Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Nỗi lòng của riêng em.

  Ráng chiều mang trên mình một màu rất đẹp. Có chút buồn, có chút vấn vương ngày cũ... Buổi chiều như đang níu kéo những gì còn ở lại của ngày hôm nay, một chút màu vàng của nắng, dịu nhẹ yếu ớt dần rồi tắt hẳn. Từng cơn gió lành lạnh bắt đầu thổi nhẹ, Vi âm thầm dựa vào ban công nhìn xuống, cảnh vật xung quanh cũng sẫm màu. Khu biệt thự màu trắng ẩn hiện trong ráng chiều càng làm cho nó trở nên cô độc. Vi không biết bây giờ mình đang nghĩ gì, cô thấy đầu óc trống rỗng. Tất cả những gì đã trải qua có nên khơi gợi... Trả thù? Thật sự cô có muốn trả thù anh hay không? Hay đó chỉ là cái cớ cô tạo ra để níu giữ lại những kỉ niệm đã qua.
  Liên bước đến cạnh Vi, ngồi xuống chiếc ghế mây gần đó rồi cũng đưa mắt nhìn ra xa. Cô cũng thấy ngôi biệt thự trắng. Gió lùa vào tóc hai người, bay phấp phới, thổi bay đi những vướng bận đang đè nặng trong lòng.
   - Vi nè. Bồ đang nghĩ gì vậy?
   - ....
  Vi lắc lắc đầu, rồi cả hai cùng im lặng. Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì? Cảm xúc của cô cũng giống như ráng chiều ngoài kia nhạt dần nhạt dần rồi rơi vào màn đêm đen ngòm. Liên thở dài, cô gái trước mặt nhiều lúc thật khó hiểu, luôn cố tỏ ra mạnh mẽ lúc nào cũng muốn hi sinh cho người khác nhưng lắm lúc lại như một đứa trẻ rất cần yêu thương.
  Ở phía ngoài kia, bên trong căn biệt thự trắng, Nhân ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, nhìn màn hình ti vi tối sáng liên tục. Giọng cô phát thanh viên lảnh lót vang lên, nhưng anh mặc kệ tất cả bỏ chúng ngoài tai... Phong từ phòng tắm bước ra, thấy thằng bạn cứ ngồi trầm ngâm như người mất  hồn thì liền đến gần vỗ mạnh vào vai Nhân. Chiếc remote trên tay rơi xuống ngón chân anh đau điếng, Nhân khẽ nhíu mày ngước lên nhìn thằng bạn, một giọt nước từ tóc Phong rơi xuống ngay khóe mắt của anh. Cay xè. Phải chính là cái cảm giác này. Vừa cay vừa rát. Bức bối khó chịu. Tường Vi! Đến bao giờ chúng ta mới có thể trở về bên nhau như ngày xưa.
  Một đầu ghế sô pha lún xuống, Phong ung dung ngả người ra phía sau, đưa tay khoát vai Nhân thì thầm.
   - Bạn hiền. Sao buồn vậy. Bị ùn tắc sinh lí hả?
   - Mày biến đi.
  Nhân cự tuyệt hất mạnh tay Phong ra khỏi người mình, anh còn tặng thêm một cú đấm thật mạnh vào bụng thằng bạn chí cốt. Phong đưa hai tay ôm bụng, quằn quại nói.
  - Đùa chút thôi mà. Làm gì ra tay nặng vậy.
  - Vẫn nhẹ. Mày chưa chết mà.
  Anh đứng dậy đi vào bếp lấy cho mình cốc nước, Phong cũng lẽo đẽo theo sau. Hai người là bạn thân từ nhỏ, đến hết cấp hai gia đình Phong cho anh đi du học Y ở Đức, sau đó anh lại chuyển sang Singrapore học quản trị kinh doanh để về nối nghiệp gia đình. Sau mấy năm du học trở về tình bạn của hai người không hề mờ nhạt mà trái lại còn biến thái hơn cả lúc trước.
    - Ở đây chán quá. Mày biết chỗ nào có gái xinh không dẫn tao đi với.
    - Không.
    - Thật sự không biết?
   - Không.
Phong lắc đầu ngán ngẩm, nhún nhún vai, rồi bỗng dưng anh cười ranh mãnh, chạy nhanh lên lầu thay bộ đồ pijama bằng một bộ quần áo thể thao màu trắng, anh vừa mới tắm xong, trên người anh vẫn còn thoang thoảng mùi bạc hà mát dịu cùng mái tóc hơi ướt, lúc này đây trông anh rất giống một lãng tử.
    - Tao đi đây chút nha! À... mày đi theo không?
    - Không.
    - Vậy thôi tao qua nhà Linh Chi rủ cô ấy đi chơi đây. Bye nha bạn hiền.
    - Ừ...
    - Tao đi cua gái đây. Thương mày lắm á.
    - Ừ...
Nhân cứ vô thức ậm ừ cho qua chuyện, day dưa với thằng lắm mồm này phiền phức chết được. Mà khoan... nhà Linh Chi... cua gái!
   - Võ Khánh Phong! Mày đứng lại đó cho tao.
Nghe Nhân gọi, Phong giật mình đánh rơi cả đôi giày đang mang.
    - Gì vậy ông nội!
    - Tao đi với mày.
    - Đi đâu?
    - Nhà Linh Chi.
Nghe đến đây, Phong mỉm cười thật tươi. Nụ cười tươi nhưng lại là nụ cười của quỷ, một tên quỷ ranh mãnh.
   - Ê... vậy mà lúc nãy bày đặt nói không đi!
Phong khoát vai bạn, đưa tay chọt chọt vào gò má của Nhân. Mặt anh vẫn lạnh băng, không cảm xúc, càng không quan tâm lời Phong nói. Nhân và Phong cùng bước ra khỏi nhà, trước sân dì Hoa đang bận tưới cây. Ánh đỏ của hoa hồng dần dần hòa vào màu của hoàng hôn cuối ngày, màu sắc hài hòa như một bức tranh trầm mặc.
  - Dì Hoa. Con với thằng Phong đi ra ngoài một lát.
  - Tụi con đi đâu vậy?
  - Con qua nhà Linh Chi một lát.
  - Vậy à! Con đợi dì chút xíu...
  Dì Hoa nhanh chân đi vào nhà, vài giây sau dì đem ra một chiếc hộp được gói trong một mảnh lụa màu vàng kim, rất đẹp. Thì ra đây là hộp đựng bánh gạo hồi sáng.
   - Nè... con cầm cái hộp này. Sang bên đó gửi trả cho bà của Linh Chi giúp dì. Sẵn tiện nhớ cảm ơn người ta.
   - Dạ. Con biết rồi. Con đi đây
Rồi cả hai băng qua khuôn viên rộng lớn, người trước người sau lần lượt ra khỏi nhà.

  Trên bầu trời, vài đàn chim đang vội vàng sải cánh. Vi ngước nhìn chúng, Liên cũng vậy, cả hai cùng ngắm màu trời, màu mây đang dần dần u ám, một vài ngôi sao sớm cùng xuất hiện với ánh trăng màu bạc phếch. Cả hai cô gái, cùng hướng về bầu trời nhưng họ lại đang đuổi theo những suy nghĩ khác nhau.
   - Chúng thật tự do, Lin nhỉ?
   - Gì?
Vi đưa tay chỉ về cánh chim phía xa xa. Liên nhìn theo hướng tay Vi, trong mắt cô bây giờ hiện lên hình ảnh một chú chim màu đen đang vội vàng đuổi theo cái gì đó.
   - À... thấy rồi.
   - Tớ muốn được như nó quá.
Liên bước đến bên Vi, xoa xoa hai vai của cô bạn.
   - Chẳng phải bây giờ rất tốt sao? Bồ xinh đẹp nè, gia cảnh, học lực đều xuất sắc. Sợ gì không tìm được hạnh phúc mà cứ ngồi đây mơ mộng viễn vong.
   - Hạnh phúc! Tớ có thể hạnh phúc sao?
   Liên nắm chặt vai Vi, nhìn thẳng vào mắt bạn, gật đầu chắc nịch.
  - Bồ sẽ rất hạnh phúc. Tin tớ đi. Chỉ cần... quên đi được anh ta thì bồ sẽ tìm được hạnh phúc.
    Vi mỉm cười gật gật đầu, ánh nắng cuối ngày chiếu lên khuôn mặt ấy, chiếu lên nụ cười ấy càng làm cho nó đượm buồn.
  Phải! Chỉ cần quên được anh cô sẽ hạnh phúc. Vi biết chứ. Cô biết điều đó rõ ràng hơn bất cứ ai. Cứ mỗi sáng thức dậy cô luôn nhắc mình phải quên anh đi. Nhưng những buổi sáng như vậy cứ kéo dài mãi cho đến tận hôm nay, ngày mai, ngày kia và mãi mãi... Không biết đến bao giờ cô mới quên được anh.
   - Nguyễn Hiền Nhân....
  Vi khẽ nhắm mắt rồi bất chợt thốt lên tên anh. Ngọt ngào trìu mến không vướng chút hận thù, ghen tuông nào cả. Cũng giống như lúc cô thì thầm vào tai anh ba tiếng: " Em yêu anh."
   Vì nhắm mắt nên cô đâu biết rằng, cánh chim lẻ loi ban nãy đã đuổi theo kịp người bạn đồng hành của mình. Cả hai cùng nhau sải cánh tiến về phía hoàng hôn, về phía những đám mây đang dần trở nên đen ngòm, chúng vẫn hòa mình trong ráng chiều thê lương, vì chúng biết rằng phía trước chính là tổ ấm...
    - Hai đứa còn không mau xuống nhà. Trên này trời lạnh lắm.
   Vi và Liên cùng quay lại, bà nội đứng ngay cửa sổ, bà đã từng xinh đẹp nhưng thời gian vô tình bào mòn đi thanh xuân của con người. Giờ bà đứng đây, vẫn hiền hậu, ôn hòa với tình yêu bao la dành cho hai cô cháu nhỏ. Bỗng, Vi chạy đến ôm chặt nội, lúc cô hoang mang nhất vòng tay của bà nội chính là nơi an toàn để cô dựa vào. Bà là người yêu thương cô nhất, những lúc cha mẹ đi công tác bà lúc nào cũng bên cạnh chăm sóc cho Vi, bà từng vuốt ve khuôn mặt cô, bà thường lén hôn lên trán lúc cô ngủ, bà thường nhéo vào gò má lúc cô làm trái lời bà. Giờ khuôn mặt ấy có còn đâu! Chỉ vì một chàng trai, Vi khóc nấc lên. Cô sai rồi.
   - Bà nội... con xin lỗi. Con sai rồi... con không nên thay đổi khuôn mặt của mình... con phụ lòng bà... phụ lòng cả nhà.
   Bà nội ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng Vi như thuở cô còn nhỏ. Bà cũng nghẹn ngào cất lời.
   - Không sao... không sao... không ai trách con cả. Mọi chuyện qua rồi đừng nhắc lại được không con. Lớn rồi không được khóc.
  Liên cũng tiến đến ngồi kề bên nội, cô gục đầu lên vai bà. Tuy bà với cô không phải là ruột thịt nhưng từ lâu Liên đã rất yêu quý bà, cô xem họ như gia đình của mình... vì họ không những yêu thương cô mà gia đình này còn là ân nhân của Liên. Cô nợ họ một ân tình rất lớn. Bà nội dang tay ôm cả hai đứa cháu vào lòng. Trong vòng tay ấm áp của bà, Liên cảm nhận được rằng tất cả đều không đáng sợ, Liên thương bà, thương cả mọi người. Vì họ cho dù có phải hi sinh cô cũng cam lòng
    - Bà nội. Cháu cũng có lỗi. Cháu không thể bảo vệ cho Vi.
    - Hai đứa ngốc này. Các cháu có làm gì sai đâu mà hai đứa cứ xin lỗi mãi thế.
   Bà nội đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Vi, nhẹ nhàng vút tóc của cô.
   - Hai đứa nghe nội nói nè. Vi à! Nội không trách con. Khi nghe tin con gặp tai nạn, cả nhà đều rất lo cho con. Con biết không? Con người mà, đâu phải ai cũng đúng! Lựa chọn của con mọi người đều ủng hộ... không ai trách con hết.
   - Nhưng mà... con...
   - Nghe nội nói! Dù cha mẹ con không kể cho nội nghe con đã trải qua chuyện gì. Nhưng nội lúc nào cũng ủng hộ con. Hôm nay nhìn con nội cũng lờ mờ đoán ra được. Nội chỉ muốn nói với con rằng. Vì tình yêu mà hi sinh thì không bao giờ sai. Nên con đừng tự trách mình nữa. Biết không?
    - Dạ.
    - Còn Liên. Con là cháu gái cưng của nội. Con không phải là người ngoài, nên đừng bao giờ đặt áp lực quá lớn cho mình. Nội chứng kiến con lớn lên từ nhỏ. Mến tay mến chân, thương con như con cháu ruột trong nhà, con và Vi đều là con cháu của nhà này. Biết không? Hai đứa mà còn nhắc đến cái chuyện này nữa bà bảo ông nội phạt thật nặng cho chừa cái tội không nghe lời đấy. Nghe chưa.
   - Dạ rõ thưa bà nội kính mến của tụi con.
Cả Vi và Liên đồng thanh đáp, cả ba nhìn nhau rồi mỉm cười. Gánh nặng trong lòng Vi và Liên cũng đã vơi đi.
    - Giờ hai đứa xuống dưới thay quần áo đẹp chuẩn bị tiếp khách!
    - Ai vậy nội?
    - Bí mật. Lát nữa sẽ biết. Hai đứa mau đi.
    - Tuân lệnh.
  Cả hai hôn lên má nội một cái rõ kêu rồi nhanh chân xuống lầu. Dõi theo hai cô cháu nhỏ, bà nội khẽ thở dài. Bà ngước nhìn bầu trời đen kịch, nói khẽ.
    - Ông trời ơi! Hai đứa tụi nó chịu khổ nhìu rồi. Xin ông hãy cho tụi nó tìm được hạnh phúc. Con có thể lấy cái mạng già này ra để đổi lại hạnh phúc cho hai đứa nhỏ. Con cầu xin ông.
  Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt già nua của bà nội, chan hòa trên những nếp nhăn, bà vội vàng kéo vạt áo lau khô. Trên bầu trời xuất hiện thêm một vài vì sao sáng, xếp thành một dãy sáng như một ngôi sao băng! Sáng lấp lánh...
  Tíng toong... tíng toong... tiếng chuông cửa vang lên dồn dập như thúc giục ai đó. Liên bước từng bước thật chậm xuống lầu, cố gắng đi bình thường vì Liên không muốn người trong nhà biết cô đang bị thương. Tiếng chuông cửa cứ vang lên dồn dập vọng vào tường thành một âm thanh inh ỏi, khiến cô phải bước nhanh hơn, vừa đi Liên vừa lầm bầm.
    - Ai mà gấp gáp dữ vậy?
  Tiếng chuông cửa vang lên còn nhanh hơn cả bước chân cô.
    - Ra đây! Ra đây!
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt Liên là khuôn mặt lãng tử của Phong. Bây giờ cả thế giới xung quanh chỉ còn vỏn vẹn bằng chàng trai trước mặt, còn chàng trai phía sau chỉ là không khí hay nói cách khác là kì đà cản mũi.
     - Sao... sao... anh lại đến đây?
  Phong tiến đến gần Liên, mùi hương của anh bao trùm lấy cô, anh đứng gần đến nổi làm cho cô tim đập chân run, bất động quên luôn cảnh giác. Giọng anh thì thầm bên tai, chạm vào dây thần kinh nhạy cảm, mặt cô trở nên ửng hồng.
    - Tôi nhớ cô nên đến thăm. Không được à?
     - Hả?
     - Mơ đi cưng. Nói vậy cũng tin. Ngốc thật!
     - Anh...anh...
     - Xem kìa... xem kìa. Nhìn mặt tiếu thật.
   Phong cười vui vẻ, lách qua khỏi người Liên ung dung bước vào nhà. Nhân đi theo sau bạn, đến chỗ Liên anh chậm lại vài giây.
    - Dễ lừa thật!
    - Anh... hai người tới đây chọc điên tôi hả?
  Cơn tức giận chạm đến đỉnh điểm, Liên bức bối vung chân đá mạnh vào cánh cửa. Đau. Chân cô rất đau. Liên quên mất chân mình đang bị thương.
    - Con làm gì ngoài đó vậy Liên. Mau vào nhà, ngoài đó sương xuống lạnh lắm.
    - Dạ nội! Con vào liền.
  Liên nhích từng bước chân vào nhà, ngồi phịch xuống sô pha. Bà nội nhìn cô khẽ nhíu mày, xong bà quay sang nhìn hai vị khách quý cười hiền hòa.
   - Hai cháu cứ tự nhiên. Lúc nãy dì Hoa mới gọi điện nên bà không  kịp chuẩn bị gì cả! Thật ngại quá.
   - Không sao đâu ạ! Cháu là Phong bạn cùng trường với Chi và Liên.
Phong lễ phép đáp lời, Nhân vẫn ngồi yên đấy, nhìn Vi một hồi lâu, cho đến khi bà cô lên tiếng hỏi chuyện.
   -  À vậy ra các cháu học chung trường với hai đứa cháu gái nhà bà à? Đây là Phong. Còn cháu là...?
   - Dạ. Cháu tên Nhân.
   - À... thì ra cháu là người mà dì Hoa nhắc với bà.
   - Dì Hoa?
Nhân hơi sững người khó hiểu. Tại sao dì Hoa lại nhắc anh với bà nội của Vi?
   - Cháu quả thực rất có khí phách. Rất thích hợp với con bé nhà này. Chẳng hay cháu đã có bạn gái chưa?
  Vi nghe bà nói đến đây, không biết nên khóc hay nên cười. Ngụm trà vừa uống vào nuốt cũng chẳng trôi, cứ nghẹn lại ở cổ khó khăn lắm mới xuống được.
  - Bà nội! Bà nói gì vậy? Anh ta sao xứng với Linh Chi.
Liên đứng bật dậy hét toáng lên, vết thương ở chân nhói lên một cái. Rõ đau. Cả bốn người quay lại nhìn Liên, Phong còn ném hẳn cho Liên hai cái dấu chấm hỏi to đùng! Lạ thật! Cô ta tức giận cái gì chứ? Quát lên cái gì chứ? Làm như động phải ổ kiến lửa không bằng. Mà thái độ của cô làm anh rất khó chịu, tim như có cái gì bóp thắt lại.
    - Liên không được vô lễ. Ngồi xuống cho bà.
    - Nhưng... bà...
Vi khẽ kéo vạt áo của cô, Liên nhìn bạn mình bằng ánh mắt không cam tâm. Ai đời lại trớ trêu, bà nội lại đi làm mai người đã bỏ rơi Vi cho Vi chứ. Tức cười thật. Vi khẽ lắc đầu ý bảo Liên đừng nói gì cả. Mọi chuyện đã đủ rối rắm lắm rồi, cô không muốn mọi thứ lại rối tung rối mù như bão cát. Cứ để thuận tự nhiên. Cái gì đến tự khắc sẽ đến, có cản cũng chẳng xong.
    - Xin lỗi bà! Cháu đã có bạn gái rồi. Cháu đang đợi cô ấy về. Tụi cháu đã định sẵn sẽ kết hôn rồi ạ.
  Lời anh thốt lên thật nhẹ nhàng tình cảm. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ biết anh yêu cô gái kia đến nhường nào.  " Đợi cô ấy về". Anh đợi cô ấy về rồi ai sẽ đợi em đây hả? Nguyễn Hiền Nhân. Câu nói của Nhân vừa cất lên đã làm tâm hồn Vi chao đảo, nước trong ly cũng sóng sánh muốn thoát ra ngoài, tay cô miết thật chặt vành ly để nó không chông chênh như cảm xúc của cô lúc bấy giờ.
   - Vậy sao? Thật đáng tiếc. Bà vừa nhìn đã biết cháu là một chàng trai tốt. Ai làm bạn gái cháu thật có phúc.
   - Hứ... phúc hay họa còn chưa biết trước.
   - Liên! Cháu không được vô lễ. Có tin bà phạt cháu không?
   - Nhưng... bà...
   - Bà nội! Bà đừng giận mà Liên chỉ đùa thôi mà!
Vi lên tiếng giảng hòa, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt lưng bà, rồi cô liếc mắt sang Liên. Phải! Anh là người tốt. Ai được làm bạn gái của anh sẽ đều hạnh phúc. Ngoại trừ cô.
   - Bà ơi! Vậy bà xem xem cháu làm cháu rể bà được không.
Phong chủ động cất lời, cả nhà lại được một phen kinh ngạc. Anh chàng này chủ động đến thế là cùng. Cái này phải gọi là chủ động hay mặt dày còn chưa biết được. Bà nội mỉm cười, nheo mắt nhìn anh.
    - Vậy cháu chọn ai trong hai đứa cháu của bà?
    - Dạ... cháu chưa biết.
    - Bà nói chơi đấy mấy đứa đừng để bụng. Hai đứa ở lại ăn cơm tối xong rồi hãy về. Ông của hai đứa này đi lên thành phố hai hôm nữa mới về.
    - Dạ. Vậy làm phiền bà.
  Rồi cả bà và Vi cùng vào bếp chuẩn bị cơm tối. Nhân lấy cớ xuống bếp uống nước rồi cũng ở luôn trong đấy không thấy ra nữa, để lại phòng khách trơ trọi với hai con người nhạt nhẽo, vô vị. Liên vẫn ngồi yên trên ghế sô pha ung dung lật giở từng trang tạp chí. Phong ngồi bên cạnh cô cũng chẳng biết làm gì, anh khẽ liếc mắt nhìn sang, anh nhing thấy một bên má cô có một cái đồng tiền nho nhỏ, thỉnh thoảng cô cười trông rất ngộ nghĩnh, như một chú thỏ vậy. Bỗng nhiên Liên đột ngột quay đầu, gương mặt trong sáng, thanh tú va vào trán anh... có cái gì đó vừa ấm vừa mềm lướt nhanh qua gò má anh. Thời gian dừng lại... 1 giây... 2 giây... 3 giây...
    - Nhanh như vậy. Cháu đã chọn được người rồi à.
  Liên nghe bà nói vậy giật mình đẩy mạnh người Phong làm anh té xuống nền gạch hoa kêu một cái cốp. Phong khẽ rên lên một tiếng suýt xoa. Thấy vậy Liên cuống cuồng vội vàng đỡ anh dậy, ấp a ấp úng nói lời xin lỗi. Cảnh tượng này lần đầu tiên họ bắt gặp được.
      - Xin lỗi... xin lỗi... anh có đau ở đâu không?
   Nhân, Vi và bà nội từ cửa bếp nhìn ra, rồi bỗng nhiên cười vang càng làm cho đôi nam nữ trên sô pha ngượng ngịu thẹn thùng. Liên cúi gầm mặt, trên lớp da trắng hồng phủ thêm một chút e thẹn của người phụ nữ khi yêu. Còn Phong, anh vẫn đang chìm đắm trong sự va chạm vừa rồi. Nó diễn ra quá nhanh. Nhanh đến nỗi anh không biết nó có phải là một nụ hôn hay không? Chỉ biết rằng anh muốn nó.
   - Bà nội trêu con. Con giận bà luôn.
   - Xem kìa... xem kìa. Đỏ mặt thế kia mà còn mạnh miệng.
   Rồi cả nhà lại hòa tan trong tiếng cười đùa vui vẻ, mùi hương của thức ăn quyện vào không khí càng làm cho nó trở nên khó quên. Khung cảnh này có lẽ là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của họ lúc bấy giờ. Một gia đình trọn vẹn, một niềm vui đúng nghĩa, không vương phiền muộn, không thù hận, ghen tuông. Chỉ đơn giản là bên nhau... như vậy đã là viên mãn. Nhưng chỉ trách dòng đời trôi chảy, chúng ta không thể giữ mãi thời khắc tươi đẹp ấy, họa chăng có giữ được cũng chỉ là một bức ảnh vô tri vô giác... Chúng ta không thể dừng thời gian và giữ mãi giây phút này ở hiện tại. Còn ở tương lai thì sao? Phải chăng chỉ cần mạnh mẽ vượt qua thử thách khoảnh khắc hạnh phúc ấy sẽ lại đến? Chỉ cần chúng ta dũng cảm vượt qua thì thời gian có là gì!
  

 
  
 
  
 
 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top