Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

046 ~ 048

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu La Quân Tử

046

Thiệp mời của quan viên này bị từ chối, tin tức Tín vương chưa đón dâu cũng bị tiết lộ. Có một bộ phận quan viên bắt đầu hưng phấn, vừa vặn nhà bọn họ có nữ hài độ tuổi thích hôn, Tín vương là hoàng tộc, không quản có thực quyền hay không, gả qua, nhà bọn họ có thể trèo lên quan hệ với hoàng tộc.

Vừa từ chỗ Hứa quản gia nghe được tin hoàng huynh chưa đón dâu, đáy lòng Quân Hành Tuyệt rất phức tạp. Hoàng huynh chưa đón dâu, hắn xác thực vui sướng, vì hoàng huynh chưa thuộc về bất kỳ kẻ nào, nhưng mà, lấy tuổi tác và thân phận của hoàng huynh không thể không cưới vợ, vậy phải chăng hắn sẽ tận mắt thấy hoàng huynh bái đường thành thân với một nữ nhân, nhìn hoàng huynh thuộc về một người khác, không, hắn không thể cũng không cho. Dã thú bị xích lại bắt đầu rít gào, dùng sức tránh thoát gông xiềng vây chặt. Quân Hành Tuyệt cắn môi mình, máu chảy dọc theo khóe miệng, ép mình bình tĩnh lại, không được, tuyệt đối không được, hắn phải nhẫn nại.

Một ngày này, Quân Hành Tuyệt không tới chỗ Thượng Quan Khiêm, vì hắn không biết mình sẽ có trạng thái thế nào, hắn không dám đi.

Ngay ngày thứ hai, khi thượng triều, Quân Hành Tuyệt nghe Lễ bộ thượng thư dâng tấu nói Tín vương tuổi tác như vậy còn chưa đón dâu, vì huyết mạch hoàng gia, nên để Tín vương nhanh chóng cưới vợ, kéo dài huyết mạch.

Lúc đó Quân Hành Tuyệt chỉ cảm thấy huyết khí dâng lên, muốn nện tất cả mọi thứ bên tay mình lên đầu Lễ bộ thượng thư, còn ngại không đủ, có mấy đại thần nhảy ra nói, nữ nhi nhà bọn họ thế nào thế nào, vừa vặn xứng đôi với Tín vương vân vân.

"Đủ rồi." Tay Quân Hành Tuyệt nặng nề vỗ vào tay vịn long ỷ, làm các đại thần chú ý thấy sự phẫn nộ của hắn, không biết ở đâu chọc phải hoàng thượng, các đại thần vội vã quỳ xuống thỉnh tội.

"Xứng? Các ngươi đã gặp Tín vương chưa? Trẫm nói cho các ngươi biết, nữ nhi của các ngươi không ai xứng với hoàng huynh." Quân Hành Tuyệt quay người rời đi, nếu không đi, hắn sẽ giết người. Những kẻ này ở trước mặt hắn, bảo hắn để hoàng huynh cưới vợ, mỗi một cái khen nữ nhi mình hoàn mỹ vô khuyết, cho dù là tốt đi chăng nữa, cũng không ai xứng được với hoàng huynh, hoàng huynh là độc nhất vô nhị, trên thế giới này không ai xứng đôi với y.

Các đại thần còn quỳ trên điện, hai mặt nhìn nhau. Tín vương này là nhân vật thế nào, khiến hoàng thượng nói ra lời bình như vậy. Bọn họ trái lại không nghĩ tới hoàng thượng có tâm tư gì với Tín vương, vì hoàng thượng không thiếu nữ tử hậu cung, mà còn chưa từng có lời đồn sủng ái nam tử, bọn họ cũng quên ghen tị trong miệng hoàng thượng. Bọn họ chỉ nghĩ địa vị của Tín vương trong lòng hoàng thượng có lẽ cao ngoài dự liệu, phải biết năm đó hoàng thượng không hề nể tình giết ba vị huynh đệ, mà đối với Tín vương đột nhiên xuất hiện thì hoàn toàn khác, quan tâm coi trọng. Bây giờ còn có lời bình như vậy. Bọn họ bắt đầu hiếu kỳ, Tín vương rốt cuộc là người thế nào.

Từ tin tức rải rác khoảng thời gian này nghe được, chỉ biết Tín vương bề ngoài bất phàm, gọi người vừa nhìn đã khó quên, bất quá không phải nhân vật dễ chọc gì, bằng không sẽ không thờ ơ sai thủ hạ giết người. Không biết bao thuở có thể thấy Tín vương đây. Các vị các đại thần nghĩ.

Mà Trấn vương ở nhà nghe được tin triều dã truyền tới cau mày, trái tim hoàng thượng vẫn treo trên người Tín vương, rất nguy hiểm, tiếp tục như vậy rất nguy hiểm, cảm tình của hoàng thượng ngày càng mãnh liệt, may mắn không ai nghĩ tới cảm tình hoàng thượng dành cho Tín vương, thế nhưng chuyện này không thể giấu diếm mãi, nếu một ngày bị phát hiện...

Tín vương hiện tại không biết cảm tình hoàng thượng dành cho y, mà hắn cũng không thể nói, một ngày để Tín vương biết, hoàng thượng sẽ áp dụng hành động gì, hắn từng thấy điên cuồng dưới đáy mắt hoàng thượng, một ngày xé rách tấm màng này, hoàng thượng sẽ không còn băn khoăn nữa, hoàng thượng như hiện tại là vì thân phận Tín vương, còn có không muốn để Tín vương biết mới, nếu Tín vương biết rồi, tất cả sẽ không thể vãn hồi, như hoàng thượng từng nói vậy, hắn sẽ cầm tù Tín vương. Vậy thì hỏng, hắn có hổ thẹn với Tín vương, nhưng hắn càng quan tâm sự bình yên của quốc gia này, nếu Tín vương khiến nó náo động, hắn sẽ giết Tín vương.

Diêm La bên cạnh Tín vương tuy rằng là tông sư, nhưng chỉ là một người, chỉ cần hắn ra tay ngăn cản Diêm La, lấy mạng Tín vương rất đơn giản. Hắn cũng không muốn tới bước này, cưới vợ sao? Để Tín vương đón dâu liệu có thể chặt đứt niệm tưởng của hoàng thượng, hay sẽ khiến hoàng thượng triệt để mất đi kiểm soát?

Ai, cảm tình thật quá khó hiểu, đặc biệt yêu, vì nó có thể hi sinh tất cả, cũng vì nó có thể hủy thiên diệt địa. Năm đó hắn từng yêu, từng đau, rồi cắt đứt, thống khổ như vậy hắn cũng trải qua, nhưng hắn qua được. Hoàng thượng đâu, tình yêu đầu tiên là một người không nên yêu, hoàng thượng hẳn càng thống khổ đi, hắn biết muốn chặt đứt một đoạn cảm tình như vậy khó đến nhường nào. Ngẫm lại quá khứ, hắn năm đó cũng không điên cuồng như hoàng thượng, chính vì điên cuồng, càng khó làm được

Ai, nên làm thế nào đây? Ai, vẫn là võ đạo tốt, không có phiền lòng như vậy.

Thời gian trôi qua chừng mười ngày, lâm triều không còn đại thần nào nhắc tới hôn sự của Tín vương nữa, mà Quân Hành Tuyệt cũng đã bình tĩnh lại, An Thịnh theo hầu Quân Hành Tuyệt lại biết hoàng thượng tức giận cỡ nào, đồ đạc ở tẩm cung trên cơ bản đều bị đập, cấm quân ở diễn võ trường cũng bị dằn vặt thê thảm. Ai, thậm chí hắn cũng bị hoàng thượng mắng mấy lần, hắn rất oán hận bọn đại thần này, các ngươi hết chuyện để nói rồi sao, hết lần này tới lần khác chọn hôn sự của Tín vương, đó là các ngươi có thể quản.

Mà các quan viên ngày đó đề nghị, giới thiệu nữ nhi nhà mình, trong mười ngày này cũng bị hoàng thượng lục tục chọn sai, phạt bổng lộc thì phạt bổng lộc, giáng cấp thì giáng cấp, lột mũ quan thì lột mũ quan, vạn hạnh là không ai bị xử tử.

Hôm nay, chế y cục đã làm xong áo khoác hoàng thượng yêu cầu, vuốt ve phần da lông màu trắng phía trên, Quân Hành Tuyệt thoả mãn. Mà còn trái tim hắn đã bình tĩnh lại, có thể đi gặp hoàng huynh.

Giản lược hành trang ngồi xe ra hoàng cung, tới cửa phủ Tín vương. Nhìn cửa phủ mất đi thanh tịnh ngày xưa, không thiếu xe ngựa qua lại, Quân Hành Tuyệt nhíu mày. Hoàng huynh hỉ tĩnh, những kẻ này tới đây làm chi? Sau đó nhớ tới khoảng thời gian trước các đại thần đề nghị hôn sự của hoàng huynh, lẽ nào bọn họ tính trực tiếp cầu hôn hoàng huynh, trái tim đã bình tĩnh lại bắt đầu phiền táo.

"An Thịnh, đuổi hết cả đi." Quân Hành Tuyệt lạnh lùng nói, hắn muốn giết người, nhưng không thể làm trước cửa phủ hoàng huynh.

An Thịnh lĩnh mệnh, sai hộ vệ cấm quân đi theo đuổi người, những kẻ tới đây cái nào tới đây không phải môn hạ quan lớn, đương nhiên không nghe, song phương bắt đầu khắc khẩu, thậm chí động thủ, xung đột xa giá của Quân Hành Tuyệt, này thì tiêu. An Thịnh vội vã quát, "Các ngươi muốn phản rồi sao, dĩ nhiên dám xung đột xa giá của hoàng thượng."

Một tiếng này, khiến hai bên dừng lại, đều quỳ xuống, một bên là nghe lệnh hành sự, nhưng khiến mấy chiếc xe này xung đột xa giá, truy cứu lên cũng là tội, một bên khác là xung đột, vừa nghe là xa giá của hoàng thượng, sợ đến mức nhũn chân, cả người run rẩy, miệng hô, "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng thứ tội" vân vân.

"Cút." Quân Hành Tuyệt lạnh giọng trách mắng.

Kẻ quỳ trên đất vừa lăn vừa bò chạy khỏi đây, xe ngựa đỗ lại cũng không dắt, vội vàng trốn xa, quạnh quẽ trước cửa phủ Tín vương đã trở lại.

Mà một lúc sau, các phủ cũng hay tin, hoàng thượng giá lâm phủ Tín vương. Tuy rằng không biết vì chuyện gì, bất quá bọn họ đã rõ giao tình của hoàng thượng và Tín vương rất tốt.

Thật không thể ngờ, Tín vương không biết từ đâu xuất hiện này, vẫn có chút bản lĩnh. Không biết lúc nào có thể gặp mặt.

Quân Hành Tuyệt vào phủ Tín vương, tâm tình rất tệ, chỉ có khi thấy Thượng Quan Khiêm mới lộ ra nụ cười gượng ép.

"Sao vậy?" Thượng Quan Khiêm hỏi, từ khi về kinh thành, Quân Hành Tuyệt đã không còn lộ ra mặt trái cảm tình với y, thống khổ, tuyệt vọng, cay đắng, khi đối mặt y tuyệt đối không xuất hiện, mà giờ là vì sao?

"Không sao cả. Chỉ là chính vụ có chút đáng ghét." Quân Hành Tuyệt nói dối, chính vụ cái gì căn bản không thể khiến hắn phiền não, đã từng hắn rất xem trọng vị trí này, đứng trên đỉnh nhìn xuống tất cả, hắn ngạo mạn là vì hắn có tư cách, nhưng gặp hoàng huynh rồi, mới biết chúng đã không quan trọng, hắn không còn ngạo mạn nữa, vì hắn không thể có được thứ hắn muốn, mà còn ở trước mặt hoàng huynh hắn ngạo mạn không nổi. Hắn yêu hoàng huynh, yêu hơn tất cả, quyền thế địa vị, nếu có thể đổi lại chân tâm của hoàng huynh, hắn sẽ khuynh tẫn tất cả. Nhưng cho dù hắn làm vậy, cũng không thể có được chân tâm của hoàng huynh. Mà ngoại trừ vị trí này, hắn còn có thể được gì. Hắn chỉ có thể ngồi trên nó yêu hoàng huynh, lấy danh nghĩa bồi thường tốt với hoàng huynh, chỉ vì không để ai biết cảm tình này, chỉ vì không làm bẩn hoàng huynh. Có lúc hắn cũng muốn không quan tâm tất cả chiếm lấy hoàng huynh làm của riêng, cho dù không yêu cũng được, nhưng hắn không thể, hắn yêu đến khiếp đảm, không dám hành động.

"Phải không?" Thượng Quan Khiêm vẫn như trước đây không vạch trần lời nói dối của hắn.

"Không nói này nữa, hoàng huynh, mấy ngày trước, trẫm săn được hai con hồ ly thuần trắng ở khu vực săn bắn, làm một cái áo khoác cho hoàng huynh, kinh thành mùa đông có tuyết rơi, lạnh lắm." Quân Hành Tuyệt gọi An Thịnh dâng áo khoác lên.

Thượng Quan Khiêm cười sai Diêm La nhận, rét lạnh vào đông với y hiện tại mà nói đã không thành vấn đề. Y biết đây là Quân Hành Tuyệt đặc biệt săn được, bất quá thì sao chứ, trái tim y vẫn không có cảm giác, Quân Hành Tuyệt vẫn chưa rõ được vấn đề của hắn. Mà còn, y không biết sau này Quân Hành Tuyệt có thể khiến y động tâm hay không, đối tinh a, có lẽ chỉ thành lập một nửa đi.

Vô Xá rất vô tình, ngoại trừ đồng bạn, không có thứ gì có thể khiến trái tim bọn họ nhảy lên, tâm linh hoang vắng, ngoại trừ đồng bạn bọn họ không có gì cả. Cho nên, Đế mới để Mộc Linh Hạo và Tôn Hoàng gia nhập, để bọn họ vào lĩnh vực, giữ lấy vị trí đặc biệt trong chốn hoang vu này, vì nếu không làm vậy, cho dù đối tinh chết vì bọn họ mà, bọn họ cũng không có bất luận cảm giác gì. Trả giá có nhiều đi chăng nữa, cũng không thể dấy lên sóng gợn dưới đáy lòng bọn họ, vì đối tinh của bọn họ bị bài xích bên ngoài. Nhưng cho dù đối tinh gia nhập, cũng chỉ là khác với thế nhân, không quan trọng bằng đồng bạn, nguyên nhân khoan dung dành cho đối tinh, vì đối tinh, là người có thể cho đồng bạn hạnh phúc, thế nên bọn họ đồng ý sự tồn tại của đối tinh.

Bọn họ cho đối tinh cơ hội, cho phép đối tinh bước vào lĩnh vực, để đối tinh khác với thế nhân, mà đối tinh có thể làm được không, vậy phải xem bản thân đối tinh. Tôn Hoàng là vậy, Mộc Linh Hạo là vậy. Thông qua khảo nghiệm Quân Hành Tuyệt sẽ là vậy, còn có đối tinh Istolil. Elinahl của Clovis biết được khi liên hệ cũng là vậy.

Đối tinh của chúng ta các ngươi có thể khiến Vô Xá yêu sao?

...

Tu La Quân Tử

047

Ánh nắng ngày thu cũng không ấm áp, cho dù nó xán lạn như vậy, cũng không ấm áp. Nhưng hoa nở vào mùa này lại rất phong phú, quế, cúc, trà, bách hợp, kim châm, sơn trà, lan hồ điệp, lan văn tâm, hồng, thu hải đường.

Phủ Tín vương càng trồng không ít trân phẩm, khi hoa nở rộ, ngoại trừ nhiệt độ không khí lạnh tí, cả hoa viên nhìn không ra cảnh sắc tiêu điều của mùa thu. Dạo bước giữa hoa viên, mùi hoa quế nở rộ bập bềnh giữa không trung. Thượng Quan Khiêm đứng dưới tán kim châm, thưởng thức. Quân Hành Tuyệt sau lưng y ngắm y si mê, chỉ khi Thượng Quan Khiêm quay người không nhìn, hắn mới dám tùy ý ánh mắt lộ ra cảm tình không nên có. Là thâm tình, là ôn nhu, là quyến luyến, là cay đắng. Cảm tình nhân thế không dung này, hắn thừa nhận, thống khổ, lại ngọt như đường mật.

Ánh nắng ngày thu phủ lên người hoàng huynh, thay hoàng huynh mặc một lớp cánh áo viền vàng, dưới tán kim châm xán lạn nở bung, hoàng huynh mang theo nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn như tiên nhân hạ phàm. Phong tư dung mạo như vậy, ai có thể xứng được chứ, Quân Hành Tuyệt lại nghĩ đến vấn đề khiến hắn phẫn nộ. Trên mặt lộ ra dữ tợn, khiến An Thịnh bên cạnh kinh hồn táng đảm, này, hoàng thượng sao vậy?

"Hoàng huynh." Quân Hành Tuyệt gọi, thu hồi dữ tợn. Không thể để hoàng huynh thấy trò hề của mình.

"Chuyện gì?" Thượng Quan Khiêm không quay đầu, nhàn nhạt hỏi.

Quân Hành Tuyệt trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng, "Lấy tuổi tác của hoàng huynh nên thành thân lâu rồi, vì sao hiện tại vẫn chưa đón dâu?"

Bàn tay Quân Hành Tuyệt chắp sau lưng, siết chặt, thành thân, nếu biết được cảm tình của mình rồi, phát hiện hoàng huynh đã thành thân, vĩnh viễn thuộc về một người khác, hắn sẽ làm sao đây? Giết thê tử của hoàng huynh, hẳn đi? Điên cuồng hắn, nhất định sẽ làm vậy.

Thượng Quan Khiêm xoay người, nhìn Quân Hành Tuyệt, Quân Hành Tuyệt nghiêm túc nhìn lại, y mở miệng, "Thành thân sao? Đã lâu ta không nghĩ tới chuyện này, quá khứ ta từng cho rằng mình sẽ cưới vợ sinh con với một nữ tử bình thường, sống cuộc đời bình thường, kết quả hiện tại ta đã không có tâm tư ấy." Rất lâu trước đây, trước khi vào Ma Phương, y xác thực có suy nghĩ này, y không muốn về hoàng cung, không muốn có liên lụy gì với hoàng gia, cả đời cứ thế thường thường là được. Ai biết trải qua tao ngộ, cũng có thể nói là kỳ ngộ.

"Hoàng huynh từng có ý trung nhân?" Tay siết càng chặt, trái tim bắt đầu quặn đau. Chỉ cần nghĩ tới hoàng huynh từng cùng một nữ nhân hắn không biết hẹn ước cả đời, hắn không thể không đố kị không thể không thống khổ, rồi may mắn, may mắn, hoàng huynh không có thành thân.

"Không tính là ý trung nhân, từng có một người ta muốn cưới nàng." Thượng Quan Khiêm nhàn nhạt nói, từng, y xác thực muốn cưới nàng. Vì nàng rất thích hợp, bề ngoài ôn uyển, y thiên chân của quá khứ không biết người là không thể nhìn bề ngoài, cũng quên giáo huấn của mẫu hậu, mẫu hậu cũng là một nữ tử ôn uyển, kết quả đâu? Tạm thời không nói y, từ dự mưu với Phượng Vũ có thể nhìn ra mẫu hậu tuyệt đối không phải nữ tử ôn thiện gì. Còn có y hiện tại, bề ngoài ôn hòa, lại tuyệt đối vô tình. Người, thật là sinh vật trong ngoài một vẻ.

"Ai?" Quân Hành Tuyệt vội hỏi, có ai từng lưu lại ấn ký dưới đáy lòng hoàng huynh, hoàng huynh không phải ngoại trừ đồng bạn không quan tâm ai sao? "Là đồng bạn của hoàng huynh ư?' Hắn nói ra suy đoán của mình, ngoại trừ đồng bạn trong miệng hoàng huynh, hắn không biết còn ai có thể khiến hoàng huynh lưu ý như vậy.

"Hoàng đệ, đừng so sánh nàng với đồng bạn của ta, nàng không xứng." Thượng Quan Khiêm nghiêm khắc cảnh cáo.

"Đã xảy ra chuyện gì? Hoàng huynh." Lại thấy được thần sắc lãnh đạm, còn có ngôn ngữ cảnh cáo của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt biết nhất định đã xảy ra chuyện gì, mà còn là rất không tốt.

An Thịnh kinh ngạc nhìn Tín vương trở mặt, thật không ngờ Tín vương cũng có một mặt như vậy, còn có đồng bạn? Đó là gì?

"Không có gì, chỉ là nàng phản bội ta thôi." Thượng Quan Khiêm khôi phục vẻ ngoài ôn hòa. Nếu không vào Ma Phương, vì sự phản bội của nàng, y có lẽ đã sớm chết.

"Có thể kể cho trẫm nghe không?" Quân Hành Tuyệt muốn biết, hoàng huynh rất ít nhắc tới quá khứ, còn có nữ nhân phản bội người hắn quý trọng nhất kia. Nàng suýt nữa có được thứ hắn muốn, nhưng lại phản bội, hành vi như vậy hắn sao có thể tha thứ, hắn muốn biết là ai, khiến nàng chết thê thảm.

"Chỉ là mấy chuyện của quá khứ thôi, không có gì đáng che giấu, ngươi muốn biết, ta kể là được." Chuyện từng xảy ra là không thể bị gạt bỏ, nó tồn tại trong sinh mệnh y, không cần thấy nhục nhã, cũng không cần bi ai, chân thật đối mặt với mình, kiên định con đường của mình, đây là người lĩnh ngộ chính mình, tồn tại chân thật.

Quân Hành Tuyệt nghiêm túc lắng nghe.

"Ngươi hẳn biết, năm đó ta từng bị truy sát, bị bức nhảy vực." Thượng Quan Khiêm lấy đây làm mở đầu.

"Trẫm biết." Vạn hạnh, hoàng huynh còn sống, những kẻ kế hoạch đều đã chết.

"Ở đó có một bậc thềm bị cành cây che lấp, phủ lá khô rất dày, phía sau bậc thềm có một sơn động. Từng là chỗ ở của một vị đại phu nhảy vực như ta, hắn lưu lại kinh nghiệm quý giá, giúp ta sống sót, vì cảm kích, ta bái hắn làm sư." Thượng Quan Khiêm nhàn nhạt nói, rất lâu trước đây, y vẫn nhớ sự vui sướng khi sống sót sau tai nạn.

Quân Hành Tuyệt nhớ tới vị sư phụ hoàng huynh từng nói cả mặt cũng chưa từng gặp, thì ra là vậy. Quân Hành Tuyệt từ đáy lòng vạn phần cảm ơn người này, nếu không phải hắn lưu lại kinh nghiệm, chỉ có tám tuổi hoàng huynh sao có thể sống sót ở hoàn cảnh ấy chứ.

"Sư phụ lưu lại sách thuốc, còn có khinh công thân pháp, ta học mấy năm. Sau đó lên xuống vách núi đã không thành vấn đề, ta dọn vào sơn cốc sư phụ để lại bên dưới, ở đó rất yên tĩnh, lại là đáy vực, ngoại trừ ta ra, không ai biết cả." Khoảng thời gian ấy, y sống rất tịch mịch, cuộc sống chỉ có một người, nhưng mà y sợ ra ngoài sẽ bị truy sát, cho nên không dám ra cốc.

"Được mấy năm, tướng mạo của ta đã không có cái bóng khi bé, ta ra cốc dạo một vòng, rồi thu lưu sư muội." Năm đó thu lưu nàng một mặt là vì nàng giống mẫu hậu, một mặt là vì y tịch mịch, muốn tìm người làm bạn.

Chính là nữ nhân này? Đáy mắt Quân Hành Tuyệt lóe lên đố kị, rất nhanh biến mất, hắn cho rằng Thượng Quan Khiêm không thấy, lại không biết sớm đã bị nhìn rõ.

Thượng Quan Khiêm nhìn ánh đố kị lóe qua kia, không nói không nhắc, cứ như trước đây, tiếp tục kể chuyện của mình, "Sư muội không chịu được tịch mịch ra cốc, ta không đi theo, rồi có kẻ xông vào, phóng hỏa đốt ngôi nhà ta ở." Đây là quá khứ của y, chỉ là ngay sau đó, y vào Ma Phương, đối mặt với thế giới mới, vì sống sót mà nỗ lực. Trải qua năm tháng dài dằng dặc, y đã quên ước nguyện cố gắng sống sót thuở đầu, là để hỏi rõ nguyên nhân nàng phản bội.

"Là nàng tiết lộ chỗ ở của hoàng huynh." Quân Hành Tuyệt không che giấu phẫn nộ, một lần nữa, một lần nữa hoàng huynh suýt nữa biến mất, trước khi hắn gặp được y, chỉ cần nghĩ tới hắn đã sợ, không chỉ một lần, hoàng huynh rốt cuộc còn gặp bao nhiêu khổ cực, đều ở khi hắn không biết. Hắn thống hận bất lực của mình, nếu năm đó tích cực tìm hoàng huynh một tí, có phải sẽ không có những chuyện này.

"Phải, bất quá ta không biết nguyên nhân nàng làm vậy, nàng căn bản không biết thân thế của ta." Nguyên nhân này y đến nay vẫn không biết.

"Hoàng huynh, không đi tìm sao?" Lấy hiểu biết hắn dành cho hoàng huynh, hoàng huynh sẽ không tùy tiện tha cho kẻ phản bội.

"Sau khi trở về, ta không cố ý tìm, ngoại trừ đồng bạn của ta, ta đã không quan tâm gì." Y nhàn nhạt nói, không quản là lý do gì, phản bội là phản bội, không chủ động tìm là vì không quan tâm, bất quá bị người phản bội thật là khó chịu, có nên tìm một cái không, dùng nàng để bình phục xúc cảm của mình.

Trở về? Quân Hành Tuyệt chú ý tới từ này, từ đâu trở về, vấn đề ấy đảo quanh đầu hắn. Nhưng nghe được lời phía sau của hoàng huynh, nhiều nhất vẫn là đau thương. Hoàng huynh quả thật xem trọng đồng bạn của mình.

"Nếu, hoàng huynh tìm thấy nàng sẽ làm gì?" Quân Hành Tuyệt hỏi, hoàng huynh nhất định muốn trả thù, hắn sẽ giúp hoàng huynh, hắn tuyệt đối không tha thứ nữ nhân kia. Không phải chán ghét, mà là hận, lần đầu tiên hắn cảm giác được hận. Vì nàng vứt bỏ thứ hắn muốn, còn phản bội người hắn yêu nhất, làm hắn suýt nữa mất đi hoàng huynh, cho nên hắn hận nàng.

"Trước hỏi rõ nguyên nhân nàng phản bội." Vấn đề quấy rầy y lâu rồi, y tự nhận chưa từng kết thù với ai, cũng không có chỗ nào xin lỗi sư muội, vì sao nàng tìm người giết y? Đây là nghi vấn y từng có, nếu gặp được đương nhiên nhiên phải hỏi rõ.

"Sau đó, hoàng huynh sẽ tha thứ nàng sao?" Đáy lòng Quân Hành Tuyệt rất phức tạp, nếu hoàng huynh tha thứ nữ nhân kia, vậy khi hắn làm ra chuyện khiến hoàng huynh chán ghét, hoàng huynh cũng sẽ tha thứ hắn sao?

"Không, ta sẽ căn cứ đáp án của nàng, quyết định trả thù." Chết rất dễ dàng, chỉ có sống mới cảm nhận được thống khổ.

An Thịnh đứng cạnh nghe rùng mình, vì sao, Tín vương rõ ràng cười ôn hòa như vậy, hắn lại thấy lạnh.

"Hoàng huynh, cần trẫm triệu tập ảnh vệ tra giúp sao?" Hi vọng xa vời a, hoàng huynh sao có thể đơn giản tha thứ chứ, Tu La Quân Tử, một nửa quân tử, một nửa Tu La.

"Hoàng đệ, chuyện của ta, không hy vọng người khác nhúng tay." Chuyện của Vô Xá đều là tự giải quyết, nếu y muốn tìm, thế giới này có ai tìm không được chứ, không tìm chỉ là vì không muốn mà thôi.

"Trẫm đã biết." Đối với lời cự tuyệt của Thượng Quan Khiêm, trái tim Quân Hành Tuyệt một lần nữa thất lạc và thống khổ, nhưng Quân Hành Tuyệt đã quyết định sẽ tra, hoàng huynh không muốn tìm, vậy hắn tìm, trước khi hoàng huynh biết, giết nữ nhân kia, không, giết nàng quá tiện nghi, hắn phải nàng sống không bằng chết.

Biết Quân Hành Tuyệt khẩu thị tâm phi, tìm thì tìm đi, hành động của Quân Hành Tuyệt đều bị y giám thị, hắn tìm được sư muội, y lại tới hỏi, sau đó dẫn người đi, thi hành trả thù.

...

Tu La Quân Tử

048

Mùa thu trôi quá, mùa đông đã tới, ngày mai chính là năm mới. Kinh thành các nhà các hộ treo lên đèn lồng lửa đỏ, cửa dán câu đối tranh xuân cùng màu, cho dù hiện tại tuyết đông vẫn rơi, cũng ngăn không được, vui sướng ở đáy lòng mọi người, mà tuyết cũng thức thời không xuất hiện vào ngày hôm nay, hoa tuyết xinh xắn bay lượn giữa không trung, không mang tới bất luận phiền nào gì cho người.

Tết, đây là một ngày tốt đẹp cỡ nào, bất luận một năm này là thoải mái hay đau khổ, bất luận ngươi là bần cùng hay phú quý, ở cái ngày này, đều phải thật vui vẻ, có gì không vui hãy để sang năm giải quyết.

Quân Hành Tuyệt lúc này mặc long bào huyền sắc, đi tới đi lui giữa điện, ánh mắt không ngừng ngó ra ngoài, tiếp tục đi tới đi lui, đứng lại, ngó ra ngoài, lặp lại động tác như vậy.

An Thịnh biết điều làm bộ như không thấy động tác đánh mất uy nghiêm hoàng giả này, vì khiến hoàng thượng biến thành vậy chính là Tín vương gia.

Từ khi Tín vương gia mở miệng nói tham gia tiệc trừ tịch năm mới, coi trọng hoàng thượng dành cho bữa tiệc này bay lên mấy phân, năm rồi đều là tùy tiện giải quyết, nhưng năm nay vì có Tín vương. Đồ ăn thức uống của yến hội, hoàng thượng chuyên môn hỏi qua, làm đại nội tổng quản hắn đã bận đến chân không chạm đất, không để hoàng thượng thoả mãn toàn bộ triệt, còn có biểu diễn, nhất định phải phong nhã, nhất định phải cách điệu, không thể thô tục, hoàng thượng, trong cung lúc nào có biểu diễn không cao nhã không cách điệu. Bất quá, hoàng thượng, ngài cũng không thể đề nghị triệt bọn vũ nữ mỹ mạo, nô tài biết ngài sợ Tín vương nhìn trúng cái nào, tư sắc của bọn vũ nữ là không tệ, nhưng để nô tài nói thẳng, so với ngài và Tín vương, các nàng kém xa.

A, khi đó, cái miệng đáng chết của nô tài nói ra làm gì, may mắn, hoàng thượng không trách tội, còn thì thào rằng, cũng phải, trẫm xinh đẹp hơn các nàng nhiều, hoàng huynh nhìn quen dung mạo của trẫm, sao có hứng thú với dong chi tục phấn chứ.

Hoàng thượng, ngài không thể so mình với bọn vũ nữ thấp kém ấy, nếu để ngự sử biết, hoàng thượng sẽ bị gián ngôn, nô tài theo hầu ngài cũng không thể thiếu bị tấu mấy quyển, cộng thêm vô số ánh mắt khinh thường.

Còn có, địa vị của Tín vương đủ cao rồi, cách ngài rất gần, ngài không tất yếu để Tín vương ngồi gần nữa, bên cạnh ngài là vị trí của hoàng hậu, ngài là muốn cả thiên hạ này đều biết tâm tư ngài dành cho Tín vương ư? May mắn, hoàng thượng nghe lời khuyên, nô tài chỉ nói một câu, làm vậy sẽ khiến Tín vương bị trách móc, hoàng thượng đã không kiên trì nữa.

"An Thịnh, đi xem, hoàng huynh tới chưa?" Đây là lần thứ mấy.

"Tuân chỉ." Bất luận là lần thứ mấy An Thịnh vẫn ngoan ngoãn đi xem, vì có một bữa tiệc nhỏ giữa hoàng thượng và Tín vương, cho nên người hầu ở đây chỉ có hắn, còn lại đều bị đuổi tới phòng tiệc làm việc rồi.

Ngoài điện trắng xoá, hoa tuyết không lớn, bất quá vẫn bay. Cách khi tiệc tối bắt đầu còn hơn hai giờ.

Quân Hành Tuyệt biết mình nóng ruột, nhưng hắn không kiềm chế được tâm tình nhảy nhót ấy. Đây là lần đầu tiên hắn và hoàng huynh ăn Tết, có thể không kích động sao?

Lúc đó chỉ là hỏi thử hoàng huynh có muốn tham gia dạ yến trừ tịch không, vốn không nghĩ sẽ nghe được câu trả lời khẳng định, vì hoàng huynh không thích mấy thứ này, hắn đã có dự định sau khi tiệc tối kết thúc, sẽ tới phủ Tín vương qua năm với hoàng huynh. Lại không ngờ hoàng huynh đáp ứng.

Hắn hy vọng có thể đơn độc tụ hội với hoàng huynh trước khi yến hội bắt đầu, càng không ngờ hoàng huynh cũng đồng ý.

Trên bàn đã đặt xong hai bộ chén đũa, ngự trù cũng chuẩn bị tốt đồ ăn tinh xảo, chỉ chờ hoàng huynh tới.

"Hoàng thượng, Tín vương tới rồi." An Thịnh vội vã chạy vào thông báo, hắn đã thấy bóng Tín vương.

Quân Hành Tuyệt dừng lại bước chân, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng, bảo An Thịnh nhìn xem trên người mình có gì dị thường không, sau đó ra điện.

Sắc trời trắng xoá, ngăn không được tầm mắt hắn, ngay lập tức hắn thấy được người đang từ từ lại gần, y mặc áo khoác làm từ bạch hồ hắn đặc biệt săn, đáy lòng Quân Hành Tuyệt dâng lên cảm giác thỏa mãn nồng đậm, hoàng huynh mặc nó kìa.

"Hoàng huynh." Vội vã đón người vào, hoàn toàn không quản hành động của mình phá hỏng chế độ ra sao. Cũng may người ở đây chỉ có Diêm La và An Thịnh.

"Hoàng đệ." Thượng Quan Khiêm cười đáp lại.

"Trời lạnh lắm, hoàng huynh mau vào đi." Quân Hành Tuyệt vội dẫn người vào điện, hắn không hy vọng hoàng huynh sơ sẫy bị nhiễm phong hàn.

Trong điện và ngoại điện hoàn toàn là hai độ ấm khác nhau.

Diêm La giúp Thượng Quan Khiêm cởi áo, vốn chiếc áo khoác này Thượng Quan Khiêm không tính mặc, bất quá khi ra ngoài Tử Yên ân cần dâng lên, y cũng không cự tuyệt, không phải sợ phiền phức, mà là hiện tại Quân Hành Tuyệt căn bản không biết thực lực của y. Y đã quyết định khi y để lộ, cũng sẽ là thời khắc khảo nghiệm cuối cùng dành cho Quân Hành Tuyệt, y còn chừa tí thời gian cho hắn, thế nên y mới mặc chiếc áo này.

Quân Hành Tuyệt ngẩn ngơ nhìn Thượng Quan Khiêm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thượng Quan Khiêm mặc phục sức thuộc về vương gia, lưu kim quan chạm rỗng, phía trên lớp vương phục màu xanh nhạt từ sa tanh chế thành có hoa văn mơ hồ, lưng đeo đai bàn long màu tím, ngọc bội hình hoa nhìn không ra là loại gì, thêu trên cổ tay áo và vạt áo là hoa văn màu tím.

Cùng một bộ vương phục, mặc trên người hoàng thúc là sắc bén. Mặc trên người hoàng huynh lại nhiều mấy phần cao hoa tôn quý, cộng với một thân khí chất ôn nhuận như ngọc, chỉ có thể ngắm không thể giỡn, chính là nói hoàng huynh đi.

"Hoàng thượng, nô tài bưng đồ ăn tới đây." An Thịnh nói, khiến hoàng thượng si ngốc hồi hồn. Mà Quân Hành Tuyệt cũng lập tức thu liễm si mê trên mặt, lộ ra nụ cười bình thường.

An Thịnh nghe tiếng đáp lại, động tác cấp tốc bưng cơm nước nóng hầm hập từ chỗ Ngự Thiện Phòng tới, tuy rằng Ngự Thiện Phòng không biết vì sao phải làm mấy món này, bất quá phía trên có lệnh, nghe là được.

Thức ăn Quân Hành Tuyệt dặn, không phải tẩu thú hiếm quý, sơn trân hải vị gì, trái lại là mấy món tầm thường của dân gian. Quân Hành Tuyệt không muốn ở khi ăn Tết với hoàng huynh, còn có cảm giác xa hoa mà trống rỗng, cho nên dặn ngự trù làm mấy món gia đình. Các món tinh mỹ, món nào hắn chưa từng ăn, nhưng bữa cơm mỗi năm hắn chỉ thấy trống rỗng. Dù rằng năm đó phụ hoàng và mẫu hậu còn sống, cũng chưa từng làm riêng một bàn, người một nhà quây quần bên nhau ăn cơm. Cho dù bọn họ thật là ăn cơm gia đình, bày cũng là mấy món tinh xảo, hắn ăn mà không có cảm giác nhà, hắn biết phụ hoàng và mẫu hậu rất yêu hắn, nhưng thật lòng hắn không có cảm giác ấy.

Vốn cho rằng mình thiên tính lạnh bạc, khi phụ hoàng và mẫu hậu qua đời, hắn thương tâm, lại không nhiều, tí ti thương tâm ấy với hắn mà nói đã là đủ rồi. Nhưng khi yêu hoàng huynh, hắn thế mới biết, thì ra mình cũng có cảm tình nồng cháy, sẽ yêu, sẽ thống khổ, sẽ khó chịu. Cảm giác như vậy không ngừng bồi hồi ở đáy lòng, đau đớn rồi thỏa mãn, chỉ khi ấy hắn mới phát giác thì ra mình cũng có cảm tình như một người bình thường. Có lẽ cũng là vì cảm tình ấy quá kịch liệt, cho nên hắn sẽ vì nhất cử nhất động của người yêu mà thất thố. Vì không tổn thương y, hắn nhẫn nại, vì không đánh vỡ cuộc sống an ổn như vậy, hắn ước thúc mình, không dám có bất luận vọng động gì, không dám để y biết cảm tình của mình.

"Hoàng đệ, cái này tặng ngươi." Thượng Quan Khiêm đưa cho Quân Hành Tuyệt một bình ngọc tinh xảo.

"Đây là?" Quân Hành Tuyệt không để An Thịnh tiếp, tự mình nhận lấy.

"Đã lâu không tặng lễ vật năm mới." Xác thực đã lâu, chỉ có năm đó ở trong cung từng tặng. Mỗi năm đại yến trừ tịch, con cháu hoàng tộc chưa đầy mười tuổi không được tham gia, mà còn lễ vật trước đây là do người bên cạnh chọn lựa rồi tặng cho phụ hoàng và mẫu hậu, bọn họ cũng biết, thế nên đối với chúng không quý trọng cỡ nào. Năm tháng sống một mình dưới đáy vực, chỉ biết xuân hạ thu đông, đâu nhớ nổi năm mới, khi sư muội tới, cũng nhớ không ngày tháng, đâu ra năm mới để qua, càng miễn bàn lễ vật. Ở Ma Phương vội vàng phong phú chính mình, khi lẩn trốn vong có ai nhớ ngày lễ nào. Kế chính là thời gian đã không còn ý nghĩa, cái gọi là năm mới cũng mất đi tượng trưng của nó, năm tháng dài dằng dặc, ai sẽ nhớ cái ngày mỗi một năm đều có chứ.

Năm ngoái, nhà Tình Nhi trái lại khiến y nhớ tới thì ra còn có ngày lễ này, bất quá, cũng là một bữa tất niên đơn giản giải quyết. Năm nay từ chỗ Quân Hành Tuyệt nghe được tiệc trừ tịch, y thế mới biết, đã qua một năm, nhất thời hứng lên đồng ý tham gia, rất nhiều năm không cảm nhận được năm mới, y còn lợi dụng thời gian rãnh gửi lời chúc cho đồng bạn. Đế hồi âm, thì ra còn có ngày lễ này, ta nhớ. Clovis hồi âm, ngươi không phải muốn có thứ lần trước ta tìm được sao, nể tình ngày Tết này, cho ngươi. Cảnh hồi âm, chỗ ta đã qua rồi.

"Tặng trẫm?" Tay Quân Hành Tuyệt run lên, đây là lễ vật năm mới hoàng huynh tặng, trẫm phải cất kỹ.

"Là thuốc, uống nó bất luận nội thương nặng cỡ nào cũng sẽ khỏi, còn có thể giải bách độc, loại độc lần trước ngươi trúng cũng có thể giải." Đối với thuốc mình chế, Thượng Quan Khiêm rất tự hào, thuốc này không phải chế tạo đặc biệt gì, ở phủ Tín vương, biết y thích y thuật, Quân Hành Tuyệt đưa tới không ít giống thuốc, đều là hiếm quý, cho nên y thử phối ra nó, chưa có ai sử dụng, vừa vặn lấy Quân Hành Tuyệt làm vật thí nghiệm, mà còn loại thuốc đơn giản như vậy, tuyệt đối không có vấn đề gì.

"Cảm ơn hoàng huynh." Quân Hành Tuyệt lộ ra nụ cười chân thành, chói mắt gọi người không mở ra được, thế nhưng người đối diện, không hề bị ảnh hưởng. "Hoàng huynh, trẫm cũng có lễ vật." Quân Hành Tuyệt biết hoàng huynh không thích tục vật, nhưng riêng với giống thuốc sách thuốc vân vân lại thấy hứng thú, sách thuốc trân quý hắn có không ít, bất quá biết hàng là La thái y, khi hắn nhờ La thái y tìm giúp, lão trả lời, lấy trình độ y thuật của Tín vương, mớ sách này toàn bộ là phế phẩm, dư thừa. Sách thuốc tự nhiên là không thể tặng, hắn chỉ có thể tặng giống thuốc, vừa vặn thượng cống có vài loại hi hữu, tặng cả cho hoàng huynh.

Hai huynh đệ trao đổi lễ vật, sau đó bắt đầu ăn cơm, một cái là không hề gì, một cái là hớn hở, bữa cơm nữa xem như vui sướng. Ăn xong, thời gian còn nhiều, Quân Hành Tuyệt và Thượng Quan Khiêm ngồi trên giường đánh cờ, kết quả đương nhiên là Quân Hành Tuyệt thảm bại, hiện tại hắn cũng không có tranh cường háo thắng gì, khi phát hiện mình đánh không được nữa, sảng khoái chịu thua.

Thua cho hoàng huynh, không có gì ghê gớm.

...

v��%|v�V

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top