Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần Không Tên 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi son phấn như một mùi nước hoa vây bám những màn cửa đỏ chói, những mỹ nhân, mỹ nữ lần lượt bước ra, từng cô nương hồng hồng, cam cam chạy tới uyển chuyển quyến rũ tới phục vụ khách tận tình. 

Nơi đây là Hồng lâu, là thanh lâu đệ nhất kinh thành. Đạt được cái danh hiệu đệ nhất này, tú bà chủ Hồng lâu không ít lần hao tổn tâm trí. Hồng lâu là địa điểm bất kì khách làng chơi nào cũng phải ghé qua một lần, không chỉ là khách làng chơi mà ngay cả những người trong hoàng thất ít nhiều cũng vào thanh lâu này 2 lần mới đủ thỏa mãn được...đôi mắt và cả dục vọng của bản thân. 

Bởi những mỹ nữ ở đây, vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, mười phân vẹn mười, chẳng ai kém ai, tài năng chính là nơi tụ hội những thiên tài mỹ nữ, hơn nữa không phải là những mỹ nhân lưu lạc khắp nơi, danh tính không rõ ràng, mà là những nữ tử gia thế hiển hách vì quá bất đắc dĩ, không có chốn nương thân mới vào thanh lâu này làm kĩ nữ. 

Và trong đó có nàng, Ân Tuyệt!

Nàng là một con át chủ bài câu khách của Hoa Tú - chủ thanh lâu này, bán nghệ chứ không bán thân, nhưng có thực là thân thể còn trinh trắng?

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Ngồi trước gương đồng, một người con gái mái tóc mượt mà dài tựa như một ngọn thác nước đổ xuống được những nữ nhân trông có vẻ khá trẻ tuổi, gương mặt họ thập phần thanh tú, đáng yêu cẩn thận chải chuốt rồi buộc nhẹ nhàng thành một chiếc nơ nhỏ nhắn. Đôi mắt yêu mị câu hồn khi xưa còn đen u tịch nay đã thành một màu xám vô hình u buồn phảng phất, bàn tay ngọc ngà giơ lên, giọng nói quyến rũ, lười biếng khẽ vang:

- Được rồi, các muội lui đi!

- Vâng!

Nghe theo lời nàng, lần lượt những nữ tử mặc áo thanh y cùng hoàng y lui xuống để lại nàng một không gian yên tĩnh đến cô độc. Ân Tuyệt cứ ngồi trước gương đồng, cứ bình thản đưa mặt về trước gương, đôi mắt nàng đã chẳng còn nữa rồi...

Trống rỗng và vô định...

Hai bàn tay run rẩy sờ lên má để cảm nhận được hơi ấm của bản thân, sưởi cho những đầu ngón tay đang dần dần lạnh lẽo và cũng có lẽ...để nàng cảm nhận được rằng...mình giờ chỉ có đôi chân, đôi tay, giọng nói này, đôi tai này...

Huyết y đỏ rực rỡ như hòa mình vào căn phòng đỏ tựa như cả cơ thể nàng như muốn chìm đắm trong biển máu, biển lửa tựa như ngày hôm qua, nàng chứng kiến gia đình mình từng người bị thiêu sống...

Trái tim đau đớn, đồng tử đẫm lệ, gương mặt kiều diễm nay đã nhăn lại để ngăn nước mắt trôi xuống, đưa tay lên đỡ lấy một giọt lệ còn nóng, vô hồn đưa mắt nhìn quanh, giờ...chỉ còn lại nàng ở đây thôi...

Số phận của nàng...từ giờ cho tới khi chết...vẫn chỉ mãi là một nàng kĩ nữ lầu xanh...

Sống làm kĩ nữ, chết cũng là ma lầu xanh...

-------------------------------------------------------------------------------------------

- Ân Tuyệt! Muội đâu rồi? Có khách quan muốn gặp muội! 

Đứng ngoài cửa là một nữ nhân, nhìn qua đã qua tuổi 20 nhưng vì được bảo dưỡng tốt nên ít nhiều làn da cũng có chút mịn màng, thân hình nàng ta có chút...mập mạp, khuôn mặt không hẳn là quá "đặc sắc" như các người đồng nghiệp khác nhưng cũng có đánh thêm một lớp phấn mắt nên quả thực tổng qua có chút dọa người. 

Trái ngược với ngoại hình kia, giọng nói của nàng ta thật khiến người yêu thích, lảnh lót như chim hót, nhưng cũng thật trong trẻo như tiếng chuông bạc ngân vang. 

"Cạch..."

Người bước ra mở cửa là Ân Tuyệt, một thân huyết y đỏ rực nhưng chủ nhân nó lại mang một tia u buồn, cùng lãnh đạm. 

- Hoa Tú tỷ, là ai vậy?

Hai người cùng song song bước đi, tà áo dài của hai người một hồng y một huyết y lết dài trên mặt sàn, đôi lúc lại đè lên lớp vải của nhau những họa tiết tạo thành một bức tranh hoa lá đẹp đẽ, sống động. 

- Là vị vương gia mà Hoàng thượng sủng ái nhất, Thất vương - Thanh Triệt, tính tình có chút tùy hứng, lại lười biếng, ít nói, không gần nữ sắc nhưng lại rất thích đàn cầm, và...

- Còn có vài vị vương gia nữa?

- Phải, muội muốn dùng cây đàn cổ cầm nào? - Hoa Tú gật đầu, trầm tĩnh hỏi lại Ân Tuyệt, dù sao đây cũng là các vị vương gia đương triều, hình như còn có một vị hoàng tử nữa tới, vấn đề quả thực không hề đơn giản dễ dàng giải quyết. Chỉ cần phạm sai lầm dù chỉ là một chút lỗi nhỏ nhặt thì cái lầu xanh nhỏ bé của nàng này cũng dẹp đi hết. 

- Ân cầm! Tỷ bảo các vị muội muội chuẩn bị hai đĩa bánh hoa mai, và hai bình rượu hoa đào ở gốc đào Tuyệt viện....Tú tỷ, tỷ có thể chặn được binh sĩ chứ?

Ân Tuyệt trầm ngâm một hồi rồi khẽ thấp giọng hỏi Hoa Tú, nghe qua Hoa Tú sắc mặt có vẻ kém đi vài phần nhưng suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu chắc nịch. 

- Không vấn đề gì, điều đó đơn giản, muội đoán được gì chăng?

- Muội đoán, hôm nay sẽ gặp phải vài điều rắc rối nên báo trước với tỷ! 

- Ân, tới rồi, như trước! - Xoay người bước đi, Hoa Tú cũng không quên đưa cho Ân Tuyệt một viên châu ngọc với bộ dạng cười đầy cợt nhả. Ân Tuyệt nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu nhàn nhạt rồi mở cửa bước vào nhận cây đàn cầm làm từ bạch ngọc thượng hạng vô cùng tinh xảo. 

Khi đã an ổn tại vị, khẽ nhắm mắt cảm nhận âm thanh qua bức màn châu tính qua là đã có đủ năm vị vương gia, Ân Tuyệt không một chút căng thẳng nhẹ nhàng gảy những âm thanh đầu tiên. 

Bên kia ngũ vương tướng mạo tuyệt thế khí phách ngút trời bình thản nâng chén rượu hoa đào lên uống cạn. Vẫn là một bộ dáng không quan tâm nhưng thực chất mỗi con người trong phòng lại là một tinh thần hồi hộp nghe tiếng đàn tuyệt diệu biết bao nhiêu lâu nay đồn thổi. 

Duy chỉ có vị nhân vật chính kia vẫn tùy hứng thưởng thức rượu đào, ánh mắt hỡ hững mang chút lười biếng câu nhân. Nhưng...khi nghe được những âm thanh nhẹ nhàng mà trầm bổng tựa như một tiếng than oán thê lương, nghe tha thiết, xót xa cho một cuộc đời một con người sao có quá nhiều sóng gió phong ba để rồi lại dừng chân nơi chốn đất khách quê người?

Đôi mắt Hiên Thanh Triệt mở lớn, một tầng rung động nơi đáy mắt, khúc nhạc này hắn chưa từng nghe qua, nhạc âm này hắn cũng chưa từng biết tới, xưng danh về đàn cầm không ai hiểu biết nhiều như hắn, âm cầm không ai thấu hiểu cầm như hiểu chính bản thân nhiều bằng hắn, vậy mà giờ lại không biết nổi đây là khúc nhạc nào, là nhạc âm tiết tấu nào!

Biểu cảm lạnh nhạt bị phá vỡ, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên nhẹ nhàng đầy sự châm chọc, nữ nhân phía sau màn châu, dùng mạn sa che đi một nửa khuôn mặt, đầy tinh tế dấu đi biểu cảm của mình. Ngón tay vừa dứt, tiếng đàn cũng vang vọng khắp căn phòng thượng hạng. 

Tà váy dài đỏ rực rỡ kéo dài dần dần bước qua màn châu, đôi tay ngọc ngã đưa lên vén màn, nhẹ nhàng, uyển chuyển mà ưu thương. Nhan sắc tuyệt thế hiện ra trước mắt khiến người người ngẩn ngơ nhưng riêng Thất vương Hiên Thanh Triệt chỉ một cảm xúc bất ngờ rồi nhanh biến mất chỉ để lại sự rung động bởi tiếng đàn u uất kia. 

- Tiện dân tham kiếm các vị vương gia, các vị vương gian cát tường!

Nhẹ nhàng nhún người hành lễ, dù là kĩ nữ nhưng nàng vẫn là một nữ tử có nề nếp gia giáo lẽ nào lại hành xử như một ngốc tử thấy nam nhân là quấn lấy? Nói nàng đã là kĩ nữ rồi còn đòi lòng tự trọng, không quan trọng, thiên hạ nói sao, thiên hạ biết vậy, tự thân biết mình ra sao đã là đủ lắm rồi!

Vài tia tinh tường hiện trong mỗi con mắt của ngũ vương khiến Mộ Dung Mộc Uyển không khỏi có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại bị đàn áp xuống. 

- Miễn lễ! - Thanh âm ôn nhu của nhị vương Hiên Thanh Dật vang lên không mang theo ý tứ khinh thường hay châm chọc làm cho Ân Tuyệt an tâm phần nào. Lần này không cần dùng ngọc châu nữa rồi!

- Tạ nhị vương!

- Ân cô nương, không biết cô là người từ đâu tới?

Đôi mắt xám bạc vô hồn ngước lên không trung vô định, mắt nàng đã mù nhưng vì nơi đây quá quen thuộc há nào lại không thể bước đi. Gót sen chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế đã chuẩn bị từ trước cách bàn khách quý không xa cũng không gần, an tọa mở miệng:

- Tiện dân đến từ Sắc Quốc! 

- À, vậy là cô nương là người ngoại tộc tới đây?

- Thưa, tiện dân là lưu lạc tới Thanh Quốc.

- Cô nương năm... 

Tam vương rất hứng khởi hỏi han Ân Tuyệt đủ điều nhưng lại bị Thất đệ của mình cắt đứt, thanh âm âm trầm có chút lạnh lẽo:

- Ngươi học cầm nghệ từ ai?

- Tiện dân tự học!

- Tự học? - Hiên Thanh Triệt nhíu mày hỏi lại một lần nữa như khẳng định lại. 

- Ân!

Ngước đôi mắt xám bạc mơ hồ nhìn ngũ vị vương lại một lần nữa khiến họ ngạc nhiên sau cùng là bi thương bao trùm. Qủa nhiên thiên hạ đồn không sai, đệ nhất giai nhân một thân huyết y đỏ rực rỡ cao quý mà diễm lệ, một tay đánh đàn khiến ngàn người say đắm nhưng thật đáng tiếc đôi đồng tử tuyệt diễm kia đã mù lòa. 

Khẽ gượng cười, xung quanh nàng luôn phủ một tầng cô đơn bi thương không ai có thể phá bỏ, nam nhân đối với nàng chính là một loài động vật máu lạnh nhất, tàn nhẫn, độc ác nhưng nàng lại không có khả năng nào đánh bại có phải là vì nàng mù không? Hay vì nàng quá yếu đuối, nàng không thích sự thương hại thiên hạ trao nàng, nàng không cần người khác phải bận tâm, phải lo lắng, nàng đâu phải nữ nhân cần nam nhân để ỷ lại?

- Cô nương là người làng nào ở Sắc Quốc hay là người trong kinh thành? - Ngũ vương ôn hòa phe phẩy chiếc quạt của mình hỏi bộ dáng rất điềm nhiên tự tại. 

- Tiện dân là người trong kinh thành! - Bình ổn trả lời một cách ung dung, không một chút căng thẳng hay sợ hãi nào khiến ít nhiều ngũ vương Hiên Thanh Phong hứng thú. 

Sắc Quốc một vương quốc bí hiểm nằm sâu bên trong những dãy núi chập trùng, phải vượt qua dãy núi Phượng Vũ đầy gian nan trắc trở, lại nhiều thú dữ mới có thể tới biên cương Sắc Quốc, ẩn sâu trong từng dãy núi trùng trùng điệp điệp là một phần đồng bằng rộng lớn cũng chính là kinh đô của Sắc Quốc, thành Long Ngự. Sắc Quốc luôn là một bí ẩn đối với các nước xung quanh, những con người thuộc Sắc Quốc chưa từng xuất đầu lộ diện, ngay cả đế vương hay chỉ là một người dân nhỏ bé, bọn họ chưa từng biết qua. Chỉ biết rằng Sắc Quốc là một đế quốc hùng mạnh!

Tuyệt nhiên, các vương quốc láng giềng đều muốn kết giao hảo hữu với đất nước này và Thanh Quốc không là ngoại lệ. 

- Vậy...chúng ta có thể kết giao bằng hữu? - Tứ vương - Hiên Thanh Hàn nở nụ cười đậm chất thư sinh nho nhã, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vài sự vui vẻ chân thành khiến Ân Tuyệt có chút cảnh giác. 

Người hoàng thất kĩ năng diễn kịch hảo tinh thông! Bọn họ nghĩ nàng nhận thấy được sự toan tính trong giọng nói của họ sao? Con người hoàng thất chỉ mưu cầu lợi ích cho bản thân cho dù phải bất chấp tính mạng, mỗi nước cờ họ đi ra chính là một nước cờ ảnh hưởng tới toàn bộ đất nước, phải cẩn trọng từng bước một. 

- Tiện dân thân phận hèn mọn, sao có thể ước mơ được làm phượng hoàng làm bằng hữu sánh cùng tứ vương đây? - Cười yếu ớt đáp lại, Ân Tuyệt đứng dậy khẽ cúi người hành lễ rồi đặt tay lên tay của một tỳ nữ cung kính rời đi. 

Mang theo bao nhiêu khách khí, thì để lại bấy nhiêu âm trầm. Tứ vương luyến tiếc cơ hội ngàn năm có một rời xa, hắn không nghĩ một nữ nhân yếu ớt, là một bình hoa di động lại có một sự nhạy bén cùng cái đầu thông minh đến vậy. Nhị vương Hiên Thanh Dật khẽ lắc đầu cười vân đạm phong khinh, tứ đệ...một lòng chỉ nghĩ cho đất nước...

- Thôi nào tứ đệ, hôm nay lão thất mời chúng ta ra đây là để nghe tiếng đàn tuyệt diệu chứ có phải là nhân cơ hội mở rộng bờ cõi đâu? Nếu như thế thì lão thất đây với lão nhị phải đi ra biên cương một chuyến dài dài rồi! - Tam vương Hiên Thanh Mạc vỗ vai Hiên Thanh Hàn cười phá lên. 

- Hừ, quả thật, ả họ Ân này thật không dễ đối phó! - Hiên Thanh Hàn hừ mạnh, phong thái nho nhã khi trước đã biến mất thay vào đó là một sự tức giận không nguôi. Chưa một ai dám xoáy sâu vào lòng tự trọng của hắn như vậy, hơn nữa lại rất khéo léo chửi hắn, không bốc hỏa mới là lạ.

- Mà lão thất, chúng ta tới đây, lão già có biết không đấy? - Hiên Thanh Phong gấp quạt lại nhướng mày hỏi Hiên Thanh Triệt với biểu cảm lo lắng. 

Từ nãy giờ trầm mặc, Hiên Thanh Triệt nghe tên mình điểm danh thì hơi ngẩng đầu lên phun ra hai chữ vàng ngọc:

- Không biết!

- Ây dà, trước mặt mĩ nữ thì nói nhiều vậy, còn trước mặt huynh đệ ruột lại ngắn gọn vậy sao? Lão thất à, đệ phân biệt đối xử quá đấy! - Hiên Thanh Dật cười như oán phụ bị chồng mắng mỏ hướng Hiên Thanh Triệt nói. 

Tiếp tục bộ dáng không quan tâm, Hiên Thanh Triệt chính là quăng một rổ bơ vào mặt lão ca của mình không một chút khách khí. Các vị vương gia nhìn thấy cảnh này mà chỉ biết rót rượu đào ra uống coi như chưa từng thấy cái bản mặt oán phụ kia của Hiên Thanh Dật. 

Nhị vương thấy huynh đệ mình như vậy khóc không ra nước mắt. Bất chợt một tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào:

- Các vị vương gia, mạt tướng là Thống Lĩnh Cẩm Y Vệ theo lệnh Hoàng thượng hộ giá các ngài về cung!

- Không về! - Ngay lập tức đáp lại anh chàng thống lĩnh đáng thương là một tiếng nói đồng thanh hùng hồn.

- Các vị...mạt tướng chỉ làm theo mệnh lệnh của thánh thượng giao phó, xin các ngài đừng làm khó mạt tướng!

Vừa dứt lời, bên trong ngũ vị vương gia tiếp tục trầm mặc, mỗi con người đều chẳng muốn về hoàng cung nhìn cái bản mặt than đen sì của hoàng huynh mình, nếu về cung tức nghĩa là đã mất đi tự do vốn có, họ mỗi con người không chỉ là vương gia mà còn là quan trong triều, công việc thì chồng chất nhưng lại chọn ra một ngày để nghỉ ngơi, vậy mà...

Hiên Thanh Triệt nhíu mày, đứng dậy mở cửa thấy một vị thống lĩnh đang đứng trước cửa chờ đợi bộ dáng cung kính hai tay hướng hành làng với ý tứ mời đi, đảo mắt một hồi lại phun thêm vài chữ vàng ngọc:

- Ngươi về nói với Hoàng thượng, mời Ân Tuyệt cô nương vào cung làm khách!

- Việc này... - Thống lĩnh Cẩm Y Vệ chần chừ, nghĩ vài giây rồi mới ra hiệu cho thuộc hạ gửi lời của Thất vương về hoàng cung. - Các vị vương gia cứ thưởng rượu, đợi chỉ thị của hoàng thượng, trong lúc đó mạt tướng sẽ bảo vệ các ngài!

---------------------------------------------------------------------------------------------

Mặc dù nói là đem một lượng binh sĩ nhỏ tới hộ tống ngũ vị vương gia đương triều nhưng đám binh lính xung quanh đang bao vây với mục đích bảo vệ các vị vương gia thì có vẻ...hơi nhiều?

Hoa Tú đứng ở trên lầu cùng Ân Tuyệt nhìn xuống toàn bộ thì cắn răn lo lắng không thôi. Cái này sản nghiệp quý giá của nàng a, giờ mà bị đánh sập là chẳng vui vẻ tẹo nào! Ân Tuyệt đứng bên cạnh nói là nhìn chứ thực ra nàng phải dùng tai để nghe âm thanh xung quanh, tiếng binh giáp cùng vũ khí va chạm vào nhau hiển nhiên cho Ân Tuyệt biết rằng có nhiều binh sĩ tới mức nào. 

Hoàng thượng không suy nghĩ thái quá lên chứ?

Bỗng nhiên một thiếu nữ e lệ hớt hả chạy tới, có chút chần chừ khi nhìn thấy Ân Tuyệt rồi khẽ thì thầm vào tài Hoa Tú. Nghe xong nang ta biến sắc đưa mắt liếc qua thiếu nữ tuyệt sắc bên cạnh mình.

Ân Tuyệt như dự cảm chẳng lành vô định khi nghiêng đầu qua.
- Tuyệt nhi...

- Ân tỷ? 

- Có lời mời từ hoàng cung, muốn muội vào gảy một khúc đàn cầm vào buổi tiệc giữa hai nước Thanh Quốc và Mộc Yên Quốc.

- Có bẫy sao?

- Ân, có lẽ vậy,  cần tỷ sắp xếp người ở bên cạnh muội? 

-...Tùy ý tỷ! Phải đi bây giờ?

Ân Tuyệt đối với việc này không mấy hứng thú. Thị phi khó tránh, nên việc này nàng nghĩ sẽ trôi qua nhanh thôi. Một nữ tử mù lòa không thể nào thu hút sự chú ý của hoàng thất hai nước. Chỉ là bình hoa di động, một tấm bình phong biết gảy đàn không hơn không kém!

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Tiểu thư đã tới Hoàng Cung!

Một tì nữ đứng ngoài cúi đầu nhẹ nhàng nói vọng vào chiếc xe ngựa xa hoa kia. Ân Tuyệt đôi mắt bị che đi mất bởi một dải lụa trắng nghiêng đầu theo bản năng hướng một nữ tử ngồi cạnh mình ra hiệu.

Nữ tử hiểu ý một tay vén màn che, một tay đỡ Ân Tuyệt bước xuống, một thân huyết y đỏ rực giữa nền tuyết lạnh giá, mái tóc mây như thác nước đổ trải dài theo tà áo đỏ, hai tay ôm tỳ bà tựa như một mỹ cảnh chỉ đáng tiếc đôi đồng tử kia lại chìm lãng trong bóng tối. 

Nô tỳ kia len lén nhìn qua dung nhan tuyệt sắc liền ngơ ngẩn nhưng cảm nhận được sự chú ý từ giai nhân liền thảng thốt cúi đầu đỏ mặt, nàng ta xấu hổ dẫn đường tới nơi ở cho khách. 

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Gót sen vừa bước vào qua cánh cửa liền cảm nhận được trận khinh bỉ chiếu tới mình. Toàn bộ nô tỳ ở đây đều một bộ dáng mong chờ cùng châm chọc. Họ cứ tưởng vị khách quý nào mà khiến cả hậu cung đang nháo loạn vì một vị giai nhân tuyệt sắc được chính thánh thượng mời tới. Không ngờ lại là vị kĩ nữ nổi danh khắp kinh thành!

Dù có từ chim sẻ trở thành phượng hoàng thì thân phận mãi mãi là kĩ nữ, chẳng thể nào nhích lên nổi nửa cấp bậc. Hàng loạt sự khinh thường nhạt nhạt từng con người nơi đây, không thể không nói đây là một món quà từ hoàng thất vô cùng đặc sắc!

Sau một màn chào hỏi, cùng dạy dỗ của các ma ma tổng quản được hoàng hậu chú ý nhắc nhở tới sắp xếp cho Ân Tuyệt, thì các nữ nô tỳ kia lại một phen châm chọc:

- Ây da, tưởng ai hóa ra là Ân cô nương, hảo hảo tuyệt thế giai nhân, đáng tiếc đôi mắt của ngươi bị chọc thủng rồi, là nữ tử nào khiến cô nương trở thành như thế vậy?

- Ân cô nương, muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, là cô sử dụng bùa mê gì mà có thể khiến hoàng thượng anh minh của bọn ta phải đích thân ra chỉ thị, quả nhiên, kĩ nữ đích xác là hồ ly tinh!

Cả đám người cùng cười phá lên, mặc kệ cái gì gọi là khách quý, tiếp tục bàn tàn sôi nổi, nói lên những lời khó nghe, đầy khinh bỉ, trong khi giai nhân đã ngồi xuống nhàn nhã thưởng trà, tiếng quạt gấp được mở ra, không hiểu sao lại như một hồi chuông báo hiệu tai họa sắp tới với đám người này. Không gian, mọi thứ như trì trệ, ngay cả tiếng thở mạnh đều không có, giai nhân vẫn ngồi nhấp trà, tiếng quạt gấp liên tục vang lên, đóng mở chậm rãi.

- Các ngươi...thích nói lắm sao? - Không còn nhẹ nhàng, dịu dàng, giọng nói chầm chậm, nhưng mang theo cái rét lạnh của mùa đông ngoài kia, sự bình tĩnh, trầm ổn phát ra từ nữ tử thật khiến người ta bất an. 

Khí thế vương giả, cao quý đột ngột phát ra từ một nữ tử mà bọn họ gọi là "gái lầu xanh"? Khí chất đế vương này, dù có là hoàng đế Thanh Quốc cũng chưa thể nào mà chạm tới. Đôi mắt màu bạc đằng sau dải lụa kia tuy có mù, nhưng sao lại âm trầm đến như thế?

Đám người hầu không hiểu sao lại tay chân run rẩy, giống như có một lực đạo vô hình bắt đám người kia quỳ xuống, giai nhân ngồi bên trên tựa như nữ vương ngạo nghễ nhìn dân chúng tội đồ phạm tội khi quân, đôi môi hồng khẽ nhếch lên cười đầy hàm ý:

- Nếu các ngươi thích nói như vậy, chi bằng để ta bồi chuyện các ngươi? Hảo? 

-....Cô...ngươi.... - Một nữ tử nhìn có vẻ xinh đẹp nhất trong đám nữ hầu kia lắp ba lắp bắp, khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận. Nàng ta luôn tự tin trước vẻ đẹp của mình dù có kém xa những phi tần khác và thân phận nhưng nàng ta mãi ôm một giấc mộng từ nô tỳ bé nhỏ trở thành một vương phi hay chỉ là một thứ phi nhỏ bé bởi nàng ta không muốn để cả tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất của mình bị vùi dập nơi hoàng cung thâm cùng.  Nhưng khi gặp được Ân Tuyệt, nàng ta cảm giác rằng, mình sẽ mất đi cơ hội quý giá đó, một sự ghen tị cùng hận thù như khắc vào trong tâm trí nàng ta.  Lý trí của nàng ta thúc giục nàng ta phải làm một điều gì đó nếu không tương lai mai sau, nàng ta sẽ phải trả giá rất đắt! - Ngươi đừng quá ngông cuồng, kiêu ngạo!

- A... - Ân Tuyệt gấp lại chiếc quạt của mình, tách trà cũng đặt xuống bàn, môi hồng nhếch lên cao - Kiêu ngạo? Ta kiêu ngạo bởi ta có quyền được kiêu ngạo! Còn ngươi thì sao, ngươi có cái gì để kiêu ngạo? Một nô tỳ xuất thân thấp kém nghèo hèn, chẳng có tài cán gì, ngươi còn nói ta ngông cuồng? Hửm?

Từng câu chữ như giáo xuyên qua trái tim nàng ta, Ân Tuyệt mặc dù là kĩ nữ lầu xanh nhưng tiếng tăm muôn nơi không ai không biết, tài năng của nàng được coi là tuyệt thế, nhan sắc của nàng được coi là đệ nhất, Ân Tuyệt nàng có cái để kiêu ngạo, có cái để nhìn người khác dưới chân, còn nàng ta...Từ bé đã phải sống trong sự khổ cực, đói nghèo, cha mẹ thì già yếu, bản thân lại chẳng biết cầm kì thi họa, chỉ biết suốt ngày rong chơi, đua đòi may được vào hoàng cung làm nô tỳ chẳng lo cơm ăn áo mặc giờ đây chỉ mơ tới việc nhờ nhan sắc mà bay lên thành phụng...

Tiếng hài bình thản đi tới chỗ nàng ta, mà sao nàng ta nghe lại nặng nề đến thế, cây quạt khẽ nâng gương mặt nàng ta lên đối diện với khuôn mặt họa thủy dù bị che đi đôi mắt mà không hề giảm đi sự diễm lệ vốn có:

- Ngươi trả lời ta đi, ngươi có cái gì để kiêu ngạo?













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top