Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

::Chương 87::

Săn giết trong bóng tối (hạ)

.

“Bên ngoài 150 mét, có người đang cao tốc chạy đến!” Ôn Nhu khẽ gọi.

“Nhất định là Tạ Vinh Quân!” Thẩm Dịch nhanh chóng làm ra phản ứng, hắn nhìn Huyết Tinh văn chương: “Thời gian không sai biệt lắm, kỹ năng huyết thống của hắn nên biến mất.”

Tiện tay lấy ra Barrett hạng nặng từ Huyết Tinh văn chương, Thẩm Dịch kêu lên: “Phương vị!”

Cảnh đêm quá đen, Thẩm Dịch nhìn không tới Tạ Vinh Quân xa xa.

“Hướng 4 giờ!”

Thẩm Dịch nhanh chóng quay họng súng nhắm ngay hắc ám trống rỗng xa xa: “Vị trí cụ thể.”

Ôn Nhu lấy ra một cái bật lửa từ Huyết Tinh văn chương, bật sáng rồi quăng về phía hắc ám.

“Bật lửa của ta!” Hồng Lãng đau lòng kêu to.

Bật lửa lăn mình quay cuồng trên không, kéo lê một đường hỏa tuyến sáng ngời, hướng đến đỉnh đầu Tạ Vinh Quân, trong chốc lát chiếu sáng khuôn mặt gã. Thẩm Dịch bóp cò.

Hình thức trọng kích!

Đoàng!

Một phát đạn Xuyên Giáp bay vụt tới Tạ Vinh Quân.

Tạ Vinh Quân xa xa, thân hình đột nhiên nhoáng lên một chút, một vòng huyết hoa tạc hiện trước ngực.

“Đánh trúng!” Mọi người đồng thời kêu lên.

Một phát này vừa ngoan vừa nặng, Tạ Vinh Quân mạnh mẽ giơ tay, phát ra tiếng rống giận ầm ĩ. Gã đột nhiên đánh một quyền lên mặt đất. Bởi vì mặt đất là boong tàu trải thành, bị một quyền của gã đánh ra cái lỗ lớn. Tạ Vinh Quân nhảy thẳng vào trong lỗ, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Thẩm Dịch khẩu súng vừa thu lại: “Hắn đi đâu.”

“Không cách nào xác định!” Ôn Nhu kêu to: “Nhiệt độ người hắn đang biến mất!”

“Gì cơ?” Mọi người đều là ngẩn ngơ.

Ôn Nhu lại lần nữa kêu lên: “Em đã mất dấu hắn!”

Đốm đỏ đại biểu Tạ Vinh Quân trên màn hình bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Hồng Lãng lập tức kêu to lên: “Hắn nhất định có được trang bị nào đó có thể cách ly thân nhiệt!”

Lông mày Thẩm Dịch cũng nhíu lại, kỳ quái, chưa nghe nói qua Tạ Vinh Quân có loại này trang bị a? Trừ phi đã sớm chuẩn bị, nếu không ai sẽ mua loại trang bị có thể cách nhiệt?

“Làm sao bây giờ?” Kim Cương hỏi.

Thẩm Dịch chưa đáp lời, Ôn Nhu đã thu lại kính viễn vọng, trực tiếp nằm sấp trên sàn, lỗ tai xinh xắn khả ái như tinh linh có chút giật giật, nàng kêu lớn: “Phía dưới có người vọt nhanh tới… Đang hướng tới gần chúng ta… Tốc độ của hắn thật nhanh! Nguy rồi, hắn một đường phá vách cứng ngạnh xông tới… Hắn đã sắp đến…”

“Tránh ra!” Thẩm Dịch đột nhiên ôm lấy Ôn Nhu lăn sang một bên.

Sàn tàu đột nhiên nổ tung một cái lỗ lớn, Tạ Vinh Quân ầm ầm từ dưới đất lao ra, cả người đúng là đen đến cơ hồ hòa làm một thể bóng tối quanh mình.

Hồng Lãng đồng thời tiến công tới, móng trái Tạ Vinh Quân duỗi ra, Liệt Linh Thiết Trảo phát động.

Đây là kỹ năng cuối cùng còn dư lại trong huyết thống Behemoth của gã, nhưng cũng là kỹ năng thực dụng nhất. Thiết trảo nghênh đón rìu của Hồng Lãng, nhục trảo và rìu sắt chạm vào nhau, phảng phất tiếng kim loại va chạm, hoa lửa óng ánh khắp nơi.

Tạ Vinh Quân khẽ bóp năm ngón tay, nắm lấy thân rùi, đùi phải đã đá tới Kim Cương như gió lốc.

Đặc điểm chiến đấu lớn nhất của người này, chính là thân pháp, bộ pháp, cước pháp kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn, hết lần này tới lần khác tốc độ của hắn không nhanh, nhưng lực lượng lại dùng đến mười phần. Thẩm Dịch đả kích đối thủ, tốc độ nhanh đến người khác hoa mắt, bức bách đối thủ căn bản vô phương ngăn cản toàn bộ, Đế Vũ thì thông qua khống chế tiết tấu, mà Tạ Vinh Quân lại hoàn toàn dựa vào phối hợp quyền cước. Rõ ràng tốc độ xuất thủ của gã cũng không nhanh, nhưng thường thường nhìn thấy chính là không tránh thoát.

Một cước này của gã bay lên, trực tiếp đá vào mặt Kim Cương, gõ rơi mất một chiếc răng của hắn, Kim Cương lại không quan tâm, một khuỷu tay phản kích Tạ Vinh Quân.

Chiêu này đến đột nhiên, Tạ Vinh Quân chưa kịp phản ứng, đầu gối đã bị Kim Cương đập trúng chính diện, đau đến cuồng hô thành tiếng.

Kim Cương hừ lạnh: “Không phải chỉ có ngươi biết chơi hung ác!”

Đang nói chuyện, mập mạp đã xẹt qua bên cạnh, hai cánh tay cũng giương ra đánh về phía Tạ Vinh Quân, xem bộ dáng là muốn giẫm vào lối cũ, cường hành ôm lấy Tạ Vinh Quân.

Tay trái Tạ Vinh Quân vỗ vào thân rìu, mượn lực phản lui.

Gã đến nhanh, đi cũng nhanh, lập tức tan biến vào vô hình, duy có mập mạp không kịp thu thế, đâm sầm vào người Hồng Lãng.

“Móa, thằng này lại chạy đâu rồi?” Hồng Lãng hét giận dữ.

Thẩm Dịch cười lạnh: “Có ý tứ, vậy mà trái lại muốn mượn nhờ hắc ám phản kích chúng ta. Bất quá đáng tiếc a… Ôn Nhu!”

“Hướng 9 giờ!” Ôn Nhu đột nhiên lớn tiếng kêu lên.

Tất cả mọi người đồng thời quay người, Tạ Vinh Quân đã từ trong bóng tối rống giận lao ra, Đao Rồng kéo lê đường cong cháy sáng đâm đến Ôn Nhu.

Ôn Nhu hất roi lên, chấn ra tinh điểm đầy trời, người đã cấp tốc lui về phía sau. Nàng đang tập trung tinh lực vào thính giác, chiến đấu tiết tấu nhanh tần suất cao sẽ chia mỏng trình độ chuyên chú của nàng, dẫn tới phán đoán sai lầm, bởi vậy dứt khoát không tham dự công kích Tạ Vinh Quân.

Thẩm Dịch tới nhanh như điện chớp, thò tay chụp Tạ Vinh Quân, Tạ Vinh Quân trở tay gõ một cái lên cổ tay Thẩm Dịch, ý định trảo ngược hắn, không nghĩ tới cổ tay Thẩm Dịch trầm xuống, vậy mà nhẹ nhõm tháo xuống lực gõ cũa Tạ Vinh Quân, năm ngón tay chụm lại như miệng rắn, mổ lên các đốt ngón tay của Tạ Vinh Quân, dùng sức đánh thẳng vào các khớp, một cây gai màu bạc xông ra từ đầu ngón tay Thẩm Dịch, hung hăng đâm vào cổ tay Tạ Vinh Quân, đục ra một cái lỗ lớn.

Thuần túy luận kỹ xảo tay đôi, hắn đúng là cao hơn Tạ Vinh Quân một bậc.

Tạ Vinh Quân quát to một tiếng, chưa vùng thoát khỏi Thẩm Dịch, Thẩm Dịch đã lấn người đến, chụp một trảo vào ngực Tạ Vinh Quân, không nghĩ tới chỗ tay trảo bị trợt một cái, hoàn toàn không bắt được gì.

Tạ Vinh Quân mượn thời cơ này, trở tay đánh một quyền về phía Thẩm Dịch, Thẩm Dịch cũng không tránh né, chỉ là một mảnh sóng bạc đột nhiên xuất hiện, một quyền này cũng bị T-1000 hấp thu.

“Hóa ra là dầu cá, trách không được máy dò xét nguồn nhiệt không tìm thấy ngươi.” Thẩm Dịch bừng tỉnh đại ngộ.

Biển Caribe thừa thải một loại dầu cá, trắng nõn dị thường, bôi lên toàn thân, lúc bơi lội trong nước có thể giảm bớt phần lớn lực cản, đề cao tốc độ bơi lội, là thứ mà đám hải tặc hết sức yêu thích.

Tạ Vinh Quân vừa rồi rơi vào buồng nhỏ trên tàu, vừa vặn đụng ngã một thùng dầu cá, vậy mà thuận tiện che đậy luôn cả thân nhiệt trên người gã, khiến máy dò xét nguồn nhiệt không cách nào phát huy tác dụng.

Hai người này đối kích toi công, ai cũng không thể làm bị thương ai, Hồng Lãng và Kim Cương lại lần nữa đánh tới. Tạ Vinh Quân cũng không ham chiến, lần nữa lui về phía sau, ý định mượn cảnh ban đêm ẩn nấp mình.

Không nghĩ tới gã vừa lui ra, Ôn Nhu đã kêu lên: “Hướng 12 giờ!”

Thẩm Dịch móc ra súng lục tử vong bắn một phát vào bên phải phía trước mình.

Một tiếng gào đau đớn phát ra từ bóng tối, Tạ Vinh Quân cũng không quay đầu lại liền nhảy sang một chỗ khác, tay phải đồng thời ném ra mấy quả kim châu, bắn thẳng đến Ôn Nhu. Mập mạp từ bên cạnh lao đến, ngăn ngay trước người Ôn Nhu, giơ lên khiên nặng, ba viên kim châu phát ra tiếng va đập thanh thúy, không biết bắn ra nơi nào.

Mắt thấy Tạ Vinh Quân sắp nhảy ra, đột nhiên trước mặt một bóng đen bay tới, một cước dẫm ngay mặt Tạ Vinh Quân, đạp gã rơi trở về.

Cư nhiên là Hồng Lãng!

Hắn không phải mới vừa ở sau mình sao? Tạ Vinh Quân mở to hai mắt, làm sao cũng nghĩ không thông, chỉ thấy Hồng Lãng cười hắc hắc, kéo một sợi dây thừng cột buồm chính, người đã một lần nữa đu lên.

Hóa ra đây là một khu vực đặc thù, muốn đi qua đó, cần phải mượn dây thừng cột buồm chính mới có thể tiến lên bình thường. Lúc đám người Hồng Lãng và bọn hải tặc tiến hành đại chiến truy đuổi, chính là bị bọn hải tặc dùng chiêu này giày vò đến tội.

Không nghĩ tới bây giờ Hồng Lãng lại dùng nó lên người Tạ Vinh Quân.

Thời khắc này mọi người đội Đoạn Nhận nhao nhao mượn nhờ địa hình, lập loè cao thấp tới lui, đánh cho Tạ Vinh Quân không có cả cơ hội hoàn trả. Gã không có vũ lực cái thế, chỉ đành biết chịu đòn, có thể hình dung phẫn nộ trong lòng gã.

Ngay lúc đó, đầu óc gã đột nhiên một mảnh thanh minh, gã đột nhiên nghĩ thông suốt Thẩm Dịch đến cùng tính toán cái gì!

***

Rất nhiều người đều cho rằng, trong chiến đấu nhằm vào đội Thứ Huyết, kế hoạch hạch tâm của Thẩm Dịch không ngoài hai thứ.

Một là chia ra bao vây, chế tạo ưu thế bộ phận. Điểm này thông qua lúc trước Thẩm Dịch chọn lựa đủ loại thủ đoạn, ví dụ như hành động khu trục, hành động cách ly, hành động trảm thủ,… cũng có thể thấy được, thật sự là hắn một mực làm như vậy. Hai chính là tránh mạnh tìm yếu. Uy lực kỹ năng huyết thống quá cường đại, nhược điểm duy nhất và cũng là lớn nhất của nó chính là số lần sử dụng quá ít. Đây vốn nên trở thành tuyệt chiêu đặc biệt ẩn giấu trong tay mạo hiểm giả, lại bị Thẩm Dịch nhằm vào, lợi dụng đủ loại thủ pháp lảng tránh chiến đấu, lần lượt không công tiêu hao kỹ năng huyết thống của Tạ Vinh Quân.

Nhưng hiện tại Tạ Vinh Quân lại phát hiện, những thứ này vẫn chưa phải ý đồ chân chính của Thẩm Dịch.

Ý đồ chân chính của Thẩm Dịch thật ra chính là thông qua đủ loại thủ đoạn, kiến tạo điều kiện chiến trường có lợi cho mình, từ đó tranh thủ đến ưu thế địa lợi.

Thẩm Dịch phát huy trọn vẹn ưu thế đến thành Shipwreck từ sớm, có thể tiến hành tìm hiểu cặn kẽ toàn bộ địa hình nơi này. Thời điểm ánh mắt Tạ Vinh Quân còn dừng lại bên phòng hội nghị lớn, gã lại không biết từ lúc vừa bắt đầu, tầm mắt Thẩm Dịch đã là cả thành Shipwreck.

Với hắn mà nói, chiến trường lớn thành Shipwreck mới thật sự là chiến trường, là sân nhà chân chính.

Bên trong sân nhà này, hắn mượn cảnh ban đêm lờ mờ cùng đặc điểm địa hình phức tạp, mà đội Thứ Huyết lại bị hạn chế ánh mắt, mượn dụng cụ dò xét thân nhiệt và thính giác của Ôn Nhu, khiến bản thân có thể nhanh chóng rõ ràng nắm chắc hướng đi của kẻ địch trong bóng tối từ trước.

Nếu nói trận chiến đấu vừa nãy, nhân vật trọng yếu là La Hạo, như vậy cuộc chiến lần này, hạch tâm kỳ thật chính là Ôn Nhu.

Đã có ưu thế sân nhà, Thẩm Dịch liền ở vào một loại trạng thái chiến lược tiến có thể công lui có thể thủ.

Tiến, có thể chủ động xuất kích, thông qua các loại thủ đoạn mai phục, đánh lén, vây công tứ phía tiêu diệt từng mục tiêu.

Lui, có thể di chuyển như gió, nhanh chóng thoát ly chiến trường, dù cho cuối cùng chiến cuộc bất lợi, cũng có thể bảo chứng bản thân an toàn, thực lực không bị ảnh hưởng.

Chỉ cần có ưu thế sân nhà này, dù kết quả cuối cùng hắn vẫn không địch lại đội Thứ Huyết, hắn tùy thời cũng có thể thoát đi thành Shipwreck, cam đoan thực lực bản thân hoàn hảo.

Đây thật ra là một tư tưởng chiến lược vĩnh hằng trong chiến tranh. Chiến lược gia đa mưu túc trí chân chính, luôn trước tiên chuẩn bị sẵn sàng thất bại, sau đó mới mưu đồ chiến thắng. Chỉ có những tên nhãi ranh non nớt vừa ra đời chưa qua chiến trường ma luyện, mới có thể trước khi bắt đầu chiến đấu đã lo ảo tưởng chiến thắng kẻ địch như thế nào, trong khi chưa bao giờ cân nhắc qua chẳng may thất bại sẽ ra sao.

Bọn hắn không biết chỉ có người đặt chân ở thế bất bại trước, mới có thắng dài không suy!

Bởi vậy cho dù chiến đấu phát sinh trong phòng hội nghị lớn, Thẩm Dịch trước sau vận dụng các loại chiến thuật lừa địch xâm nhập, dụ cọp nuốt sói, tiêu diệt từng bộ phận, đồng quy vu tận, thậm chí lợi dụng năng lực siêu nhân của bản thân mạo hiểm giả, phát minh chiến thuật khu trục, chiến thuật cách ly, nhưng mấy thứ này bất quá chỉ là mặt ngoài hiện tượng.

Với Thẩm Dịch mà nói, chiến đấu phát sinh trong phòng hội nghị lớn chẳng qua chỉ là món khai vị trước bữa tiệc chính, nhìn thi đấu biểu diễn trước khi xem trận chung kết, giao thủ tốp nhỏ trước đại chiến, dạo đầu trước ân ái… Chỉ là một phen tập thể dục khởi động bình thường.

Đương nhiên, màn tập thể dục này hiệu quả ngoài ý muốn, trực tiếp khiến đội Thứ Huyết tổn thất nặng nề, đây quả thật đã vượt ngoài kế hoạch của Thẩm Dịch —— hắn vốn chuẩn bị tâm lý tất cả hành động chí ít thất bại hơn nửa.

Đây chưa hẳn là chuyện tốt!

Chính do chiến đấu phát sinh trong phòng hội nghị lớn quá mức thuận lợi, cho nên giết chóc vốn dĩ nên triển khai trên toàn thành Shipwreck lại sớm triển khai.

Hậu quả triển khai sớm chính là do thực lực đội Thứ Huyết tổn thất nặng nề, đã vô lực tiếp tục chính diện chém giết cùng bọn Thẩm Dịch tại thành Shipwreck, ngay cả Tạ Vinh Quân dưới tình huống liên tục bị nhục trước nhóm Thẩm Dịch liên thủ, khiến gã vốn cuồng ngạo rốt cục kịp thời tỉnh táo lại.

Gã ý thức được, nếu hôm nay tiếp tục đánh với bọn Thẩm Dịch dưới loại cục diện này, đội Thứ Huyết cũng chỉ có thể đi đến một kết cục —— toàn bộ thành viên bại vong!

Dưới loại tình huống này, cách làm tốt nhất chính là nhảy ra lối tư duy của Thẩm Dịch, biến bữa tiệc lớn hắn chuẩn bị tỉ mỉ thành món điểm tâm ngọt cuối cùng, biến đá hiệp chính thành đá hiệp phụ cuối…

“Lão đại, lão đại, ngươi làm sao vậy?” Bên tai vẫn còn truyền đến tiếng gọi vô cùng lo lắng của bọn Lam Bình, Vu Lập, Đồ Nguyên.

Tạ Vinh Quân cắn răng một cái, Đao Rồng chém ra một mảnh mây hồng bao la mờ mịt, nhảy về phía bóng tối phía sau, đồng thời hô lên một câu từ khi gã xuất đạo đến nay chưa bao giờ nói:

“Trận này chúng ta đã bại! Toàn bộ rút lui!”

::Chương 88::

Toàn diện nổ súng

.

Mệnh lệnh vừa phát ra, tất cả thành viên đội Thứ Huyết đã bắt đầu chạy trốn ra phía ngoài thành.

Địa hình cách cục thành Shipwreck tuy phức tạp, nhưng có tuyến đường nhỏ mà ong dẫn đường lưu lại, đi ra ngoài liền dễ dàng hơn nhiều so với mù mờ bên trong.

“Không hay, hắn muốn chạy!” Ôn Nhu trước tiên nghe được tiếng kêu của Tạ Vinh Quân.

Sát khí trong mắt Thẩm Dịch lộ ra: “Muốn chạy? Không dễ ăn vậy đâu! Không cần truy Tạ Vinh Quân, thế chỉ làm cho những người khác có cơ hội chạy trốn. Hồng Lãng, Ôn Nhu, Kim Cương, La Hạo lập tức đi ngăn chặn thông đạo cổng lớn thành Shipwreck, bất kể bọn hắn chạy thế nào, nơi đó đều là con đường phải đi qua. Thủ tại đó, tới một giết một!”

“Rõ!” Bốn người đồng thời hô to.

Thẩm Dịch quay người chạy sang một hướng khác, nơi đó có binh sĩ triệu hoán của hắn, đang ở một nơi bí mật gần đó tùy thời săn giết hải tặc lạc đàn, đồng thời chờ đợi mệnh lệnh của Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch chạy như điên tới hét: “Lair! Chuẩn bị lần bạo phá thứ hai, nổ luôn ụ tàu cho ta! Arias, cầm cái này…” Thẩm Dịch ném Barrett hạng nặng cho binh sĩ triệu hoán của mình, kèm theo mười viên đạn Xuyên Giáp cùng nửa hộp đạn lửa: “Bò lên cột buồm chính tàu G, tìm thêm vài chỗ nấp tại đó, hai thanh súng ngắm thay phiên sử dụng, một thanh trọng kích, một thanh liên xạ, nhất định phải làm cho tốt!”

“Rõ, cấp trên!” Arias lớn tiếng trả lời.

Chứng kiến Arias ôm hai thanh súng ngắm chạy đi, Thẩm Dịch hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tràng cảnh đáng sợ đến nhường nào. Một súng trọng kích, một súng liên xạ, kẻ địch bị Arias tỏa định nhất định sẽ lâm vào tai nạn. Lúc này bất chợt hắn nghĩ tới lời Chu Nghĩ Vũ trước kia nói về Xạ Thủ, quan trọng không phải chất lượng súng, mà là số lượng. Đáng tiếc a, giá như hắn có thể kiếm tới vài thanh Barrett thì tốt rồi. Nếu thật vậy, coi như là vua hải tặc trạng thái hoàn hảo, sợ cũng chỉ có nước bị giết trong nháy mắt.

“Frost, ngươi và Ralph mang những người còn lại đi sườn đông, vua hải tặc còn sót lại hầu như đều ở chỗ đó, bất quá đều đã bị thương rất nặng. Ta lệnh các ngươi tiêu diệt hết thảy bọn chúng cho ta! Có thể làm được không?”

“Việc này không dễ cho lắm, cấp trên, bọn họ rất mạnh.” Frost nhanh chóng trả lời, ông vừa mới giết chết Ammand, lúc này cũng đã là cấp 6, nhưng vẫn còn chênh lệch quá xa với đám vua hải tặc, cũng may Tiểu đoàn lính dù số 2 có trang bị nhìn đêm, tuy cũ kỹ một ít, mạo hiểm giả không thể sử dụng, nhưng ít ra đánh đêm đã chiếm một chút ưu thế, chỉ là bằng vào đó còn chưa đủ.

“Vậy hãy để các ngươi trở nên mạnh hơn một ít.” Thẩm Dịch lại triệu hồi thêm tám mươi tên lính, sau đó lấy ra bốn tờ quyển trục kỹ năng chuyên chúc và quyển trục thuật hợp kích, dùng tốc độ vừa vội vừa nhanh nói ra: “Frost, ngươi học tập Phong Bạo, Ralph, ngươi học tập Thiết Quyền Xung Kích, Gambell, ngươi học tập Quả Cầu Băng Sương, Facey học tập Tự Mình Hại Mình, Frost đem ống phóng rốc-két cho Facey. Haby, Knight, John, ba người các ngươi phụ trách hiệp trợ Frost. Nếu như các ngươi đụng phải Jack Sparrow, nhớ kỹ ngàn vạn lần chớ trêu chọc hắn, người kia rất đáng sợ, thực lực chân chính của hắn tuyệt đối còn mạnh hơn so với hắn bày ra. Còn đám vua hải tặc khác, đều hung hăng đánh cho ta! Frost, ta cho ngươi thêm tám mươi người, hẳn là đủ! Nhớ kỹ, lần chiến đấu này, ngoại trừ giết chết mục tiêu, ngươi còn phải bồi dưỡng một chi đội ngũ tinh anh mà ta cần.”

“Rõ rồi, cấp trên.”

Thẩm Dịch lần này an bài thoạt nhìn tùy ý, kỳ thật đã căn cứ đặc điểm năng lực mỗi người quyết định. Frost là quan chỉ huy Tiểu đoàn lính dù số 2, kỹ năng Phong Bạo sát thương không mạnh, nhưng ý nghĩa chiến lược cực lớn, rất thích hợp cho Frost học tập. Mà Ralph thì là dũng tướng công kích phía trước, Thiết Quyền Xung Kích rất thích hợp hắn. Gambell thiện bơi lội, học tập Quả Cầu Băng Sương có thể tiến hành tăng cường uy lực, Facey thì là binh sĩ thiên về thể chất, sinh mệnh lực kiên cường dẻo dai, mỗi lần tăng lên một cấp đều sẽ tăng rất nhiều tánh mạng, sở trường vũ khí hạng nặng, cho nên là nhân tuyển học tập Tự Mình Hại Mình tốt nhất. Tuy nhiên bọn Facey, Gambell hiện tại chưa tới cấp 5, không thể học tập thuật hợp kích, nhưng kỹ năng chuyên chúc không chiếm cứ thanh kỹ năng, không có hạn chế học tập, cho nên giờ đã có thể học.

Sau khi hoàn tất giao phó, các binh sĩ đồng thanh hô to: “Thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ!”

Thẩm Dịch càng lấy ra súng lục tử vong, một hộp đạn lửa, một hộp đạn chữa bệnh nhét vào tay Frost, thấm thía nói: “Tất cả của cải của ta đều giao cho ngươi, cứ việc dùng, chớ để ta thất vọng!”

“Yên tâm, cấp trên, ngài sẽ thấy thành quả ngài mong muốn. Tiểu đoàn lính dù số 2 vĩnh viễn không để cấp trên thất vọng!” Frost cung kính chào một cái theo nghi thức quân đội, mang theo binh sĩ chạy tới hướng khác.

Hoàn thành xong hết thảy, Thẩm Dịch quay người đuổi theo nhóm Ôn Nhu.

Đội Thứ Huyết truy sát đội Đoạn Nhận hơn phân nửa thế giới nhiệm vụ, nay đã đến phiên đội Đoạn Nhận phản kích.

***

Lam Bình đang bay lượn bên trên thành Shipwreck.

Nói đến ảnh hưởng địa hình, gã là kẻ ít chịu ảnh hưởng nhất, bởi vậy cũng là người thứ nhất đến cổng thành Shipwreck.

“Lão đại, ta đã đến cổng lớn!” Lam Bình gọi to.

“Bọn ta đang đuổi tới!” Tạ Vinh Quân điên cuồng hô lên trong lúc chạy trốn.

“Có người đang đến!” Bay trên cao, Lam Bình kêu to.

“Là ai?”

“Không biết, tầm mắt quá tối, thấy không rõ lắm. Bất quá tốc độ của bọn hắn thật nhanh, một, hai, ba… Mịa nó, năm người! Có năm tên đang chạy tới bên này! Nhất định là bọn Thẩm Dịch! Bọn hắn đang đuổi tới!” Lam Bình gân hết cổ rống to, thanh âm cũng thay đổi.

“Khốn nạn! Cái thằng chó này muốn đuổi tận giết tuyệt a!” Tạ Vinh Quân tức giận đến mặt đều biến sắc.

Mới có bao lâu, đội Thứ Huyết cường đại nhất khu vực độ khó cấp hai lại bị một đội ngũ nhỏ nhoi đuổi giết như vậy, nói ra thực muốn cười rụng răng.

Mắt gã toát hiện hung quang: “Thẩm Dịch nhất định là phát giác chúng ta lui lại, cho nên muốn chặn đường lui của chúng ta. Hừ, ta chỉ e hắn ngăn không được. Lam Bình cản đường bọn hắn, cho ta thời gian hai phút, ta nhất định đuổi tới! Ta muốn thịt sạch bọn hắn!”

“Rõ!” Lam Bình hét lớn.

Mắt thấy năm bóng người phía xa càng ngày càng gần, Lam Bình nuốt nước miếng.

Gã không biết mình có thể hoàn thành nhắn nhủ của Tạ Vinh Quân hay không, nhưng gã biết rõ nếu để Thẩm Dịch khống chế được thông đạo, lộ tuyến chạy trốn cuối cùng của đội Thứ Huyết cũng sẽ bị chặt đứt, đến lúc đó chỉ còn vận mệnh táng thân biển cả.

Đúng lúc này, đột nhiên đất trời thành Shipwreck rung chuyển một phen.

Lam Bình hoảng sợ nhìn lại hướng tây, chỉ thấy phương hướng ụ tàu thành Shipwreck, hết tàu hải tặc này đến tàu hải tặc khác đột nhiên bốc lên đại hỏa. Lửa cháy hừng hực, tiếng nổ ùn ùn. Bạo tạc nổ tung như pháo hoa ngày lễ, liên miên bất tuyệt, kích thích nước biển bắn vọt lên trời như triều cường, phảng phất biển gầm mang đi tất cả, lại phảng phất núi lửa trào phun.

Ánh lửa thiêu đốt chiếu sáng bầu trời bao la âm u của thành Shipwreck, thắp trọn ban đêm thành ban ngày, tất cả mọi người trở lại trong ánh sáng, chứng kiến mảnh gỗ vụn bay múa đầy trời, cột buồm, cánh buồm tung bay dưới làn khói thuốc súng tràn ngập, tất cả mọi người nghe mà giật mình muốn chết.

Còn bọn Thẩm Dịch nghe được, dường như cũng là thanh âm vọng lại từ bầu trời.

“Ngươi phá hủy chiến thuyền vua hải tặc Ấn Độ Dương, đạt được 1500 điểm Huyết Tinh. Nổ chết nửa số hải tặc Ấn Độ Dương, đạt được 300 điểm. Đạt được một quyển trục sở trường bơi.”

“Ngươi phá hủy chiến thuyền vua hải tặc biển Caspi, đạt được 1500 điểm Huyết Tinh. Nổ chết hầu hết hải tặc Caspi, đạt được 680 điểm. Đạt được một quyển trục sở trường bơi, một quyển trục thuật hợp kích.”

“Ngươi phá hủy chiến thuyền vua hải tặc biển Đen, đạt được 1500 điểm Huyết Tinh. Nổ chết phần lớn hải tặc biển Đen, đạt được 500 điểm. Đạt được một quyển trục sở trường bơi, một quyển trục thuật hợp kích.”

“Ngươi phá hủy chiến thuyền vua hải tặc biển Atlantic, đạt được 1500 điểm Huyết Tinh. Nổ chết một ít hải tặc biển Atlantic, đạt được 100 điểm.”

“Ngươi phá hủy chiến thuyền vua hải tặc Thái Bình Dương, đạt được 1500 điểm Huyết Tinh. Nổ chết một ít hải tặc Thái Bình Dương, đạt được 150 điểm.”

“Ngươi phá hủy chiến thuyền vua hải tặc biển Adriatic, đạt được 1500 điểm Huyết Tinh. Nổ chết một ít hải tặc biển Adriatic, đạt được 200 điểm.”

“Ngươi phá hủy chiến thuyền vua hải tặc Địa Trung Hải, đạt được 1500 điểm Huyết Tinh. Nổ chết một nửa hải tặc Địa Trung Hải, đạt được 300 điểm.”

“Ngươi phá hủy 8 chiếc tàu hải tặc cỡ lớn, đạt được 8000 điểm điểm Huyết Tinh. Đạt được 2 quyển trục sở trường bơi, 2 quyển trục thuật hợp kích.”

“Ngươi phá hủy 12 chiếc tàu hải tặc cỡ trung, đạt được 9600 điểm điểm Huyết Tinh. Đạt được 1 quyển trục sở trường bơi, 2 quyển trục thuật hợp kích.”

“Ngươi phá hủy 20 chiếc tàu hải tặc cỡ lớn, đạt được 10000 điểm điểm Huyết Tinh. Đạt được 1 quyển trục sở trường bơi, 1 quyển trục thuật hợp kích.”

“Nổ chết 112 tên hải tặc rải rác thành Shipwreck, đạt được 112 điểm…”

Từng tiếng nhắc nhở dồn dập phảng phất như càn quét bản đồ trong game, kích thích người thậm chí không kịp ghi nhớ, không kịp suy tư, không kịp tính toán, giờ khắc này ngay cả Thẩm Dịch cũng không biết hắn đã lấy được bao nhiêu điểm.

Đẳng cấp Binh sĩ Lair điên cuồng nhảy vọt qua hai lần nổ lớn, thanh âm nhắc nhở thăng cấp như tiếng chuông bên tai vang lên không ngớt, đợi đến khi kết thúc nhắc nhở, Lair trực tiếp nhảy lên cấp 10.

Với binh sĩ triệu hoán mà nói, cấp 10 chính là một cái hạm, đã đến cấp bậc này, nếu muốn nâng lên một bậc, độ khó đột nhiên tăng lớn, không còn kiểu giết chết một đám lâu la hoặc một hai cao thủ là có thể tăng lên đơn giản được rồi. Dù vậy, Thẩm Dịch rốt cục cũng đã có một binh sị cao đẳng đúng nghĩa.

Lair bây giờ, thuộc tính đã là lực lượng 20, nhanh nhẹn 23, thể chất 23, tinh thần 41, ý chí 23, đủ để so thuộc tính với một mạo hiểm giả Khu Dân Nghèo, chỉ là không có dị năng hay kỹ năng gì thôi.

“Quá tuyệt vời!” Tất cả thành viên đội Đoạn Nhận thời khắc này tập thể hưng phấn kêu to.

Vắt óc suy nghĩ, vất vả lên kế hoạch, chính là đợi một khắc thu hoạch này!

Tất cả tàu thuyền neo tại ụ tàu hôm nay cơ hồ đều bị tạc hủy, duy nhất không bị gì chính là Ngọc Trai Đen. Đó là vì Thẩm Dịch còn không muốn công nhiên trở mặt với Jack Sparrow trước khi chưa tiêu diệt hết đám hải tặc.

“Khốn kiếp!” Tất cả vua hải tặc thời khắc này phẫn nộ điên cuồng hét lên.

“Ta muốn làm thịt hắn! Làm thịt hắn!” Mắt nhìn tàu của mình bị hủy, một đống hải tặc lưu thủ chết đi, trái tim Villanueva đều muốn rỉ máu.

“Nhất định phải giết hắn!” Barbossa đang gào thét điên cuồng. Lúc này thù mới hận cũ cùng tính lên một lượt.

Thời điểm đám vua hải tặc không có kẻ thù bên ngoài, sẽ tự mình đánh mình, nhưng hoạ ngoại xâm vừa tới, lập tức lại trở nên đồng tâm hiệp lực. Chỉ là lúc này đây, mục tiêu của bọn họ không còn là Tạ Vinh Quân, mà là Thẩm Dịch.

“Ragetti, triệu tập tất cả mọi người, đi với ta tìm tên khốn kia!” Barbossa lớn tiếng hạ lệnh. Thuyền phó một mắt Ragetti đang tính trả lời thì… BANG!

Tiếng súng vang lên.

Ragetti che ngực ngã xuống, con mắt duy nhất lộ ra vẻ không thể tin được.

“Ragetti!” Barbossa cuồng hét bổ nhào qua, bất quá gã không phải bổ nhào qua cứu người, mà là tay phải vung đao lên, moi ra tín vật con mắt giả của Ragetti, cầm đến tín vật, rồi xoay người một cái trốn vào trong công sự che chắn bên cạnh.

Ragetti rống to với Barbossa: “Tôi vẫn chưa chết!”

“Vậy bây giờ ngươi có thể đi chết được rồi.” Barbossa đạp một cước lên mặt Ragetti, đá ngay vào cổ họng gã, Ragetti gục tại chỗ.

Thông qua kính viễn vọng, Arias thấy rõ ràng một màn vô tình này.

Cậu huýt sáo, sau đó buông thanh Barrett xuống, cầm lấy một khẩu súng bắn tỉa khác, liên tục nổ súng vào chỗ ẩn thân của Barbossa, đồng thời trong miệng vẫn còn đếm giây đâu vào đấy.

Cùng lúc đó, nhóm lớn binh sĩ triệu hoán dưới sự chỉ huy của Frost cùng Ralph, từ bốn phương tám hướng vọt tới đám hải tặc…

Một hồi chiến đấu thảm thiết cứ như vậy triển khai.

::Chương 89::

Phản kích tại cổng thành

.

Thẩm Dịch rất nhanh bắt kịp mấy người Ôn Nhu phía trước.

Lối ra cổng chính thành Shipwreck đã có thể thấy được xa xa.

Thẩm Dịch vừa chạy vừa quát lớn: “Lair, qua đây giúp ta. Bố trí thuốc nổ tại cổng chính, chuẩn bị tạc hủy nó, không thể cho bọn hắn chạy trốn!”

Lối ra cổng chính là nơi Thẩm Dịch duy nhất không có cho cài thuốc nổ. Đây chủ yếu là do trước khi phát sinh chiến đấu, hắn cũng không thể xác định mình nhất định có thể đạt được thắng lợi, bởi vậy hắn phải chuẩn bị đường lui cho chính mình.

Nhưng hiện tại phần thắng nơi tay, đường lui đã thành đường kẻ địch buộc phải đi qua, như vậy hủy diệt nó là lựa chọn tất yếu.

Từ máy bộ đàm truyền đến giọng Lair đáp lời: “Tôi chỉ e rất khó, thưa cấp trên, thuốc nổ của chúng ta không còn nhiều lắm.”

“Ngươi nói cái gì?” Thân thể Thẩm Dịch chấn động.

“Thành Shipwreck không lớn, nhưng cũng không nhỏ, mà chúng ta cũng không phải phá hủy một lần duy nhất, điều này dẫn đến chúng ta phải tiêu hao càng nhiều thuốc nổ, cấp trên. Trừ phi ngài ý định buông tha một bước cuối cùng, không phá hủy hoàn toàn tòa thành này nữa.”

“Đáng chết!” Thẩm Dịch mắng một câu. Hắn nghĩ nghĩ, nhanh chóng kêu lên: “La Hạo, phóng xuất Kẻ Thu Gặt! Kim Cương, lắp chân nó vào, dùng Kẻ Thu Gặt đến ngăn cửa!”

“Kẻ Thu Gặt đã bị phế bỏ!” La Hạo trả lời.

Lúc trước dùng Kẻ Thu Gặt phủ kín thành viên đội Thứ Huyết, sau khi thành viên đội Thứ Huyết thối lui, mục tiêu công kích của Liệt Phong Trận cũng chỉ còn lại có bản thân Kẻ Thu Gặt, dẫn đến hậu quả chính là giá trị bọc thép cao tới 1300 điểm của Kẻ Thu Gặt ngạnh sanh bị chém sạch. Cũng may đao gió chỉ công kích mặt ngoài, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đến bên trong Kẻ Thu Gặt, cho nên vẫn có thể chữa trị.

Thẩm Dịch kêu lên: “Trước phóng nó ra, ta tới chữa trị.”

“Được!” La Hạo vẫy tay một cái, thân thể cao lớn của Kẻ Thu Gặt ầm ầm rơi xuống, chắn ngay trước lối ra cổng lớn, khiến con đường kia chật như nêm cối. Cùng lúc đó, Kim Cương giơ tay lên, dị năng Niệm Khống phát động. Hai chân vốn bị tháo rời của Kẻ Thu Gặt bay qua, tất cả ốc vít tự động lượn vòng, trùng tân tổ kiến. Dùng Niệm Khống làm công lắp ráp, Kim Cương cũng không phải mới lần một lần hai, sớm đã rất thành thục.

Thẩm Dịch phi thân nhảy lên, chuẩn bị phát động Kích Hoạt chữa trị Kẻ Thu Gặt, đúng lúc này, một tiếng rít thê lương trên bầu trời đánh tới hắn.

Thẩm Dịch đột nhiên dừng bước, nơi đặt chân phía trước đã bị oanh thành nát bấy.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng mông lung đang bay lượn trên bầu trời.

“Lam Bình.” Ánh mắt Thẩm Dịch hơi híp.

“Lão đại, thằng này ở trên trời, tính sao đây?” La Hạo gọi.

“Biết bay rất đáng gờm sao?” Thẩm Dịch hỏi lại. Tiện tay ném Linh Hỏa Thương cho La Hạo: “Bắn hắn xuống cho ta! Nếu người làm được, sau này trở về ta mua cái máy phi hành cho ngươi ngày ngày bay thả cửa.”

“Vâng, lão đại!”

La Hạo giơ súng bắn lên trời.

Đạn lửa phảng phất từng khỏa lưu tinh lao ngược lên bầu trời, chiếu sáng màn đêm u tối, triệt để bạo lộ thân hình Lam Bình.

Chính như Thẩm Dịch nói, có thể phi hành ở trên trời, kỳ thật thực chẳng có gì ghê gớm. Đôi cánh gió liên tục tiêu hao tinh thần lực, tốc độ phi hành chưa hẳn là nhanh. Mặc dù trông rất huyền ảo, nhưng ý nghĩa chiến đấu thực tế không lớn, trừ phi là giống Linh bắn tỉa khoảng cách siêu xa, phối hợp năng lực phi hành có lẽ có thể phát huy tác dụng, bằng không cũng không có chút ý nghĩa nào đáng nói.

Nghĩ vậy, Thẩm Dịch đột nhiên lại phát hiện cách dùng súng ống mới: Nếu để Arias phối hợp ba lô phi hành thì sao? Hay cho Dabinett và Evans phối hợp súng bắn tỉa? Ý nghĩ này khiến Thẩm Dịch không rét mà run một chút.

Lúc này hắn đã triệt để sáng tỏ: Xạ Thủ vẫn là Xạ Thủ, Huyết Tinh đô thị không cho cái nghề này thêm bất luận cường hóa gì đặc thù. Nó mạnh mẽ hay yếu kém, kỳ thật hoàn toàn quyết định bởi người sử dụng —— chỉ có ai hiểu được đào móc tiềm lực, mới thật sự là cường giả.

La Hạo giờ phút này vẫn còn điên cuồng bắn phá lên trời, theo lý thuyết, lấy thực lực của hắn, nếu muốn đánh với Lam Bình, hoàn toàn không phải đối thủ. Nhưng sự thật chính là, mập mạp chỉ dùng một thanh Linh Hỏa Thương, lại khiến Lam Bình chật vật không chịu nổi.

Đây không phải vấn đề uy lực Linh Hỏa Thương lớn bao nhiêu. Trên thực tế Linh Hỏa Thương chỉ là súng cấp D, sử dụng viên đạn cấp D bình thường, trong khu vực độ khó cấp hai, uy lực đã là yếu quá thể, đánh vào thân Lam Bình, thậm chí chỉ tạo thành một điểm tổn thương trụ cột. Nhưng hỏa diễm bám trên viên đạn lại khiến Lam Bình cháy sáng hừng hực, khiến gã y hệt đom đóm giữa trời đêm, vô luận bay thế nào, cũng chạy không khỏi tầm mắt mập mạp. Mà kỹ năng của gã tuy phần nhiều là viễn trình, lại không có khả năng xa hơn tầm bắn của súng ống.

Ngoài ra mập mạp chết bầm còn hết sức giảo hoạt tá trợ địa hình quanh thân, vừa nã súng vừa thỉnh thoảng tìm công sự che chắn yểm hộ. Hắn đã từng trải qua Thế Chiến thứ hai, loại thủ đoạn ẩn thân công sự che chắn rồi tranh thủ thời gian nhả đạn là việc không thể quen thuộc hơn. Trái lại Lam Bình bay lượn trên trời, trời cao đất rộng cũng không có một vật có thể che lấp gã. Mỗi khi Lam Bình phát ra kỹ năng, mập mạp chết bầm sẽ giảo hoạt nấp mình ra đằng sau công sự che chắn nào đó, nhờ công sự che chắn hấp thu tổn thương. Hắn có năng lực nhận biết nguy hiểm, bởi vậy Lam Bình chỉ cần vừa ra tay, hắn liền sẽ lập tức phát giác, sớm chuẩn bị sẵn sàng. Trước kia loại năng lực này mang cho hắn thống khổ, hiện tại nó đã trở thành tín hiệu báo động lúc tác chiến…

Lam Bình quả thực muốn điên mất.

Gã trơ mắt nhìn Thẩm Dịch chạy tới Kẻ Thu Gặt mà vô lực ngăn cản. Nếu như là bất kỳ ai trong Ôn Nhu, Hồng Lãng, Kim Cương cản gã lại, gã đều không lời nào để nói, hết lần này tới lần khác lại là cái tên mập mạp chết bầm vô dụng nhất kia, lại đánh cho gã không còn sức đánh trả.

Gã nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì một tên vô dụng như vậy, đến tay Thẩm Dịch, lại biến thành một kiện vũ khí đáng sợ như thế?

“Lão đại, ta không thể ngăn được bọn hắn!” Lam Bình kêu to. Gã không có ý tứ nói mình bị một tên mập mạp chết bầm cản trở, chỉ có thể dùng cái từ “bọn hắn” này để thay thế.

“Đừng gấp, ta sắp tới rồi!” Tạ Vinh Quân kêu lên: “Ngươi chống đỡ thêm một thoáng! Chúng ta lập tức đến ngay!”

Mặc dù Tạ Vinh Quân chạy trước, nhưng gã dù sao vẫn chưa quen thuộc địa hình. Dẫu có ong dẫn đường lưu lại tuyến đường nhỏ, gã cũng phải tìm lại nó trước rồi mới có thể đi về nơi khởi đầu, bởi vậy bị bọn Thẩm Dịch đi sau mà lại đến trước.

“Không còn kịp rồi, Thẩm Dịch đã bắt đầu chữa trị Kẻ Thu Gặt, ta phải xuống dưới mới có thể ngăn cản hắn!” Gã nhìn thấy tay Thẩm Dịch đã đặt lên người Kẻ Thu Gặt, bắt đầu khởi động Kích Hoạt.

“Không!” Tạ Vinh Quân biến sắc: “Tuyệt đối đừng xuống dưới, rất nguy hiểm!”

“Không xuống sẽ không ngăn được hắn!” Lam Bình quát to một tiếng, đoạn lao xuống mặt đất. Giơ tay trái một cái, lá chắn tinh thần lực che trước người, lòng bàn tay phải đồng thời tập trung một chùm sáng nhọn, thả ra một đoàn ánh sáng.

“Phong Minh Bạo Liệt Đạn!” Lam Bình kêu to.

Chiêu Phong Minh Bạo Liệt Đạn này là kỹ năng có uy lực lớn nhất trong tay Lam Bình, mắt thấy quả cầu ánh sáng phảng phất như một vầng mặt trời nhỏ bỗng nhiên bay đến, đánh về phía Thẩm Dịch.

Ôn Nhu thét lên: “Thẩm Dịch coi chừng!”

Thẩm Dịch cũng không quay đầu lại, trở tay ném ra T-1000, thân ảnh màu bạc chính diện đón lấy Phong Minh Bạo Liệt Đạn bay tới, bạo tạc ầm ầm giữa không trung, vô số dịch thể màu bạc bay tứ tán, chẳng khác gì giọt nước bạc đầy trời rơi lên mặt đất, sau đó lại từng điểm từng điểm tự động kết hợp…

“Sóng lửa xung kích!” Lam Bình lại lần nữa đánh ra một luồng hỏa diễm hung mãnh, bay thẳng Thẩm Dịch, gã biết rõ không có khả năng để Thẩm Dịch chữa trị Kẻ Thu Gặt, nếu không dùng khí lực mạnh mẽ kiên cố của nó, đội Thứ Huyết muốn lao ra thành Shipwreck sẽ muôn vàn khó khăn.

Không nghĩ tới Thẩm Dịch rốt cuộc lại ném ra một quả cầu thủy tinh kỳ lạ.

“Thủy tinh Úy Lam: Một loại đạo cụ hệ nước, tăng lên 20% lực chiến đấu trong nước. Kèm theo kỹ năng Tấm Khiên Nước, có hiệu quả đặc thù chống cự hỏa sát, lúc sử dụng trong nước, có thể kéo dài thời gian và hiệu quả trên diện rộng.”

Đây lại là một kiện đạo cụ mà Tia Dalma cho hắn mượn.

Tia Dalma tổng cộng cho hắn mượn bốn món, theo thứ tự là Thiên Mệnh Anh Vũ, bùa hộ mệnh Tĩnh Âm, thủy tinh Úy Lam và cát Chân Ảnh. Ngoại trừ bùa hộ mệnh Tĩnh Âm chuyên môn dùng để đối phó Cuồng Hống, thủy tinh Úy Lam chính là trang bị thuỷ chiến, hơn nữa là loại hình phòng ngự, đây là Thẩm Dịch chuẩn bị để chạy trốn xuống nước nếu chẳng may không địch lại, mà giờ sắp sửa thắng lợi tới nơi, không cần thứ này nữa, nhưng vẫn có thể dùng tốt.

Từ đó có thể thấy được, lúc Thẩm Dịch định ra kế hoạch tác chiến, đều tiến hành cân nhắc theo góc độ thất bại trước, chuẩn bị tốt đủ loại đường lui.

Những chuẩn bị này có lẽ sẽ không dùng tới, nhưng một khi thực sự cần dùng đến, chúng chính là chỗ dựa sinh tồn lớn nhất.

Về phần cát Chân Ảnh, đây là một loại đạo cụ hết sức kỳ lạ, cũng là đạo cụ tiêu hao duy nhất mà Tia Dalma cho hắn.

Chỉ cần rải nó lên người kẻ địch, sẽ hình thành một lớp áo bằng cát trên người kẻ địch. Công kích áo cát tương đương với công kích bản thể đối phương, đồng thời gây ra tổn thương bằng 1,2 lần lực công kích, duy trì thời gian một phút đồng hồ. Cái đạo cụ này lại là Tia Dalma chủ động nhét cho hắn, ngay cả Thẩm Dịch đều cảm thấy kỳ quái, không biết mắc gì lão bà đồng muốn cho mình thứ này.

Tác dụng của nó thoạt nhìn hữu hạn, chỉ là có thể tạm thời tăng lên 20% tổn thương mà thôi, cũng không phải thứ Thẩm Dịch cần ngay lập tức.

Thời khắc này sóng lửa xung kích đánh vào khiên nước, tràn ra một mảnh phấn vụn băng tinh, băng hỏa giao hòa, lóng lánh ra vô số sắc màu xinh đẹp, nhưng lại không làm bị thương Thẩm Dịch mảy may. Mà Kẻ Thu Gặt báo hỏng kia, dưới Kích Hoạt của Thẩm Dịch phát ra tiếng vang ùng ùng, chính thức khởi động.

“Khốn kiếp! Hắn đã khởi động Kẻ Thu Gặt!” Lam Bình hoảng sợ kêu to.

Sau một khắc Kẻ Thu Gặt to lớn đột nhiên ầm ầm cử động, cánh tay kim loại to lớn giương lên không trung, xích sắt bay ra, lao thẳng tới Lam Bình.

Lam Bình kêu quai quái bay thẳng lên cao, lá chắn tinh thần lực trong tay và xích sắt cứng chọi cứng một phát, một kích này không thể tạo thành tổn thương cho gã, lại đánh gã văng xa mấy chục thước. Trong không khí vang lên thanh âm xé gió bén nhọn, mười hai mảnh răng cưa cao tốc xoay tròn xẹt qua khoảng không, bay vụt đến Lam Bình. Lam Bình thân đứng giữa trời, mở to mắt hoảng sợ nhìn những mảnh răng cưa nọ, lại không còn lực ngăn cản.

Ngay lúc này, một luồng hỏa diễm sắc bén ngang trời xuất hiện.

Đúng là Tạ Vinh Quân như sát thần đêm đen, rốt cục đã đến.

Tạ Vinh Quân mới hiện thân, chính là bổ ra một đao hung mãnh, hỏa diễm như gió cuốn mây vần đánh lên bánh răng cưa, phát ra tiếng vang kít kít cực lớn, một hơi phá hủy chín đĩa răng cưa, chỉ còn lại ba cái hung hăng khảm vào thân thể Tạ Vinh Quân, chẳng khác gì răng cưa cắt thịt phi tốc xoáy cắt thân thể gã.

“A!” Tạ Vinh Quân kêu thảm một tiếng, huyết mạch toàn thân sôi sục, một sức mạnh cường đại từ thân thể tuôn ra, ba chiếc bánh răng bị gã bắn ngược, không biết bay đi nơi nào, bất quá Tạ Vinh Quân cũng kiệt lực, từ không trung rơi xuống.

“Lão đại!” Lam Bình sợ hãi kêu lên, mãnh liệt giương tay đánh ra một ngọn gió: “Cánh gió!”

Một đôi cánh gió xuất hiện trên người Tạ Vinh Quân, rốt cục ổn định thân thể Tạ Vinh Quân, Lam Bình kêu to: “Thông đạo bị lấp, chúng ta chỉ có thể bay ra từ trên không!”

“Tinh thần lực của ngươi đủ chèo chống sao?” Tạ Vinh Quân vội hỏi, gã chiến đấu đến bây giờ, kỳ thật cũng đã bị thương rất nặng. Đã không còn kỹ năng huyết thống ủng hộ, đối mặt T-1000 và Kẻ Thu Gặt, gã tự hỏi không có khả năng xoay chuyển trời đất, hôm nay chỉ có thể dựa vào Lam Bình.

“Tôi không biết!” Lam Bình kêu to: “Có thể bay bao xa thì bao xa đi.”

Thân ảnh Pandora, Đồ Nguyên, còn có Vu Lập cũng đã xuất hiện cách đó không xa.

Lam Bình liên tiếp đánh ra ba cặp cánh gió, dẫn tất cả mọi người lên không trung.

Mắt thấy đội Thứ Huyết muốn bay khỏi, Thẩm Dịch quát chói tai: “Bắn Lam Bình xuống!”

Đã không có Lam Bình, tất cả mọi người đừng hòng bay đi.

Hắn luôn có thể tìm được sơ hở chết người của đối thủ ngay từ đầu.

Loại hành vi này người khác thỉnh thoảng mới xuất hiện một lần, được kêu là linh cơ khẽ động, còn hắn thì đã thành bản năng tâm lý, xu hướng tư duy bình thường.

Xích sắt của Kẻ Thu Gặt lại lần nữa bay lên, phóng mạnh vào Lam Bình. Cùng lúc đó, Linh Hỏa Thương trong tay mập mạp cũng liều mạng nhắm Lam Bình nổ súng, một tia sóng bạc chớp động giữa không trung, đó là Số 1 hóa thành trường mâu, được Thẩm Dịch vươn tay ném, tất cả công kích thời khắc này tập trung hết thảy trên thân Lam Bình.

“Cứu tôi!” Lam Bình kêu to.

Tạ Vinh Quân trở tay một đao, đón lấy xích sắt Kẻ Thu Gặt, đao xích tương giao, phát ra tiếng va đập rầm rầm giữa không trung.

Xích sắt lớn dừng lại trên không một lát, sau đó vỡ vụn thành từng đoạn từng đoạn rơi xuống đất, một đao kia của Tạ Vinh Quân đã phá hủy nó hoàn toàn. Cùng một thời gian, Vu Lập cũng ném ra thẻ bài xuống dưới.

Cấm Thương Lệnh!

Linh Hỏa Thương trong tay mập mạp tức thì trầm mặc.

Chỉ là Số 1 lại không ai có thể ngăn cản, hóa thành trường mâu bắn thẳng đến Lam Bình, mắt thấy Lam Bình phải chết, đột nhiên lúc này một bàn tay lớn màu đen trống rỗng xuất hiện bên cạnh Lam Bình, bắt lấy mâu bạc kia.

Tất cả mọi người nhìn một màn này ngẩn ngơ, chỉ thấy bàn tay lớn màu đen mãnh liệt dùng lực, vậy mà vặn gãy mâu bạc Số 1 thành ba đoạn, sau đó mới nhạt nhòa giữa không trung mênh mông.

“Là Pandora!” Ôn Nhu kêu lên.

Tất cả mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Pandora khoác một bộ trường bào màu đen có đề chữ “Ma” trôi nổi trên không, một đôi mắt gắt gao nhìn Thẩm Dịch chằm chằm, cảm giác quái dị không nói lên được.

Kim Cương mê hoặc nói: “Làm sao có thể? Tay này làm sao đến giờ vẫn còn lưu thủ? Việc này không có đạo lý a.”

“Hắn một mực tàng tư!” Ôn Nhu kêu lên: “Người này rất cổ quái, năng lực chân thật của hắn cũng không phải triệu hoán ác ma, chỉ là không biết vì sao thủy chung không xuất toàn lực tác chiến!”

Thanh âm của nàng kêu rất lớn, không chỉ có hô cho người mình nghe, cũng là hô cho Tạ Vinh Quân nghe, chủ yếu là muốn gây ra địch ý của Tạ Vinh Quân. Không nghĩ tới Tạ Vinh Quân lại nói một câu “Đa tạ” với Pandora, phảng phất Pandora một phen ra tay, giống như ban ân lớn cỡ nào, còn Pandora thì không có chút phản ứng.

“Thực cổ quái.” Kim Cương dụi dụi con mắt, không nghĩ ra đây là có chuyện gì.

“Không có thời gian cân nhắc ba thứ này!” Thẩm Dịch nói xong tiến nhanh lên một bước, giành lại Linh Hỏa Thương trong tay mập mạp: “Đạn Xuyên Giáp!”

Ba phát đạn Xuyên Giáp nhanh chóng bắn tới Lam Bình.

Tạ Vinh Quân giương tay ném ra ba viên kim châu, không nghĩ tới ba phát đạn gào thét giữa không trung đột nhiên chuyển hướng, hóa thành ba đường cong hỏa diễm, vượt qua kim châu bắn vào thân thể Lam Bình.

Lần này Lam Bình bị đau không nhẹ, không giữ được thăng bằng rơi xuống.

Thẩm Dịch thừa cơ bắn ra Phi Trảo lên bầu trời.

Phi Trảo linh động như xà, uyển chuyển kéo lê một đường cong, phảng phất một con rồng lớn giương nanh múa vuốt chụp vào Lam Bình. Thẩm Dịch hung hăng kéo một phát xuống dưới, tốc độ rơi của Lam Bình đột nhiên tăng mạnh.

Gã lúc này muốn bay trở lên, nhưng trên mặt đất có năm người lại thêm một con Terminator siêu bự, lực lượng cánh gió của gã cuối cùng không thể nào sánh với lực lượng khổng lồ như thế, bị ngạnh sanh sanh kéo xuống mặt đất.

“Lam Bình!” Tạ Vinh Quân nghiêm nghị kêu to.

Lúc này, trong lòng Lam Bình ngược lại là một khoảng thanh tĩnh.

Gã biết rõ.

Chính mình chết chắc rồi.

Bất quá thế thì đã sao?

Từ khi đi vào Huyết Tinh đô thị, chẳng lẽ không phải mỗi người đều một mực giãy giụa trên con đường tử vong đấy à?

Tử vong chưa chắc đáng sợ vậy chứ?

Ở cái thế giới đáng sợ này, đó ngược lại có lẽ là một loại giải thoát.

Trong đầu chốc lát hiện lên vô vàn ý niệm, gương mặt Lam Bình chợt hiện ra một nét tươi cười.

Gã thì thào nói: “Thẩm Dịch, ngươi thật sự rất lợi hại, bất quá ngươi muốn toàn diệt đội Thứ Huyết của ta… Đúng là vẫn còn kém chút.”

Hạ quyết tâm, Lam Bình cao giọng hét: “Lão đại, lên đường bình an! Nhớ báo thù cho tôi!”

Tạ Vinh Quân cả kinh, dường như đã biết gã muốn làm gì, kêu to: “Không được, Lam Bình!”

Lam Bình lại chỉ mỉm cười nói: “Đi đường cẩn thận… Lão đại.”

Một đoàn ánh sáng màu lam bỗng nhiên lan tỏa, dùng Lam Bình làm trung tâm nhanh chóng mở rộng.

Vầng sáng này khuếch trương cực nhanh, thế cho nên vừa mới bắt đầu chỉ là một điểm sáng, lập tức liền biến thành một quang cầu khổng lồ.

Thẩm Dịch biến sắc, kêu to lên: “Không xong! Mau tránh!”

Phi Trảo bỗng nhiên thu về, Thẩm Dịch là người thứ nhất nhảy xuống biển.

Mấy người Hồng Lãng hiện tại đã thành thói quen nghe lệnh Thẩm Dịch, hơn nữa bọn hắn cũng nhìn ra ánh sáng màu lam kia không phải thứ gì tốt, cho nên cũng đồng thời nhảy xuống biển.

Quả cầu ánh sáng màu xanh lam trên không trung không ngừng biến lớn, phảng phất tên lửa đạn đạo bay tới từ trên trời, hạ xuống thông đạo, chỉ nghe oanh một tiếng!

Cả thông đạo bị nổ thành phấn vụn, ngay cả Kẻ Thu Gặt đều bị nổ chia năm xẻ bảy.

Giữa huyết nhục tung bay đầy trời, sóng gió gào thét mà dậy, nước biển tựa như bị lửa đun sôi phóng lên trời, khí lãng khổng lồ bay thẳng lên cao, trực tiếp thổi bọn Tạ Vinh Quân ra ngoài trăm thước, lập tức thoát ly khu vực thành Shipwreck. Đã không có tinh thần lực của Lam Bình ủng hộ, cánh gió không duy trì được thời gian bao lâu, sau khi phi hành mấy chục thước rốt cục tiêu tán, bất quá lúc này, đám người Tạ Vinh Quân đã bay khỏi thành Shipwreck, cuối cùng thoát được hiểm cảnh.

Lúc này bọn Thẩm Dịch cũng ló đầu ra từ đáy biển.

Vừa lên bờ, Hồng Lãng liền phun ngay nguyên ngụm máu tươi.

Hắn nhảy xuống biển hơi chậm một chút, vừa mới vào nước hơn mười mét, vụ nổ đã xuyên thấu qua sóng biển, chẳng khác gì núi lớn hung hăng đập một cái lên lưng hắn, nện cho hắn choáng váng, suýt nữa thì ngất đi.

“Móa, đây là kỹ năng gì? Như thế nào mạnh vậy?” Hồng Lãng mắng to lên: “Lực sát thương chiêu này phá ngàn chẳng chơi?”

Thẩm Dịch thở dài: “Là tự bạo tinh thần lực, không nghĩ tới hắn còn có cả chiêu ấy…”

Tự bạo tinh thần lực: Áp súc tinh thần lực còn thừa thành một điểm, tiến hành phóng thích tập trung. Mỗi điểm tinh thần tạo thành 50 điểm sát thương, phạm vi 8×8. Bản kỹ năng bỏ qua địch ta, trước khi sử dụng cần dự chi trước tinh thần lực, thời gian dự chi 10 giờ.

Tự bạo tinh thần lực kỳ thật chính là một kỹ năng đồng quy vu tận, không phải đến vạn bất đắc dĩ sẽ không sử dụng. Có lẽ Lam Bình đã bị vụ bắt làm tù binh lần trước kích thích, không muốn bị Thẩm Dịch bắt được nữa, cho nên trước khi chiến đấu đã làm tốt chuẩn bị đồng quy vu tận.

Đáng tiếc là uy lực tự bạo tinh thần lực tuy mạnh, nhưng có một thời gian khởi động ngắn ngủi. Thẩm Dịch phản ứng cực nhanh, vừa thấy không đúng, lập tức quả quyết bỏ chạy, kế hoạch đồng quy vu tận thất bại, bất quá bọn Tạ Vinh Quân rốt cục nhờ vậy trốn thoát thành Shipwreck.

Lúc này Kim Cương Ôn Nhu cũng đã ngoi lên từ dưới nước, thân ảnh đám người Tạ Vinh Quân xa xa đã không thấy, Kim Cương mắng một câu: “Đồ con hoang, vẫn là để chúng trốn thoát.”

Bữa thịnh yến sang trọng được chuẩn bị tỉ mỉ này, dưới tình huống mọi nguyên vật liệu đều cơ hồ hoàn mỹ, vậy mà cuối cùng chỉ làm ra một nồi cơm sống, thế nên mặc dù đội Đoạn Nhận đại thắng, tâm tình Kim Cương vô luận thế nào cũng không tốt lên được.

Trong mắt Thẩm Dịch hiện rõ sát ý: “Chạy? Dễ dàng vậy sao? Hắn dám chạy, chúng ta dám đuổi! Trận chiến này, vẫn chưa kết thúc!”

“Làm sao đuổi? Chúng ta không thể nào nhanh hơn bọn hắn.” Ôn Nhu hỏi.

Thẩm Dịch trả lời từng chữ một: “Em đã quên Ngọc Trai Đen.”

::Chương 90::

Tiêu diệt hải tặc (thượng)

.

Thời điểm kịch chiến đang tiến hành tại lối ra cổng lớn, bên trong thành Shipwreck, đại chiến giữa binh sĩ triệu hoán và đám hải tặc cũng đang triển khai như nước với lửa.

So với cuộc chiến thứ nhất, cuộc chiến thứ hai có lẽ không mang đặc tính trùng kích cường độ cao, không có năng lực kỹ năng xán lạn đặc biệt, càng không có kỹ xảo thần kỳ phi thiên độn địa, có điều tràng diện hỏa bạo lại chỉ hơn chứ không kém. Nếu nói cái trước là thực lực cá nhân cực hạn bày ra, như vậy cái thứ hai chính là tập trung thể hiện lực lượng quần thể, theo trình độ nào đó, đã có thể xưng là —— chiến tranh!

Chiến tranh ngay từ lúc vừa bắt đầu, đã bày biện ra xu thế nghiêng về đúng một bên.

Cán cân thắng lợi hoàn toàn nghiêng về phe lính nhảy dù.

Trên trăm tên lính dù từ tất cả phương vị thành Shipwreck phát động công kích đám hải tặc, khắp nơi đều có hải tặc bị đạn đánh trúng, nằm trong vũng máu lớn tiếng kêu cứu. Viên đạn bay đầy trời dệt ra một mảnh lưới lửa hoa lệ, chiếu sáng cả màn đêm, có thể chứng kiến huyết thủy chảy xuôi trên mặt đất, nghe được tiếng kêu gào liên tục.

Đây cũng không kỳ quái, nói đến lực chiến đấu cá nhân, thực lực lính dù có lẽ còn chưa đủ, nhưng nếu so tính kỷ luật, năng lực quần chiến, đám hải tặc còn kém vạn dặm.

Càng là chiến đấu đại quy mô, yêu cầu kỷ luật cũng sẽ càng cao, điều hành tiến thối lẫn nhau, hợp tác phối hợp, cần thao luyện quanh năm suốt tháng mới có thể làm tốt.

Đám hải tặc trời sinh tản mạn, tính tình phóng túng, ghét nhất ước thúc. Để bọn họ đánh hội đồng quy mô nhỏ, nhất định là hảo thủ, nhưng kêu bọn họ đi vào đại quy mô tự động phối hợp hành động theo chỉnh thể, như vậy tập thể sẽ luống cuống.

Theo một mức nào đó, một trăm hải tặc cũng không mạnh hơn hai mươi hải tặc bao nhiêu, có khi yếu hơn cũng khó nói.

Mà tổ chức bộ đội kỷ luật đặc biệt mạnh như lính dù, lại chính thức là nhân số càng nhiều, thực lực càng mạnh, lượng biến có thể trực tiếp khiến cho chất biến.

Bọn họ đối mặt những cường giả siêu khủng chân chính, có lẽ không thể nào sinh ra tác dụng quá lớn, nhưng nếu là hỗn chiến đại quy mô như hiện tại, có khả năng phát huy tác dụng thậm chí còn bên trên thực lực bản thân đội Đoạn Nhận.

Đại lượng hải tặc thời khắc này tao ngộ lính dù tập kích, mới đầu còn có chút năng lực phản kháng, nhưng theo đường đạn dày đặc cùng với từng đồng bọn một ngã xuống, ý chí đám hải tặc cũng theo đó sụp đổ. Đã không có tín niệm cầu thắng, đám hải tặc càng trở nên bối rối và vô tổ chức, bị lính dù giết máu chảy thành sông, một hồi chiến tranh quy mô nhỏ vì thế mà diễn biến thành một hồi giết chóc quy mô lớn, hỏa lực lính dù càng tập trung mãnh liệt, vô tình biến vùng này thành mảnh đất tử vong giết chóc.

“Không!” Barbossa bưng lấy ngực, quơ súng kêu to. Gã tận mắt nhìn nguyên một đám thủ hạ của mình ngã vào vũng máu, đau lòng khỏi phải nói.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Gã gân cổ rống to, tay phải càng không ngừng nổ súng về phía đám lính dù, bất quá đám lính dù vô cùng có kinh nghiệm tá trợ công sự che chắn chung quanh yểm hộ chính mình, tận khả năng thông qua hỏa lực tầm xa mạnh mẽ đả kích mục tiêu.

“Barbossa, tiếp tục như vậy không được! Chúng ta phải liên hợp lại!” Chevalle kêu to.

“Ha, giờ ngươi mới nghĩ hợp tác với ta sao? Thời điểm ngươi chọc ta một kiếm sao ngươi không nói vậy?” Barbossa tức giận trả lời.

“Cmn, là ngươi hại ta trước!”

“Đó gọi là bản năng, cậu bé, là thể hiện ý chí muốn sống, là kết tinh trí tuệ đỉnh cao!” Barbossa chẳng biết xấu hổ hô to.

“Ta thật sự là chịu ngươi đủ rồi, tự ta sẽ đi làm thịt bọn hắn!” Chevalle huy động kiếm nhọn lao ra, mấy người lính đồng thời nổ súng, kiếm nhọn liên tục đâm mấy cái, ngăn lại viên đạn. Chỉ là kiếm Chevalle mặc dù nhanh, lại không chịu nổi đông đảo tập kích đến từ bốn phương tám hướng. Một phát đạn ghim vào thân thể Chevalle, đánh cho huyết tuyền trên người cuồng phún.

Bất quá người này cũng thực uy mãnh, là một kiếm khách hệ nhanh nhẹn, Chevalle chỉ đơn giản dựa vào tốc độ cao của mình cứng ngạnh xông vào bên người mấy tên lính dù, liên tục đâm kiếm mấy cái, ba gã binh sĩ lính dù bụm lấy cổ họng ngã xuống.

Chevalle vẽ kiếm một cái, ngăn một phát đạn bắn đến mình, thân hình quỷ mị hư vô tháo chạy một bên.

Đúng lúc này, một tên binh lính tại mũi tàu đột nhiên nhắm ống phóng rốc-két cho ngay Chevalle một pháo. Sắc mặt Chevalle đại biến, nhanh chóng nhảy lên.

Tốc độ phản ứng của ông ta rất nhanh, đạn tên lửa nổ tung dưới chân ông ta, nổ chết hai gã hải tặc tại chỗ, khí lãng nhấc lên thôi động Chevalle tiếp tục bay lên cao, lại không thể thương tổn ông ta bao nhiêu lắm.

Chevalle lăng không nhấc kiếm, lao về phía Facey đang vác ống phóng rốc-két: “Chết đi cho ta!”

Ông phát ra tiếng hò hét bén nhọn.

Đúng lúc này, hai bên trái phải Facey đột nhiên xuất hiện hai tên lính, đúng là Dabinett và Evans —— hai tên lính có được ba lô phi hành.

Không khác mấy lúc đối phó Tạ Vinh Quân, hai người này bình thường không hiện ra, vừa xuất hiện chính là xu thế bay sà xuống, đồng thời ném ra hai sợi xích sắt, quấn lấy Chevalle.

Chevalle vừa bị cuốn hai tay, hai tên lính đã đồng thời bay hướng lên trời.

Chevalle là kiếm khách hệ nhanh nhẹn, so lực lượng còn kém xa Tạ Vinh Quân. Muốn ông ta dựa vào lực lượng tự thân bức đứt khóa sắt cũng không phải không làm được, nhưng tuyệt sẽ không dễ dàng. Mắt nhìn mình bị kéo bay lên trời, càng bay càng cao, Chevalle bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: “Tổ cha nó!”

Ước chừng bay đến ngàn mét trên không, Dabinett và Evans đột nhiên buông khóa sắt, Chevalle chỉ cảm thấy thân thể dừng một cái giữa không trung, rồi đột nhiên rơi nhanh xuống dưới.

“Không!” Chevalle phát ra tiếng hò hét tuyệt vọng.

Thanh âm tuyệt vọng này kéo dài, mang vẻ thê lương thảm thiết của người trước khi chết, thẳng đến khi rơi vào mặt nước, tóe ra một mảnh sóng biển ầm ầm.

Ầm!

Phảng phất rơi lên tấm thép, Chevalle bị sống sờ sờ té chết!

Rơi từ độ cao ngàn mét, dù là mạo hiểm giả như Tạ Vinh Quân cũng không dám nói mình có thể sống qua.

“Binh sĩ triệu hoán của ngươi giết chết vua hải tặc Địa Trung Hải Chevalle, ngươi đã lấy được 750 điểm Huyết Tinh.” Bên tai Thẩm Dịch bỗng nghe được tiếng nhắc nhở rõ ràng: “Binh sĩ triệu hoán Dabinett và Evans đề thăng thành cấp 5.”

“Làm khá lắm, Frost.”

“Không phải công lao của tôi, cấp trên.”

“Là công lao tất cả mọi người chung sức hợp tác… Đi lấy quyển trục và tín vật đi!”

“Vâng, cấp trên!”

Buông micro, Thẩm Dịch kêu lên: “La Hạo, lấy ra tinh thể năng lượng Kẻ Thu Gặt, đúng rồi, thu tập luôn cả xác nó, xong chúng ta đi Ngọc Trai Đen.”

“Còn muốn đống phế thải bằng sắt kia làm gì? Chẳng lẽ Kích Hoạt của ngươi còn có thể tu sửa sắt vụn về nguyên trạng?” Hồng Lãng có chút khó hiểu. Giờ phút này hắn đang dùng đao moi thịt mình, cổ Ngàn Tuyến của Thú Vương vẫn còn trong thân thể hắn, thủy chung ăn mòn sinh mệnh lực. Tuy thứ này không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng quá phiền toái, hết lần này tới lần khác, ngay cả thuật chữa bệnh thần thánh đều không giải quyết được.

Hồng Lãng bèn hung ác lên, dứt khoát dùng khoái đao moi thịt, kiên quyết cạo ra nguyên một đám cổ Ngàn Tuyến. Thằng này trời sinh hung ác, hung ác với kẻ địch, ngoan độc với chính mình, kể ra thì phương pháp này tuy dã man, nhưng cũng có chút hiệu quả. Những con sâu độc ngay cả thuật chữa bệnh thần thánh đều không giải quyết được cư nhiên bị hắn móc ra từng con ném xuống đất như thế, sau đó hung hăng giết chết.

“Ngốc a, xác kim loại của Kẻ Thu Gặt đều đã dùng quyển trục kiểm định xem xét qua. Mang về gia công lần nữa, rất nhanh sẽ có thể có Kẻ Thu Gặt mới, như vậy có thể tiết kiệm tiền mua quyển trục kiểm định.”

“Đúng ha!” Hồng Lãng sờ sờ đầu, hắn moi toàn thân đầy lỗ máu, Ôn Nhu nhìn cũng phải cau mày. Hắn vừa gãi đầu vừa nói: “… Này sếp, thương lượng với ngươi chuyện này được không?”

“Gì vậy?”

“Về sau đừng gọi ta ngu ngốc.”

“Được, kêu là đồ con lừa.”

“… Thôi ngươi cứ bảo ta ngốc đi.”

Thẩm Dịch đã nhanh chóng chạy về phía Ngọc Trai Đen, đồng thời kêu lên: “Tất cả mọi người đuổi kịp, chúng ta phải nói chuyện với thuyền trưởng Jack một trận ra trò, hi vọng tâm tình hiện giờ của hắn vẫn chưa hỏng đến mức không cách nào vãn hồi…”

***

Arias đã đổi chỗ bắn lén thứ tư.

Cậu thủy chung ngắm lấy Barbossa.

Tên này rất giảo hoạt, chết sống không chịu ngoi đầu lên.

Arias lại nạp một viên đạn Xuyên Giáp cho thanh Barrett, sau đó nói vào micro: “Sếp này, có thể tôi giúp một việc được không?”

“Việc gì?” Frost hỏi.

“Gã cụt một tay giảo hoạt kia không muốn thò đầu ra, giúp tôi bức hắn đi ra.”

Frost cười nói: “Cậu gặp may đấy, bởi vì cậu đã tìm đúng người.”

Hai tay giương lên, kỹ năng chuyên chúc Phong Bạo phát động.

Barbossa đang núp phía sau công sự che chắn chỉ cảm thấy một cơn bão to lớn đột nhiên tự hiện ra dưới chân, phảng phất vô số trụ khí phun lên.

Gã vốn đánh qua vô số lần với Khiếu Phong, lập tức biết rõ chuyện gì xảy ra, nhảy dựng kêu quai quái: “Khiếu Phong!”

Hơn mười lốc xoáy thoát ra mặt đất, chẳng khác gì một mảnh vòi rồng dài hẹp, lẩn quẩn xông lên phía trên.

Mấy chục hải tặc bị lốc xoáy cuốn trúng, bay về phía không trung.

Vừa lúc này Dabinett và Evans cũng đã từ trên cao bay xuống, điên cuồng nổ súng vào đám hải tặc giữa không trung, huyết dịch tung bay như mưa đỏ.

Barbossa kêu to chém ra một quyền.

Một quyền này kích vào không khí, lại phát ra một tiếng nổ vang.

Dabinett quát to một tiếng, từ không trung ngã xuống.

“Dabinett!” Frost gọi lớn, kỹ năng Chúc Phúc phát động, khiến một gã binh sĩ trọng thương ngã gục lập tức khôi phục khỏe mạnh. Trên người Dabinett lóe lên hào quang, ba lô phi hành một lần nữa khởi động, lúc rơi cách mặt biển còn có chừng ba thước, phốc một cái bay lên lần nữa.

“May mà có sếp!” Dabinett kêu to.

“Không cần cám ơn, Arias, sao ngươi còn chưa bắn!”

“Chờ một chút a sếp.” Arias vẫn không ngừng ngắm đầu Barbossa, nhưng đáng tiếc người này bay múa trên không, thật sự là khó có thể nhắm trúng, tuy cậu có sở trường súng ngắm, nhưng không có sở trường thương thuật như Thẩm Dịch, năng lực xạ kích mục tiêu di động có hạn.

Lốc xoáy quanh quẩn chốc lát rồi rốt cục biến mất. Số ít hải tặc bị cuốn lên trời cao may mắn còn sống sót nhao nhao rơi xuống mặt đất như sủi cảo, từng tên đều bị rơi không nhẹ.

Barbossa vừa hạ xuống đất, người đã hổ gầm phóng tới lính dù, gã biết rõ giờ này khắc này, tay bắn tỉa ẩn phục từ một nơi bí mật gần đó nhất định đã nhắm ngay chính mình. Loại tình huống này, nhảy vào trong địch ngược lại chính là lựa chọn tốt nhất, có thể khiến đối phương có chỗ cố kỵ.

Mặc dù gã chỉ còn một cánh tay, nhưng rốt cuộc vẫn là vua hải tặc biển Caspi, lần này xông tới, khí thế bàng bạc, loan đao ngang trời quét đến, cổ một tên lính đã bị gã cắt đứt, tiện tay trở một đao, đâm vào lồng ngực một tên lính khác.

Chỉ là người lính kia vậy mà không lập tức chết đi, ngược lại vung quyền đánh vào ngực Barbossa, lực đấm đúng là không nhỏ. Đây chính là kỹ năng Tử Chiến của Ralph, Tiểu đoàn phó Tiểu đoàn lính dù số 2. Khi tánh mạng binh sĩ hạ thấp xuống dưới 30%, tăng lên 20% lực sát thương, 5 điểm phòng ngự.

Bản thân người lính kia vốn bị trọng thương, ngược lại càng thêm dũng mãnh, cầm lấy tay Barbossa liên tục tiến công. Barbossa đến cùng chỉ có một cánh tay, chính nó đã bị trảo, loan đao lại nằm trong lồng ngực đối thủ, nhất thời không rút ra được, trên mặt ăn liền mấy quyền của đối phương. Gã vừa vội vừa giận, đang muốn chém tên lính kia thành hai đoạn, chỉ nghe một tiếng súng cực lớn vang lên.

OÀ..ÀNH!

Trán Barbossa vậy mà xuất hiện một lỗ đạn to đùng.

Sinh mệnh lực tay này đến thật ương ngạnh, lại vẫn chưa chết, chỉ là xoay đầu lại liếc nhìn xa xa.

Trên trán mở ra cái lỗ, thoạt nhìn giống tam nhãn đang trừng mắt.

Arias lại lần nữa đổi súng.

“NGAO!” Barbossa đột nhiên rống giận, chấn cho tất cả mọi người tâm thần run lên, đây chính là một kỹ năng khác của Barbossa, Tiếng Gào Thét Tuyệt Mệnh, phát động tiếng hét công kích mục tiêu, tạo thành tổn thương trong phạm vi, đồng thời giảm xuống ý chí công kích của mục tiêu chính.

Arias chỉ cảm thấy đau đầu một hồi, phát súng kế tiếp vậy mà không bắn ra được.

Nhưng vào lúc này, binh sĩ lúc trước bị Barbossa đâm xuyên lồng ngực đột nhiên ôm Barbossa nhào tới một bên, đâm ngay vào một thùng rượu Rum, khiến cho nước rượu văng khắp nơi đầy trời.

“Arias! Nổ súng!” Thanh âm sắc nhọn của Frost điên cuồng vang lên.

Thanh âm này khiến tinh thần Arias chấn động, cậu rốt cục bóp cò, một viên đạn lửa bắn vào thân thể Barbossa, dẫn đốt rượu, bốc cháy lên một mảnh lửa đỏ hừng hực trên thân thể Barbossa.

Barbossa quay cuồng giãy giụa, đạn lửa nối tiếp nhau bắn lên người gã.

Dưới xạ kích liên tục, Barbossa biến thành một người lửa khắp nơi chạy như điên, rốt cục vẫn không cách nào cải biến vận mệnh của mình.

Gã ngã xuống trong mảnh lửa cháy hừng hực, cùng chết với gã, còn có người lính bình thường vô danh kia.

Nhìn thi thể trong đám lửa, Arias buông súng ngắm, cúi đầu khẩn cầu: “Nguyện Thượng Đế phù hộ chúng ta, khoan dung tội lỗi chúng ta, A-men!”

Đúng lúc này, một ánh hào quang lóe lên ngang trời, đánh vào ngực Arias. Arias kêu to rớt xuống cột buồm chính, nằm trên boong tàu không động đậy, ngay cả hai thanh súng ngắm đều rơi lả tả trên mặt đất.

Thanh phu nhân, vua hải tặc Thái Bình Dương: Cặp mắt tử vong!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top