Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42

Buổi tối, cô đến viện điều dưỡng thăm ông Tô Quan Hồng và bà Diệp Thanh Di, một tháng này rời thành phố Ôn, cô không đến thăm hai ông bà được, chỉ vài ba ngày gọi điện ông bà một lần thôi.

Tô Quan Hồng nghe cô nói chương trình tuyển người diễn ra rất thuận lợi thì vô cùng vui mừng.

Cô lấy chìa khóa phòng trọ nhỏ đưa cho bà Diệp Thanh Di, "Mẹ, cũng sắp hết năm rồi, con thấy ba cũng hồi phục tốt hơn rất nhiều, năm mới này ba mẹ về nhà đi, ở đây quá quạnh quẽ. Đây là chìa khóa căn phòng mà ngày trước ba tặng cho con, con đã dọn dẹp rồi, mặc dù không được bằng căn nhà cũ trước kia, nhưng dù sao cũng là nhà chúng ta, gia đình ba người chúng ta ở bên nhau cùng vui vẻ đón năm mới."

Bà Diệp Thanh Di nhận lấy chìa khóa, liếc mắt nhìn ông Tô Quan Hồng nói: "Mẹ với ba con cũng có ý năm mới sẽ về nhà. Có điều, Thế Viện, con không cần đón năm mới với ba mẹ, con đã làm dâu nhà họ Trác thì nên đón năm mới ở nhà họ Trác mới phải."

Cô không vui, "Tại sao chứ ạ? Hôn nhân của con với Trác Thính Phong cũng không phải là tình nguyện gì!"

Ông Tô Quan Hồng lên tiếng, "Ba thấy ông Trác là người rất để ý thể diện, con đã gả cho nhà người ta rồi, cho dù là vì mục đích gì, thì đều phải đón năm mới ở nhà họ, phép tắc không thể bừa bãi được!"

Cô mím môi không nói lời nào, hốc mắt cay cay.

Nghĩ tới năm mới mà chỉ có hai ba mẹ cô đơn, cô xót xa muốn khóc.

"Là con gái thì sớm muộn gì cũng phải trải qua chuyện này." Bà Diệp Thanh Di an ủi cô.

*

Từ viện điều dưỡng đi ra, tâm tình của cô không sao khá hơn được, về đến nhà thì vô cùng rũ rượi.

Cầm chìa khóa mở cửa, vừa mới đi vào trong cởi giày cao gót ra liền bị người nào đó đè lên cửa mà hôn. Cô không có sức lực cũng không có tâm tình nào mà phản kháng nữa, lúc bàn tay anh lần ra sau định cởi áo lót của cô mới nói một câu, "Tôi đến tháng rồi."

Động tác của anh lập tức dừng lại, nhìn cô chằm chằm giận hờn nói, "Tốt nhất em đừng có giở trò với anh, anh mà phát hiện ra thì em chết chắc đó!"

Thật ra thì Trác Thính Phong cũng vừa mới bước vào cửa không bao lâu, mới đi mấy bước chợt nghe thấy tiếng mở cửa, sau thấy cô mệt mỏi phờ phạc đi vào, không thèm để ý đến mình, anh mới dùng cách này để lôi kéo sự chú ý của cô.

Ngay lúc anh đang hứng thú thì cô lại nói một câu như vậy, thật khiến anh mất hứng mà.

Tối hôm qua làm chẳng có vấn đề gì, hôm nay đã không làm được, có phải là muốn anh tự kiểm nghiệm mức độ tự chủ của mình không đây?

Tô Thế Viện vẫn không thèm để ý đến anh, đi thẳng vào phòng mình mệt mỏi nằm xuống giường, Trác Thính Phong đi vào theo, cau mày hỏi cô: "Em bị bệnh à?"

Từ lúc quen biết cô tới nay, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thiếu sức sống này của cô.

Đưa tay sờ lên trán cô, Tô Thế Viện buồn bực gạt sang một bên.

Anh lại hỏi, "Tâm tình không sao?"

Cô không muốn tâm sự gì với anh về tâm trạng không tốt của mình, huống chi tâm trạng này của cô còn có một phần nguyên nhân là vì anh.

Cuối cùng cô bò dậy, lấy máy tính xách tay của mình ra định đọc những tài liệu mà Steven gửi cho cô. Những lúc tâm trạng không tốt, cô thường học để làm nguôi ngoai phần nào.

Cô liếc mắt nhìn anh, "Là chứng khó chịu trong kỳ kinh, được chưa? Giờ tôi muốn học, tôi muốn ra chiếc giường ngoài phòng khách, tối nay xin anh đừng có quấy rầy tôi, được không?"

Cô thực sự rất thích chiếc giường êm ái cạnh cửa sổ ngoài phòng khách kia, ban ngày tắm nắng đọc sách, buổi tối uống ly cà phê giải quyết công việc, lúc mệt mỏi có thể nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm thành phố về đêm, không gian thoáng mát như vậy chắc chắn sẽ khiến người ta không hề cảm thấy mệt mỏi.

Trác Thính Phong phát hiện sự quan tâm của mình làm cô thấy phiền phức, bất đắc dĩ nói, "OK, chờ em khỏe đã."

Cô ôm máy vi tính của mình xoay người đi ra ngoài, sau khi ngồi xuống giường liền đeo tai nghe lên vừa nghe nhạc vừa tập trung đọc tài liệu.

Trác Thính Phong chán muốn chết, đi qua đi lại phòng khách vài vòng nhưng người ta chỉ tập trung học, anh đành chán nản đi vào phòng làm việc giải quyết công việc của mình.

Khoảng hơn mười một giờ, anh đi ra ngoài phát hiện cô đã ngả người xuống giường mà ngủ thiếp đi.

Anh thở dài, rón rén đi tới định bế cô về phòng, lại phát hiện máy vi tính của cô vẫn đang bật. Hình như trước khi ngủ cô đang xem ảnh gì đó, là những bức ảnh thời cô còn ở Anh.

Anh di động con chuột nhìn từng bức hình một, nhưng chỉ nhìn mấy bức thôi anh đã khó chịu đến không nhìn tiếp được nữa, bởi vì đó là những tấm hình cô và Steven thân mật, kề vai nhau, ôm nhau, đáng giận nhất chính là bức hình nào cô cũng cười vô cùng xán lạn.

Thì ra cô đang nhớ lại quá khứ sao?

Khi Trác Thính Phong buồn tẻ ngồi trong phòng, thì cô, ngay dưới mắt anh, nhớ về tình cũ sao?

Ngón tay động mấy cái, anh xóa toàn bộ ảnh của cô, hơn nữa còn là xóa hoàn toàn, không thể khôi phục được.

Thật ra thì Tô Thế Viện đang học thì có chút mệt mỏi, nhớ tới Steven cho nên tiện tay mở ảnh lưu trong máy của mình ra, dù sao những tài liệu này cũng đều do Steven sưu tầm rồi gửi cho cô, không khỏi làm cô nhớ đến anh.

Cô biết hoài niệm quá khứ như vậy là không tốt, dù thế nào cũng chẳng thể quay đầu lại được.

Cô đã từng có suy nghĩ xóa hết những bức hình này đi, sau vẫn không đành lòng.

Đang rối rắm chuyện xóa hay không xóa thì cô đã ngủ thiếp đi mất.

Trác Thính Phong bế cô về phòng của mình, cô đến kỳ không thể làm vậy thì vuốt ve cũng được.

Anh cố ý không tắt máy tính của cô, vẫn để nguyên ở chỗ album ảnh, đến mai cô dậy tắt máy đi thì sẽ phát hiện ra ngay là anh đã xóa ảnh.

Sáng sớm hôm sau Tô Thế Viện tỉnh giấc, phát hiện mình đang nằm trên giường của anh, trong lồng ngực của anh, giật mình ngồi bật dậy.

Anh ngái ngủ hí mắt nhìn cô, rất vô tội nói: "Tối qua em ngủ thiếp đi nên anh bế em vào phòng."

"Vậy anh không thể đưa về phòng tôi được sao?"

Cô tức giận, anh nằm nghiêng người hỏi ngược lại, "Em cho rằng anh sẽ làm thế?"

Cô im lặng, không thèm nói nhảm với anh nữa, xuống giường mặc quần áo của mình vào rồi đi ra ngoài. Trác Thính Phong nằm lỳ trên giường tiếp tục ngủ.

Từ trước đến nay anh vốn không phải là người đến công ty đúng giờ, trừ phi anh ngủ đủ rồi, nếu không trời có sập xuống cũng đừng nghĩ đến chuyện anh dậy.

Chỉ chốc lát, Tô Thế Viện cầm máy vi tính của mình xông vào, thấy anh vẫn khoan khoái ngủ, tức giận xốc chăn anh lên, "Có phải anh xóa hình của tôi không?"

Anh cũng không thèm kéo chăn đắp lại, lật người nằm đó nhìn cô, lười biếng đáp một tiếng, "Phải..."

"Ai cho anh tự tiện đụng vào đồ của người khác!" Lúc này Tô Thế Viện không có tâm tình nào mà để ý anh chỉ mặc độc chiếc quần lót bó sát, chỉ tức giận đến cả người run lên hét lớn.

Cô vừa ra ngoài định tắt máy tính cất đi chợt phát hiện tất cả bức hình cô xem tối qua đều biến mất.

Không cần nghĩ cũng biết là anh làm, đau lòng, tức giận, hai cảm xúc đồng loạt xông thẳng lên đầu cô, cô vội cầm máy vi tính lên vọt vào chất vấn anh.

Đối mặt với sự tức giận của cô, Trác Thính Phong ngồi dậy nguy hiểm nheo mắt lại, "Anh chỉ giúp dứt khoát cắt đứt quan hệ với người yêu cũ thôi mà!"

Dáng vẻ không chút ăn năn này của anh khiến cho Tô Thế Viện hoàn toàn mất kiểm soát, "Anh cho rằng chỉ cần xóa mấy bức hình là quan hệ của chúng tôi cắt đứt luôn sao? Anh ấy vẫn mãi luôn ở trong đây, mãi luôn ở trong tim tôi!" Ngón tay cô chỉ vào vị trí trái tim, "Anh có giỏi thì móc trái tim tôi ra xóa hết những gì thuộc về anh ấy đi! Không phải anh và Lăng Tuyết dây dưa không rõ đấy sao? Anh lấy tư cách gì mà can thiệp vào chuyện của tôi!"

Cô gào xong tức giận xoay người đi ra ngoài, đóng sầm cửa phòng anh lại, sau đó anh nghe thấy tiếng cô cầm đổ của mình đi ra cửa.

Trác Thính Phong tức giận, nhìn khắp nơi xem có đồ gì để ném cho hả giận, nhưng nhớ đến lần cô bị thủy tinh đâm vào chân liền không ném nữa, ôm cục tức nằm vật xuống giường ngủ tiếp.

Nhưng giờ thì đời nào anh ngủ được nữa, chỉ cần nhớ tới cô nói rằng người đàn ông kia luôn ở trong trái tim cô thì con buồn ngủ của anh lập tức biến mất, buồn bực đi vào phòng tắm.

Trong tim cô... Trong tim cô... Anh muốn xem người đàn ông còn có thể ở tỏng tim cô bao lâu nữa!

Tô Thế Viện ngay cả trang điểm của chưa làm vội vã xách đồ ra cửa, cô thật sự sắp bị anh làm cho tức chết rồi. Sao anh ta dám tự tiện xóa ảnh của cô như vậy? Anh ta cho mình là ai chứ!

Anh ta và Lăng Tuyết dây dưa cô có nói gì không, mà cô chỉ nhìn hình của Steven một chút thôi mà.

Cô không biết đàn ông luôn có tính chiếm hữu rất cao, còn cao hơn phụ nữ rất nhiều lần. Nhất là người nào đó còn mang chủ nghĩa đàn ông trầm trọng, dĩ nhiên trong mắt không chịu được một hạt bụi.

Bởi vì việc này, suốt một tuần sau đó Tô Thế Viện không thèm để ý đến Trác Thính Phong.

Lúc mới đầu Trác Thính Phong mặc kệ, anh cũng đang giận lắm đây, chỉ cần nghĩ đến cô vẫn nhớ tới người đàn ông kia anh liền tức tối.

Nhưng sau phát hiện ra người ta hoàn toàn không thèm nhìn anh, Trác Thính Phong cho rằng cô chính là đang chiến tranh lạnh, nhưng vì giờ là cuối năm nên anh rất bận, buổi tối cũng về rất khuya, cho nên không tóm được cô.

Mỗi lần anh về nhà thì cô cũng đã về rồi, tự nhốt mình trong phòng, cả đêm không bước chân ra ngoài, mặc cho anh đứng bên ngoài gõ cửa thế nào cô cũng không chịu ra mở cửa.

Buổi sáng cô dậy rất sớm, anh thì dậy không nổi, cho nên đành chịu cô chiến tranh lạnh như thế mấy ngày.

Hai mươi chín tháng chạp tết âm lịch, từ hai tám tháng chạp đã bắt đầu được nghỉ rồi, anh cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.

Buổi tối ngày hai mươi bảy, anh cố ý về nhà thật sớm đợi cô.

Tô Thế Viện về đến nhà thấy anh đã về trước, cũng không thèm liếc nhìn anh, đi thẳng vào phòng ngủ của mình, Trác Thính Phong chặn cô lại, nghiêm túc nói, "Chuyện hôm đó anh thật lòng xin lỗi em."

Được rồi, anh thừa nhận, anh chịu không nổi cô chiến tranh lạnh với mình.

Cô mắng anh cũng được, gào thét gì cũng được chứ đừng hờ hững như vậy, anh sắp ngột ngạt chết rồi.

"Nói xin lỗi thì có tác dụng gì? Nói xin lỗi thì có thể khôi phục những bức ảnh kia lại cho tôi sao?"

Tô Thế Viện không chấp nhận lời xin lỗi, anh cũng hết cách, ngày đó anh đã dùng chế độ xóa không khôi phục.

"Vậy làm sao bây giờ? Hay là anh chụp lại cho em, em cười như thế đi."

Anh nói xong liền móc điện thoại di động ra định chụp cho cô, anh vẫn canh cánh chuyện lúc cô ở bên Steven lại cười rạng rỡ như vậy.

Cô giơ tay che mặt mình né đi, "Được rồi được rồi, tôi tha thứ cho anh..."

Thật ra thì nhiều ngày như vậy cô cũng hết giận rồi, giờ anh lại thật lòng nói xin lỗi cô cảm thấy chẳng có gì mà không tha thứ được cả.

Xóa thì cũng xóa rồi, xóa đi càng đỡ hoài niệm.

Chỉ có điều cô cảm thấy da mặt người này thật dày đến không ai bì được, cô không tin anh không biết cô để ý không phải là những bức hình đó mà là đoạn hồi ức ấy.

Bởi vì Trác Thính Phong đang cầm điện thoại di động định chụp ảnh cô, ông cụ gọi điện tới anh bất cẩn mà bấm nhận, cho nên những lời cô vừa nói đều lọt vào tai ông cụ cả.

Ông cụ không nhận ra đấy là tiếng nói của Tô Thế Viện tưởng rằng anh đang lêu lổng bên ngoài, lập tức mắng: "Thằng nhóc thối tha, con lại đang lăng nhăng ở đâu đó!"

Trác Thính Phong cảm thấy lời này của ông cụ chính là xúc phạm nhân phẩm của mình, tức giận gào lên, "Con đang lăng nhăng với con dâu ngoan của ba đó!"

Ông cụ không tin, "Vậy con gọi Thế Viện nghe điện đi!"

Trác Thính Phong tức giận đưa điện thoại di động cho Tô Thế Viện, ông cụ nghe thấy đúng là Tô Thế Viện thì mừng rỡ vô cùng, giọng nói lập tức dịu lại, "Thế Viện à, ngày mai con bắt đầu nghỉ tết rồi, đúng không? Ba với mẹ mong hai đứa có thể về nhà cũ, ba mẹ nấu chút đồ ăn để hai đứa bồi bổ thân thể."

Cô vẫn không chịu đổi xưng hô gọi ông bà Trác là ba mẹ, nhưng hai người bọn họ tự xưng là ba mẹ của cô. Trác Thính Phong ở bên cạnh nghe thấy giọng điệu của ông cụ quay phắt 180 độ, không vui kháng nghị, "Rốt cuộc con là con ruột của ba hay cô ấy mới là con ruột của ba đây!"

Lúc nói chuyện với anh thì là quát mắng, vừa nghe cô nói liền nhẹ nhàng!

"Về nhà cũ ạ?" Tô Thế Viện phiền não, nếu như về nhà cũ nhà họ Trác kiểu gì cũng phải nghe cằn nhằn chuyện sinh con cả ngày, nếu như vậy thì thật quá kinh khủng, vì vậy cô cười khéo léo từ chối, "Để qua năm mới chúng con sẽ về thăm hai bác, con cũng biết nấu cơm, có thể tự lo được ạ..."

Nghe thấy cô từ chối, giọng nói của ông cụ trở nên buồn bã, "Ngày nào hai đứa cũng bận rộn công việc, bình thường không có thời gian về, ngay cả năm mới được nghỉ cũng không bớt chút thời gian về với hai ông bà già này được sao?"

Ông cụ đã tỏ ra đáng thương như vậy, Tô Thế Viện không sao mở miệng từ chối được nữa, cô luôn là đứa con rất hiếu thuận.

Ông cụ thấy cô không nói thêm gì nữa, vui mừng dặn dò cô, "Vậy sáng mai hai đứa qua đây nhé, để ba bảo mẹ dọn dẹp phòng."

Ông cụ nói xong vui vẻ cúp điện thoại, còn cô bên này thì mặt mày ủ ê. Hai người bọn cô ở căn nhà này cô còn có thể về phòng mình để tránh Trác Thính Phong, trở về nhà cũ thì cô còn biết trốn đi đâu được?

Nói thật, cô không muốn chen vào cuộc sống của gia đình họ Trác, bởi vì cô luôn tâm niệm rằng hai năm sau cuộc hôn nhân của cô sẽ chấm dứt, cho nên cô không cần thiết phải quá thân thiết với bọn họ, tránh cho sau này gặp lại sẽ lúng túng.

Nhất là nghĩ ông Tô Quan Hồng và Diệp Thanh Di phải cô đơn đón năm mới, tâm trạng cô càng khó chịu. Nếu như ông Tô Quan Hồng còn khỏe mạnh như trước đây thì còn đỡ, đằng này ông Tô Quan Hồng bị bệnh như vậy, cô lại đến nhà người đón năm mới, trong lòng không khỏi chua xót.

Trác Thính Phong lại không hề để tâm, lấy lại điện thoại của mình, nhìn cô đang ủ ê, "Về nhà thật tốt, mỗi ngày cũng có cơm ăn, tài nấu ăn của mẹ anh rất tuyệt đấy..."

Anh hoàn toàn không thấu hiểu được sự khó chịu trong lòng cô, Tô Thế Viện cảm thấy mình với anh không cùng suy nghĩ, không thèm để ý đến anh nữa, cất bước đi vào phòng ngủ của mình.

"Này, em không vào phòng của anh à?"

Trác Thính Phong ở phía sau nói với theo kháng nghị, không phải đã nói là tha thứ cho anh rồi sao, sao vẫn còn chiến tranh lạnh?

Cô chỉ để lại cho anh bóng lưng.

Anh nhíu mày đi theo vào, thấy cô đang buồn bã nằm trên giường, anh đi tới nâng cô dậy, để cô đối diện với mình, "Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Anh đã quen nhìn thấy cô ngang ngạnh, bướng bỉnh, không chịu cúi đầu, cho nên giờ cô uể oải mệt mỏi thế này anh thật không biết làm sao, muốn hỏi rõ ràng nguyên nhân, dù người ta không thèm nói chuyện với anh.

Tô Thế Viện rũ mắt tránh ánh mắt quan tâm của anh, "Không có..."

Anh đưa tay nâng cằm cô lên, nhất quyết không chịu bỏ qua, "Vậy tại sao em lại buồn bã như vậy?"

"Anh đừng hỏi nữa được không? Có nói anh cũng không hiểu được đâu!" Cô thấy anh thật phiền phức.

Tâm tư của phụ nữ sao anh có thể hiểu được chứ? Người phải sang nhà người khác đón năm mới cũng đâu phải anh.

Hơn nữa, cô cũng không coi anh là người mà mình có thể giãi bày tâm sự.

Có lẽ là ngay từ ngày đầu tiên gặp anh ở phi trường Luân Đôn thấy anh chăm sóc cho Lăng Tuyết, có lẽ ngay từ ngày giáp mặt với anh ở nhà họ Trác anh đã nói đừng trông mong gì anh sẽ đối xử tốt với cô, cho nên từ trước đến nay cô luôn coi anh là: người đàn ông của những người phụ nữ khác, mà không phải là người đàn ông, người chồng mà cô có thể giãi bày tâm sự, có thể dựa vào. Cho nên, cô không muốn chia sẻ mọi vui buồn với người đàn ông vốn không thuộc về mình.

"Không muốn nói thật sao? Vậy thì làm chuyện khác để giúp em quên đi chuyện không vui nhé!"

Anh trầm mặt vươn tay tới định ôm cô. Dĩ nhiên là cô biết 'chuyện khác' anh nói là chuyện gì, nhưng mà bây giờ cô có tâm trạng nào để làm những chuyện này với anh chứ?

Cô ngả người ra sau, xót xa hét lên, "Tôi không muốn đến nhà anh đón năm mới, tôi không muốn để ba mẹ tôi cô đơn một mình, như thế đã được chưa?"

Nói xong cô mím chặt môi, dáng vẻ vô cùng uất ức, đau đớn, dường như sắp bật khóc đến nơi.

Từ lúc quen biết cô đến nay anh chưa từng nhìn thấy cô khóc, cho nên bây giờ thấy dáng vẻ chực khóc này của cô, Trác Thính Phong ngẩn người, nghĩ thầm đúng là anh không nên hỏi, bởi vì anh không hiểu được tâm trạng này của cô.

Thấy anh trầm mặc Tô Thế Viện càng thêm buồn bã, giơ tay đẩy anh ra, "Tôi đã nói anh không hiểu được đâu mà, anh đừng hỏi nữa, mau ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ!"

Đã nói là anh không hiểu được rồi mà anh còn cố hỏi.

Anh bất ngờ bắt lấy tay cô, kéo cô ôm vào trong ngực, giữ chặt cô đang điên cuồng giãy dụa, bá đạo ôm cô thật chặt.

Anh không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ có thể ôm cô.

Về sau nhất định phải có con trai, nếu không đứa con gái nào có thể chịu được nỗi chua xót nãy, hẳn là ba mẹ cô cũng cảm thấy quạnh quẽ, anh càng không chịu được áy náy.

Đứa con gái mình vất cả nuôi bao nhiêu năm chớp mắt một cái đã là của người khác, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy xót xa rồi.

Tô Thế Viện không ngờ được anh lại ôm cô như vậy, giãy dụa mấy cái thấy không được, sau cũng mặc để anh ôm.

Dần an tĩnh lại, cô cảm thấy ngực của anh rất dày rất rộng, rất ấm áp, khiến cô chỉ muốn cứ dựa vào mãi.

Nghĩ tới lồng ngực này vốn không thuộc về cô, cô lập tức tỉnh táo lại.

"Tôi muốn ngủ." Nói xong liền đẩy anh ra.

Trác Thính Phong cứ tưởng rằng cô sẽ khóc lớn trong ngực mình.

Nhưng xem ra anh đánh giá thấp sự kìm nén của cô rồi, cuối cùng vẫn bị cô đẩy ra.

Nhìn bóng lưng mảnh mai cô đưa về phía mình, trong lòng anh chợt dâng lên cảm giác mất mát khó diễn tả bằng lời. Anh không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top