Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

........................................

Hai năm sau

08:00 am Yardley Primary School, London:

“Cộp…cộp….cộp”

Đôi bốt đen huyền bí từng bước một va chạm xuống nền gạch vắng lặng. Người phụ nữ với bộ quần áo đen lãnh khốc sải từng bước dài nhắm thẳng hướng phòng học có đề bảng lớp 5E.

“Xoạt”

Động tác kéo cửa lạnh lùng có phần hơi bạo lực khiến tụi học trò giật mình. Lũ con nít với đủ mọi màu da im thin thít, chỉ biết dõi đôi mắt to tròn nhìn người phụ nữ kì quặc. Cô ả ngoài ba mươi, tóc đen dài cột đuôi ngựa cá tính. Gương mặt trang điểm sắc nét với đôi mắt khói được đánh giá có khả năng giết người chỉ bằng một cái liếc. Khóa áo kéo trễ quá nửa người để lộ hình xăm Phượng Hoàng Lửa từ vai trải dài xuống ngực cùng vòng một nóng mắt. Thân dưới là đôi chân dài miên man được ôm sát bởi một chiếc quần skinny màu đen.

Cậu đang cặm cụi viết bài liền ngước mắt lên nhìn, sau đó lẩm bẩm:

- Là Phoenix... Cô ta làm gì ở đây?

Cô giáo Jenny theo phép lịch sự ngừng giảng bài, cất giọng:

- Tôi có thể giúp gì được cho chị?

- Tôi muốn đón Amber - à ko bé Chung Quốc . (Amber là tên gọi ở nhà )
Ngữ khí cao ngạo, dứt khoát khiến cô giáo hơi hoảng sợ. Chưa kịp quay xuống tìm cậu thì cậu đã bước lên cùng với cặp trên vai:

- Em nghĩ ở nhà em xảy ra một số chuyện, xin lỗi cô!

- Không sao. Em có thể về được rồi.

Cậu vẫy tay với cô giáo trong khi đang bị Phoenix kéo tay lôi đi một cách gấp gáp. Mấy năm nay cậu đã quen với việc gặp mặt những cận vệ của ba mình, nhất là Rose và Phoenix. Trong đầu đầy những thắc mắc, nó không thể không hỏi:

- Phoenix, chuyện gì vậy?

- Đi rồi khắc biết.

Ả đóng mạnh cửa xe, sau đó lên ga và phóng thật nhanh hướng lãnh địa Phi Ưng.

- Từ nay con không cần đến trường nữa, ba sẽ gọi thầy về nhà dạy cho con. – Thế Khanh đứng quay lưng về phía cậu, dõng dạc thông báo.

Thực sự không hiểu ba đang nói gì, đang yên đang lành thì cớ sao lại bắt cậu phải thôi học? Cậu nóng nảy quăng cặp sách lên bàn, sau đó ngồi mạnh xuống giường:

- Tại sao con không được đến trường? ( 😡😡😡🍌🌻🌻🌻 người ta đi học đang vui mà )

- Ba đã nói như vậy thì con không cần hỏi thêm. Từ nay không được xem truyện tranh không chơi game cũng không xem phim hoạt hình nữa. Con chỉ nên nhớ trong đầu là phải học và học thôi. – gã nhấn mạnh từng chữ.

- Không... Con không muốn như vậy. – cậu hét lên với ngữ khí không hề giống một đứa con nít, đôi mắt tuy rưng rưng nhưng kiên định.

Gương mặt Thế Khanh lộ rõ nét tàn nhẫn, vô tình. Hắn không chút mảy may:

- Ba nói vậy thì là vậy. Từ ngày mai phòng ngủ của con sẽ là một nơi khác, mọi hoạt động của con sẽ nằm trong tầm kiểm soát của ba.

- Không! Hic… hic…

Đôi mắt trong suốt như đá hổ phách lần nữa bật khóc nhìn theo bóng lưng Thế Khanh rời khỏi phòng. Cậu cảm thấy lo sợ,  hình như ba không còn thương cậu nữa. Cậu không muốn thôi học, lại càng không muốn ngủ ở nơi khác. Đối với đứa trẻ lên mười thì điều đó hẳn là một cú sốc lớn. Đang vô tư học hành nô đùa bỗng dưng bị cách ly với thế giới bên ngoài, muốn chấp nhận phải cần thời gian.

“RẦM”

Cánh cửa lớn đóng sầm lại, trước mặt cậu là một vùng đen tối lạnh lẽo. Không khí ẩm mốc trong nhà kho bắt đầu len lỏi, cậu bịt miệng thật chặt để không phát ra tiếng nấc.

“Chít…chít…”

Những sinh vật của bóng tối lần lượt hiện ra, đôi chân trần bé nhỏ yếu ớt thu lại, cố gắng nép mình hết sức có thể để ngồi sát vào bức tường phía sau lưng.

Sợ quá!

Có thể sẽ có nhiều người nghĩ đây chỉ là chuyện bình thường thôi, ngủ trong nhà kho thì có gì phải sợ???

Nhưng…

Cậu chỉ là một đứa trẻ lên mười...
Cậu chỉ là một đứa bé trai yếu ớt...

Trẻ con thường có một nỗi sợ vô hình khi chúng đang ở bất cứ đâu dù là trong căn phòng ngủ an toàn thường ngày. Trong trường hợp này, nếu một mình bó gối ở một nơi vừa tối vừa lạnh thì đầu óc chúng còn có thể liên tưởng tới thứ gì? (👻 👻 👻)

Đã bao giờ bạn cảm nhận được sự sợ hãi đạt đến cực điểm chưa?

Dù rất sợ nhưng chỉ biết ngồi yên chứ chẳng thể làm gì cả...

Chẳng thể cầu cứu ai và cũng chẳng thể tự cứu mình…

Khóc là điều duy nhất có thể làm…

Bế tắc!!!

Những giọt nước mắt thi nhau chảy dài, làn môi bắt đầu tái nhợt vì lạnh. Cậu ôm chặt hai đầu gối, toàn thân không ngừng run lẩy bẩy. Cậu đã cố gắng ngủ nhưng không thể.

Cảm giác tệ thật!

..............😭😭😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top