Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#23. Chơi Trốn Tìm [4]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[☆Đừng ai ghét bỏ ai]

"Sao vậy?" Thấy người tới vẫn giữ im lặng, Truy Phong không khỏi dò hỏi.

Sắc mặc Vân Lạc nghiêm túc, không nói lời nào liền rời đi.

"Móa!" Truy Phong còn tưởng có thể lấy được manh mối gì đó, ai ngờ đối phương nói đến là đến, nói đi là đi, cực kỳ dứt khoát.

Đột nhiên, vẻ mặt hắn cứng đờ. Sau khi người này vào đây thì chỉ xem đại vài đôi, không lẽ là chỉ đi ngang qua thôi? Sau đó thấy manh mối quá khó tìm, trong phòng lại có người chơi khác, vì thế liền rời đi, đến phòng trống không có ai?

Truy Phong, "......"

Càng nghĩ càng cảm thấy đúng.

"Còn tưởng là cao thủ, thì ra cũng chỉ là đồ bỏ." Lẩm bẩm một câu, Truy Phong tiếp tục vùi đầu tìm kiếm.

**

Ra khỏi phòng số 2 bên phải, Vân Lạc đến phòng số 1 bên trái.

Vào cửa vừa thấy liền thấy trong phòng có vài ngăn tủ, bên trong treo đầy quần. Nhìn sương sương cũng biết khoảng trăm chiếc.

Mà vẻ mặt Liệt Nhật Đương Không thì đang buồn bực, khổ sở bực tức lấy từng chiếc quần xuống để tìm kiếm manh mối.

Vân Lạc khẽ thở dài, lặng lẽ thối lui. Sau đó, cô đến phòng số 2 bên trái.

Mở cửa phòng ra, hàng trăm chiếc áo khoác hiện ra trước mặt cô. Từng chiếc được treo gọn gàng ngăn nắp trong tủ, số lượng nhiều, đủ để cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Đến lúc này, Vân Lạc hoàn toàn hiểu ra luật chơi của màn phó bản này.

Bốn căn phòng được chất đầy quần áo và phụ kiện. Các manh mối được giấu trong đó, người chơi phải dành nhiều thời gian để tìm kiếm.

Lỡ như bỏ sót một manh mối nào đó, khi muốn kiểm tra lại lần nữa thì lại phải hao công tốn sức.

Dù tìm được hết manh mối trong đó thì người chơi vẫn khó mà đoán ra chỗ trốn của BOSS. Vì một manh mối thường sẽ phù hợp với nhiều đồ vật khác. Chỉ khi nắm giữ nhiều hơn một manh mối thì người chơi mới có thể tìm được đặc điểm phù hợp với chỗ BOSS trốn.

Nhưng hiện thực là trừ khi người chơi có vận may trời ban thì may ra còn có thể tìm được chỗ BOSS trốn, nếu không thì phải mất ba đến bốn mươi phút mới tìm được manh mối. Trước khi tìm xong manh mối ở hai địa phận thì một ngày cũng đã trôi qua mất rồi.

Nếu ban ngày không tìm được nhiều manh mối rồi phân tích ra đáp án chính xác, thì mọi thứ sẽ tự động làm mới vào ban đêm để đưa ra manh mối mới.

Ngoài ra, manh mối về chỗ trốn của BOSS chỉ có hạn trong ngày, một khi đã qua ngày hôm sau, thì mọi thứ lại bắt đầu lại từ đầu.

Nếu không phải tay chân cô lanh lẹ tìm kiếm được hai địa phận, vận may cũng ổn áp, tìm được manh mối trùng khớp với chỗ mà BOSS trốn, thì lúc này đứng nói đến chuyện vượt ải, sợ rằng phó bản này chơi thế nào cô cũng không biết.

Đồng thời, Vân Lạc cũng hiểu ra, vì sao BOSS lại nhấn mạnh là không được giúp người chơi khác tìm cậu. Trong phó bản này, nếu không có người khác đánh thức, xác xuất gặp phải thảm kịch là rất cao.

Có lẽ là Babylon muốn cùng người chơi vui đùa thật vui vẻ, nên không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy.

Nghĩ vậy, Vân Lạc không khỏi thương cảm cho những người chơi khác.

Thương cảm thì thương cảm nhưng cô không định nhúng tay vào. Trò chơi mà, luôn có những trải nghiệm khác nhau.

Xét đến việc BOSS Babylon thích chơi trốn tìm, hơn nữa mỗi ngày còn đổi một chỗ trốn, Vân Lạc đoán, trả lời đúng chỗ BOSS trốn ba lần chắc sẽ nhận được đạo cụ.

Nhìn căn phòng đầy áo khoác, cô vén tay áo lên, cam chịu tìm kiếm manh mối.

**

Đêm dần tàn, ngày lại đến.

Ngày thứ nhất, Bell tìm kiếm sáu bảy chục chiếc ba lô. Buổi tối đầu tiên, cô ta cũng đã tìm xong hết, tổng cộng được ba manh mối. Lần lượt là "Babylon thường xuyên ở phòng khách", "Chỗ trốn có chất liệu nhẵn bóng", "Babylon bị màu đỏ vây quanh".

Bell không hề biết BOSS đã chuyển chỗ, lòng tràn đầy vui mừng, thầm nói tìm xong rồi!

Công việc nhàm chán rất dễ khiến người ta cảm thấy buồn chán. Cô ta ngáp một cái, chậm rì rời đi.

Trong phòng khách, Liệt Nhật Đương Không và Truy Phong đang tụm lai, nhỏ giọng nói chuyện.

Dáng vẻ của Truy Phong đầy lão làng, "Muốn hợp tác hả? Được thôi, chia sẻ manh mối, cậu nói trước."

Liệt Nhật Đương Không kiên quyết từ chối, "Lỡ sau khi tôi nói xong cậu lại chơi xấu thì sao?"

"Giữa người và người với nhau tin tưởng chút không được hả?" Truy Phong vô cùng bất lực.

"Đâi có." Liệt Nhật Đương Không lạnh nhạt, kiên trì nói, "Cậu nói trước."

"Không đó." Truy Phong không chút do dự từ chối.

Hai người xả qua xả lại, không ai nhượng bộ ai. Từ giây từng phút trôi qua, cục diện bế tắc.

Cuối cùng, Liệt Nhật Đương Không đề nghị, "Tìm giấy bút, viết manh mối ra, sau đó trao đổi. Được đúng không?"

Truy Phong nghĩ nghĩ, đồng ý.

Mở ngăn kéo ra, bên trong có giấy ghi chú, bút cũng có.

Hai người ngồi trên bàn, tránh né nhau mà viết.

Liệt Nhật Đương Không cầm bút lên, hơi do dự. Anh ấy có vài manh mối lận, nên trao đổi cái nào đây? Tốt nhất nên trao đổi manh mối mà đối phương nhìn vào cũng không hiểu, suy nghĩ rộng mở, anh ấy tìm được một manh mối tốt.

Suy xét một lát, cuối cùng anh ấy cũng viết xuống

Bên kia, ánh mắt Truy Phong chợt lóe, nảy ra ý hay.

Chốc lát sau, hai người gần như dừng bút cùng một lúc.

"Trao đổi đi." Truy Phong gấp mảnh giấy lại, cầm trên tay.

Liệt Nhật Đương Không đứng đối diện, nắm chặt tờ giấy đã được gấp lại trong tay, cảnh giác dò hỏi, "Đổi sao?"

Dáng vẻ đó y hết có người đang muốn lừa gạt anh ấy vậy.

Truy Phong suy nghĩ một hồi, đề nghị, "Phòng ngừa có người chơi xấu, ném giấy trên mặt đất."

Liệt Nhật Đương Không suy tư một lát, cảm thấy việc này có khả thi, gật đầu đồng ý, "Ok."

Vì thế hai người bọn họ chậm rãi ngồi xổm xuống, ném giấy ra đất, cũng âm thầm nhìn chằm chằm đối phương.

Nhưng sau khi tờ giấy rơi xuống, hai người không hẹn mà cùng đặt tay trên giấy, sợ đối phương giở trò.

Ý thức được hành vi hai người giống nhau, Liệt Nhật Đương Không lập tức cạn lời, cười ra tiếng, "Thương lượng sắp mười phút, một manh mối cũng chưa trao đổi xong. Nếu không muốn trao đổi thì cần gì lãng phí thời gian? Không bằng mỗi người tự đi tìm manh mối cho rồi."

"Muốn đổi mà, không phải tâm ý tương thông à?" Truy Phong mặt đầy vô tội, thậm chí còn lén lút dậm chân, "Nếu cậu chịu nhường một bước, nói manh mối ra trước thì đã sớm xong việc."

Liệt Nhật Đương Không sờ mũi, không hé răng. Đó, hai người tính giống nhau, đừng ai ghét bỏ ai.

Anh ấy không muốn phí lời nữa, thúc giục, "Nhanh trao đổi đi, xong rồi còn phân tích nữa."

Có lẽ hai người đều không muốn phí thời gian, lần này, trao đổi thuận lợi.

Truy Phong bắt được tờ giấy, lập tức mở ra xem. Chỉ thấy bên trong viết, "Lượt hai chơi oẳn tù tì, Babylon thích ra bao."

Nhắc nhở của trò chơi sao? Ánh mắt hắn lộ ra vài phần suy tư.

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng quát lớn, "Khốn nạn! Mày chơi cái trò gì vậy?"

Liệt Nhật Đương Không giận dữ muốn xông tới PK một trận.

Chỉ thấy tờ giấy trong tay anh ấy là dòng chữ, "Không thể không đề phòng lòng người."

Làm lãng phí thời gian của ông đây, vậy mà lại nhận được một lời "Nhắc nhở", Liệt Nhật Đương Không gần như muốn nổi điển.

Truy Phong liên tiếp lui vài bước, miệng thì hùng hồn đầy lý lẽ, nhanh chóng nói, "Để phòng hờ thôi mà. Tôi chỉ không muốn bị lừa gạt thôi. Giờ tôi nói nè, BOSS Babylon trốn ở phòng khách."

"Thật sao?" Liệt Nhật Đương Không bán tín bán nghi. Thật sự là Truy Phong không đáng tin cậy, nói chuyện không hề đáng tin.

"Manh mối đã đến tay lừa cậu làm gì?" Truy Phong bĩu môi, không chút để ý nói, "Nếu cố ý lật lọng, trực tiếp làm lơ cậu là được rồi, dù sao người chơi cũng không tấn công nhau được."

Vẻ mặt Liệt Nhật Đương Không hòa hoãn. Anh ấy nghĩ, cũng có lý.

Ngừng một lát, Truy Phong không quá yên tâm mà dò hỏi, "Hẳn là cậu không viết manh mối giả cố ý lừa tôi chứ?"

Liệt Nhật Đương Không liếc mắt, khinh thường nói, "Cậu cho rằng tôi là cậu à?"

Hai người đứng trong một góc, bắt đầu phân tích manh mối có được, dần dần chìm sâu vào suy nghĩ.

Bell đứng cạnh nhìn, hoàn toàn cạn lời.

Hai người này ngươi gạt, ta hố, ầm ĩ qua lại hơn mười phút, kết quả chỉ trao đổi được một cái manh mối. Nếu đi tìm kiếm, chắc có thể đã tìm ra manh mối. Còn chắc trăm phần trăm manh mối là đúng, không cần lo bị hố.

Lắc đầu vài cái, Bell không còn trông mong vào IQ của hai đồng đội này.

Cô ta từ từ đi đến chỗ hai người kia, giọng nói vừa phải, "Vân Lạc đã vượt ải rồi, hai ở đây hố nhau vui lắm à?"

Liệt Nhật Đương Không, "......"

Truy Phong, "......"

Mọi người đều biết, một phó bản chỉ có một người chơi hoặc một tổ đội đoạt được đánh giá A. Sau đó, những người khác có vượt ải, dù xuất sắc đến đâu cũng chỉ được loại B.

Liệt Nhật Đương Không vẻ mặt vô tội, "Vân Lạc? Là người chơi thứ tư hiện không có mặt ở đây ấy hả? Tôi chỉ gặp cô ấy lúc vào phó bản thôi, sau đó vẫn chưa gặp lại, không hề biết cổ đã vượt ải."

Khóe miệng Truy Phong giật giật, hắn thì đã gặp Vân Lạc, còn nhận thấy hành động của đối phương hơi kì lạ, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến việc cô đã vượt được ải.

Hiện giờ được nhắc nhở, hắn lập tức thấy không thích hợp —— Giá trị sinh mệnh của Vân Lạc vẫn nguyên vẹn, không bị tấn công, chính xác là không hề bình thường.

Sau đó, Bell thong thả nói, "Người vượt ải đầu cũng đã có, chúng ta cạnh tranh cũng chẳng ý nghĩa gì, hợp tác vượt ải đi?"

Truy Phong nói thầm, "Sớm biết danh hiệu vượt ải đầu đã bị đoạt thì còn mù quáng lăn lộn làm gì."

"Bỏ đi, giờ hợp tác cũng chưa muộn." Liệt Nhật Đương Không quyết định không so đo hiềm khích trước đây, "Cùng tập hợp manh mối lại rồi phân tích, giống nhau là vượt ải được rồi."

Nhưng vừa định đến gần Bell thì anh ấy liền dừng bước, đột nhiên ngẩng đầu, nghi ngờ nói, "Không lẽ đây là chiêu lừa lọc mới, cố ý lừa gạt manh mối của người khác?"

Cẩn thận nghĩ lại, vượt phó bản thường trong một ngày, sao có thể? Hơn nữa người chơi tên Vân Lạc này...... Má nó! Người đó là người chơi cấp 2 duy nhất trong bốn người!

Liệt Nhật Đương Không càng nghĩ càng hoảng hốt, nhịn không được lui vào góc.

Bell thầm than trong lòng, có được lòng tin của một người cũng thật khó. Lạnh nhạt lên tiếng, "Tôi không lừa bạn. Vân Lạc còn trong phó bản đó, không tin thì bạn đi từng phòng tìm thử coi."

Không ngờ, Truy Phong phụ họa theo, "Buổi tối thứ nhất tôi có gặp Vân Lạc, đầy máu, không bị tổn hại gì."

"Lúc ấy vội vã tìm manh mối nên không để tâm. Giờ nghĩ lại thì thấy bất thường."

"Buổi tối thứ nhất, người chơi chơi oẳn tù tì và trốn tìm với BOSS, sao cô ta lại không bị gì cả? Giải thích hợp lý nhất là cô ta đã vượt ải."

Nói đến này, Truy Phong rất ảo não. Người vượt ải đầu là hắn mới đúng, không biết hắn đã trả lời sai chỗ nào!

Liệt Nhật Đương Không sợ bị hố, thà tìm từng phòng cũng muốn tận mắt chứng kiến nhân vật đầy máu kỳ tích.

Lúc vào phòng số 2 bên trái, thấy điểm sinh mệnh của Vân Lạc vẫn là 200, đang ở kiểm tra áo khoác, lúc này anh ấy mới yên lòng, lặng yên không một tiếng động trở lại phòng khách, trịnh trọng đồng ý, "Ok, chúng ta hợp tác đi."

Bell vừa định nói chuyện, lại bị Truy Phong đánh gãy. Hắn ngạc nhiên nói, "Không cần phải vậy. Vân Lạc đã vượt ải, vẫn còn trong phó bản, trực tiếp hỏi cô ta là được rồi?"

Bell thập vô cùng bất lực, "Tôi đã hỏi rồi, cô ta không chịu nói, kêu tôi tự phân tích."

Nghe vậy, Truy Phong cảm thấy thất vọng, đành phải gạt bỏ suy nghĩ đi lối tắt.

=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top