại, gương mặt vẫn bình thản không cảm xúc. Saleen nhếch môi chạy đi, thầm nghĩ ở phía sau có lẽ cô ta đang tức tối lắm. Ha ha đáng đời! Nghĩ cô là ai mà dám đấu với Saleen ta. Xem ra cô đúng là kẻ không biết trời cao đất dày. Ngũ Sát gì chứ, Miêu Nữ gì chứ. Là mèo con đi lạc thì đúng hơn.
RẦMMM
Quay đều... Quay đều... Quay đều...
Saleen đo đất với cái đầu đầy sao. Bên cạnh là bánh xe môtô quay đều... quay đều... quay đều.
Cô nhóc chửi thề mấy tiếng, như muốn ăn tươi nuốt sống cục đá to đã làm cô té. May mắn là đã đi một quãng khá xa, nếu để cô gái kia thấy được cảnh này thì chỉ có nước đội quần cho đỡ nhục.
Nghĩ cũng lạ, ban nãy dù bị rượt đuổi căng thẳng nhưng đã thể hiện rất hoàn hảo. Bây giờ không còn bị truy đuổi nữa thì lại tự động đo đất vì cái tội cứ lo nhăn răng cười không chịu quan sát trước sau. Tự tát cho mình mấy cái, Saleen nghiến răng kèn kẹt:
- Ngu bỏ mẹ... Ui da đau quá! Hic...
..........................................
- Saleen! Đi đâu vậy? Làm tớ đợi nóng cả ruột...
Zico vừa thấy bóng dáng Saleen xuất hiện đã lóng ngóng chạy đến.
- Chân cẳng bị làm sao vậy? Rồi xe đâu?
Cô nhóc mếu máo ngồi phịch xuống đất, ôm cái chân đau kể lể:
- Hức.. hồi nãy á... hức hức... hức...
- Thôi nín luôn dùm cái! Kể kiểu này ông nội tui mà nghe được ><
Cái giọng vừa khóc vừa nói chuyện không ra tiếng người của cô khiến cậu thiếu kiên nhẫn. Mà đại loại là Zico đã đoán được Saleen bị ngã xe nên mới trật chân. Cậu thầm nghĩ trong bụng chắc cũng mất nết lắm nên mới bị té ra nông nỗi vậy nè. Xem ra hai đứa không đứa nào lành lặn. Saleen đưa tay quệt ngang hàng nước mắt nước mũi đang trộn lẫn, chăm chăm nhìn mặt cậu:
- Mặt bị gì vậy vậy? Sao lại chảy máu?
- Xém trúng đạn... Đối thủ cũng mạnh lắm... Nhưng Zico ta mạnh hơn!!! - cậu cười nhe răng.
Hai đứa dìu nhau vào trong thoa thuốc, dán băng keo. Và dĩ nhiên Zico phải bế phu nhân của mình trên tay vì con nhỏ có đi được đâu -_-'
................................

10:00 pm, VKook's house:
- Cậu xem hai đứa ốc sên đầu vàng lại mang thương tật nữa rồi! - giọng Jimin lằn nhằn vang lên trong điện thoại.
- Là sao? - một tay nó giữ điện thoại, tay còn lại mở tủ lạnh lấy chai nước suối.
- Tớ cũng chả biết. Chỉ biết là thằng Zico dán băng keo đầy mặt còn con bé Saleen thì nằm liệt giường liệt chiếu không đi lại được. - Jasmin có vẻ hơi bực dọc vì hai đứa nhóc.
Nó tu một hơi nước, lại tiếp:
- Thế sao cậu không hỏi tụi nó?
- Tụi nó không chịu nói. Dụ dỗ, hâm dọa thế nào cũng không chịu nói. Tớ tức anh ách lên đây...
Nó cười nhẹ:
- Thôi, đừng giận! Trẻ con mà, chắc là lại đánh nhau hay ngã xe chứ gì... - nó đang nói giữa chừng thì không biết hắn từ đâu xuất hiện cướp lấy điện thoại - Jasmin à! Hiểu Phàm nhà tớ đang mang thai nên không thể tiếp xúc nhiều với sóng điện thoại được. Cậu thông cảm giúp cho nhé!
Jasmin ở đầu dây bên kia làm mặt nhăn nhó:
- Dạ rồi! Em biết rồi thưa hai anh chị. Chúc hai anh chị ngủ ngon!
- Cám ơn cậu, cậu cũng ngủ ngon!
Anh vui vẻ cúp máy. Ngay sau đó quay sang nhìn cậu với đôi mắt không bằng lòng:
- Anh vừa vào phòng làm việc một tí là em đã không ngoan rồi! Không nhớ là anh đã dặn gì sao?
Cậu bình thản bỏ ra khỏi bếp, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt:
- Không được tiếp xúc quá nhiều với điện thoại! Không được tùy tiện vào nhà vệ sinh vì nhà vệ sinh rất trơn! Không được ra ban công vào ban đêm vì ban đêm gió rất lạnh! Không được thức khuya! Không được... Không được... - nó trình bày đầy đủ không thiếu một chi tiết bằng trí nhớ siêu phàm vốn có.
Trong cái áo sơ mi trắng của anh, cậu vẫn quyến rũ và sexy như vậy, bước đi cũng cực kì nhẹ nhàng. Thường thì khi mang thai người mẹ sẽ lên cân, đằng này cậu vẫn thon gọn và bụng cũng chả to lên bao nhiêu. Có lẽ là mang thai lần đầu nên vậy. Hay tại cậu là siêu sát thủ JungKook, mang thai cũng không giống người thường?
Tại Hưởng lẽo đẽo đi theo phía sau, mỉm cười:
- Nhớ em quá! Lại đây cho anh hôn một cái đi...
"Reng... reng..."
Điện thoại trong phòng làm việc của hắn reo lên, Tại Hưởng cúi xuống hôn lên môi cậu một cái rồi mới rời đi:
- Anh đi nghe điện thoại một lát.
......................................

9:00 am
Ngày mới lại bắt đầu, tia nắng mặt trời ấm áp bao trùm cả khu phố. Không khí mát mẻ, cộng thêm hai hàng cây xanh mướt bên vệ đường càng khiến con người ta thấy thoải mái. Con đường núi phẳng phiu, thẳng tấp chỉ có mỗi chiếc Buggati màu đen quen thuộc. Lâu lắm rồi nó mới được lái xe ra ngoài. Chuyện là hôm qua sau khi Tại Hưởng nghe điện thoại, nhận lời đề nghị giúp đỡ CIA nên đã bay gấp sang Mĩ để giải quyết công việc. Dù không yên tâm để cậu ở lại một mình nhưng anh không còn lựa chọn nào khác, chỉ biết tự nhủ phải giải quyết vụ án càng nhanh càng tốt để còn quay về với cậu và đứa con chưa chào đời . Nhờ vậy nên cậu được tự do vài hôm, không cần suốt ngày nghe anh lải nhải "Không được... không được..."
Cậu mặc sơ mi, mang kính mát ung dung lái xe. Gió lùa vào mặt, vào tóc khiến làn môi hồng dãn ra nụ cười thư thái. Cảm giác thật dễ chịu!
"Brừmmmm"
Tiếng ga xe ồn ào vang lên, một chiếc Ferrari Spider màu trắng từ phía sau vượt lên trên trước mặt nó. Gương mặt bình thản có giống đang quan tâm không? Cậu ung dung điều khiển chiếc xe của mình. Bất ngờ, chiếc xe đó vòng một vòng, chắn ngang giữa đường. Cậu nhìn thấy, vội phanh xe ngay lập tức.
"Kíítt"
Con đường vắng vẻ chỉ hiện hữu đúng hai chiếc xe. Gió vẫn cứ thổi, cây cối không ngừng chuyển động nhịp nhàng qua lại. Cậu rời khỏi xe, bước xuống xem có chuyện gì. Đôi mắt ẩn sau làn kính mát tuy bình thản nhưng vẫn rất thận trọng. Cửa xe bên kia bật mở, đôi bốt sắt chạm đất. Quyền Nữ bước xuống, trong bộ suit lính quen thuộc. Cô ta đứng đối mặt với nó.
Không khí căng thẳng rồi đây. Sự xuất hiện của Quyền Nữ ở nơi này chắc chắn không phải là tình cờ.
Cậu nhẹ nhàng cất giọng:
- Cô muốn gì?
Quyền Nữ nghiêm túc, đáp:
- Tôi là Ngũ Sát, được lệnh đến "chào hỏi" cậu.
Vừa dứt lời, Quyền Nữ lao đến với nắm đấm đầy uy lực nhưng cậu đã tránh kịp. Cô ả xoay người đá một phát, cậu nhanh nhẹn ngả người ra sau.
Cách "chào hỏi" này thú vị thật!
Quyền Nữ bắt đầu tung ra những cú đấm, cú đá liên tục nhưng vẫn không thể tấn công được cậu. Ai ở đây tin nó đang mang thai? Khó có người phụ nữ nào đang mang thai mà lại nhanh nhẹn như vậy.
Cậu đạp vào mui xe, lộn ngược ra sau một vòng tránh được đòn của cô. Và giờ là lúc để JungKook phản công. Cậu tung một cú đá cao, Quyền Nữ dùng hai tay bắt lại được, bất ngờ, cậu bay lên không trung dùng chân còn lại tặng cho cô một cú kick ngay giữa ngực khiến cô phải lùi ra sau mấy bước. Cậu đáp đất, thủ thế. Mái tóc nâu bay nhè nhẹ trong gió, luồn sát khí bắt đầu len lỏi xung quanh.
Quyền Nữ cảm nhận được cơn đau truyền đến từ trong lồng ngực, người trước mặt quả không hổ danh là siêu sát thủ lừng danh thế giới. Nếu tiếp tục đấu chẳng khác nào dâng mạng cho JungKook. Cậu không bỏ qua, lần này chủ động tấn công. Nếu nói Quyền Nữ có sức mạnh cơ bắp thì nó đây cũng có, thêm vào đó là sự nhanh nhẹn nữa. Cậu bắt được hai tay của cô, tặng cho cô một chưởng, thêm vào đó còn có một cú đá từ trên cao.
"Bốp"
"Phịch"
Quyền Nữ văng ra xa, té phịch trên mặt đường với khóe miệng rỉ máu. Cậu đứng im, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt băng lãnh chết người. Lần này Thế Khanh có đầu tư phết, thuê cả Ngũ Sát.
- Không hổ danh là JungKook... Không ngờ cô vẫn mạnh như vậy! - Quyền Nữ gắng gượng ngồi dậy, giương mắt nhìn cậu.
- Cô biết tôi là JungKook mà vẫn dám đến giết tôi? Cô không sợ người chết sẽ là cô sao? - giọng nói không thấp không cao, nhẹ như gió.
Vang lên tiếng vỗ tay, cậu xoay người. Ma Nữ đang ngồi trên mui xe phía sau lưng cậu. Cô ả mang khăn che mặc thần bí, điệu bộ nhàn nhã. Cậu cảnh giác cao độ, tuy nhiên không nói năng gì. Ma Nữ đáp đất, ra hiệu cho Quyền Nữ:
- Em lên xe nghỉ ngơi, đợi chị!
Quyền Nữ lập tức nghe theo lệnh. Khó khăn di chuyển và cuối cùng yên vị trên xe. Giờ chỉ còn hai người. Trái với sự bất động của cậu, Ma Nữ không ngừng đi tới đi lui.
- Cũng may là cô đang mang thai, nếu không em gái của tôi chết chắc!
Cậu nhíu mày, ả phụ nữ trước mặt tại sao lại biết được điều này? Việc cậu mang thai người ngoài không thể biết.
- Đừng thắc mắc tại sao tôi biết cô mang thai, tôi chỉ muốn nói chuyện, không muốn đánh nhau.
"Đọc được suy nghĩ à? Thú vị thật!" - cậu khẽ nở nụ cười.
Ma Nữ vẫn bước từng bước chậm rãi xung quanh cậu, cô ta nở nụ cười giảo hoạt:
- Cuộc sống hiện tại của cô có vẻ rất tốt! Được sống cùng với người mình yêu, lại sắp chào đón thành quả tình yêu của hai người.
Cậu thận trọng, ả phụ nữ trước mặt không biết là đang muốn nói đến điều gì. Cứ vòng vo như thế, lẽ nào cô ta còn có mục đích.
- Cô nói đi.
- Ấy, đừng vội! Chúng ta còn khá nhiều thời gian để tâm sự.
Cậu dõi mắt theo cô ta, từng nhất cử nhất động đều có vẻ rất ma mãnh. Cậu đã từng nghe danh cô, giờ mới được gặp. Theo cậu nhận xét thì cô ta đúng là chả có gì đặc biệt.
Ma Nữ biết cậu đã sốt ruột, cô ta coi như nắm chắc phần thắng trong tay. Cô biết JungKook là kẻ không thể đấu võ, cô bèn nảy ra ý định dùng lời lẽ để tấn công thử xem sao. Việc cho người ám sát Saleen và Zico cũng nằm trong một phần kế hoạch của Ma Nữ. Đấu với đám người đó không khó, cốt vẫn là Tuấn Chung Quốc.
- Cô rất giỏi, thực sự rất giỏi. Nhưng cậu đã phạm một sai lầm . Đó chính là tin vào đàn ông.
Mắt cậu không chớp nhìn cô, cậu vẫn im lặng. Ma Nữ thừa thế xông lên, lại nói tiếp, cái giọng nói bay bổng có nhịp điệu lẫn lý lẽ:
- Cô nghĩ Kim Tại Hưởng yêu cậu thật à? Mà nếu là thật đi chăng nữa đâu nghĩ bản thân có xứng với cậu ta không? Chuyện tình hai người sẽ có hồi kết tốt đẹp?
Dù ngoài mặt vẫn trầm tĩnh nhưng lòng cậu đã xuất hiện cảm giác lạ. Cô ta biết nhiều hơn cậu nghĩ, nói nhiều hơn cậu tưởng.
- Kim Tại Hưởng xuất thân từ Hắc Long lừng lẫy thế giới, lại là V Hunter - thợ săn tội phạm lừng danh. Cậu nghĩ sẽ ra sao nếu mọi người biết vợ cậu ta là JungKook, siêu sát thủ nguy hiểm hàng đầu thế giới? À mà quên mất, hai người chưa kết hôn, vậy nên không thể gọi là vợ chồng được. Hoàng Gia Mẫn đã tính toán điều gì khi mà không hề cho cậu và Kim Tại Hưởng tổ chức đám cưới nhỉ? Chắc là sợ mất thể diện. - nói đến đây, Ma Nữ nhếch môi cười một cái.
Lòng cậu quặn thắt nhưng không thể hiện ra ngoài. Cô ta nói đúng, rõ ràng ngay từ đầu cậu đã không xứng với anh. Cậu hiểu rõ điều đó nhưng thời gian qua cầu đã lãng quên. Ai cũng cảm thấy như vậy kể cả Hoàng Gia Mẫn mẹ của anh. Mọi người chỉ vì sợ cậu tự ái nên mới không nói thẳng với cậu. Cậu thở chầm chậm, hốc mắt ửng hồng, cố tỏ ra kiên cường:
- Cũng có thể là cô nói đúng... Nhưng... Chỉ cần chúng tôi yêu nhau, đám cưới tôi cũng không cần. - cậu bình thản nói chậm rãi, từng câu từng chữ rõ ràng.
Ma Nữ lại nhếch môi, cái điệu cười không khác nào chế giễu, giọng nói cô ta sặc mùi mỉa mai:
- Yêu? Cậu yêu hắn ta? - Ma Nữ cao giọng, sau đó hơi ngừng lại, tập trung quan sát sắc mặt của cậu - Tôi thấy cậu là một con người ích kỉ thì đúng hơn. Cậu biết bản thân mình là sát thủ của một tổ chức nguy hiểm lại khăng khăng đòi ở bên cạnh Tại Hưởng khiến cho cậu ta không ít lần lâm vào cảnh chết đi sống lại. Còn đám nhóc kia nữa, chúng đã nhiều lần xém mất mạng cũng chỉ vì cậu. Mang lại nguy hiểm cho người khác như vậy mà cậu vẫn vui vẻ sống được sao?
Mắt cậu ngấn nước, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, nơi lồng ngực như thể bị ai bóp chặt. Cậu là đồ ích kỉ. Đúng rồi! Cậu quá ích kỉ. Tại Hưởng, Zini đã từng suýt chết vì cậu. Zico và Saleen bị thương mà không dám nói ra nguyên nhân, cũng là tại cậu. Sao thời gian qua cầu lại không nghĩ đến những việc này?
- Cậu không có cha mẹ, lại còn được định mệnh sắp đặt là sát thủ của Phi Ưng. Đáng lí ra cậu phải nhận thức được con đường sau này của mình phải đi như thế nào thay vì chạy đến sống chung với đám người đó. Cậu không được sống giống họ, không được phép sống giống họ! Cậu hiểu chưa?
- Tại sao?
- Vì cậu là JungKook!!!
Nước mắt cậu bắt đầu tuôn rơi dù gương mặt vẫn tỏ ra kiên cường. Cậu không thể sống bình thường. Cậu không được phép sống bình thường. Bởi vì cậu vốn tách biệt với thế giới của anh và tụi nhóc.
"Tại Hưởng..."
Lòng cậu khẽ gọi tên anh. Giờ này anh đang bận phá án, anh nhớ cậu và cậu cũng vậy. Đúng rồi! Anh phá án. Anh thà chọn làm thợ săn chứ không hề tiếp quản Hắc Long Bang. Anh là con người của công lý.
Còn cậu? Cậu là sát thủ, tay cậu nhuốm đầy máu. Cậu không thể bước vào thế giới của anh được. Dù sau này cậu và anh có cưới nhau đi chăng nữa anh vẫn không thể đối diện với thiên hạ, với thế giới, với những người đã từng được V Hunter giúp đỡ.
Dù kẻ trước mặt cậu là Ngũ Sát nhưng cũng không thể phủ nhận việc những gì cô ta nói là quá đúng. Cậu sống ích kỉ. Cậu đã từng làm liên lụy không biết bao nhiêu người.
"Jimin... Tại Hưởng... Zini... Zico... Saleen..."
Ma Nữ rời đi, chỉ còn cậu đứng ở đó bất động. Cảm giác như cả thế giới trước mắt sụp đổ hoàn toàn. Cậu chỉ có một mình. Lúc trước, bây giờ, sau này và mãi mãi vẫn vậy. Cậu không được phép gây nguy hiểm cho những người vô tội, cậu không có cái quyền làm việc đó.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, cậu không còn nhìn thấy gì trước mắt. Tất cả chỉ còn là một màu u tối. Cậu hối hận. Phải chi ngày đó cậu phớt lờ anh, phớt lờ đến cùng, tỏ ra hờ hững đến cùng không để tình cảm của bản thân làm bản thân mềm yếu. Phải chi ngày đó cậu đừng tựa vào ngực anh. Phải chi ngày đó cậu đừng yêu anh. Phải chi...
Muộn rồi!
Giờ cậu biết làm gì? Tiếp tục kéo anh vào trò chơi nguy hiểm này? Hay là ra đi?
Cậu thừa biết Thế Khanh sẽ không dừng lại. Ông ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu. Nhưng ngược lại, nếu cậu quay về Phi Ưng, Thế Khanh sẽ không còn lý do gì mà làm nguy hại đến anh và tụi nhóc nữa.
Cậu sẽ phải xa anh...
Rời xa Kim Tại Hưởng...
Rời xa cha của đứa con cậu đang mang trong người.
Giờ cậu chỉ còn con đường duy nhất. Cậu không có quyền lựa chọn. Tương lai của Tại Hưởng không thể vì cậu mà bị hủy hoại, cả an nguy của tụi nhóc nữa.
Đôi mắt vốn lạnh lùng, nay còn trở nên vô hồn. Tuấn Chung Quốc sẽ làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top