Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

025 ~ 027

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu La Quân Tử

025

Quân Hành Tuyệt nhìn cái vẻ khẳng định của Quân Thường Hằng, sửng sốt một hồi, đây không nên là biểu tình xuất hiện trên mặt hắn. Ngự hoa viên nhất thời an tĩnh.

Qua hồi lâu, Quân Hành Tuyệt bật cười, cười rất không phong độ, "Hoàng... thúc, ngươi... hiểu lầm rồi... đây... là chuyện... không thể nào. Khiêm, Khiêm, y là..." Nghe kết luận của hoàng thúc, Quân Hành Tuyệt có thể nào không cười chứ, hắn sao lại yêu Khiêm, Khiêm là nam.

"Thì ra nữ tử kia gọi là Thiên." Quân Thường Hằng nghe cái tên Quân Hành Tuyệt nói.

"Hoàng thúc, hoàng thúc, ngươi thật sự hiểu lầm rồi." Nghe được lời Quân Thường Hằng, Quân Hành Tuyệt nhịn cười giải thích.

"Hoàng thượng, thần không hiểu lầm, thần cũng có người yêu, thần rất rõ, hoàng thượng xác thực là yêu người tên Thiên kia." Quân Thường Hằng khẳng định. Năm đó hắn cũng từng như vậy, rãnh rỗi sẽ nhịn không được nhung nhớ, không thích trong lòng nàng có thứ khác, cũng vì thế, bọn họ kết thúc, vì trong lòng nàng có thứ còn quan trọng hơn cả cảm tình của bọn họ, ai, nghĩ mấy cái này để làm chi, hắn đã buông tha rồi.

"A, hoàng thúc, sao cho rằng trẫm yêu Khiêm?" Trước không sửa đúng hiểu lầm của hoàng thúc, hắn hiếu kỳ vì sao hoàng thúc cho ra kết luận này.

"Hoàng thượng, muốn quên mà không thể, là tương tư, đố kị, là độc chiếm. Hoàng thượng, đối bất kỳ tần phi nào của ngài, bất kỳ nữ nhân nào từng có quan hệ với ngài, ngài từng có chút nhớ nhung khó quên, từng có nửa điểm đố kị?" Quân Thường Hằng chính sắc hỏi, hoàng chất lạnh bạc này của hắn động tâm lại không hề phát hiện? "Hoàng thượng, nếu phát hiện trong lòng phi tử của ngài có người khác, tâm tình của ngài sẽ thế nào?"

"Đó này không có khả năng." Đối với vấn đề của hoàng thúc, Quân Hành Tuyệt phủ định, trong lòng tần phi của hắn chỉ có hắn, hắn rất tự tin.

"Hoàng thượng, thần giả thiết."

"Trẫm sẽ phẫn nộ." Quân Hành Tuyệt thấy Quân Thường Hằng nghiêm túc, ngẫm lại tình huống này, rồi trả lời.

"Không có thất lạc?" Quân Thường Hằng hỏi lại.

"Không." Quân Hành Tuyệt trả lời và khẳng định.

"Vì sao?"

"Hoàng thúc hẳn biết, trẫm không có bao nhiêu cảm tình với tần phi, các nàng trong lòng có người khác, trẫm sẽ phẫn nộ, thất lạc là tuyệt đối không thể nào." Bị phản bội đương nhiên phẫn nộ, nhưng một người vốn không để trong lòng, sao sẽ vì thế mà thất lạc.

"Vậy vì sao với Thiên, hoàng thượng lại thất lạc?" Quân Thường Hằng hỏi.

"Vì trẫm dùng chân tâm, thế nhưng nó khác." Quân Hành Tuyệt trả lời, đúng vậy, khác, hắn đối với Khiêm là hữu tình.

"Hoàng thượng, ngài vẫn chưa hiểu sao? Hoàng thượng, thần bắt đầu hoài nghi ngài làm cách nào khiến nhiều nữ tử như vậy ái mộ, hoàng thượng, ngài hãy ngẫm lại đi, thần xin cáo lui." Hắn chỉ có thể đề điểm đến đây, muốn nghĩ rõ ràng còn phải dựa vào hoàng thượng, ai, hoàng chất lạnh bạc này, không ngờ cũng biết yêu, hơn nữa còn không tự phát hiện, Thiên sao? Thật hiếu kỳ, là người thế nào, có thể làm hoàng chất của hắn động tâm.

Hắn yêu Khiêm? Sao có thể chứ, Khiêm là nam tử, sao hắn yêu Khiêm được. Hoàng thúc không biết Khiêm là nam tử mới hiểu lầm như vậy, không sai, hoàng thúc hiểu lầm, hắn đối với Khiêm sao sẽ là cảm tình xấu xa ấy.

Canh ở xa xa An Thịnh thấy Trấn vương Quân Thường Hằng rời đi, vội chạy về hầu hạ hoàng thượng, lại thấy hoàng thượng sững sờ ngồi trong đình, vẻ mặt không ngừng biến hóa.

"Hoàng thượng..." Đối với dị thường của hoàng thượng, An Thịnh khá lo lắng.

Quân Hành Tuyệt đứng dậy, tới hậu cung, hướng về phía Uyển Nghi Cung của Thục phi.

...

"Nương nương, nương nương, hoàng thượng tới." Cung nữ bên ngoài thấy bóng hoàng thượng vội báo cho chủ tử của mình.

Đang chuẩn bị rửa mặt chải đầu Thục phi nghe tiếng cung nữ, lập tức gọi các cung nữ khác chỉnh lại dung nhan cho nàng, may mà chưa tháo trang sức, khi Quân Hành Tuyệt vào, Thục phi thanh nhã đã chờ.

"Thần thiếp, tham kiến hoàng thượng." Thục phi ra vẻ dịu dàng, lại nhịn không được kích động trong lòng.

"Lui xuống cả đi." Giọng Quân Hành Tuyệt không có bất kỳ gợn sòng gì, cung nhân nghe lệnh đều đi ra ngoài, trong cung chỉ còn Thục phi và Quân Hành Tuyệt.

Một tay kéo Thục phi vào lòng, hôn môi Thục phi, dã man thô lỗ, cấp thiết như muốn chứng minh gì.

Quăng Thục phi lên giường, đè lại, động tác bạo ngược xé mở váy áo, dao động trên nền da thịt trắng mịn, thủ đoạn kỹ càng, khiến Thục phi ban đầu không rõ động tác đột nhiên của hoàng thượng rơi vào vòng xoáy tình dục.

"Hoàng... thượng, hoàng thượng." Miệng phun ra rên rỉ kiều mị, bề ngoài dịu dàng đã không còn, giờ nàng chỉ là một nữ nhân bị khơi mào dục hỏa, muốn người mình yêu đau sủng.

Quân Hành Tuyệt không lưu ý động thái của nữ nhân dưới thân, tư thái kiều mị gọi nam nhân điên cuồng không bị hắn để vào mắt, từng tiếng rên rỉ cũng không lọt vào tai. Lòng hắn đã nghĩ một chuyện khác.

Sao trẫm yêu Khiêm chứ, Khiêm là hảo hữu của trẫm, trẫm không hảo nam sắc, tuy rằng Khiêm xinh đẹp quá phận, sao trẫm lại yêu Khiêm chứ, trẫm thích là nữ tử, xưa nay là vậy.

Nhớ tới cái bóng của Khiêm, hiện lên trong tầm mắt là vẻ ngoài của nữ tử dưới thân, Thục phi thoạt nhìn rất giống Khiêm, một chớp mắt ấy trùng hợp với Khiêm. Nếu, người hắn ôm trong lòng là Khiêm... Chỉ là tưởng tượng, hạ thân vừa nãy không động tĩnh gì thoáng cái lửa nóng, song song làm thân thể Quân Hành Tuyệt cứng lại. Hắn đang nghĩ gì.

Thục phi cảm giác được sự quái dị của hoàng thượng, đôi mắt sương mù nhìn lên. "Hoàng thượng..." Thục phi gọi, khó nhịn giật giật thân thể, muốn Quân Hành Tuyệt tiếp tục.

Hắn vừa nãy dĩ nhiên nghĩ nếu người dưới thân là Khiêm thì thật là tốt, thậm chí mị thái như vậy là thuộc về Khiêm thì thật là tốt, dục niệm xưa nay vẫn dị thường với Khiêm, cho rằng là vì bề ngoài vô cùng tuấn mỹ của y, vậy giờ là thế nào, Khiêm không ở bên hắn, hắn dĩ nhiên lại nghĩ nếu người dưới thân là Khiêm thì thật là tốt. Hắn tới chỗ Thục phi, không phải vì nàng có điểm giống Khiêm sao? Hắn muốn chứng minh cái gì, mình thích nữ nhân, không thích nam nhân, vậy vì sao là nữ nhân này, vì sao đầu tiên nghĩ tới là nữ nhân này, không phải vì yêu thích, mà là vì nàng giống Khiêm nhất.

"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha." Quân Hành Tuyệt cuồng tiếu.

"Hoàng thượng?" Bị tiếng cười của Quân Hành Tuyệt dọa phải, Thục phi bật dậy từ tình dục, không hiểu nhìn hoàng thượng.

Thu hồi nụ cười, đứng lên khỏi người Thục phi, y phục cũng không chỉnh lại, đã đi ra ngoài.

Thục phi ngồi trên giường, không rõ chuyện gì? Trong lòng lóe lên dự triệu không tốt, như có thứ gì vĩnh viễn sẽ mất đi, không được đến nữa.

...

"Hoàng thượng, hoàng thượng." Chạy theo sau lưng, An Thịnh nhìn Quân Hành Tuyệt bước nhanh về trước, nghi hoặc hoàng thượng tính đi đâu.

Bầu trời, mây đen chồng chất, tiếng sấm ầm ầm vang.

Mà lúc này Quân Hành Tuyệt đã tới diễn võ trường, cầm côn trên giá vũ khí, phát tiết vung lên.

Côn trong tay Quân Hành Tuyệt linh hoạt vũ động, đánh vào đất, phát ra âm hưởng keng.

Hắn vẫn biết mình đối với Khiêm có dục niệm dị thường, nhưng đó là ở trước mặt Khiêm, hắn vẫn cho rằng là vì Khiêm quá xinh đẹp, nhưng vừa nãy hắn dĩ nhiên nghĩ nếu ôm là Khiêm thì thật là tốt, vừa nghĩ vậy, toàn thân đã nóng lên, dừng không được. Trên đường tới đây, hắn dĩ nhiên nghĩ thân thể Khiêm sẽ ra sao, nếu Khiêm nằm dưới thân hắn, lại là mị thái nhường nào, phát ra thanh âm dễ nghe bao nhiêu, chỉ là nghĩ vậy, bộ vị xung động đã lớn vài phần.

Vừa nghĩ, vừa vũ động côn trong tay. Hắn là thật tâm muốn giao hữu với Khiêm, vì Khiêm đáng giá, tài hoa bề ngoài đều là nhân trung vô song, hơn nữa ở trước mặt Khiêm hắn rất thoải mái, trí tuệ của Khiêm khiến hắn bội phục, cùng đồng lứa, Khiêm là nhân vật đầu tiên tương xứng với hắn, cho nên hắn rất quý trọng, cẩn thận giữ gìn tình cảm này, không muốn pha lẫn bất kỳ nhân tố lợi dụng nào. Vốn là hữu tình, hắn vẫn cho rằng là hữu tình, nhưng hắn phát hiện, sai rồi.

Phải, sai rồi. Ai sẽ lên nổi tình dục với bằng hữu chứ, sẽ vì nữ nhân đó có vài phần giống y mà sủng ái, xem nữ nhân đó là vật thay thế; ai sẽ vì bằng hữu trong lòng có người khác mà đố kị chứ; ai sẽ tương tư bằng hữu chứ.

Rời đi thì nhung nhớ, luôn muốn gặp y, thấy y thì không nỡ, ở bên y rất sung sướng, nhìn y cười cũng sẽ cười theo. Muốn bảo vệ y, không để y vấy nửa điểm bẩn, không muốn y thấy tư thái giết người lãnh huyết của mình. Biết rõ y không ôn hòa như bề ngoài, vẫn muốn hộ y, không muốn chỗ y sống có bất kỳ tai hoạ ngầm gì. Biết rõ y rất nguy hiểm, lại không thể quên được. Biết rõ mình không quan trọng trong lòng y, lại vẫn hỏi ra vấn đề ấy, gọi mình thống khổ. Là không cam, là đau lòng, y không biểu hiện chân thật với hắn, ôn nhu khiến hắn si mê đố kị ấy không thuộc về hắn.

Mưa bắt đầu rơi, tí tách, mặt đất rất nhanh ướt đẫm.

An Thịnh cầm đồ che mưa muốn che cho Quân Hành Tuyệt, lại bị đẩy ra, không nhìn những lời khuyên bảo, lo lắng của An Thịnh. Tiếp tục vung binh khí trong diễn võ trường, côn tuột tay, An Thịnh cho rằng đã kết thúc, lại không ngờ Quân Hành Tuyệt cầm thương, rồi đao, rồi phủ, rồi... Binh khí trên giá lần lượt được dùng.

Mưa ướt tóc, ướt y phục, nhưng hắn không dừng được, một lần lại một lần hồi ức về những ngày bên người kia, ngẫm lại tâm tình mình.

Rốt cục, động tác bị dừng, vứt binh khí xuống đất, đứng trong mưa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt đang đổ mưa to. Trận mưa này, khiến hắn tỉnh, xưa nay vì Khiêm là nam tử nên theo tiềm thức quên đi, vì Khiêm là nam tử, nên trốn tránh, vì Khiêm là nam tử, nên cho rằng hữu tình, vì Khiêm là nam tử, nên không dám yêu, không thể yêu. Khiêm, cảm tình ta dành cho ngươi là yêu, hoàng thúc, ngươi nói đúng, ta yêu Khiêm. Yêu một người không nên yêu, một người hắc ám quyết tuyệt nguy hiểm, một người có ôn nhu đặc biệt.

Khiêm, ta yêu ngươi. Ta thật sự yêu ngươi, ta đối với ngươi không phải hữu tình, thì ra là ái tình. Khiêm, ngươi biết được, sẽ nhìn ta thế nào, Khiêm, ngươi sẽ yêu ta sao?

Trái tim đột nhiên đau xót, một luồng nóng rực xuất hiện ở ngực, đã hiểu được lòng mình Quân Hành Tuyệt trầm tĩnh trong xúc cảm, không kéo y phục ra kiểm tra, cũng không thấy được một ấn văn màu đỏ kỳ dị đột ngột hiện lên ở đó, đó là chứng minh đối tinh.

...

Tu La Quân Tử

026

Mưa càng đổ càng lớn, Quân Hành Tuyệt cứ thế đứng trong mưa, nhìn bầu trời, mái tóc ướt sũng dính trên mặt, che đi cảm tình trong mắt, phát hiện cảm tình của mình, lại là không thể, người hắn yêu, căn bản không để hắn vào lòng.

"Hoàng thượng." An Thịnh lại chống dù tới cạnh Quân Hành Tuyệt, che mưa cho hắn.

"Về thôi." Quân Hành Tuyệt xoay người, bước nhanh rời đi, ra khỏi phạm vi của dù, dầm mưa về tẩm cung.

Cả người ướt đẫm Quân Hành Tuyệt cởi ra y phục, vào bể, trầm tĩnh trong xúc cảm hắn không nhìn xuống, thế nên không phát hiện hồng ấn ở ngực.

Khiêm, ta đã phản bội hữu nghị với ngươi, tuy rằng ngươi chưa từng để vào lòng, thế nhưng ta coi trọng, mà ta phản bội nó, vì ta yêu ngươi, ta không thể xem ngươi là bằng hữu. Ta muốn ngươi, đáng tiếc không thể, nếu ngươi biết cảm tình ta dành cho ngươi, ngươi sẽ thế nào. Ngươi ôn hòa, cũng kiêu ngạo, nếu biết cùng là nam tử ta ái mộ ngươi, ngươi sẽ chán ghét ta đi. Ngươi sẽ dùng ánh mắt ấy nhìn ta, như ngày đó đối với dư nghiệt Ma Giáo vậy, ánh mắt băng lãnh vô tình, bất luận là gì, ta cũng không muốn thấy, không muốn ngươi dùng ánh mắt ấy nhìn ta. Cảm tình này, đã định trước không có được đáp lại, vậy thì Khiêm, ta có thể giả vờ chúng ta là bằng hữu, ta có thể lừa mình rằng, chúng ta là bằng hữu, chỉ cần ta có chút địa vị trong lòng ngươi, nhưng ta biết, ta không có, trong lòng ngươi chỉ có đồng bạn, lừa mình cũng làm không được.

"Khiêm, nói cho ta biết, ta nên làm gì đây?" Làn điệu đáng thương nhẹ nhàng xuất hiện trong phòng tắm, ngoại trừ chính hắn, không ai nghe được, mà người trong miệng hắn, càng là không biết.

Từng muốn quên ngươi, ta thử hai tháng, làm không được, giờ phát hiện mình yêu ngươi, càng không thể. Khi phát hiện, đã tương tư tận xương. So với độc Tương Tư, tương tư dành cho ngươi càng thêm thống khổ, giải không xong. Không chỉ tận xương, còn thấm vào hồn, giải thế nào đây.

"Khiêm, ta muốn gặp ngươi." Như nỉ non, muốn gặp y, hai tháng nhung nhớ, rất muốn gặp y. Thế nhưng, không thể, cảm tình của hắn chưa ổn định lại, hắn không biết gặp Khiêm sẽ thế nào, có thể nhịn không được bại lộ nó không, rồi rước lấy ánh mắt chán ghét băng lãnh của Khiêm, cho nên không thể.

"Khiêm, có phải khiến ngươi hận ta sẽ tốt hơn?" Lời nói trầm thấp mang theo điên cuồng. Có phải nhốt ngươi lại sẽ tốt hơn, đã không có được, vậy khiến ngươi hận ta đi, vậy ta sẽ có vị trí trong lòng ngươi, dù rằng là hận.

"Ta quả thật đã điên rồi." Phát hiện mình nghĩ gì, Quân Hành Tuyệt cười nhạo. Không có được yêu, phải được hận, không phải điên rồi là gì.

"An Thịnh." Không thể nghĩ nữa, vì cán cân trong lòng đang ngã về phía khiến Khiêm hận mình, còn nghĩ nữa ai biết mình sẽ làm ra gì.

"Hoàng thượng." Chờ ngoài cửa An Thịnh nghe Quân Hành Tuyệt gọi, dẫn cung nhân vào phòng, cung nhân giơ cao y phục, quỳ trên đất cúi đầu, hoàng thượng không thích bị chạm vào, bọn họ không dám tự ý thay cho hoàng thượng, mỗi lần đều là hoàng thượng mặc xong áo lót, rồi bọn họ xử lý y sức.

Cầm khăn trong tay cung nhân chà lau thân thể, kế phát hiện hồng ấn ở ngực.

Cái này xuất hiện lúc nào, hôm qua còn không có. Quân Hành Tuyệt cau mày, tay xẹt qua nó, không có lồi lõm, không phải dấu ấn, không phải hình xăm, cứ thế xuất hiện trên da, như bớt vậy, hoa văn quỷ dị, không phải cảm giác hung thần, trái lại lộ ra mấy phần thần thánh bất khả xâm phạm, đây là gì.

Nội tức vận chuyển một vòng trong thân thể, không có dị thường, không phải trúng độc.

"An Thịnh, gọi La thái y." Cầm áo lót mặc lên người.

"Hoàng thượng, sao vậy ạ?" An Thịnh ngẩng đầu, lo lắng hỏi.

"Hoa văn này..." Chỉ vào vị trí ở ngực, còn chưa nói hết mắt đã hoa lên, có chút choáng, lắc đầu.

"Hoàng thượng!" Chú ý thấy sắc mặt hoàng thượng tái nhợt An Thịnh sợ hãi, lập tức lệnh cho cung nhân, "Đi gọi La thái y, mau lên."

Cung nhân nhận lệnh cuống quít chạy đi.

An Thịnh chạy tới đỡ Quân Hành Tuyệt, cách lớp y phục đều có thể được cảm giác nhiệt độ cao, hoàng thượng phát sốt, cũng phải, dầm mưa lâu vậy, sao không phát sốt chứ.

Đẩy An Thịnh ra, lê bước chân có chút nặng nề ngồi xuống long sàng, nhưng không bao lâu đã ngã, khuôn mặt đỏ ửng rõ ràng, hô hấp cũng dồn dập thêm vài phần.

"La thái y còn chưa tới sao?" An Thịnh chú ý thấy tình trạng của hoàng thượng, cả tiếng quát, giọng nói và biểu tình nghiêm khắc, khiến người không thể ngờ đây là An tổng quản thường ngày nhìn như hòa khí.

"An tổng quản, Tiểu Đức Tử đã đi gọi." Bên cạnh có người tiếp lời.

"Đều đứng đó làm gì, đi bưng nước nóng, chuẩn bị khăn mặt." Đại nội tổng quản An Thịnh, đối với những vật cơ bản cần chuẩn bị khi bị bệnh rất rành, nhìn cung nhân đứng đó không biết làm sao, sai bảo. Mà mình cũng động thủ nâng chân Quân Hành Tuyệt lên giường, kê gối đầu, đắp chăn

Các cung nhân bị hoàng thượng té xỉu dọa tới bắt đầu hành động, vội vội vàng vàng, không ít thứ bị đụng phát ra tiếng vang.

"Một lũ ngu xuẩn, nhẹ nhàng thôi, động tác cũng nhỏ lại, cẩu nô tài nào phát ra tiếng động, kéo ra đánh." Nhìn các cung nhân hoảng loạn, An Thịnh lạnh lùng nói.

Các cung nhân tỉnh táo lại, cẩn thận làm việc.

"Tới rồi, La thái y tới rồi."

An Thịnh lập tức chạy ra cửa, nhìn La thái y ba chân bốn cẳng, không chờ lão thở một hơi, đã kéo tới cạnh long sàng.

"La thái y, ngươi xem, hoàng thượng bị sao vậy?" Không chờ La thái y bắt mạch, An Thịnh đã muốn biết kết quả.

La thái y từng có qua lại với An Thịnh, không để ý tới hắn, bắt mạch cho Quân Hành Tuyệt. Không hề gì, chỉ là mệt nhọc quá độ, lòng có tích tụ, mắc phải phong hàn.

"Hoàng thượng gần nhất rất mệt?" Lão bắt mạch thấy có hiện tượng này, thế nhưng lấy hiểu biết lão dành cho hoàng thượng, hoàng thượng sao lại mệt nhọc quá độ.

"Phải, hai tháng, hoàng thượng bận với chính vụ, không phải mệt lã sẽ không ngủ, bình thường cũng hay thức đêm, nô tài khuyên không được." An Thịnh kể lại tình huống. "La thái y, hoàng thượng bị sao vậy?"

"Mệt nhọc quá độ, sau đó mắc phong hàn, không sao cả." La thái y nói, thật kỳ lạ, hoàng thượng lúc nào cần cù như vậy.

"Đều là lỗi của nô tài, không nên để hoàng thượng dầm mưa." An Thịnh có chút tự trách.

"Dầm mưa?" La thái y hỏi, hoàng thượng có nhã hứng dầm mưa, phải biết trận mưa này, cũng không nhỏ.

An Thịnh không nhiều lời, nên và không nên nói hắn phân rất rõ, khi hoàng thượng dầm mưa tâm tình cực kém, làm nô tài có thể phỏng đoán tâm tư chủ tử, nhưng không thể nói.

"Ta khai chút thuốc cho hoàng thượng, hoàng thượng uống xong ngủ một giấc là tốt." Từ khi nhận được quyển sách thuốc của Thượng Quan Khiêm, y thuật La thái y đã tiến xa, phong hàn nho nhỏ, rất dễ giải quyết, chỉ cần uống một chén thuốc, ngủ một giấc, lại uống chút thuốc điều trị là có thể khôi phục khỏe mạnh.

"La thái y, hoàng thượng sợ rằng không chỉ phong hàn." Nhớ tới hoàng thượng chỉ vị trí trên ngực, bình tĩnh lại An Thịnh lập tức nói.

"Ta xem mạch tượng hoàng thượng chỉ có phong hàn, không có cái khác." La thái y khẳng định.

"Hoàng thượng trước khi ngã xuống từng chỉ qua vị trí trên ngực, nô tài lúc đó không để ý, chỉ thấy hình như có thứ gì màu đỏ." Lúc đó hoàng thượng đang muốn nói, nhưng sắc mặt lại thay đổi, hắn cũng không để ý nhiều, chỉ nhìn rõ màu sắc, là màu đỏ.

La thái y xốc chăn, trước xin lỗi một chút, rồi giật lại áo lót, lộ ra bộ ngực.

Một ấn văn màu đỏ nằm ở ngực, văn lộ kỳ dị, như là thần bí, thậm chí thần thánh.

"Này, này là gì?" La thái y xoa một cái, từ khi hoàng thượng còn bé lão đã trị bệnh cho hoàng thượng, tự nhiên biết đây không phải bớt, nhưng cũng không phải ấn, càng không phải xăm, như là trời sinh vậy.

La thái y cẩn thận kiểm tra, mạch tượng không có dị dạng gì.

"Ta trước khai thuốc hạ sốt cho hoàng thượng, chờ hoàng thượng tỉnh lại rồi nói." La thái y không phát hiện ra dị dạng gì, chỉ có thể xử lý như vậy.

La thái y tự mình sắc thuốc, Quân Hành Tuyệt nửa tỉnh nửa mê uống xong, nặng nề ngủ.

...

Tới giờ lâm triều, Quân Hành Tuyệt vẫn chưa tỉnh, cung nhân hôm qua hầu hạ rất nhiều, tin tức hoàng thượng mắc phải phong hàn không thể giấu được, hậu cung phi tử không nói, sớm nhận được tin, nghe ngóng, tẩm cung hoàng thượng, ngoại trừ hoàng hậu, tần phi còn lại không thể tự ý ra vào, cũng ngăn lại bầy phi tử chen chúc mà tới, khiến An Thịnh thở phào nhẹ nhõm, ca ngợi tính chính xác của pháp lệnh này. Triều thần đều nhận được tin, An Thịnh thân là đại nội tổng quản, hoàng thượng hiện tại không thể xuất tịch lâm triều, hắn chính thức báo cho chư vị đại thần hoàng thượng mắc bệnh, không thể lâm triều. Đã biết hoàng thượng bị bệnh Trấn vương lên triều trấn an triều thần, mà mình thì tới tẩm cung hoàng đế.

"La thái y, sao rồi?" Quân Thường Hằng hỏi. Trong phòng chỉ để lại An Thịnh hầu hạ, còn có La thái y chiếu cố.

"Phong hàn chỉ là vấn đề nhỏ, mà hồng ấn trên ngực hoàng thượng, lão thần quả thật không biết là gì?" La thái y cau mày, hoàng thượng hạ sốt, nhưng hồng ấn kia vẫn không biến mất.

"Hồng ấn?" Quân Thường Hằng không hiểu.

La thái y giải thích cho Quân Thường Hằng nghe, Quân Thường Hằng bắt mạch, đương nhiên theo như thường lệ chuyển động nội tức trong thân thể một vòng, không có dị thường gì.

"Lão thần, quả thật không biết nó là gì." La thái y rất khổ não, vốn tưởng rằng y thuật của mình đã rất xa, nào ngờ đụng phải chứng bệnh không giải quyết được.

"Ngươi cũng không biết?" Quân Thường Hằng nói, La thái y là đương thời đệ nhất thần y, dĩ nhiên cả bệnh tình cũng tra không ra.

"Dạ, lão thần tra không ra." La thái y cười khổ.

"Ngươi là đương thời đệ nhất thần y." Đối với y thuật La thái y, Quân Thường Hằng rất tín nhiệm.

"Đương thời đệ nhất thần y, lão thần thẹn không dám nhận, nếu nói trên đời này còn có ai chẩn ra được bệnh tình của hoàng thượng, chỉ có một, y mới là đương thời đệ nhất thần y." La thái y mang theo cảm thán, hài tử thô thông y thuật kia, lão vỡ lòng y thuật cho y, nhưng không ngờ y sẽ trưởng thành tới mức này, từ hài tử kia dùng thuốc có thể thấy y đã học được tinh túy trong quyển sách thuốc cho lão, y thuật tuyệt đối có thể nói tuyệt thế vô song, đương thời đệ nhất không phải hài tử kia sẽ chẳng là ai. La thái y không tin quyển sách thuốc kia là Thượng Quan Khiêm tự viết, vì Thượng Quan Khiêm quá trẻ tuổi.

"Ai?" Quân Thường Hằng hỏi, nhân vật có thể khiến La thái y thừa nhận như vậy.

"Thượng Quan công tử." La thái y đáp.

...

Tu La Quân Tử

027

"Thượng Quan công tử?" Quân Thường Hằng lắp lại, nghe xưng hô chỉ biết người này còn rất trẻ, sao lại được La thái y thừa nhận như vậy.

Lúc này Quân Hành Tuyệt nằm trên giường nói mê, nhĩ lực rất tốt Quân Thường Hằng, La thái y, tùy thị An Thịnh, đều nghe được, "Khiêm."

La thái y nghe xong, thầm nghĩ, xem ra cảm tình của hoàng thượng và Thượng Quan công tử rất tốt, chỉ là nhắc tới tên Thượng Quan công tử, đã có thể khiến hoàng thượng phản ứng. Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, hy vọng hai huynh đệ này có thể tiếp tục giữ gìn cảm tình như vậy. Ánh mắt La thái y có vui mừng.

Quân Thường Hằng kinh ngạc nhướng mày, xem ra hoàng thượng lún rất sâu, mê man cũng gọi tên cô nương Thiên kia.

An Thịnh thầm nghĩ tên vị nương nương nào trong cung có âm này, xem ra đây là người hoàng thượng yêu chân chính, bằng không sao cả hôn mê cũng gọi tục danh, thế nào trước đây không phát hiện, hắn làm tổng quản, rất không xứng chức.

Quân Hành Tuyệt ngoại trừ hàm hồ gọi cái tên này, không còn phát ra âm tiết khác.

"Vương gia, y thuật của Thượng Quan công tử cao minh hơn xa lão thần, dư độc của hoàng thượng, y chỉ dùng ba ngày đã trị hết." La thái y chỉ nói đơn giản, không liên lụy tới những chuyện khác.

"Há." Đáy mắt Quân Thường Hằng khó nén kinh ngạc, hoàng thượng trúng độc hắn, Phượng Cửu tiền bối và La thái y dùng một năm thời gian cũng không giải quyết được, giờ Phượng Cửu tiền bối còn ở ngoài tìm kiếm linh dược, muốn triệt để thanh trừ dư độc, lại không ngờ có người chỉ dùng ba ngày đã làm xong. Hắn phải thừa nhận, y thuật của người này rất cao siêu. "Có thể gọi tới sao?"

"Này," La thái y khó xử, Thượng Quan Khiêm hẳn không muốn tới đây.

"Có khó khăn gì à?" Thấy La thái y khó xử, Quân Thường Hằng hỏi.

"Chờ hoàng thượng tỉnh lại rồi nói, lão thần nên đi sắc thuốc." La thái y gượng gạo nói sang chuyện khác, sau đó lui ra, Trấn vương là nhân vật khôn khéo, lão không thể để lộ dấu vết.

Nhìn La thái y lui ra, đáy mắt Quân Thường Hằng lóe lên tinh quang, lão đang giấu cái gì?

La thái y lui ra không bao lâu, Quân Hành Tuyệt đã tỉnh.

"Trẫm bị sao vậy?" Phát sốt một đêm, giọng nói có chút khàn khàn. An Thịnh chịu khó rót chén nước ấm bưng cho Quân Hành Tuyệt. Quân Hành Tuyệt nhấp một ngụm, cảm giác đã tốt hơn.

"Hoàng thượng mệt nhọc quá độ, lại dầm mưa lâu như vậy mắc phải phong hàn." An Thịnh cung kính báo.

"Phong hàn sao?" Quân Hành Tuyệt rủ mắt, lấy võ công của hắn dĩ nhiên bị phong hàn, xem ra hai tháng này xác thực khiến thể chất giảm xuống rất nhiều.

"Hoàng thượng đang nghĩ gì? Vì sao đêm hôm khuya khoắt lại dầm mưa?" Giọng Quân Thường Hằng mang theo trách cứ, nếu không phải tâm thần hoảng hốt, lấy thực lực võ công của Quân Hành Tuyệt, tuyệt đối không biến thành vậy.

"Nghĩ gì ư?" Quân Hành Tuyệt ngồi dậy, An Thịnh kê gối đầu, để Quân Hành Tuyệt dựa vào.

Quân Thường Hằng nhíu mày nhìn hoàng đế chất nhi lộ ra vẻ mặt cười khổ.

"Hoàng thúc, ngươi nói đúng, ta yêu y." Giọng nói là cay đắng, yêu y, hắn Nguyên Quốc chi chủ, không biết yêu là gì Khai Đế Quân Hành Tuyệt dĩ nhiên yêu một người.

"Vậy là tốt." Yêu một người, không có gì quá quắt, hoàng thượng nghĩ rõ ràng là tốt, nhưng vì sao lại lộ ra vẻ mặt cay đắng, ẩn chứa tuyệt vọng này.

"Ta và y là không thể." Quân Hành Tuyệt nhắm mắt lại, đúng vậy, không thể.

"Có gì không thể chứ, hoàng thượng yêu nàng, đón nàng vào cung là được." Quân Thường Hằng nói, hoàng thượng thích một nữ nhân có gì không thể, ai mà không vui vẻ tiến cung hầu hạ hoàng thượng, càng miễn bàn nàng có được tình yêu của hoàng thượng.

"Ta không nên yêu, không thể yêu." Ánh mắt Quân Hành Tuyệt phủ lên tuyệt vọng, phải, không thể yêu, người kia là nam, hắn vĩnh viễn không thể để cảm tình này quang minh chính đại hé lộ. Bản thân hắn không hề gì, thế nhưng người kia sẽ bị vấy bẩn, mọi người sẽ không chỉ đầu mâu vào hoàng đế, mà là chỉ vào người khiến hoàng đế phạm sai. Là hắn yêu y, sao có thể để y như vô tội lưng đeo tội danh này, người như trích tiên kia, sao có thể thừa nhận khuất nhục như vậy, hắn không cho phép, cũng không nhẫn tâm.

"Không có gì là không nên, hoàng thượng ngươi là thiên hạ chi chủ, có gì là không thể chứ." Không thể nhìn cái vẻ hiện tại của hoàng thượng, Quân Thường Hằng giựt giây, "Bất kể hoàng thượng làm gì thần đều sẽ duy trì." Quân Thường Hằng không cho rằng chuyện có gì quan trọng, một nữ nhân, có gì là không nên.

"Hoàng thúc, trẫm yêu y, rất yêu y, thế nhưng, không thể, cảm tình này từ đầu đã không thể, y không yêu trẫm." Khiêm không yêu hắn, Khiêm đối với hắn chưa bao giờ là cảm tình này.

"Hoàng thượng, ngươi khi nào không tự tin như vậy." Quân Thường Hằng nhíu mày, hoàng thượng không tự tin như vậy, hắn lần đầu tiên được thấy.

"Đối với Khiêm, trẫm không thể tự tin." Sao có thể tự tin, Khiêm nhìn như ôn hòa, kì thực vô tình, hắc ám quyết tuyệt ngày đó hắn suốt đời khó quên, đối với Khiêm, ai có thể tự tin chứ.

"Hoàng thượng, tiên hoàng cũng gạt bỏ muôn vàn khó khăn mới đưa được Phượng hậu vào cung, ngươi làm không được sao?" Năm đó Phượng Vũ tiến cung, trải qua bao nhiêu khúc chiết, tiên hoàng làm được, Quân Hành Tuyệt ưu tú hơn cả tiên hoàng không thể nào làm không được.

"Không giống, trẫm và Khiêm, không giống phụ hoàng và mẫu hậu." Sao giống chứ, nếu Khiêm là nữ tử, hắn nhất định tiếp y vào cung, phong y làm hậu. Thế nhưng Khiêm không phải.

"Nàng là nữ tử phong trần?" Thấy hoàng thượng thống khổ như vậy, Quân Thường Hằng hỏi.

"Không phải." Là nữ tử phong trần, hắn cũng liều lĩnh.

"Nàng là hữu phu chi phụ?" Ngoại trừ loại nữ tử này, có gì là không thể. Trên thực tế, cho dù là nữ tử như vậy, hoàng đế cũng có thể tiếp vào cung, tiền triều không phải không có, bất quá rất ảnh hưởng đức hạnh hoàng đế, hoàng đế chất nhi của hắn sẽ không sợ mấy thứ này, bằng không, năm đó sẽ không dứt khoát giết vị ba huynh trưởng của mình trước mặt chúng thần.

"Không phải." Hoàng thúc ngươi thủy chung cho rằng Khiêm là nữ tử.

"Vậy thì hoàng thượng, ngươi phiền não cái gì?" Quân Thường Hằng không rõ, hai loại không bị triều thần tiếp nhận nhất, một cái cũng không phải, vậy có gì không thể.

Quân Hành Tuyệt trầm mặc. Thật lâu sau, mới nói, "Y là nam."

Quân Thường Hằng trợn tròn mắt, đứng nghe bên cạnh An Thịnh cũng há hốc mồm, bọn họ vừa nghe gì.

...

Bên ngoài, La thái y bưng thuốc đi qua. Hạ nhân các cung tần phi muốn tìm hiểu tin tức thấy La thái y, vội vây lên hỏi.

"La thái y, hoàng thượng sao rồi."

"La thái y, hoàng thượng bệnh nặng không?"

"La thái y..."

Thật là, nhìn những người vây quanh mình, La thái y vẻ mặt co rút.

"An tĩnh, an tĩnh," Tiếng La thái y lẫn trong đủ mọi thứ tiếng, không tạo ra tí tiếng vọng gì.

"Ngươi nói cái gì?" Lúc này tiếng quát cực lớn truyền ra từ bên trong, La thái y nghe ra đây là của trầm ổn Trấn vương, đã xảy ra chuyện gì, khiến hắn thất thố như vậy?

"Các vị, lão thần phải đưa thuốc cho hoàng thượng, xin tránh ra." Thừa dịp này, La thái y lập tức nói.

Đưa thuốc cho hoàng thượng, cung nhân không dám ngăn cản, nếu làm lỡ, là tội lớn mất đầu, đều ngoan ngoãn tránh ra.

An Thịnh ra ngoài, dặn mọi người lui xuống, chuyện đang nói là kinh khủng, nếu bị người ngoài biết, sẽ không hay lắm.

An tổng quản ra mặt, mọi người không dám đứng nữa, La thái y được cho vào, thứ nhất lão là đại phu của hoàng thượng, vạn nhất đây là lời hoàng thượng không cẩn thận nói mê, lão có thể chẩn đoán, khai thuốc, thứ hai, La thái y là một người thận trọng, y đức trong cung được đảm bảo, không sợ lão nói lung tung.

La thái y vừa vào, đã thấy hoàng thượng nằm trên long sàng cười khổ, Trấn vương Quân Thường Hằng khiếp sợ nhìn chằm chằm hoàng thượng, bầu không khí thoạt nhìn rất khẩn trương. Lão chỉ rời đi một hồi, đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Hoàng thượng, thần khi nãy hình như nghe lầm, hoàng thượng nói gì?" Quân Thường Hằng dẹp loạn nỗi lòng phập phồng, cứng ngắc hỏi, lấy thực lực của hắn sao sẽ nghe lầm, nhưng giờ hắn hy vọng là mình nghe lầm.

"Y là nam." Quân Hành Tuyệt lặp lại, bất kể bao nhiêu lần, đây đều là sự thật,

Quân Thường Hằng đi tới đi lui, sau đó đứng vững, "Hoàng thượng, ngài nhất định nghĩ sai rồi." Hắn giờ cũng hy vọng là vậy.

"Ta cũng hy vọng mình sai rồi, nếu không phải hoàng thúc đánh thức ta, ta sẽ không phát hiện." Phải, hắn sẽ vẫn cho rằng cảm tình dành cho Khiêm là hữu nghị, vì Khiêm là nam tử, khiến hắn không nghĩ tới mặt kia.

Quân Thường Hằng nghẹn lời, thầm hối hận sao mình xen vào chuyện của người khác, nếu hắn không lắm miệng, hoàng thượng có phải sẽ không phát hiện.

La thái y không biết bọn họ nói gì, lão cũng không quản, sống ở trong cung phải quản tốt lòng hiếu kỳ, không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nghe phải làm bộ không nghe, đây là lương phương bảo mệnh.

"Hoàng thúc, trẫm yêu Khiêm, cho dù y là nam, trẫm cũng yêu y, hoàng thúc, trẫm rất rõ cảm tình của mình, ta yêu Thượng Quan Khiêm." Quân Hành Tuyệt nhìn Quân Thường Hằng, câu cuối cùng không phải dùng trẫm, mà là ta, đại biểu hắn không lấy thân phận hoàng đế, mà lấy thân phận Quân Hành Tuyệt, bất luận có phải hoàng đế hay không, người yêu Khiêm là Quân Hành Tuyệt, không phải đùa, mà là nghiêm túc, đặt người kia ở vị trí ngang hàng để yêu.

Ba, chén thuốc trên tay La thái y rơi xuống, nước thuốc màu nâu bắn ra, La thái y lúc này cũng không quản được nữa, vẻ mặt khó tin xuất hiện. Lão vừa nghe gì, hoàng thượng nói mình yêu Thượng Quan Khiêm, này, này, này sao có thể chứ, này sao có thể chứ.

"Hoàng... thượng, lão thần... già... rồi, hình như... nghe... ngài nói... ngài yêu... Thượng... Quan công... tử." La thái y thấp thỏm mở miệng, bất quá khi nhắc tới Thượng Quan công tử, vẫn nhấn mạnh từng âm, nhất định là có người trùng tên. Bằng không là lão nghe lầm, là nghe lầm, nhất định là nghe lầm, người già rồi, lỗ tai có tật xấu là bình thường. Tuy rằng lão biết thân thể của mình rất khỏe mạnh, nhưng giờ lão tình nguyện lỗ tai mắc bệnh, cũng tốt hơn nghe được chuyện đáng sợ như vậy.

Huynh đệ yêu nhau, đó là nghịch luân, thiên lý bất dung.

...

"Ai?'.|�R�+

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top