Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại phòng cấp cứu

-Anh ấy sao rồi? _nhỏ hỏi

-tao cũng không biết nữa...anh Bảo ở trong đó đã 2 tiếng rồi _Nó nước mắt ngắn nc mắt dài nói

-bình tĩnh đã tỷ... hắn ta sẽ không s đâu..._Cậu trấn an nó

....

Tinh

...

Đèn đỏ bên trong phòng cấp cứu tắt bác sĩ đi ra với vẻ mặt mệt mỏi:

-Ai là ng nhà của bệnh nhân

-Tôi..._nó chạy nhanh đến chỗ bác sĩ

-Hiện giờ bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch. Chúng tôi đã chuyển anh ấy sang phòng đặc biệt nhưng... Khả năng tỉnh lại rất thấp. có thể sẽ thành ng thực vật...

-Không...ông nói dối..._Nó bất lực buông xõng 2 tay

-đưa ra nước ngoài tìm mổ bác sĩ giỏi chữa trị sẽ có khả năng tỉnh lại cao hơn nhưng...có tỉnh lại hay không là do anh ta

-Tuấn! tỷ muốn về nhà lấy ít đồ. _nó quay sang cậu

-Đệ đi lấy xe

-mày đi vậy Phong thì sao? M đã nghĩ kỹ chưa _nhỏ lay lay vai nó

-tao chẳng là gì đối với anh ta cả...bây h tao muốn tự do... _nó lạnh nhạt đáp

-em với Phong đã xảy ra chuyện gì? _Anh im lặng từ nãy giờ mới lên tiếng

-Anh ta......_Nó kể hết từ đầu đến cuối cho nhỏ & Anh nghe mà nc mắt không ngừng rơi

-Thật quá đáng...bạn anh tốt ghê cơ _nhỏ quay sang anh mắng

-Anh...

....

Anh không nói đc lời nào cả không gian rơi vào trạng thái im lặng

-chúng ta đi thôi tỷ _Tuấn từ cửa chạy vào phá vỡ bầu kk im lặng

-ừ chúng ta đi _nó lạnh lùng đáp

...

-----------------------------------------------------

Trước cổng biệt thự Green

...

-đệ đi cùng tỷ

-không cần tỷ muốn đi một mình _nó đáp lạnh nhạt rồi xuống khỏi xe đi vào biệt thự Green

...

Cạch (Nó dùng chìa khoá riêng để mở cửa)

...

Nó vừa bước vào thì Khánh Ly từ nhà bếp chạy ra trên ng vẫn mặc tạp dề

-anh về rồi...l...a...à cô _Khanh Ly khựng lại

-là tôi

-Sao cô còn dám tới đây tôi đã nói hết lời lẽ rồi...loại đàn bà lẳng lơ...cô còn muốn bám anh Phong đến bh nữa. _Khánh Ly đi tới gần nó

-Đồ rẻ tiền _nó không màng đến lời nói của K.Ly quang ra 1 câu lạnh lùng rồi đi lên cầu thang vào phòng nhưng...

"Tôi sẽ cho cô biết thế nào là xúc phạm Khánh Ly tôi" _Khánh Ly đi tới cầu thang

...

Á.....á....Rầm...

...

Nó đang đi lên cầu thang thì bị Khánh Ly khéo ngược lại khiến nó trượt chân ngã xuống sàn nhà. Cơn đau bụng ập tới nó cảm thấy có dịch đỏ chảy xuống chân.Khánh Ly đang cười thoả mãn thì giật mình:

-MÁU...cô chay nhiều máu quá.

Dứt câu Khánh Ly hoảng loạn chạy lên phòng đóng kín cửa nó thì cố sức lấy đt gọi cho cậu

...

-Alô.

-Tuấn! Cứu..._Chưa dứt câu thì nó đã ngất đi

...

-TỶ..._cậu hốt hoảng chạy vào thì thấy nó đang nằm bất tỉnh trên sàn dưới chân có rất nhiều máu. Cậu vội bế nó chạy ra xe

....

-Tỷ không đc bỏ đệ...tỷ phải cố lên...để sẽ đưa tỷ đến bệnh viện...cố lên tỷ...sắp đến nơi rồi..._Cậu vừa lái xe vừa hốt hoảng

....

----------------------------------------------------------

Hắn biết đc tin nó trong bệnh viện thì lao như điên đến nhưng đến nơi thì gặp nhỏ, Anh & Cô đứng ngoài cửa phòng.

-Anh còn có mặt mũi để đến đây gặp Duyên Sao? _nhỏ ngăn không cho hắn vào phòng

-Tôi xin lỗi thật tình không phải như mọi người nghĩ đâu _hắn cố giải thích

-tao không nghĩ lại là ng như vậy? _Anh nói

-...*Bốp*....Anh không có tư cách gặp Duyên...anh làm nó đau khổ như thế đủ rồi _cô tát hắn

-muốn tôi làm gì cũng đc...xin hãy cho tôi gặp Duyên..._Hắn bất lức

-Về đi bh cô ấy không muốn gặp cậu...cô ấy mất đứa con đã là cú sốc lớn rồi nên mày đừng làm phiền Duyên nữa _Anh giọng buồn buồn

-mày nói sao? Cô ấy sảy thai...không đúng...mọi ng đang nói đùa phải không...s mọi ng ác thế..._hắn không tin vào những gì Anh nói ôm đầu lắc lia lịa rồi ngất đi do mấy ngày nay hắn luôn tìm đến rượu và thức suốt đêm để tìm thông tin về nó.

----------------------------------------------------------

Trong phòng

-lấy vé máy bay cho tỷ...tỷ muốn trong ngày mai rời khỏi nơi đây _Nó giọng yếu ớt

-Vâng..._Cậu đau xót nhưng cũng chiều theo ý nó

----------------------------------------------------------

Chiều hôm sau tại bệnh viện

-Bác sĩ cho tôi biết bệnh nhân phòng 205 đâu? _Hắn như người điên lao tới hỏi bác sĩ

-Cô ấy làm thủ túc rời đi từ sáng rồi...cô ấy có gửi cái này cho cậu _Bác sĩ đưa cho hắn một lá thư

Nội dung thư:

Tạm biệt anh người đầu tiên mà cũng là ng duy nhất mà em yêu

Khi anh đọc bức thư này có lẽ em đã đi xa rồi. anh hãy sống thật tốt và thật hạnh phúc bên Khánh Ly Em không muốn là vật cản để ngăn cách 2 ng nên em chọn cách ra đi.

Anh À! quên em đi. Con chúng ta đã không còn anh cũng đừng níu giữ em trong tâm trí nữa...gần anh em cảm thấy rất ẩm áp nhưng không còn anh nữa rồi em tự nhủ sống theo cách ấm aps của chính bản thân vậy?...Em sẽ hạnh phúc nếu như thấy anh hạnh phúc...

Gửi gió mang tới anh ng mà em yêu

...

(K biết viết thư nên dị quá đi)

-Không...Tại sao vậy? tại sao em không nghe anh giải thích...

....

------------------------------------------------------------

...

10 năm sau

"Reng, reng....."

...

"Bốp"

...

"Reng"

...

"Bốp"

...

Đây là cái đồng hồ thứ n trong tuần bị cô đập bể trong tháng. Có lẽ là vì sau chuyện đó thân thể của cô cực kỳ yếu và suy nhược. Sau đợt thập tử nhất sinh lần đó, Gia Bảo luôn ép cô phải nghĩ ngơi, không cho cô làm gì hết. Nhiệm vụ thiêng liêng và cao cả nhất của cô là ăn rồi ngũ, suốt trong một thời gian dài. Cho nên có thể vì thế mới dưỡng ra được một con sau lười như cô. (Quên nói vứi m.n là 1 năm sau khi sang Mĩ điều trị thì Gia Bảo đã tỉnh nhé)

-Kỳ Duyên thức dậy nhanh lên. Mặt trời đã rội đến mông rồi kìa.

....

" Vèo"

...

và thế là...

...

"Bốp"

...

Một cái gối được thưởng ngay vào mặt cái kẻ xấu số, không biết sống chết kia.

-Trong cuộc đời của bổn tiểu thư ghét nhất là kẻ phá hoại giấc ngũ của ta. _nó vẫn nhắm mắt mồm thì lèm bèm.Nhưng...

Dường như tập mãi thành thói quen, nên người ngoài cửa nhanh chóng tránh được một kiếp. Nhưng khuôn mặt người nọ, bây giờ có thể dùng bốn chữ để miêu tả cực kỳ sinh động đó là "đen như đáy nồi."

Người đó không có hành động gì tiếp theo, chỉ là đứng tựa cửa, khoanh lại hai tay, nở nụ cười nhìn người đang nằm nướng ngon lành trên chiếc giường như công chúa ngũ trong rừng kia, không nhanh không chậm nói:

-Lâm Hoàng Kỳ Duyên, nếu còn không dậy nữa thì hãy ngũ tiếp đi đừng sợ bị làm ồn bởi vì tất cả những thứ có thể phát ra âm thanh, hoặc tiếng ồn, Bảo Khương sẽ thay Kỳ Duyên xử lý điệu tất cả.

Trong mơ màng Kỳ Duyên không ngừng nhìn thấy tiền, tiền của cô tuy không cánh nhưng nó cứ lần lượt chấp cánh nhau mà bay.

Nó điên rồi, nhưng cô còn chưa điên, những thứ mà nói toàn là những thứ cô phải đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm tiền mà mua được, vậy mà nó dám nói đập, xem cô không xử đẹp nó, uổng tên Lâm Hoàng Kỳ Duyên (chả là cô muốn huấn luyện nó phải biết quý trọng đòng tiền nên mới gia vẻ như vậy chứ chính cô là một đại gia). Chưa đến một giây người đang nằm trên giường đã bật dậy hét lớn:

-Bảo khương, con dám... Nếu con mà làm như vậy có tin ta lột quần con xuống tét mông không hả?...

-Ngày mai Kỳ Duyên, mẹ làm cơm nha

-Ôi Bảo Khương ngoan, mẹ chỉ đùa thôi mà. Làm sao mẹ có thể nỡ ra tay được, con là bảo bối nhi của mẹ mà.. hihi....

Một vật thể màu trắng bay thẳng vào mặt Kỳ Duyên, làm nụ cười ngây ngô của cô như muốn đong cứng lại.

-Đừng có quăn gối lung tung nữa, nếu dơ thì Kỳ Duyên tự dùng tay mà giặc đi, chớ bỏ vào máy giặc, mắc công hư máy. À mà nếu Kỳ Duyên không vệ sinh cá nhân nhanh lên đi rồi xuống ăn sáng, thì chỉ còn lại "cơm thừa canh cặn" thôi đó _bốn chữ cuối nó cố gắng kéo dài ra như thể nhấn mạnh, sợ người ta không nghe rõ không bằng.

Nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ bước ra khỏi phòng, sắc mặt đang cười của Kỳ Duyên chuyển sang trắng, đúng là công phu tức chết người không đền mạng của thằng quý tử nhà cô chỉ lên cấp chứ không hề bị mai một. Không biết là nó học cái tính bá đạo, phúc hắc đó từ ai nữa, số cô thật khổ mà.

Thật ra thì 10 năm trc nó đã nói dối hắn là sảy thai nhưng không phải chỉ là xuất huyết nhẹ nên không ảnh hưởng đến thai nhi...

---------------------------------------------------------------

Nhìn ai kia thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn chong chóng, Bảo Khương không khỏi thầm than trong lòng. Nó không phải không biết tại nó, Kỳ Duyên mới xém chết, cũng vì nó mà bây giờ cứ trái gió trở trời, là Kỳ Duyên hay bị bệnh. Nó không thể làm hơn, nó cũng muốn cho Kỳ Duyên ngủ thêm nữa, nhưng một ngày hai tư tiếng mà ngũ hơn mười bốn tiếng, thì sức khỏe chỉ có tệ hơn chứ làm sao mạnh hơn được. Cho nên để tốt cho Kỳ Duyên nó đành làm một đứa bé hư thôi, làm tiểu ác ma trong những giấc ngũ ngày của mẫu hậu nó thôi.

Nhìn hình tin tức và hình ảnh trên tivi nó không khỏi nhíu mày lại hắn ta. Trên màn hình tivi là hình ảnh một trai một gái, vừa mới bước ra từ khách sạn, bị đám chó săn phát phát hiện, đang được truyền hình trực tiếp. Nó nhanh chóng chuyển sang kênh khác nó không muốn mẹ nó nhìn thấy, nhưng rất tiếc, dường như đã muộn. Tiếng đĩa trái cây bị rớt phía sau lưng nó, đã cho nó biết Kỳ Duyên đã thấy. Nó nhìn sang Kỳ Duyên, tay chân cô run rẩy, khuôn mặt khẽ biến sắc trắng như giấy nhưng sao đó nhanh chóng biến mất. Cứ như người khi nãy không phải là cô. Nhưng những hành động nhỏ đó của cô làm sao thoát khỏi thiên lý nhãn của nó.

Không nghĩ nó cũng biết đêm nay mẹ nó không rửa mặt bằng nước mắt mới lạ. Làm sao nó biết ư? Nó chỉ là nhỏ chứ nó không ngu. Cứ mỗi lần, tivi đưa tin về người đàn ông kia, thì tối hôm đó mẹ nó dường như khóc ngất cho mệt rồi thiếp đi, mười lần không lỗi một.

Mặc dù, Kỳ Duyên trước mặt nó luôn tỏ ra mạnh mẽ, luôn cố gắng kiềm nước mắt, đến khi đã xác định nó ngũ say, mới dám thút thít khóc. Nhưng nó là con Kỳ Duyên, hai mẹ con ngũ chung gần ấy năm, nếu như nó còn không phát hiện thì thật uổng phí làm người. Lúc đầu nó không biết tại sao? Nhưng ngày một lớn dần nó đã biết, cái kẻ đầu sỏ gây nên tội lỗi đó là ba nó. Càng lớn thì càng thấy rõ hơn, nó như là bản sao thu nhỏ của hắn ta. Trong khi mẹ nó luôn sống trong đau khổ, buồn tủi, thì tên kia ngày ngày tay ôm, tay ấp, sống vui vẻ bên người đẹp. Thật tức chết nó mà. Hãy đợi đấy, nó nhất định sẽ khiến cho cái tên không trách nhiệm phải hối hận vì hành vi của hắn gây nên....

-----------------------------------------------------------------

...

"Hắc xì"

Thư ký Mã nhìn Chủ tịch không ngừng nhảy mũi, một bên đưa khăn giấy, một bên quan tâm hỏi:

-Ngài không sao chứ?

-Không sao.... "Hắc xì".....

Không biết tên khốn nào dám động dao trên đầu thái tuế, dám rủa anh. Có ngon thì đừng để anh bắt được, nếu không anh không đánh gẫy chân nó mới lạ. Là quân tử thì có ngon đối mặt trực tiếp với anh, đừng nói xấu sao lưng anh như kẻ tiểu nhân thế.

------------------------------------------------------------------

Tập Đoàn Vũ Gia

...

"Bốp"

...

Một tập hồ sơ được ném ngay và chuẩn vào khuôn mặt đầy góc cạnh trạm trổ cực kỳ soái khí của một gã mặt đồ tây trang vẫn đang đứng cuối đầu, một dòng chất lỏng màu đỏ cực kỳ chói mắt, theo trán anh chảy xuống. Nhưng gã vẫn lạnh lùng, không phản khán, không chóng cự. Mặc dù hắn có thừa khả năng để đỡ lấy tập hồ sơ ấy. Nhưng gã biết nếu gã làm vậy, thì chỉ kích thích thêm vị chủ tịch cao tại thương này mà thôi. Nếu thế gã thật sợ không biết chủ tịch sẽ có hành động trừng phạt nào biến thái hơn nữa.

Cả căn phòng như chìm xuống mãng băng âm cả ngàn độ, khí thế bức người, tạo áp lực làm cho người ta dường như hít thở không thông.

...

-Các người đúng là lũ ăn hại mà. Tôi nuôi các người để nghe được câu "Tìm không được à", cần thêm thời gian sao? Có biết tôi đã cho mấy người cơ hội bao nhiêu lần rồi không. Một tuần, đây là hạn cuối nếu còn không có kết quả thì mấy người biến hết cho tôi. Còn bây giờ thì "Cút". _chữ cút được gã nghiến răng nghiến lợi như thể muốn đánh chết tên vô dụng trước mặt này.

Như nhận được lệnh có thể đi ra ngoài, gã như được đặt xá thoát khỏi tội tử hình. Vội vàng gật đầu, đi nhanh ra ngoài cửa.

.........

Người đàn ông đứng lên từ ghế sofa, lại gần bàn mở ngăn tủ lấy một khung ảnh ra, khẽ đưa những ngón tay thon dài vuốt ve tấm hình, như thể vuốt ve một vật quý.

...

"Tí tách, tí tách....."

...

Từng giọt nước mắt như trân châu chảy xuôi theo khung ảnh thủy tinh, hắn ôm khung ảnh vào lòng, xiết thật chặt vòng tay. Người ta thường nói nam nhi thà đổ máu nhưng nhất quyết không rơi lệ. Hắn cũng thế, có lần bị ám sát, chỉ còn nữa cái mạng, vết thương hành hạ hắn đau đớn chết đi sống lại nhưng hắn vẫn cắn răn, không than, không khóc. Nhưng kể từ khi biết tin nó mất tích, không biết đây là thứ n lần thứ mấy, hắn ôm khung hình mà trút bầu tâm sự.

"Em thật nhẫn tâm mười năm, bốn tháng, tám ngày, chín tiếng, sáu phút, em rời xa anh. Tại sao em cứ như biến mất khỏi thế giới này một cách hoàn hảo. Tại sao, tại sao em lại bỏ tôi ra đi?"

...

"Kỳ Duyên, em ở đâu, có biết rằng những ngày tháng không em tôi đã phải sống trong đau khổ như thế nào không. Lâm Hoàng Kỳ Duyên tôi nhớ em...Thực sự rất nhớ..."

**********************

Khánh Ly đứng ngoài cửa phòng, khuôn mặt nhăn thành đoàn như trái khổ qua, những ngón tay bị cô siết chặt trắng bệch.

Cửa phòng khép hờ, nên cô dễ dàng nhìn thấy, tấm lưng người đàn ông run run lên vì khóc. Đây mà là Vũ Gia Phong cao cao tại thượng, là đấng quân vương lạnh lùng, đầy vẽ kiêu hãnh và khí chất của thân sĩ trước mặt cô sao. Cô biết dù anh ở bên cô, nhưng lòng anh vẫn còn lưu luyến bóng hình người con gái khác. Cô luôn nhịn bởi cô tin rằng có một ngày anh sẽ nhận ra nét đẹp, điểm ưu việt của cô, còn ả ta đã bỏ mặc anh đi với ng đàn ông khác rồi. Nhưng không ngờ, đến bây giờ anh vẫn còn tâm niệm nó. Lâm Hoàng Kỳ Duyên con nhỏ đáng chết. Thứ mà Khánh Ly tôi muốn thì sẽ không bao giờ thoát khỏi tầm tay tôi, cô hãy đợi đấy. Tôi nhất định là làm cho anh ta quên cô hoàn toàn. Còn cô cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, để xem khi tôi tìm được cô, tôi sẽ cho cô một món quà bất ngờ, không thể quên như thế nào.

-Mẹ chúng ta có vào không? _Một giọng nói non nớt của bé gái vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Khánh Ly, làm cô hoàn hồn. Cô khép cánh cửa văn phòng lại một cách nhẹ nhàng, rồi quay sang nhìn bé gái mỉm cười:

-Ba con bận rồi, mẹ dẫn Hoa Nhi đi ăn trước được không. Khi nào ba rãnh, mẹ sẽ kêu ba dẫn cả mình đi công viên nước ngắm cá heo nha.

-Ừm. _bé gái mỉm cười gật đầu.

-Đúng là Hoa Nhi ngoan của mẹ mà _Khánh Ly khẽ xoa đầu đứa bé.

Đứa bé mang tên Hoa Nhi, tuy còn rất nhỏ nhưng bộ dáng rất thanh tú, cái mặt tròn tròn, phúng phính như muốn búng sẽ ra sữa, đôi mắt to long lanh ngập nước, đôi hàng mi dài cong vuốt, cái mũi cao cao. Rất có tìm ẩn trở thành một đại mĩ nhân trong tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top