Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc Diệp bắt đầu nảy sinh đố kỵ, mà nở nụ cười nham hiểm. Cô ta sai người nhốt nàng vào phòng không cho phép ra ngoài.

Họ cũng rất nghe theo Chúc Diệp mà nhốt Chúc Phù Ngọc vào phòng cảnh chừng bên ngoài, không cho nàng đi, vì họ biết nên nghe lời ai. Họ biết rõ Chúc Phù Ngọc là con riêng nên không được yêu thương gì nhiều, nên mọi người cũng khinh thường nàng.

Mấy ngày sau Chúc Phù Ngọc rất đói vì không có người đem thức ăn. Chúc Dung biết rõ Chúc Diệp nhốt Chúc Phù Ngọc trong phòng không cho người đem thức ăn, nhưng ông ta vì yêu chiều đứa con gái Chúc Diệp này nên chẳng nói gì tùy ý cho cô ta làm. Chúc Dung coi như không biết chuyện gì cả.

Chúc Diệp tới căn phòng Chúc Phù Ngọc, và còn đem thức ăn không phải cho người tỷ tỷ của mình ăn mà là cho Chúc Phù Ngọc nhìn bày thức ăn được Chúc Diệp ăn.

Chúc Diệp bày ra nhiều thức ăn ngon, Chúc Phù Ngọc ngồi một góc lặng nhìn thức ăn, bụng cũng đã kêu lên. Chúc Diệp ăn thức ăn.

"Muốn ăn lắm sao?"

Chúc Phù Ngọc chầm chậm gật đầu. Chúc Dung gắp một miếng ra quăng xuống đất, và gắp thêm miếng thịt quăng xuống.

"Ăn đi."

Tuy bụng của Chúc Phù Ngọc đã kêu nhưng nàng lại không cầm lấy ăn. Chúc Dung lại thoải mái để mặt cho Chúc Phù Ngọc nhìn.

Cô ta ăn xong lấy khăn lau miệng, cô ta ăn bỏ khá là nhìu đồ ăn thừa. Cô đứng dây muốn đi nhưng nhìn bên thức ăn thừa, cô biết rõ nếu cô đi Chúc Phù Ngọc sẽ lau tới ăn.

Mặc dù thức ăn thừa Chúc Diệp cũng không cho Chúc Phù Ngọc ăn, đem thức ăn đó đem cho đám người hầu, nếu họ không ăn thì đem bỏ. Sau khi Chúc Dung được đem đi thì mới đi ra khỏi phòng.

Chúc Phù Ngọc cũng vì quá đói mà ăn miếng rau và miếng thịt mà Chúc Diệp đã quăng đi.

Sau khi thêm hai đến ba ngày nàng đã càng tiều tụy đi. Chúc Diệp lại đến chỗ Chúc Phù Ngọc. Chúc Diệp thấy được người tỷ tỷ của mình đã tiều tụy đi nhiều nhưng nhan sắc cũng chẳng thay đổi gì nhiều, hay là xuống sắc.

Cô đem một cái lọ bắt ép Chúc Phù Ngọc uống, nàng biết lọ thuốc ấy có lẽ lọ thuốc độc nên nàng không chịu uống.

"Sau tỷ lại uống chứ?tỷ uống đi tỷ sống chẳng ai thương tỷ đâu."

Nghe lời nói của Chúc Diệp mọi thứ nàng cảm thấy như bị suy sụp, nàng chợt cảm thấy lời ấy đó cũng là lời nói đúng, nàng sống thì bị hành hạ thôi thì chết lúc, hồn siêu phách tán luôn cho rồi.

Nghe lúc này nàng lại không còn chống cự, cứ thế nàng uống lọ thuốc ấy.

Cơn đau đớn phát tán bắt đầu, huyết chảy ra từ khoé miệng càng ngày càng nhiều. Chúc Diệp lại cười hả hê, cảm thấy rất vui sướng.

Sau một lúc cô lại đưa ra thuốc giải cho Chúc Phù Ngọc uống. Cô đợi đến khi Chúc Phù Ngọc tỉnh.

Chúc Phù Ngọc tỉnh thì hỏi Chúc Diệp.

"Tại sao lại cho ta thuốc giải?"

Chúc Diệp cười khẩy.

"Tôi rất muốn giết tỷ nhưng giết tỷ thì tôi cũng sẽ chịu một chút thiệt thòi, vả lại khi nhìn thấy cơn đau lúc tỷ uống thuốc độc của tôi, thì tôi cũng đã cảm thấy hả hê lắm rôi. Cứ từ từ tôi sẽ hành hạ tỷ tiếp."

Cô ta bỏ đi để lại nàng và căn phòng chống.

Nàng cười lớn nhưng lại tuôn ra nước mắt, đau khổ, nỗi đau khổ thiếu tình yêu thương. Chẳng ai yêu thương nàng cả, cảm giác đau đến khó tả, nàng luôn nằm ở vực sâu tối tăm nhưng Chúc Dung lại luôn có ánh sáng.

Nàng không được yêu thương nhưng Chúc Diệp lại được yêu thương. Nàng không có tình yêu thương bao bọc nhưng Chúc Dung ngược lại với nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top