Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"CẬU CHỦ! MAU TRÈO XUỐNG ĐI". Jimin đứng bên dưới cố hét thật to, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, hai tay siết chặt lại với nhau, mắt chăm chú dõi theo người đang loay hoay trên cành cây lớn.

"Không được. Vẫn chưa hái được mà". Cậu bé không nhìn Jimin mà trực tiếp đáp, hai tay vẫn quấn chặt cành cây trước mặt, mắt không ngừng nhìn đăm đăm vào trái táo đỏ mọng trên cao, cách cậu không xa.

"Chỉ chút xíu nữa thôi là có thể hái được rồi". Cậu bé vui vẻ nói thêm.

"Không cần. Cậu chủ mau xuống đi, nguy hiểm lắm". Jimin lúc này càng thêm lo lắng, chỉ vì câu nói ngẫu hứng rằng cậu rất thích những quả táo sau nhà, mà Taehyung nhất quyết trèo lên hái cho bằng được. Nhưng việc này quá nguy hiểm, nếu lỡ Taehyung trượt chân, điều này khiến Jimin thật sự không dám nghĩ đến.

"Nhưng Jimin rất thích chúng mà, mình sẽ hái cho cậu". Cậu bé kiên quyết giữ vững quyết định của mình, chọn cách tin vào khả năng của bản thân, cậu cúi xuống nhìn Jimin mỉm cười trấn an.

"Không. Mình không thích nữa, Taehyung xin cậu đấy, nguy hiểm lắm".

Lần này cậu bé không đáp lời, cố nhướn người bước lên một cành cây cao hơn, mồ hôi bắt đầu thi nhau chảy dọc trên bầu má phúng phính, đôi tay nhỏ cố giữ chặt vào các nhánh cây xung quanh, cậu vươn tay chạm đến trái táo.

"TAEHYUNG! Con làm gì trên đó vậy, nguy hiểm, mau xuống đây".

Ngay lúc Taehyung đang dồn sự tập trung đưa tay lên cao vớ lấy trái táo, thì tiếng thét lớn bên dưới vang lên vô tình khiến Taehyung giật mình, cậu hốt hoảng, một chân trượt khỏi cành cây, rất nhanh cậu thấy mọi thứ trước mặt mình đảo lộn, nhưng tay vẫn cố nắm chặt trái táo, rất nhanh cảm giác đau đớn bắt đầu bao lấy cơ thể.

"KHÔNG! TAEHYUNG." Người phụ nữ đứng bên dưới chợt hét toáng lên, bà hốt hoảng chạy đến bên Taehyung lúc này đang nằm bất động dưới đất, Jimin đang cố đỡ người Taehyung cũng bị bà gạt ra.

"Mày tránh ra, người đâu, mau đưa cậu chủ vào nhà, gọi bác sĩ đi. Mau!!!"

Ngay sau đó lập tức bà quay sang trừng mắt nhìn Jimin, vẻ mặt bà đầy sự giận dữ. Jimin vội tránh sang bên, cúi đầu không dám nhìn bà, cậu đứng yên lén nhìn Taehyung đang nằm đó mắt vẫn nhắm nghiền, trên trán phủ đầy thứ chất lỏng màu đỏ, Jimin sợ hãi nước mắt cậu bắt đầu rơi.

Rất nhanh 1 đám người lại gần bế Taehyung vào nhà, một lúc sau bác sĩ cũng đến, ông khám qua cho Taehyung, băng bó vết thương trên trán cậu cẩn thận, ông dặn dò người phụ nữ lúc nảy vài điều rồi rời khỏi.

Người phụ nữ kia vẫn ôm mặt khóc, cả cơ thể bà rung rẩy ngồi bên gường của Taehyung, nhìn những vết trầy lớn nhỏ trên người của con trai mình mà không khỏi xót xa.

"Mau gọi Jimin vào đây cho ta". Bà giận dữ ra lệnh cho người hầu bên cạnh.

"Dạ, thưa bà".

Jimin bước vào căn phòng to lớn của Taehyung, mỗi bước chân của cậu vô cùng nặng nề, dường như Jimin đoán được chuyện tiếp theo sẽ xảy ra với mình. Cậu cố nén sự sợ hãi đến gần người phụ nữ xinh đẹp kia, khó khăn cất lời:

"Dạ. Bà gọi..."

"CHÁT"

Jimin vẫn chưa kịp dứt lời thì 1 cái tát in trên mặt cậu, vì lực đánh quá mạnh nên cậu đứng không vững mà ngã xuống.

"Mày muốn hại chết cậu chủ sao? Hả?"

"Con không...có...hức..." Jimin sợ hãi, mắt cậu bắt đầu đỏ hoe.

"Mày hại Taehyung ra nông nổi này, mày vừa lòng chưa? Là mày...mày kêu nó hái táo cho mày phải không?" Nói rồi bà ném mạnh quả táo xuống đất khiến nó dập nát văng tung toé.

"Con...con đã cố ngăn Taehyung nhưng không được".

CHÁT.

Lần nữa một cái tát lại giáng xuống trên mặt cậu.

"Taehyung? Ai cho mày gọi là Taehyung, mày có tư cách gì mà gọi thẳng tên chủ nhân của mình. Mày nên nhớ mày chỉ là một đứa người ở, nếu không có Kim gia cho mày chốn nương thân thì mày đã chết đói lâu rồi..."

"Con...xin lỗi" 

"Mày nên nhớ vị trí của mình, nếu mày dám để sự việc hôm nay xảy ra nữa thì mày lập tức rời khỏi đây. Rõ chưa?"

"Dạ...Con biết. Con sẽ không tái phạm". Jimin lặng lẽ đưa tay lau hết những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn, một bên má bây giờ đã bắt đầu sưng đỏ đau rát, cậu không quan tâm, đôi mắt vẫn dán lên người đang nằm trên gường, nhìn qua Taehyung chỉ bị thương ở đầu, xung quanh có thêm vài vết xước, căn bản không nguy hiểm lắm, cậu thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xoay người rời khỏi căn phòng.


Taehyung đã thức dậy từ bao giờ, cậu không mở mắt nhưng lại vô tình nghe hết cuộc trò chuyện kia, cậu lặng im không nói. Có lẽ từ lúc đó Taehyung đã đưa ra quyết định cho mình rằng bằng mọi cách anh phải bảo vệ Jimin.

Kể từ ngày hôm đó Taehyung trở nên lạnh nhạt với Jimin, anh không muốn Jimin vì mình mà phải chịu sự mắng chửi của mẹ anh, càng không muốn cậu bị đuổi khỏi Kim gia. Anh lúc đó vốn chỉ là đứa trẻ 7 tuổi, không cách nào bảo vệ cậu được, chỉ có thể làm được như vậy thôi, bản thân anh cũng rất đau lòng.


Giây phút thấy cậu ngã xuống nước, tim anh như chết lặng, trong tâm trí anh chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất là nhảy xuống cứu cậu, nếu lỡ Jimin rời xa khỏi anh, anh không biết bản thân mình có thể chịu đựng được không, nhưng Jimin bên cạnh anh chỉ nhận được sự lạnh nhạt này, liệu cậu ấy còn muốn bên anh. Bản thân anh cũng phân vân với chính mình, cứ tiếp tục lạnh nhạt với cậu như thế có phải cách tốt nhất để bảo vệ cậu.


———-

Taehyung thay xong bộ vest mới, bước đến trước cửa nhà tắm, anh gõ nhẹ lên đó.

"Jimin, mau ra đây".

Cửa nhà tắm hé mở, Jimin trong bộ đồ rộng phùng phình bước ra, Taehyung từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ được xương quai xanh xinh đẹp thấp thoáng sau cổ áo. Anh nhẹ ho khan, mắt cố tình dời sang hướng khác tránh né. Jimin lúc này chẳng còn tâm trí chú ý đến hành động kì lại của Taehyung, cậu chủ động lên tiếng:

"Cậu chủ tôi xuống dưới phụ mọi người dọn dẹp. Xin phép cậu".

"Không cần. Cậu về phòng nghỉ đi, cần gì tôi sẽ gọi cậu".

"Dạ, cậu chủ". Jimin đắn đo một lúc rồi cũng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Taehyung mở cửa bước ta khỏi phòng, việc Taehyng đã trở lại khiến những người có mặt trong buổi tiệc không dám bàn tán thêm nữa, vài kẻ còn nịnh bợ chạy đến hỏi han. Taehyung nhìn những người đó khẽ cười nhàn nhạt, gật đầu rồi bỏ đi.

"Taehyung! Em không sao chứ?" Thấy Taehyung xuất hiện, Namjoon nhanh chóng tiến lại gần, ân cần hỏi thăm.

"Em không sao".

Namjoon nhìn qua 1 lượt, thấy mọi thứ vẫn ổn, anh mới yên tâm, khẽ vỗ nhẹ vai Taehyung: " Không sao là tốt nhưng sau này muốn làm gì phải suy nghĩ một chút, đặc biệt là ở chỗ đông người như thế này".

Taehyung hoàn toàn có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói của Namjoon, dù không chắc anh nhìn ra tâm tư của mình dành cho Jimin, nhưng dù sao đây cũng là Kim gia, một khi còn ở đây Taehyung mãi mãi sẽ không bao giờ được tự do làm theo ý của mình, Taehyung cười lạnh rồi bước đi, anh chán chường với bữa tiệc nhạt nhẽo này, anh chỉ mong nó mau kết thúc, trong tâm trí chỉ còn bao phủ ý nghĩ về Jimin, lúc ở phòng có lẽ anh đã quá nặng lời.

Bữa tiệc kéo dài đến nửa đêm rồi cũng kết thúc, Taehyung mệt mỏi ngã người xuống gường. Suy nghĩ một lúc anh quyết định bước xuống đi đến phòng Jimin, chần chừ lúc lâu, anh gõ cửa. Đợi mãi vẫn không thấy cậu ra mở cửa, anh nôn nóng định đẩy cửa vào thì một người làm đã nhanh chân chạy đến chỗ anh.

"Cậu chủ, cậu tìm Jimin sao? Thấy cậu ấy có vẻ mệt mỏi nên đại thiếu gia đã bảo cậu ấy đi nghỉ sớm rồi, cậu có gì cần căn dặn cứ gọi em".

Taehyung lạnh lùng liếc nhìn cô gái trước mặt, những lời vừa rồi căn bản càng làm anh thêm tức giận, anh trừng mắt nhìn cô ta:

"Cút".

"Dạ?"

"Cô bị điếc sao? Tôi nói cô cút".

"Dạ dạ cậu chủ". Cô gái bị Taehyung doạ đến xanh mặt vội chạy đi mất.

Taehyung vẫn đứng trước cửa, anh suy nghĩ hồi lâu rồi cũng rời khỏi.


Giữa đêm tối tĩnh mịch, bên dưới hồ bơi một thân hình nhỏ bé vẫn đang không ngừng mò mẫm tìm kiếm. Làn nước lạnh giá khiến cả cơ thể cậu rung lên, người cậu tê cứng, bàn tay sớm đã không còn cảm giác vẫn cố gắng mò tìm dưới đáy hồ. Cậu không biết mình đã tìm kiếm trong bao lâu rồi, gió lạnh vẫn thổi từng cơn. Bỗng chân cậu vô tình chạm vào một vật gì đó, cậu vội lặn xuống nhặt lên. Nhìn vật trong tay toả ra ánh đỏ ma mịt bắt mắt, cậu mỉm cười hài lòng.


"Cuối cùng cũng tìm được rồi".


<Au>
À nhon!  Mình đã trở lại nè^^
Xin lỗi vì sự chậm trễ. Rất mong chờ hint của hai bạn nhà mình đập vào mặt ở MAMA lần này nha. ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top