Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Yêu hay hận, thích hay ghét, cũng không nặng bằng một chữ "Tình"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi xa xa, trời xanh xanh, sông u sầu
Đời đời kiếp kiếp, hoa rơi tan tác
Rừng trúc vắng, trăng hư ảo
Nhà tranh hiu quạnh, chén trà nguội lạnh...

Nhớ lần đầu tiên gặp Bạch Vu, hắn là Tân khoa Trạng nguyên, còn ta là Thái tử đương triều.

Ngày đó, ta đứng giữa hoa viên lộng gió. Trời mùa hạ xanh thẳm, hương hoa thoang thoảng như ảo mộng. Khuôn mặt hắn ẩn hiện giữa những cánh hoa bay rợp trời.

Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng trao lại cho ta chiếc kiếm tuệ đánh rơi, khẽ mỉm cười rồi rời đi,.

Khoảnh khắc ấy xa xôi như từ kiếp trước hiện về nhưng lại vĩnh viễn in sâu vào trong ký ức.

Sau đó, ta thường một mình đứng từ xa nhìn hắn. Hắn vẫn luôn vội vã bước đi. Dưới ánh hoàng hôn, bóng hắn trải dài trên nền đất.

Ánh mắt ta mãi đuổi theo bóng dáng Bạch Vu , nhưng hắn chưa một lần quay đầu nhìn về phía ta. Ráng chiều tịch mịch, ta lẳng lặng bước phía sau hắn, lặng lẽ đứng lại, âm thầm trông theo.
Ta vẫn còn nhớ, hôm ấy mưa bay lất phất. Ta đứng cạnh hồ sen đã úa tàn, nhìn Bạch Vu đơn độc ngồi trong đình. Tiếng sáo du dương văng vẳng giữa cơn mưa chiều. Hắn nhìn cơn mưa mịt mù, ánh mắt xa xăm.

Ta ngước lên cao, tầm mắt mơ hồ.

Chợt nhận ra mùa đông đã sang từ bao giờ. Ta đuổi theo hắn ngày qua ngày, tháng qua tháng, rốt cuộc cũng đã gần một năm. Trong một năm ấy, vật đổi sao dời, quay đầu nhìn lại bỗng thấy thật xa xăm.

Ta đột nhiên thấy giễu cợt, đường đường là một Thái tử lại sinh tình với nam nhân, đáng cười hơn là ngay cả ngỏ lời yêu cũng không dám.

Mơ màng nghĩ, một ngày nào đó ta cùng hắn có thể kề vai ngắm hồ sen phía trước, tất cả thật hoà hợp. Ảo cảnh tan biến, trước mắt chỉ còn lại những tán lá sen khô héo giữa mưa đông. Nước mưa chạm vào da lạnh lẽo.

"Thái tử, vẫn nên vào đây tránh mưa đi!"

Ta đưa mắt nhìn Bạch Vu , ánh mắt hắn xa cách. Giữa tiếng mưa rơi, dường như văng vẳng bên tai tiếng thở dài.

Chiều đông năm đó đã trở thành một hồi ức ta chôn giấu tận sâu trong lòng. Ở một góc khuất của trí nhớ, cẩn thận giữ gìn, cẩn thận nâng niu.

Hắn nhắm mắt, đưa sáo trúc lên môi. Tiếng sáo có chút thê lương, có chút mong nhớ.

Ta lặng lẽ nhìn hắn. Tiếng sáo kia rốt cục vì đau hay vì thương, cho hắn, hay cho chính ta?

Ta không biết. Và cũng chưa bao giờ muốn biết.


Núi xa xa, trời xanh xanh, sông u sầu
Đời đời kiếp kiếp, hoa rơi tan tác
Rừng trúc vắng, trăng hư ảo
Nhà tranh hiu quạnh, chén trà nguội lạnh...

Tiếng sáo ngừng, ta nâng mắt nhìn hắn.

Bạch Vu mỉm cười, đưa mắt nhìn ra mưa không nói một lời.

Ta im lặng, bên tai chỉ còn tiếng nước mưa vọng lại.

"Ngài biết không, mùa đông quê ta, lạnh hơn kinh thành rất nhiều..."

Ta vươn tay, mưa ướt áo.

Hắn làm sao biết, mùa đông kinh thành cũng lạnh vô cùng...

.....

Ánh trăng hư ảo, thinh lặng giữa không gian bao la. Cây hoa bên cửa sổ rung rinh đón gió đêm. Hoa đỏ rực rỡ, giống như màu đỏ của hỉ đường.

Ta trăm phương ngàn kế khiến phụ hoàng hạ chỉ bức Bạch Vu theo ta, mặt kệ người phế bỏ Thái tử, thu lại đình viện.

Ngày hôm ấy, ta nhìn hắn cười rạng rỡ.

Hắn cúi đầu nhận chỉ, ánh mắt không một lần nhìn về phía ta. Ánh tà dương phảng phất phía sau, bóng dáng hắn càng trở lên mơ hồ.

Phải chăng đây là một sai lầm?

Nhưng ta không hề hối hận.

Nhân duyên bao kiếp, ly hợp vô ngờ. Nếu không nắm giữ chỉ sợ mãi mãi không bao giờ chạm đến.

"Xin lỗi, tình cảm này, ta không thể trao...."

Tiếng Bạch Vu vang lên giữa không gian tĩnh lặng, phiêu tán trong gió.

"Tại sao...."

Ta nghe giọng của mình khản đặc. Đưa tay lên mặt, bỗng thấy ươn ướt.

Bạch Vu buông tay. Chén rượu rơi xuống đất vỡ tan.

Ta nhìn những mảnh vỡ tan tác trên nền đất, giống như một góc nào đó của trái tim đang vỡ vụn.

Trăng đêm lạnh lẽo. Mùi hương vẫn thoang thoảng. Vô hình, vô sắc.

...

Trong phủ hoàng tử có một hồ nước rợp bóng sen hồng. Nước hồ trong vắt, in bóng bầu trời.
Lúc nhỏ mẫu hậu thường nói, ta giống như một đóa sen. Trong hồ kia rực rỡ mà thanh tao. Hoa sen kia rất đẹp, từ xa nhìn thấy đã khiến người ta chao đảo.

Nhưng người duy nhất trên đời này ta muốn nắm lấy, lại chưa từng vì vẻ đẹp ấy mà ngừng bước.


Xuân sang, hạ tới, thu qua, đông về, thời gian thấm thoát trôi...

Ta đứng bên hồ sen, lẳng lặng nhìn bóng Bạch Vu khuất dần khỏi tầm mắt.

Trăm phương ngàn kế, dùng cả cuộc sống an nhàn, đổi cả vinh hoa phú quý, vẫn không đổi được một ánh mắt của hắn.

Đêm khuya thanh tĩnh, Bạch Vu vẫn thổi điệu sáo ai oán, thê lương ấy.

Ta từng hỏi hắn, đoạn nhạc ấy có ý nghĩa gì. Hắn chỉ mỉm cười, nhìn ánh trăng cô độc treo lơ lửng giữa trời đêm.


Sinh vị thành danh thân dĩ suy
Tiêu tiêu bạch phát mộ phong xuy.(*)

Ta nghiêng đầu, cười cười: "Thứ mà ngươi muốn nói, đâu phải hai câu ấy."

Bạch Vu thở dài, hơi thở vương vấn trong đêm.

"Trên đời này, ta có thể phụ lại cả nhân gian, nhưng chỉ có một người, ta không thể phụ...."

Đêm tối đen, trăng cô tịch. Chén rượu nồng, hương hoa phảng phất. Ta nâng chén rượu, đưa ánh mắt nhìn về phía xa. Trên đời này, hắn có một người không thể phụ.

Còn ta... có một người không thể buông tay...

Ngày ta gặp được nàng ta là ngày Bạch Vu nạp thiếp. Nữ nhân có khuôn mặt khắc khổ, như in hằn dấu vết của thời gian. Làn da ngăm ngăm, dáng người thô kệch trong bộ y phục do chính tay Bạch Vu chuẩn bị. Khi nhìn thấy ta, nàng vụng về gọi một tiếng "Nhị hoàng tử".

Ta nhìn hắn, chợt cảm thấy trái tim đau đớn.

Bạch Vu cười, một nụ cười ta chưa bao giờ nhìn thấy. Rực rỡ, mãn nguyện. Cánh tay ôm nàng, dường như không hề muốn buông ra.

Ta ngẩng đầu, lạnh nhạt nói một câu:

"Phu nhân đa lễ."

Nàng lúng túng ngẩng đầu nhìn Bạch Vu . Hắn nhíu mày nhìn ta.

Thứ ta thật sự đợi, chỉ là một nụ cười mãi mãi không bao giờ dành cho ta.

Trong cuộc đời ta, hắn là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, đã viết lên hai chữ Không thể.

Gặp hắn là duyên phận. Hận hắn, lại là số kiếp.

Hồng liên vẫn rực rỡ như cũ, còn linh hồn ta đã dần héo tàn.

Bạch Vu đến tìm ta trong một đêm hè côn trùng kêu rả rích. Ánh trăng lạnh lẽo, in mình trong nước.

Ta ngồi bên hồ sen, ngón tay lơ đãng chạm dây đàn, tiếng nhạc vang lên giữa không gian tịch mịch, lại càng trở lên thê lương. Hắn chỉ lẳng lặng đứng phía sau, chờ đợi. Ta biết hắn ở đó, nhưng không hề ngừng lại, dường như muốn trút hết toàn bộ ai oán, đau thương vào khúc nhạc...

Dây đàn đứt, tiếng nhạc ngừng, ngón tay rớm máu.

Ta cúi đầu nhìn những giọt máu nhỏ xuống cây đàn. Giữa đêm tối mịt mùng, ánh trăng lấp loáng từ mặt nước phản chiếu lên, chẳng hiểu sao đột nhiên cảm thấy, màu đỏ trên nền gỗ nâu, vô cùng chói mắt.

"Không sao chứ?"

Tiếng chàng nhàn nhạt vang lên, không rõ buồn vui. Ta không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn ngón tay của mình.

Vết xước nhỏ trên đầu ngón tay, ran rát, nhưng chỉ một lát, máu đã ngừng chảy. Vết thương này, thật sự rất nhỏ, rất nhỏ so với vết thương vẫn cào xé trong tim.

Hận và yêu, đến bây giờ, cũng đã chẳng còn đủ sức phân biệt.

Bạch Vu không nói gì, ngồi xuống bên cạnh ta. Mùi hoa sen thoang thoảng bên mũi, như có như không. Không gian chuyển động, thời gian ngừng lại. Trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên cảm thấy, một đời người cũng chỉ như một giấc mộng mà thôi.

"Hoa sen thật sự rất đẹp."

Giọng Bạch Vu vang lên giữa không gian lặng lẽ. Ta nhìn ra phía xa. Hồng xanh xen kẽ, mờ mờ ảo ảo.

"Nhưng ngươi đâu thích hoa sen?"

Bạch Vu thở dài, rất khẽ, nhưng giữa không gian tĩnh lặng lại trở lên vô cùng rõ ràng.

"Trên đời này, có những thứ còn có giá trị hơn thích hay ghét rất nhiều..."

Tiếng Bạch Vu lặng lẽ tản đi trong gió đêm.

Hồ sen tĩnh lặng.

Ta ngẩng đầu nhìn lên. Ánh trăng sáng vằng vặc phản chiếu trên mặt nước lấp loáng.

Hắn nói, hắn không có cha, một mình mẹ muôi hắn khôn lớn, ước mong duy nhất là có thể thấy hắn đỗ đạt làm quan, rạng danh tổ tiên.

Trong một ngày hè oi ả, hắn quỳ bên giường mẹ, thề sẽ đỗ trạng nguyên. Chỉ tiếc rằng, bà mãi mãi không bao giờ có thể nhìn thấy ngày ấy.

Bạch Vu nói, mẹ qua đời, một người con gái khác lại tần tảo nuôi hắn ăn học. Người đó từng là kỳ nữ vang danh một thời, chỉ vì hắn mà hoa tan ngọc vỡ, nhan sắc tàn phai. Nguyện vọng của nàng, cũng chỉ là có thể thay thế mẹ hắn, nhìn ngày hắn vinh quy bái tổ.

Bạch Vu nói, trong những ngày tháng cơ cực nhất của cuộc sống ấy, nàng là người duy nhất vẫn mỉm cười đứng bên hắn. Áo vá, cháo loãng, gom góp từng đồng bạc vụn, vẫn không quên khâu cho hắn một chiếc áo ấm, mặc kệ bản thân mình run rẩy trong mùa đông lạnh giá.

Hắn nói.... Nói rất nhiều.... Nhiều hơn tất cả những lời hắn nói với ta kể từ lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng tất cả những gì hắn nói, đều là về nàng.

Ta vẫn ngẩng cao đầu, nhưng trước tầm mắt đã mơ hồ không rõ. Mặt trăng như nhòa đi, ánh sáng nhàn nhạt, lại có chút chói mắt.

Ta không dám cúi đầu, bởi ta sợ sẽ nhìn thấy sự đau đớn, sự dịu dàng trong đôi mắt kia.

"Yêu hay hận, thích hay ghét, cũng không nặng bằng một chữ Tình..."

Giọng hắn phảng phất giữa bóng đêm mịt mờ, gió cuốn trôi xa, biến mất trong không gian tĩnh lặng.

Ta không nói gì, cúi đầu, ngón tay lướt nhẹ trên những sợi dây đàn. Khúc nhạc vang lên nặng nề. Dây đàn đã đứt, điệu nhạc ấy dù hay thế nào, cũng trở lên khó nghe.

Khi ngón tay bị thương chạm vào dây đàn, dường như vết thương bị nứt ra, máu lại nhỏ giọt. Đỏ thẫm, tanh nồng.

Hắn nói, ở quê hương của hắn, thời tiết vô cùng khắc nghiệt, đôi khi muốn ngắm một đoá sen cũng rất khó khăn.

"Ngày mai.... Ngươi cho người phá sen hồng, trồng sen trắng đi..."

Ta nghe giọng mình thản nhiên, nhàn nhạt.

Vì hắn nói, cả đời người con gái ấy, chỉ mong có thể nhìn thấy sen trắng một lần...

Nhưng hắn không biết, cả đời ta, cũng chỉ yêu thích một loài sen hồng.

Trong bóng đêm mờ mịt, ánh trăng vẫn đang cười. Những đám mây lững lờ, bao bọc mặt trăng như bảo vệ. Trước đây luôn cảm thấy mặt trăng cô đơn, đến bây giờ mới nhận ra, bản thân mình còn cô độc hơn rất nhiều. Đêm mùa hạ, lành lạnh. Tà áo mỏng manh, gió lùa buốt giá.

Giữa tiếng nhạc đứt quãng, dường như ta nghe thấy tiếng hắn thở dài. Chẳng hiểu sao, lại thấy trong lòng đau xót.

"Về đi thôi! Đêm đã khuya rồi..."

Về đi thôi... Nhưng phải về đâu đây...

Ở nơi đâu mới là nơi ta có thể trở về?

Ta cười. Chua chát...

Ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt xa cách của hắn, bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. Thật ra, có những thứ đã hiểu rõ từ lâu, chỉ là cố chấp không muốn thừa nhận mà thôi. Ngay cả bây giờ, dù lí trí cố gắng ép mình chấp nhận, nhưng trái tim lại giống như chén rượu vỡ vụn trong đêm tân hôn. Từng mảnh vỡ cứa vào da thịt đau nhói.

Ta lắc đầu, tiếng nói nhẹ bẫng:

"Ngươi trở về trước. Nơi đây đã sắp không còn sen hồng...."

Tiếng côn trùng vẫn rả rích kêu. Cá đớp động dưới chân bèo, trên mặt nước xuất hiện những vòng tròn nhẹ nhàng lan rộng. Mặt trăng vẫn duyên dáng nghiêng mình nhìn nhân thế. Bạch Vu im lặng rất lâu, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

"Nhị hoàng tử..... Đối với ta, ngài giống như mặt trăng dưới đáy nước, nhìn vào ngỡ rất gần, đến khi vươn tay ra, lại không thể chạm tới...."

Ta không nói gì. Hắn ngừng lại, đưa mắt nhìn ra xa. Đến lúc quay đầu, chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn khuất dần sau những nhành cây rậm lá.

Gió hiu hắt, thổi cánh hoa rơi. Cánh hoa xoay tròn, nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước. Hình ảnh mặt trăng nơi đáy nước khẽ khàng xao động, rồi vỡ tan, chỉ còn lại những gợn sóng lăn tăn.

Trăng dưới nước, chỉ mong manh như thế. Đưa tay ra nắm thật chặt, nước chảy hoa rơi, cuối cùng cũng chỉ là hư vô.

Mộng tan, hoa tàn, được gì, mất gì, đều chỉ là cát bụi....

Hắn không phá hết liên trì, chỉ trồng thêm những đóa bạch liên xen kẽ cùng hồng liên. Hồng trắng đan xen, nhìn một lúc bỗng thấy thật chói mắt.

Nắng hè rực rỡ, hương hoa nồng nàn. Ta đứng bên hành lang hun hút dài, ngắm sen nở, thấp thoáng dưới mặt nước hình bóng hai người dựa vào nhau. Nàng ngồi bên liên đình, tựa đầu vào vai hắn, lắng nghe tiếng sáo lúc trầm lúc bổng. Trước mắt mơ hồ, đột nhiên nhớ lại giấc mộng từ nhiều năm trước. Ta cùng hắn kề vai ngắm hoa sen.

Ta cúi đầu nhìn xuống, bóng ta in trên mặt nước, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi. Một cái chớp mắt, giấc mộng xưa tan biến cùng những vòng sóng cứ lan rộng... lan rộng mãi...

Nàng ta không biết đàn, cũng không biết hát. Chỉ có tiếng sáo của Bạch Vu văng vẳng bên tai, nhưng không biết tại sao, lại không hề cảm thấy lạc điệu. Có lẽ là bởi, tiếng sáo ấy đã không còn sự thê lương năm nào.

Ta vẫn đứng ở một góc khuất, trông theo bóng hắn. Rất nhiều năm trước đã như vậy, đến tận bây giờ cũng chưa từng thay đổi.

Năm xưa, hoàng tường ngự ngõa, hoàng hôn ngả bóng, mặt trời đỏ rực như màu máu, bóng hắn cô độc giữa đất trời bao la. Ta từng nghĩ, nếu có thể, dù phải đánh đổi tất cả, ta cũng muốn đứng bên hắn, bỉ dực song phi. Giờ đây, cảnh xưa như cũ, người đã không còn. Quay đầu nhìn lại, thì ra mình vẫn đang chạy theo một giấc mộng đã tan từ bao giờ.

Nước lắng mây tan, mộng vấn vương.

Đến phút cuối, cũng chỉ là như thế mà thôi.

Nàng nhìn thấy ta, nghiêng mình bối rối nói "nhị hoàng tử". Ta liếc mắt nhìn chiếc bụng đang nhô lên của nàng, lạnh nhạt xoay người bỏ đi.

Mộng đã tan, níu kéo lâu như vậy, cũng đến lúc nên tỉnh lại.

....

Mùa đông năm ấy, tuyết rơi rất nhiều. Hoa tuyết xoay tròn, trắng xóa cả đất trời. Những vệt máu đỏ thẫm, nằm rải rác trên nền tuyết trắng, vô cùng chói mắt.

Căn phòng tĩnh lặng, thái y, tì nữ quỳ gối bên cạnh. Ta đứng lặng lẽ, nhìn nàng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt. Bạch y mơ hồ, mong manh. Chỉ có thể nhận ra nàng còn sống bằng làn khói nhàn nhạt qua từng hơi thở. Lúc nàng mở mắt ra, nhìn thấy ta, lại khẽ cười gọi một tiếng "nhị hoàng tử".

Cửa phòng mở tung, hơi lạnh ùa vào phòng. Tuyết theo bước chân người, rơi xuống trên nền nhà lạnh băng. Bạch Vu một thân gió tuyết, phong trần mệt mỏi, vội vàng bước lại giường. Mái tóc vốn đen nhánh, giờ chỉ còn lại một màu trắng xóa của tuyết.

Hắn run rẩy chạm vào gương mặt gầy gò, nhợt nhạt của nàng. Dưới ánh nến lay động, dù ta cố gắng mở to mắt, vẫn không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn.

Bàn tay nàng từ từ đưa lên, đến nửa đường lại rơi xuống. Hắn vươn tay nắm lấy, áp lên mặt mình. Nước mắt lăn dài trên má nàng. Giọng nàng run run, nghèn nghẹn như tiếng nức nở:

"Phu quân... chàng đã về..."

Trong khoảnh khắc ấy, ánh nến nhạt nhòa, ta nhìn thấy bên khóe mắt hắn ánh lên những tia sáng.

Ta nhắm mắt, nghe tiếng hắn dịu dàng: "Ừ. Ta đã về rồi... Nương tử..."

Bước ra ngoài, đóng cửa lại, ngăn cách không gian, bên tai cũng không còn nghe thấy tiếng nói của hắn. Ta đứng giữa bầu trời rộng lớn, để mặc tuyết phủ lên thân thể. Tì nữ lo lắng cầm dù che trên đầu ta, giọng nói vội vã:

"Hoàng tử, trời tuyết lạnh, xin hãy vào trong."

Hoàng tử, hoàng tử...

Phải rồi, hắn vẫn luôn gọi ta là "hoàng tử".

Ta không phải thê tử của hắn, hắn cũng chẳng phải phu quân của ta. Ta là hoàng tử, còn chàng là học sĩ. Chỉ như thế mà thôi.

Ta đẩy dù về phía tì nữ, ngẩng đầu ra sau, để tuyết phủ lên khuôn mặt nhợt nhạt. Từ khóe mắt chảy xuống hai dòng nước. Ta vươn tay chạm vào. Cũng chẳng rõ đó là nước mắt, hay chỉ là tuyết tan ra.

Phu quân... Phu quân...

Đến bao giờ ngươi mới trở về đây?

Để ta có thể mỉm cười, nói một câu..."ngươi đã về rồi..."

Ngày đông ấy, nàng lặng lẽ ra đi giữa bầu trời tuyết phủ. Bạch Vu nhốt mình trong phòng, bình rượu vỡ vụn dưới nền đất.

Ta đứng bên ngoài, nhìn không gian bao la, đột nhiên nhớ đến những vệt máu đỏ thẫm đã bị tuyết phủ lấp. Đứa trẻ chưa kịp ra đời, cứ thế biến mất như chưa từng xuất hiện.

Mùa đông năm đó, lạnh lẽo đến tuyệt vọng.

......

Ngày đó trời mưa tầm tã. Tiếng sấm chớp giật lên từng hồi như muốn xé rách bầu trời. Tiếng mưa đập vào mái nhà khô khốc. Ở bên ngoài, hoa sen vẫn nở rộ. Hồng liên kinh diễm cười nhạo thế nhân.

Ta đứng lặng im dựa người vào cánh cửa đóng chặt, dõi mắt nhìn liên trì. Năm nay, sen trắng không nở. Chỉ có sen hồng phủ kín cả mặt hồ. Khóe môi cong cong, nụ cười lạnh giá.

Trước ngực nhói đau. Ta cúi đầu nhìn thanh kiếm xuyên qua ngực. Máu rỉ ra, tạo thành những vệt đen trên chiếc áo đỏ thẫm. Ta mỉm cười nhìn hắn. Ánh mắt kia đục ngầu, hằn lên những tia máu. Mái tóc đen ướt sũng, nhỏ nước xuống nền đá lạnh lẽo. Thanh kiếm trong tay Bạch Vu nhấn mạnh hơn, mũi kiếm xuyên qua người ta, đâm vào cánh cửa gỗ.

.....

"Đây là thuốc bổ, dùng để dưỡng thai..."
"Đa tạ nhị hoàng tử!"

....

"Độc tố tích tụ trong cơ thể, thai sảy, mẹ cũng khó bảo toàn tính mạng..."
"Độc tố?"
"Đại nhân tha tội! Đây là lệnh của hoàng tử!"

.....

Ta bình thản cười, để mặc nước mưa phả vào mặt, lạnh buốt. Gió lùa vào khe cửa, kêu lên những tiếng than thê lương. Phải rồi, cũng chẳng có gì. Ngay từ khi nàng uống hết bát thuốc bổ đầu tiên ta đưa, ta đã biết trước sẽ có ngày hôm nay. Chỉ là, ta không ngờ, ngày đó lại là một ngày mùa hạ mưa rung gió giật như vậy.

Thời gian như nước chảy, nhân sinh tựa hoa rơi. Hoa đến thời điểm hoa phải rụng. Nước cuốn cánh hoa, biết đâu điểm dừng.

Cánh hoa của ta cũng đã đến lúc phải rụng...

"Tại sao...."

Giọng Bạch Vu bị nước mưa cuốn trôi, đến khi vọng vào tai ta, chỉ còn là những tiếng nghẹn ngào.

Tại sao?

Còn nhớ năm xưa, trong đêm tân hôn tĩnh lặng, ta cũng đã hỏi hắn "Tại sao?". Đêm ấy, hắn không trả lời. Nhưng bây giờ, nếu không trả lời, có lẽ ta cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Bởi vì, cả đời ta, chỉ yêu thích một loài hoa, đó là hồng liên. Nhưng vì nàng, hắn đã bình thản đề nghị phá hồng liên, trồng bạch liên.

Bởi vì, cả đời ta, chỉ hy vọng, có thể nghe hắn gọi tên ta một lần. Nhưng vì nàng, suốt một đời này, hắn gặp ta chỉ khách sáo một câu "nhị hoàng tử".

Bởi vì, cả đời ta cũng chỉ khát vọng một ánh mắt của hắn. Nhưng vì nàng, hắn chưa bao giờ nhìn ta.

Bởi ta là một kẻ kiêu ngạo đã vất đi tự tôn của mình, dõi theo phía sau hắn. Nhưng rồi, thứ mà ta nhận được chỉ là những mảnh trái tim vụn vỡ không thể hàn gắn.

Bởi vì, mộng đã tan, người cũng đã tỉnh...

Nhiều lý do như vậy, chung quy lại cũng chỉ là ngụy biện mà thôi.

Đến hôm nay, bạch liên tàn úa, chỉ còn hồng liên ngào ngạt khoe sắc dưới cơn mưa mùa hạ.

Cuối cùng thì, nguyện vọng của ta cũng đã thành hiện thực. Đời này, kiếp này, hẳn cũng không còn gì nuối tiếc?

Môi mấp máy, cố gắng muốn nói thành lời, nhưng lại chỉ có thể nhếch lên thành một nụ cười thản nhiên. Cơ thể ta treo lơ lửng trên cửa. Máu rỉ ra, hòa cùng nước mưa. Lam y ướt đẫm, đâu là mưa, đâu là máu, đã chẳng thể phân biệt được nữa. Tai ù đi, không nghe rõ tiếng hắn nói, chỉ có tiếng mưa đập nhịp nhàng trên lớp gỗ.

Ta cố gắng vươn tay về phía hắn, ngỡ dòng thời gian chảy ngược, quay trở lại ngày mùa đông ấy, khi ta đứng bên cạnh, trái tim buốt giá nhìn hắn nắm chặt tay nàng, dịu dàng nói "Ta đã về rồi, nương tử"...

Nhưng thời gian nào có bao giờ đi ngược....Bạch Vu đưa tay, nụ cười nhàn nhạt, lạnh lùng bẻ gãy tay ta.

Ta mỉm cười chua chát.

Ta biết, giờ đây, bẻ gãy tay chân ta vẫn chưa đủ để trả nỗi hận trong lòng hắn.

Nhưng ngươi biết không...Ta chỉ muốn thử chạm vào ngươi một lần cuối cùng trong đời mà thôi.

Ta chỉ muốn nói với hắn, Hoàng Tuyền lạnh lẽo, ta sẽ giúp hắn chăm sóc nàng và đứa trẻ chưa được chào đời ấy. Nếu gặp lại, hắn có thể tha thứ cho ta không?

Nghĩ vậy, bất giác lại muốn cười. Tàn nhẫn như ta, trời đất bất dung, hẳn phải bị đày xuống mười tám tầng Địa ngục, đâu có cơ hội gặp được ai, phải không?

Ta không đủ sức nói chuyện, hai bàn tay bị bẻ gãy buông thõng bên người. Mưa đập vào mặt, tóc đen sũng nước. Hương sen thoang thoảng phả vào mũi, lòng bỗng trở lên dịu nhẹ.

Nhắm mắt lại, nụ cười nở trên môi, chưa từng mất đi. Bạch Vu đứng trong mưa, bạch y ướt nước.

Ta chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn, cũng là một ngày mùa hạ, hoa nở đầy trời. Hắn một thân bạch y, cúi người nhặt kiếm tuệ cho ta.

Lần đầu tiên gặp hắn, hắn là Tân khoa Trạng nguyên, còn ta là Thái tử đương triều.

Lần cuối cùng gặp hắn, ta là Nhị hoàng tử, còn hắn là Đại học sĩ...

Thương hải tang điền, vật đổi sao dời, đến bây giờ nhớ lại, thì ra cũng đã nhiều năm như vậy.

Kiếp này đã tận, duyên phận đã đứt. Nếu có kiếp sau, mong rằng có thể gặp lại. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ không bao giờ yêu ngươi nữa.

Lúc ý thức trôi đi, ta vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng mưa rơi bên tai. Yêu, hận, tình, thù, cũng nhạt nhòa trong màn mưa trắng xóa.

Tiếng sáo vọng lại cùng tiếng hát như có như không trong không khí...

Núi xa xa, trời xanh xanh, sông u sầu
Đời đời kiếp kiếp, hoa rơi tan tác
Rừng trúc vắng, trăng hư ảo
Nhà tranh hiu quạnh, chén trà nguội lạnh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top