Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

049 ~ 051

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu La Quân Tử

049

"Hoàng thượng, sắp tới giờ rồi. Mời hoàng thượng và Tín vương di giá." Vẫn lưu ý thời gian, An Thịnh nhắc nhở hai vị nhân sĩ tôn quý thoạt nhìn rất hài lòng.

Quân Hành Tuyệt mất hứng, hắn không thích bị người quấy rầy khi ở chung với hoàng huynh. Bị tầm mắt mất hứng của Quân Hành Tuyệt nhìn chằm chằm, An Thịnh cúi đầu, hoàng thượng, nô tài đã tẫn khả năng trễ nhất báo cho ngài.

"Hoàng đệ, đi thôi." Thượng Quan Khiêm trái lại không hề gì mở miệng.

"Vâng, hoàng huynh." Đối với Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt không có bất luận mất hứng gì, ngoan ngoãn xuống giường, mang giày.

Khiến An Thịnh bên cạnh thở dài, cũng chỉ có Tín vương có thể khiến hoàng thượng từ không vui chuyển thành vui vẻ, từ thống khổ chuyển thành hạnh phúc, từ bi thương chuyển thành hớn hở, bất quá ngược lại cũng là vì Tín vương.

...

Tiệc trừ tịch, là thói quen từ thuở khai quốc của Nguyên Quốc, quan viên có chức quan tại kinh thành, chỉ cần không phải trực ban, không có nguyên nhân đặc thù, đều phải tham gia, lấy đó bày ra quân thần hoà thuận. Mà phu nhân có cáo mệnh của các đại thần cũng phải nhập cung, tử nữ tròn mười lăm của bọn họ càng là như thế, thành hôn không tính.

Vì năm mới ở Nguyên Quốc đều là thời tiết lạnh nhất, cho nên Nguyên Quốc xây dựng riêng Thái Bình Điện dùng để chuẩn bị tiệc trừ tịch, đủ để ngồi rất nhiều người, mà cũng vì thời tiết này là lạnh nhất, trước khi tiệc trừ tịch bắt đầu, Thái Bình Điện làm phòng tiệc sẽ không để người vào, quan viên không dám tới trễ, đều có mặt trước khi khai điện, lần đầu tiên tổ chức, từng xảy ra tình huống có người bị lạnh té xỉu, cho nên hai bên Thái Bình Điện xây thêm hai thính các. Trước khi khai tiệc, mọi người có thể chờ ở đây.

Vì thế hai nơi này cũng là nơi náo nhiệt, các đại thần không nói, các phu nhân so sánh với nhau, quần áo trang sức có gì so đó, mà nam tử thì nhân cơ hội xem có tiểu thư xinh đẹp nào không, các thiên kim tiểu thư, cũng xấu hổ e thẹn quan sát nam tử nơi đây. Tới đây đều là thanh niên vị hôn, mà còn gia thế không sai, không có vấn đề môn không đăng hộ hộ không đối gì, chỉ cần không có hôn ước, hoặc thuộc về thế lực đối địch, hai bên nhìn trúng mắt là có thể tới cửa cầu thân. Hoàn khố công tử biết bỡn thủ đoạn không phải không có, thiên kim tiểu thư đơn thuần ngây thơ càng là không ít, nhưng hoàn khố đi chăng nữa, không ra hồn đi chăng nữa cũng biết đây là đâu, không dám xằng bậy. Nhìn trúng, hỏi thăm, có thể chọc thì chọc, không thể chọc thì ngoan.

Có thể nói dạ yến trừ tịch cũng là một đại hội thân cận khoác da, gặp được hoàng tử thích hôn thậm chí có thể bị tuyển làm hoàng phi, gặp được công chúa thích hôn cũng có thể bị tuyển làm phò mã, hiện tại hoàng tử, công chúa chưa ai thành niên, cho nên đây là không khả năng. Bất quá nữ tử còn một khả năng khác là được hoàng thượng coi trọng, không phải không có, lịch đại đã từng xuất hiện, cho nên nữ tử hôm nay trang điểm đặc biệt xinh đẹp. Không quản có muốn vào cung hay không đều khiến mình rực rỡ hẳn lên, cũng chọc cho công tử ca lần đầu tiên tới đây nhìn hoa cả mắt, kinh thành lúc nào nhiều mỹ nữ như vậy. Có chút từng tới, không ngừng hèn mọn các công tử ca rõ ràng thất thần này, mục tiêu chủ yếu của mỹ nhân không phải bọn họ, mà là đương kim hoàng thượng, phải biết đương kim hoàng thượng tuổi còn rất trẻ, nhưng đến nay vẫn chưa lập sau, các mỹ nhân này đang làm mộng đẹp mẫu nghi thiên hạ đâu, bọn họ là hậu bị trong trường hợp hoàng thượng không nhìn trúng các nàng.

Chuông vang hai tiếng, báo cho các đại thần và gia quyến đang đợi, nhập điện.

Thần tốc về đến cạnh người nhà, các đại thần làm nhất gia chi chủ đứng ở vị trí thấy được nhất, đợi gia quyến tụ tập xong. Gia đình nào đông đủ rồi thì xuất phát tới Thái Bình Điện, người trong phòng chậm rãi ít lại, ngày càng nhiều người tìm được người nhà, tề tựu vào điện.

Bên trong Thái Bình Điện chỗ ngồi dựa theo phẩm cấp các đại thần đã bị phân chia, cáo mệnh phu nhân làm bạn với trượng phu ngồi chung một bàn, cái bàn thấp tủn, các đại thần quỳ ngồi. Thành niên tử nữ của bọn họ ngồi phía sau, trước mặt không có bàn, chỉ có đệm, đồ ăn sẽ được đặt trên bàn nhỏ bưng lên sau.

Khi các đại thần vào đông đủ, phi tần từ tam phẩm trở lên ở hậu cung cũng tới, lục tục ngồi vào vị trí của mình. Hậu cung phi tử, tướng mạo xuất chúng, không thiếu có tư sắc khuynh quốc khuynh thành, nếu không có tướng mạo xuất chúng sao sẽ được Quân Hành Tuyệt sủng ái, gia phong tới tam phẩm hoặc hơn chứ.

Dung mạo của các vị phi tử khiến công tử ca lần đầu tiên tham gia sững sờ, vốn cho rằng ở trong phòng đã thấy được cực phẩm, thật không ngờ hiện tại xuất hiện càng hơn. Trải qua rất nhiều lần các đại thần hồi hồn, hung hăng trừng nhi tử đang phát ngốc, tình huống như vậy rất nhiều, không cần nghĩ cũng biết nhi tử của mình sẽ có vẻ mặt gì. Mà các thiên kim tiểu thư âm thầm tự tin thì thất lạc và đố kỵ, vốn cho rằng tướng mạo của mình xuất chúng, thật không ngờ vừa so đã rơi xuống tiểu thừa.

Các tần phi là cố ý, các nàng khó được đồng lòng, nhất định phải ép bọn nữ tử vị hôn hôm nay xuất hiện xuống, các nàng không muốn tăng thêm người vào tranh đoạt sủng ái của hoàng thượng nữa. Còn một điểm là, số lần hoàng thượng tới hậu cung ngày càng ít, nguyên nhân, các nàng không biết, bất quá hôm nay hoàng thượng nhất định sẽ tới, trang điểm xinh đẹp tí, vạn nhất hoàng thượng chú ý, không phải sẽ ghé thăm tẩm cung mình sao?

Mà giữa các phi tử này, chọc người chú ý nhất đơn giản là tứ phi thân phận tối cao, theo hoàng thượng lâu nhất, phẩm cấp cao nhất, Đức phi đoan trang nhã nhặn; công chúa tới từ Viêm Quốc, Mai phi cao ngạo; nữ nhi của Dự quốc công, Thục phi ôn uyển hiền thục; xuất thân từ nhà hoạn quan, Lệ phi diễm lệ vô song. Bốn người này là phẩm cấp cao nhất ở hậu cung, cũng có khả năng trở thành hoàng hậu nhất. Trong đó Đức phi và Lệ phi có tử nữ, Mai phi và Thục phi chưa có, thoáng bất lợi khi cạnh tranh.

"Thục phi tỷ tỷ, nghe nói hoàng thượng không hề tới Uyển Nghi Cung của ngươi." Lệ phi vẫn không thích Thục phi mở miệng, nụ cười xinh đẹp khiến nam tử tuổi trẻ thấy được tâm thần rung động, thật là tuyệt đại vưu vật.

"Hoàng thượng bận chuyện quốc sự, ít tới là phải." Bị nhéo vết thương Thục phi vẫn duy trì ôn uyển, không hề bị đả kích. Ai biết đau khổ trong lòng nàng chứ, nàng làm sai cái gì, từ lần trước hoàng thượng rời đi, đã không tới chỗ nàng nữa. Khiến nàng dễ chịu tí chính là, hoàng thượng cũng không sủng ái kẻ khác, "Lệ phi muội muội không cần bất mãn." Ý là, hoàng thượng cũng không đi chỗ ngươi.

"Ngươi," Nàng ghét Thục phi, phi tử khác của hoàng thượng nàng cũng ghét, nhưng Thục phi ghét nhất, một kẻ đi lạc mà thôi, còn có thể giữ khí chất ôn uyển như vậy, ghét; rõ ràng vào cung cùng với nàng, lại phong phi trước nàng, không phải vì phụ thân Thục phi là Dự công quốc có binh quyền sao, ghét.

"Thục phi, Lệ phi chú ý trường hợp." Đức phi mở miệng, hiện tại chưa có hoàng hậu, ở hậu cung nàng có địa vị cao nhất, quản lý tất cả, mâu thuẫn của Thục phi và Lệ phi nàng cũng biết, các nàng nhao nhao thế nào ở hậu cung nàng không quản, nhưng hôm nay là trường hợp gì, đây là chỗ cãi nhau sao?

Nghe Đức phi cảnh cáo Lệ phi ngoan ngoãn khép miệng, cãi nhau ở đây nhất định bị hoàng thượng ghét, nàng không cần. Thục phi khéo léo nói với Đức phi, "Cảm ơn tỷ tỷ nhắc nhở." Đức phi rất thoả mãn thái độ của Thục phi, nhưng đối với Thục phi làm dáng, nàng đáy lòng cũng rất khinh thường, nàng theo hoàng thượng lâu vậy, quản lý hậu cung, mờ ám của Thục phi sao không biết chứ, bất quá, vì không ảnh hưởng lớn gì, nàng vờ như không thấy. Mà còn, Thục phi cho rằng hoàng thượng không biết sao? Ngây thơ, hoàng thượng sủng ái Thục phi bất quá là vì phụ thân của nàng thôi, cho nên mờ ám của Thục phi hoàng thượng cũng coi thường. Bất quá, khoảng thời gian trước hoàng thượng xác thực rất kỳ quái, đối với hậu cung, hoàng thượng mưa móc vẫn phân đều, ngoại trừ khẩu vị mới, nhiều nhất sủng ái mười ngày nửa tháng, mà Thục phi nhập cung đã lâu, vì sao đột nhiên hoàng thượng lưu luyến trở lại, giờ càng là kỳ quái, hậu cung cũng không tới.

Đức phi theo hoàng thượng lâu nhất trong lòng bất an, không lâu trước khi gặp hoàng thượng, nàng phát hiện ánh mắt hoàng thượng khác rồi, khi ôm nàng, rõ ràng lòng không yên, khi nhìn nàng có phiền chán, như đang so sánh với ai? Lẽ nào?

Mai phi căn bản khinh thường tranh với các nàng, cao ngạo ngồi thẳng trên ghế, như nàng hiện tại đã là hoàng hậu vậy. Nàng cũng cho rằng thế, không quản là Đức phi, Thục phi, hay Lệ phi đều không có tư cách tranh với nàng, nàng là công chúa Viêm Quốc, nhân tuyển xứng đôi với hoàng thượng nhất, cũng là người phù hợp với ngai vị hoàng hậu nhất. Cho nên, nàng cao ngạo nhìn mọi người ở hậu cung, cho dù đau khổ hoàng thượng sủng ái không phải nàng, nhưng nàng rõ ràng, hoàng thượng không thể chỉ có một nữ nhân, vì thế nàng khoan dung những nữ nhân khác, nhưng nàng sẽ không đánh mất thân phận tranh với các nàng, hoàng thượng cuối cùng sẽ biết, phù hợp nhất để trở thành hoàng hậu chính là nàng.

Đúng lúc này, Trấn vương Quân Thường Hằng xuất hiện, trường hợp như vậy, không có chuyện quan trọng gì, hắn nhất định sẽ tới. Khí thế như kiếm, quét vào trong, Trấn vương không nhìn mọi người, tới vị trí của mình. Không phải loại cao ngạo tự phụ của Mai phi, cao ngạo của Trấn vương khiến người cảm thấy hắn nên như vậy, không chọc ai có cảm giác khó chịu gì.

Kẻ tập võ nóng bỏng nhìn Trấn vương, đây chính là tông sư vương gia của Nguyên Quốc, Quân Thường Hằng.

Vị trí của Quân Thường Hằng là đệ nhất vị bên trái chỉ dưới hoàng vị, mà đối diện hắn còn có một vị trí hiện tại bị bỏ trống. Đó là của Tín vương, làm hai người có huyết mạch gần nhất với hoàng thượng hiện nay, bọn họ đều ngồi ở đệ nhất vị. Nhìn vị trí bị bỏ trống kia, Quân Thường Hằng nhíu mày, hắn biết từ khi trở về, Tín vương không có bất luận hành vi tham dự triều chính gì, chính vì thế hắn có mấy phần hổ thẹn với chất nhi này, địch ý ngược lại không bao nhiêu, chỉ cần y không có động tác gây rối, cũng vì hổ thẹn, cho dù biết rõ hoàng thượng nảy ra cảm tình không nên có với y, hắn cũng không động được sát ý. Vì Tín vương là vô tội, chuyện cảm tình ai có thể khống chế chứ, là hoàng thượng hết lần này tới lần khác yêu y, đây không phải sai của y.

Lúc này, tiếng "Hoàng thượng giá đáo" từ xa truyền tới, người trong điện vội vã chuẩn bị, thế nhưng lại nghe phía sau kèm theo một tiếng, "Tín vương giá đáo."

Tín vương? Là vị Tín vương chưa từng lộ diện kia sao. Triều thần kinh ngạc, bất quá rất nhanh hoàn hồn, hôm nay là dạ yến trừ tịch, Tín vương xác thực nên tới.

Trấn vương Quân Thường Hằng nhíu chặt mi, sao bọn họ lại đi chung với nhau.

Không quản tâm tư mọi người ra sao, tiếng báo xa xa đã ngày càng gần, bọn họ biết hoàng thượng sắp tới rồi.

Khi đại nội tổng quản An Thịnh xuất hiện, bọn họ biết hoàng thượng đã tới, An Thịnh hô. "Hoàng thượng giá đáo, Tín vương giá đáo."

Mọi người trong điện quỳ xuống, lạy, tam hô vạn tuế. Rồi đứng lên, dạ yến trừ tịch ngoại trừ hoàng thượng, không cần quỳ những người khác cũng là quy củ, cho nên vừa rồi các vị nương nương ở hậu cung bọn họ không quỳ, khi Trấn vương vào điện, bọn họ cũng không quỳ, Tín vương hiện tại bọn họ đương nhiên càng không quỳ,

Đứng dậy rồi, mọi người không tự chủ được đưa mắt nhìn về phía Tín vương mãi đến nay vẫn rất thần bí.

...

Tu La Quân Tử

050

Đây chính là Tín vương, ngũ quan tuấn mỹ nhu hòa, quả thật là giải thích hoàn mỹ cho cách nói khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, so với nghiêm nghị tôn quý của hoàng thượng, thanh quý nhã trí của vị Tín vương này không hề thua kém, nữ nhi ở đây thẹn đỏ mặt, trên đời nam tử như vậy một cái đã là kỳ tích, thật không ngờ xuất hiện cái thứ hai, mà còn thuộc về phong cách khác nhau, hôm nay gặp được rồi, còn có nam tử nào có thể vào mắt các nàng.

Ở đây các đại thần, gia quyến, phi tử đứng dậy nhìn hoàng thượng, Quân Hành Tuyệt trong mắt chỉ có Thượng Quan Khiêm, Trấn vương Quân Thường Hằng nhắm mắt lại, không ai thấy được, Thục phi Hạ Nhị Hà sắc mặt tái nhợt ra vẻ kinh ngạc nhìn Tín vương, vẻ mặt như thấy quỷ vậy.

Thượng Quan Khiêm theo Quân Hành Tuyệt tới Thái Bình Điện, nhìn mọi người quỳ xuống trong lòng không hề có cảm giác, không hề có cảm giác quân lâm thiên hạ. Nếu là người bình thường đứng đây, có lẽ sẽ có người hưởng thụ cảm giác đứng trên vạn người, tay nắm quyền lực ấy, nhưng y không có, bất luận là sợ hãi hay sùng kính, y đều không có. Trong mắt y, người ở đây nhỏ bé đến buồn cười. Sau đó y phát hiện nữ nhân kia, sư muội đã từng của y, Hạ Nhị Hà. Vị trí nàng ngồi biểu thị nàng là phi tử của Quân Hành Tuyệt, thật không thể ngờ y sẽ gặp nàng ở đây. Thú vị. Thượng Quan Khiêm lộ ra ý cười nghiền ngẫm.

Quân Hành Tuyệt vẫn nhìn hoàng huynh, thấy sắc mặt bình tĩnh của hoàng huynh, quả nhiên hoàng huynh căn bản không quan tâm quyền thế địa vị gì, nếu không phải muốn hắn trở thành đồng bạn, hoàng huynh tuyệt đối sẽ không bước vào hoàng thành này. Sau đó hắn thấy hoàng huynh lộ ra ý cười nghiền ngẫm, là ai? Ai có thể khiến hoàng huynh lộ ra nụ cười như vậy.

"Hoàng đệ, các nàng là phi tử của ngươi sao?" Thượng Quan Khiêm chỉ bọn Thục phi nói rằng.

Quân Hành Tuyệt thuận theo tay y nhìn lại, Thục phi tiềm thức cúi đầu, Quân Hành Tuyệt không phát hiện dị dạng của nàng. Nhìn bọn phi tử trang điểm làm dáng xinh đẹp kia, hắn nhíu mày, đáng chết, sao hắn lại quên chứ, hôm nay bọn phi tử của hắn cũng sẽ tới, sao lại để hoàng huynh nhìn thấy, "Phải, hoàng huynh." Tâm tình vừa rồi vẫn còn tốt đẹp của hắn đã có mấy phần giảm sút, chột dạ trả lời.

"Thật là kiểu gì cũng có." Thượng Quan Khiêm cười nói, thật thú vị. Quân Hành Tuyệt yêu hắn, mà nàng lại trở thành phi tử của Quân Hành Tuyệt.

"Hoàng huynh, nên khai yến." Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, Quân Hành Tuyệt nói rằng. Cho dù hoàng huynh không có cảm giác gì với hắn, nhưng hắn vẫn có cảm giác tội ác, cho dù từ khi rõ cảm tình mình dành cho hoàng huynh, hắn đã không còn chạm vào các nàng.

Thượng Quan Khiêm cười cười, theo Diêm La xuống bậc thềm, quỳ ngồi vào vị trí của mình.

Quân Hành Tuyệt thở ra một hơi, ngồi xuống long ỷ.

Giọng Quân Hành Tuyệt nói với Thượng Quan Khiêm không lớn, ngoại trừ An Thịnh đứng gần, không ai nghe được, nhìn động tác của hai người, nhân sĩ ở đây chỉ xác nhận quan hệ giữa hoàng thượng và Tín vương rất tốt.

Y lễ, Quân Hành Tuyệt nói mấy lời dạo đầu trau chuốt hoa lệ, đơn giản là thịnh thế hôm nay chư vị đại thần đều có công, mong rằng năm sau vẫn sẽ thịnh thế thái bình, quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà vân vân. Rồi kính thiên, kính địa. Tuyên bố khai yến.

Ban đầu, cả điện còn có cảm giác thận trọng, nghệ giả xuất hiện, tiếng tranh, tiếng trống, tiếng địch, tiếng tiêu, tiếng chuông, tỳ bà còn có tiếng ca vang lên, các vũ nương xinh đẹp mặc vũ y tinh xảo, trường tụ nhanh nhẹn vung lên thủy tụ phiêu dật, la quần xoay tròn như nụ hoa nở rộ, ngọc bội leng keng rung động, theo tiếng nhạc, thật là một bức tranh thịnh thế cuộn tròn.

Người trong điện dần thả lỏng, thưởng thức vũ đạo, uống rượu, ăn các món được chế biến cẩn thận, bất quá đều có chừng mực, biết ở đây là đâu, đối với rượu cũng chỉ lướt qua mà thôi, sợ rượu xong thất thố, quân tiền thất nghi, trước khi đến đây, các đại thần còn đặc biệt dặn dò nhi nữ nhà mình, đừng uống nhiều. Thiên kim tiểu thư không nói, vốn không thích rượu, cho dù là công tử ca không hiểu chuyện cũng biết, mạo phạm hoàng đế sẽ có kết quả ra sao, cho nên khó được nghe lời.

Quân Hành Tuyệt uống rượu, nhưng ánh mắt ngồi nơi cao luôn nhìn về phía Thượng Quan Khiêm cũng đang uống, nhìn y bưng ly, ly rượu bạch ngọc kết hợp với đôi tay thon dài hoàn mỹ, dưới ánh sáng ở điện có màu sắc oánh nhuận, ly rượu bị đưa tới môi, đôi môi màu phấn nhếch lên, nhẹ nhàng chạm một chút đã rời đi, nhưng vết rượu vẫn dính vào, thật muốn thay y liếm đi.

Quân Hành Tuyệt dời mắt, ngay trước công chúng, hắn đã có chút tình động, ngày càng không khống chế được, hắn còn có thể nhẫn nại bao lâu, chính hắn cũng không biết nữa, hắn rất muốn không màng tất cả mà truy đuổi, cho dù biết sẽ thất bại, rồi đồng thời không muốn mất đi những gì mình có, không muốn người kia hận hắn, y đang khảo nghiệm hắn, hắn phải trở thành đồng bạn của y, hắn không muốn mất đi cơ hội này, mất đi khả năng có chút nhỏ nhoi trong lòng y, cho nên hắn không dám, cho nên hắn lui bước.

Quân Thường Hằng ngồi dưới tay trái của Quân Hành Tuyệt, bất động thanh sắc quan sát hắn và Thượng Quan Khiêm, đáy mắt Quân Hành Tuyệt lóe lên dục, do dự còn có thống khổ, hắn đều thấy. Ngoại trừ thở dài, hắn không biết mình có thể làm gì. Nhìn Thượng Quan Khiêm, ở trường hợp này, y an tĩnh ngồi đó, bên cạnh ngoại trừ Diêm La, không còn ai khác. Đôi mắt ôn hòa kia khi nhìn các vũ nương đang biểu diễn, không có kinh diễm không có mê say, không có ca ngợi, chỉ là bình tĩnh, phồn hoa thịnh thế căn bản không ánh vào mắt y, vô dục vô cầu, một đôi mắt nhìn như ôn hòa kỳ thực sâu không thể lường, hắn không thể hiểu rõ.

Chú ý thấy tầm mắt của Quân Thường Hằng, Thượng Quan Khiêm giơ ly rượu với hắn, sau đó không đợi Quân Thường Hằng phản ứng lại đã nhấp một hơi. Lúc này Quân Thường Hằng cảm giác được tầm mắt bén nhọn của một chất nhi khác, còn có tiếng cái chén bị bóp nát. Hắn thở dài, xem ra cảm tình này đã làm hoàng thượng triệt để rơi vào tay giặc, nói cái gì cắt đứt gạt bỏ, hoàng thượng căn bản làm không được. Ban đầu hắn nếu không để Thượng Quan Khiêm trở về có phải sẽ tốt hơn không. Sự việc phát triển đến nay đã ngày càng dị dạng.

Mà mọi người đang nhìn biểu diễn, không nói Quân Hành Tuyệt, không quản là đại thần, hay phi tử, đều không chú ý thấy Thục phi từ khi yến hội bắt đầu đã giấu tay mình dưới bàn. Vì nó đang run rẩy, sắc mặt nàng xấu xí, bất quá sau sự kinh ngạc ban đầu, nàng giấu đôi tay siết chặt vì run rẩy của mình dưới bàn, nói với mình, không thể biểu hiện ra ngoài, không thể.

Vì sao người này còn sống? Năm đó không phải đã sai người giết y sao? Vì sao y lại xuất hiện ở đây? Mà còn là lấy thân phận huynh trưởng của hoàng thượng, Tín vương. Năm đó y chưa từng nói cho nàng biết thân phận y, mỗi khi nhắc tới quá khứ, y luôn lộ ra nụ cười đau thương, rồi không nói gì cả. Nếu y nói cho nàng biết thân phận y, nàng sẽ không dư hơi làm những chuyện trước đây? Lấy tính cách người này, chỉ cần nàng cầu xin, y sẽ đáp ứng. Nếu y nói cho nàng biết thân phận y, có lẽ nàng sẽ không yêu hoàng thượng.

Năm đó nàng có thiện cảm với y, y cứu nàng ra khỏi khổ hải, dạy dỗ nàng, quan tâm nàng, bảo vệ nàng. Nhưng cuộc sống chỉ có hai người dưới đáy cốc rất tịch mịch, cho dù bình yên, nhưng nó không phải nàng muốn, cho dù y có tốt với nàng đi chăng nữa, nàng cũng không thể chịu được, cho nên nàng rời đi.

Thật không ngờ nàng gặp được thân sinh phụ mẫu của mình, Dự quốc công, gia thế hiển hách cỡ nào, nhà cao cửa rộng, quần là áo lụa, thìa vàng đĩa ngọc, thân phận cao hơn người một bậc, cuộc sống không dám tưởng tượng, như một giấc mơ vậy. Sau đó, tới kinh thành, vào phủ quốc công, gặp được hoàng thượng, đó là cửu ngũ chi tôn, thiên hạ chi chủ, dung mạo tuấn mỹ, tính cách đa tình, nàng mới hiểu được thiện cảm nàng dành cho y là cảm kích, không phải yêu. Nàng hiện tại có thân phận, có tư cách trở thành phi tử của hoàng thượng, thậm chí sẽ trở thành hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.

Cho nên, cho nên, khi tuyển tú nàng nhập cung. Mà ở trước đó, kẻ biết nàng năm đó bị bán vào thanh lâu tuyệt đối không thể tồn tại, may mắn, năm đó nàng là con nhóc xanh xao vàng vọt, bán vào thanh lâu rồi, chỉ bị dạy dỗ mấy ngày, sau đó được y cứu, khi nàng xuất hiện trở lại, đã là giai nhân tuyệt sắc ôn uyển thanh lệ, ngoại trừ y, không ai biết chuyện năm đó của nàng. Nhưng để ngừa vạn nhất, nàng hủy tòa thanh lâu ấy, lấy tội danh khi hành tẩu giang hồ, phát hiện nó buôn bán nhân khẩu nói cho phụ thân, chuyện này là thật, năm đó ở đấy, nàng đã phát hiện, sau đó thanh lâu biến mất.

Tới phiên y, y từng dạy nàng dùng thuốc, mà nàng thấy hứng thú với dịch dung, cho nên học, nàng dịch dung tìm một tổ chức sát thủ, nói cho bọn họ biết tồn tại của đáy cốc, thanh toán tiền thưởng phong phú, sai bọn họ đi giết y. Chỉ cần y chết, sẽ không còn ai biết chỗ bẩn trong quá khứ của nàng.

Nhưng vì sao y còn sống, năm đó nàng tìm là tổ chức sát thủ thực lực mạnh nhất, lấy hiểu biết nàng dành cho y, y không thể trốn thoát, nhưng y chính là còn sống, thậm chí xuất hiện trước mặt nàng.

Bình tĩnh lại, Hạ Nhị Hà, y không thể biết là ngươi sai người giết y, đúng, không biết, cho nên ngươi không có tất yếu khẩn trương. Thân phận của y hiện tại không phải ngươi có thể động, nhưng cũng không có tất yếu khẩn trương, lấy tính cách ôn hòa thiện lương của y, chỉ cần ngươi cầu xin, y sẽ đáp ứng, tuyệt đối không làm khó ngươi, mà còn hiện tại y là huynh trưởng của hoàng thượng, nếu hoàng thượng biết ngươi và y có một đoạn tình nghĩa sư huynh muội, nhất định sẽ nhìn nàng với con mắt khác. Lấy y làm ràng buộc, hoàng thượng sẽ càng chú ý ngươi.

Hạ Nhị Hà, đây là cơ hội, chỉ cần ngươi có thể bắt lấy. Hiện tại cần làm là, tìm một cơ hội nói chuyện với y.

Không ngừng nghĩ về chỗ tốt, năm đó có phải ở sau khi nàng không chào mà đi, y đã ra cốc tìm nàng, cho nên y không gặp sát thủ, cho nên y không biết những gì năm đó nàng làm, nàng còn có cơ hội.

Thục phi Hạ Nhị Hà lãnh tĩnh lại, đáy lòng tuy rằng thấp thỏm, nhưng đã không để ai phát hiện được dị thường.

Thượng Quan Khiêm thưởng thức ly rượu bạch ngọc trên tay, nguyên nhân y đại khái đoán được, vậy thì làm xác nhận cuối cùng đi, sau đó là trả thù dành cho nàng. Nàng sẽ tới tìm y, mà y cũng cần tìm nàng.

Thái Bình Điện vang lên cảnh ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng nhân tâm cũng không phải như vậy, sau ngày hôm nay, là một năm mới, năm mới ấy sẽ xảy ra chuyện gì? Vui vẻ, bi thương, hạnh phúc, đều có cả đi.

...

Tu La Quân Tử

051

Tiếng chuông gõ vang, Nguyên Quốc không có pháo hoa dùng để tuyên cáo trừ tịch tới rồi, chỉ có thể lấy tiếng chuông để thay thế. Các châu phủ nha môn, ở khi năm mới tới, sẽ gõ vang chuông năm, nói cho bách tính biết, năm mới tới rồi. Mà tiếng chuông ở kinh thành là vang lên trong cấm cung, tiếng chuông trầm bổng tản ra, sau đó nha môn, gia đình giàu có ở kinh thành cũng gõ chuông. Già đình nghèo khó không có chuống, hoặc gõ cổ, hoặc gõ chén đũa. Nói chung là cái gì có thể phát ra tiếng vang, thì gõ cái đó. Thuận tiện hét lên mấy tiếng năm mới tới rồi, đường phố vốn an tĩnh, náo nhiệt hẳn lên.

Đây là một hừng đông náo nhiệt, kẻ không ngủ đợi tiếng chuông vang, sau đó cầm đồ đạc đã chuẩn bị bắt đầu gõ, gọi tỉnh người đang ngủ, bị đánh thức cũng không giận, hoặc là nghe đủ mọi tiếng động vang lên bên ngoài, hoặc là bật dậy, gõ theo. Nhà vốn tắt đèn, đều thắp trở lại, từng nhà mở cửa, nghe tiếng vang trong thành, cười ra mặt, lại là một năm mới.

Ở Thái Bình Điện, khi tiếng chuông vang lên, tiếng nhạc dừng lại, nghệ giả đang biểu diễn cũng dừng, bất luận là quan lớn hay cáo mệnh, tuổi trẻ thiếu nam thiếu nữ, cung nhân nô tỳ, phi tần tông tộc, đều quỳ xuống, cùng hướng thống trị giả cao nhất của Nguyên Quốc, Khai Đế Quân Hành Tuyệt chúc mừng năm mới.

Duy có hai cái không quỳ, một cái là hoàng đế, một cái khác là Thượng Quan Khiêm. Thượng Quan Khiêm giơ ly rượu, cười với Quân Hành Tuyệt. Trái tim Quân Hành Tuyệt tâm hoa nộ phóng, cho dù người trong thiên hạ này đều quỳ trước mặt hắn chúc mừng, tôn kính, cũng thua kém y. Thua kém động tác ấy của hoàng huynh, thỏa mãn, vui sướng, chính là cảm giác hiện tại của hắn.

Mà người quỳ trong điện đều không chú ý thấy còn một người khác không quỳ.

Dạ yến trừ tịch đến đây là kết thúc, kế tiếp, hoàng đế nếu tiếp tục lưu lại, bọn họ sẽ không thể rời đi.

Quân Hành Tuyệt luyến tiếc để Thượng Quan Khiêm đi, nhưng trời lạnh như vậy, đường về rất dễ bị bão tuyết tập kích, mà còn đã khuya rồi, hoàng huynh nên nghỉ ngơi. Ngẫm lại Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt quyết định rời đi.

Hoàng đế rời đi biểu thị yến hội có thể kết thúc, các đại thần muốn tiếp tục có thể tiếp tục, muốn về cũng có thể tự nhiên mà về. Dạ yến trừ tịch đã dừng lại, ngày mai là năm mới miễn triều ba ngày, cho nên có chút đại thần không chuẩn bị đi, vừa rồi hoàng thượng ở đây, bọn họ không dám kết giao, hiện tại hoàng thượng đi rồi, các đại thần bắt đầu đánh bàn tính, liên lạc cảm tình, kết thân, vân vân vô số dự định.

Khi Trấn vương Quân Thường Hằng rời đi, thấy Thượng Quan Khiêm ngồi ở đối diện đứng dậy, nhưng hướng y đi không phải cửa chính, mà là nội cung, cũng là hướng của Quân Hành Tuyệt. Quân Thường Hằng cau mày, chuyện của hoàng thượng và Tín vương không thể nuông chiều nữa, nhất định phải giải quyết, thôi thôi, nếu muốn hận, cứ hận hắn đi.

Còn có một kẻ chú ý hướng đi của Thượng Quan Khiêm, đó chính là Thục phi, nàng có chút hoảng hốt, y không định đi nói cho hoàng thượng đi? Hoàng thượng sẽ biết ư? Trái tim đã bình tĩnh bắt đầu thấp thỏm, không, nàng tuyệt đối không thể mất đi địa vị hiện tại, tuyệt đối không thể rời khỏi hoàng thượng, phù hộ nàng, tuyệt đối đừng để y nói gì với hoàng thượng, hãy đợi đến khi nàng có được sự đồng ý của y, chỉ cần y đáp ứng nhất định sẽ làm được, y là người thiện lương như vậy, phải, y sẽ không nói cho hoàng thượng, y nhất định sẽ đáp ứng nàng, y quan tâm bảo vệ nàng như vậy, y nhất định sẽ. Thục phi không ngừng cầu nguyện.

Khi Quân Hành Tuyệt tính rời khỏi Thái Bình Điện, đã nghe tiếng thỉnh an Tín vương phía sau, hắn mau chóng quay lại, thấy hoàng huynh đi về phía hắn. Quân Hành Tuyệt thu hồi bước chân đạp ra cửa, quay người chạy tới chỗ Thượng Quan Khiêm.

"Hoàng huynh, có chuyện gì sao? Tuyết sắp rơi rồi, hoàng huynh nên sớm về vương phủ nghỉ ngơi." Hắn quan tâm nói.

"Hôm nay ta không về vương phủ, ở trong cung một đêm." Tối nay nàng sẽ thấp thỏm đi, cứ để hoảng hốt, kinh khủng dằn vặt ngươi cả đêm, ta cho ngươi cơ hội, ta ở đây ngay trong cung này, ngươi sẽ tới tìm ta phải không. Và rồi tất cả sẽ có kết thúc, sau khi nghe được đáp án xác thực, ta hẳn cho ngươi trừng phạt thế nào đây?

"Hoàng huynh muốn ngủ lại cung?" Quân Hành Tuyệt kinh ngạc, từ khi hoàng huynh vào kinh đến nay, ngoại trừ ngày đầu tiên, chưa bao giờ vào cung, vì sao hôm nay lại muốn ngủ lại cung?

"Không thể ư?" Thượng Quan Khiêm không giải thích, chỉ là hỏi lại.

"Không, sao không thể chứ, Lưu Vân Điện trẫm vẫn sai người dọn dẹp, vốn chính là chỗ ở khi hoàng huynh vào cung, nhưng hoàng huynh vẫn không tới." Quân Hành Tuyệt không muốn Thượng Quan Khiêm hiểu lầm, vội vã nói. Từ sau ngày ấy, hắn đã sai người dọn dẹp Lưu Vân Điện gần tẩm cung mình nhất, tất cả bài biện, trang sức hắn đều hỏi qua, làm ra chỗ phù hợp để hoàng huynh ở, chỉ là hoàng huynh vẫn không vào cung, hắn cũng để đó không dùng. Hỏi hắn vì sao chọn Lưu Vân Điện, là vì hắn sợ khi hoàng huynh vào cung, lại như ngày ấy vào ở tẩm cung của hắn.

Có thể thấy gương mặt khi ngủ của hoàng huynh, có thể thân cận thân thể hoàng huynh, hắn rất vui, nhưng càng nhiều là sợ hãi, cảm tình của hắn ngày càng cuồng nhiệt, hắn chỉ là thấy hoàng huynh đã sắp không áp lực được, càng miễn bàn ngủ chung giường với hoàng huynh, hắn sẽ làm ra gì, hắn không thể cam đoan.

Từ sau lần ấy, cái lần hoàng huynh ngủ lại long sàng, mỗi buổi tối hắn sẽ ôm gối đầu của hoàng huynh mà ngủ, mãi đến khi cung nhân thay. Khi hắn phát hiện cung nhân đã thay đổi giường chiếu, hắn phát tính tình rất lớn, cung nhân khi đó đều bị trượng trách, hắn biết bọn họ không sai, nhưng hắn không thể không giận, đó là đồ hoàng huynh đã dùng, những kẻ ti tiện này cũng dám thậm chí chạm vào. Hắn biết tâm tính của mình rất không bình thường, nhưng hắn nhịn không được, độc chiếm, dục vọng, đố kị, trái tim hắn từ lâu đã điên cuồng, lý trí duy nhất còn sót lại là dùng để áp lực cảm tình không cho hoàng huynh phát hiện, khó quá, thật là khó quá. Hắn không biết mình còn có thể chống đến lúc nào, cho nên, lần này tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống khi hoàng huynh vào cung, cộng dục cộng miên với hắn nữa, nó sẽ khiến hắn đánh mất tự chế cuối cùng.

"Vậy thì tốt." Thượng Quan Khiêm cầm lấy áo khoác Quân Hành Tuyệt nhận từ tay cung nhân, mặc lên người. Tối nay y không định trêu đùa hắn, mục đích của y là Thục phi, nàng sẽ nghe được tin tức y ngủ lại trong cung, mà còn ngày mai y sẽ chế tạo cơ hội để nàng tìm y, tối nay nàng sẽ ngủ không yên, nàng nhất định sẽ sớm nhất có thể tới tìm y.

Thượng Quan Khiêm và Quân Hành Tuyệt rời khỏi Thái Bình Điện.

Không lâu sau, Thục phi cũng đi, khi đi, "Ta vừa rồi thấy hoàng thượng và Tín vương rời đi." Thục phi cười nói với cung nhân trông cửa Thái Bình Điện.

"Dạ, hoàng thượng và Tín vương còn trò chuyện, hôm nay, Tín vương sẽ ngủ lại cung." Danh dự của Thục phi ở hậu cung rất không sai, mà còn chuyện này không phải ghê gớm gì, cung nhân vì nịnh bợ Thục phi, kể ra.

"Ngủ lại cung? Này không hợp quy củ a?" Thục phi có chút nghi hoặc hỏi.

"Hoàng thượng rất tốt với Tín vương, Tín vương nói muốn ngủ lại, hoàng thượng đã chuẩn." Cung nhân trả lời có chút đắc ý. Trong cung ngoài cung đều tung tin vịt, hoàng thượng rốt cuộc tính làm gì với Tín vương, phòng bị hay bảo vệ? Hôm nay hắn đã biết đáp án, nhìn thái độ của hoàng thượng khi nói chuyện với Tín vương thì biết, nhất định là bảo vệ. Ngày mai có người hỏi, hắn có thể trả lời. Tuổi trẻ cung nhân còn không biết nói năng trong cung phải chú ý đúng mực. Bất quá, chốn cung cấm nhiều huyên thuyên, cũng không kém hắn, chỉ là hắn không hiểu, có vài lời huyên thuyên là sẽ mất mạng.

"Nội cung, Tín vương không thể ở, ngoại điện sao?" Thục phi nhẹ giọng nói, vừa vặn khiến cung nhân huyên thuyên nghe được.

"Là Lưu Vân Điện, nô tỳ vừa rồi nghe hoàng thượng nói, để Tín vương ở lại Lưu Vân Điện, hoàng thượng còn bảo Lưu Vân Điện là đặc biệt chuẩn bị cho Tín vương." Hắn không nghe lầm, từ những lời này có thể nghe ra, hoàng thượng tốt với Tín vương cỡ nào.

Thục phi thưởng cho cung nhân này, cung nhân này cũng cao hứng nhận lấy, hôm nay hắn nịnh bợ được Thục phi, phải biết Thục phi là một trong tứ phi, có hi vọng trở thành hoàng hậu, nịnh bợ nàng, đối tiền đồ của mình không có chỗ hỏng.

"Lưu Vân Điện sao?" Thục phi ra Thái Bình Điện, tầng tầng lớp lớp cung đình thấp thoáng dưới bóng đêm. Lưu Vân Điện, là cung điện tiếp cận tẩm cung hoàng thượng nhất, vốn dĩ là chuẩn bị cho thái tử dùng để xử lý chính vụ, hoàng thượng năm đó từng ở, nhưng khi đăng cơ Lưu Vân Điện đã bị bỏ xó. Mấy tháng trước, Lưu Vân Điện bắt đầu được dọn dẹp lại, vốn cho rằng hoàng thượng tính lập thái tử, trong triều ngoài triều đều tung tin vịt, nhưng hoàng thượng chậm chạp không có động tĩnh. Thật không ngờ là vì người kia. Lưu Vân Điện không phải nhất định là để cho thái tử, nhưng cho Tín vương, có thể đoán được sủng hạnh hoàng thượng dành cho y.

Thục phi trầm tư, nếu người kia đáp ứng yêu cầu của nàng, trong tay nàng sẽ có thêm một lợi thế. Nhưng nếu y không đáp ứng đâu, không, sẽ không, nàng ở chung với người kia ba năm, nàng hiểu y, một nam tử ôn hòa thiện lương như vậy, sao không đáp ứng chứ.

"Văn Nhi. Ngươi đi lưu ý động tĩnh của Lưu Vân Điện, một ngày Tín vương ra cửa, hoàng thượng không ở bên cạnh, ngươi nghĩ cách nói cho Tín vương, ta muốn gặp y." Về tới Uyển Nghi Cung Thục phi dặn dò tỳ nữ tâm phúc, nàng phải nhanh lên, phải giải quyết chuyện này nhanh lên. Bằng không, nàng sẽ ăn ngủ khó yên.

"Nô tỳ biết rồi, nương nương." Đi theo Thục phi, Văn Nhi biết mình không thể hỏi nguyên nhân, ngoan ngoãn ra ngoài.

"Vì sao ngươi lại xuất hiện? Vì sao ngươi không chết?" Ở không tẩm cung người, ôn uyển thanh lệ Thục phi, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, khuôn mặt vặn vẹo xấu xí không thôi, miệng phun ra lời ác độc, sau đó lại trở nên ôn hòa, "Sư huynh, ngươi sẽ đáp ứng, đúng không? Ta là sư muội của ngươi, sư muội ngươi vẫn bảo vệ, ngươi nhất định sẽ đáp ứng ta, giúp đỡ ta, đúng không?" Ý cười ôn uyển dưới ánh nến phụ trợ, dĩ nhiên lộ ra mấy phần lạnh lẽo.

Thượng Quan Khiêm vẫy tay, hình ảnh Thục phi nổi giữa hư không biến mất. Vẻ mặt chế giễu hiện lên, còn cho rằng ta là Thượng Quan Khiêm trước đây sao? Sư muội, chuẩn bị tốt nhận trả thù ta dành cho ngươi chưa. Tử vong rất đơn giản, ta sẽ khiến ngươi mất đi thứ ngươi muốn, ta sẽ khiến ngươi mất đi tất cả, bất quá, ngươi coi trọng nhất là gì đâu? Quyền thế? Thân phận địa vị? Hay là Quân Hành Tuyệt?

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top