Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ui thật đúng là đáng sợ mà!

Thạc Trân vừa đặt chân xuống khỏi chuyến xe buýt, lòng đã không khỏi rùng mình mà run nhẹ một cái.

- Sao người ta có thể chen chúc trong cái nơi chật hẹp như vậy được cơ chứ?

Hắn rùng mình nói. Đây là lần đầu tiên trong suốt hơn mười bảy năm sống trên coi đời, hắn được trải nghiệm cảm giác chen chút trên xe buýt. Trước giờ đều luôn là bác tài xế Trương của gia đình lái xe hơi chở hắn đi còn không thì là đi taxi chứ hắn có chết cũng chả chịu đi xe buýt hoặc đi bộ.

- Mình thấy cũng bình thường mà, có gì đâu mà cậu phải làm quá lên vậy chứ!

Doãn Kỳ nhìn hắn nói.

- Bình thường!? Chỉ những người như cậu mới thấy nó bình thường chứ đối với bổn thiếu gia tôi đây thì nó không hề bình thường chút nào hết có biết không hả!

Thạc Trân tuồng một tràng vào người trước mặt như để giải toả hết cơn giận trong người mình. Sau đó, hắn cũng dần lấy lại bình tĩnh thở đều đều nói.

- Nói tóm lại là bây giờ tôi cùng với cậu, chúng ta cùng nhau đi kiếm ý tưởng để tạo ra món ăn từ sự sáng tạo của chúng ta theo nguyên liệu hoặc món ăn đã rút được. Trong ngày hôm nay, cậu nhất định phải nghĩ ra được gì đó cho tôi còn bằng không thì đừng trách sao Kim Thạc Trân tôi lại quá hiền hậu.

Hắn giơ nắm đấm lên hù dọa, cậu vì sợ quá cũng vội gật gật đầu. Sau đó cả hai cùng bước vào trung tâm thương mại thưởng thức đủ món ăn trên trời dưới đất  được bày bán khắp nơi.

- Sao hả!? Đã nghĩ ra được gì chưa?

Hắn đi bên cạnh tò mò nhìn cậu hỏi.

- Vẫn chưa!

Cậu lắc đầu nói.

- Cậu ăn gì mà ngốc quá vậy!? Có nhiêu đó thôi mà gần nửa ngày trời rồi mà nghĩ cũng không ra là sao?

Hắn nóng nảy nhìn cậu hỏi.

- Vậy cậu đã nghĩ ra chưa?

Đối diện với câu hỏi bất ngờ này của cậu hắn không khỏi toát mồ hôi hột, mắt lắm léc nhìn sang chỗ khác.

- Ờ thì vẫn chưa...

- ......

Không gian bỗng chốc im lặng một cách kỳ lạ. Thạc Trân lúc này liền tìm một lý do khác đánh lạc hướng cậu, hắn chỉ tay vào tiệm bánh gần đó hét lớn.

- Nè Mẫn Doãn Kỳ cậu mau nhìn tiệm bánh đằng đó xem, hình như là còn mỗi chỗ đó là chúng ta chưa đến ăn thử thôi thì phải. Mau mau đến đó thôi!

Nói rồi hắn liền nắm tay kéo cậu đi, không để cậu kịp phân tích tình hình.

- Xin chào quý khách!

Cô nhân viên với bề ngoài khả ái trong bộ đồng phục của tiệm đứng trong quầy được trưng bày đủ các loại bánh ngọt khác nhau từ truyền thống đến phương tây nở nụ cười thân thiện tiếp đón hai người.

- Cậu muốn ăn gì mau gọi lẹ đi!

Hắn quay sang nhìn cậu nói, cậu đứng nhìn một loạt bánh được trưng trong tủ kính sau đó ngước mặt lên nhìn cô nhân viên.

- Cho em hỏi tiệm mình có bán bánh trôi không ạ?

- Chỗ chúng tôi có bán thưa quý khách!

- Nếu vậy chị cho em một phần bánh trôi đi ạ!

Thạc Trân cũng rất mau gọi đại một phần bánh sau đó cả hai ra bàn ngồi chờ nhân viên mang bánh ra.

- Nè!

- Hửm!?

- Cái bữa mà bốc thăm đó, cậu đã bốc trúng cái gì vậy?

- Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?

Doãn Kỳ phản ứng mạnh trước câu hỏi của hắn.

- Cậu làm cái gì thấy ghê vậy!?

- Thầy Kim đã nói là không được tiết lộ tên thứ chúng ta đã bốc cho nhau nghe bộ cậu quên rồi hả?

- Cậu để ý lời của ông thầy đó sao? Mẫn Doãn Kỳ, cậu đúng là đồ đại ngốc trong số các tên ngốc mà! Tôi nói cậu nghe, tụi trong lớp mình không ai để ý lời ông thầy đó đâu, bảo đảm với cậu là bây giờ bọn nó đang tụ tập nhóm với nhau rồi nói cho nhau nghe hết về thứ tụi nó bốc được để có gì đứa này nghĩ ra có thể giúp cho đứa kia và ngược lại đó!

- Có thật là như vậy không?

- Thật mà, nói xạo cậu làm gì! Vậy cho nên, nói tôi nghe cái mà cậu rút thăm được đi để có gì bổn thiếu gia đây tốt bụng góp ý tưởng giúp cậu cho!

- Thạc Trân, em đúng là rất tốt bụng đó! Việc mình lo chưa xong đã đi giúp người khác, thầy có lời khen ngợi dành cho em!

Khoan, có gì đó sai sai! Hắn quay mặt sang bên cạnh, giật mình mà bật dậy khỏi luôn cả chiếc ghế.

- Thầy... sao thầy lại...

Hắn bất ngờ khi nhìn thấy trước mặt mình ngoài Doãn Kỳ ra có cả Chí Mẫn và Tại Hưởng.

- Thầy với thầy Phác đi hẹn hò, còn em với Doãn Kỳ hai đứa sao lại đi chung?

- Bọn em đi tìm ý tưởng chuẩn bị cho bài kiểm tra tuần tới!

- Vậy mà thầy còn tưởng hai đứa đang hẹn hò không đó!

Nghe đến đây, Thạc Trân lẫn Doãn Kỳ mặt cả hai đều đỏ ửng.

- Thầy nói gì vậy chứ, em là trai thẳng sao có thể cùng cậu ấy hẹn hò kia chứ!

- Tại Hưởng à, anh đừng chọc bọn nhỏ như vậy!

Chí Mẫn khẽ nhắc nhở anh sau đó kéo hai ghế khác lại cho mình và Doãn Kỳ.

- Em ngồi xuống đi!

- Dạ...

- Không được!

Thạc Trân la lên sau đó đi lại kéo tay Doãn Kỳ.

- Thầy Kim, thầy qua ngồi bên cạnh thầy Phác đi để cái đồ ngốc này ngồi cạnh em!

- Sao thầy phải di chuyển, ngồi đâu cũng như nhau thôi mà!

- Thầy với thầy Phác không phải quen nhau hay sao, quen nhau phải ngồi cạnh nhau chứ!

- Đâu ra cái định luật đó vậy?

- Em không biết, thầy qua ngồi bên cạnh thầy Phác đi em muốn ngồi cạnh bạn tốt của em!

Tại Hưởng nhún vai, di chuyển sang ghế bên cạnh ngồi xuống. Hắn cùng Chí Mẫn và Doãn Kỳ cũng ngồi xuống ghế, vừa đúng lúc cô nhân viên tiệm lúc nãy mang bánh đến.

- Đây là bánh của quý khách, một phần bánh Napoleon và bánh trôi, chúc quý khách ngon miệng!

Cô nhân viên đặt hai phần bánh xuống bàn, những viên bánh trôi được nắn vừa phải nằm trong chén nước đường ngào ngạt thơm phức nóng hổi kèm theo xíu dừa bào sợi và đậu phộng rang giã nhuyễn rắc lên trên mặt bánh không khỏi hấp dẫn người dùng.

- Bánh trôi của tiệm này nhìn cũng ngon mắt đấy chứ!

Thạc Trân nhìn vào chén bánh trôi của Doãn Kỳ nói.

- Bánh trôi của tiệm chúng tôi nhìn bề ngoài cũng như bao loại bánh trôi khác nhưng lại được làm một cách rất đặc biệt, quý khách có thể nếm thử và đoán xem điểm khác biệt giữa bánh trôi của tiệm chúng tôi và bánh trôi ở những chỗ khác là gì!

- Bánh trôi nào chả như nhau chứ, có điểm khác biệt nào đâu!

- Doãn Kỳ, em có thể cho thầy nếm thử có được không?

- Dạ được!

Doãn Kỳ đẩy bát bánh trôi sang chỗ Tại Hưởng, anh dùng muỗng múc một viên lên bỏ vào miệng nhai thử. Anh nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận vị của miếng bánh trôi mình đang nhai.

- Quả nhiên là có khác biệt!

- Có thật sao?

Chí Mẫn nhìn anh hỏi.

- Ừm, có điều anh không nói đâu. Anh muốn thử xem, hai học sinh giỏi làm đồ ngọt nhất lớp em có đoán ra được hay không!

Anh đẩy bát bánh trôi qua cho Thạc Trân, hắn cầm muỗng lên múc một viên bánh cho vào miệng nhai.

- Nhân của bánh trôi này không phải mè cũng chẳng phải đậu xanh... là đậu đỏ có phải không vậy?

- Quý khách đoán hoàn toàn chính xác!

Cô nhân viên nhìn hắn cười tươi nói.

- Có điều quý khách chỉ đúng một phần thôi, đa số các khách hàng khác cũng đều đoán được điều này như quý khách đây.

- Còn có điểm nào khác biệt trong món bánh trôi này nữa sao?

Doãn Kỳ cầm lấy muỗng từ tay hắn múc miếng bánh cho vào miệng, chầm chậm nhai kĩ và đưa ra đáp án của mình.

- Ngoài việc được làm bằng nhân đậu đỏ ra thì vỏ bánh cũng rất là khác biệt, kết cấu của nó nẩy, mịn và đàn hồi hơn so với các loại bánh trôi được bày bán khác bên ngoài. Vỏ bánh này, không được làm bằng loại bột nếp thông thường.

- Vậy em có đoán được vỏ của bánh trôi này được làm bằng bột gì không?

Tại Hưởng bên cạnh nhìn Doãn Kỳ hỏi.

- Nếu em đoán không lầm thì nó được làm bằng bột nếp shiratamako của Nhật Bản!

- Hoàn toàn chính xác! Điểm đặc biệt của bánh trôi ở đây so với các cửa hàng bán bánh trôi khác chính là họ dùng nhân đậu đỏ và bột nếp shiratamako thường được dùng để làm mochi bên Nhật để tạo ra những viên bánh trôi này. Ngoài ra thì phần nước đường nếu các em để ý kĩ sẽ thấy, nó có màu hơi vàng thay vì trong như các tiệm khác. Là vì nước đường ở đây được nấu bằng đường thốt nốt thay vì nấu bằng đường phèn.

- Những gì quý khách nói đều rất đúng, các vị khách khác ai cũng nhìn ra được sự khác biệt về phần nhân cũng như nước dùng đi kèm nhưng họ đều không đoán được loại bột chúng tôi dùng để làm vỏ bánh.

- Nếu tôi đoán không lầm thì chủ của cửa hàng này là một thợ bánh người Nhật đúng không?

- Đúng vậy thưa quý khách!

Nghe xong câu trả lời của cô nhân viên, Chí Mẫn không khỏi trầm trồ.

- Anh giỏi thật, không những đoán được bánh làm từ gì mà còn đoán được thợ làm bánh là người Nhật nữa!

- Cũng thường thôi, vì vị những chiếc bánh trôi này ăn thật sự na ná giống với mochi nên anh đoán đại ấy mà. Nhưng mà nói thật, học sinh lớp em cũng rất giỏi, thầy rất kỳ vọng vào món ăn mà hai đứa sẽ trình bày vào buổi kiểm tra tuần tới!

Nghe đến đây, Thạc Trân lẫn Doãn Kỳ đều cảm thấy áp lực.

- Ang đừng có tạo áp lực cho bọn nhỏ như vậy. Doãn Kỳ, Thạc Trân thầy tin hai em sẽ làm được mà, đừng để tâm đến lời thầy Kim nói, cứ cố gắng làm hết sức mình là được rồi.

- Dạ!

Cả hai đồng thanh rồi lén lút nhìn nhau, coi bộ vài ngày sắp tới của họ đây sẽ hơi bị mệt mỏi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top