Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Về nước Mỹ

Trác Thính Phong vẫn còn trong mộng, nhất thời không nhớ ra mình đã có vợ, cộng thêm việc giấc mộng đẹp bị quấy nhiễu, anh khó chịu lăn mấy vòng, lúc sau mới mơ mơ màng màng đáp lại ông cụ một câu:

"Vợ ba chạy thì có!"

Lời của anh chọc đúng chỗ đau của ông cụ, không phải vợ của ông mang theo đứa con gái chạy ra nước ngoài nhiều năm nay hay sao? Lập tức nổi giận vung cây gậy trong tay đánh anh:

"Thằng nhóc thối tha, con dám sỉ nhục ba!"

Trác Thính Phong bị ông cụ đánh đau lập tức tỉnh táo lại, nhận ra lời mình vừa nói làm ông cụ tổn thương, vội ôm chăn chạy sang phía bên kia giường, áy náy xin tha thứ:

"Được rồi, được rồi, ba đừng đánh nữa! Con nói sai rồi, con xin lỗi ba!"

Lúc này ông cụ mới ngừng 'bạo lực', Trác Thính Phong gãi gãi đầu, liếc thấy tờ giấy để trên mặt bàn, cầm lên đọc, hẳn là Tô Thế Viện để lại:

"Tôi có việc gấp đi trước, mượn xe của anh một lát, cảm ơn."

Anh đưa tờ giấy cho ông cụ:

"Tự cô ta đi, con giữ lại kiểu gì được!"

Ông cụ trừng mắt liếc anh một cái nhận lấy tờ giấy kia, sau khi xem xong vung gậy tới lại cho anh hạ xuống,

"Con ngủ như chết thế hả? Lúc nó đi con không biết giữ lại sao? Có cô dâu mới nào ngày đầu tiên sau lễ cưới đến bữa cơm sáng cũng không kịp ăn ở nhà chồng đã phải đi?"

Trác Thính Phong bất ngờ bị cây gậy đánh tới, không kịp tránh, ôm tay rên lên, ông cụ chẳng hề quan tâm anh có đau thật hay không, thở phì phì quay người rời đi.

Lúc ăn sáng, Trác Thính Vũ vừa húp cháo vừa híp mắt cười, chuyện này khiến Trác Thính Phong vừa ăn mấy gậy của ông cụ rất chướng mắt, không vui trừng cô, Trác Thính Vũ còn cố tình vui vẻ báo cáo lại với anh:

"Lúc sáng chị dâu trả đồ ngủ cho em có nói chị ấy đi gặp Diệp Diệc Thần, em còn nhờ chị ấy xin chữ ký cho em nữa!"

Trác Thính Phong ngồi bên kia vừa uống một ngụm cháo liền bị sặc:

"Gặp ai?"

Vẻ mặt của Trác Thính Vũ vô cùng mê đắm:

"Chính là ngôi sao lớn Diệp Diệc Thần đó! Chẳng lẽ anh không biết anh ấy, nói đơn giản anh ấy chính là cực phẩm trong giới đàn ông đó..."

Trác Thính Vũ còn đang đắm chìm trong nghĩ về Diệp Diệc Thần đẹp trai mê người chợt thấy anh trai mình đá văng ghế rời đi.

Trác Thính Phong đương nhiên biết Diệp Diệc Thần là ai, anh chỉ không ngờ người phụ nữ kia còn đào hoa hơn cả mình, ngay ngày đầu tiên sau khi kết hôn đã hẹn hò với người đàn ông khác.

Càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, công việc của cô ta rất bận sao? Chẳng lẽ việc ở công ty anh lại không nhiều bằng cô? Sự nghiệp của anh không quan trọng bằng cô? Vậy mà anh đâu có bận bịu như cô, thậm chí trong lễ cưới hôm qua cô còn không ngừng nhận điện thoại. Trong cơn nóng giận, anh liền thu dọn đồ đạc, đi ra sân bay về Mỹ khiến ông cụ Trác tức giận gần chết.

*

Sau khi lấy xe của Trác Thính Phong rời khỏi nhà họ Trác, Tô Thế Viện về nhà của mình trước, bởi vì mặc quần áo của Trác Thính Vũ thật sự trông không đủ chín chắn. Cô thay đồ, trang điểm rồi mới đi đến khách sạn Diệp Diệc Thần ở.

Sáng sớm lúc rời đi cô lấy xe của Trác Thính Phong là bởi vì hôm qua cô không đi xe đến nhà họ Trác, mà cô lại đang vội, không đợi đón xe hay đi xe buýt được.

Trên đường lái xe đến khách sạn, cô nghĩ có lẽ giờ này người đàn ông kia đang nổi điện lên, liền gọi điện cho anh định giải thích một chút, mặc dù cô có để giấy lại rồi, nhưng tự mình nói vẫn phải phép hơn, kết quả phía bên kia điện thoại là lời nhắc điện thoại của anh đang tắt máy.

Cô không gọi lại nữa, đặt điện thoại sang một bên tập trung lái xe.

Cô sẽ không để ý nhiều tới anh cũng như anh không để tâm tới cô vậy. Sau hôn lễ, hai người bọn cô sẽ trở lại với trạng thái trước kia, là hai người xa lạ không có quan hệ với nhau.

Người đại diện của Diệp Diệc Thần là Đả Điện gọi điện cho cô hỏi bao lâu nữa cô sẽ đến nơi, nói bọn họ đang vội đi chụp hình quảng cáo. Cô đành tăng tốc, đến khách sạn, gửi xe xong liền vội vã đi vào trong đại sảnh.

Diệp Diệc Thần đang thoải mái ngồi trên ghế sofa trong đại sảnh, nhạc nhẹ bên tai, hương cà phê lượn lờ trước mặt, nhìn một cô gái vội vã chạy từ bên ngoài đến chỗ mình.

Cô mặc một chiếc váy dài in hoa nhỏ, giày cao gót hở mũi, bên ngoài khoác chiếc áo ba-đơ-xuy màu trắng, khăn quàng màu vàng nhạt, vừa giữ ấm cổ lại rất sành điệu, tóc đen, đeo kính, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, từ trong gió thu đi tới.

Thời gian này, người người đều đang dõi theo cô bé này chờ xem chuyện cười, nhưng cô lại làm việc đâu vào đấy, nhất là dứt khoát cải cách ngay ngày đầu nhậm chức, có người nói cô không hiểu chuyện, cũng có người nói cô rất có khí phách, quyết đoán.

Anh vốn cũng không đánh giá cao cô, cũng quyết định sẽ rời đi, nhưng mấy ngày nay để ý đến cô, càng cảm thấy cô bé này không thể khinh thường.

Siêu sao chính là có phong cách của siêu sao, chăm chút đầu tóc, trang điểm vừa phải mà thời trang, bộ tây trang vừa người tôn vóc dáng thon gầy, khuôn mặt dưới cặp kính sắc nét như dao khắc.

Tô Thế Viện vội vàng đi tới liếc mắt thấy rương hành lý đặt bên cạnh Diệp Diệc Thần, còn có người đại diện đầy vẻ không kiên nhẫn đang đứng bên cạnh anh, lập tức lấy giấy cắt hợp đồng không chút do dự đưa cho anh:

"Chào anh Diệp, đây là văn kiện cắt hợp đồng. Anh đang vội, tôi không làm phiền anh nữa, mời ký tên."

Diệp Diệc Thần không nhận lấy tờ giấy cô đưa tới, giơ tay chỉnh lại cặp kính, nhướn mày nhìn cô:

"Ồ? Vội đuổi tôi như vậy sao?"

Cô không hiểu:

"Anh... có ý gì?"

Diệp Diệc Thần khoanh tay ngả lưng ra ghế dựa:

"Ý của tôi là, có phải Diệp Diệc Thần tôi quá kém cỏi cho nên cô chủ không muốn giữ lại?"

Tô Thế Viện xấu hổ cười:

"Chuyện này... Tôi cho rằng với tình hình hiện tại của Tô thị, hẳn là anh không muốn ở lại..."

"Cô không giữ làm sao biết tôi không muốn ở lại?"

Diệp Diệc Thần lập tức đáp một câu như vậy. Tô Thế Viện ngạc nhiên nhìn anh, không đoán ra được anh đang nói đùa hay là nghiêm túc. Ý của anh ta rất rõ ràng, chỉ cần cô giữ, anh ta có thể sẽ ở lại.

"Anh Diệp, nếu như có thế, tôi thật sự hi vọng anh có thể ở lại Tô thị, bởi vì lúc này Tô thị rất cần người ưu tú, có năng lực như anh ở lại chống đỡ khó khăn, xoay chuyển tình thế."

Cô rất thành thật, cũng rất thẳng thắn, không nhu mì, không ra vẻ, không do dự, trong mắt đều là sự chân thành.

Một cô gái như vậy mở lời, ai có thể nhẫn tâm từ chối?

"Nếu muốn tôi ở lại rất đơn giản..."

Diệp Diệc Thần đứng dậy nhìn thẳng cô:

"Cô làm đạo diễn bộ phim sắp tới của tôi!"

Tô Thế Viện thực sự không ngờ được Diệp Diệc Thần lại đưa ra điều kiện như vậy, sửng sốt một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, vội vã xua tay:

"Nhưng mà... Tôi chưa tốt nghiệp..."

Diệp Diệc Thần không cho cô cơ hội từ chối:

"Nghe nói cô sinh viên ưu tú của khoa đạo diễn, nào lẽ ngay cả tự tin về năng lực của mình cũng không có? Được rồi, tôi đang vội, đi trước!"

Anh ta nói xong, đeo kính râm lên, sải bước rời đi. Tô Thế Viện ngây người đứng đó, cảm thấy tất cả chuyện vừa rồi như một giấc mộng.

Diệp Diệc Thần điên rồi sao?

Bảo cô làm đạo diễn?

Cô chưa tốt nghiệp, cũng chưa từng làm qua bất cứ bộ phim truyền hình nào, lúc ở trường học, cô mới chỉ theo Steven làm mấy bộ phim ngắn, quảng cáo với vài MV, cô thực sự không đảm đương được phim truyền hình.

Nhưng mà không nhận không được, việc Diệp Diệc Thần ở lại quả thật giúp Tô thị giải quyết được khó khăn trước mắt, có danh tiếng của anh ta thu hút, Tô thị không cần phải mời nữ chính đại bảng, thậm chí có thể nhân cơ hội bồi dưỡng người mới. Phải biết rằng có Diệp Diệc Thần tham gia, danh tiếng và doanh thu chắc chắn được đảm bảo.

Hơn nữa, cô làm đạo diễn không phải Tô thị sẽ tiết kiệm được phần phí thuê đạo diễn sao?

Nghĩ như vậy, cô không tự chủ siết chặt tờ giấy cắt hợp đồng chưa được đưa đi. Được! Làm đạo diễn thì làm đạo diễn! Anh ta dám đề nghị, thì cô dám làm.

*

Người đại diện của Diệp Diệc Thần bất mãn oán trách anh:

"Tôi thật không hiểu cậu nghĩ gì nữa, Vi Chúng, còn cả công ty mới của Tô Chính Hồng đang đưa ra đề nghị rất hấp dẫn cho cậu, cho dù cậu có không đồng ý với điều kiện hai bên đó đưa ra, thì giờ cậu cũng là người có năng lực, danh tiếng, tự mình hoạt động cũng được, tại sao lại ở lại Tô thị đang sống dở chết dở làm gì?

"Anh biết là tôi thích phụ nữ thông minh, có năng lực mà!"

Diệp Diệc Thần nhếch môi cười, người đại diện của anh ngạc nhiên,

"Cậu có hứng thú với cô ta á? Tôi xin cậu đấy, cô ta là người đã kết hôn rồi, người ta vừa cử hành hôn lễ hôm qua đó, OK?"

"Anh cảm thấy cuộc hôn nhân của cô ta và Trác Thính Phong có thể kéo dài bao lâu?"

Diệp Diệc Thần nhàn nhạt hỏi ngược lại, người đại diện của anh im lặng.

Bởi vì đại đa số công tử nổi tiếng đều biết, Trác Thính Phong phong lưu, tùy tiện, sao có thể ở lại bên một người phụ nữ?

*

Sau khi gặp Diệp Diệc Thần, Tô Thế Viện đến thẳng công ty, dù hôm nay là ngày đầu tiên sau hôn lễ của cô, nhưng tình hình hiện tại không cho phép cô hưởng thụ đãi ngộ của cô dâu mới cưới.

Vừa vào phòng làm việc, Ninh Số liền tìm cô,

"Mấy ngày nữa có cuộc trình diễn thời trang ở Anh, mình định sẽ sang đó một chuyến, cậu có muốn cùng đi không?"

Nước Anh?

Cô cong môi cười khổ, hiện giờ lòng của cô đã chết lặng rồi, nhắc đến quốc gia này đã không còn cảm giác nữa.

Cô do dự một lúc, cuối cùng quyết định,

"Được, mình đi với cậu."

Cô nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến chuyện Diệp Diệc Thần đề nghị cô làm đạo diễn phim truyền hình, chỉ có mời Steven rời núi, đến Trung Quốc chỉ bảo cho cô, cô mới có lòng tin làm tốt. Nếu đã chấp nhận làm, cô muốn dốc hết sức làm tốt nhất có thể, cô không phép bản thân phạm một chút sai lầm nào, tình hình của Tô thị hiện tại cũng không cho phép cô được phép sai lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top