Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

016 ~ 018

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu La Quân Tử

016

Lại là một tiết xuân về ấm áp, thời tiết sáng sủa, bách hoa đua nở, trên đường người đến người đi... Người nghe kể chuyện trong trà lâu gọi hay, du thương vãng lai, làn điệu ngũ hồ tứ hải, cửa hàng người ra người vào, tiếng rao hàng son nước, tiếng đinh đinh đánh sắt, tiệm ăn phất phới đủ mọi mùi thơm, còn có tiếng yêu a làm xiếc bán nghệ, hòa thành một bức tranh thịnh thế cuộn tròn, khiến người ngoại quốc vừa đến cho rằng đây là kinh thành, hỏi ra mới biết đây cách kinh thành còn có chút đường đi.

Sự giàu có của Nguyên Quốc, thiên hạ đệ nhất. Là tất cả quốc gia đều thừa nhận, quốc gia lớn nhất này, nó giàu có khiến người thèm nhỏ dãi, rồi lại khiếp sợ vì sự cường đại của nó, không dám hành động thiếu suy nghĩ, kẻ thèm nhỏ dãi nó luôn nghĩ ra đủ loại âm mưu, muốn suy yếu thực lực nó, suốt ba trăm năm năm tháng, Nguyên Quốc dưới tác dụng của chúng, đã dần suy nhược, khiến quốc gia thèm nhỏ dãi đại hỉ, thế nhưng, nó lại xuất hiện một vị hoàng đế anh minh, gọi quốc gia đã có chút suy bại này, một lần nữa vùng dậy.

Khai Đế, đương nhiệm Nguyên Quốc hoàng đế, thiên tư xuất chúng, anh minh thần võ, một nhân vật khiến kẻ thèm thuồng Nguyên Quốc sợ hãi, loạn tranh vị năm đó đều có cái bóng của phần tử dã tâm, thế nhưng Khai Đế dùng thủ đoạn thiết huyết trấn áp nội loạn, lại dùng vị vương gia tông sư, uy hiếp tất cả phần tử rục rịch ở biên giới, thắng được cơ hội tu dưỡng, và giờ, Nguyên Quốc tiếp tục cường thịnh, biên giới không cần vị vương gia kia trấn thủ nữa, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, khiến bách tính đều thừa nhận sự anh minh của Khai Đế.

Trên đường đến Vận Thành, một chiếc xe ngựa xa hoa dùng hai danh câu kéo chạy, đang ngồi vị Khai Đế Quân Hành Tuyệt được vạn dân ca tụng.

Dọc đường xe đi, mấy hộ vệ cưỡi ngựa theo hầu, người đi đường nhao nhao nhường lối, chiếc xe này vừa nhìn chỉ biết là ngồi gia đình phú quý, nói không chừng còn là quan lại, tiểu dân chúng bọn họ tuyệt không thể trêu vào. Dân không cùng phú tranh, không cùng quan đấu, tư tưởng này tồn tại đã lâu.

Xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà có tấm biển khắc hai chữ Thượng Quan, hộ vệ cưỡi ngựa xoay người nhảy xuống. Kẻ dẫn đầu tới trước xe ngựa, nói, "Chủ tử, đã tới rồi."

Quân Hành Tuyệt xuống xe. Một bộ bạch y, mày kiếm mắt phượng, ngũ quan tuấn mỹ khuynh thành hơn cả nữ tử mấy phần, nhưng không ai sẽ cho rằng hắn là nữ tử, đôi mắt phượng ngạo nghễ kia nói cho người nhìn thấy hắn, hắn là một nam tử, khí độ nghiêm nghị, môi mỏng gợi cảm, một nam nhân khiến nữ nhân si mê.

Thủ vệ Khương lão hán, nghe được tiếng, ra cửa nhìn, cười chào hỏi, "Phượng công tử." Vị Phượng công tử này từ sau đêm trú mưa, đã thành bằng hữu với công tử, đối bằng hữu của công tử đương nhiên phải nhiệt tình, hơn nữa Phượng công tử ra tay hào phóng, mỗi lần đều cho lão chút bạc vụn, để lão dành dụm không ít, tuy nói công tử không khắc nghiệt với nhà bọn họ, bất quá ai sẽ ngại bạc nhiều. "Đại Lực, Phượng công tử tới rồi, mau đi dắt ngựa." Lão gọi nhi tử mình đi giúp, nhiệt tình đón người vào.

Nghe tin Thượng Quan Khiêm ở hậu viện, Quân Hành Tuyệt gọi bọn hộ vệ ở lại đây, mình thì quen lối đi tìm người.

Hắn và Thượng Quan Khiêm quen nhau hơn nửa năm, cứ cách hơn tháng, hắn sẽ tới đây, ngắn thì ba năm ngày, lâu thì mười ngày. Đối với tòa nhà của Thượng Quan Khiêm, hắn đã rất rành, nhưng đối Thượng Quan Khiêm, hắn vẫn nhìn không thấu.

Thượng Quan Khiêm sẽ cùng hắn nói chuyện trời đất, dạo chơi khắp nơi, sẽ vì hắn chia sẻ ưu sầu, không ít chuyện triều đình không giải quyết được, hắn đều thói quen tới đây hỏi, mỗi lần đều có thể tìm được cách giải quyết, hắn đối Thượng Quan Khiêm cũng ngày càng hiếu kỳ, vì trí tuệ của y, vì kiến thức của y, người không từng trải tuyệt đối không thể có, thế nhưng Thượng Quan Khiêm chưa bao giờ kể về mình, hắn cũng không hỏi, hắn không muốn phá hủy phân tình này, phân tình này hắn đã ngày càng coi trọng, chỉ là mỗi lần gặp La thái y, hắn rất muốn buộc La thái y nói cho hắn biết Thượng Quan Khiêm rốt cuộc là ai.

Băng qua vài hành lang gấp khúc, hậu viện xuất hiện trước mắt. Hậu viện này là thuộc về Thượng Quan Khiêm, ngoại trừ Diêm La, Thượng Quan Khiêm không để bất kỳ ai bước vào, vì nó không chỉ là chỗ ở của y, cũng là chỗ y trồng thuốc. Hắn ở sau Diêm La, chiếm được cho phép, hắn đến giờ vẫn nhớ rõ tâm tình như bay lên khi ấy, khi ấy đó hắn có một loại cảm giác mình được y thừa nhận, cũng là khi ấy khiến hắn càng coi trọng phần tình này, hắn thề, sẽ không để bất kỳ ai phá hư nó, dù là hắn và Thượng Quan Khiêm cũng không được, hắn sẽ không làm chuyện bất lợi với Thượng Quan Khiêm, cũng sẽ ngăn y làm chuyện phản bội hắn, hắn tin trên đời này không có gì là hắn không giải quyết được, chỉ cần y nói, hắn nhất định sẽ giúp y. Hắn kể cho Thượng Quan Khiêm quyết tâm của mình, Thượng Quan Khiêm cười đáp lại, "Tuyệt, giữa ta và ngươi không có phản bội." Hắn tin lời này, Thượng Quan Khiêm đã cam đoan với hắn, tuyệt đối không có phản bội, khiến tâm tình của hắn vẫn tốt hồi lâu.

Trong cung đình, trong triều đường, thấy qua vô số lợi dụng và bị lợi dụng, vô số phản bội và bị phản bội Quân Hành Tuyệt sao sẽ rõ ý nghĩa chân chính của câu nói kia, không có phản bội, vì phản bội từ ban đầu đã không tồn tại, Thượng Quan Khiêm không hề quan tâm Quân Hành Tuyệt, Quân Hành Tuyệt không có tư cách khiến y phản bội, đối với Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt chỉ là một kẻ râu ria có xưng hô bằng hữu, một khách qua đường, nói gì đến chuyện phản bội.

Diêm La thấy Quân Hành Tuyệt vào hậu viện, cũng không nói gì, chỉ liếc một cái, đã tiếp tục nhìn chủ nhân của mình. Đối với sự trầm mặc của Diêm La, Quân Hành Tuyệt đã thói quen, ngoại trừ Thượng Quan Khiêm, Diêm La mặc kệ bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì.

Người Quân Hành Tuyệt muốn gặp, đứng giữa hậu viện, đưa lưng về phía hắn, hắn gọi một tiếng, "Khiêm."

Thượng Quan Khiêm xoay người, ánh dương ấm áp nhuộm lên cho y một lớp sáng nhàn nhạt, nét mặt nhu hòa treo ý cười dịu dàng không hề thay đổi, chất giọng ôn nhuận gọi ra tên hắn, "Tuyệt."

Kết giao với Thượng Quan Khiêm lâu như vậy, hắn vẫn sẽ thường thất thần trong sự dịu dàng không thể tin được của y, trầm mê, phục hồi tinh thần, thầm làm vô số lần tâm lý kiến thiết, y là nam, cho dù xinh đẹp cũng là nam, y là hảo hữu của ngươi, hảo hữu đầu tiên ngươi thừa nhận, nhằm dẹp loạn dục niệm bất thường vừa mới mọc lên.

Ai, ở bên Thượng Quan Khiêm, hắn về hậu cung, nhìn phi tử, luôn thấy ghét bỏ, trang điểm quá dày, y phục quá diễm, giọng nói quá mị vân vân, sau đó nữ nhân trong cung phát hiện hứng thú của hắn thay đổi, bắt đầu sủng hạnh tần phi trang phục thanh nhã, tính tình nhu hòa, hậu cung cũng chuyển biến, chi tiêu của hậu cung ngoài dự liệu giảm đi không ít. Đáng tiếc bất luận phi tử thục nhã thế nào, hắn luôn thấy thiếu thứ gì, tiềm thức dùng Thượng Quan Khiêm so sánh, rồi phát hiện không đúng, hắn vì sao phải dùng y làm đối tượng so sánh, nhất định là vì y rất xuất sắc, nếu Thượng Quan Khiêm là nữ tử, hắn nhất định sẽ cưới y làm hậu, cho nên mới có thể dùng y so sánh, nhất định là vậy, là y rất phù hợp tiêu chuẩn hoàng hậu của hắn, không sai, nhất định là vậy.

Bên cái giá liễu đằng ở hậu viện, bày bàn đá ghế đá, Quân Hành Tuyệt và Thượng Quan Khiêm ngồi đấy, uống trà Diêm La pha, Quân Hành Tuyệt bắt đầu kể về những chuyện gần đây. Ở bên Thượng Quan Khiêm thường là hắn nói, Khiêm thỉnh thoảng đưa ra quan điểm.

"Khiêm, cách lần trước ngươi đề nghị không sai." Quân Hành Tuyệt uống một ngụm trà rồi khen, chuyện không giải quyết được tìm Khiêm, luôn có thể có cách.

"Ta chỉ nhắc nhở, đều là ngươi nghĩ ra." Thượng Quan Khiêm cười nói.

"Cho nên cảm giác bên ngươi rất tốt." Nụ cười trên mặt Quân Hành Tuyệt là chân thành. Thượng Quan Khiêm sẽ không chủ động đưa ra cách giải quyết, chỉ điểm mấy vấn đề, rồi tự hắn nghĩ tới, đây là điểm hắn thưởng thức ở Thượng Quan Khiêm, không tự cho là thông minh, nếu Thượng Quan Khiêm làm vậy ban đầu có lẽ sẽ khiến người cảm thấy y khôn ngoan, thế nhưng lâu dần lại gọi người tự ti, thậm chí đề phòng, so sánh với cách Thượng Quan Khiêm làm và cách trước đây hắn làm, hắn phát hiện chỗ thông minh của y. Khi hắn giải quyết vấn đề, thói quen thân phận khiến hắn cường thế đè người một bậc, chọc người khó chịu, mà Thượng Quan Khiêm sẽ không đưa ra ý nghĩ của mình, y sẽ khiến kẻ bị phức tạp tự nghĩ ra cách, làm vậy sẽ để người thoải mái hơn, cùng là giải quyết vấn đề, nhưng cảm giác khác nhau.

"Quyển sách lần trước ngươi nhờ ta đưa cho La thái y, La thái y xem xong, khóc, nói cái gì, triêu văn đạo, tịch khả tử hĩ, trị liễu, trị liễu, thiên hạ chi phúc [1]. Ngươi rốt cuộc viết cái gì vậy?" Lần trước khi rời khỏi, Thượng Quan Khiêm nhờ hắn đưa một cái hộp cho La thái y, hắn không mở ra xem, vì Thượng Quan Khiêm là hảo hữu, tự ý mở đồ của bằng hữu, là hành vi rất không lễ phép, đối với vị bằng hữu đầu tiên hắn rất coi trọng, cho nên hắn không xem. Bất quá, hắn bảo La thái y mở hộp trước mặt mình, bên trong có một quyển sách. La thái y lật vài tờ, rồi triệt để mê li, gọi cũng không đáp, một lát sau, mới phản ứng lại, hô lên mấy câu đó, kế vội vội vàng vàng hành lễ, không chờ hắn nói gì, đã bỏ chạy ra ngoài, mãi đến khi hắn tới đây, La thái y vẫn còn vùi đầu trong Thái Y Viện, không ra nửa bước.

"Một quyển sách thuốc mà thôi." Người của Vô Xá ân oán phân minh, La thái y thuở bé có ân với y, y về đây, gặp lão, ân tình này y sẽ trả, lấy thuốc và y thuật của thế giới này làm cơ sở, soạn ra quyển sách ấy, xem như cảm tạ ân vỡ lòng năm đó của La thái y.

Sợ rằng không phải sách thuốc bình thường đi, bằng không La thái y sẽ không kích động vậy. Nghe được đáp án Quân Hành Tuyệt cũng không dây dưa chủ đề này, từ hình dung của Thượng Quan Khiêm hắn đã hiểu, đổi chút thành cực kỳ, khuyếch đại mà thôi, thế thôi vài phần mới tiếp cận chân thật.

Ngồi thêm một hồi, Thượng Quan Khiêm gọi Diêm La thu dọn đồ đạc đi chỗ Quân Hành Tuyệt. Đây cũng là thói quen, mỗi lần Quân Hành Tuyệt tới, Thượng Quan Khiêm sẽ tới chỗ hắn. Không chỉ vì tòa nhà của y nhỏ, người của Quân Hành Tuyệt ở không đủ, cũng là vì Quân Hành Tuyệt không muốn lãng phí một phần thời gian qua lại trên đường, cho dù ở cùng thành thị, chỗ của bọn họ vẫn cách khá xa, Thượng Quan Khiêm không để ý cũng không phản đối.

Tất cả vẫn như trước đây.

...

[1] Triêu văn đạo, tịch khả tử hĩ: đây là một chân chân lý – luận ngữ, nghĩa là "sáng nghe được đạo lý, tối chết không ân hận".

Tu La Quân Tử

017

Ngày xuân ở Vận Thành không thể thiếu mưa, tối qua trời đổ một cơn mưa xuân tí tách, vỗ vào mái hiên, tiếng tích táp vang lên cả đêm, vốn cho rằng sẽ đổ đến sáng, lại không ngờ hừng đông bật tạnh. Giọt mưa sót lại trên những chiếc lá, khi ánh dương xuất hiện, ánh ra từng luồng hào quang nho nhỏ, thuận theo mũi lá rơi rủ, hoặc len vào bùn đất, hoặc vỗ về cánh hoa, hoặc hòa mình vào vũng nước nhỏ tối qua hình thành, phát ra âm hưởng.

Ánh dương xuất hiện vào buổi sáng, báo hiệu thời tiết một ngày này sẽ rất tốt, mặt trời ấm áp, không khí trong lành, phất lên mùi thơm của bùn, hợp nhất không ngoài ngắm hoa đạp thanh. Lần này thời gian Quân Hành Tuyệt ở lại không dài, thừa dịp cảnh xuân xán lạn, hắn mời Thượng Quan Khiêm rời thành ngắm hoa.

Bên ngoài Vận Thành có một rừng đào, mỗi độ xuân về sóng người dập dờn, thư sinh không nói, tụ lại với nhau ngâm thi đối nghịch, tiểu thư khuê phòng cũng khó được đi ra hít thở, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nói không chừng chính vào ngày này, lấy hoa đào làm mối, trên đời lại nhiều một đôi nam nữ si tình, nhiều năm sau không chừng sẽ là một đoạn giai thoại. Giờ là thế đạo thái bình, chỉ cần trong nhà không phải quá nghèo, đều sẽ thừa dịp này dạo chơi. Có thể nghĩ mà biết, cánh rừng đào này rộn người cỡ nào.

Thân là hoàng đế Quân Hành Tuyệt đương nhiên không chen chúc cùng người, hắn cũng không thích làm vậy, vì ngắm hoa, hắn sớm đã dặn thủ hạ rào lại khoảng rừng có phong cảnh và ánh sáng tốt nhất, khiến du khách ngắm hoa năm nay thất vọng không thôi, thậm chí có kẻ thầm mắng. Bất quá những điều này Quân Hành Tuyệt nghe không được cũng không thèm quản.

Sáng dậy hắn đã cùng Thượng Quan Khiêm tới đây. Lúc này, là lúc nụ hoa rực rỡ nhất, hương đào nhàn nhạt lưu chuyển giữa không khí. Để tiện ngắm hoa, Quân Hành Tuyệt cho xây một tiểu viện lịch sự tao nhã, lần này cũng là lần đầu tiên được sử dụng.

Bước giữa rừng đào, cánh hoa phấn hồng thỉnh thoảng rơi xuống theo gió, chập chờn phấp phới. Thượng Quan Khiêm tới dưới một gốc đào, vươn bàn tay oánh bạch, nhẹ chấp nhành cây. Gió nâng mái tóc, xiêm y lượn lờ cùng gió, như tiên nhân muốn thuận gió mà đi.

Quân Hành Tuyệt ngơ ngác nhìn hình ảnh này, Thượng Quan Khiêm xưa nay luôn dễ dàng khiến hắn thất thần, trầm luân, cho dù hắn tự nhủ vô số, y là nam, nhưng khi gặp lại hắn vẫn mê muội, vì sao người như vậy không phải nữ tử? Quân Hành Tuyệt có chút tiếc nuối, thậm chí đôi khi còn nghĩ, Thượng Quan Khiêm sẽ không là nữ phẫn nam trang đi, đáng tiếc hắn biết rõ, Thượng Quan Khiêm là nam, ngôn hành cử chỉ của y đều cho thấy y là nam tử, không hề dính vị son phấn của nữ tử.

Khi gió thổi qua, Quân Hành Tuyệt vô thức vươn tay, muốn kéo Thượng Quan Khiêm lại. Tay ở khi lại gần bật dừng, vì Thượng Quan Khiêm đang nhìn vào hắn, khiến hắn phục hồi tinh thần.

"Khiêm, thích hoa đào sao?" Quân Hành Tuyệt vì che giấu, đẩy bàn tay duỗi được nửa đường về phía cành đào.

"Không." Thượng Quan Khiêm đáp. Hoa đào, xán lạn diễm lệ, tượng trưng cho ngày xuân hạnh phúc tốt đẹp, linh hồn trầm luân trong bóng tối sao sẽ thích thứ như vậy, chỉ là không ghét.

"Khiêm thích hoa gì?" Thấy Thượng Quan Khiêm không nhận ra động tác dị thường của mình, lại nghe đáp án của y, Quân Hành Tuyệt hỏi tiếp, đối với Thượng Quan Khiêm hắn luôn muốn biết càng nhiều, lại không nguyện ép hỏi, mà một khi có cơ hội, Quân Hành Tuyệt sẽ không bỏ qua.

"Không có đặc biệt gì." Thứ như hoa, người của Vô Xá không có đặc biệt thích, muốn nói đặc biệt chỉ có Mạn Châu Sa Hoa mọc ở Địa Ngục, vốn là màu đỏ của nhiệt tình, lại nở đến thê diễm bi ai, như máu vậy. Chính là thế giới này không có loài hoa ấy.

"Ta cho rằng Khiêm sẽ thích hoa sen, hoa mai và hoa lan. Rất giống ngươi." Quân Hành Tuyệt nhìn y nói, cao thượng như hoa sen, lãnh ngạo như hoa mai, thoát tục như hoa lan. Đây là Thượng Quan Khiêm trong mắt hắn.

"Đó là hoa quân tử sẽ thích." Thượng Quan Khiêm cười đáp. Những loài hoa ấy, là văn nhân thích, là đại biểu của quân tử, cao thượng, lãnh ngạo, thoát tục là đánh giá thế nhân dành cho chúng. "Chúng không hề giống ta." Tấm thân máu tươi u tối này, không cần những thứ ấy. Y chỉ là người, một người có thực lực mạnh mẽ, nhưng vẫn là người, chỉ là thiếu yêu, thiếu thương hại, thiếu rất nhiều.

"Khiêm, ngươi không phải quân tử, ai là quân tử?" Quân Hành Tuyệt trêu, bất kỳ ai thấy Thượng Quan Khiêm, đều cho rằng y là lời giải thích tốt nhất cho từ quân tử, khí chất tao nhã, ngũ quan nhu hòa, cầm kỳ thi họa không gì không biết, tính tình khiêm tốn, ngoại trừ có chút lạnh lùng, quả thực là một vị quân tử hoàn mỹ.

"Tuyệt, ta không phải quân tử, ta là Tu La." Quân tử chỉ là bề ngoài mà thôi, chân chính y là Tu La, khi y có ý ẩn giấu, trên đời này ai có thể nhìn rõ y từ ánh mắt đầu tiên.

Nghe được câu trả lời của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt cười to, Tu La? Hình tượng như vậy không hề hợp với bề ngoài có khí chất ôn nhuận của Thượng Quan Khiêm, cho dù y có chút lạnh lùng, Tu La vẫn rất khoa trương. Đây là từ hình dung khoa trương đầu tiên Thượng Quan Khiêm sử dụng, bình thường là rất khiêm tốn.

Đối với tiếng cười của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm không tỏ vẻ gì, sự thật, luôn khiến người khó tin, từ Tu La không phải khoa trương, thậm chí cũng là khiêm tốn. Máu tươi tay y đã dính còn khủng bố hơn cả Tu La.

"Khiêm, nếu ngươi là nữ thì tốt." Cười xong Quân Hành Tuyệt mở miệng nói, xưa nay không ai có thể khiến hắn vui vẻ như Thượng Quan Khiêm, trước mặt y hắn không cần ngụy trang.

"Ta là nam." Thượng Quan Khiêm rời khỏi gốc đào, đi tiếp.

"Phải, thật đáng tiếc ngươi là nam, nếu không ta nhất định lập ngươi làm hậu." Quân Hành Tuyệt thì thầm, lời thì thầm chỉ có hắn nghe được, sau đó chạy theo Thượng Quan Khiêm tiếp tục ngắm hoa.

Lấy thực lực của Thượng Quan Khiêm, lời thì thầm của Quân Hành Tuyệt y cũng nghe, không có tỏ vẻ gì. Y còn không đến mức vì một lời thì thầm nổi lên xung đột với người, người của Vô Xá không keo kiệt vậy.

Buổi chiều, Quân Hành Tuyệt trải giấy trắng trên chiếc bàn trong đình, đề bút vẽ tranh, vẽ ra hoa đào xán lạn ở ngày xuân về, kỹ năng vẽ của hắn tinh xảo, chịu qua danh sư dạy dỗ, hoa đào dưới ngòi bút trông rất sống động. Sau đó Thượng Quan Khiêm cũng vẽ một bức, tranh Quân Hành Tuyệt lập tức ảm đạm phai màu, rừng đào Thượng Quan Khiêm vẽ thậm chí khiến người có ảo giác chân thật, cả hương đào cũng như thấp thoáng ngửi thấy. Quân Hành Tuyệt một lần nữa cảm thán, Khiêm à, trên đời này còn có gì ngươi không biết, y thuật siêu tuyệt, La thái y phải cam bái hạ phong, thư pháp mượt mà lưu loát, phiêu dật thoát tục, cả vẽ tranh đều so ta không bằng, nếu không phải ta có chút bản lĩnh, có dung nhân chi lượng, thật sẽ tự ti, thậm chí muốn giết ngươi, tức sinh ta hà sinh ngươi [1].

Thượng Quan Khiêm nghe xong chỉ là cười cười, thời gian y sống dài dằng dặc, những thứ này chỉ là giải trí, cho dù không có thiên phú, sau ngần ấy năm tháng, cũng sẽ xuất sắc. Trái lại Quân Hành Tuyệt, ở cái tuổi này, bất luận võ công, thi thư, tranh chữ, thậm chí xử sự đều quá mức xuất sắc. Nếu y còn ở hoàng cung, giờ sẽ thế nào, một vị đệ đệ thiên tài, không được phụ hoàng coi trọng, rất giống Cảnh, y cũng sẽ như Cảnh trong quá khứ đi, cố gắng, khát vọng, lại không nhận được gì, thế nhưng cảnh ngộ của y khác Cảnh, Cảnh bị bỏ qua sẽ sống, mà y sợ rằng chỉ có chết, hoàng gia vô tình a.

Quân Hành Tuyệt cũng không định ở lại đây một đêm, hắn ngày mai phải về kinh. Thấy dạo chơi đủ rồi, Quân Hành Tuyệt và Thượng Quan Khiêm về thành.

Đường về chỉ có một, lúc này mặt trời còn chưa xuống núi, một chiếc xe ngựa, mấy hộ vệ, chạy trên đường, có thể về kịp trước khi trời tối.

Bên đường trồng vô số cây đào, không nhiều như rừng đào, thế nhưng cũng là phong cảnh không sai, gió thổi qua, sẽ bám theo vài chiếc cánh, thổi lớn tí nữa, hoa đào sẽ chập chờn, cánh hoa lả tả, thuận gió mà bay, phong cảnh như vậy, rất hấp dẫn người. Thế nhưng con đường này ngoại trừ bọn họ không còn ai khác, rất bất thường, phải biết, người dạo rừng đào ngày xuân tuyệt đối không ít, cho dù bị Quân Hành Tuyệt rào một khoảng lớn, thế nhưng chỗ còn lại cũng đủ để người ngắm hoa.

Bầu không khí bất thường khiến hộ vệ bắt đầu đề phòng, siết chặt vũ khí trong tay, bảo vệ xe ngựa. Diêm La cưỡi ngựa, nhìn quanh bốn phía, hộ vệ đề phòng không phát hiện trào phúng lóe lên và khinh thường trong mắt Diêm La. Đối với tình huống xung quanh, hắn đã nắm giữ, nhưng không có chủ nhân ra lệnh, hắn sẽ không chủ động xuất kích, tất cả đều lấy nguyện vọng của chủ nhân là chủ, trước khi nhận được mệnh lệnh hắn cần làm chỉ có bảo vệ chủ nhân, vì hắn biết chủ nhân vẫn chưa muốn ra tay, lũ kiến này cũng không có tư cách để chủ nhân tôn quý của hắn ra tay.

Tình huống không đúng, Đỗ Thành đang tính hạ lệnh lui về thôn trang, phía trước đã xuất hiện bóng người, là kẻ địch, liếc mắt nhìn ra, trên tay chúng đều cầm vũ khí, tuyệt đối không phải bách tính bình thường.

Lui, đã không thể, phía sau bị chặn đường, cả trăm người vây quanh bọn họ, mấy hộ vệ, đều rút ra binh khí, tùy thời chuẩn bị chém giết, sứ mệnh bọn họ là bảo vệ chủ tử, vì thế có thể hi sinh tính mạng, cả trăm người thì sao, bọn họ không ngại. Những hộ vệ được chọn ra để bảo vệ Quân Hành Tuyệt, mỗi người đều là tinh khiêu tế tuyển, trong lòng bọn họ chỉ có vì chủ tận trung, tuyệt đối không biết sợ.

Diêm La không biểu tình gì, đối hắn mà nói xuất hiện trước mắt chỉ là lũ kiến, phất tay thì diệt. Lệnh của chủ nhân vẫn chưa ra, hắn bất động như núi.

Xe ngựa ngừng lại, thủ lĩnh hộ vệ Đỗ Thành tới gần xe ngựa, báo với Quân Hành Tuyệt ở trong.

Kẻ địch phía trước bước ra một người, một trung niên nam tử, tướng mạo bình thường, vóc người trung đẳng, nhịp bước vững vàng, thái dương gò lên, là nội gia cao thủ, xem ra thủ lĩnh bọn này là hắn. Hắn đứng trước bọn người nhìn xe ngựa nói, "Phượng công tử, mời ra gặp mặt."

Mục tiêu của bọn này là Quân Hành Tuyệt.

...

[1] Tức sinh ta hà sinh ngươi: câu này tương tự như "ký sinh Du, hà sinh Lượng".

Tu La Quân Tử

018

Không cần ra ngoài nhìn, Quân Hành Tuyệt đã phát hiện được bầu không khí bất thường xung quanh, ngũ quan mẫn cảm của võ giả rõ ràng nhận ra sự an tĩnh dị thường, còn có tiếng binh khí. Khi xe ngựa dừng lại, Quân Hành Tuyệt nhíu mày, Đỗ Thành báo bọn họ bị bao vây. Nghe được câu "Phượng công tử, mời ra gặp mặt.", ý cười chây lười của Quân Hành Tuyệt trở nên nguy hiểm, híp mắt lại, lưu chuyển sát ý

Thượng Quan Khiêm ngồi đối diện, nhìn tức giận trên mặt Quân Hành Tuyệt, mở miệng nói. "Tuyệt, bằng hữu của ngươi."

Quân Hành Tuyệt thu hồi sát ý, nhìn y, "Không phải bằng hữu, là kẻ địch, Khiêm, ở trong xe, đừng ra ngoài, ta sẽ lập tức giải quyết." Quân Hành Tuyệt nói, hắn không muốn nam tử ôn nhuận như ngọc này thấy vẻ tàn khốc của mình, lát nữa nhất định có người chết, thứ dơ bẩn như máu tươi không nên tiến vào đôi mắt ôn nhuận thanh nhã ấy, nếu có thể hắn thậm chí muốn điểm huyệt Thượng Quan Khiêm, khiến y mê đi, cả tiếng kêu thảm thiết cũng không lọt vào tai, đáng tiếc không thể. Mấy ngày này ở chung hắn biết Thượng Quan Khiêm là kiêu ngạo, kiêu ngạo thậm chí không để vào mắt đế vương như hắn, cho nên hắn thích ở bên Thượng Quan Khiêm, vì trong mắt y hắn chỉ là Quân Hành Tuyệt, không phải hoàng đế, nếu hắn điểm huyệt Thượng Quan Khiêm, bất luận là lý do gì đều là đối vũ nhục y, hắn không thể.

"Ngươi muốn bảo vệ ta?" Nghe lời dặn của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm cười nhìn hắn. Bảo vệ, y có thể cho rằng Quân Hành Tuyệt là muốn bảo vệ y sao?

"Phải, cho nên, Khiêm, đừng ra ngoài." Đặt tay mình lên tay y, bàn tay ôn nhuận oánh bạch ngay dưới tay hắn, trong lòng xẹt qua gì, vội vàng quên ba động nhộn nhạo ấy, ổn định tâm thần, nghiêm túc nói.

"Ngươi đi đi." Thượng Quan Khiêm không đáp ứng chính diện, thật không ngờ kẻ ích kỷ như Quân Hành Tuyệt cũng muốn bảo vệ một người, mà còn người ấy là y, Thượng Quan Khiêm chỉ thấy buồn cười, lòng lại không có bất luận gợn sóng gì, cảm động cũng không. Đối với y, bất kể Quân Hành Tuyệt làm gì y cũng không quan tâm, đây chỉ là trò chơi, một trò chơi bằng hữu, Quân Hành Tuyệt nghiêm túc, mà y vô tâm. Y không có cảm giác tội ác, càng không biết cảm động, tất cả là Quân Hành Tuyệt tự chọn, từ ban đầu Quân Hành Tuyệt đã ở ngoài trái tim y, vậy mà thôi.

Quân Hành Tuyệt sao không biết câu trả lời của Thượng Quan Khiêm trên thực tế là không đáp ứng, thế nhưng hắn có thể thế nào, cứng rắn ra lệnh, Thượng Quan Khiêm là tuyệt đối không nghe, thậm chí sẽ rước lấy y phản cảm, đây tuyệt đối không phải hắn muốn. "Khiêm, đừng ra ngoài." Quân Hành Tuyệt chỉ có thể trịnh trọng lập lại, sau đó buông tay y, xuống xe.

Thượng Quan Khiêm bất động, y ngồi trong xe. Đừng ra ngoài, Quân Hành Tuyệt, tấm lòng bảo vệ của ngươi rất thú vị. Ngoại trừ đồng bạn, ngươi là người đầu tiên muốn bảo vệ ta, đã vậy, ta không ra. Chỉ là, đừng để ta thất vọng, lũ địch bất nhập lưu này, ngươi phải giải quyết đấy, bằng không, ta sẽ nhịn không được ra tay, ta đã ngửi thấy mùi của máu, phần u tối sắp dẹp loạn kia lại rục rịch. Lần này, ta sẽ dùng máu khiến nó an phận.

Quân Hành Tuyệt xuống xe, vẻ mặt rét lạnh, kể ra tức giận. Phải, hắn rất giận, chưa từng giận như vậy, không phải vì mình, không phải vì những kẻ lớn mật làm bậy ngăn cản xe ngựa, không phải vì chúng cầm binh khí bao vây. Mà là vì chúng sẽ tổn thương tới Thượng Quan Khiêm, chỉ vì lý do này, hắn đã giận, những kẻ đáng chết này, hơn nữa sự xuất hiện của chúng sẽ làm bẩn đôi mắt, đôi tai của người ôn nhuận kia, cho nên không thể tha thứ. Nổi giận Quân Hành Tuyệt không miệt mài theo đuổi nguyên nhân vì sao hắn cảm thấy như vậy, hắn giờ chỉ là nổi giận.

"Phượng công tử, hạnh ngộ." Trung niên nam tử dẫn đầu chắp tay với Quân Hành Tuyệt.

"Ngăn lại xe ngựa của ta, các ngươi muốn gì?" Quân Hành Tuyệt lạnh lùng nói, hắn không cần che giấu lửa giận của mình, vì những kẻ này đều phải chết.

"Phượng công tử, nhìn không ra sao?" Trung niên nhân cười nói, rất tự tin liếc bọn cầm vũ khí xung quanh, mà chúng cũng rất phối hợp giơ vũ khí, quát "Giết."

Hộ vệ lấy Đỗ Thành dẫn đầu không nhìn những kẻ kêu gào, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Diêm La tiếp tục trầm mặc, chỉ là trong mắt lóe lên khinh thường.

"Phượng công tử, hôm nay ngươi sẽ chết ở đây, tại hạ cũng để ngươi chết được rõ ràng." Trung niên nhân chậm rãi nói.

Kẻ này là một phần tử của Ma Giáo, hơn một năm trước Phượng Cửu hủy Ma Giáo, bất quá còn một bộ phận sống sót, trả thù Phượng Cửu tất nhiên là không thể, nhưng Phượng Tuyệt thì được, cho dù ngày sau Phượng Cửu muốn trả thù, bọn họ cũng không sợ, thế nhân đều nói Ma Giáo tà ác, sao biết Ma Giáo cũng trọng nghĩa, giáo chủ năm đó có ân với hắn, giáo chủ chết rồi, mối thù diệt giáo sao có thể không báo. Hắn dùng một năm, tìm được phần tử tàn dư của Ma Giáo, đại bộ phận sợ Phượng Cửu trả thù, không muốn tham dự. Thế lực năm đó của Ma Giáo lớn nhường nào, cho dù là tiểu bộ phận, cũng góp được cả trăm người, tuy rằng ô hợp, bất quá số người đông đảo, bọn Quân Hành Tuyệt tuyệt đối ngăn không được, cho dù thất bại, hắn cũng tẫn trung nghĩa, chết không hối tiếc.

Về phần vì sao biết Quân Hành Tuyệt đi qua nơi này, càng đơn giản. Tướng mạo hắn vốn chọc người chú ý, chuyện Bách Hoa Lâu hắn cũng nghe nói, biết là Phượng Tuyệt, Phượng Tuyệt hành tẩu giang hồ, võ công và phong lưu truyền lưu rộng rãi, giang hồ bao nhiêu nữ tử vì hắn thần hồn điên đảo, thậm chí đệ tử Tinh Hồ cũng không ngoại lệ.

Khi hắn tới Vận Thành, Phượng Tuyệt đã rời đi, nhưng Phượng Tuyệt có một tòa nhà ở đây, Phượng Tuyệt thân thế thần bí, tung tích không chừng, vì vậy, hắn ở lại Vận thành, tìm kiếm cơ hội. Lại không ngờ được thật là có, hắn phát hiện cách mỗi một đoạn thời gian, Phượng Tuyệt sẽ tới Vận thành, đánh chiếc xe ngựa xa hoa dẫn mắt người, tới một tòa nhà tên Thượng Quan. Mặc dù không biết quan hệ thế nào với chủ hộ.

Hắn phái thủ hạ tìm hiểu, nhà họ Khương hầu hạ hộ gia đình Thượng Quan này là lão hộ gia đình ở Vận Thành, gia cảnh bần cùng, hơn hai năm trước được thuê vào. Nhà họ Khương là người thành thật, tùy tiện hỏi thăm đã bộ ra, một người gọi Thượng Quan Khiêm là chủ nhân, có một quản gia gọi Diêm La, nửa năm trước, Phượng Tuyệt vì trú mưa xuất hiện ở đây, hai người sau thành bằng hữu. Đối với trúng độc, những chuyện giang hồ này, nhà họ Khương không hiểu, cho nên không nói. Trung niên nam tử chỉ cần biết tin vị Thượng Quan công tử này giao hảo với Phượng Tuyệt là được.

Mấy ngày trước, Phượng Tuyệt lại tới Vận thành, sáng nay có cơ sở ngầm báo lại, Phượng Tuyệt ra khỏi thành, rừng đào ngoài Vận thành rất nổi tiếng, lúc đó hắn chỉ biết Phượng Tuyệt đi đâu, đây là cơ hội, đường tới rừng đào chỉ có một, Phượng Tuyệt muốn về nhất định phải băng qua đường ấy. Rồi hắn bắt đầu chuẩn bị. Rốt cục đợi được bọn Phượng Tuyệt.

"Thật có kiên trì." Nghe xong lời trung niên nam tử, Quân Hành Tuyệt đã rõ tiền căn hậu quả, cũng bởi vì vậy lòng hắn càng giận, bọn họ lợi dụng sự coi trọng hắn dành cho Khiêm, càng sâu lợi dụng phần hữu tình không pha bất luận tạp chất gì này, đây là tội lớn nhất, đáng chết. Phần hữu nghị hắn cũng không muốn lợi dụng, chân thành đối đãi này, dĩ nhiên bị người lợi dụng.

"Phượng công tử nếu đã rõ, vậy chết đi." Trung niên nam tử ác độc nói. Phất tay, kẻ xung quanh xông lên.

Một lũ ô hợp, nhưng số người nhiều lắm, bọn Quân Hành Tuyệt không đến mười người cũng vì lũ ô hợp chỉ là góp cho đủ số, không hiểu chiến thuật, phối hợp hành động này gì, kiên trì được.

Thoạt nhìn, ô hợp xông lên từ bốn phương tám hướng, hộ vệ lấy xe ngựa làm trung tâm chống đỡ, đáng tiếc số người nhiều lắm, cho dù bọn họ võ công cao cường, cũng bị chút thương, để một số kẻ nhân cơ hội xông lại gần xe. Nhưng ở đó còn có Quân Hành Tuyệt, kẻ xông lại toàn bộ bị giết.

Nhưng thời gian dài, thương thế của hộ vệ ngày một nặng, vọt vào vòng bảo hộ cũng ngày một nhiều, sắc mặt Quân Hành Tuyệt rét lạnh, một cái kình khí, khiến lũ này ngã xuống, một luồng kiếm khí kết thúc tính mạng.

Trung niên nam tử nhìn thế cục, võ công Phượng Tuyệt cao ngoài dự liệu, bất quá không sao, chỉ cần hắn tiếp tục bảo vệ chiếc xe kia, sẽ có khe hở, sẽ không chủ động công kích, trên xe kia hẳn ngồi Thượng Quan công tử, từ chỗ nhà họ Khương biết được, vị Thượng Quan công tử này không biết võ công, xem ra Phượng Tuyệt rất coi trọng y. Phượng Tuyệt, những gì ngươi coi trọng, ta đều sẽ hủy diệt.

"Công kích chiếc xe kia." Trung niên nam tử hạ lệnh, khiến lũ ô hợp đặt trọng điểm công kích lên xe.

Sắc mặt Quân Hành Tuyệt rét lạnh, sát ý bắn về phía trung niên nam tử, trung niên nam tử co quắp một cái, bất quá lập tức đứng thẳng, nhìn lại Phượng Tuyệt.

Diêm La vẫn bất động ra tay, thậm chí Quân Hành Tuyệt cũng không phát hiện, hắn đã nhảy tới sau trung niên nam tử.

Trung niên nam tử võ công không sai lập tức đáp trả, nhưng một chiêu cũng không kịp dùng, đã bị một thanh kiếm gác lên cổ, trung niên nam tử hoảng sợ, người này là ai, võ công cao như vậy.

"Dừng tay." Trung niên nam tử thức thời hạ lệnh, khiến thanh kiếm trên cổ không gần thêm nửa tấc.

Lũ vây đánh dừng lại, về cạnh trung niên nam tử, bọn chúng đã có ý lui, chỉ bằng mấy người này, bọn chúng từ cả đám giờ chỉ còn mấy mươi.

Hộ vệ rút nhỏ vòng bảo hộ, bảo vệ Quân Hành Tuyệt và xe ngựa.

"Diêm La, giết hắn." Đỗ Thành thấy Diêm La đắc thủ, vui vẻ nói.

Trung niên nam tử nghe lời Đỗ Thành, biết đây là quản gia của Thượng Quan công tử, Diêm La, thật không ngờ cũng là một người có võ công cao cường, vốn dĩ không để trong lòng, bất quá cũng tốt, trung niên nam tử đã có dự định khác.

"Diêm La quản gia. Giết ta, bọn họ sẽ không toàn mạng há." Lúc này trung niên nam tử, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng trấn định. Nếu người này không phải kẻ địch, hẳn là một nhân tài không sai, đáng tiếc bọn họ là kẻ địch.

Ngoại trừ chủ nhân, thế nhân chết sống không liên quan gì tới hắn, biểu tình trên mặt Diêm La không đổi, hắn vừa rồi xuất thủ, là vì kẻ này dám cả gan đẩy mục tiêu về phía chủ nhân của hắn, nên đáng chết, vốn tính giết, thế nhưng chủ nhân ra lệnh khoan hãy giết, mệnh lệnh của chủ nhân là tất cả, vì thế hắn không giết kẻ này.

"Dẫn bọn họ ra." Trung niên nam tử, nói với thủ hạ luôn đứng cạnh mình.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top