Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

"Trọng, đi tập bơi với anh không?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh 10 tuổi, Trọng 9 tuổi.

-----

Tôi nhìn đồng hồ, đếm ba, hai, một.

Cánh cửa bật mở, và anh Mạnh ló đầu vào, nở nụ cười tươi rói:

"Trọng, đi tập bơi với anh không?"

Niềm vui ánh lên trong đáy mắt anh, và tôi nghĩ, anh sẽ chẳng vừa lòng đâu nếu mình chối từ, và điều đó thì thật tệ hại.

-----

Tôi và anh đạp xe song song đến bể bơi gần nhà.

Dắt xe qua cổng, tôi nhìn trân trân ông bảo vệ, khi ông cầm viên phấn ghi số vé lên yên xe cho tôi.

Tai ông không được tốt lắm, nói gì cũng phải hai ba lần mới nghe thủng.

Chắc ông sẽ chẳng bao giờ nghe được tiếng tôi kêu cứu từ trong bể.

-----

Tôi không bao giờ dám khởi động trên thành bể.

Anh Mạnh nghịch lắm, sẽ đẩy tôi ngã tùm xuống nước, chỉ cần tôi sơ sẩy một tí thôi.

Anh bảo trước đây đó là cách bố anh dạy anh tập bơi, và có lần anh từng bông đùa rằng, dạy Trọng bơi kiểu đó có khi lại nhàn nhã chán.

Nếu anh làm trò đó với tôi, tôi sẽ chẳng thể vẫy vùng đâu; tay chân tôi sẽ chỉ cứng đờ và người tôi sẽ chìm mãi chìm mãi xuống đáy bể.

-----

Những buổi tập bơi thường bắt đầu rất bình thường.

Đầu tiên là tập thở dưới nước.

Anh Mạnh không hiểu vì sao tôi rất hay bị sặc.

Thật ra là vì tôi thường nín thở ngước lên, sợ có ai đó định giữ đầu tôi chìm dưới nước bể.

-----

Bài tập bơi tôi ghét nhất là tập nổi.

Kể cả khi có anh Mạnh nắm tay tôi.

Bởi vì khi tập nổi tôi phải nằm úp người và nhắm tịt mắt, tôi sợ khi ngẩng đầu lên và mở mắt ra, mình sẽ bắt gặp một thế giới xa lạ.

Và người đang nắm tay tôi, chẳng phải anh Mạnh nữa.

-----

Nói cho đúng thì, tôi ghét cái cảm giác hai tai mình ngập nước.

Những lúc ấy, tất cả những gì dội vào tai tôi chỉ còn là những âm thanh méo mó.

Như thể phía bên kia đáy bể còn có một thế giới ngầm với những sinh thể mắc kẹt ở đó từ rất lâu rồi.

Bọn họ đang kêu gào cầu cứu tôi, nhưng tôi chỉ có thể lềnh phềnh trên mặt nước trong tuyệt vọng.

-----

Anh Mạnh không thích tôi mang theo phao bơi.

Anh bảo, phao bơi chỉ dành cho mấy đứa nhút nhát, cái gì cũng sợ.

Thật ra tôi là đứa cái gì cũng sợ.

Sợ nhất là, anh Mạnh sẽ mang những nỗi sợ của tôi ra làm trò vui.

-----

Tôi biết anh Mạnh sẽ làm gì với hai cái phao bơi trong túi của tôi, nếu tôi dùng chúng.

Anh quàng cả hai chiếc lên người tôi, rồi bất thần vươn người nhấn chìm chúng xuống.

Bạn đã bao giờ rơi vào tình thế ở giữa hai chiếc phao đang bị một người cố gắng nhấn chìm chưa?

Không thể xoay người, không thể chìm xuống, cũng chẳng tài nào trồi lên, mắc kẹt ở đó, phổi kêu gào đòi không khí, và đầu óc quay cuồng trong tuyệt vọng.

-----

Khi nghỉ giải lao, anh Mạnh thường sẽ bảo tôi ở yên một chỗ, để anh bơi vài vòng.

Nhưng lúc nào tôi cũng phải bám theo anh, dù điều đó có nghĩa là hai cánh tay tôi mỏi nhừ khi phải lần theo thành bể.

Anh Mạnh vô tâm lắm.

Tôi không đi theo anh, có khi anh sẽ quên rằng tôi còn ở đó mất.

-----

Có một trò mà anh Mạnh rất thích nhưng tôi không bao giờ dám thử, đó là nằm ngửa, thả lỏng chân tay, để người nổi tự do trên mặt bể.

Nhìn lên, chỉ thấy bầu trời xanh xanh.

Giả như lúc tôi đang nổi, có những bàn tay vô hình đưa tôi đến nơi khác.

Chắc tôi vẫn chỉ thấy bầu trời xanh xanh.

-----

Thật ra tôi có biết bơi chó, không cần ai dạy cả.

Nhưng tôi không bao giờ thể hiện kiểu bơi đó trước mặt anh Mạnh.

Anh hẳn sẽ vui lắm nếu thấy tôi biết bơi, và trong cơn cao hứng, anh sẽ bảo tôi tự bơi một mình ra giữa bể, trong khi anh đứng trên bờ và nhìn tôi cười.

Kể cả khi tôi sặc nước chới với giữa bể, anh cũng chỉ đứng trên bờ và nhìn tôi cười.

-----

Dưới đáy bể và bên thành bể có những cái lỗ đen ngòm.

Anh Mạnh bảo yên tâm, chỉ là những cái ống thay nước thôi.

Nhưng tôi vẫn cố tránh xa chúng nhất có thể.

Tôi sợ từ những cái lỗ đó sẽ tuôn ra những con cá ăn thịt, và chúng sẽ cắn nát cổ chân tôi trước khi tôi kịp cảm nhận cơn đau.

-----

Chỗ sâu nhất trong bể là 2m30, nước xanh quá không thấy đáy.

Tôi không biết bơi nên chẳng thể lặn xuống xem dưới đó có gì.

Biết đâu có một cánh rừng tảo nho nhỏ.

Hoặc một cái xác người chết quấn đá nặng trịch.

-----

Anh Mạnh bảo, bể bơi chẳng bao giờ có sóng.

Nhưng vẫn còn đó những cái lỗ đen ngòm phun nước kia.

Biết đâu dưới mặt bể có những dòng chảy ngầm.

Cuốn tôi ra giữa bể, càng cố vùng vẫy lại càng chẳng thể trở về bờ.

-----

Khi chúng tôi ra về, thường đã là buổi trưa.

Ông bảo vệ ngáp ngắn ngáp dài đưa chúng tôi vé.

Tôi vẫn thấy ông chẳng tin tưởng được.

Có bao giờ chịu nghe tiếng kêu cứu của tôi.

-----

Tôi nhìn đồng hồ, đếm ba, hai, một.

Cánh cửa bật mở, và anh Mạnh ló đầu vào, nở nụ cười tươi rói:

"Trọng, đi tập bơi với anh không?"

Niềm vui ánh lên trong đáy mắt anh, và tôi nghĩ, anh sẽ chẳng vừa lòng đâu nếu mình chối từ, và điều đó thì thật tệ hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#2821