Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Tiểu thụ trong truyền thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất nhiên rồi thì cũng đến lúc Chí Mẫn quay trở lại thành phố. Cậu phải làm thủ tục nhập học, vốn dự định đi trong ngày rồi về, thế nhưng đám đông xếp hàng chỗ khu vực đăng kí khiến Chí Mẫn choáng váng mặt mày, ngay lập tức từ bỏ ý định giải quyết nhanh gọn lẹ.

"Tớ đã nói rồi mà. Cậu lên trễ như vậy, không thể đăng kí trong ngày đâu. Đám người này chen chúc cũng phải nửa ngày rồi."

Lời nói của Tại Hưởng khiến khoé môi Chí Mẫn méo xệch đi. Nếu đúng như vậy... thì phải làm sao bây giờ?

Lúc Chí Mẫn đi xuống bến xe đã thấy Tại Hưởng chờ sẵn ngoài cổng. Cậu mặc kệ trời nắng, không thèm đội nón bảo hiểm cũng không đeo khẩu trang, chỉ sợ Chí Mẫn không nhìn ra mình. Lúc chờ đợi hồi hộp bao nhiêu thì gặp mặt lại sượng sùng bấy nhiêu. Suốt đường đi ngoài những câu xã giao cứng nhắc thì hai người cũng không trò chuyện gì nhiều. Căn bản là lâu quá không thấy mặt nên trong lòng có chút bối rối.

Vốn dĩ Tại Hưởng định đưa Chí Mẫn về nhà mình, mẹ Kim nghe nói nhóc con tóc mầm đáng yêu lên tới liền nấu một mâm thịnh soạng, chỉ sợ bốn người ăn không hết còn phải mời hàng xóm sang ăn cùng. Thế nhưng Chí Mẫn lại một mực đòi đi làm thủ tục nhập học. Được rồi, Tại Hưởng đành đưa Chí Mẫn đến nơi, cho cậu ấy tận mắt thấy rõ khung cảnh gây nản lòng kia. Quả nhiên Chí Mẫn vừa nhìn thấy liền đầu hàng vô điều kiện. Nhưng sau đó thì sao?

"Hay là tớ về, đợi ngày cuối lên đăng kí vậy." giọng Chí Mẫn ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi.

"Cậu khùng à, ngày cuối là bao đông đó." Tại Hưởng không nhịn được muốn cốc đầu người kia một cái, nhưng nhớ lại đây không phải nhóc Chung Quốc nên rốt cuộc đổi thành vò rối tóc Chí Mẫn.

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Ngủ lại một đêm đi, sáng tớ chở cậu đi sớm."

"Nhưng... nhưng mà..."

"Nhưng nhị cái gì, lên xe thôi. Ba mẹ tớ đang đợi ở nhà đấy."

Chí Mẫn hết cách, đành ngoan ngoãn leo lên yên xe để Tại Hưởng chở đi. Trên con đường đầy nắng gió khói bụi cùng tiếng động cơ rầm rập, cậu nghe người phía trước nhỏ giọng hỏi:

"Có nhớ tớ không?"

Khi gặp lại tớ có vui không? Giống như tớ đối với cậu vậy?

Muốn hỏi rất rất nhiều, nhưng thốt nên thành lời chỉ có bấy nhiêu.

"À... có."

Âm thanh rụt rè nhỏ bé như lọt thỏm giữa tiếng ồn đô thị. Thế nhưng Tại Hưởng cơ hồ có thể nghe rõ ràng.

.
.
.

"Chia Mẫn! Chúc mừng em đậu thủ khoa nha!"

Giáo sư Kim cười cực kì hào sảng, đối với Chí Mẫn trước mặt chính là quý như châu báu, không chừng thằng con của mình cũng có thể vất đi luôn. Tại Hưởng bĩu môi cất áo nón cùng ba lô cho Chí Mẫn, để mặc cậu chật vật tiếp nhận sự chào đón nồng hậu của ba mình. Chỉ có mẹ Kim vẫn nhớ đến sự tồn tại của con trai mình, diu dàng xoa đầu cậu: "Hai đưa rửa tay rửa mặt rồi vô ăn cơm."

Cái này cũng không phải ăn cơm bình thường, nói là yến tiệc thì đúng hơn.

Chí Mẫn há hốc nhìn đống đồ ăn trên bàn. Làm sao mà món nào cũng đều là món cậu thích, ngoài bày biện đẹp mắt ra còn bốc mùi thơm ngây ngất, làm cho Chí Mẫn vốn không có mấy hứng thú cũng trở thành thèm nhỏ dãi.

Cánh gà chiên nước mắm, bò nhúng giấm, mực xào chua ngọt, vịt quay, chả giò rế chiên, nghêu hấp xả, lẩu cá kèo,... Cái này... thực sự là bốn người làm sao ăn hết?

"Mẹ, mẹ nấu nhiều quá rồi." Ngay cả Tại Hưởng sức ăn như hạm đội cũng nhíu mày, thế nhưng cậu mới chính là kẻ gây nên cục diện này. Mẹ Kim cứ hỏi nên làm món gì đãi Chí Mẫn, cậu liền kể ra một lô lốc tên đồ ăn. Cũng không nghĩ mẹ mình thực sự làm hết.

"Không sao, ăn mừng mà!" Mẹ Kim híp mắt cười rất vui vẻ, phất tay với hai đứa nhỏ, "Mau ngồi xuống ăn đi kẻo nguội. Chí Mẫn, đều là món con thích có phải không?"

"Dạ..." Mỗi lần ngồi vào bàn cơm nhà họ Kim Chí Mẫn đều không cảm thấy tự nhiên, ngượng ngượng ngại ngại cắm cúi nhìn khăn trải bàn.

"Nhiều mồi như vậy, nhưng sao không thấy bia đâu?" Giác sư Kim cũng hăng hái kéo ghế ngồi xuống, nhìn quanh một lượt lại ngẩng đầu hỏi mẹ Kim.

"Bia bọt cái gì! Chỉ giỏi dạy hư con nít!" Mẹ Kim cau mày, thế nhưng vẫn đi đến tủ lạnh lấy ra một lon bia để xuống trước mặt chồng.

"Được rồi không nói nữa. Con muốn ăn, con đói lắm rồi." Tại Hưởng xoa xoa bụng, đưa đôi đũa cho Chí Mẫn.

Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí gia đình cực kì đầm ấm vui vẻ. Tất nhiên chén của Chí Mẫn như cũ bị độn một núi đồ ăn, nhưng mà Tại Hưởng cũng không đến mức bị ba mẹ quên lãng. Có điều đồ ăn trong chén Chí Mẫn nhiều hơn của cậu, chẳng qua là do Tại Hưởng cũng tự tay lựa mấy miếng ngon thật ngon gắp cho cậu ấy.

"Khà~ Trời nóng uống bia quả nhiên là đã khát!" Giáo sư Kim đã nốc đến lon thứ năm, nghiêng cổ tay đổ hết phần còn lại vào ly đá của mình, sau đó giơ ra trước mặt lắc lắc: "Tại Hưởng, Chưa Mẫn, hôm nay mừng hai đứa thi đậu, uống một ly ăn mừng đi!" xem ra đã bắt đầu say rồi.

"Cái ông này!" Mẹ Kim bắt đầu nổi giận, sắc mặt không tốt cho lắm. Tại Hưởng liền mỉm cười cầu hoà:

"Không sao đâu mẹ, có nửa lon thôi mà, uống chút xíu cho dễ tiêu."

Nói rồi Tại Hưởng đón lấy ly bia trên tay ba mình, ngửa đầu uống cạn, cốt là để tránh cho Chí Mẫn cái hoạ này.

Thế nhưng giáo sư Kim lại cau mày: "Thằng này, uống hết rồi lấy đâu ra cho Chí Mẫn uống nữa?" vừa nói còn vừa bật nắp một lon bia mới.

Chí Mẫn nãy giờ im lặng nhìn thấy động tác của giáo sư Kim không khỏi lo lắng trong lòng. Cậu rất muốn thoái thác, mà Tại Hưởng cũng đã giúp cậu thoái thác một lần, nhưng giáo sư Kim vẫn cố chấp như vậy, phải làm sao bây giờ? Trong lúc cả Chí Mẫn lẫn Tại Hưởng còn đang bận suy nghĩ làm sao thoát được thì giáo sư Kim đã kề lon đến tận miệng ly đá, chậm rãi nghiêng một chút khiến chất lỏng sánh vàng đổ ra.

"Thật hết biết!"

Chưa ai kịp phản ứng, mẹ Kim đã giật lon bia khỏi tay giáo sự Kim, kề lên môi uống ừng ực một lần hết sạch, sau đó dằn long bia rỗng xuống bàn, trừng mắt nhìn chồng như muốn nói "Thử quấy nhiễu bọn nhỏ lần nữa xem?".

Ba người kia cùng một lúc hít vào ngụm khí lạnh, không dám hó hé nửa lời.

.
.
.

"Túi hoạ cụ của tớ đâu?"

Lúc này Chí Mẫn và Tại Hưởng đã tắm xong, mẹ Kim liền lùa lên phòng riêng nghỉ ngơi. Chí Mẫn đặt mông ngồi xuống giường ngủ của Tại Hưởng, cảm giác thật quen thuộc. Cậu ấy vẫn dùng bộ drap trải giường cũ, thậm chí ngày trước vì ngủ cùng mình mà để hai cái gối nằm cũng chưa dẹp đi.

Tại Hưởng vừa bước vào phòng vừa lau tóc, chỉ tay về phía bàn học: "Kìa, kế bên cây đàn đó."

Chí Mẫn đứng dậy đi lấy túi hoạ cụ của mình, sau đó lục lọi kiểm tra. Hừm, que đo, dao rọc giấy, gôm, viết chì,... ơ khoan đã, còn thiếu một thứ!

"Sổ ghi nợ của tớ đâu?" Chí Mẫn quắc mắt nhìn Tại Hưởng.

"Đốt rồi." Tại Hưởng thản nhiên trả lời.

"Đ... Đốt?! Đm Kim Tại Hưởng cậu điên hả?!!" Một ngọn núi lửa ngay lập tức phun trào đúng như dự đoán của Tại Hưởng.

"Cũng không phải tớ thiếu tiền cậu, quan tâm làm gì chứ." Tại Hưởng cau mày. Hôm nay còn biết chửi bậy, mình thực sự dạy hư cậu ấy rồi sao!

"Nhưng đó là đồ của tớ!" Chí Mẫn gầm lên: "Sao cậu dám tự tiện đốt hả?!!"

"Được rồi được rồi! Không ghẹo cậu nữa." Tại Hưởng rút từ kệ sách ra một quyển sổ tay quen mắt, ném vào lòng Chí Mẫn: "Trả cậu nè."

Ơ... Vậy là nãy giờ nói đùa hả?

Tại Hưởng phì cười nhìn Chí Mẫn vừa xù lông tức giận bây giờ lại ngây ngốc nhìn mình, theo thói quen vươn tay vò tóc cậu ấy. Sau đó cậu lại một lần nữa cau mày: "Dặn tớ gội đầu xong phải lau khô tóc, mà giờ tóc cậu còn ướt nhẹp là sao?"

Rồi không đợi Chí Mẫn đáp, Tại Hưởng phủ khăn lông lên đầu người kia, xoa xoa mái tóc ẩm ướt của cậu ấy.

"Buông... Tớ tự lau được." Chí Mẫn đẩy tay Tại Hưởng ra, hơi thở cậu ấy phảng phất mùi bia ngây ngây khiến cậu cảm thấy hai má nóng ran giống như bị say.

"Lau cho khô đấy."

Tuy là không muốn nhưng Tại Hưởng biết Chí Mẫn cố chấp nhất định sẽ không cho mình giúp, cuối cùng cũng an phận rút tay về. Cậu ngã người ra giường, nhìn Chí Mẫn ngồi cúi đầu lau tóc, bộ dạng như con mèo chậm rãi chăm sóc cho bọ lông mềm mại của mình, vóc dáng nho nhỏ ngoan ngoãn thật khiến cho người ta nảy sinh cảm giác muốn ôm ấp.

Ầyyyyy~ Mình đang nghĩ gì vậy?

Đúng lúc đó thì điện thoại Tại Hưởng báo có tin nhắn đến. Cậu vói tay lấy điện thoại, mở lên mới biết là của nhóc con Tuấn Chung Quốc.

<<Em biết rồi! Có phải cái người tên Chí Mẫn kia chính là tiểu thụ trong truyền thuyết không?>>

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top