Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29: Xuất hiện tình địch mới

Sáng sớm hôm sau khi cô tỉnh lại, không thấy anh nằm bên cạnh, nhìn sang bên giường còn lại, cũng không có dấu vết nào cho thấy là có người nằm, cô không khỏi buồn bực, anh đột nhiên nổi lòng nhân từ để cô nằm đây còn mình sang phòng khác ngủ sao?

Có chút khó khăn xuống giường, vịn vào tủ và tường chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ của anh về phòng ngủ của mình chuẩn bị đi làm, lại nghe loáng thoáng thấy tiếng nói từ phòng làm việc vọng ra, cô có chút ngạc nhiên, tối hôm qua anh ta thức trắng cả đêm sao? Nhìn dáng vẻ lười nhác thường ngày của anh, thật khó tưởng tượng anh là người dốc sức làm việc như thế.

Quay về phòng của mình vệ sinh cá nhân, trang điểm, chân cô bị thương như vậy không thể đi giày cao gót được rồi, cô đành tìm một đôi dép lê đi vào thoải mái một chút, trước khi đi ra ngoài cô còn cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn cầm hai bộ đồ và giày cao gót theo, hôm nay cô phải đi họp cổ đông, còn đi gặp khách hành nữa, chỉ đi vài bước là ngồi xuống rồi, có lẽ sẽ không sao đâu.

Không phải cô thích đẹp, chỉ là cô không còn cách nào khác. Bây giờ không xỏ giày cao gót là cô cảm thấy hoảng sợ.

Phải đi giày cao gót cô mới có thể kiên định bước đi, từ đó giữ vững hình tượng kiên cường, lãnh đạm của mình, có như thế người ta mới không dám khinh thường cô.

Cô che giấu toàn bộ sợ hãi dưới lớp trang điểm xinh đẹp và giày cao gót.

Lúc đi qua phòng làm việc, cô hơi do dự, cuối cùng vẫn đi lại gõ cửa, giọng nói của anh có chút mệt mỏi,

"Vào đi!"

Cô đẩy cửa đi vào, thấy trên bàn làm việc của anh bày đủ thứ: cà phê, rượu vang, còn cả thuốc lá nữa, khắp phòng đầy mùi thuốc lá lẫn mùi rượu. Cô nhíu nhíu mày, cuộc sống của anh thật đúng là chẳng theo nề nếp, thức đêm làm việc không biết tự chuẩn bị đồ ăn khuya cho mình sao? Chẳng lẽ anh ta không biết những thứ này không có lợi cho cơ thể sao?

Hình như anh vừa mới xong việc, đang tựa người ra sau, giữa hai đầu lông mày không giấu được mệt mỏi.

Đưa mắt nhìn cô trong bộ trang phục gọn gàng, anh nhíu mày hỏi:

"Giờ cô đi làm à? Chân bị thương như thế mà vẫn đi làm sao?"

Cô phản xạ có điều kiện giấu chiếc túi đựng giày cao gót ra sau lưng, "Công ty còn rất nhiều chuyện, tôi vào để nói với anh một tiếng, tôi đi trước."

Sau đó liền xoay người định rời đi.

"Chờ tôi mười phút, tôi đưa cô đến công ty!"

Giọng nói của anh chợt vang lên phía sau, cô vội vàng quay người lại từ chối, "Không cần, không cần đâu, cả đêm qua anh không ngủ rồi, mau nghỉ ngơi đi!"

Anh tắt máy tính, đứng dậy, "Lát nữa tôi phải đi dự một cuộc hội nghị, cũng tiện đường đưa cô đến công ty luôn."

Cô ngạc nhiên, trợn mắt nhìn không tin nhìn anh.

"Hả? Anh còn phải đi dự hội nghị nữa sao? Không được ngủ à?"

Anh đi tới trước mặt cô, cô cảm thấy sao hôm nay anh lại cao như vậy,

"Hội nghị này rất quan trọng, nhất định phải tham gia. Chờ tôi mười phút!"

Nói xong liền cất bước đi sang phòng ngủ của mình sửa soạn, anh nói như vậy là không cho cô cự tuyệt, cô đành đi ra phòng khách chờ anh.

Chân như vậy cô cũng không lái xe được, vốn định sẽ bắt xe tới công ty.

Mười phút sau anh tinh thần sảng khoái bước ra, trên người mặc bộ vest màu xám, chiếc áo sơ mi trắng không bám chút bụi, cà vạt kẻ nghiêng, kẹp cravat sành điệu, hợp với kiểu tóc anh cẩn thận tạo kiểu, đường nét góc cạnh, dáng vẻ một người xuất sắc trong giới kinh doanh, hoàn toàn không chút giấu vết của việc thức cả đêm qua.

Cô cúi đầu nhìn qua quần áo trên người mình, không biết nói gì, bởi vì hôm nay cô cũng mặc bộ đồ vest màu xám.

Anh cố ý đúng không?

Hai người cùng đi ra cửa vào thang máy, bởi vì vết thương ở chân nên cô đi chậm hơn anh rất nhiều, thấy anh muốn dìu mình, cô vội giơ tay ngăn lại.

"Không cần, tôi tự đi được."

Aizz, sao ở chung với nhau lại không được yên ổn như cô đã tưởng tượng vậy? Mới ngày thứ hai đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, sau này thì làm thế nào đây?

Anh không nói gì nữa, một mình đi vào trong trong thang máy, bấm nút giữ cửa, nhìn cô chậm rãi đi vào.

Liếc mắt nhìn thấy đôi giày cao gót trong túi cô cầm, "Phụ nữ các cô sao lại thích mang giày cao gót như vậy chứ? Ngày nào cũng như mang cà kheo, không thấy mệt mỏi sao?"

Người phụ nữ này, chân đã bị thương thế rồi còn cố mang giày cao gót, thật không khiến người ta bớt lo.

Tô Thế Viện đã hiểu, anh mượn chuyện cô mang giày cao gót mà gián tiếp châm chọc cô thôi,

"Không phải đàn ông các anh luôn thích phụ nữ đi giày cao gót để bày ra đủ tư thế duyên dáng hay sao?"

"Thích là thích, nhưng bảo bối à, cô cảm thấy đi giày cao gót thân thể cô sẽ duyên dáng hơn sao?"

Anh vừa nói vừa ghé sát lại, cười mờ ám, "Theo tôi đo được, dù cô có đi đôi giày cao mười phân đi chăng nữa cũng không xinh đẹp hơn bao nhiêu đâu, có chỗ tôi chỉ cần một tay là có thể tóm được."

Tô Thế Viện cắn răng trừng mắt nhìn anh, cô không phải người nóng nảy đến không giữ được bình tĩnh, nhưng mỗi lần nói chuyện với anh đều không thể bình thường được, ví dụ như bây giờ. Nếu ngực cô thật sự nhỏ thì thôi đi, nhưng cô không cho rằng mình bằng phẳng như vậy, dù gì cô cũng được coi là có lỗi có lõm!

Hít vào một hơi thật sâu cố gắng không để mình nổi nóng với anh, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà cãi lại:

"Tôi biết rõ thân thế mình không đẹp, cho nên tôi mới mang giày cao gót không chỉ vì dáng vẻ bên ngoài, mà là muốn tạo cho bản thân khí thế để không bị người khác coi thường."

Đúng lúc này thang máy dừng ở gara, cô không để ý đến anh nữa, bước ra ngoài.

Mỗi lần hai người cãi nhau đều chấm dứt ở thế hòa.

Tầm mắt Trác Thính Phong vẫn dõi theo bóng dáng khập khiễng đi của cô, lúc cô nói câu này, anh nghe được trong đó một chút yếu đuối.

Dọc đường đi hai người không nói, anh lái xe đến tầng hầm của công ty, ở đó có thang máy lên thẳng phòng làm việc của cô, cô không muốn nhân viên biết chuyện mình bị thương.

"Cám ơn."

Cô xoay người nhìn anh.

"Có cần tôi bế lên không?"

Giọng nói của anh rất chân thành, nhưng trong mắt lại là sự trêu chọc, cô vội vã đẩy cửa xuống xe, "Không cần, hẹn gặp lại."

Cô đã nhắn tin trước cho Ninh Số bảo cô đến thì đừng vội đi lên, đứng bên dưới chờ cô, dìu cô lên, nhân tiện cũng mua luôn bữa sáng cho cô.

Lúc này, vừa xuống xe, Ninh Số đã chờ sẵn ở đó vội chạy tới đỡ cô, "Không phải hôm qua vẫn bình thường sao, mới qua một đêm đã thành thế này rồi?"

Ninh Số vừa nói vừa nhìn Trác Thính Phong, chắc chắn anh ta là đầu sỏ, nếu không sao cô lại bị thế này.

Tô Thế Viện lạnh nhạt nói, "Có vài người phát điên ném đồ, mình bị mảnh thủy tinh đấm vào chân."

Trác Thính Phong không ngờ cô lại không chút kiêng nể kể 'sự tích anh hùng' của anh cho người khác nghe, tức giận lườm cô rồi nhấn mạnh chân ga rời đi.

Ninh Số đỡ cô vào thang máy riêng, lúc vào tới phòng làm việc cô nhận được tin nhắn của anh,

"Cô có thể không kể chuyện ở nhà giữa hai chúng ta cho người khác được không?"

Người phụ nữ này muốn hại anh không còn chút hình tượng nào sao?

Cũng thật là kỳ quái, trước khi gặp cô, anh chưa từng nổi nóng với phụ nữ, luôn rất dịu dàng, vậy mà từ khi cô xuất hiện, anh đều căng thẳng với cô.

Anh có cảm giác cô chính là người Thượng Đế phái xuống để hành hạ anh.

Tô Thế Viện không nhanh không chậm nhắn tin trả lời, "Bởi vì anh không đúng nên tôi mới nói, lần sau nếu anh lại ném đồ nữa, tôi sẽ chụp ảnh đăng báo luôn, chỉ cần tin tức liên quan tới anh là có thể lên trang đầu rồi, đến lúc đó sợ là Tô thị của chúng tôi lại nổi tiếng."

"Cô đừng có không nói đạo lý như vậy!"

"Anh cũng đừng nóng nảy thế nữa!"

Anh một lời, cô một câu, cuối cùng Trác Thính Phong tức giận ném điện thoại sang một bên.

Lúc Đoạn Mộc Dương thấy cô khập khễnh đi vào, không khỏi lo lắng đi tới cùng với Ninh Số dìu cô,

"Tổng giám đốc Tô, cô làm sao thế? Không phải là... ở nhà bị bạo hành chứ?"

Bởi vì biết hôn nhân của cô là vì lợi ích, cho nên khó tránh anh sẽ nghĩ như vậy.

"Anh cảm thấy tôi có giống người bị bạo hành không?" Tô Thế Viện cười nói, chấm dứt đề tài liên quan đến đời sống riêng của cô.

Vào đến phòng làm việc ngồi xuống, Đoạn Mộc Dương vẫn như thường ngày mang bữa sáng vào cho cô, cô giơ bữa sáng Ninh Số mua giúp cô lên cười nói:

"Hôm nay A Số đã mua đồ ăn sáng cho tôi rồi. Đúng rồi trợ lý Đoạn, về sau nếu tôi cần mua giúp đồ ăn sáng thì sẽ báo trước với anh. Tôi cảm thấy ăn đồ ăn bên ngoài mãi không tốt lắm cho nên tối quyết định về sau sẽ vào bếp chuẩn bị bữa sáng."

Dù sao cũng cần có một cái cớ thích hợp để Đoạn Mộc Dương dừng những việc không có hồi đáp này lại, những săn sóc này anh ta để dành cho bạn gái mình đi, cô không cần.

Cô sẽ không yêu anh ta, cho nên không muốn nhìn thấy anh ta làm những chuyện không có kết quả này nữa.

Vẻ mặt Đoạn Mộc Dương cứng ngắc, cầm bữa sáng đã chuẩn bị cho cô về, lạnh nhạt nói: "Tôi biết rồi."

Sau đó xoay người đi ra.

Ngay cả việc duy nhất anh có thể làm cho cô cô cũng không muốn sao?

Ăn xong bữa sáng, cô cố chịu đau xỏ giày cao gót đi tới phòng họp họp Hội đồng cổ đông.

Vừa trở về phòng làm việc được một lát, Đoạn Mộc Dương gõ cửa đi vào,

"Tổng giám đốc, Diệp Diệc Thần tới công ty nói muốn gặp cô."

"Diệp Diệc Thần? Anh ta về nhanh như vậy sao?" Cô có chút kinh ngạc.

Trước khi bắt đầu thực hiện chương trình cô có gọi điện cho Diệp Diệc Thần, dù sao anh cũng là một cổ đông của Tô thị, chuyện lớn như vậy đương nhiên anh ta có quyền biết.

Nhưng cô gọi điện là vì có mục đích khác, đó chính là mời anh làm một giám khảo.

Cô có ba nguyên nhân để mời anh vào vị trí này, thứ nhất, vì bây giờ anh đang rất nổi tiếng cho nên sẽ có có nhiều người vì anh mà theo dõi chương trình. Thứ hai, cô muốn nhân lần này tìm một nữ chính sẽ hợp tác với anh trong tác phẩm mới, là người anh ưng ý thì sẽ tốt hơn. Thứ ba, bản thân anh chính là một diễn viên rất xuất sắc, có thể dưới góc độ chuyên nghiệp mà sàng lọc được những màn biểu diễn hay.

Lúc ấy anh ta còn đùa là vẫn chưa xong việc, không ngờ lại có thể về nhanh như vậy.

"Mời anh ta lên phòng họp nhỏ trên tầng mái, tôi sẽ bàn bạc kỹ với anh ta về chuyện chương trình."

Phòng họp trên tầng mái là một phòng họp nhỏ, rất thích hợp để mấy người bàn bạc công việc với nhau.

Đoạn Mộc Dương nhận sai bảo của cô đi ra ngoài, cô lại cắn răng xỏ giày giày cao gót, nói chuyện với người đàn ông khí thế mạnh mẽ như Diệp Diệc Thần, cô không xỏ giầy cao gót chỉ sợ anh sẽ giành lấy vị trí chủ đạo.

Cô cắn răng giả vờ như không bị làm sao đi vào phòng họp, Diệp Diệc Thần tháo kính liếc nhìn chân cô,

"Chân bị sao thế?"

"À, không cẩn thận bị thương..."

Cô không ngờ ánh mắt của Diệp Diệc Thần lại sắc bén như vậy, chỉ liếc mắt một cái đã biết là cô có vấn đề.

"Có cần đi bệnh viện không?"

Diệp Diệc Thần nổi tiếng là người lạnh lùng, kiệm lời.

"Không cần, không có gì đáng ngại." Cô cười cười, "Nói chuyện chương trình trước đi."

Diệp Diệc Thần không nói thêm gì nữa, hai người ở trong phòng họp nói chuyện đến trưa, bàn bạc hết về những điểm quan trọng của chương trình.

Cô nhận ra được Diệp Diệc Thần rất để tâm tới chương trình này. Điều này làm cô vô cùng biết ơn, Diệp Diệc Thần chỉ lạnh nhạt nói,

"Tôi chỉ muốn cho đám người cười nhạo người khác khóc đến khó coi thôi."

Cuộc sống luôn có những người mong muốn nhìn thấy người khác gặp chuyện không may. Anh lựa chọn ở lại Tô thị, đám người đỏ mắt vì ghen tỵ với anh liền cười nhạo anh không có mắt nhìn, chỉ chăm chăm chờ lúc anh từ vị trí đứng đầu rớt xuống vị trí thấp nhất.

Hai người nói xong, Diệp Diệc Thần liền muốn đi về trường quay ngay, anh chỉ nhân lúc rảnh rỗi giữa cảnh quay để về đây bàn bạc với cô một chút thôi, Tô Thế Viện đứng dậy chào Diệp Diệc Thần, bởi vì ngồi lâu nên cái chân bị thương của cô hơi dính vào giày, cô đau đến hít một hơi.

Diệp Diệc Thần có chút lo lắng nhìn cô, "Tôi đưa cô đến bệnh viện xem thế nào."

"Không cần đâu, anh không có nhiều thời gian, lát nữa tôi sẽ tự đi."

Cô cự tuyệt, Diệp Diệc Thần giơ tay nhìn đồng hồ,

"Vẫn còn kịp, đi thôi."

Sau đó liền tiến lại dìu cô, ngôi sao lớn người ta chỉ có chút thời gian mà đã nói như vậy rồi, cô đành phải nghe lời.

Đến cửa bệnh viện, lúc xuống xe Diệp Diệc Thần đi vòng sang bế cô, cô hoảng hốt vội giãy giụa,

"Bị phóng viên chụp được thì phiền phức lắm!"

Một ngôi sao lớn, một người lão làng trong ngành mà bị chụp được hình ảnh thế này không biết hai người sẽ bị nói như thế nào đâu, khoảng thời gian này cô bị đưa lên mặt báo không ít đã đủ phiền phức rồi, cô không muốn bị thêm lần nữa đâu.

Diệp Diệc Thần thả cô xuống, nhưng vẫn đỡ cô, cô vừa rút tay về liền chạm mặt Trác Thính Phong và Trác Thính Vũ từ trong bệnh viện đi ra.

Trác Thính Phong bận rộn tới tận trưa, nhân thời gian ăn trưa tranh thủ vào thăm ông cụ một chút, dự định sau đó sẽ về nhà ngủ một giấc, nhân tiện đưa Trác Thính Vũ về nhà luôn.

Tô Thế Viện lúng túng, may nhờ Trác Thính Vũ đi phía sau Trác Thính Phong chợt hét lên,

"Trời ạ! Diệp Diệc Thần!"

Cô chưa bao giờ biết ơn sự ầm ĩ của cô út này như bây giờ.

Trác Thính Vũ kích động, lắc lắc tay Trác Thính Phong đang có vẻ mặt khó coi bên cạnh,

"Anh hai, mau véo em một cái xem có phải em đang nằm mơ không."

Trác Thính Phong không thèm để ý đến em gái mình, cũng không có tâm trạng đâu để để ý, trong mắt của anh chỉ có sự tức giận. Anh nhìn Tô Thế Viện chằm chằm, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, người phụ nữ này cũng thật đào hoa đi?

Trước có Steven gì đó, sau có trợ lý Đoạn Mộc Dương, hôm nay lại là ngôi sao lớn Diệp Diệc Thần, cô ngồi ở đó là để quyến rũ đàn ông sao? Anh bước tới, còn chưa kịp nói gì đã bị Trác Thính Vũ đột ngột xông lên trước đẩy sang một bên, Trác Thính Vũ mong đợi nhìn Diệp Diệc Thần:

"Có thể cho em xin chữ ký được không?"

Diệp Diệc Thần rất hòa nhã,

"Ký ở đâu?"

"Ký ở... ở... ở..."

Trác Thính Vũ nhìn quanh xem có cuốn sổ hay mẩu giấy nào không, kết quả không có, cuối cùng kéo chiếc áo T-shirt mặc bên trong ra,

"Ký ở đây đi ạ."

Khóe miệng Diệp Diệc Thần giật giật, nể mặt Tô Thế Viện anh mới miễn cưỡng nhận lấy chiếc bút người đại diện của mình đưa tới kí tên mình lên.

Anh đã làm nghệ sĩ nhiều năm nay, trừ những fan hâm mộ điên cuồng, hầu như không có ai nói anh ký tên lên quần áo cả.

Sau khi anh ký xong, Trác Thính Phong hưng phấn cuộn áo T-shirt của mình lên, hét chói tai,

"Trời ạ, em xin được chữ ký rồi, a a a a a a..."

Trác Thính Vũ không hề hay biết hành động quá khích này của mình đã khiến vòng eo thon của mình bị lộ ra, Diệp Diệc Thần lúng túng quay đầu đi, Trác Thính Phong quả thật không chịu nổi hành động của em gái mình, tiến lên một tay ôm lấy người phụ nữ cho là mình đã không sao đứng bên cạnh Diệp Diệc Thần vào trong ngực, ném cho em gái mình một cậu,

"Em cứ ở đây mà phát điên đi."

Sau đó xoay người đi vào trong bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top