Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Linh Chi tỏ vẻ e ngại, hai má hơi ửng đỏ.

" Có thể nào cho em đi cùng anh được không? "

Tại Hưởng chẳng biết nói gì, cha của hắn với cha của cô nàng họ Mạc kia là chiến hữu rất thân thiết. Thật sự rất muốn từ chối nhưng mà không biết phải nói khôn khéo làm sao.

" Tại Hưởng yên tâm, em đã xin cha rồi. Cha em rất yên tâm khi em đi cùng Tại Hưởng. Em cũng có thưa với cha của anh rồi nên là.... "

Thôi rồi, Tại Hưởng chẳng thể nào từ chối cô ả nữa. Tính ra thì cô ta cũng khá lắm, thưa hẳn với cha của hắn đề phòng trường hợp hắn từ chối thì cha hắn có thể chống lưng cho cô ta. Đối với Tại Hưởng chuyện từ chối không quá khó cho dù có cha của mình chống lưng.

Cơ mà, cha của Tại Hưởng biết Mạc Linh Chi ghét nhóc Chí Mẫn. Mỗi lần gặp mặt là có đủ chuyện trên trời dưới đất để nói xấu nhóc con. Thành ra cha của hắn cũng không ưa gì nhóc con là mấy. Nên mỗi lần Tại Hưởng từ chối tình cảm của Linh Chi, Chí Mẫn đều bị cha của hắn khó dễ. Cái này gọi là chọc trúng điểm yếu của Tại Hưởng.

Đành ngập ngùi gật đầu đầu ý. Hắn không thích ai làm khó dễ nhóc con của hắn. Mỗi lần hắn có việc đi đâu đấy vài ngày không mang Chí Mẫn theo được, nhóc con ở nhà liền bị người của cha hắn gây khó dễ. Chí Mẫn không mở miệng mách với Tại Hưởng một lời nào mà còn nói dối là mọi người đối xử rất tốt với nhóc để cho hắn yên tâm. Nhưng mà Hạo Thạc đã kể hết những chuyện xảy ra khi hắn đi vắng. Có khi còn bỏ đói Chí Mẫn, làm nhóc con phải chạy đông chạy tây kiếm những thứ sơ sài có thể tạm bỏ vào bụng. Trịnh Hạo Thạc thấy thương quá đành phải mang bé con qua nhà mình ở vài ngày cho tới khi Tại Hưởng trở về. Chí Mẫn đúng là ngốc nghếch, chẳng dám mách hắn điều gì cả. Cứ thế mà giả vờ như vậy cho hắn yên tâm.

Cô ả cuối cùng cũng chịu rời đi, nỗi thất vọng tràn trề hiện rõ trên gường mặt của Chí Mẫn. Bé con dỗi đến nỗi rời khỏi người Tại Hưởng không để hắn ôm nữa.

"  Lại làm sao? "

" Hưởng ca ca cứ đi với cô ả kia đi. Chí Mẫn ở nhà một mình "

" Ngươi dỗi cái gì? "

Chí Mẫn quay lưng với Tại Hưởng, ai ngờ bị hắn nắm đuôi. Nhóc con giật bắn mình quay người lại. Tức giận đến xù lông cả lên.

" Chí Mẫn đã nói là ghét cô ả, mà tại sao ca ca lại để cô ả theo cùng chứ "

" Không từ chối được  "

" Chí Mẫn không thích như vậy "

" Không thích thì ở nhà "

Chí Mẫn dỗi, thật sự dỗi, tại sao Tại Hưởng lại như vậy được chứ. Chí Mẫn đã dỗi như vậy mà còn nói vậy. Chí Mẫn nhất quyết không thèm nhìn mặt Tại Hưởng.

Bé con hậm hực mở cửa đi ra ngoài, không đoái hoài tới người đang ở trong phòng. Tại Hưởng thật sự chẳng hiểu nhóc con lây cái tính hay dỗi đó từ ai đấy. Dạo gần đây còn giận ngược lại hắn bắt hắn phải làm hòa mới chịu nói chuyện. Còn không thì thà ngủ ngoài đường chứ không chịu về nhà đâu. Nhẹ nhàng, chìu chuộng quá riết lại hư thân.

Chí Mẫn rất mạnh miệng khi nói như vậy nhưng mà thật sự bé con rất muốn đi cùng Hưởng ca ca đó. Chán nán thở dài, Chí Mẫn chẳng biết đi nơi nào ngoài nhà của Hạo Thạc. Trong làng này bé chỉ quen biết hai người. Một người thì dỗi mất tiêu rồi, chỉ còn chơi được với một người thôi.

Lê những bước chân chán nản đến trước cửa của y. Nhóc con gõ cửa vài cái, đúng đợi một lúc lâu thì y mới ra mở cửa.

" Nhóc con đi đâu đây? Hôm nay qua đây chơi à? "

" Vâng ạ, em dỗi người kia rồi "

" Người kia? "

" Còn ai ngoài Hưởng ca ca chứ "

Chí Mẫn chu môi, tỏ vẻ cực kì là khó chịu.

" Được rồi, được rồi. Vào phòng rồi ta nói chuyện "

Chí Mẫn bước vô phòng thấy một nam nhân chạc tuổi Hạo Thạc liền lễ phép cúi đâu chào.

" Đây là người thương của anh đấy, Chí Mẫn"

Hạo Thạc lên tiếng, liền bị người kia đánh lên đầu một cái.

" Nói tầm bậy tầm bạ cái gì "

" Em chỉ nói thật thôi mà Doãn Kỳ "

" Còn nhóc con này là ai? "

" Là người thương của Hưởng ca ca "

Chí Mẫn dõng dạc trả lời một cách đầy tự tin.

" Kim Tại Hưởng sao? Ta nghe đồn hắn với cô nàng họ Mạc kia mà "

" Không phải đâu, chỉ là tin đồn thôi. Chứ Hưởng ca ca thương Chí Mẫn nhất mà "

Chí Mẫn vừa dứt lời liền bị ai đó nắm cổ áo nhấc bổng lên không trung. Làm nhóc con mất thăng bằng quơ tay quơ chân loạn xạ cả lên.

" Thì ra người qua đây làm loạn à "

" Mẫn Mẫn không có làm loạn mà "

Tại Hưởng bế Chí Mẫn lên, ôm trọn trong lòng của mình.

" Làm phiền rồi, hai người cứ tiếp tục đi "

Mẫn Doãn Kỳ và Trịnh Hạo Thạc không hiểu hắn nói gì. Vẫn ngơ mặt ra nhìn hắn.

" Vết cắn trên cổ anh kìa, Doãn Kỳ "

Chí Mẫn tò mò nhìn theo, thì ra có một vài vết cắn nhỏ. Không hẳn là cắn đâu, Chí Mẫn thấy nó giống vết của muỗi đốt hơn nhưng mà cũng chẳng phải vết muỗi đốt, màu nó đậm hơn. Rốt cuộc thì bé con cũng chẳng hiểu gì hết

" Anh Doãn Kỳ bị muỗi đốt sao?"

Trịnh Hạo Thạc lập tức lạnh sống lưng, nhận một ánh mắt vô cùng "chìu mến" từ Doãn Kỳ.

Thì ra là nhân lúc Doãn Kỳ ngủ quên thì cái tên Hạo Thạc kia làm chuyện "người lớn"

" Muỗi đốt lộ liễu thế nhỉ? "

Tại Hưởng châm chọc làm Mẫn Doãn Kỳ vừa tức vừa ngại đến đỏ mặt.

Nói xong Tại Hưởng bế Chí Mẫn rời đi để lại hai con người kia ở trong phòng.

" Cậu thì to gan quá rồi, dám làm vậy với tôi à "

Vừa nói Doãn Kỳ vừa nắm đầu Trịnh Hạo Thạc, dựt tóc của y.

" Em xin lỗi mà, Doãn Kỳ yêu dấu "

" Yêu dấu cái đầu cậu "

" Hình như anh cũng thích mà "

" Cái gì chứ? Ai mà thích "

Mặt của Doãn Kỳ đỏ lên, lấy tay sờ sờ dấu vết trên cổ mình. Trịnh Hạo Thạc ghé sát tai của anh mà thì thầm.

" Em biết da mặt của người yêu em mỏng nên sẽ không chọc anh nữa đâu "

Hạo Thạc và Doãn Kỳ vui vẻ rượt nhau khắp cả phòng, làm cho mọi thứ  xung quanh lộn xộn hết cả lên.
_____________

" Còn giận ta sao?"

" Hứ!"

Chí Mẫn quẩn mặt làm ngơ, chu chu cánh môi căng mọng tỏ ra vẻ giận dỗi.

" Còn giận nữa thì tí nữa khỏi đi đấy "

" Không thèm đi...."

Bé con trả lời nhưng vẫn có chút gì đó do dự. Tại Hưởng nhìn thấy điệu bộ như vậy liền nắm trong tay chiến thắng.

" Được rồi, ngươi không đi vậy để ta đi với Linh Chi vậy "

Bé con nghe tới đây bàn tay nhỏ nhắn của bé đã bấu chặt vào cánh tay săn chắc của hắn. Hai mắt phiến hồng rưng rưng như muốn khóc.

" Sao, có muốn đi cùng ta không?"

Chí Mẫn tựa mặt vào ngực của hắn, mái đầu màu hồng nhạt gật đầu nhè nhẹ. Nếu từ chối thì Hưởng ca ca của nhóc chắc chắn sẽ bị cô ả họ Mạc kia bám đuôi từ đầu tới cuối mất.

" Hưởng ca ca đừng đi cùng cô ả, chỉ được đi với Mẫn Mẫn thôi "

" Được rồi, ta đi cùng ngươi "

_________________________________________________

Dài lắm luôn ó mọi người, 1400 từ lận (•́⌄•́๑)૭✧

Mọi người đọc fic vui vẻ :3 ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#vmin