Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện giờ, Park Jimin đang yên vị trên xe nhưng tâm trạng lại giống như ngồi trên đống lửa, thấp thỏm không thôi. Cứ một chút lại nhìn đồng hồ rồi hối bác tài xế đi thật nhanh.

Vừa về đến nhà, cậu đã lao thẳng vào phòng thu dọn đồ đạc một cách gấp rút. Kim Taehyung 5 giờ mới về đến, bây giờ đã 4h30 rồi. Cậu mà còn chậm chạp thì đi toi.

Park Jimin cũng cảm thấy kì lạ lắm, rõ ràng cậu là người không sợ trời không sợ đất cơ mà? Sao tự dưng hôm nay lại sợ cái tên chết đẫm Kim Taehyung thế kia?

Nhưng thú thật thì trước giờ võ công cậu lợi hại như vậy cũng bị Kim Taehyung kia dành được cái chức vô địch thì có sợ hắn một chút cũng không sao. Bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất.

Hì hục một hồi lâu cậu cuối cùng cũng dọn xong đồ đạc. Quần áo của cậu không nhiều, chỉ là từ khi dọn đến đây thì bị Kim Taehyung mua cho một đống, thiếu điều đi livestream bán hàng làm giàu còn được.

Lúc định kéo vali ra khỏi phòng thì cậu chợt nhớ đến điều quan trọng. Nếu cậu bỏ trốn nhưng cái hợp đồng kia vẫn còn trong tay hắn, lỡ hắn bắt được cậu về rồi bảo bồi thường hợp đồng thì chắc bán luôn cả Jeon Jungkook cũng đền không nổi.

Thế là Park Jimin chạy thẳng lên thư phòng của hắn để tìm.

Vốn dĩ theo hợp đồng thì hai người phải ở chung một phòng nhưng Park Jimin lại viện cớ phải tập làm quen nên Kim Taehyung chiều ý cậu mà ra thư phòng ngủ.

Cậu vào tưới thư phòng liền bắt đầu tìm kiếm bản hợp đồng. Nhưng dù lục tung cả phòng cũng tìm không thấy. Khí trời tuy không quá nóng nhưng vì cậu chạy vòng vòng cả phòng mà mồ hôi túa hết cả ra, thấm một mảng vào áo.

Trong lúc cậu đang mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, vừa lau mồ hôi ở trán vừa dùng tay phẩy phẩy vài cái để bớt nóng thì bỗng một bàn tay gân guốc chạm nhẹ vào vai cậu, kèm với đó là làn hơi ấm nóng phả vào cổ cậu.

Theo phản xạ tự nhiên của một người có tinh thần thượng võ như Park Jimin, cậu rất nhanh liền hất tay ra phía sau, đồng thời đôi bàn tay be bé với lực đạo không nhỏ áp với mặt của người kia tạo ra âm thanh 'chát'.

Cảnh tượng sau đó đập vào mắt cậu là Kim Taehyung một tay ôm má in hằn năm dấu tay của cậu, biểu tình không chút cảm xúc nào.

"Anh...sao anh lại ở đây?"

"Hôm nay ít việc nên về sớm."

"Sao tôi đánh anh mà anh không la?"

"Tôi quen rồi."

Kim Taehyung nói chuyện như cái máy, tuy bề ngoài thì không sao nhưng sâu trong ánh mắt của hắn là muôn phần ủy khuất. Nội tâm hắn thực sự muốn bùng cháy.

"Lần nào tôi gặp em cũng bị đánh cho thê thảm. Tôi ít nhiều cũng phải tập làm quen."

Kim Taehyung vừa ôm mặt mình vừa chậm rãi tiến vào trong. Nhìn cái biểu hiện của hắn xem, nếu lúc này mà cậu nói câu gì an ủi hắn, hắn có thể sẽ khóc ngập cái nhà này cũng được.

Nhưng đời nào có chuyện tốt đó.

"Em loay hoay trong thư phòng tôi là muốn tìm gì vậy?"

"H-hợp đồng."

"Hợp đồng? Sao tự dưng lại tìm nó?"

"Thì kệ tôi, anh hỏi nhiều quá vậy?"

"Tôi mới bị em cho ăn tát mà em còn đối xử như vậy với tôi à?"

Thôi rồi, Kim Taehyung thật sự sắp khóc tới nơi rồi. Cái bộ dạng này, chắc hắn chỉ dám cho một mình Park Jimin nhìn thấy. Nếu người khác mà biết được Kim Tổng cao cao tại thượng thực chất là một tên đàn ông to xác có tâm hồn trẻ thơ thì nhất định sẽ mất mặt lắm.

"Được rồi, được rồi. Là lỗi của tôi được chưa? Anh gần 30 tuổi rồi, già rồi, còn giở thói nhõng nhẽo gì nữa hả?"

"Em..."

Mẹ ơi, khóe miệng Kim Taehyung ngày càng méo xệch, đôi mắt ầng ậng nước như vừa bị mẹ mắng.

Park Jimin thở dài ngao ngán, nhìn cảnh tượng này nếu như người khác không biết chắc còn nghĩ cậu là bảo mẫu của hắn cơ.

"Em bắt nạt tôi à."

"Thôi anh câm mẹ mồm."

Park Jimin phát cáu liền chửi thề. Kim Taehyung bất kì lúc nào cũng biết điều mà im lặng đúng lúc. Chỉ là trong thâm tâm vẫn còn uất ức lắm.

"Bây giờ có giao hợp đồng ra cho tôi hay không? Hay là muốn tôi cắt tiết anh?"

Park Jimin một khi đã tức giận thì bao nhiêu suy nghĩ lo sợ lúc nãy đều tan biến. Cậu gác hẳn một chân lên cái ghế mà Kim Taehyung đang ngồi, dồn sát Kim Taehyung dựa khít vào ghế. Người ngoài nhìn vào liền nghĩ Park Jimin đích thị là công.

"Nhưng..nhưng sao lại đưa hợp đồng cho em chứ? Tôi lại làm gì sai nữa à?"

"Anh hết lần này đến lần khác giấu tôi đủ chuyện, giờ còn bày ra cái bộ mặt vô tội đó."

"Tôi gạt em cái gì?"

Park Jimin càng nhìn vẻ mặt này càng bĩu môi khinh bỉ, cậu thở hắt ra một hơi.

"Anh biết võ nhưng không nói với tôi."

"Chỉ vậy thôi hả?"

"Chứ anh còn muốn gì nữa?"

"Nhưng em đâu phải đối thủ của tôi? Tôi cũng đâu có nhu cầu oánh nhau với em mà nói chuyện đó ra làm gì?"

"Ai biết anh nghĩ gì chứ? Lỡ như, lỡ như anh thù hằn tôi rồi tìm cơ hội tính xổ một lần thì sao?"

"Em nghĩ ai cũng nhỏ mọn như em à?"

"Anh..."

Cánh tay vừa giơ lên của cậu liền bị hắn một khắc liền chụp lấy. Tình thế phút chốc liền đảo ngược.

Hắn lưu manh dồn sát cậu vào tường, lấy lại vẻ ngạo nghễ thường ngày, giống như có thể nhai sống Park Jimin ngay luôn vậy.

Park Jimin nuốt nước bọt nhìn hắn, cái đầu của cậu không yên phận liền nghĩ ra 1001 kiểu tra tấn khiến cậu khẽ rùng mình.

Hắn ngày càng tiến gần cậu, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại vài milimet.

"Nè nè không có được nước lấn tới nha. Anh mà làm bậy là tôi đá anh văng ra ngoài đó."

"Em có giỏi thì đá. Trước đây em chưa biết thì thôi, bây giờ em biết rồi thì tôi nhất định sẽ đè chết em."

"Đè chết tôi? Anh là heo à?"

Park Jimin nhắm chặt mắt nhưng chiếc miệng nhỏ vẫn cứ là khẩu nghiệp đi. Kim Taehyung vốn dĩ không có ý định làm gì cậu, chỉ muốn dọa cậu một chút. Giờ nghe thêm câu nói đó liền khiến hắn mất hứng, muốn trêu cậu một chút cũng không được.

"Em đúng là giỏi phá cảm xúc của người ta thật đấy."

Kim Taehyung thở dài thườn thượt, quay lại ngồi vào chiếc ghế của mình. Cả không gian giờ chỉ còn nghe tiếng thở đều đều của hai người. Park Jimin ngồi sát vào tường, dương đôi mắt híp liếc nhìn hắn.

Bao nhiêu vẻ đanh đá đó của cậu, lọt vào mắt hắn liền trở nên thập phần kiều diễm. Ánh mắt hắn dịu lại, nhìn cậu hết sức ôn nhu.

"Tôi sẽ không tính xổ cái gì với em đâu, đừng lo."

"Ai tin anh chứ?"

Park Jimin bặm bặm môi, trông khó ở vô cùng.

Kim Taehyung tiến lại gần cậu, xoa mái tóc có hơi rối của người kia. Thanh âm phát ra lại ấm áp hơn vài phần.

"Jiminie,em nên nhớ. Kim Taehyung này dù có là một kẻ như thế nào đi nữa cũng sẽ không bao giờ dùng vũ lực với người mà tôi yêu thương nhất."

---

Chap nào Kim Taehyung cũng bị ngược, xin lỗi anhyeuuu:<

Ngoài kia sóng gió quá, drama mù mịt, về với tui là bình yên nhất 🙆🙆

Mà sody mọi người tại cái tật lười của tui nên ra chap trễ nhe😥

#chêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top