Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhượng có chút đau đầu vô tình không để ý thì có một vật thể lạ bay nhập vào người Vương Nhượng, Vương Nhượng lại càng đau đầu thêm đôi mắt bỗng đỏ ngầu, thoáng chốc lại quay về đôi mắt cũ như không có chuyện gì. Cả hai quay về Hồ Tộc.

"A Nhượng, huynh không sao chứ?"

"Sao bây giờ ta lại không còn cảm thấy nữa vậy?"

"Thật sự không còn đau nữa?"

"Không còn đau nữa."

"Vậy thì tốt."

Mộng Tử đi tới Vương Nhượng, tới thăm Vương Nhượng về chuyện hắn ta bị đánh, khi Mộng Tử xuất hiện A Niệu có phần sợ sệt mà cô núp sau lưng Vương Nhượng. Mộng Tử tới cũng một phần báo tin cho Vương Nhượng phụ vương của hắn muốn gặp hắn, Mộng Tử cũng đã biết được là do A Niệu gây ra nên mới để Vương Nhượng chịu phạt nên đã trách A Niệu.

"A Niệu, chuyện cô làm đáng phải bị phạt. Vương Nhượng, tại sao huynh không nói rõ ra để A Niệu chịu phạt chứ?"

Mộng Tử nhìn vào A Niệu rồi nhìn tay A Niệu đang nắm cánh tay của Vương Nhượng mà nói.

"A Niệu, cô nắm tay Vương Nhượng còn ra thể thống gì nữa?"

A Niệu lập tức buông xuống, Vương Nhượng cau mày với Mộng Tử.

"Chuyện của ta không cần cô quan tâm, hơn nữa người của Yêu Giới không giống như người Thiên Giới."

Vương Nhượng dẫn A Niệu bỏ đi. Mộng Tử càng thêm tức giận, bực bội trong người nhưng vẫn phải nhìn nhục không dám lớn tiếng hay ho he. Vương Nhượng cô không thể đụng còn A Niệu, Mộng Tử không chắc.

Vương Nhượng và A Niệu đi tới gặp Vương Trụ, Vương Nhượng kính lễ với phụ vương.

"A Niệu, cô cũng mau hành lễ với phụ vương ta đi."

A Niệu nghe vậy cũng hành lễ với phụ vương của hắn. Vương Trụ mỉm cười rồi nói.

"Vương Nhượng, con đi tới làm việc cho Tiên Giới đi."

"Tại sao?"

"Con còn hỏi tại sao à?bởi vì con đi lấy hoa Vận Hành của Thiên Giới nên ta sợ sẽ xảy ra giao tranh nên con mau tới làm việc họ."

Vương Nhượng không đồng ý, A Niệu khuyên Vương Nhượng tới Thiên Giới vì cô cùng muốn đi. Vì bị cha ép A Niệu thì kêu nên hắn cũng đành đồng ý. Bỗng Vương Trụ hỏi.

"Sao cô nương bên cạnh con trông quen thế?"

"Con không biết."

Nói xong hắn bỏ đi A Niệu cũng đi theo, Vương Trụ cùng không nghĩ gì nhiều.

A Niệu và Vương Nhượng tới núi Thương Thai Sơn làm việc, Tiền Tâm có chút ngạc nhiên khi thấy cả hai đến mà thắc mắc.

"Hai người đến đây có việc gì?"

Vương Nhượng thờ ơ trả lời.

"Làm việc cho Thương Thai Sơn."

Tiền Tâm mỉm cười, dẫn cả hai đến một chỗ, chỗ ấy quanh năm không ai sống nên bụi bậm khắp nơi, nay Tiền Tâm muốn sửa soạn lại cho nó mới mẻ không còn bụi bậm, âm u

"Hai người tới để làm việc vừa hay ta cần người hay ngươi tới đúng lúc lắm, sắp xếp dọn dẹp lại chỗ này, đem vài cuốn sách ở Văn Tự đến chỗ này sắp xếp lại."

Nói xong Tiền Tâm rời đi, Vương Nhượng khoanh tay nói.

"Tại sao ta phải làm những việc này chứ, đáng ghét."

A Niệu quay mặt nhìn Vương Nhượng thở dài bất lực nói.

"Nói xong chưa?làm thôi."

Cả hay cùng dọn dẹp bụi bậm, mạn nhện rất nhiều, A Niệu dọn dẹp không than nhưng hắn lại than mãi. Cả hai dọn dẹp cả nửa ngày trời thì cũng dã dọn dẹp xong, từ phòng bụi bậm, dơ, đầy, mạn nhện đã trở thành phòng sạch sẽ không mạn nhện không bụi bậm không dơ nữa. Cả hay mệt mỏi nhưng vẫn đi lấy đóng sách như lời Tiền Tâm dặn.

"A Nhượng, khoan đã."

"Làm sao vậy?"

"Văn Tự ở đâu."

Vương Nhượng nuốt nước bọt rồi vừa lắc đầu cười gượng nói.

"Ta không biết."

A Niệu bất lực, vô tình nhìn thấy một vị sư huynh đi ngang cô vội chạy tới hỏi.

"Vị sư huynh, huynh có biết Văn Tự ở đâu không?"

"Đi theo ta."

A Niệu tươi cười nhìn Vương Nhượng cả hai đi theo vị sư huynh ấy mà tới Văn Tự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top