Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm trôi qua thật yên bình với người con trai đang nằm ngủ sải lai trên giường cùng với gương mặt mỉm cười vô cùng thoải mái.

Đối lập với sự bình yên của người con trai kia là khung cảnh cũng rất chi là quen thuộc với một thằng đàn ông sắp chĩa mấy ngón chân sang cái tuổi 30 đang trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà. Lưng đau ê ẩm vì diện tích của chiếc sofa đắc tiền không thể làm cái thân xác to như bò của hắn cảm thấy thoải mái.

Hơn nữa, sự cô đơn từ tinh thần đến thể xác đang gặm nhắm thằng đàn ông đó khi vừa mới nói lời tỏ tình vào tối hôm qua thì đã bị đuổi ra ngoài ngủ. Bước đi không thể lường trước được của người kia đã thẳng tay bê Kim Taehyung lên cao rồi quăng xuống không thương tiếc. Nó đau lòng đến nỗi hắn muốn khóc mà cũng bị sự tủi thân nuốt vào trong.

Cánh cửa gỗ ngập mùi tiền khẽ mở ra tạo âm thanh một cái cạch. Park Jimin với gương mặt mớ ngủ, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch vừa ngáp ngắn ngáp dài, vừa vò quả đầu rối đi ra. Đập vào đôi mắt xinh đẹp ấy là cảnh tượng khiến cậu giật nảy mình.

Kim Taehyung trợn to hai con mắt vốn đã không nhỏ của mình, cùng với đó là quầng thâm mắt đen như đít nồi sâu hoắm, cộng thêm nữa là gương mặt phờ phạc như cái xác chết trôi.

"Chẳng lẽ mới sáng mà tôi chửi anh? Nhưng đéo chửi lại đéo được. Sao anh cứ thích hù người ta thế?"

Park Jimin tỏ cái vẻ bất mãn và tức tối, thiếu điều muốn xông lại nắm đầu tên kia dựng hắn ngồi dậy.

Đôi mắt đen thùi lùi của hắn khẽ liếc sang nhìn cậu, gương mặt vẫn không có chút sức sống gì. Cái giọng thì thào như mấy người đang thoi thóp.

"Tôi ra nông nổi này là vì ai? Em nói đi vì ai?"

"Chẳng lẽ là vì tôi?"

"Không. Vì tôi."

Đội vợ lên đầu trường sinh bất tử. Con mẹ nó chứ Kim Taehyung là bất tử đời đời kiếp kiếp. Có nhét cả trăm thỏi vàng vào mồm cũng không dám trách móc gì Jimin. Sinh ra là kiếp thê nô, lại va phải một nữ vương bạo lực thụ. Trách ai bây giờ?

"Anh không tính đi làm à?"

"Hôm nay nghỉ."

"Sao lại nghỉ?"

"Người yêu của em nhất định sẽ không để bộ dạng như xác sống của mình ra ngoài dọa người khác đâu."

"Thế tôi không phải người chắc?"

"Em là thiên thần...."

"Thôi câm mẹ mồm."

Kim Taehyung còn chưa kịp giở cái thói nịnh hót đã bị Park Jimin quát cho một tiếng là im ngay, miệng mồm méo xệch uất ức nhưng cũng không dám la trách gì.

Park Jimin bước đi được nửa đường thì quay lại hỏi cái tên vẫn còn nằm bất động trên ghế và không có ý định cử động vào lúc này kia.

"Thế khi nào tôi mới có thể đi làm đây?"

"Em muốn lúc nào thì là lúc đấy. Tôi luôn luôn sẵn sàng mở một buổi lễ long trọng để chào đón em vào công ty."

"Anh bớt lố bịch đi được không?"

"Dạ."

Lần thứ hai Kim Taehyung ngậm miệng trong ngày. Vốn dĩ định sẽ nằm yên cho đến trưa nhưng vì câu nói vừa rồi của cậu khiến tâm trạng hắn cũng được cải thiện hơn nên mới chịu đi xuống làm thủ tục bữa sáng.

Nói là không đi làm thế thôi nhưng hắn cũng phải lếch cái thân tàn ma dại ấy lên để làm việc vì sau cái bữa tiệc ngày hôm qua thì chắc trợ lí của hắn - Jung Hoseok đã ngủ như chết ở nhà rồi. Thôi thì lâu lâu tích đức một bữa để còn sớm rước được ai đó về nhà.

Thế là cả hai cùng trải qua bữa sáng đầu tiên sau khi đồng ý làm người yêu nhau và đương nhiên đầu bếp hôm nay vẫn chính là Kim Taehyung. Tuy là đã bước sang một mối quan hệ khác nhưng cái đó đối với hai người mà nói thì chỉ là bước cuối cùng để xác định rõ ràng quan hệ này mà thôi, chứ còn cuộc sống hằng ngày vẫn không có gì thay đổi cả.

Lịch trình mỗi ngày vẫn kiểu: Kim Taehyung dậy nấu bữa sáng, cả hai cùng dùng bữa và trong suốt quá trình đó, Kim Taehyung mười lần như chục vẫn bị Park Jimin chửi vì cái tội chọc cậu cười đến xém bị sặc.

Trưa thì hắn sẽ gửi đồ ăn được nấu riêng bởi đầu bếp của hắn cho cậu. Từ trưa đến chiều thì Park Jimin sẽ vẽ tranh, xem phim, ăn snack hoặc đi đu đưa với Jungkook.

Chiều hắn về thì sẽ vào nấu bữa tối, không thì cả hai sẽ ra ngoài dùng bữa với nhau và Kim Taehyung luôn luôn bị Park Jimin chửi vì suốt ngày đem black card đi quẹt những món ăn bên lề đường.

Tối thì cả hai đi ngủ và thủ tục trước khi chìm vào giấc ngủ vẫn luôn là màn chửi tơi bời của Park Jimin vì có thằng bồ hết sức biến thái.

Và đương nhiên, món không thể thiếu trong suốt thời gian hai người ở bên nhau, không chỉ có những màn solo rap diss của Jimin mà còn có những trò chơi rượt đuổi không hồi kết và người bắt đầu luôn là Kim Taehyung, người kết thúc trò chơi bằng một cú ngược thân đi vào mồm Kim Taehyung lại luôn là Park Jimin.

.

Chiều hôm đó, Taehyung vừa vào nhà đã nhìn thấy cái dáng ngồi chợ búa quen thuộc của Park Jimin. Đó là cái tướng gác hai chân lên bàn, mắt chăm chú nhìn vào màn hình tivi, tay vẫn không ngừng bỏ snack vào miệng.

Chỉ có điều, biểu tình gương mặt của Jimin trước giờ đa phần đều không quan tâm hoặc là cười đến nắc nẻ. Nhưng hôm nay, cái mà hắn nhìn thấy lại là đôi mắt long lanh như có thể bắn ra hình trái tim, hai tay thì đan vào nhau, không ngừng suýt xoa cái người đàn ông đang xuất hiện trên màn hình.

Và khi nhìn thấy cảnh tượng đó, cái sự ghen tuông từ xưa đến giờ vốn đã ngủ quên trong thể xác của một thằng đàn ông có tuổi bất ngờ trỗi dậy. Hắn hằm hằm, nhìn chằm chằm vào Park Jimin, giống như muốn tới trước mặt cậu tắt đi cái tivi kia và nhanh chóng tét vào mông của cậu. Đồng thời là tìm cho ra cái tên đàn ông đó rồi đến tính xổ với hắn một bài học vì đã làm cậu mê mệt.

Nhưng thân là một người đàn ông văn minh và có tri thức, hắn chỉ đành nuốt sâu cơn giận vào trong mà gằn giọng.

"Tôi về rồi."

"Ờ."

"Em không có gì muốn nói với tôi sao?"

"Có chứ."

Kim Taehyung nghe câu trả lời của Park Jimin mà trong lòng liền vui như trẩy hội, sung sướng muốn cười gần chết nhưng sự thanh lịch không cho phép. Và câu nói sau đó của cậu đã dường như đạp hắn xuống đất trong lúc hắn chỉ mới vừa bay lên chín tầng mây.

"Anh xem cái anh này vừa đẹp trai lại vừa giỏi, kế thừa công ty của ba rồi còn làm nó phát triển dữ dội luôn."

Cái giọng điệu như muốn tâng bốc con người ta lên tận trời khiến Kim Taehyung tức muốn chết. Cơ mặt hắn gần như co nhúm lại đến khó coi, hắn không tin là bản thân đang bị cái vật thể đáng yêu kia chọc đến mức muốn nổ tung. Hắn nhìn gương mặt đang phát ra tia điện hình trái tim kia mà hằn học.

"Thế em nghĩ thế nào về chủ tịch của tập đoàn Kim thị?"

Cậu nghe xong câu đó liền quay sang nhìn hắn với một vẻ mặt hết sức khó hiểu. Như suy nghĩ được điều gì đó, cậu liền thản nhiên quay lưng lại phía của hắn mà trả lời.

"Tôi chưa biết đến tên đó bao giờ."

"Em đừng có mà giả ngơ. Thế em nói xem, Kim Taehyung là ai?"

"À...đó chẳng phải là cái ông chủ tịch bụng nước lèo phúng phính bị biến thái và thích chọc người ta chửi hay sao?"

"Jimin!"

Trong khi Kim Taehyung đang giận dỗi gọi tên cậu thì Park Jimin vẫn còn đang thích thú bụm miệng cười mà không thèm nhìn đến hắn.

"Em mà còn nhìn tên đó nữa tôi dỗi cho em coi."

"Ừ. Thế dỗi đi."

"Em..."

Kim Taehyung cứng họng. Thôi được rồi, hắn nhất định sẽ cho cậu phải hối hận vì những lời nói vừa rồi, hắn sẽ giận cậu đến khi nào cậu nhận lỗi thì thôi. Nói rồi, Kim Taehyung hậm hực bỏ đi mà không thèm nhìn cậu lại một cái...

---

Kim Taehyung giận thật rồi nha😞

Vote Kim Taehyung trồng lại giá...ít nhất là cũng giận được nửa chap sau chứ nhờ😞

#9kview
#chêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top