Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4


Nhìn biểu tình Chaeyoung, Jennie dở khóc dở cười: "Em đúng là tên tiểu sắc lang mà..."

Thuận lợi được đáp ứng, Chaeyoung đem đầu vùi vào cổ Jennie, cười như một con mèo con.

"Chỉ là sắc lang với vợ thôi..."

"....." Jennie không nói nên lời.

Buổi tối đến, ánh mặt trời bên trong phòng cũng dần biết mất, mà thay thế lúc này trên trần nhà là vòng tròn ánh trăng với vô số ngôi sao, hai con người trên chiếc giường cũng đã ôm nhau tiến vào mộng đẹp.

Mà vào lúc này, trong garage xe của Park gia, sắc mặt không biểu tình, Jong Gu dặn dò quản gia.

"Ngày mai các nàng có hỏi ta, cứ theo những gì ta dặn mà nói lại với các nàng, cho các nàng biết là ta đã rời thành phố Seoul trong đêm đi đến Hoa Kỳ, nhờ nàng giúp ta chăm sóc tốt cho Chaeyoung."

"Dạ! lão gia"

"Uhm" Jong Gu hướng mắt nhìn về phòng Chaeyoung, sau đó xoay người lên xe, dần dần khuất mất trong bóng đêm rời khỏi Park Gia.

Ngày thứ hai..........

Trên bàn cơm, Jennie không nói gì nghe quản gia chuyển lời lại, nhịn không được trong lòng chút tự nói: nguyên lai còn cho rằng chí ít Jong Gu sẽ quan sát nàng một thời gian mới có thể từ từ ủy quyền, để nàng tiếp quản Park thị, vậy mà lão già này cư nhiên vì quan hệ bạn bè mà rời khỏi thành phố Seoul ngay trong đêm đi Mỹ, nói cái gì yêu thương, bất quá tựa hồ bà của Chaeyoung cũng là một người ngoại quốc, thảo nào tóc nàng và cả màu mắt nàng không giống như bình thường.

"Kim tiểu thư, lão gia mời cô hôm nay đến Park thị tiếp nhận chức vụ Tổng tài, đây là hợp đồng lao động của cô, mời cô xem qua." Quản gia hướng Jennie hơi cuối người, đưa nàng sắp hồ sơ.

Nói chung cũng không cần xem qua chi tiết hợp đồng này, Jennie không ngần ngại ký tên mình vào, nói trắng ra thì hợp đồng này chỉ là hình thức mà thôi, cũng không phải ai bước vào Park thị liền có thể đảm nhiệm chức vụ Tổng tài, bất quá hợp đồng chỉ là xác thực việc nàng nhậm chức.

"Chuẩn bị xe dùm tôi, liền đi đến Park thị" đem hợp đồng trả lại quản gia, Jennie tản mát ra khí chất cao quý.

"Vợ, chị muốn đi đâu?" Chaeyoung nhìn đến vẻ mặt nàng, rón rén kéo kéo góc áo của nàng, nhỏ giọng hỏi.

"À... Ông giao cho tôi chút công việc, cho nên bây giờ tôi cần phải đi làm, Chaeyoung ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi về được không?" Tay nhẹ nhàng vuốt ve máy tóc quăn Chaeyoung, Jennie ôn nhu dỗ dành nàng.

"Được... em sẽ thật ngoan ở nhà chờ chị về, vợ phải trở về sớm nha!" Chaeyoung vẻ mặt dù có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn là đáp ứng nàng hứa, nhấn mạnh thực hiện nguyên tắc nghe lời vợ, cố gắng để trở thành người chồng tốt.

Nhìn Jennie hài lòng rời đi, Chaeyoung nghiến răng nghiến lợi nghĩ: ông thật đáng ghét, bản thân rời đi thì thôi, còn bảo vợ đi làm cái gì gì công việc, làm hiện tại cũng không có ai chơi cùng mình! A a a! Chờ ông trở về, nhất định nhổ hết râu mép của ông quăn đi, tiểu ác ma Chaeyoung trong tâm âm thầm giận dữ, nếu Jong Gu mà biết tiểu nữ ông thương yêu nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, hôm nay chỉ vì một người "bảo mẫu" mà toan tính muốn nhổ quăn đi râu mép của ông, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Thời gian từng ngày từng ngày qua đi, Jennie tiếp quản Park thị đến nay cũng qua một tháng, vấn đề Park thị tuy là không lớn, nhưng nếu thời gian dài mãi không giải quyết, vấn đề nhỏ cũng sẽ biến thành cái đại sự, vì vậy vừa đảm nhiệm Tổng tài liền liên tiếp làm việc ngày đêm, làm cho Park thị đến mức gà bay chó sủa, còn bản thân làm đến sứt đầu mẻ trán.

Jennie bộn bề nhiều việc, cực kỳ bận, không chỉ chịu đựng áp lực từ phía hội đồng quản trị về việc tiến hành cải cách Park thị, trọng dụng tài năng trẻ, loại bỏ những nguyên lão kỳ cựu không phục, cuối cùng còn muốn phát triển rộng thêm, cấp thiết tạo nhiều mối quan hệ rỗng rãi xã hội làm vững vàng vị thế "Tổng" của mình.

Kết quả là Jennie đều mỗi ngày đi đến gần sáng mới về đến nhà, nhiều lần đi xã giao uống đến say khướt đành nhờ tài xế đưa về.

Thời gian Jennie đa phần bận rộn, thời gian Chaeyoung ở chung cùng nàng tuy rằng càng ngày càng ít, nhưng dường như quan hệ của họ ngày càng trở nên thân mật hơn.

Nếu Jennie bận rộn đến khuya, Chaeyoung sẽ ở phòng khách xem hoạt hình mà chờ, chờ đến khi Jennie trở về liền chạy đến ôm nàng một cái: "Vợ... chị về rồi", mà Jennie chính vì xã giao uống say đến mức tài xế chở về, Chaeyoung hết sức ân cần chăm sóc, giúp nàng lau mặt, gọi người làm pha trà cho nàng uống giải rượu, sáng hôm sau, bên cạnh giường còn có một cốc nước mật ong giúp Jennie giảm bớt sự khó chịu sau khi say rượu.

Có đôi khi Chaeyoung chờ đến khi ngủ thiếp đi, Jennie đã từng khuyên bảo nàng, để nàng không cần đợi nữa, nhưng mỗi ngày về nhà đều thấy Chaeyoung ngồi chờ trên sofa, làm cho Jennie có chút cảm động không nói nên lời.

Chaeyoung mang cho nàng cảm giác, dường như không phải là vì lợi ích và quyền lực của Kim gia, lạnh lùng, xa lạ, không có một chút nhân tình tồn tại, mà như chân chính cái cảm giác ấm áp của gia đình, có người chờ đợi, có người quan tâm, có người đặt mình vào trong lòng.

Hôm nay, đang làm việc đột nhiên Jennie nhận được điện thoại của một người bạn: "Jennie, mình có người em gái muốn đến thành phố Seoul để học, mà cậu không phải là đang ở thành phố Seoul sao! Thế nên giúp mình chiếu cố em ấy được chứ!"

"Àh..ok! cô ấy khi nào tới....rồi ...rồi.., được đến lúc đó sẽ gọi điện liên hệ."

Bị cuộc gọi gián đoạn những vấn đề đang suy nghĩ, nhiều ngày qua đều rất bận rộn, Jennie đột nhiên muốn cho bản thân nghỉ ngơi một chút, vì vậy liền sắp xếp đồ đạc chuẩn bị về nhà, trên đường đi, nhân viên nhìn thấy cô đều gật đầu chảo hỏi cô mang theo vẻ ngạc nhiên, cô tựa hồ nghe thấy họ đang nói về chính mình là người tham công tiếc việc như thế nào hôm nay lại về sớm như vậy, không thể không tự chủ cười, xem ra hình tượng tham công tiếc việc của mình đã trở thành hình tượng phổ biến.

Trở về đến nhà, bỗng nhiên chợt nghĩ ra vẫn là muốn cho đứa trẻ kia một sự bất ngờ, bước đi cũng nhẹ và chậm hơn, lẳng lặng đi về hướng phòng hai người, muốn biết đứa trẻ thường ngày đều là trôi qua như thế nào. Cửa phòng không đóng kín, lộ ra khe hở nhỏ, mơ hồ từ bên trong truyền ra giọng nói:

"Vợ... vợ, Chaeyoung hôm nay cũng ngoan như vậy nha! Chaeyoung một mình ở nhà chơi cùng gấu bông, Chaeyoung rất biết nghe lời, vợ sẽ không giống như Cha – Mẹ còn có cả ông như vậy đi đến nơi rất xa rất xa không cần Chaeyoung, Chaeyoung không muốn ở một mình, Chaeyoung sẽ thật ngoan ngoãn ở nhà đợi vợ về á" Jennie vì sợ Chaeyoung ở nhà một mình buồn chán, nên đã nhờ người mua tặng nàng một con gấu hình dáng chó con màu vàng, một mình lẩm bẩm, dáng dấp cô đơn làm cho người khác khi nhìn không khỏi yêu thương.

Ngoài cửa, Jennie nhìn Chaeyoung một mình lẩm bẩm như vậy, có thể tưởng tượng ra, một tháng mỗi ngày nàng đều là như thế mà trôi qua, nghĩ đến Jennie không khỏi tự trách, rõ ràng đã hứa chăm sóc nàng thật tốt, hiện tại lại để nàng một mình, sớm nên nghĩ đến, cho dù thân thể đã thành thục như một thiếu nữ, nhưng nội tâm nàng cũng vẫn chỉ là cô bé 12 tuổi, sợ cô độc mong muốn được quan tâm, đây là chuyện rất bình thường, thế nhưng bản thân lại không nghĩ đến, còn nói nàng phải biết học cách tự chăm sóc bản thân, nhưng quên dành cho nàng sự thương yêu quan tâm, để nàng một mình trong phòng chỉ có thể tự mình lẩm bẩm.

Jennie trong lòng lóe lên ý tưởng, đẩy cửa đi vào, ôm lấy cái con người đang lẩm bẩm cùng món đồ chơi kia, tựa đầu lên vai nàng, hít nhẹ hương thơm Chaeyoung.

"Vợ... hì hì... chị như thế nào sớm như vậy đã trở về rồi? Đi làm mệt không? Có cần nghỉ ngơi một lát hay không?" Nguyên lai ban đầu khi nhìn thấy liền vui vẻ, chính là lời nói cuối cùng cũng biến thành tra hỏi khẩn trương, Chaeyoung nhạy cảm lập tức phát hiện Jennie có gì đó không ổn.

Không trả lời, Jennie nhẹ giọng nói với Chaeyoung.

" Chaeyoung, đi học nhé."

"Đi học?? Chaeyoung có thể không?"

"Tất nhiên là được!! Chaeyoung nhà ta thông minh như vậy, tại sao lại không được!"

"Nhưng mà... em chỉ muốn ở cùng một chổ với chị." Có chút động tâm lại có chút do dự, Chaeyoung len lén nhìn Jennie.

"Hahaha... trong trường học có rất nhiều người nha, có thể chơi cùng Chaeyoung, sau đó buổi tối Chaeyoung tan học về nhà, tôi cũng tan tầm về đến nhà, như vậy lúc không có tôi Chaeyoung sẽ không thấy buồn, buổi tối chúng ta lại có thể ở cùng một chổ mà."

"Thật không?" Chaeyoung cắn cắn ngón tay, nghiên đầu bối rối nhìn Jennie.

"Thật."

"Vậy Chaeyoung cũng muốn đi học!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top