Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ Duyên vừa bước xuống lễ đài, đã bị một bàn tay nắm xuống kéo ra khỏi phòng vào một căn phòng trống, khác kế bên phòng tổ chức bữa tiệc.

-Hoàng đại tiểu thư cô không phải nên có lời giải thích với tụi này sao? _Hoàng Bảo Nhi (nhỏ), giọng nói phi thường tức giận lên tiếng.

Trương Phương Lam (Cô) ép Kỳ Duyên vào góc, nhìn cô bằng một ánh mắt nguy hiểm:

-Đúng rồi đó, nếu tiểu thư đây không ngoan ngoãn khai thiệt thì sẽ có hảo trái cây mà ăn đó.

Kỳ Duyên vẽ mặt ngượng ngùng, hai mắt long lanh ngập nước, cười lấy lòng nói:

-Mình xin lỗi, thật sự mình có điều khó nói. Đừng giận mình mà

-Chỉ một tiếng xin lỗi là được sao? Lâm Hoàng Kỳ Duyên cậu có biết cái ngày cậu mất tích, tụi mình có cảm giác như thế nào không. Cậu có biết mình rất sợ không, lúc đi đã nói sau 1 năm sẽ trở về mà h thì sao những mười năm tụi mình huy động toàn lực đi kiếm cậu, nhưng một cái tin tức cũng không thu về được. Không biết cậu có chuyện gì, sống chết không rõ. Vậy mà bây giờ cậu chỉ nói có điều khó nói là muốn tụi này bỏ qua à.

Hoàng Bảo Nhi quay sang chỗ khác, nước mắt không lời nói lặng lẽ rơi xuống.

Kỳ Duyên rất muốn nói, nói tất cả nhưng cô không đủ can đảm, cô không dám đối diện với sự thật. Đối với cô bảo bảo vừa là món quà của thượng đế, nhưng nó cũng như là hiện thân cho sự thất bại, cho tủi nhục một thời còn trẻ của cô. Kỳ Duyên im lặng cuối đầu xuống, hai bả vai run run, nước mắt đổ như mưa. Cô biết làm gì bây giờ, cô lại một lần nữa vô tình làm hại những người như thể người thân của cô.

-Xin lỗi mình thật không biết....

...

"Bốp"

...

Một cú đấm xượt qua mặt Kỳ Duyên, đấm thẳng vào tường. Ký Duyên vội vàng nắm lấy bàn tay chảy máu của Trương Phương Lam, nhưng bị cô hất ra.

-Lâm Hoàng Kỳ Duyên không lẽ đến bây giờ cậu còn chưa tin tụi này nữa sao.

Kỳ Duyên lắc đầu như trống bỏ.

-Không mình không có, mình thật sự không có nghĩ như vậy.

Bảo Nhi nhìn thẳng vào mặt Kỳ Duyên nói:

-Được tụi mình sẽ bỏ qua lần này... Và mong không có lần sau nữa

-Mình hiểu _Kỳ Duyên vui cẻ nói

...

--------------------------------------------------

Cả 3 ng đang vui vẻ đi ra ngoài khách sạn gặt bố mẹ của Kỳ Duyên đang đức ngoài đó.

-Sao bh con mới chịu về... Thằng tiểu quỷ có về không...Mẹ muốn gặp nó _mẹ nó chạy tới hỏi

-Mẹ biết tính con mà....có thể chủ nhật nó nghỉ học con sẽ đưa nó đến gặp 2 người. _nó tl mẹ nó rồi quay sang nói với bố nó

-Ừ....Thấy con như vậy là mẹ vui rồi _mẹ nó khẽ cười

...

----------------------------------------------------

...

Trường tiểu học Ngọc Ánh

Trong nhà kho đựng dụng cụ thể dục của trường. Một cậu bé hôn mê, bị trối hai tay, hai chân nằm trên sàn nhà. Một sô nước đá được hất thẳng vào người cậu, thân thể run lên vì lạnh. Hai hàng long mi khẽ lay động, từ từ mở mắt ra. Một âm thanh non nớt vang lên:

-Tỉnh, tôi cứ nghĩ cậu định ngũ trưa ở đây luôn chứ.

Đứa bé trai không nói gì, lặng lẽ quan sát kỹ mọi thứ xung quanh, cậu đoán chắc rằng mình vẫn còn đang ở trong trường. Giọng nói non nớt lại vang lên lần nữa:

-Vẫn còn bình tĩnh gớm nhỉ, để xem một hồi cậu còn có thể giữ được cốt cách thanh cao như vậy nữa hay không?

Đối diện với đứa bé trai, là một cô gái ngũ quan tinh xảo, nhìn dáng vẽ có lẽ cùng tuổi với cậu. Nhưng không hiểu sao, nhìn kỹ cô nhóc, cậu cứ thấy quen quen, không biết đã gặp ở đâu rồi. Theo sao là bốn gã mặc áo đen, có lẽ là thuộc hạ hả của ả. Cậu bé nở nụ cười tà mị nói:

-Con nhóc kia, mi bắt thiếu gia đến đây để làm gì? Không lẽ bị sắc đẹp của bổn thiếu gia mê hoặc, kìm lòng không đậu nên sinh ra hành động tội lỗi sao?

Đứa bé mà được cậu kêu là con nhóc, khẽ nhếch môi cười, đi lại gần cậu, dùng một tay năm cầm cậu lên

Sau đó là...

...

"Chát"

...

Năm ngón tay của đứa bé gái hằng sâu trên mặt cậu bé

-Tôi không ngờ da mặt cậu lại dày như vậy. À mà khó trách mẹ nào thì con nấy thôi. Mẹ là cáo già thì thằng con sinh ra làm sao khá hơn được.

Đứa bé gái đứng dậy, đi về phía một gã vệ sĩ, gã ta lấy từ trong túi ra một cái khăn tay màu trắng đưa cho bé gái. Nó lấy lau hai tay của mình, như vừa chạm vào một thứ gì đó thật bẩn thỉu sau đó ném xuống đất. Nụ cười trên mặt cậu nhóc bỗng nhiên cứng lại, trừng mắt nhìn thẳng vào mặt đứa bé gái.

-Nhóc, không ngờ bề ngoài đã xấu xí rồi mà ngay cả lời nói ra nghe cũng chẳng thơm tho chút nào. Không biết là con ai, được gia đình giáo dục ra sao, mà giờ thành ra cái tính cách quái gỡ không giống ai như vậy nữa, đúng là mất dạy.

Đã bắt cóc nó, còn dám nói xấu mẹ nó, thật khi dễ bổn thiếu gia mà. Hổ không phát huy còn tưởng mèo bệnh à. Nhìn thấy vẽ mặt xám ngoắc của ả ta, nó thật hả dạ, tốt nhất là tươi sống tức chết luôn đi.

Nhìn diện mạo cộng với tính cách của nó, cuối cùng cậu cũng phần nào biết được, lai lịch của con nhóc này rồi. Hèn gì cậu cứ luôn cảm thấy nó trong rất quen, đúng là trái đất tròn, oan gia ngõ hẹp.

Đứa bé gái khẽ cau mày:

-Lâm Hoàng Thanh Thiên, con chó điên này. Đến nước này cậu vẫn chưa xác định được vị trí của mình sao. Còn dám ở đó sủa bậy, thật chán sống mà.

-Không hổ là con gái của hổ ly tinh Khánh Ly, nói chuyện ra toàn ngôn ngữ của súc sinh.

-Lâm Hoàng Thanh Thiên mẹ cậu mới là hồ ly tinh, cả nhà cậu đều là hồ ly tinh. Bốn người đánh hắn cho tôi, đánh chừng nào hắn chịu há mồm cậu xin tha thứ thì thôi. Nhưng nhớ đánh vào những chỗ người khác không dễ phát hiện đó, tôi không muốn phiền phức.

...

"Binh, binh, bốp, chát chát......"

...

---------------------------------------------

Mười lăm phút sau.

...

-Dừng lại đi, tôi không muốn xảy ra án mạng. Lâm Hoàng Thanh Thiên tôi cảnh cáo cậu đây chỉ là mở màng mà thôi. Nếu như hai mẹ con cậu còn xuất dám xuất hiện lỡ quỡn như ruồi bọ xung quanh ba tôi một lần nữa thì đừng trách.

Sau đó đứa bé gái lạnh lùng xoay người bước đi, theo sao là ba gã vệ sĩ. Chỉ để lại một tên để mở trối cho Thanh Thiên. Thanh Thiên nằm trên mặt đất, mặt dù thân thể đau đớn nhưng nó vẫn không khóc, không kêu rên một tiếng. Bởi nó biết, tiếng khóc, lời cầu xin tha thứ của nó, chỉ khiến đối phương càng thêm thỏa mãn thú tính của mình mà thôi. Mà với tính cách của nó, chuyện đó là không thể nào. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng khí thế của cậu không nhỏ, thân thể cậu toát ra khí chất như có thể đông chết con mồi, ánh mắt sắc bén làm người ta phải rùng mình.

-----------------------------------------------------------

...

Trước cổng trường Ngọc Ánh.

Một người đàn ông khí chất bất phàm, đứng tựa vào cửa chiếc xe BWM đắc tiền, ánh mắt nhìn dõi theo những đứa trẻ tan học ra về, như đang đợi một ai đó rất quan trọng. Thu hút được ánh mắt của rất nhiều người và thiếu nữ, từ trẻ đến lớn.

-Ba, ba đến đón Hoa nhi phải không? Hoa nhi thật hạnh phúc. _Đứa bé gái xà vào lòng người đàn ông, hai tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắt của anh, trước ánh mắt vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ của những người khác.

Người đàn ông khẽ đẩy đứa bé gái ra, nhìn nó mỉm cười, nhưng ánh mắt không hề chứa đựng sự vui mừng, ngược lại còn mang theo vài phần thất vọng nói:

-Hoa nhi, có phải lớp con có đồng học tên Lâm Hoàng Thanh Thiên phải không?

Đứa bé tên Hoa nhi bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, trên môi vẫn giữ nụ cười nói:

-Ừm, bạn ấy dù rất nghịch ngợm hay ăn hiếp bạn bè, rất lưu manh. Nhưng Hoa nhi vẫn rất thích bạn đó, Hoa nhi thấy bạn rất dễ thương.

Nó biết ngay mà, ba nó chắc chắn không đơn giản đến đây đón nó như vậy. Dường như từ lúc nó biết chuyện, ngoại trừ lần đó mẹ bị bệnh phải nhập viện, ba mới miễn cưỡng đến đón nó. Hầu như còn lại là không đời nào.

Người đàn ông vuốt tóc bé gái nói:

-Nếu Hoa nhi thích Thanh Thiên như vậy, mình cùng mời Thanh Thiên đi ăn cơm chung với hai cha con mình nha.

Hoa nhi cọ cọ đầu vào lòng Vũ Gia Phong làm nũng nói:

-Nhưng có lẽ làm ba ba thất vọng rồi. Khi nãy Hoa nhi có mời bạn ấy ra về cùng đi ăn kem, nhưng Thanh Thiên nói bận rồi.

-Ừm. _trên khuôn mặt tuấn lãng của Vũ Gia Phong hiện lên vài phần mất mát không dễ nhận ra.

------------------------------------------------------

...

-Mẹ... _Một đứa bé trai chạy nhanh từ cổng ra, tiến lại ôm chầm lấy một người phụ nữ đang đi từ xa lại.

Người phụ nữ mỉm cười hiền lành nhìn đứa bé nói:

-Lâm Hoàng Thanh Thiên hôm nay con lộn thuốc à _tuy là trách móc, nhưng giọng nói đầy vẽ sủng nịch.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, dù đã rất lâu rồi, nhưng anh không thể nào quên được, làm Vũ Gia Phong phải giật mình:"Là cô, không thể lầm được."

...

Nhìn thái độ của Vũ Gia Phong, Lâm Hoàng Kỳ Duyên khẽ mỉm cười, còn nó thì đã biết ông đã nhìn thấy hai mẹ con nó. Ngay từ lúc nghe bọn nhóc tả về người đàn ông mặc vest đen thần bí đứng trước cửa, nó đã biết là ai. Nhưng khi bước ra nhìn thấy hình ảnh cha con thân mật của hai người đó, nó cảm thấy thật sởn da gà, mắc ói chết được. Muốn thị uy với nó sao, con nhóc kia không có cửa đâu. Hãy nhìn xem, ông ta yêu mẹ nó hay con hồ ly kia. Nó là nam tử hán đại trượng phu không thể đáng con gái được, dù chỉ bằng một cành hoa. Nhưng muốn nó nuốt xuôi nỗi nhục trong nhà kho, xin lỗi nó không làm được. Nó biết con người đau khổ nhất không phải là nỗi đau thể xác, là niềm đau về tinh thần. Bỗng...

....

-Lâm Hoàng Kỳ Duyên, em vẫn khỏe chứ.

Nghe thấy giọng nói trầm thấp nhưng ấm áp đầy ma mị quen thuộc, làm tim Kỳ Duyên bỗng nhiên đập lỡ một nhịp. Nhưng đầu cô bỗng dưng chỉ hiện lên một suy nghĩ duy nhất: "Tẩu di thượng sách, trốn".

Dường như thấu hiểu suy nghĩ trong mắt đối phương, Kỳ Duyên chưa kịp nhấc chân bỏ chạy, một bàn tay rắn chắt đã giữ chặt lấy tay cô. Thân người anh dán sát vào người cô, Kỳ Duyên cơ hồ có thể nghe thấy hơi thở, mùi hương đã từng rất quen của anh đối với cô. Kỳ Duyên khẽ vùng vẫy, muốn trốn thoát vòng tay anh, Vũ Gia Phong khẽ thì thầm vào tay cô:

-Lâm Hoàng Kỳ Duyên nếu em không ngoan ngoãn tôi cũng không ngại trước mọi người làm những chuyện đó với em đâu nhỉ.

Khuôn mặt Lâm Hoàng Kỳ Duyên đỏ như tôm luộc trừng mắt nhìn cái tên không biết xấu hổ kia, vì còn có bảo bảo bên cạnh nên Kỳ Duyên không dám nói to, cô vặn nhỏ volum tới mức tối đa, nói:

-Vũ Gia Phong, anh điên rồi sao. Anh buông tôi ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top