Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52: Cuộc điện thoại thần bí

Trong bốn người bọn anh, Trác Thính Phong là hạnh phúc nhất, ba mẹ đều khỏe mạnh, hơn nữa quan hệ cũng rất gắn bó.

Ba mẹ của Lục Châu Việt mặc dù vẫn còn, nhưng quan hệ với ba cậu ta là Lục Phương Đình thì rất gay gắt. Ông Lục Phương Đình lăn lộn trên thương trường, là người không từ một thủ đoạn nào, vô tình đến khiến trái tim người khác lạnh giá.

Đường Dục Hàn anh chỉ còn mẹ, ba anh đã qua đời lúc anh còn rất nhỏ.

Còn Diêm Hạo Nam...

Đường Dục Hàn nghĩ tới đã cảm thấy không vui.

Ông cụ sau khi nói chuyện với Đường Dục Hàn xác nhận Trác Thính Phong đang ở đó mới yên tâm cúp điện thoại. Đường Dục Hàn ném trả điện thoại cho Trác Thính Phong, "Tối nay cậu định ở lại đây thật đấy à?"

Trác Thính Phong vẫy vẫy tay phải trước mặt Đường Dục Hàn, "Cậu xem tay của ông đây thế này còn có thể lái xe được không? Sao thế? Có phụ nữ đến nhà à? Cảm thấy bất tiện sao?"

Từ sau khi Giản Vũ Nùng mất, Đường Dục Hàn không hề quan hệ với người phụ nữ nào khác.

Trác Thính Phong nói như vậy là cố ý là đâm vào chỗ đau trong lòng anh, anh trầm mặt nói, "Vậy thì cậu cứ ở đó mà ôm cái nơ bướm đi!"

Sau đó vẫn quay người đi lên lầu quay về phòng của mình. Trác Thính Phong ngồi đó giơ tay lên ngây người nhìn cái nơ bướm một lúc, sau buồn bực tìm một gian phòng khách nằm xuống giường.

Nhưng vừa nhắm mắt liền hiện lên dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì của cô lúc nói lời ly hôn, anh lại bực bội ngồi dậy.

Một đêm anh cứ như vậy lăn qua lăn lại, nằm xuống, ngồi dậy, khó khăn lắm mới đi vào giấc ngủ được.

*

"Ông chủ, chương trình tuyển người của Tô thị đã đến giai đoạn cuối cùng, chúng ta không làm gì mà cứ để cô ả thuận lợi thế sao?"

Người nào đó cung kính nói chuyện công việc qua điện thoại. Đầu dây bên kia liền truyền sang giọng nói lười biếng đầy khinh thường, "Làm xong thì sao? Phim truyền hình thuận lợi quay xong thì thế nào? Chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch thì có thể làm lên trò trống gì được đây?"

"Nhưng kế hoạch của chúng ta cũng sắp thành công rồi. Tô thị vốn đã đứng trên bờ vực phá sản, giờ chúng ta lại để mặc cô ta vực dậy Tô thị, chẳng lẽ lại muốn chơi tiếp với cô ta hay sao?"

Người báo cáo công việc không hiểu được cách suy nghĩ của ông chủ mình, đáp lại là giọng nói rất nhẹ của người kia, "Dù sao giờ cũng đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chơi đùa với cô ta một chút cũng chẳng mất gì. Để nhà họ Tô bò đến điểm cao nhất, sau đó kéo ngã bọn họ xuống, không phải sẽ càng thú vị hơn sao?"

Người đàn ông kia cười ha hả rồi cúp điện thoại.

Cuộc thi tuyển người mới của Tô thị cũng sắp kết thúc rồi, hoàn thành cuộc thi vòng loại ở thành phố Ôn nữa là chuyển sang giai đoạn tiếp theo, bắt đầu lên sóng truyền hình rồi.

Tỉ lệ người xem ti vi lúc này trở thành vấn đề mà tất cả nhân viên trong công ty và cả Tô Thế Viện quan tâm. Trong giai đoạn tuyên truyền cô đã dồn rất nhiều công sức, công tác quảng cáo cũng chi không ít tiền, mà bây giờ chuyện duy nhất cô có thể làm là đợi xem sau khi phát xong tỷ lệ người xem sẽ đạt bao nhiêu.

Tô Thế Viện cảm thấy trong khoảng thời gian này cô như già đi mười ấy tuổi, ngày nào cũng lo lắng thấp thỏm sợ công việc không được thành công.

Thật ra thì nhiều lúc nghĩ lại, quan hệ của cô và Trác Thính Phong như hiện tại cũng rất tốt, cô có thể dồn toàn bộ tâm trí vào công việc, không phải phân tâm đối phó với anh nữa.

Cho dù bận rộn thế nào, ngày nào cô cũng bớt thời gian tới nơi tổ chức.

Ngày diễn ra cuộc thi tuyển cuối cùng ở thành phố Ôn, cô đi ô-tô tới nơi tổ chức, sau khi đậu xe, vừa định đi tới thang máy, chợt nhìn thấy một chiếc xe đen bình thường chầm chậm chạy vào.

Đậu xe xong, Lăng Tuyết cười ngọt ngào bước xuống xe, sau đó là Trác Thính Phong.

Tô Thế Viện nhớ tới lời anh nói đêm đó, không cần cô thành toàn, anh và Lăng Tuyết cũng có thể quang minh chính đại ở bên nhau.

Hôm nay Lăng Tuyết là để tham gia cuộc tuyển chọn cuối cùng, anh tự mình lái xe đưa cô ấy đến là muốn dùng hành động để chứng tỏ hai người bọn họ ở bên nhau đi.

Bọn họ rất nhanh đã nhận ra cô.

Lăng Tuyết lui về sau một bước, chợt bị Trác Thính Phong nắm tay kéo lại, anh đứng đó nắm tay Lăng Tuyết khiêu khích nhìn cô.

Cô không nói gì, rũ mắt xuống, khóa cửa xe lại, thẳng lưng dẫm trên giày cao gót đi tới chỗ thang máy.

Tốt lắm.

Bọn họ đã quay trở lại với nhau rồi, cô không việc gì phải cảm thấy tội lỗi nữa.

Nhưng sao trong lòng cô lại khó chịu đến vậy?

Ngày trước, chỉ qua một đêm mà cô với Steven trở thành người xa lạ mà cô đâu có cảm giác thế này.

Cô không ngừng tự nói với chính mình: Tô Thế Viện, sớm muộn gì cũng phải thế này, mày tốt nhất nên quên ngay từ bây giờ đi thôi.

Không ai biết được, ẩn giấu sau bóng lưng kiêu ngạo kia là sự yếu đuối đến vậy.

Hai người kia cũng đi tới chỗ thang máy, cách kia sau cô không xa.

Thậm chí cô có thể nghe được rất rõ tiếng Lăng Tuyết nói, "Thính Phong, chúng ta ở đây chờ thang máy sau một lát..."

Anh hờ hững nói, "Tại sao phải lãng phí thời gian đợi thang máy sau, vào chung luôn đi!"

Lăng Tuyết không thuyết phục được anh, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Cô cười tự giễu, anh đang thị uy với cô hay sao?

Việc gì phải làm thế chứ? Anh đã thắng rồi.

Cô muốn xoay người tránh đi, nhưng sự kiêu ngạo đã khắc sâu vào trong xương tủy khiến cô không làm được, vì vậy cô cứ thế đi bước thang máy như cũ.

Lúc hai người gần sóng vai đến chỗ cô, phía sau chợt nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc, "Tổng giám đốc Tô!"

Cô dừng bước quay đầu lại, tầm mắt khẽ lướt qua khuôn mặt người đàn ông đang dắt tay người phụ nữ ở phía sau, rồi dừng lại ở chỗ Diệp Diệc Thần vừa mới bước từ trên chiếc xe đậu cách đấy không xa xuống.

Diệp Diệc Thần vừa cài cúc áo vest vào vừa bước nhanh tới tươi cười chào hỏi cô, "Thật trùng hợp, cùng nhau đi lên đi!"

"Ừm!" Cô gật đầu, xoay người cùng Diệp Diệc Thần đi tới thang máy, mà hai người kia, trong lúc cô đứng lại chờ Diệp Diệc Thần đã lướt qua mà đi lên phía trước.

Thang máy mở ra, hai người kia đi vào trước, cô và Diệp Diệc Thần ở phía sau.

Cô và Diệp Diệc Thần bước vào thang máy vừa đúng lúc đối mặt với hai người kia, Lăng Tuyết dè dặt lên tiếng chào cô và Diệp Diệc Thần, "Chào Tổng giám đốc Tô, chào thầy Diệp."

Cô là người giám sát cuộc thi tuyển này, Diệp Diệc Thần là ban giám khảo, cho nên dù thế nào Lăng Tuyết cũng phải theo lễ phép mà chào hỏi hai người.

Cô mỉm cười đáp lại lời chào của Lăng Tuyết xong quay ra nhìn chằm chằm cửa thang máy, toàn bộ quá trình không hề liếc nhìn Trác Thính Phong một cái. Cô mơ hồ cảm nhận được tầm mắt mang theo tức giận của anh luôn chăm chú nhìn cô, nhưng cô không hiểu được là anh đang tức giận cái gì?

Anh dẫn bạn gái xuất hiện trước mặt cô, anh nên hả hê, đắc ý mới phải, có gì mà tức giận đây?

Diệp Diệc Thần chỉ cau mày nhìn thoáng qua Lăng Tuyết một cái, vừa liếc nhìn Trác Thính Phong bên cạnh cô, tầm mắt hai người đàn ông này lập tức giao nhau, Diệp Diệc Thần không nói gì, quay người sang.

Nghiêng đầu nhìn cô gái đeo trên mặt vẻ bình tĩnh thường thấy, Diệp Diệc Thần khen ngợi, "Hôm nay cô trang điểm rất đẹp."

"Thật sao?" Tô Thế Viện vui vẻ đón nhận ánh mắt của Diệp Diệc Thần cười cười, "Cám ơn."

Hôm nay cô trang điểm theo phong cách mà gần đây Ninh Số mới nghiên cứu ra, tối hôm qua hơn nửa đêm cô nàng còn gọi điện tới hướng dẫn cô trang điểm như thế nào.

Bây giờ Ninh Số coi cô như người mẫu miễn phí, dù là quần áo hay trang điểm đều dùng cô để thử.

Sáng nay, cô trang điểm theo những gì Ninh Số hướng dẫn tối qua, chụp ảnh cho Ninh Số, cô ấy lập tức gửi về một chữ: Đẹp!

Kiểu trang điểm này mang phong cách tươi mát rạng ngời, khác hẳn cách trang điểm sắc sảo trước nay của cô, son nước sáng màu càng làm khuôn mặt thêm quyến rũ, chỉ cần hơi nhếch môi cười liền mang tới cho người khác cảm giác tươi tắn, vui vẻ.

Cho nên cô nhìn Diệp Diệc Thần cười như vậy khiến cho Diệp Diệc Thần nhất thời có chút mất hồn.

Nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó liền hồi phục lại, bởi vì ánh mắt của người nào ông nào đó sau lưng quả thật khiến cho người ta không được thoải mái.

Nhìn con số trên bảng điện tử tăng cao dần, Diệp Diệc Thần lại nghiêng đầu bàn bạc chút chuyện về cuộc thi tuyển với Tô Thế Viện. Nhắc tới công việc, Tô Thế Viện liền tập trung hết tâm trí, liền quên luôn hai người phía sau lưng khiến cô lúng túng.

Cứ thế hăng hái trò chuyện với Diệp Diệc Thần cho đến khi thang máy dừng lại. Nhưng cuộc thảo luận của hai người vẫn chưa kết thúc, cô và Diệp Diệc Thần vừa đi tới phòng làm việc vừa trò chuyện.

Không thể không nói, Tô Thế Viện thực sự rất biết ơn Diệp Diệc Thần đã giúp cô vượt qua được mấy phút cực khổ trong thang máy, nếu không trong thang máy chỉ có ba người bọn cô thì cô thực sự rất khó xử.

Bước vào phòng làm việc, ba vị giám khảo khác đã đến, cô ngồi xuống nghiêm túc cùng bàn bạc với bọn họ, trao đổi một chút về những tình huống bất ngờ cần chuẩn bị trước để ứng phó, còn cả quy định cuộc thi, làm cách nào để thu hút được người xem.

Cho đến khi một nhân viên đi vào nhắc nhở bọn họ rằng các thí sinh đã chuẩn bị sẵn sàng vào thi, cuộc thảo luận của bọn họ mới tạm kết thúc.

Lúc đi ra ngoài, Diệp Diệc Thần giữ cô lại, đợi cho ba giám khảo kia đi trước, Diệp Diệc Thần mới mở miệng, "Là một người có thâm niên trong Làng Giải Trí, về chuyện làm cách nào thu hút được người xem, tôi có đề nghị."

Cô mong đợi, "Mời nói."

Diệp Diệc Thần nhìn cô chằm chằm một hồi, chậm rãi mở miệng, "Bây giờ Lăng Tuyết là thí sinh đến dự thi, quan hệ của cô ta với Trác Thính Phong có vẻ không phải bình thường? Mà quan hệ của cô với Trác Thính Phong lại như vậy, nếu như..."

"Không được!" Diệp Diệc Thần còn chưa nói hết đã bị cô chặn lại.

Cô đã biết Diệp Diệc Thần có ý gì, anh muốn cho công khai mối quan hệ này, lợi dụng nó để thu hút sự chú ý của mọi người, tăng tỷ lệ người xem. Bồ tham gia cuộc thi tuyển của của vợ chính, chỉ cần tựa để như thế thôi, chương trình này của cô lập tức sẽ trở thành đề tài nóng.

Nếu kết hợp với các hình ảnh mờ ám nữa, cô bảo đảm tỉ lệ người xem tuyệt đối sẽ vô cùng cao.

Nhưng Trác Thính Phong bảo vệ Lăng Tuyết tốt như vậy, nếu như cô kéo Lăng Tuyết ra ngoài ánh sáng, anh nhất định sẽ rất giận dữ.

Dĩ nhiên, cô không sợ anh giận dữ.

Trước kia cũng không phải là chưa từng nói về chuyện của anh và Lăng Tuyết, chuyện Kim Ốc Tàng Kiều lần trước không phải là một ví dụ rất tốt sao?

Có điều hiện tại người cản trở lại là cô.

Bởi vì bây giờ cô đã không còn suy nghĩ việc kia không hề liên quan gì đến mình, chỉ một lòng ham nổi tiếng nữa rồi, giờ bắt cô tự mình khui xì scandal của anh với người phụ nữ khác, cô thực sự không có cái can đảm đấy.

Bởi vì sau những chuyện này, người sau cùng bị tổn thương cũng chỉ có mình cô.

Diệp Diệc Thần thấy cô phản đối, chỉ nhếch môi khẽ cười, "Dĩ nhiên, đây chỉ là đề nghị. Nếu cô thấy không ổn, cứ coi như tôi chưa nói gì."

Diệp Diệc Thần nói xong cũng xoay người đi ra ngoài, cô đứng tại chỗ bình tĩnh một lát rồi mới đi ra.

Cô thừa nhận đề nghị này của Diệp Diệc Thần rất hay, nhưng cô không làm được.

Hiệu quả và tác động của nó gây ra quá lớn, ảnh hưởng đến Trác Thính Phong và Lăng Tuyết, cuối cùng cũng sẽ tác động ngược trở lại cô.

Chẳng lẽ cô chỉ vì tỉ lệ người xem truyền mình mà khoét sâu vào vết thương của mình sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top