Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#85. Đoàn Kịch Rối Gỗ [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆[Lại Còn Cười]

Hai người cùng nhau tìm khoảng mười phút, cuối cùng cũng tìm được quyển tạp chí đang được kê dưới chân bàn.

Mở ra liền thấy "Ông chủ quản rượu họ Tằng, được mọi người gọi thân mật là Tằng đại thúc. Trước kia có hai cửa hàng buôn bán rất phát đạt."

"Nhưng ngày vui chóng tàn. Vì tuổi ngày một cao nên Tằng đại thúc mắc bệnh đãng trí của tuổi già. Việc đang làm trên tay đột nhiên không nhớ rõ, sau đó cũng không thèm bận tâm mà bắt tay làm việc khác."

"Chính vì vậy mà khách hàng thường uống phải rượu có chìa khóa, khối gỗ, vụn sắt. Kể từ ngày Tằng đại thúc ngâm rượu bằng rắn độc rồi tự khiến mình nhập viện do thử rượu thì không ai dám tiếp tục đến cửa......"

Kết thúc phần văn bản là những hình ảnh minh họa.

Đọc xong, Tứ Bề Thọ Địch lập tức phản ứng "Nói cách khác, có rượu có độc và có rượu không có độc."

"Trong tạp chí ghi vậy, nhiều khi cái nào có độc cái nào không có độc đến cả người ngâm rượu là Tắng đại thúc cũng không biết." Tam Tâm Nhị Ý nhịn không được thở dài.

Cuối cùng thì đây cũng chỉ là rối gỗ tuổi về già đãng trí không nhớ rõ trong quá trình ngâm rượu mình đã cho thứ gì vào mà thôi.

"Cũng may là tao với mày chọn đúng." Giọng điệu Tứ Bề Thọ Địch buồn tẻ. Vẻ mặt âu sầu nói "Mà tao thấy mọi chuyện nó cứ là lạ sao á."

"Màn phó bản này rõ ràng bảo mình phải tìm ra thân phận thật sự của BOSS nhưng đi một mạch chỉ toàn gặp những con rối gỗ lạ lùng. Rốt cuộc nó có liên quan gì đến BOSS chứ?"

"Ban đầu tao có nghĩ đến việc BOSS là một trong những rối gỗ của đoàn kịch đang âm thầm lẫn trốn giữa những con rối gỗ bình thường khác. Nhưng càng về sau càng thấy không đơn giản như vậy. Manh mối chỉ là dòng giới thiệu về những chuyện rối gỗ đã trải qua thì phân biệt giữa BOSS với rối gỗ bình thường bằng cách nào?!"

Tứ Bề Thọ Địch càng nói càng nhụt chí, cuối cùng gục đầu, uể oải không thôi.

Tam Tâm Nhị Ý trầm ngâm một lát, đột nhiên ánh mắt lóe lên "Mày có nhớ độc nhãn long từng được mệnh danh là thuyển trưởng tàu hải tặc "Kẻ Báo Thù", ngoài ra còn là rối gỗ được yêu thích thứ ba của đoàn kịch không?"

"Thì sao?" Tứ Bề Thọ Địch không hiểu ý đồng đội là gì.

"BOSS phó bản có năng lực mạnh nhất, nên có lẽ sẽ là rối gỗ được yêu thích nhất!" Một lời của Tam Tâm Nhị Ý thật khiến người khác kinh ngạc.

Tứ Bề Thọ Địch sửng sốt, sau đó bừng tỉnh "Có lý! Vậy mới giải thích được tại sao mỗi phòng đều chỉ có một quyển tạp chí miễn cưỡng có thể xem là manh mối."

Dù là sự tích về cuộc đời hay tính tình đều viết qua loa lấy lệ. Thật ra điều quan trọng là thứ hạng yêu thích trong đoàn kịch! Không phải xếp hạng nhất thì không phải nhân vật họ muốn tìm.

Tứ Bề Thọ Địch cảm thấy suy nghĩ đã thông suốt nên tiện đà thúc giục "Đi thôi, đi phòng khác xem thử."

Tam Tâm Nhị Ý gật đầu đồng ý.

**

Vân Lạc nghỉ ngơi đủ rồi liền đi một vòng khán đài. Đi được nửa đường thì hình như cô đạp phải thứ gì đó nên không khỏi cúi đầu nhìn.

Là một quyển tạp chí, chắc khoảng hai mươi trang.

Vân Lạc lật đại vài trang, ánh mắt đột nhiên dừng tại một điểm.

Trên giữa trang giấy được viết những dòng giới thiệu "Vai hề, không ai biết rõ tên họ, chỉ biết hàng ngày nó luôn hóa trang thành vai hề và làm trò để bọn trẻ vui vẻ."

"Vai hề thường nói tiếng cười xuất phát từ nội tâm của mọi người chính là sự cổ vũ lớn nhất đối với công việc của nó. Còn những thứ khác như lời khen ngợi, hoa tươi hay quà cáp đều có vẻ rất qua loa và hời hợt."

"Vì lẽ đó, cuối cùng nó đã trở thành nhân vật rối gỗ được hoan nghênh thứ hai tại đoàn kịch, cũng nhận được rất nhiều sự yêu mến của mọi người."

Nét mặt Vân Lạc hiện lên vẻ suy tư "Vai hề nhận được rất nhiều sự yêu mến của mọi người nhưng chỉ có thể xếp hạng hai mà thôi? Vậy xếp hạng nhất là nhân vật thần tiên nào đây?"

Gần như trong chớp mắt trong đầu đã hiện ra đáp án là BOSS phó bản. Toàn bộ phó bản đều là địa bàn của BOSS, đương nhiên nó sẽ là nhân vật cừ khôi* nhất.

*Nguyên văn: lợi hại => Do từ lợi hại xuất hiện nhiều quá nhưng đa phần người Việt mình không dùng theo từ này nhiều nên phần lớn mình đều edit theo ngữ cảnh hoặc từ ngữ mình thấy phù hợp. Bạn đọc có góp ý gì thì để lại bình luận cho mình nhé!

"Nói cách khác, tìm được BOSS là đồng nghĩa với việc tìm được nhân vật rối gỗ được yêu thích nhất trong đoàn kịch." Vân Lạc cúi đầu, hơi thất thần.

Thật lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, rồi xem lại những dòng giới thiệu một lần nữa.

"Vai hề thường nói tiếng cười xuất phát từ nội tâm của mọi người chính là sự cổ vũ lớn nhất đối với công việc của nó. Còn những thứ khác như lời khen ngợi, hoa tươi hay quà cáp đều có vẻ rất qua loa và hời hợt."

"Hèn chi khen thế nào nó cũng chẳng vừa lòng." Lúc này Vân Lạc mới nhận ra "Đại khái là do trong lúc xem màn biểu diễn thứ ba mình đã nở nụ cười trong vô thức nên sau đó vai hề mới hài lòng bỏ đi."

"Chỉ khi nào thỏa mãn được mục đích riêng của rối gỗ thì nó mới buông tha người chơi sao ta?"

Vân Lạc vừa lầm bầm vừa rảo bước đi ra khỏi khán phòng, bắt đầu thăm dò ở nơi khác.

**

Ở một nơi khác, Dạ Vũ Vi Lương vừa thoát khỏi cô nàng ép chọn hoa không lâu thì liền gặp phải ông chủ quản rượu ép uống rượu, trong lòng điên cuồng spam "má nó".

Tằng đại thúc vô cùng nhiệt tình đẩy rượu về phía người chơi.

Chạy trốn hả, đương nhiên là không dám. Thứ nhất là chạy không thoát, thứ hai lỡ BOSS tức giận khiến cờ tử vong bị kích hoạt thì sao?

Thế là Dạ Vũ Vi Lương chỉ có thể căng da đầu chọn đại rượu thù du sau đó một hơi uống cạn.

Giây tiếp theo, hệ thống thông báo "Rượu chứa thành phần không biết tên khiến sức khỏe của bạn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, giá trị sinh mệnh bị trừ 100."

Dạ Vũ Vi Lương "!!!"

Cứ vậy mà trừ điểm sinh mệnh, máu của cô ấy đâu còn bao nhiêu đâu!

May mà sau khi uống rượu xong Tằng đại thúc không thèm để ý đến người chơi nữa.

Dạ Vũ Vi Lương nhẹ nhàng thở ra.

**

Dạ Vũ Vi Lương nhanh nhẹn tìm khắp đoàn kịch trong thời gian cực nhanh. 

Cô ấy phát hiện đoàn kịch tổng cộng có năm địa điểm. Phòng kịch, phòng chờ, phòng kho, tiệm hoa và quán rượu.

"Phòng kho có một đám rối gỗ, tiệm hoa có tiểu cô nương đưa hoa, quán rượu có ông chủ đưa rượu, phòng chờ có hải tặc, phòng kịch có thứ gì?" Dạ Vũ Vi Lương vừa suy đoán vừa đi vào khán phòng.

Ai ngờ vừa đến gần sân khấu liền thấy một con rối gỗ từ trên dây thừng lao về phía Tam Tâm Nhị Ý một cách hung tợn.

Dạ Vũ Vi Lương trốn ở chỗ xa âm thầm quan sát, phòng ngừa rối gỗ phát hiện ra cô ấy rồi lại dây dưa.

Một cái lao đến này giá trị sinh mệnh trừ đi 50.

Tam Tâm Nhị Ý mồ hôi lạnh ròng ròng. Giá trị sinh mệnh vốn không còn nhiều lắm do trước đó đã bị độc nhãn long và tiểu cô nương ( ép ) đưa hoa tấn công. Giờ gặp phải vai hề và bị tấn công liên tiếp ba lần trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Mắt thấy giá trị sinh mệnh đã bị trừ 100, hắn ta nhịn không được la lớn "Tôi quyết định sử dụng đạo cụ phòng ngự."

Âm thanh hệ thống vang lên "Người chơi quyết định sử dụng đạo cụ phòng ngự ( đã khóa ), được miễn 50 điểm sát thương."

"Lưu ý, sau khi chống đỡ 50 điểm sát thương, đạo cụ phòng ngự tự động biến mất."

Tam Tâm Nhị Ý thở phào một hơi, lúc này mới cảm nhận được một chút cảm giác an toàn.

Khóe mắt thoáng nhìn đồng đội, hắn ta liền đen mặt, tức giận nói "Tại sao rối gỗ vai hề không tấn công mày gì hết vậy?!"

Hai đứa ngồi gần một chỗ nhưng cớ gì vai hề lại chỉ nhắm chuẩn một mình hắn ta mà tấn công vậy chứ! Về phần Tứ Bề Thọ Địch thì hoàn toàn bị xem nhẹ chẳng khác nào vô hình.

Tứ Bề Thọ Địch nhún vai, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ "Tao cũng không biết."

Đáy mắt Tam Tâm Nhị Ý hiện lên sự nghi hoặc. Nếu không phải hai đứa đều quen biết và cùng tổ đội đi phó bản thì hắn ta đã cho rằng thằng quỷ này đang cố ý chơi mình.

Rõ ràng đều là khen vai hề tài giỏi nhưng nó cứ vờ như không nghe thấy, còn đánh hắn ta hoài không thôi......

Trong lòng Tam Tâm Nhị Ý rất khó chịu, vẻ mặt cũng khó coi.

Thực tế thì Tứ Bề Thọ Địch cũng cảm thấy lạ lùng "Cũng đều khen như nhau mà tại sao nó không chịu tha cho mày? Không lẽ là nghe không có ý tốt?"

Tam Tâm Nhị Ý "......"

Hắn ta không còn lời gì để nói, cảm thấy lời này nghe cũng có lý.

Ngay lúc vai hề bắt đầu biểu diễn màn tiếp theo, Tam Tâm Nhị Ý vắt hết óc và dùng hết thủ đoạn của bản thân để khen.

"Wow, thật là hay quá đi!"

"Cú thổi đẹp quá, tôi muốn trở thành fan não tàn của bạn."

"Bong bóng cầu vồng quá xuất sắc!"

Vân Lạc muốn trở lại khán phòng để ngồi phân tích tình hình, ai ngờ vừa đi đến cửa thì liền thấy Dạ Vũ Vi Lương đang trốn trong một góc nhìn trộm cái gì đó. Trong phòng thì có người không ngừng khen lấy khen để đến phát cuồng.

Nhưng mà, vẻ mặt của vai hề vẫn 'siêu khó chịu' như cũ, "Sao vậy, sao mày không cười lẹ đi", "Sao không chọc cười mày được vậy, bực cái mình".

......

Lúc này, Vân Lạc mới nhìn về phía Tam Tâm Nhị Ý, ánh mắt ẩn chứa sự thương hại. Trong lòng thì đang nghĩ, ông tướng này càng khen dữ dội thì càng làm NPC không cảm nhận được thành ý.

Vai hề đổi trò khiến người xem vui vẻ. Thuần hóa sư tử, nhảy vòng tròn lửa, lắc vòng, chiêu gì cũng đã lấy ra nhưng người nào đó vẫn mãi không chịu cười một cái hãnh diện nào hết!

Tam Tâm Nhị Ý liên tục bị tấn công, đạo cụ phòng ngự đều tan tành, giá trị sinh mệnh sắp về không, còn cười gì nổi nửa sắp khóc đến nơi rồi.

Cuối cùng, hắn ta không trông mong đến việc xa tầm với như là vượt ải nữa, đột nhiên nhào về phía trước muốn kéo rối gỗ xuống nước trước khi đi đời.

Tứ Bề Thọ Địch hoảng sợ. Đồng đội đột nhiên chạy tới đánh lén NPC, anh ta có thể bị coi là đồng lõa hay không? Nghĩ đến đây anh ta liền vụt chạy ra ngoài với khoảng cách khá xa.

Rối gỗ vai hề đứng im tại chỗ, nhún nhẹ mũi chân, chân còn lại đáp trên mặt Tam Tâm Nhị Ý.

Tam Tâm Nhị Ý ngã xuống đất, không còn bò lết gì nổi nữa.

Sau đó, vai hề đi đến gần người chơi, lấy hai tay kéo khóe miệng người chơi lên.

Ngay sau đó, Tam Tâm Nhị Ý không thể không lộ ra 'hai lúm đồng tiền như hoa'.

Tam Tâm Nhị Ý "......"

Người chơi vây xem "......"

Đoàn kịch rối gỗ đứa này càng hung tàn hơn đứa kia, vai hề là dữ nhất trong đám đó.

Tam Tâm Nhị Ý vừa định kháng cự nhưng không ngờ vai hề dùng sức quá nên kéo giãn cơ mặt.

Vì thế giây tiếp theo hắn ta mang theo gương mặt tươi cười vô cùng quái gỡ hóa thành tia sáng trắng.

Dạ Vũ Vi Lương trầm ngâm một lát, thử thăm dò nói "Rối gỗ vai hề trước mặt là BOSS phó bản?"

Vừa dứt lời, hệ thống thông báo "Người chơi đoán sai, còn lại hai lần cơ hội."

Đã đoán sai?

Dạ Vũ Vi Lương có hơi uể oải. Manh mối quá ít, đáp án quá khó đoán, cũng không biết khi nào mới có thể vượt ải.

Vốn dĩ cô ấy còn cảm thấy kỳ lạ tại sao phó bản không quy định thời gian. Mãi đến giờ phút này cô ấy mới tỉnh ngộ, không quy định thời gian do độ khó quá cao, nếu quy định thời gian sợ là vào phó bản không bao lâu thì người chơi đã tức giận thoát ra hết.

Hiện giờ chỉ còn lại ba người chơi đang tụ hợp tại sân khấu.

Vân Lạc hỏi trước "Trao đổi manh mối không?"

Sau khi tìm ở khán phòng xong cô cũng có tìm ở một phòng khác, cô đã sức cùng lực kiệt, không muốn động đậy nữa.

Tứ Bề Thọ Địch áp sát vách tường lùi hai bước, bất động thanh sắc dò hỏi "Bạn đang nói chuyện với ai?"

"Ai đồng ý trao đổi thì là đang nói với người đó." Vân Lạc lười biếng nói.

Dạ Vũ Vi Lương lòng đầy căng thẳng. Nếu hai người còn lại quăng cô nàng qua một bên tự trao đổi với nhau thì có phải đến đánh giá B cô ấy cũng sẽ không vớt được không?.

Nghĩ vậy, cô ấy vội vàng tỏ vẻ "Mình đồng ý."

Một giọng nam gần như đồng thời vang lên "Tôi đồng ý!"

Vừa dứt lời, Dạ Vũ Vi Lương và Tứ Bề Thọ Địch đối mắt nhau, nét mặt tràn đầy sự phòng bị.

=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top