Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#17. Kể Chuyện Ma [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[☆Sợ không tiêu tiền được]

8 giờ tối, Vân Lạc đúng giờ vào tiệm net, mua gói đêm khoang trò chơi.

Không lâu sau, hoàn thành các bước thanh toán.

Vân Lạc nằm trong khoang trò chơi, đăng nhập trò chơi, thấy có hai tin nhắn đến.

Mở xem.

Tư Đồ, "Tôi mua cả hai món."

Tư Đồ, "Online liền giao dịch."

Vân Lạc bất giác nở nụ cười, khách hàng lớn! Cô nhanh chóng trả lời, "Mình onl rồi."

Không nhiều lời vô nghĩa, 6000 tệ đã vào tay.

Vân Lạc thầm bùi ngùi, giao dịch với kẻ có tiền thật sảng khoái.

Chuyển tiền, gửi đạo cụ qua hộp thư, chuyển tiền, gửi đạo cụ qua hộp thư. Lát sau, giao dịch hoàn tất.

Vân Lạc nghĩ đến việc thẻ ngân hàng nhiều thêm 12000 tệ, lập tức không khống chế được ý cười trên mặt.

Lúc này, Tư Đồ lại gửi tin đến, "Hiệu suất rất tốt, tiếp tục cố gắng."

Có vẻ như anh sợ không tiêu tiền được nhỉ.

Vân Lạc vui vẻ trả lời, "Ok, mình sẽ cố gắng kiếm đạo cụ."

Trò chuyện xong, cô quyết định bắt tay vào việc.

Vách tường hiện lên,【Trò chơi Vô Hạn Cầu Sinh được chia thành ba cấp độ: Dễ, thường, khó. Vui lòng lựa chọn cấp độ. ( Chú ý: Phó bản thuộc chế độ nhiều người chơi, thường là 3-8 người, hệ thống ghép đội ngẫu nhiên )】

Vân Lạc thấy phó bản dễ kiếm được 13200 tệ, phó bản thương kiếm được 12000 tệ, cần gì chọn đi phó bản khó, tốn công vô ích? Vì thế cô ấn vào phó bản【Dễ】.

Giây tiếp theo, bên tai cô vang lên giọng trẻ con hoạt bát vui vẻ, "BOSS thích nghe chuyện ma, cũng thích kể chuyện ma."

Tia sáng chợt lóe, Vân Lạc biến mất khỏi phòng.

**

Sau một trận hoa mắt, Vân Lạc thấy mình đang ngồi trên ghế. Trước mặt là một cái bàn tròn lớn, xung quanh có tổng cộng sáu người chơi.

Bốn phía bị một tấm màn đen che lại, không biết trời tối hay sáng. Trên bàn có sáu ngọn nến, ánh nến lập loè khiến bầu không khí hơi đáng sợ.

Trước mặt cô có hai tấm card và một cây bút lông màu đen. Tay phải có một nhãn dán, trên đó viết số "3".

Đúng lúc này, một dòng chữ to như máu hiện lên, 【Deng Deng Deng, giờ kể chuyện ma đến rồi! Mọi người phải kể một câu chuyện ma thật thú vị nhé!】

【Điều kiện qua màn: Vượt qua bốn vòng kể chuyện ma.】

【Quy tắc 1: Dựa theo trình tự từ 1 đến 6, kể chuyện ma theo số thứ tự. Có thể kể về chuyện mà mình từng gặp phải hoặc là lời đồn, thật giả đều được.】

【Quy tắc 2: 6 người kể chuyện ma xong thì kết thúc một vòng. Nếu nghĩ không ra chuyện ma để kể thì có thể bỏ lượt, nhưng sẽ bị trừ 50 điểm giá trị sinh mệnh.】

【Quy tắc 3: Sau khi kết thúc một vòng, BOSS phó bản sẽ xếp thứ hạng dựa theo mức độ thú ( khinh ) vị ( khủng ) của chuyện ma. Người xếp cuối sẽ bị trừ 50 điểm giá trị sinh mệnh, người xếp thứ hai từ dưới lên sẽ bị trừ 40, người xếp thứ ba từ dưới lên sẽ bị trừ 30. (Lưu ý: Bỏ lượt tương ứng với việc xếp ở vị trí cuối cùng)】

【Quy tắc 4: BOS phó bản là một trong sáu người chơi. Tìm ra thì viết số thứ tự lên tấm card, hệ thống sẽ đưa ra phán quyết. Thành công, người chơi sẽ vượt ải; thất bại, giá trị sinh mệnh -50.】

【Trò chơi chính thức bắt đầu.】

Thay phiên kể chuyện ma? Vân Lạc nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt liền tối lại.

Sau đó, cô bắt đầu đánh giá mọi người.

Số 1, Cỏ Bốn Lá, nữ, cấp 2, giá trị sinh mệnh 200.

Số 2, Adam, nam, cấp 2, giá trị sinh mệnh 200.

Số 3, Vân Lạc, nữ, cấp 2, giá trị sinh mệnh 200.

Số 4, Tư Đồ, nam, cấp 3, giá trị sinh mệnh 300.

Số 5, Hoa Nguyệt Dạ, nữ, cấp 1, giá trị sinh mệnh 100.

Số 6, Kỳ Đàm, nam, cấp 2, giá trị sinh mệnh 200.

Liếc mắt liền nhận ra ba nam ba nữ. Số lẻ là người chơi nữ, số chẵn là người chơi nam.

Nhưng BOSS là ai thì không thể nhìn bằng vẻ bề ngoài là đoán ra được —— mọi người đều có nhân dạng là nhân vật của hệ thống, số liệu thông tin bình thường.

Vân Lạc rơi vào trầm tư, nhìn thoáng qua Tư Đồ thì thấy đối phương đang giật mép, không nói ra tiếng.

Hả? Cô ngẩn người, lại thấy đối phương nói bằng khẩu hình miệng, "Lần này, không nhường nữa đâu."

Vân Lạc, "......"

Kim chủ có tiền như vậy mà còn muốn đích thân kiếm đạo cụ? Thế giới của kẻ có tiền thật khó hiểu.

Hắng giọng một cái, số 1 Cỏ Bốn Lá bắt đầu kể chuyện ma, "Tôi là nhà thiết kế. Ngành này thức đêm tăng ca là chuyện bình thường. Lúc bận rộn, liên tục mấy ngày liền chỉ được ngủ ba tiếng một ngày.

Có một lần, mười mấy ngày đều phải thức đêm tăng ca, sau khi kết thúc công việc thì cả người luôn trong trạng thái uể oải. Tôi không để chuyện gì hết chỉ muốn chạy nhanh về nhà ngủ. Không biết là ngủ mê bao lâu nhưng bên tai tôi luôn văng vẳng những âm thanh trò chuyện.

Có một người nói, 'cô gái này được đó, không thì chọn cô ấy đi? '

Một người khác lại nói, 'nhìn kỹ lại đi, còn đến mấy người lận.'

Người thứ ba nói, 'minh hôn thì cũng là kết hôn mà, phải lựa chọn cẩn thận.'

Tôi thuê nhà một phòng, trong phòng chỉ có một mình tôi. Nhưng những giọng nói đó luôn văng vẳng bên tai tôi, trò chuyện rành mạch, nội dung rõ ràng, hoàn toàn không giống nằm mơ.

Tôi thật sự rất sợ, liều mạng giãy giụa, muốn mở mắt ra. Rõ ràng là nhận thức được đó nhưng không thể động đậy được.

Vào lúc tôi thấy tuyệt vọng thì lại nghe được một giọng nhè nhẹ than thở, 'tội nghiệp ghê.'

Sau đó vai bị đụng một cái, tất cả âm thanh đều biến mấy, tôi cũng tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại tôi thấy tình trạng cơ thể vẫn bình thường, hoàn toàn không giống với trạng thái giãy giụa kịch liệt như tôi tưởng."

Cuối cùng, Cỏ Bốn Lá còn sợ hãi nói, "Kể từ đó tôi liền bỏ nghề thiết kế, cũng không thức đêm nữa."

Chỉ một thoáng, không khí trở nên cực kỳ an tĩnh. Mọi người không hẹn mà cùng cúi đầu, hình như đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng.

Bóng đè à? Vân Lạc nhìn về phía số 1 Cỏ Bốn Lá, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.

Tiếp theo là số 2 Adam, anh ta suy nghĩ một lúc rồi mới kể, "Trong trường học, có người bề ngoài tốt mã, đầu óc thông minh trời sinh, làm gì cũng thuận lợi. Có người diện mạo bình thường, phản ứng đần độn, học cái gì cũng chậm, thường xuyên bị người khác xem thường.

Tiểu Tuấn chính là nam sinh không có gì đặc biệt đó.

Một hôm, cậu ta trơ mắt nhìn cô gái mình thích nhào vào lòng giáo thảo, lòng đầy căm phẫn. Cậu ta nghĩ, vì sao ông trời lại bất công như vậy? Rộng rãi với một người, cũng rất keo kiệt với một người.

Đầu óc tràn đầy lửa giận, Tiểu Tuấn mất đi lý trí. Cậu ta tìm đến một trang web nguyền rủa, mua búp bê nguyền rủa qua trang mạng đó, mong tưởng đoạt lại người nhào vào lòng giáo thảo.

Đồ vật được vận chuyển bằng đường bưu điện về nhà, có cả sách hướng dẫn —— lấy tóc của người muốn nguyền rủa gắn vào người búp bê, sau đó lại châm kim vào người búp bế, vậy thì kẻ bị nguyền rủa sẽ gặp xui xẻo. Đâm vào tứ chi, may mắn sẽ giảm, gặp xui xẻo liên tục, dễ bị thương; đâm vào đầu, cơ thể ốm yếu, suy nhược tinh thần; tàn nhẫn nhất là đâm vào tim, người bị nguyền rủa sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Nhưng một sợi tóc chỉ có thời hạn 24 giờ, qua mức thời gian quy định thì phải đổi sợi khác.

Tiểu Tuấn lặng lẽ tiếp cận giáo thảo, trộm gom nhặt những sợi tóc rơi xuống. Sau đó, cậu ta gắn một sợi tóc vào người búp bê nguyền rủa, tóc còn thừa thì cho vào ngăn kéo, sau đó tàn nhẫn đâm kim vào tứ chi của búp bê.

Không lâu sau, lúc giáo thảo chơi bóng rổ thì bất ngờ bị thường, gãy chân phải.

Tiểu Tuấn cảm thấy cực kỳ vui vẻ vì những chuyện xấu mà mình làm. Cậu ta đã định tiêu huỷ búp bê nguyền rủa, nhưng sáng sớm hôm sau, cậu ta lại thấy người trong lòng dìu đỡ giáo thảo, cử chỉ thân mật.

Ầm một tiếng, đầu óc Tiểu Tuấn phát ngốc. Nhưng sau đó, đôi mắt cậu ta lại đỏ bừng, tức giận dâng trào.

Tối về nhà, cậu ta mở ngăn kéo ra, lấy tóc gắn vào người búp bê nguyền rủa, sau đó hung hăng đâm kim vào đầu nó.

Mấy ngày nữa là đến kì thi tháng. Sáng nay giao thảo vẫn còn tốt, đột nhiên buổi chiều lại hoa mắt chóng mặt, lại còn sốt cao. Miễn cưỡng lắm mới hoàn thành được bài thi, kiểm tra xong thì lập tức vào viện truyền nước.

Khi có bảng thành tích, quả nhiên thành tích của giáo thảo giảm sút, thứ hạng xếp ở giữa.

Tiểu Tuấn âm thầm đắc ý, phát hiện người trong lòng vừa tan học đã chạy đến bệnh viện thăm nom.

Giờ phút này, cậu ta đột nhiên nhận ra —— chỉ cần giáo thảo còn tồn tại, thì người trong lòng sẽ không đoái hoài gì đến cậu ta.

Tối hôm đó, Tiểu Tuấn lại mở ngăn kéo ra, lấy gắn vào búp bê nguyền rủa. Sau đó, cậu ta tàn nhẫn đâm vào tim búp bê. Sợ nguyền rủa không có hiệu quả, cậu ta còn đâm liên tiếp nhiều nhát.

Kế tiếp, cậu ta trốn ở một góc, chờ trò hay.

Ai ngờ qua hai ngày, vẫn không có tin tức gì. Tiểu Tuấn đứng ngồi không yên, đầu suy nghĩ rất nhiều thứ. Cậu ta nghĩ, có lẽ là dùng hai lần rồi nên búp bê nguyền rủa đã hết tác dụng; sau đó lại nghĩ, có phải sổ lần đâm vào tim không đủ nhiều, cần đâm mạnh hơn nữa.

Đang suy nghĩ miên man thì cậu ta chợt thấy có gì đó là lạ. Vừa ngẩng đầu liền thấy có một bóng dáng khổng lừa vừa khéo rơi xuống người cậu ta......

Thì ra vào lần nguyền rủa thứ ba, tóc của Tiểu Tuấn đã rơi xuống ngăn kéo rồi hoà lẫn vào đó. Tóc được gắn trên búp bê nguyền rủa, những nhát đâm vào tim, những việc hắn làm chính là tự hại chính mình.

Một học sinh thi rớt, nhất thời luẩn quẩn trong lòng nên nhảy lầu tự tử. Tiểu Tuấn trùng hợp đứng ở dưới lầu, chịu liên lụy, ngoài ý muốn chết đi."

Nói đến đây, Adam cố tình dừng lại một lát, chậm rãi phun ra mấy chữ, "Hại người là hại mình."

Vân Lạc im lặng trong một lát. Không biết tại sao khi nghe xong chuyện ma mà số 1 và số 2 kể cô lại không sợ chút nào, thậm chí còn muốn cười —— từ đầu tới đuôi đều là kịch bản, kể được một nữa là đã có thể đoán được kết cục rồi, chả có gì đáng sợ.

Nhưng thấy không khí khá nặng nề nên cô đành nhịn xuống.

Lấy lại bình tĩnh, Vân Lạc bắt đầu thấp giọng kể, "Có một trò chơi tên là Tập hợp một trăm câu chuyện siêu nhiên[1], thể loại chơi như sau. Thắp 100 ngọn nến ( hoặc đèn ) lên trước, sau đó mọi người thay phiên kể một câu chuyện kỳ lạ mình từng trải qua. Kết thúc một câu chuyện thì liền thổi tắt một ngọn nến."

"Câu chuyện thứ 100 là do người bày ra trò này kể. Khi ngọn nến cuối cùng bị thổi tắt, tất cả mọi người sẽ bị mang đến địa ngục!"

"Thì ra người bày ra trò chơi chính là tiểu quỷ ở địa ngục biến thành, nó sẽ biến thành dáng vẻ của những người quen để dẫn dắt mọi người chơi trò Tập hợp một trăm câu chuyện siêu nhiên."

Vân Lạc từ tốn kể, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người chơi số 1.

Lúc vào phó bản, cô đã thấy bối cảnh này rất quen. Sau đó lại nghĩ, chỉ cần đốt vài ngọn nến lên, vây quanh nhau ngồi kể chuyện thì liền giống hệt câu chuyện xưa về Aoandon[2] rồi?!

Trong trò Vô Hạn Cầu Sinh, BOSS có thể là quỷ, cũng có thể yêu quái. Nếu BOSS phó bản lần này là yêu quái Aoandon, cô cũng không thấy lạ.

Chính vì vậy, cô phá lệ chú ý số 1 Cỏ Bốn Lá, và số 5 Hoa Nguyệt Dạ.

Trong truyền thuyết, Aoandon bị đồn đoán là "Thứ tô điểm cho trò Tập hợp một trăm câu chuyện siêu nhiên, nó cầm theo một cái đèn màu xanh".

Cũng có người nói, Aoandon là tiểu quỷ ở địa ngục, cầm theo một cái đèn màu xanh.

Còn có cách nói khác là Aoandon là nữ yêu quái thích nghe chuyện xưa.

Hơn nữa cũng có nhắc nhở là, "BOSS thích nghe chuyện ma, cũng thích kể chuyện ma." Vân Lạc cho rằng, BOSS nữ là khá cao.

Nói cách khác, người chơi nữ có hiềm nghi nhiều nhất.

Nếu không có gì bất ngờ thì BOSS hẳn là một trong hai người số 1 Cỏ Bốn Lá hoặc số 5 Hoa Nguyệt Dạ.

Cỏ Bốn Lá nghe xong câu chuyện ma thứ ba thì tay đã run run. Ai nghe về truyền thuyết của Aoandon cũng sẽ cầm lòng không đậu mà liện hệ đến tình huống hiện tại.

Vân Lạc cau mày. BOSS phó bản thích chuyện ma, chắc không đến nỗi sợ run bần bật vậy đâu ha. Không lẽ không phải Cỏ Bốn Lá?

=====

[1] Nguyên văn: 百物语 = Hyakumonogatari Kaidankai (百 物語 怪 談 会) = Tập hợp một trăm câu chuyện siêu nhiên. Đây là một trò chơi lấy cảm hứng từ Phật giáo, phổ biến vào thời Edo của Nhật Bản. Các bạn có thể tìm hiểu thêm trên Wikipedia.

[2] Aoandon: Sau khi kể xong 100 câu chuyện trong trò Hyakumonogatari Kaidankai, quỷ Aoandon sẽ xuất hiện. Tìm hiểu thêm trên Wikipedia nếu các bạn hứng thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top