Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 01

viết bởi Tiểu Phong & Vô Mộng | Design: Minh An

*fic được chúng mình viết từ 2015, vào thời điểm Hoa Dạng Niên Hoa ra mắt, vì thế không tránh khỏi có nhiều sai sót, hi vọng các bạn có thể thông cảm

x

Taehyung bị đánh thức bởi tiếng mưa đập vào khung cửa sổ lộp bộp. Seoul ngày cuối tuần, thời tiết hạ nhiệt mát mẻ, nhóm lại không có lịch trình gì cho nên dù lúc này đã là một giờ chiều, cả đám vẫn còn ngủ thẳng cẳng trong kí túc xá chưa buồn dậy.

Quãng thời gian quảng bá mini album "Hoa dạng niên hoa" đầy khó khăn nhọc nhằn đã kết thúc, có giành được sự thành công ngoài mong đợi, nhưng cũng phải đối mặt với những biến cố bất ngờ xảy đến. Lần đầu tiên vướng vào scandal kể từ khi ra mắt, BTS nói chung và Taehyung nói riêng... quả thực đã rất choáng ngợp và sợ hãi. Giờ đây hồi tưởng lại, Taehyung cảm thấy khi đó ngoại trừ công ty, gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, ngoại trừ các thành viên, ngoại trừ cả ARMY nữa, thì phần còn lại của thế giới đều như quyết tâm muốn đẩy cậu xuống vực thẳm.

Thì ra, cậu không thể làm vừa lòng tất cả mọi người.

Thì ra, chỉ cần tìm được một lỗi sai, họ sẽ chẳng quan tâm xem cậu đã đúng bao nhiêu lần nữa.

Xoa xoa đôi mắt kèm nhèm vì ngái ngủ, Taehyung cẩn thận chỉnh lại chăn cho Jimin đang ngáy khò khò ngay bên cạnh, sau đó mới nhẹ nhàng rời giường. Nhưng khi vừa đứng dậy, một cơn choáng váng đột ngột đánh úp lại khiến cậu khụy chân, lảo đảo ngã nhào về phía trước. Taehyung lắc mạnh đầu, hai tay day day thái dương. Dạo gần đây tình trạng này thường xuyên xuất hiện, có lẽ là do cậu quá bận rộn mệt mỏi với công việc nên cơ thể mới sinh ra phản ứng như vậy. Taehyung dựa lưng vào thành ghế, vùi mặt giữa hai đầu gối, rồi cứ giữ nguyên tư thế đó trong vòng năm phút, vốn định chờ tinh thần tỉnh táo trở lại sẽ ra ngoài mua đồ ăn cho mọi người. Vậy nhưng vừa khi mở mắt và ngẩng lên, trong một phần mười giây vô cùng ngắn ngủi thôi, trái tim cậu dường như đã đập hẫng một nhịp.

Tại sao... mọi thứ lại dần trở nên mờ mờ không rõ ràng nữa rồi?

Taehyung bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cậu dụi dụi, lại dụi dụi, dụi đến khi viền mắt thấy xót mà vẫn không thể xóa tan lớp sương mù đang che khuất tầm nhìn của mình. Đã là lần thứ sáu trong vòng một tháng qua rồi, Taehyung cắn chặt môi, qua mỗi lần là mức độ suy giảm thị lực lại càng thêm nghiêm trọng. Cậu đã từng đổ lỗi cho sức khỏe, cũng từng xuề xòa nghĩ rằng nó giống như cảm cúm thông thường thôi, qua một thời gian là sẽ khỏi. Nhưng lúc này đây, thực sự Taehyung không còn cách nào lạc quan như vậy được nữa.

"Hmmm, Taehyung?" Jimin trở mình, quờ tay sang định ôm Taehyung nhưng rồi phát hiện chỗ nằm bên cạnh trống trơn, người đã chạy mất từ bao giờ. Nó lồm cồm bò dậy, ngáp dài một cái, sau đó thấy Taehyung đang ngồi ngẩn ngơ dưới đất liền cất tiếng hỏi: "Sao cậu dậy sớm thế?"

"À..." Taehyung giật mình, nhanh chóng cười lấp liếm: "Tớ đói quá, không ngủ tiếp được."

Jimin gật gà gật gù, đầu óc vẫn còn đang mơ màng, chỉ phẩy tay bảo: "Cậu đi mua đồ ăn sáng nhé. Tớ ăn mì lạnh." Nó cười hề hề trong khi hai mắt nhắm tịt:"Nhớ đó, hai bát luôn nha."

"Ừ, tớ biết rồi." Taehyung chống tay xuống đất lấy lực rồi nhấc người dậy, động tác có phần chậm chạp nặng nề. Cậu chưa vội di chuyển, sợ rằng Jimin sẽ nhận ra sự bất thường của mình. Mãi cho tới khi bên tai vọng đến tiếng thở đều đều quen thuộc, Taehyung mới thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại chỉ có thể dựa vào bản năng và trí nhớ để xác định phương hướng, cậu mang theo tâm tư lo âu, một mình rời khỏi kí túc xá.

...

Chiếc taxi dừng lại trước cổng bệnh viện quốc tế CHA Gangnam. Trời đã tạnh mưa, trong không khí còn vươngchút hơi ẩm lạnh lẽo. Taehyung kéo cao mũ áo, lúc này thị lực đã khôi phục phần nào, dù không hoàn toàn nhưng cũng đủ để giúp cậu nhìn rõ hơn mọi vật phía trước. Cúi đầu đi thẳng đến khoa Mắt, Taehyung đăng kí số rồi quay ra ghế ngồi chờ, rút trong túi chiếc kính đen và chiếc khẩu trang to bản. Là người của công chúng, Taehyung luôn ý thức được rằng mỗi khi đơn độc đi ngoài đường, ngụy trang giấu mặt là một việc làm cần thiết trong trường hợp không muốn ai nhận ra mình.

Chiếc đồng hồ treo trên bức tường trắng đối diện cứ tích tắc, tích tắc từng hồi như gõ búa vào trái tim đang thấp thỏm của Taehyung. Không dưới năm lần cậu đã muốn xoay người chạy trốn. Trốn đi bất cứ chốn nào, bất cứ nơi đâu, dù là xa xôi hay gần ngay bên cạnh. Trốn sao cũng được, chỉ cần có một mình cậu, chỉ cần không để ai tìm thấy...

Taehyung sợ hãi hiện thực.

"Số 30, Kim Taehyung."

Sợ rằng giấc mơ của cậu sẽ bị bóp vụn, sẽ vỡ tan không còn lại gì.

"Kim Taehyung, số 30! Có ở đây không?"

Tiếng y tá gọi giục giã cộng thêm những ánh mắt tò mò ngó quanh tìm kiếm khiến Taehyung càng thêm luống cuống, và sau cùng, trước khi đại não kịp phản ứng, cậu đã theo phản xạ đứng bật dậy: "Có, em... ở đây."

Ném cho Taehyung cái nhìn không hài lòng, cô y tá mở rộng cửa, nghiêng đầu ý nói cậu hãy tiến vào. Lê đôi chân nặng trịch như đeo chì, Taehyung bước từng bước vô cùng chậm chạp. Đoạn đường ngắn là vậy, cậu lại cảm thấy nó kéo dài lê thê và chông chênh gập ghềnh biết bao.

"Mời ngồi." Giọng nói trầm thấp phát ra từ vị bác sĩ ngồi sau chiếc bàn đối diện Taehyung. Ông đặt tập bệnh án đang viết dở sang một bên, nhìn người thanh niên có phần rụt rè e sợ trước mặt mình bằng đôi mắt hiền từ ấm áp.

Taehyung tháo kính, khẩu trang và mũ trùm đầu, dáng vẻ lúng túng như gà mắc tóc. Cậu cứ đứng nguyên tại chỗ, không nói nên lời.

"Kim Taehyung? Tôi nhìn cháu rất quen." Vị bác sĩ bắt chuyện: "Mau ngồi đi."

"À vâng." Taehyung cười bối rối: "Cháu là thành viên của một nhóm nhạc ạ."

"Cháu một mình đến đây, là muốn giấu bệnh không cho người khác biết sao?" Ông hỏi luôn vào trọng tâm: "Nói cho tôi nghe, mắt của cháu gặp vấn đề gì?"

"Cháu..." Hô hấp của Taehyung trở nên khó khăn: "Một tháng trở lại đây, thị lực của cháu đột ngột suy giảm."

"Còn triệu chứng gì khác không?"

"Có ạ." Cậu mím môi: "Thỉnh thoảng... bị choáng, váng đầu, đau nửa đầu."

Vị bác sĩ nghiêm mặt, ngữ điệu nâng cao một bậc: "Tại sao cháu không đi kiểm tra sớm hơn?"

"Cháu cứ nghĩ là bị mệt mỏi do ảnh hưởng từ cường độ công việc cao." Taehyung cúi gằm mặt như đứa trẻ có lỗi: "Cháu tưởng chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏi."

"Đứa trẻ này sao có thể chủ quan như vậy chứ?" Ông thở dài: "Đi theo tôi, chúng ta sẽ làm kiểm tra để xác định chính xác bệnh tình của cháu."

...

Seoul lại đổ mưa. Bầu trời xầm xì, âm u một màu xám ngắt tuyệt vọng.

Taehyung cầm tập hồ sơ, thất thểu rời khỏi bệnh viện. Đầu óc cậu trống rỗng, mọi ý thức dường như đã bị rút cạn. Chuông điện thoại réo liên hồi, nhưng cậu không còn đủ sức lực để nhấc máy, cũng không còn đủ bình tĩnh để trò chuyện với đối phương. Taehyung biết cuộc gọi này đến từ ai, chính vì thế, cậu không muốn bật khóc trước người ấy, không muốn làm người ấy lo lắng bận tâm.

"Thị lực của cháu không phải giảm đột ngột, mà là suy giảm từ từ."

"Những triệu chứng cháu vừa nói, bước đầu chẩn đoán là triệu chứng của nhóm bệnh Glaucoma."

"Kết quả kiểm tra đã có..."

Từng câu từng chữ của bác sĩ đến bây giờ vẫn xoay mòng mòng trong đầu cậu. Ông ấy nói, Glaucoma là nguyên nhân gây mù phổ biến đứng thứ hai trên toàn thế giới, sau đục thủy tinh thể. Ông ấy nói, thần kinh thị giác của cháu đã bị hư hại ở một mức độ nhất định, cần tiến hành điều trị càng nhanh càng tốt.

Cậu sẽ mù sao?

Vậy còn đam mê của cậu, ước mơ của cậu... thì phải làm thế nào đây?

Taehyung ngồi sụp xuống bên cạnh bệ đá ven đường, thẫn thờ quan sát dòng người tấp nập trên phố bằng đôi mắt nâu đã sớm mờ đục. Thì ra, thế giới này vốn tươi đẹp như vậy. Thì ra, bản thân cậu lại đáng thương như thế.

Khi điện thoại đổ chuông đến lần thứ mười tám, Taehyung cuối cùng cũng cười khổ, không còn cách nào khác là phải nhận máy. Con heo ngốc đó, tại sao lần này lại kiên trì đeo bám vậy chứ?

"Ừ, tớ đây." Taehyung cố gắng tỏ ra bình thường.

Nhưng ngược lại với cậu, đầu dây bên kia đã hoàn toàn nổi điên: "THẰNG KHỐN NHÀ CẬU ĐANG CHẾT Ở ĐÂU HẢ?"

"Jiminie, tớ bị lạc đường rồi." Taehyung nói bằng giọng tội nghiệp.

"CẬU— Ok, được, lạc đường! Lạc đường là không nghe máy sao?!" Jimin chất vấn.

"Tớ để chế độ im lặng, không chú ý mà..."

Giọng nói kìm nén của Jimin truyền đến: "Taehyung, tớ lo lắng, cậu có hiểu không?"

"... Tớ hiểu." Nước mắt bất chợt trào ra, Taehyung vội vàng gạt đi, sau đó cứ gật đầu liên tục, miệng không ngừng lặp lại: "Tớ hiểu, tớ hiểu mà..."

"Cậu đang ở đâu, tớ đến đón cậu."

Taehyung lắc đầu: "Không cần, tớ bắt taxi về là được."

"Ừ, trời mưa, cẩn thận một chút." Jimin dặn dò.

"Cậu sắp lải nhải nhiều như Seokjin hyung rồi đấy." Taehyung phì cười.

"Cái thằng—"

"Rồi rồi, tớ về ngay đây." Tâm trạng đã tốt lên nhiều, Taehyung phủi phủi quần, nhanh chóng đứng dậy vẫy taxi. Nhưng như chợt nhớ ra điều gì, cậu lắp bắp: "Nhưng, nhưng mà... tớ quên mua đồ ăn rồi."

"..." Bên kia im lặng đến đáng sợ.

"Jiminie..."

"MAU VỀ ĐÂY! VỀ ĐÂY CẬU SẼ BIẾT TAY TỚ!"

Ôi thật là, màng nhĩ đáng thương của Taehyung...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top