Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Y/n mang đồ ăn ra thì NamJoon đã ngoan ngoãn ngồi ở ghế trên, gắt gao nhìn tay cô, nuốt một chút nước miếng. Rốt cục đã được ăn cơm, anh cũng sắp chết đói.

Y/n nhìn NamJoon thì không khỏi bật cười. Tính cách NamJoon thực đơn giản, có lẽ là vì anh không có trí nhớ trước kia nên phá lệ đơn thuần, luôn dễ dàng làm cho người khác hiểu mình muốn gì. Nam nhân cô tiếp xúc thân thiết không nhiều, trừ Taehyung ra có lẽ cũng chỉ có NamJoon.

Nhưng dường như hai người nam nhân này lại thuộc hai thái cực hoàn toàn trái ngược. Taehyung quá mức thâm trầm, hai năm hôn nhân cũng không giúp cô vào được lòng anh, không có được tình yêu của anh, cho nên mới xảy ra tất cả những sự tình sau này. Nhưng NamJoon thì khác, đối mặt anh cô không cảm thấy nặng nề, không cần đi lo lắng, tuy anh thật sự phiền toái, nhưng lại là một phiền toái làm ấm áp lòng cô.

Cô đặt đồ ăn lên bàn, NamJoon trông mong nhìn chiếc bát trước mặt, chờ được cô gật đầu mới bắt đầu ăn, tuy rất đói nhưng động tác lại không hề thô lỗ.

Dù chỉ có mấy thứ đồ ăn sáng đơn giản nhưng bọn họ đều ăn rất vui vẻ, trong căn phòng im lặng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của NamJoon, còn Y/n chỉ nhìn anh, thỉnh thoảng trên môi cong lên mấy ý cười nhẹ nhàng.

Ăn xong, Y/n dọn bát vào phòng bếp, NamJoon ngồi trên ghế xoa xoa bụng, thật là no. Anh thỏa mãn thở dài một tiếng, rất thích một ngày cứ qua đi như vậy, nhưng là đột nhiên, mắt anh hơi hơi trầm xuống. Hiện tại dường như Y/n ngày càng bận rộn, mỗi sáng cô đều đi lấy rất nhiều tư liệu, sau đó sẽ ngồi gõ chữ cả một ngày. Có khi anh thức dậy vào đêm vẫn thấy cô đang làm việc.

Anh đến gần máy tính, nhìn mấy dòng chữ trên màn hình. Màu xanh đạm đạm từ máy tính dừng trên mặt anh, chiếu ra vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào màn hình máy tính, không biết vì sao những hình ảnh kỳ quái như vậy luôn hiện lên trong đầu anh. Anh trầm hạ hai mắt, không tự chủ được ngồi xuống, có lẽ anh có thể, anh thật sự có thể. Anh không muốn nhìn đến Y/n vất vả như vậy, anh thấy rất khó chịu.

Tay anh lướt nhanh trên bàn phím, hai mắt thẳng tắp nhìn vào màn hình, tập tài liệu tiếng Anh nhanh chóng được chuyển thành tiếng Hàn dưới tay anh.

Anh học động tác của Y/n, nhưng dường như còn làm tốt hơn cô.

Nhăn hai hàng lông mày lại, sườn mặt của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Y/n rửa bát xong cẩn thận đặt vào ngăn tủ, sau đó tựa lưng vào tường, nhắm hai mắt lại. Rất muốn nghỉ ngơi một lúc… Đêm qua hơn mười hai giờ cô mới đi ngủ, sáng nay lại phải dậy rất sớm nên cảm thấy mệt mỏi cực kì. Chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt cô đã có chút tơ máu, hiển nhiên là do không được nghỉ ngơi tốt.

Vỗ vỗ mặt tự động viên tinh thần một chút rồi mới đi ra ngoài, cô tìm kiếm người nam nhân lẽ ra phải đang ngồi lười trên sô pha nhưng lại không thấy đâu, anh đi đâu sao? Xoay người, ngoài ý muốn cô thấy được NamJoon đang ngồi trước máy tính.

NamJoon làm gì ở đó? Y/n đi qua đứng sau lưng anh, nhưng là, sắc mặt của cô thay đổi một chút, trong mắt cũng tràn ngập khó hiểu.

Y/n tiếp tục lấy ra một tờ giấy khác, sau đó nhìn thoáng qua, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím. Tốc độ của anh cực kì nhanh, khiến người ta có cảm giác anh không cần phải suy nghĩ, chính là phản ứng theo thói quen mà thôi.

‘NamJoon…’ Môi của cô khẽ nhúc nhích, gắt gao nhìn tập tài liệu trên bàn đang không ngừng vơi đi. Đây là công việc cô phải làm xong trong hôm nay, ít nhất cũng mất nửa giờ, nhưng NamJoon
có lẽ chỉ cần 10 phút. Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra vậy, cô không nằm mơ phải không? Dùng sức chớp hai mắt một chút, tốc độ của NamJoon dường như càng lúc càng nhanh, hiển nhiên là đã thuần thục với việc này.

Trí lực của anh thật sự  có vấn đề sao? Nếu đúng như vậy thì sao anh lại làm được việc này, sao lại thông minh như vậy?

NamJoon cảm giác sau lưng mình có người, khi anh nhìn đến Y/n thì có chút đắc ý cong lên khóe môi: “Y/n, chị xem, em cũng biết làm cái này, chơi vui thật.” Anh đứng lên, dường như thực vui vẻ: “Y/n xem em làm có đúng không?” Anh kéo tay cô, khoe ra thành quả vừa làm được.

Y/n nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thế nhưng không có một lỗi nào. Cô gật đầu một cái, ánh mắt đột nhiên hồng hồng, NamJoon thực thông minh, anh không hề ngốc, cũng không phải là nhược trí.

NamJoon nhìn chằm chằm khuôn mặt rõ ràng mang theo mỏi mệt của Y/n, đột nhiên cầm tay đưa cô đến bên giường, nhất quyết muốn cô nằm xuống, hơn nữa còn kéo chăn thật cẩn thận. Y/n mở to hai mắt, khó hiểu nhìn anh.

Y/n đưa tay đặt trên vai cô, cực kì kiên trì: “Y/n buồn ngủ rồi. Tivi nói, đàn ông phải bảo vệ phụ nữ, NamJoon là đàn ông, cho nên phải bảo vệ Y/n.” Ngữ khí tuy trẻ con, nhưng anh nói lại cực kì kiên định. Hôm qua anh xem thấy tivi nói câu này, tuy không thực sự hiểu, nhưng là, anh sẽ cố gắng học tập.

‘NamJoon.’ Y/n nhẹ nhàng chớp mắt, nhìn ánh mắt mang theo kiên định của anh, nó vẫn là cực kì sạch sẽ… Không có trí nhớ gì khiến tâm hồn anh vô cùng hồn nhiên, nhưng đôi khi như vậy lại khiến lòng cô đau nhói.

Chưa từng có người nào nói như vậy với cô, dù là Taehyung cũng không, nhưng NamJoon lại nói. Cô vươn tay nắm chặt tay NamJoon, nam nhân có tâm tư như một đứa nhỏ này thật sự làm cô đau lòng.
“Y/n ngủ ngon nha, một lúc nữa em sẽ làm xong.” NamJoon vỗ nhẹ vai Y/n, đứng lên, lại đột nhiên quay đầu, dường như nhớ tới điều gì. Khóe môi anh cong lên, mang theo một tia hàm sức khó hiểu.
Anh cúi người xuống, đột nhiên đem môi đặt lên môi Y/n, đây cũng là thứ anh mới học trên tivi hôm nay, hình như là việc một nam nhân sẽ làm với một cô gái.

Cảm giác thật mềm, anh nhẹ nhàng ma sát, bản năng muốn càng nhiều, mà Y/n lại trừng lớn hai mắt, không thể tin được anh đang làm cái gì.

Anh đang hôn môi, nhưng lại là môi của cô, khuôn mặt cô đột nhiên đỏ bừng lên, trời ạ, không thể nào, NamJoon đơn thuần của cô rốt cục còn học được những gì trên tivi nữa đây.

NamJoon ngẩng đầu, dưới ánh đèn hàm răng của anh nhìn trắng lạ thường, thậm chí còn cảm thấy có chút chói mắt: “Y/n, đây cũng là thứ em mới học được nha, về sau em sẽ biết càng nhiều.” Anh gật gật đầu, hiển nhiên cực kì vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của mình.

Y/n có cảm giác khóc không ra nước mắt, đứa nhỏ to xác này, hàng ngày xem được những thứ gì không biết. Thật sự cô đang suy nghĩ có lẽ phải bán tivi đi, bằng không ngày mai nếu anh nhìn thấy siêu nhân chẳng phải sẽ học bay theo người ta?

Y/n còn muốn nói thêm điều gì, nhưng là một đôi tay to đã đặt lên mắt cô, che đi tất cả ánh sáng: " Y/n ngủ đi, đảm bảo lúc Y/n tỉnh lại em đã làm xong việc rồi.” NamJoon hiểu cô muốn nói gì, nhưng gần đây cô đã quá mệt mỏi, cho nên phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

Nhìn tập tài liệu trên bàn, anh cũng biết làm điều này, vậy nên về sau sẽ không để cô phải vất vả như vậy. Thời gian ngủ ba ngày của cô gộp lại còn chưa bằng một ngày của anh, nhìn xem, mắt cô đã thành mắt con thỏ rồi (tức là thiếu ngủ thì đỏ mắt), không đẹp chút nào.

Y/n muốn bỏ tay anh ra, nhưng anh lại rất dùng sức, cuối cùng cô đành phải từ bỏ.

Cô mệt mỏi, thật ra đã mệt chết đi… Được rồi, cô sẽ nghỉ ngơi một lúc, chỉ một lúc thôi…

‘Cảm ơn, NamJoon.’ Cô mấp máy môi. NamJoon nhìn khuôn mặt của cô, tươi cười thực sạch sẽ.

Đến tận lúc tiếng hít thở đều đều truyền đến bên tai, NamJoon mới bỏ tay ra. Anh chậm rãi ngồi ở bên giường nhìn Y/n. Cô gái trông thực kiều nhỏ, dường như chỉ chiếm một phần ba chiếc giường, sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, dường như là gầy hơn rất nhiều so với lần đầu anh gặp. Anh nhéo mặt mình một chút, có chút thịt, thân thể anh càng ngày càng tốt, nhưng lại cảm thấy cô càng ngày càng kém.

Tay anh nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cô, xúc cảm cực kì tinh tế khiến anh yêu thích không muốn buông tay. “Y/n…” Giọng nói của anh có chút hoảng hốt, trong lòng hình như vừa xuất hiện thứ gì đó trướng trướng, ấm áp, cũng là đau đau, anh không biết phải gọi nó là như thế nào nữa.

Anh chỉ biết anh sẽ không rời đi cô, thật sự không rời được.

Lại cúi đầu một lần nữa, anh hôn nhẹ lên mặt cô theo động tác học được trên tivi, quả nhiên cũng khá tốt.

Đứng lên đi đến trước máy tính, anh muốn cho cô một bất ngờ. Anh muốn ngày mai khi cô mở mắt ra sẽ thấy trên bàn là sạch trơn, cô sẽ không cần phải thức khuya dậy sớm nữa.

Cầm lấy tập tài liệu trên bàn, trên mặt anh là nghiêm túc thật sự, trong phòng trừ tiếng ngón tay gõ bàn phím ra sẽ không còn gì khác. Mà lúc này Y/n vô ý thức xoay người, hơi thở thanh thanh nhợt nhạt, hiển nhiên đã ngủ rất sâu, khóe môi của cô nhẹ cong lên, phải chăng là đang mơ một giấc mơ đẹp?

Gió bên ngoài nhẹ nhàng thổi vào, khuôn mặt nam nhân dưới ánh đèn trông phá lệ thâm trầm, trên người anh lúc này lộ ra khí phách tôn quý bất đồng với người thường, nhưng đây cũng chỉ là trong giây lát mà thôi.

Rốt cục anh đã quên đi những gì, không ai biết được.

Lúc này ở Kim gia, thiếu đi một người vẫn là bộ dáng ngày xưa. Taehyung đứng trước cửa sổ, tay cầm điếu thuốc. Làn khói thuốc làm mông lung khuôn mặt anh, có chút u ám nói không nên lời.
Đột nhiên ném điếu thuốc trong tay xuống, anh xoay người liếc nhìn căn nhà này một lần. Vì sao lại cảm thấy nó có chút xa lạ, dường như hơi thở của người kia đang ngày càng mờ nhạt, không hiểu sao lại khiến lòng anh buồn bực vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top