Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#87. Đoàn Kịch Rối Gỗ [5]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆[Cuối chương có nội dung quan trọng, phải đọc nha!]

Nghĩ lại Dạ Vũ Vi Lương lại nhịn không được giận cá chém thớt* "Đúng là tôi nhất thời sơ sót nhưng sao cô không ngăn lại?"

*Nguyên văn: giận chó đánh mèo

So với việc để cho Tứ Bề Thọ Địch lấy được hạng nhất thì thà rằng cô ấy đưa đánh giá A cho Vân Lạc lấy còn hơn!

Vân Lạc thuận miệng trả lời "Mệt, không muốn nhúc nhích."

Phải biết rằng cô là tới để du lịch, không phải tới để liều mạng. Lỡ như Tứ Bề Thọ Địch thật sự vượt ải đầu tiên thì...... kệ anh ta.

Dạ Vũ Vi Lương còn có thể nói gì nữa đây? Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.

Hai người thật nhanh liền đến phòng tối. Chẳng qua cửa phòng tối chỉ đang khép hờ, thật hiển nhiên đã có người đến trước.

Thôi xong!

Đồng tử Dạ Vũ Vi Lương co lại, vội không ngừng mà đi vào.

Chỉ thấy nhóm rối gỗ NPC đang vừa run bần bật vừa ném đá, cát, đồ trang trí gỗ ra ngoài, hình ảnh rất ư là quen mắt.

Tứ Bề Thọ Địch không hề sợ hãi, sau khi sử dụng đạo cụ phòng ngự thì to gan đi vào phòng tối nhanh chóng tìm kiếm. Mãi đến khi phát hiện một bức điêu khắc to tướng đặt giữa nhà gỗ thì hai mắt anh ta không khỏi sáng lên.

Bức tượng điêu khắc là rối gỗ sinh viên đội mũ họa sĩ. Trên tay cầm một quyển sách tư thế đang đọc, biểu cảm rất tập trung. Rối gỗ và quyển sách trên tay cùng một màu đen, dường như được khắc từ một khối.

Tứ Bề Thọ Địch thử xê dịch, kết quả dễ dàng lấy được quyển sách trên tay nó.

"Không!!" Tận mắt thấy thằng khứa mình ghét lấy được manh mối mấu chốt, mắt của Dạ Vũ Vi Lương muốn rớt cả ra ngoài**.

**Nguyên văn: 目眦欲裂: Rách cả vành mắt (vì giận đến mức trừng to mắt hết cỡ ớ)

Nhưng cô ấy có thể nói gì đây? Là cô ấy không nhớ đến việc quay lại phòng tối tìm manh mối; là cô ấy không phát hiện quyển sách trên bức điêu khắc là tạp chí chứa đựng manh mối; là cô ấy không cẩn thận nói lỡ lời để đối phương có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Nghĩ vậy, lòng Dạ Vũ Vi Lương như tro tàn, tuyệt vọng chờ đợi hình ảnh tia sáng trắng vượt ải.

"Bình tĩnh chút đi, tìm được manh mối mấu chốt không đồng nghĩa với việc chắc chắn sẽ vượt được ải." Vân Lạc chầm chậm lên tiếng nhắc nhở.

Dạ Vũ Vi Lương miễn cưỡng cười cười không tin là thật, cô ấy đang nghĩ Vân Lạc đang tự an ủi bản thân mà thôi.

Ai ngờ Tứ Bề Thọ Địch hả hê mở tạp chí ra nhưng chỉ nhìn chằm chằm trong giây lát rồi nụ cười trên mặt dần vỡ vụn. Nhìn dáng vẻ đó liền biết hiện thực và mộng tưởng cách nhau một khoảng trời.

Dạ Vũ Vi Lương vô cùng tò mò rốt cuộc trên tạp chí đó viết gì.

Vân Lạc thử giao thiệp "Trong đó ghi manh mối gì vậy? Nói ra cùng phân tích thử xem sao?"

"Đừng tới đây." Tứ Bề Thọ Địch như gặp phải đại địch, vẻ mặt vô cùng cảnh giác "Để tôi một mình."

Khi nói chuyện đá rơi xuống như mua. Ba người đều bị trúng đạn không chừa một ai.

Vân Lạc thấy tiếp tục giằng co không phải là biện pháp nên đề nghị "Về lại khán phòng đi? Sẽ không ai làm gì bạn cho đến khi bạn đồng ý chia sẻ manh mối đâu."

"OK, mấy ngươi đi trước đi." Thần kinh Tứ Bề Thọ Địch căng thẳng.

Dạ Vũ Vi Lương và Vân Lạc liếc nhìn nhau, hai người chậm rãi rời khỏi phòng.

Mãi đến khi đã chắc rằng đối thủ cạnh tranh đã rời đi thì Tứ Bề Thọ Địch mới đi ra phòng tối, lưng dựa góc tường, ngơ ngác nhìn tạp chí, vẻ mặt nhanh chóng trở nên mù mờ.

Khi mở tạp chí ra chỉ thấy trên đó viết "Nhân vật được yêu thích nhất Đoàn Kịch Rối Gỗ là con người, tất cả rối gỗ đều vô cùng kính mến hắn."

"Người này không xuất hiện trong Đoàn Kịch Rối Gỗ nhưng tất cả rối gỗ đều biết hắn luôn chú ý đến từng khoảnh khắc di chuyển của nhóm rối gỗ."

"Hắn như một vị thần ban sinh mệnh và ý nghĩa tồn tại cho rối gỗ."

Nhìn những dòng giới thiệu lại lần nữa, Tứ Bề Thọ Địch lại muốn thở dài.

Dùng tay xoa vị trí giữa mày vài cái rồi anh ta mới bắt đầu tổng hợp lại tất cả thông tin hiện có "Trước khi vào phó bản có nghe được nhắc nhở ' Đoán xem ta là ai. '"

"Sau khi vào phó bản dòng chữ to đỏ như máu là ' Khà khà khà, đủ người rồi! Trò hay sắp bắt đầu. '"

"Điều kiện vượt ải là trước khi giá trị sinh mệnh cạn kiệt phải đoán ra thân phận của BOSS. ( Mỗi người chơi có ba cơ hội )"

Sau đó thì sao? Chẳng có sau đó......

Tứ Bề Thọ Địch trầm tư suy nghĩ, lát sau liền có suy nghĩ mới "Tất cả rối gỗ đều vô cùng kính mến hắn, luôn chú ý đến từng khoảnh khắc di chuyển của nhóm rối gỗ, như một vị thần ban sinh mệnh và ý nghĩa tồn tại cho rối gỗ...... Không lẽ BOSS phó bản là chủ của đoàn kịch?!"

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, anh ta lập tức lớn tiếng nói "BOSS phó bản là người chủ đứng sau đoàn kịch này?"

Vừa dứt lời, âm thanh hệ thống cũng vang lên "Người chơi đã đoán sai, chỉ còn lại một cơ hội duy nhất."

Lại sai rồi, ánh mắt Tứ Bề Thọ Địch đen lại, nắm chặt nắm tay.

Lát sau anh ta lại có ý tưởng mới —— BOSS phó bản là người tạo ra rối gỗ!

Nhưng đến hiện tại anh ta đã trả lời sai hai lần rồi. Nếu lần thứ ba vẫn trả lời sai sợ là sẽ bị loại khỏi phó bản.

Tứ Bề Thọ Địch bình tâm nghiêm túc hỏi chính mình có nắm chắc sẽ trả lời đúng không?

Một lát sau liền cười khổ, không hề. Bởi vậy điều hợp lý bây giờ là chia sẻ manh mối, sau đó để người khác đoán sai và dò đường.

Cứ như vậy, nếu người chơi khác trả lời đúng thì anh ta cũng có thể theo đó mà vượt ải; nếu người chơi khác trả lời sai thì ít nhất có thể loại đi một vài đáp án chưa chính xác.

Có được manh mối chung chưa chắc vượt được ải, nhưng đại khái thì tỉ lệ vượt được ải sẽ tăng cao. Nếu cứ cứng đầu cậy mạnh...... chắc chắn chín phần sẽ trả lời sai vào lần thứ ba này.

Suy tính hơn nửa ngày cuối cùng Tứ Bề Thọ Địch than nhẹ một tiếng, quay lại tìm hai người kia.

**

Lúc đó, Dạ Vũ Vi Lương và Vân Lạc mỗi người một chỗ không hề trò chuyện. Về phần rối gỗ vai hề, Dạ Vũ Vi Lương đã đọc tạp chí nên dễ dàng ứng phó và tống cổ đi.

Không biết qua bao lâu, Tứ Bề Thọ Địch tay cầm tạp chí màu đen cũng xuất hiện trước mặt hai người, nụ cười vô cùng bất đắc dĩ "Vân Lạc nói đúng, dù tìm đủ manh mối cũng chưa chắc tìm được đáp án đúng."

Dạ Vũ Vi Lương khẽ nhếch miệng, trên mặt là vẻ ngạc nhiên nói không nên lời.

Vân Lạc nhếch nhẹ chân mày thử thương lượng "Có để ý việc dùng chung manh mối không?"

"Không ngại." Tứ Bề Thọ Địch dứt khoát trả lời. Thực tế thì anh ta không còn gì để mà phải bận tâm đến vấn đề này.

Nhưng ngay sau đó anh ta đã bổ sung thêm "Manh mối có thể cùng dùng nhưng sau khi phân tích được kết quả thì hai người phải đoán trước."

Vân Lạc nhanh chóng ngầm hiểu "Dùng hết số lần đoán rồi à?"

"Dùng hai lần, còn lại một lần cuối cùng." Tứ Bề Thọ Địch cũng không giấu giếm.

"Được thôi." Vân Lạc không bận tâm lắm "Tôi còn ba lần, chắc cũng đủ dùng."

Dạ Vũ Vi Lương rụt mình lại, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của bản thân. Cô ấy cũng chỉ còn lại một lần cơ hội nhưng nếu bây giờ nói ra có thể sẽ bị xa lánh và mất đi cơ hội nhận được manh mối mới. Thế là cô ấy làm như không có gì mà yên vị ngồi trên ghế không nói lấy một lời.

Cô ấy muốn làm người vô hình nhưng người khác lại không chịu buông tha.

Tứ Bề Thọ Địch quay đầu, thử hỏi "Cô thì sao? Còn có mấy lần."

Dạ Vũ Vi Lương ngướng cao cổ ra vẻ kiên cường "Nhiều lắm đó! Còn hai lần!"

"OK." Tứ Bề Thọ Địch gật gật đầu "Vậy đoán theo thứ tự sau Vân Lạc đầu tiên xong đến Dạ Vũ Vi Lương thứ hai rồi lại đến Vân Lạc thứ ba, Dạ Vũ Vi Lương thứ tư, Vân Lạc thứ năm, tôi lần thứ sáu."

Dạ Vũ Vi Lương "......"

Không cẩn thận một cái lại kéo mình xuống hố.

Vân Lạc nhẹ nhàng gật đầu, sảng khoái đồng ý "Không thành vấn đề."

Dạ Vũ Vi Lương vì để xem manh mối mà chỉ có thể căng da đầu bày vẻ "Tôi cũng vậy."

Lòng nghĩ gì thì khó mà nói được.

"Đến mức này rồi thì mọi người đừng giấu diếm nhau nữa, biết cái gì đều nói ra hết đi." Tứ Bề Thọ Địch nhìn về phía Vân Lạc "Đợt trao đổi manh mối lần thứ hai vẫn chưa xong nên giờ đến lượt cô đó."

Vân Lạc buông lỏng tay, vô cùng lưu manh nói "Phó bản tổng cộng có năm bố cục, bạn chiếm được ba quyển tạp chí rồi thì tôi tìm đâu ra manh mối nữa? Thật ra lúc đến lượt mình tôi nghĩ là sẽ chia sẻ với mọi người suy đoán của bản thân mà thôi."

Dạ Vũ Vi Lương "......"

Tứ Bề Thọ Địch "......"

Thì ra cô nàng này cũng chẳng phải người tốt lành gì. Không có manh mối gì trong tay cũng không nói ra mà vẫn mặt dày đi theo hưởng chùa manh mối.

Chẳng qua là do hiện tại là trường hợp đặc biệt vì cơ hội suy đoán còn lại của Dạ Vũ Vi Lương và Tứ Bề Thọ Địch không còn bao nhiêu.

Ngược lại là Vân Lạc còn lại đến ba chưa dùng lần nào. Hai người còn lại không thể so đo với cô những vấn đề khác, chỉ có thể vuốt mặt nể mũi.

Tâm trạng Tứ Bề Thọ Địch lẫn lộn, trầm mặt nói "Cô có cao kiến gì nói nghe thử?"

Thế là Vân Lạc giải bày suy nghĩ của mình từ lúc bắt đầu phó bản đến giờ. Cuối cùng đong đầy cảm xúc nói "Đến khi biết được không ai tìm được quyển tạp chí giới thiệu nhân vật được yêu thích nhất trong đoàn kịch tôi liền dần dần nhận ra phó bản này không dễ như trong tưởng tưởng."

Cô đoán không sai. Tứ Bề Thọ Địch lại muốn thở dài nhưng cũng kiềm chế lại. Anh ta quay đầu hỏi Dạ Vũ Vi Lương "Còn cô thì sao? Còn phát hiện được gì nữa không?"

Manh mối mấu chốt nhất đang nằm trong tay đối phương, Dạ Vũ Vi Lương không muốn lại tiếp tục tranh cãi nên lập tức thành thật trả lời "Đáp án rối gỗ vai hề là BOSS là sai."

"Còn gì khác không?"

"Không." Dạ Vũ Vi Lương trả lời ngang như cua. Lòng thì đang nghĩ nếu nói ra đáp án khác nữa thì chả khác nào tự đâm thủng lời nói dối của chính bản thân mình. Bởi vậy cô ấy kiên quyết giấu giếm đến cùng.

Tứ Bề Thọ Địch trầm ngâm một lát, sau đó mới nói "Tôi biết ba đáp án sai."

"Ông chủ quán rượu không phải BOSS phó bản. Tam Tâm Nhị Ý đã đoán qua đáp án này, hệ thống thông báo trả lời sai."

"Còn tôi thì đã đoán cả đoàn kịch là BOSS, chủ đoàn kịch là BOSS nhưng tất cả đều sai."

Biểu cảm của Dạ Vũ Vi Lương đờ đẫn, giọng nói gần như là chết lặng "Giả sử điều bạn nói đều là thật thì thứ gì mới được coi là đáp án chính xác?"

Những đáp án cô ấy nghĩ rằng có thể trả lời đều đã bị người chơi khác đoán ra rồi.

Vân Lạc bên cạnh cúi đầu, nét mặt suy tư.

Tứ Bề Thọ Địch cầm lòng không đặng tuôn ra một tràn "Nếu tôi biết đáp án chính xác là gì thì còn ngồi đây buồn rầu chắc."

Tâm trạng của Dạ Vũ Vi Lương hơi bực bội.

Tạm dừng một lát, Tứ Bề Thọ Địch tiếp tục nói "Chúng tôi phát hiện ra một tấm hình chụp chung của rối gỗ trong phòng chuẩn bị."

"Tôi lấy được manh mối về người được yêu thích nhất đoàn kịch trong phòng tối."

"Nhưng mà...... mặc dù manh mối đã bày ra trước mắt nhưng tôi cũng không biết đáp án là gì."

"Cho tôi xem thử xem." Vân Lạc vươn tay.

Thấy thế, Tứ Bề Thọ Địch đưa quyển tạp chí ra không chút do dự.

Dạ Vũ Vi Lương chủ động tiến sát lại xem cùng Vân Lạc.

Chỉ thấy dòng chữ được viết rõ rành mạch là "Nhân vật được yêu thích nhất Đoàn Kịch Rối Gỗ là con người, tất cả rối gỗ đều vô cùng kính mến hắn."

"Người này không xuất hiện trong Đoàn Kịch Rối Gỗ nhưng tất cả rối gỗ đều biết hắn luôn chú ý đến từng khoảnh khắc di chuyển của nhóm rối gỗ."

"Hắn như một vị thần ban sinh mệnh và ý nghĩa tồn tại cho rối gỗ."

Dạ Vũ Vi Lương nhanh chóng đọc lướt dòng chữ, trong lòng là một sự thinh lặng. Cô ấy đang tính xem có nên đoán bừa một cái rồi thoát khỏi phó bản hay không? Nan đề này sắp khiến cô ấy buồn bực chết rồi.

Phút chốc Vân Lạc nhớ lại rất nhiều chi tiết trong màn chơi. Cuối cùng dừng lại tại hình ảnh dòng chữ to đỏ như máu khi bước vào phó bản "Khà khà khà, đủ người rồi! Trò hay sắp bắt đầu."

Suy nghĩ trước giờ chưa bao giờ rõ ràng như lúc này, nét mặt cô hiện lên vẻ hiểu thấu.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vân Lạc dõng dạc nói "BOSS phó bản là người từ trên nhìn xuống đoàn kịch để điều khiển tất cả rối gỗ? Thật ra toàn bộ rối gỗ trong đoàn kịch là màn trình diễn lớn trên sân khấu?"

Tác giả có lời muốn nói: Tùy tiện lải nhải vài câu

Nói ra thật sự rất bất hạnh, hiện tại trạng thái và tâm trạng của tác giả như núi băng. Sau khi viết xong "Vô Hạn Cầu Sinh", tạm thời không định tiếp tục viết vô hạn lưu nữa. Về phần sau này có khả năng viết nữa hay không thì tôi cũng không biết.

Không muốn viết tiếp vô hạn lưu không phải tại vì nhất thời nảy lòng tham, hai tháng gần đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi nghĩ rằng mình có thể điều chỉnh trạng thái nhưng cuối cùng là sụp đổ. Tôi cũng không thể nói rõ được #cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà là cái gì, nhưng tóm lại thì trong khoảng thời gian này tôi đã trải qua rất nhiều chuyện không vui.

Tôi không muốn mỗi ngày đều phải chìm đắm trong những bình luận tiêu cực nên trước giờ tôi không hề phản ứng, nhưng hiện tại thì không thể không nói vài lời.

Đầu tiên, vô hạn lưu rất khó viết. Sau khi viết "Vô Hạn Cầu Sinh", tốc độ đánh chữ thấp nhất trong lịch sử là 500, còn chưa kể đến việc ngừng giữa chừng để tra tư liệu về các màn phó bản. Tôi tự nhận mỗi một phó bản đều mất rất nhiều công sức để viếc chứ không tùy tiện phang đại, không lạc đề lạc hậu, tất cả đều phải tốn thời gian. Nhưng trong mắt một số người, có lẽ chỉ cần có đầu óc là có thể viết một mạch xong liền.

Thứ hai, tôi đã viết được vài bộ vô hạn lưu nhưng "Vô Hạn Cầu Sinh" là quyển được đón nhận thấp nhất. Tôi đã tìm kiếm và phát hiện thị trường copy vô cùng được ưa chuộng, còn việc đón đọc bản gốc thì rất ít. Thú thật tôi bị đả kích rất nhiều vì bộ này là bộ tôi tra tư liệu nhiều nhất và cũng mất công sức nhiều nhất.

Thứ ba, mấy người thích gây chuyện đặc biệt nhiều. Tôi chỉ muốn kiếm chút tiền bằng việc viết vài bộ vô hạn lưu theo sở thích của mình mà thôi nhưng luôn có người tìm kiếm sự tồn tại của bản thân tại phần bình luận như "Vai phụ mạnh mẽ hàng trí", "A căn bản so ra kém xxx". Đứng ở góc nhìn của thượng đế chỉ điểm giang sơn nhưng thật ra rất nực cười. Nhưng mà vốn dĩ trên thế giới này thì người thường chính là người chiếm đa số.

Thứ tư, mấy người thích gây chuyện tiễn thế nào cũng chẳng đi. Tôi đã nói vô số lần là không thích điểm x thì chạy ngay đi, một hai phải để lại sự tức giận tại khu bình luận để tìm cảm giác tồn tại. Mới đầu còn không biết tại vì đâu mãi sau này mới biết thì ra là do chỉ có tôi là trường kỳ viết truyện vô hạn lưu ngôn tình. Rời khu bình luận này thì bọn họ còn có thể tìm ai mà thả beep beep cơ chứ? Thế nên mới nhìn chằm chằm tôi không bỏ.

Thứ năm, bắt đầu từ "Vô hạn tổng nghệ" liền có đọc giả để lại bình luận "Vì cái gì không viết giãy giụa cầu sinh lưu", "Không thú vị, khó coi". Tôi mẹ nó liền muốn viết sảng văn nhẹ nhàng sảng văn luôn đó! Làng mấy người không sản xuất lương thực thì liên quan quái gì đến tôi, có giỏi thì tự mình sản xuất luôn đi. Nhưng người ta không làm vậy, chỉ nói mấy lời beep beep với tôi, kêu cô ta bấm X bỏ qua mà cũng không đi.

Thứ sáu, vô hạn lưu đi theo gió. Trước đó tôi có đào hố một vài bộ vô hạn lưu, giai đoạn đổi tên truyện thì vô tình phát hiện tác giả khác đã trực tiếp lấy tên truyện mà tôi nghĩ ra dùng mất tiêu...... Gì mà trò chơi tử vong, trò chơi thẻ bài đều biến thành tác phẩm của người khác. Tôi biết tên truyện ai dùng cũng được, đụng hàng cũng bình thường, chuyện này cũng không thể tính là sao chép. Thú thật là sau khi biết được thì trong lòng tôi hơi khó tiếp nhận ( Việc chỉ vừa mới đó, tôi vừa sửa tên truyện xong người ta cũng không khách khí mà lấy dùng luôn, nói trùng hợp thật sự không quá đáng tin ).

Vô hạn lưu ngôn tình không nhiều người viết vì thế rất nhiều "fan chân ái của truyện vô hạn" nhìn chằm chằm tôi tìm kiếm sự đáp ứng. Ngoài trừ ha ha cười ra thì tôi nói gì được đây?

Thứ bảy, vốn dĩ trạng thái tinh thần gần đây không ổn lắm. Những nhân vật tôi viết đều lục tục quay lại thế giới thật với tôi, tôi đang giục tác giả lựa chọn một là một hai tuần viết một tập hai là khỏi viết nữa. Có đôi khi ngẫm lại, tôi cũng không biết chính mình có thể kiên trì tới khi nào.

Viết về chủ đề mình thích là việc rất là vui vẻ, nhưng hiện tại tôi rất là mệt mỏi khi viết. Vô cùng chán ghét việc thứ bản thân mình tiêu hết cả sức lực để viết ra nhưng lại bị người khác tùy tiện phê phán thì tâm trạng áp lực vô cùng.

Khoảng thời gian trước còn bị rụng tóc nữa, tự mình cảm giác được  một phần cũng là do chịu đựng một áp lực khá lớn. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định buông tha chính mình, đổi thể loại thôi.

Dự tính cuối tháng 12 hoặc đầu tháng 1 sẽ hoàn văn, về phần sau này có viết tiếp vô hạn lưu hay không tôi cũng không biết, rồi này rồi nói.

Cuối cùng, cảm ơn tất cả đọc giả đã luôn ủng hộ bản gốc, hy vọng mọi người mỗi ngày đều vui vẻ đọc truyện, mãi mãi không thiếu lương.

**

Ban đầu định viết "Vô Hạn Ác Mộng", sường truyện cũng đã có chỉ chờ viết xong Vô Hạn Cầu Sinh rồi động bút. Nhưng hiện tại lòng đầy mệt mỏi, không muốn viết tiếp chút nào nên truyện tiếp theo sẽ đổi thành "Xuyên nhanh chi trùm tài chính".

Thật sự xin lỗi các bạn có lòng mong chờ!

=====

#Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà (Ngụ ngôn Ả Rập: Một người chủ có một con lạc đà già, nó ngày ngày chăm chỉ làm việc, có một lần chủ nhân muốn nhìn một chút con lạc đà già đến cùng có thể mang bao nhiêu hàng hóa, thế nên không ngừng tăng, không ngừng tăng, thế nhưng lạc đà già vẫn không quỵ, cuối cùng chủ nhân muốn coi khả năng đã đến cực hạn chưa, liền nhẹ nhàng đặt một cọng rơm trên lưng nó, không ngờ một cọng rơm này làm lạc đà quỵ xuống cái ầm.): sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top