Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35: Nắm bắt cơ hội tạo trẻ con (H)

Một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô từ đằng sau, sau đó ôm cô đang loạng choạng vào lồng ngực ấm áp của mình, giọng nói trầm thấp của anh mang theo sự dịu dàng trước nay cô chưa từng nghe thấy, "Cô còn phòng nào khác nữa sao?"

Trong nhà e rằng chỉ có mỗi mình cô là cho rằng Trác Thính Vũ không hiểu chuyện, ngây thơ, thiện lương mà thôi, nhưng anh rất hài lòng biểu hiện của Trác Thính Vũ tối nay.

Một tia lý trí còn sót lại của Tô Thế Viện biết được ngủ cùng một phòng với anh nguy hiểm như thế nào, muốn giãy giụa thoát ra, nhưng cả người giống như không nghe theo sự điều khiển của cô, cô không chút sức lực mà dựa vào lồng ngực của anh.

Trác Thính Phong bế cô lên, sải bước vào phòng của mình khom lưng đặt cô xuống giường, cô 'ưm' một tiếng lật người nằm trên giường lớn của hắn, mơ màng thiếp đi.

Anh lật thân thể xụi lơ của cô lại, cố đè nén kích động muốn để cô nằm dưới người mình mà yêu chiều, đưa tay vuốt ve cánh môi mềm mại của cô, "Đi tắm rồi hãy ngủ."

Cô vô thức lắc đầu, "Không tắm đâu, đau đầu quá, tôi muốn ngủ..."

Cô lúc này không còn chút nào vẻ sắc sảo thường ngày, hai hàng lông mày thanh tú vì khó chịu mà nhíu chặt lại, đôi môi luôn nói ra những lời khích bác anh lúc này hơi cong lên, mềm mại đẫy đà, như đang lặng lẽ mà mời gọi anh mua nhấm nháp.

Anh không nhịn được giơ tay lên, ôm hông cô kéo cô vào lồng ngực của anh, để cơ thể mềm mại của cô áp sát thân hình rắn chắc của anh, giúp làm dịu đi nhiệt nóng trên người anh, anh nhỏ giọng dụ dỗ, "Nấu ăn xong cả người đầy mùi dầu mỡ, tắm xong rồi ngủ tiếp."

"Ưm... Được rồi."

Tô Thế Viện cũng là người ưa sạch sẽ, mơ mơ màng màng nghe anh nói cả người mình đầy mùi dầu mỡ, liền bò dậy lảo đảo đi vào phòng tắm.

Trác Thính Phong biết với tình trạng lúc này cô chắc chắn không thể tự tắm được, nhưng anh không giúp cô.

Anh đang cố nhẫn nại, nếu giờ mà xông nào chẳng khác nào cho thấy mình đang nóng lòng, cho nên anh nghiêm chỉnh ngồi ở mép giường nhìn cô loạng choạng cởi quần áo, vòng eo thon gọn cùng tấm lưng trắng nõn trơn mịn theo từng động tác của cô mà lộ ra trước mắt anh khiến cổ họng anh khô khốc.

Sự bình tĩnh điềm đạm của Tô Thế Viện đã bị hơi cồn làm cho quắn thành một cục, một giây trước cô còn nhớ là mình đang ở chung phòng với anh, một giây sau đó đã quên béng đi mất rồi.

Đi tới cửa phòng tắm, vừa đưa tay lên định cởi áo ra, cô lại đột nhiên ngừng lại, thả tay xuống, trong men say chếnh choáng phiền muộn vò vò tóc mình, nhỏ giọng lầm bầm, "Nhưng tôi thay ra sẽ không có quần áo ngủ để mặc..."

Hai gò má cô ửng đỏ xụi lơ tựa người lên cửa phòng tắm, đầu ngẹo sang một bên, mắt lờ đờ mơ màng nhìn anh, lời nói mang theo sự phiền muộn lại như đang làm nũng.

Trác Thính Phong bị hành động vô thức cùng ánh mắt của cô làm cho kích động, chỉ muốn xông tới lột sạch quần áo của cô, cũng rất muốn nói cởi ra rồi không cần mặc, lát nữa anh đỡ tốn thời gian lại phải lột ra.

Nhưng chính anh cũng không biết sự nhẫn nại của mình đến từ đâu, anh đứng lên, "Được, tôi sang phòng bên kia lấy cho cô."

"Cám ơn..."

Lúc này cô nghĩ anh là người tốt, mắt cong lên cười tươi với anh, sau đó vịn cánh cửa mà đi vào phòng tắm.

Trác Thính Phong đi ra ngoài gõ cửa phòng ngủ bên cạnh, Trác Thính Vũ mở cửa kinh ngạc nhìn anh,

"Anh hai, không phải anh bị đuổi ra ngoài đấy chứ? Chị dâu đã như vậy rồi chẳng phải là mặc anh muốn làm gì thì làm sao?"

"Nói linh tinh gì đấy, anh sang lấy đồ ngủ cho cô ấy!"

Trừng mắt nhìn Trác Thính Vũ, bước tới chỗ tủ quần áo của cô.

Trác Thính Vũ cười gian xảo, "Phì, em không nghe nhầm đấy chứ? Tối nay chị dâu còn mặc áo ngủ sao? Thật là lãng phí!"

Trác Thính Phong mặc kệ cô, Trác Thính Vũ vui vẻ lại gần anh, "Anh hai à anh anh, biểu hiện tối nay của em không tệ chứ? Ai ai, anh giúp em nói với ba mẹ là em không muốn sang Anh học y tá nữa, em muốn ở lại đây làm nghệ sĩ!"

Sao năm đó cô lại ương bướng nhất định đòi làm y tá chứ? Bây giờ cô muốn làm nghệ sĩ, cha và anh hai cô có tiền, chị dâu lại là ông chủ của Diệp Diệc Thần, cô diễn cùng Diệp Diệc Thần hẳn là không có vấn đề gì đi?

Nhưng mà có vẻ như thần tượng của cô có ý với chị dâu thì phải?

Thật khó giải quyết.

"Em nằm mơ đi!"

Trác Thính Phong không chút khách khí nói với Trác Thính Vũ như vậy, sau đó cầm đại một bộ đồ ngủ của Tô Thế Viện rồi đi ra ngoài, cô mặc gì đều không quan trọng, dù gì lát nữa cũng bị anh cởi hết ra.

"Anh hai, hic hic, em cầu xin anh đấy..."

Trác Thính Vũ đáng thương nói vọng theo cầu xin, người ta còn đang mải nghĩ đến người đẹp trong phòng, làm gì mà để ý đến cô được nữa.

Trác Thính Phong cầm áo ngủ của cô vào phòng tắm, phát hiện cô đã nằm trong bồn tắm ngủ từ lúc nào, anh đi vào ôm eo nâng cô dậy, thủ thỉ, "Không tắm sao?"

Anh đoán rượu cô uống lúc này đã bắt đầu ngấm rồi.

Cô mềm oặt tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, dồn sức nặng toàn thân lên người anh, yếu ớt nói, "Chóng mặt..."

"Tôi tắm cho cô."

Rốt cuộc anh cũng nói ra suy nghĩ của mình, anh đưa tay định cởi quần áo của cô ra.

"Đừng..."

Cô đẩy anh ra, dưới chân nhẹ bẫng, lại ngã vào lồng ngực của anh, cả người không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa rồi, mặc kệ anh muốn làm xằng làm bậy gì thì làm.

Trác Thính Phong chỉ cọ người cô qua loa một chút liền xong, anh thật sự không chịu nổi sự hấp dẫn chết người này, anh sợ anh sẽ muốn cô ngay ở chỗ này mất. Áo ngủ anh lấy cũng không cần đến, bởi vì anh chỉ lấy khăn tắm bao cô lại rồi bế ra ngoài.

"Thế Viện?"

Anh phủ lên người cô, nhỏ giọng gọi tên cô, bàn tay to rộng bắt đầu sờ soạng khắp người cô, cô mím chặt môi khó chịu đẩy anh ra, anh cắn môi cô khẽ hôn, "Đừng ngủ, làm cùng tôi một lát."

"Không muốn..."

Cô càu nhàu, lật người muốn tránh anh, anh liền dịch tới dán sát lưng cô, hôm lên tấm lưng trơn mịn từng chút từng chút một, một bàn tay luồn xuống trước người cô, nắm lấy bầu ngực trắng như tuyết, xoa nắn, nơi dưới cơ thể cọ xát mông cô, căng trướng khó chịu.

Cảm nhận được độ cứng là hơi nóng từ vật kia, cô lật người lại đẩy anh ra, vô tình đưa bầu ngực của mình vào miệng anh.

Anh ngậm lấy, đầu lưỡi quấn quýt trêu chọc, cho đến khi nhụy hoa nở rộ.

Cô khó chịu ưỡn người, bắt lấy tay của anh, từ đôi môi đỏ ửng phát ra tiếng ngâm dài.

Có lẽ bởi vì men say, hoặc vì nguyên nhân gì khác mà anh không biết, khi anh chậm rãi xâm nhập, cô không kháng cự anh như cái đêm đầu tiên kia nữa, mà ôm chặt lưng anh, ghé sát tai anh mà khẽ ngâm, "Thính Phong, Thính Phong..." Tô Thế Viện say, say thật sự, nhưng dường như cô lại thích thân mật với anh như thế này.

Cô mơ mơ màng màng gọi tên anh khiến Trác Thính Phong càng thêm điên cuồng. Anh hạ thấp hông đi sâu vào bên trong cô, cô lại vì anh đột nhiên xông vào mà khẽ rùng mình, anh cúi đầu hôn lên môi cô, đem lửa nóng kia phủ kín lối vào mềm mại của cô, lưu luyến không rời, cứng rắn cùng mềm mại va chạm với nhau khiến người ta chìm sâu vào, vì phải đè nén dục vọng mà trán rịn đầy mồ hôi, thiếu chút nữa anh chưa kịp đi vào mà đã phóng ra hết.

Đè nén thật sự là một cảm giác rất khó chịu, anh không để ý đến cảm nhận của cô được nữa, tách hai chân của cô ra, thẳng lưng tiến vào, sau đó một tay ấn vai cô, một tay nâng mông cô lên, dùng sức rút ra đưa vào.

Mỗi một lần anh xâm nhập là một lần miệng cô phát ra từng tiếng rên tuyệt vời, anh nghe tiếng rên đẹp đẽ này càng thêm kích động, không ngừng đưa đẩy hông, khiến cô được sung sướng nhất, thỏa mãn nhất.

Trác Thính Phong không chịu buông tha cho cô dù đã rất nhiều lần đưa cô lên cao trào, mà cho dù anh có muốn buông tha thì chính cô lại quấn quýt không rời, dù sao chỉ cần anh đang trong thân thể của cô chiếm được cô là anh đã cảm thấy vui vẻ, có cảm giác tự hào vì chinh phục được cô rồi.

Đến cuối cùng, Tô Thế Viện cảm thấy thân thể mình đã không còn thuộc về mình nữa mà đã là vật sở hữu của anh, mặc anh yêu thích, mặc anh hành hạ.

Cảm giác say cùng mệt mỏi khiến Tô Thế Viện ngủ say cả đêm, lần đầu tiên cùng với anh cô không phải là người tỉnh dậy trước, hơn nữa còn không phải tự mình tỉnh dậy mà bị anh hôn làm cho tỉnh giấc.

Cô bị anh hôn đến sắp không thở được nữa, râu mới mọc lún phún trên cằm anh chọc da thịt mịn màng của cô đau rát, cô không thể không tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại cô chỉ hi vọng mình không nhớ gì cả nhưng hoan ái tối qua với anh lại lần lượt hiện rõ trong đầu cô, cô nhắm hai mắt thở dài mấy hơi không nghe ra được, cuối cùng cô vẫn dây dưa với anh.

"Bảo bối, mặt trời lên cao rồi!"

Giọng nói lười biếng của anh vang lên bên môi cô, cô có thể cảm thấy môi anh gần môi cô ngay gang tấc. Nếu như cô còn không chịu mở mắt, chắc chắn môi anh sẽ chạm môi cô mất.

Cô bất đắc dĩ mở mắt ra, miễn cưỡng chào hỏi anh, "Chào buổi sáng!"

Cô vẫn không thể thích ứng được chuyện tối qua hoan ái với anh cả đều giờ tỉnh dậy lại phải đối mặt với anh, vì vậy cũng không mở hết tầm mắt, che giấu đi sự bối rối, không được tự nhiên trong mắt mình.

Bất kể lúc nào anh cũng đều đẹp trai tuấn tú hết, cho dù là lúc mới sáng sớm lười biếng tỉnh dậy. Dáng vẻ không nổi giận, nhỏ giọng nói chuyện của anh rất dịu dàng, rất mê người, lúc tròng mắt đen của anh chăm chú nhìn thật sự rất nồng nàn, khiến người khác có ảo giác như mình được anh yêu thương.

Thậm chí còn nhiều hơn thế nữa.

Đẩy anh ra, kéo chăn che trước người mình ngồi dậy, anh nằm đó đưa tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô dưới lớp chăn, lười biếng nói,

"Hôm nay chủ nhật, nằm thêm một lát nữa đi!"

Vừa nói xong bàn tay kia đã đi lên, không chút ý tốt bắt lấy bầu ngực mềm mại, cô vội gạt tay anh ra,

"Không nằm, tôi còn phải đến viện điều dưỡng thăm ba."

Mỗi cuối tuần, chỉ cần không bận việc gì cô đều đến viện điều dưỡng, tuần này, vì người nhà của anh tới mà chưa đi được.

Cô đưa ra lý do như vậy Trác Thính Phong cũng không cách nào giữ cô lại được nữa, có chút không cam lòng thả lỏng tay rồi lại túm chặt lấy eo cô, ngồi dậy, "Tôi đi với cô."

Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn anh hồi lâu, sau đó quay người nhặt khăn tắm bên mép giường quấn lấy người mình, "Không cần đâu."

Từ khi cô về nước rồi hai người bọn cô kết hôn đến bây giờ, trừ hôm kết hôn ở nhà anh, anh nhận lấy tay cô từ tay ông Tô Quan Hồng, anh chưa từng đến thăm ông, cũng chưa từng hỏi thăm ông.

Dĩ nhiên cô cũng không cần anh đến thăm, bởi vì dù sao hôn nhân của bọn cô cũng là vì lợi ích, bỏ qua những lợi ích kia, cái gọi là quan tâm hoàn toàn không cần thiết.

Cho nên giờ anh đột nhiên nói muốn cùng cô đi thăm ông Tô Quan Hồng, cô cảm thấy rất kinh ngạc, cũng cảm thấy không cách nào tiếp nhận được.

Một người chồng không có chút tình cảm gì với mình có cần phải đến gặp mặt ba mẹ vợ không?

Ý tốt của mình lại bị cô lạnh lùng cự tuyệt, Trác Thính Phong nổi cáu, "Cô có ý gì thế? Tôi không được để cho người khác nhìn thấy sao?"

Cô nhìn anh bình tĩnh giải thích, "Tôi không có ý đó, tôi chỉ cho rằng bao lâu nay không đến thăm, giờ thì càng không cần thiết thôi."

Trác Thính Phong bị lời cô nói làm cho trầm mặc, thật ra thì chính anh cũng không biết hôm nay mình bị sao nữa, đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn cùng cô đến thăm ba mẹ cô.

Nói thật, thời gian đầu anh còn có chút căm hận ông Tô Quan Hồng, bởi vì anh nghĩ rằng chỉ vì ông Tô Quan Hồng kết thân với ông cụ nhà anh cho nên anh mới đành phải từ bỏ tình cảm với Lăng Tuyết, từ bỏ hai năm hạnh phúc và tự do của anh.

Còn đối với bà Diệp Thanh Di, nguyên nhân cũng xuất phát từ bà Tả Ngưng mẹ anh, cho nên anh có chút ác cảm.

Nhưng hôm nay, không biết vì sao, có lẽ là theo thời gian trôi đi những cảm giác căm hận, những ác cảm kia đã không còn mạnh mẽ như trước đây nữa.

Tô Thế Viện cũng trầm mặc một hồi, sau đó nói thêm, "Trác Thính Phong, tôi nhớ trước kia tôi đã từng nói với anh, tôi không chơi được trò chơi tình cảm với anh."

"Không phải tôi với Lăng Tuyết đã chia tay rồi sao?"

Anh không kiên nhẫn nói trả lại cô, người phụ nữ này thật đúng là nhiều lời.

"Nhưng không phải anh vẫn còn tình cảm với cô ấy sao?"

Tô Thế Viện cũng lập tức hỏi lại, Trác Thính Phong hừ lạnh, "Vậy cô có dám khẳng định cô không còn tình cảm với Steven không?"

Cô gật đầu, "Tôi thừa nhận, tôi vẫn còn lưu luyến anh ấy, cho nên từ trước đến nay tôi chưa từng trêu chọc anh, cũng không hề trêu chọc bất kỳ người đàn ông nào khác!"

Trác Thính Phong không phản bác được.

Quả thật từ trước đến nay cô chưa từng trêu chọc anh, đều là anh không cam lòng bị cô lạnh nhạt, hoặc là vì muốn chinh phục cô mà từng bước từng bước tiếp cận cô, thậm chí chiếm đoạt cô.

"Cho nên, nếu như anh không quên được Lăng Tuyết, vậy thì đừng trêu chọc tôi nữa." Cô nói từng câu từng chữ rất nghiêm túc, "Thái độ của tôi đối với chuyện tình cảm rất đơn giản: tôi không yêu cầu tôi phải là người anh ta thích nhất, tôi cũng không cần anh ta ngủ với tôi một lần thì phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là lúc anh ta bên tôi, trong lòng chỉ được có một mình tôi."

Cô dùng cách nói chỉ một người thứ ba là muốn cho thấy thái độ của mình với quan hệ của cô và anh.

Cô không chấp nhận được chuyện bắt cá hai tay, không chấp nhận được chuyện một trái tim lại chứa hai người.

Cô là người rất đơn giản, cũng rất cố chấp.

Cô biết lòng mình đang dần bị anh làm cho rung động, cho nên cô cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như anh không làm được, cô hoàn toàn có thể chặt đứt thứ tình cảm đang nảy sinh trong lòng mình.

Trác Thính Phong lại trầm mặc, sao anh lại không có chút phản bác lại nào với lời cô nói chứ? Thế này có phải là anh bị nói trúng tim đen rồi không?

Tô Thế Viện không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng tắm. Trác Thính Phong phiền não nằm vật xuống giường, nhìn lên trần nhà thở dài, sao anh lại gặp phải cô gái như vậy chứ? Không phải trong chuyện tình cảm anh luôn suy tính rõ ràng sao?

Tô Thế Viện kỳ cọ sạch sẽ cơ thể mình, mặc vào bộ đồ ngủ hôm qua rồi mới đi ra ngoài, vừa đi ra tới cửa chợt che miệng sợ hãi thốt lên, "Trời ạ, ba anh, mẹ anh, cả em gái anh vẫn còn ở đây mà chúng ta lại ngủ dậy muộn như thế!"

Trác Thính Phong còn chưa kịp ngăn cô lại nói cho cô biết ba người bọn họ đã đi từ sớm rồi, cô đã chạy nhanh ra ngoài.

Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết được ba người kia đã chạy từ sớm, bọn họ tới đây ở một đêm chính là vì muốn thúc đẩy cho hai người bọn anh ngủ chung với nhau.

Mục đích đã đạt được chắc chắn là đã đi về rồi. Lúc sáng sớm anh có loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng anh lười ra ngoài nhìn, vẫn nằm trên giường ôm cô ngủ.

Nhưng Tô Thế Viện nào có biết đâu, cô buồn bực nghĩ ba người nhà người ta tới nhà cô làm khách mà cô lại ngủ thẳng đến bữa sáng cũng không chuẩn bị cô bọn họ, vội vàng chạy ra ngoài, phát hiện khác ba cửa phòng ngủ còn lại đều mở rộng cửa, trong phòng khách cũng không có ai, cô vô cùng buồn bực.

Lúc đi vào phòng bếp cô mới nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, còn có đặt một mẩu giấy, cô đi tới cầm lên: 'Sau khi tạo trẻ con chắc chắn rất là mệt, không quấy hai đứa nữa, hi vọng hai đứa bồi bổ sức khỏe, tranh thủ để sang năm ba được ẵm thằng cháu béo khỏe mập mạp, dĩ nhiên cháu gái cũng không sao cả.'

Cô đọc tờ giấy kia xong thì vô cùng ngượng ngùng, đúng lúc này Trác Thính Phong cũng đi ra, thấy vẻ mặt của cô tò mò đi tới, "Trong đó viết gì thế?"

"Không có gì."

Cô vội vàng giấu mảnh giấy đi không cho anh nhìn, nhưng cô càng như vậy Trác Thính Phong càng hiếu kỳ, giơ tay lên định giật lấy tờ giấy trong tay cô, cố ý làm giọng nói mình trầm xuống, "Cho tôi xem một chút nào!"

Cô bị vẻ mặt của anh chọc cho phì cười, cầm tờ giấy kia bỏ chạy. Cô cảm thấy anh có lúc rất là trẻ con, giống như một thằng nhóc to xác vậy.

Thấy cô phì cười, tâm trạng của Trác Thính Phong cũng rất tốt, chạy bước nhỏ đuổi theo, kéo cô vào trong ngực, giữ chặt, "Xem cô còn chạy đi đâu được nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top