Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Vương Ngạo Kiều tên thật là Vương Nguyên, năm nay mười bốn chuẩn bị bước qua mùa xuân thứ mười lăm. Da trắng, mặt xinh, chung tình nhưng hoàn toàn không hề dễ bảo, bởi vậy mới có biệt danh là Vương Ngạo Kiều nha. 

Vương Ngạo Kiều bề ngoài vô cùng dễ nhìn, thậm chí có phần nổi bật hơn các bạn nam đồng trang lứa, nhưng cớ vì sao đã sắp mười lăm cái xuân xanh rồi mà cậu vẫn chưa có nổi một mảnhtình vắt vai? Cái này xin cảm phiền nhờ bạn học Lưu Chí Hoành giải đáp hộ:

“Ai ya, chính là bạn học nữ nhìn thấy Vương Nguyên sẽ đều nói một câu: Xin lỗi, mình không thể làm bạn gái của người còn xinh đẹp hơn mình..”

Chính bởi vậy, con tim Vương Ngạo Kiều sớm đã nứt a nứt a thành nhiều mảnh đến không thể đếm được..

2.

Hôm nay là cột mốc quan trọng đánh dấu sự đổi đời của Vương Ngạo Kiều: Đi xem mắt!

Á nhầm, là đi hẹn hò giấu mặt.

Cái này là do bạn học Lưu vì thương tâm Vương Ngạo Kiều ngày khóc đêm than kiếp đơn côi, liền chủ động tổ chức cuộc hẹn này. Đối tượng xem mặt là nam sinh trường trung học Bát Trung nha~

“Á” – Vương Ngạo Kiều hét lên – “Cái gì Bát Trung?”

“Nam sinh Bát Trung a” – Lưu Chí Hoành thản nhiên đáp.

Vương Ngạo Kiều xém ngã ngửa, quên mất tên họ Lưu này hiện đang cặp bồ với Dịch Dương Thiên Tỷ, cũng là nam sinh Bát Trung nha…

3.

Tự nhủ chỉ cần uống hết cốc nước cho đủ phép lịch sự liền ra về, Vương Ngạo Kiều nối gót theo bạn học Lưu tiến vào quán café. Tuy là Chủ nhật nhưng quán không đông khách, hai thiếu niên tùy tiện chọn một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống:

“Tiểu nhân nhi* của tớ vẫn chưa đến a..” – Lưu Chí Hoành dài giọng, vỗ vai Vương Ngạo Kiều hai cái rồi đứng lên đi gọi đồ.

Về phần Vương Ngạo Kiều nghe xong ba tiếng tiểu nhân nhi phát ra từ miệng Lưu Chí Hoành, thân thể không khỏi run lên vài đợt. Gớm thật, không biết mặt mũi Dịch Dương Thiên Tỷ đó ra sao lại để tên Nhị Hoành này gọi như vậy.. 

Vương Ngạo Kiều vừa nghĩ vừa lướt mắt nhìn ra xung quanh, đúng lúc chạm trúng ánh nhìn của một thanh niên tóc dựng đang ngồi ở bàn đối diện. 

*Tiểu nhân nhi = Baby =)))

4.

Vương Ngạo Kiều hạ mi mắt, cậu thấy bản thân có phần thất lễ. 

Bỗng dưng thanh niên tóc dựng đứng lên tiến về phía cậu, không nói câu nào ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Vương Ngạo Kiều nhìn hắn một chút, ai ya, mặt mũi đều phù hợp với công việc đóng phim ma không cần mặt nạ nha..

“Tiểu nhân nhi..” – Không biết có phải gã này học cùng lớp phát âm với Lưu Chí Hoành hay không, giọng nói đều vừa dài vừa dai như kẹo kéo – “Em là bao nhiêu một đêm?”

Miệng nói, tay không ngừng mân mê lọn tóc mềm mại của Vương Ngạo Kiều. 

“Là 50 NDT?” – Thấy Vương Nguyên giơ lên năm ngón tay, gã tóc dựng hắc hắc cười liền mấy tiếng – “Bé cưng rẻ vậy sao?”

Vương Ngạo Kiều vẫn không nói gì, năm ngón tay thu lại còn hai ngón. Vừa đúng lúc Lưu Chí Hoành quay trở về bàn, lòng kêu: “Thảm rồi..”

“Lại còn chế độ giảm giá chỉ còn 20 NDT? Đúng là..”

Gã tóc dựng chưa kịp nói hết câu, hai ngón tay Vương Ngạo Kiều nắm lại thành quyền, nhằm thẳng hàm răng khấp khểnh của gã mà tung chưởng:

“Thằng abcxyz, ông đây không nói gì lại tưởng ông hiền hả?” – Vương Ngạo Kiều một tay đấm một chân đá, cái miệng xinh còn không ngừng đem tên gia hỏa trước mặt tế đến mười tám đời liệt tổ liệt tông – “Có tin ông đây liền cắt xxx của mày trộn với yyy đem cho chó ăn không? Hay muốn xyz bị abc lại xox…”

[Lời tác giả: Những từ được hiển thị dưới dạng chữ cái đều là từ ngữ cấm. Thỉnh các độc giả đừng tò mò đi tra từ điển~~]

Giải quyết xong cục tức nghẹn ở họng, tranh thủ giận cá chém lung tung, Vương Ngạo Kiều thở dài thỏa mãn, xoay hướng Lưu Chí Hoành nói:

“Nhị Hoành, hôm nay không có hứng xem mắt, về!”

Bạn học Lưu trông tình cảnh tên lưu manh kia là có bao nhiêu thảm hại, lòng bất toại tâm bất nguyện nhắn cho người yêu vài chữ: “Thiên, hôm nay có chuyện, lần sau gặp..” rồi ngán ngẩm đạp thêm cho gã tóc dựng vài phát mới lững thững theo Vương Ngạo Kiều ra về.

Từ trong góc quán café, một thiếu niên anh tuấn tóc đen răng khểnh chứng kiến toàn bộ màn mỹ nhân đánh người, cười khùng khục lăn từ trên ghế đệm xuống đất. Lúc này từ nhà vệ sinh, Dịch Dương Thiên Tỷ ôm bụng đi ra, mếu máo nói với Hội trưởng hội học sinh:

“Khải ca, người yêu em nói bận việc, chúng ta về thôi”

Nói xong còn lẩm bẩm vài câu:

“Không hiểu lúc nãy ăn phải cái gì, đau bụng quá a..” – Lại quay sang nhìn người kia – “Khải ca còn bị nặng hơn mình sao? Đau đến run rẩy như vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top