Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48: Can thiệp vào

Sự thật chứng minh, Tô Thế Viện thực sự rất hiểu Trác Thính Phong.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng Trác Thính Phong không thể nào cho phép Lăng Tuyết xuất đầu lộ diện, nếu không lúc hai người bọn họ còn bên nhau cũng sẽ không bảo vệ Lăng Tuyết tốt như vậy.

Con người anh theo chủ nghĩa nam giới, rất gia trưởng, ngang ngược, bá đạo.

Anh chỉ muốn người phụ nữ của mình đừng phía sau, được anh che chở, được anh chắn mọi gió mưa.

Chỉ tiếc, cô không phải là kiểu người phụ nữ như vậy.

Cô độc lập, quật cường, cô sẽ không làm nũng, ra vẻ yếu đuối, không cam lòng làm con chim nhỏ nép vào lòng người khác, cô quá mức lý trí, thậm chí là hờ hững vô tình.

Thật ra sao cô lại không muốn được anh che chở chứ?

Chỉ là cô không muốn cứ thể lẳng lặng sống sau lưng anh.

Nhưng nếu như không phải không có cách nào khác, người phụ nữ nào lại muốn xuất đầu lộ diện, ra sức mà phấn đấu chứ?

Quả đúng như cô đoán, Trác Thính Phong không hề hay biết chuyện Lăng Tuyết tham gia thi tài.

Cũng đúng như cô đoán, sau khi biết chuyện, Trác Thính Phong giận đến tím mặt.

Trác Thính Phong thấy danh sách những người trúng tuyển vào vòng trong trên tạp chí của Tô thị, nổi giận bừng bừng đi tìm Lăng Tuyết, "Tại sao em lại dự thi? Em cảm thấy với tính cách của em, em có thể lăn lộn trong đó được sao?"

Lúc anh nhìn thấy tên Lăng Tuyết quả thật không thể tin hai mắt của mình, cho rằng có lẽ chỉ là tên họ giống nhau mà thôi. Nhưng nhớ tới thời gian này Lăng Tuyết lúc nào cũng bận rộn, liền sai người đi điều tra mới xác nhận người kia quả đúng là cô.

Anh cảm thấy Lăng Tuyết đơn giản, thiện lương như vậy không hề hợp với giới giải trí.

Lăng Tuyết buồn bã, "Em phải kiếm tiền nuôi gia đình, mẹ em cần tiền chữa bệnh, em trai em còn đang đi học, anh nói xem em lấy tiền đâu ra chứ?"

Tuy trước kia cô đã nhận chi phiếu của ông cụ nhưng tiền xài rồi cũng có lúc hết, cô phải tính trước đường lui.

Trác Thính Phong không hiểu được cách làm của cô, "Tìm công ty nào đó không phải tốt hơn sao? Em muốn vào công ty lớn nào làm, anh đều có thể giới thiệu em tới đó được. Tại sao lại muốn vào chốn thị phi đó?"

"Nhưng tiền lương đi làm ở công ty đủ để mẹ em chữa bệnh sao?" Lăng Tuyết rũ mắt xuống, cắn môi bất lực nói.

Trác Thính Phong nhìn dáng vẻ này của cô, giọng nói cũng dịu lại, "Không phải anh đã nói rồi sao? Dù em gặp phải chuyện gì anh đều sẽ giúp em."

"Giúp em?" Lăng Tuyết nghe câu nói này của anh, ngẩng đầu cười giễu, "Lấy thân phận gì để giúp em? Bạn trai cũ? Hay là bạn bè bình thường?"

Trác Thính Phong nhớ tới lời mà Tô Thế Viện nói mấy hôn trước, cô nói muốn anh cho một câu trả lời chắc chắn, lựa chọn giữa cô và Lăng Tuyết, đừng có dây dưa giữa hai người bọn họ nữa.

"Trác Thính Phong, nếu anh có thể thản nhiên đối xử với em như bạn bè bình thường thì chứng minh là anh chưa từng yêu em! Bởi vì tình yêu chân chính, một khi chia tay thì sẽ không bao giờ có thể trở lại làm bạn bè được!" Lăng Tuyết kích động, mắt ầng ậc nước, "Bởi vì nhớ tới trong lòng sẽ đau, bởi vì gặp mặt sẽ lúng túng, cho nên sao có thể thoải mái như bạn bè bình thường được chứ?"

Lăng Tuyết nói xong, nước mắt liền chảy xuống, "Hơn nữa, em tham dự cuộc thi này không chỉ vì tiền, em muốn chứng minh, em cũng là một người giỏi giang..."

Không biết từ lúc nào cô đã trở thành người có dã tâm.

Có lẽ là từ ngày cô mất anh và đứa bé, cũng có lẽ là ngày mừng thọ ông cụ, cô thấy cô gái kia thu hút người khác thế nào.

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ tao nhã, trầm tĩnh, thu hút của cô gái ấy, cô đều muốn mình có thể trở thành một người phụ nữ như vậy.

Cô nghĩ rằng chỉ vì Tô Thế Viện sinh ra trong gia đình giàu có cho nên mới có được phong thái như vậy, nếu như cô có tiền, có địa vị, nhất định sẽ có khí chất như thế.

Vì vậy mà cô muốn mình thật thành công, muốn theo đuổi danh lợi, muốn trở thành người mà tất cả người khác phải chú ý đến.

Nếu thế, có phải khoảng cách giữa cô và anh sẽ không còn xa như bây giờ nữa?

Cô nói ra dã tâm của mình khiến Trác Thính Phong giật mình, nhưng mà anh cũng có thể hiểu cô được cô vì hào quang của Tô Thế Viện mà thay đổi, nhưng cô có biết chăng, thật ra Tô Thế Viện không hề muốn được người khác chú ý tới.

Mặc dù cô ấy chưa bao giờ chính miệng nói, nhưng anh có thể cảm nhận được, dưới cái vỏ bọc quật cường bên ngoài của cô là bao nhiêu yếu ớt, bất lực, không muốn.

Anh nhẫn nại khuyên nhủ Lăng Tuyết: "Tuyết, thực ra em rất tài năng. Anh không muốn em tham dự cuộc thi này, không muốn em vào ngành giải trí là vì không muốn nhìn thấy em bị tổn thương mà thôi. Em có biết sau lưng những ngôi sao hào quang lấp lánh kia là bao nhiêu vết thương chồng chất không?"

Anh thật lòng không muốn Lăng Tuyết bị tổn thương, bởi vì anh cho rằng không phải người phụ nữ nào cũng được như Tô Thế Viện, có thể chống lại được điều tiếng của người ngoài, có thể chống đỡ được áp lực, nâng công ty vùng dậy.

Những lời anh vừa nói đều xuất phát từ sự lo lắng quan tâm từ tận đáy lòng, Lăng Tuyết cắn môi cúi đầu trầm mặc.

Thật ra thì trong lòng cô vô cùng lo sợ, nếu như đến bây giờ anh vẫn luôn ở bên bảo vệ cô thì cô cũng sẽ không nghĩ đến chuyện bước chân vào ngành giải trí.

"Đồng ý anh, em sẽ suy nghĩ kỹ lại, có được không?" Trác Thính Phong thấy cô bắt đầu dao động, lại khuyên nhủ thêm một câu, Lăng Tuyết ôm mặt khóc nức lên.

Cô nên làm thế nào bây giờ?

Cô muốn giữ lại sự tôn nghiêm của mình, nhưng không nỡ rời xa sự quan tâm của anh, còn cả tiền của anh nữa.

Cô muốn mình có thể độc lập đứng lên, lại không có dũng khí đứng lên một mình.

*

Trong phòng làm việc, Tô Thế Viện trang điểm xinh đẹp đang vô cùng bận rộn, hết nghe điện thoại lại trả lời thư điện tử, hay xem xét văn kiện cấp dưới đưa lên, nói chung là không nhàn rỗi một giây nào.

Bận rộn một hồi lâu, cô vô cùng mệt mỏi, gác hết lại công việc, nằm gục xuống bàn, gối đầu lên cánh tay, chậm rãi nhắm mắt lại để cho ánh nắng yếu ớt ngày đong chiếu thẳng lên mặt mình.

Thật ấm áp.

Cô thoải mái trút một hơi dài.

Những khi phòng làm việc không có người, mỗi lúc mệt mỏi cô đều làm như vậy, tự làm mình ấm áp, tự nhủ mình cố gắng, tự động viên mình, tự tiếp thêm dũng khí để tiếp tục.

Mở mắt ra, nhìn tấm ảnh cười tươi lộ núm đồng tiền của mình đặt trên bàn, cô cứ nằm như thế, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của mình trong bức hình, nhỏ giọng thì thầm, "Đã lâu không gặp, Tô Thế Viện hay cười."

Đến bao giờ cô mới có thể cười rạng rỡ không chút sầu lo như vậy nữa?

Có khi nào là không bao giờ không?

Chợt vang lên tiếng gõ cửa, cô lập tức thu lại sự yếu đuối, mệt mỏi của mình, ngồi thẳng người sửa sang lại tóc tai, khôi phục lại Tô Thế Viện quật cường không gì không làm được.

Đoạn Mộc Dương đi vào, trên khuôn mặt luôn dịu dàng hiện lên tức giận, "Tôi vừa nhận được tin, Lăng Tuyết nói muốn rút lui khỏi cuộc thi."

"Rút lui khỏi cuộc thi?" Cô khẽ cau mày.

Thấy vậy là Trác Thính Phong đã biết chuyện Lăng Tuyết tham gia thi đấu, cũng đã can thiệp vào.

Cô đã nói rồi mà, Trác Thính Phong sẽ không để cho Lăng Tuyết xuất đầu lộ diện như vậy đâu. Làng giải trí là chốn hào nhoáng nhưng cũng tràn đầy bóng tối, có ai đảm bảo Lăng Tuyết trong sạch như bông sen trắng như vậy sẽ không bị nhuộm đen?

Ha ha, xem ra anh thật sự rất yêu thương Lăng Tuyết.

Có điều, dù anh có có can thiệp thì cô vẫn phải đứng trên lập trường của Tô thị mà giữ Lăng Tuyết lại.

Bởi vì Lăng Tuyết là một giọng ca rất có thực lực, giọng hát tươi mới của cô nhất định sẽ mang một nét rất riêng trong làng giải trí đa hình thù hiện nay.

Hiện tại Tô thị đang rất cần những người nghệ sĩ có khả năng phát triển như vậy, sao cô có thể để anh phá hỏng cơ hội này được?

Dĩ nhiên, nói là giữ lại nhưng nếu Lăng Tuyết thật sự muốn rút lui, cô cũng không còn cách nào khác.

Suy tính một lúc lâu, sau cô nói với Đoạn Mộc Dương, "Giúp tôi hẹn gặp cô ta."

Đoạn Mộc Dương dĩ nhiên đoán được là cô muốn giữ Lăng Tuyết lại, anh vô cùng ngạc nhiên.

Có lẽ người khác không biết quan hệ của Lăng Tuyết và Trác Thính Phong, nhưng anh thì biết rất rõ. Lần trước Lăng Hữu ném rác vào người cô, anh còn giúp cô điều tra tư liệu về Lăng Tuyết nữa mà.

Chẳng lẽ cô không thấy khó chịu khi đối mặt với Lăng Tuyết sao?

Nếu như anh là cô, anh chỉ hận Lăng Tuyết không mau rút khỏi cuộc thi thôi, thậm chí lúc đầu Lăng Tuyết dự thi còn đánh trượt luôn ấy chứ.

Nếu như sau này Lăng Tuyết có thể phát triển, vậy thì không phải là cô có thêm một đối thủ nặng ký sao?

Tô Thế Viện biết Đoạn Mộc Dương đang suy nghĩ gì, nhưng là lãnh đạo của Tô thị, cô cần phải đảm bảo lợi ích cao nhất cho Tô thị trước, sau mới nghĩ đến cảm nhận của mình.

Nói cách khác, chỉ cần Tô thị có thể vùng dậy, cô không cần gì cả.

Dù sao cũng chỉ là cuộc hôn nhân có cũng như không.

Dù sao cũng chỉ là một người đàn ông không toàn tâm toàn ý với mình.

Hẹn gặp Lăng Tuyết tại một căn phòng nhỏ trong quán cà phê ấm áp trang nhã gần công ty, Tô Thế Viện đến sớm hơn giờ hẹn, lẳng lặng ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cô gái da trắng nõn, khoác áo lông dài màu xanh đi vào.

Cô có khuôn mặt rất xinh đẹp, hai mắt lớn, đen sẫm sáng long lanh. Nếu cô không xnh đẹp như vậy có lẽ Trác Thính Phong cũng sẽ không để mắt đến cô.

Vóc người nhỏ nhắn, mặc quần màu đen, giày dinh đầy tuyết, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người sinh lòng yêu thương.

Lăng Tuyết không ngờ Tô Thế Viện lại hẹn gặp mặt mình. Cô có chút thấp thỏm.

Dù cô và Trác Thính Phong yêu nhau trước, nhưng đối diện với người mang danh nghĩa là vợ danh chính ngôn thuận của anh, cô luôn cảm thấy mình yếu thế hơn.

Nhất là người phụ nữ trước mắt toàn thân đểu toát lên vẻ tao nhã, trang điểm sắc sảo, mái tóc ngắn gọn gàng, quần áo hợp thời trang, mùi nước hoa thoang thoảng. Ngay cả đôi bông tai nhỏ trên lỗ tai cũng rất phối hợp.

Thật ra cô không hề biết Tô Thế Viện muốn được để mặt mộc không phấn son trang điểm như cô thế nào.

Thấy Lăng Tuyết ngồi xuống đối diện mình, Tô Thế Viện gọi phục vụ tới, sau khi hai người gọi cà phê, cô thản nhiên nhìn Lăng Tuyết, bây giờ cô chỉ coi Lăng Tuyết là một thí sinh đến dự thi mà thôi.

Ngược lại Lăng Tuyết có chút lo sợ, cô hoàn toàn không hiểu chút gì về người phụ nữ trước mặt cả.

Vì cùng có quan hệ với Trác Thính Phong, cô không thể dùng lý trí thản nhiên mà đối diện với Tô Thế Viện, nhưng cuối cùng lại là cô ấy hẹn cô gặp mặt.

Tô Thế Viện đi thẳng vào vấn đề, "Cô hát vô cùng tốt, ngoại hình cũng rất xinh đẹp, bốn vị giám khảo của chúng tôi đánh giá cô rất cao, cô rút khỏi cuộc thi như vậy có cảm thấy tiếc nuối không?"

Ánh mắt của Lăng Tuyết càng tránh né hơn, cúi đầu không nói gì.

Tô Thế Viện khó chịu trong lòng, "Là bởi vì Trác Thính Phong sao?"

Lăng Tuyết gật đầu một cái, nhỏ giọng nói, "Anh ấy không muốn tôi làm những chuyện này, tôi cũng không muốn là anh ấy không vui..."

Vẻ tức giận khi rời đi khiến cô luôn canh cánh trong lòng. Kể từ lúc qua lại với anh, cô chưa từng chọc anh giận, cô hiểu tính cách của anh, biết anh thích gì, từ trước đến nay đều nhất nhất nghe lời anh, chỉ mong anh được vui vẻ.

Thời gian trước cô bị sảy thai, anh nói muốn giữ cô lại bên mình, chăm sóc cho cô. Nhưng khi đó cô tự ái, không muốn anh thương hại mình cho nên cự tuyệt.

Thế nhưng mấy ngày trước mẹ cô gặp chuyện, anh ở bên giúp cô xử lý mọi chuyện, che chở cho cô, cô mới nhận ra mình không thể rời xa anh.

Cô rất ỷ lại vào anh.

Có điều, từ sau khi cô cự tuyệt, anh chưa từng một lần nhắc lại lời đề nghị ấy.

Vì muốn trở lại bên cạnh anh, cho nên cô không dám chọc giận anh nữa.

"Làm mọi việc vì một người, chỉ sợ mình làm sai một chút thì anh ta sẽ không thích mình nữa, đây không phải là yêu." Tô Thế Viện hờ hững nhìn Lăng Tuyết, lạnh lùng nói, "Mà là lấy lòng!"

Cả người Lăng Tuyết run lên, kinh ngạc nhìn cô, lời của cô khiến trái tim Lăng Tuyết đau nhói.

Tô Thế Viện muốn nói cô yêu Trác Thính Phong chưa đủ sâu đậm sao?

"Cô không biết được người đàn ông đó có yêu cô cả đời hay không mà lại mù quáng từ bỏ cả bản thân vì anh ta, lỡ như có một ngày anh ta bỏ rơi cô, chẳng phải là cô trắng tay rồi sao? Vừa không có người đàn ông của mình, vừa bỏ lỡ cơ hội."

Tô Thế Viện cảm thấy hành vi vì một người đàn ông mà sẵn sàng từ bỏ cả bản thân mình của Lăng Tuyết thật nực cười.

Một ngày còn chưa đến giờ khắc rời khỏi thế giới này, không ai dám khẳng định người nào sẽ đi cùng mình đến cuối đời, cho nên sao có thể dễ dàng từ bỏ mình vì người đó được chứ?

Thấy Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn mình, Tô Thế Viện nhấp một ngụm cà phê, "Tôi chỉ nói mấy lời này thôi, có rút khỏi cuộc thi hay không là do cô quyết định."

Nói xong cô đứng dậy rời đi.

Lúc ra đến cửa, giọng nói có chút gấp gáp của Lăng Tuyết chợt vang lên, "Tôi không rút lui nữa, tôi sẽ ở lại tiếp tục thi đấu."

Những lời Tô Thế Viện nói quả thật rất khó nghe, nhưng Lăng Tuyết không thể không thừa nhận, câu nói cuối cùng kia của cô rất có lý, từ bỏ mình như vậy, đến khi quay đầu lại không phải là cô trắng tay sao?

"Cố gắng lên."

Cô quay đầu lại nhìn cô gái kia, nói xong một câu như vậy liền rời đi.

Tô Thế Viện vừa trở về công ty thì Trác Thính Phong đột nhiên gọi điện thoại tới.

Biết nguyên nhân anh gọi tới là gì, cô đưa điện thoại cho Đoạn Mộc Dương, để anh ta nhận, nói với Trác Thính Phong là mình đang rất bận, không có thời gian nhận điện thoại.

Anh không chịu bỏ qua gọi cho cô cả ngày. Buổi tối, cô vừa về đến dưới lầu căn nhà nhỏ của mình thì anh lại gọi tới, cô thật sự không chịu được phiền nữa, đành phải nhận, giọng nói của anh có chút không vui, "Em đang ở đâu?"

"Tiếp khách bên ngoài, có chuyện gì không?"

Cô ngồi ở trong xe nói dối anh, ngay sau đó chợt thấy một người đi tới chỗ xe cô, gõ gõ lên cửa kính.

Thấy người bên ngoài là anh, cô cam chịu cúp điện thoại, cầm đồ của mình rồi mở cửa xe bước ra.

Anh thật là có lòng, vì chuyện của Lăng Tuyết mà chạy tới tận nhà cô chặn người. Hai người đứng đối diện giữa tiết trời đêm xuân, hơn mười ngày không gặp, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.

Trác Thính Phong cảm giác thế, cô cũng như vậy.

Xuống xe đứng đó nhìn hắn, cô bình tĩnh hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Trác Thính Phong hừ lạnh, "Chuyện gì lẽ nào em không biết?"

Anh mới vừa khuyên được Lăng Tuyết rút lui khỏi cuộc thi, không bao lâu sau Lăng Tuyết lại gọi điện tới nói muốn tiếp tục tranh tài. Anh hỏi tại sao, Lăng Tuyết liền kể chuyện gặp mặt cô, làm cho anh thiếu chút nữa tức chết.

Gọi điện cả ngày cô không chịu bắt máy, anh đành ở dưới nhà cô đợi cô về chặn lại, "Tô Thế Viện, em tìm đủ mọi cách để Lăng Tuyết tiếp tục tham gia tranh tài, rốt cuộc là em muốn gì?"

Ngược lại với anh hung hăng chất vấn, Tô Thế Viện hết sức bình tĩnh, cô lường trước được là anh sẽ có phản ứng như vậy.

Nhưng cô càng bình tĩnh, càng lạnh nhạt, Trác Thính Phong càng nổi nóng, "Còn nói cái gì mà từ bỏ mình vì một người không phải là yêu mà là lấy lòng, em đang tìm cách chia rẽ tôi và Lăng Tuyết đấy à?"

"Chia rẽ hai người?" Tô Thế Viện cong môi cườ giễu cợt, "Xin lỗi, anh chưa quan trọng với tôi đến mức khiến cho tôi phải nhọc công đối phó với người khác!"

Từ 'chia rẽ' của anh khiến lòng Tô Thế Viện nguội lạnh. Trong mắt anh, Tô Thế Viện cô là người phụ nữ xấu xa như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top