Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

067 ~ 069

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu La Quân Tử

067

Quân Hành Tuyệt vươn tay muốn ôm lấy người khiến mình điên cuồng, Thượng Quan Khiêm không khước từ, tình huống này khiến đôi tay của Quân Hành Tuyệt dùng sức, hắn cuối cùng đã ôm được người mình yêu nhất, tham lam muốn càng nhiều, ngay khi hắn nảy ra suy nghĩ này, Thượng Quan Khiêm tránh ra.

Lui một bước, nhìn Quân Hành Tuyệt, ôn hòa nói, "Hoan nghênh trở về, Quân Hành Tuyệt."

Bọn Quân Thường Hằng bên cạnh, kinh ngạc nhìn hắn, đây là hoàng thượng bọn họ biết sao? Cảm xúc sâu nhất là Quân Thường Hằng, Huyễn Ảnh rồi là Đỗ Thành.

Dung mạo bén nhọn tuấn mỹ, không thay đổi gì, nhưng cả người lại đã thay đổi. Mắt phượng sắc bén ngạo nghễ bình tĩnh như hồ sâu, chỉ ở một khắc vừa xuất hiện lướt qua đủ để bọn họ nhìn rõ ánh sao ẩn giấu, ý cười chây lười của ngày xưa, thậm chí khiến người cảm thấy mấy phần bất cần đời biến mất, thay vào đó là sự thờ ơ khó lường, tựa hồ tất cả đều bị nắm giữ trong cao thâm và bất cần, mũi nhọn trước đây còn khiến người thấy đã lu mờ, nội liễm mà ổn trọng, không lộ ra khí tức gì, không phải yếu đi, mà là mạnh hơn, chỉ cần nhìn Quân Hành Tuyệt đã biết hắn rất mạnh, không cần hiển lộ gì, chỉ là thấy hắn đã hiểu được.

Từng Quân Hành Tuyệt khiến nam nhân đố kị, mà giờ bọn họ đã không thể đố kị, chỉ có sợ hãi, đối mặt Quân Hành Tuyệt nam nhân sẽ cảm giác được cảm giác áp bách cường đại; từng khi hắn đứng bên Thượng Quan Khiêm, nữ nhân sẽ tiềm thức chọn Thượng Quan Khiêm, mà giờ, nữ nhân sẽ không biết phải chọn ai. Cố nhiên ôn nhuận thanh nhã của Thượng Quan Khiêm, khiến nữ nhân cảm thấy an tâm, nhưng nguy hiểm mị lực vào giờ khắc này của Quân Hành Tuyệt đã tăng mấy phần, như hấp dẫn của quang minh với thiêu thân vậy, biết rõ nguy hiểm cũng nguyện ý vì nó mà rơi vào tay giặc.

Chỉ là thời gian ngắn ngủi, Thượng Quan Khiêm rốt cuộc làm gì với Quân Hành Tuyệt, khiến hắn biến thành như vậy.

"Đế, mau kết thúc đi." Tôn Hoàng có chút không kiên nhẫn, Đế đã nói chuyện rất lâu với bọn họ.

Đế liếc Tôn Hoàng một cái, sau đó nhìn Quân Hành Tuyệt, "Quân Hành Tuyệt, ngươi liệu đã làm tốt chuẩn bị gia nhập chúng ta?" Đế hỏi.

"Đương nhiên." Nếu không gia nhập bọn họ, hắn sao có thể tiếp cận Khiêm, không gia nhập bọn họ, Khiêm sao sẽ cho phép hắn tiếp cận.

Nghe được câu trả lời, Thượng Quan Khiêm vươn tay trái, thu liễm nụ cười ôn hòa, nghiêm túc nói rằng, "Ta thừa nhận ngươi là đồng bạn của ta, lĩnh vực của ta cho phép của ngươi bước vào, khí tức của ngươi được ta tán thành, ta lấy tên mình, lời thề vĩnh viễn không phản bội, ngươi có nguyện ý?"

Lấy tên mình thề, vì bọn họ không tin Thần, không tin Ma, không tin Phật, chỉ tin mình.

"Ta nguyện ý, lấy tên mình, lời thề vĩnh viễn không phản bội." Vươn tay trái nắm lấy tay y, Quân Hành Tuyệt kích động đáp lại. Hắn cuối cùng có được sự thừa nhận xác thực, bắt đầu từ giờ Khiêm sẽ để hắn vào lòng, mà không phải thờ ơ như trước, bất luận làm gì cũng không thể khiến Khiêm có cảm giác.

"Lấy tên ta, chứng kiến, thệ ước thành lập." Làm thủ lĩnh Vô Xá, Đế thừa nhận thệ ước này.

Thượng Quan Khiêm buông tay, Quân Hành Tuyệt lại không để y làm thế, nhanh chóng bắt lấy bàn tay tính rút đi. Thượng Quan Khiêm nhướng mày, nhưng không cự tuyệt. Quân Hành Tuyệt thầm vui vẻ, quả nhiên trở thành đồng bạn, thái độ của Khiêm khác hẳn.

Đế chào Thượng Quan Khiêm xong, tắt thông tin, màn ảnh hư không biến mất.

"Khiêm." Quân Hành Tuyệt có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết phải nói thế nào.

"Ngươi mạnh lên." Trái lại Thượng Quan Khiêm nhắc tới.

"Học được rất nhiều, thì ra ta quả thật là ngạo mạn mà vô tri." Đối với mình ngày trước Quân Hành Tuyệt không né tránh, nhắc tới như cách một thế hệ, giờ ngẫm lại, thật là rất không thành thục.

"Ngu xuẩn buồn cười." Thượng Quan Khiêm cười đồng ý.

"Không sai." Quân Hành Tuyệt cũng cười thừa nhận. Sẽ vì thân phận huyết thống mà thỏa hiệp, sẽ vì ánh mắt thế nhân mà sợ hãi, thật là ngu xuẩn.

"Hoàng thượng." Đối với hai nhân vật khủng bố coi thường tất cả này, Đỗ Thành đáng thương hề hề nói.

Đối với Đỗ Thành quấy rầy mình và Khiêm, Quân Hành Tuyệt bố thí dư quang cho hắn. Sau đó toàn tâm nhìn Thượng Quan Khiêm, khẩu khí không có ôn nhu dành cho Khiêm, lại không thể nói băng lãnh, chỉ là thờ ơ, rồi làm người nghẹt thở, áp bách quá nặng.

"Chuyện gì?"

Đỗ Thành co quắp một cái, hoàng thượng giờ đây lợi hại hơn trước. "Chiến sự đã kết thúc, hoàng thượng phải chăng sẽ về kinh?" Đỗ Thành rất có trách nhiệm hỏi.

"Khiêm, ngươi thấy thế nào?" Quân Hành Tuyệt nóng bỏng nhìn Khiêm, Khiêm nói về thì về, Khiêm không nguyện về thì không về, trách nhiệm? Dù sao hoàng thất không thiếu người, tùy tiện chọn một cái kế vị là được. Trách nhiệm đã bị Quân Hành Tuyệt vứt bỏ, hoàng vị và quốc gia với hắn mà nói là vô dụng. Sau khi hiểu được thế giới chân chính, Nguyên Quốc đích xác rất nhỏ bé, nó với hắn mà nói không có bất luận giá trị lợi dụng gì.

"Về kinh." Còn có chuyện phải giải quyết đâu.

"Khiêm, ngươi có tính toán gì?" Quân Hành Tuyệt đã có thể nhìn rõ trêu tức ở đáy mắt Khiêm, hỏi.

"Diêm La, tăng thêm quyền hạn của Quân Hành Tuyệt." Thượng Quan Khiêm không đáp, trái lại ra lệnh cho Diêm La vẫn trầm mặc.

"Dạ, chủ nhân." Diêm La hành lễ với y, rồi cung kính thi lễ với Quân Hành Tuyệt, "Quân Hành Tuyệt đại nhân, từ giờ phút này, Diêm La sẽ phục vụ cho ngài, trở thành IS riêng của ngài và chủ nhân, trong danh sách trình tự, chỉ cần không xung đột với mệnh lệnh của chủ nhân, ngài có được quyền lực hữu hạn."

Quân Hành Tuyệt nhìn Diêm La khiến hắn trước đây ăn không ít dấm, thì ra chỉ là một IS. "Hắn là IS?" Cho dù đã biết, Quân Hành Tuyệt vẫn có chút kinh ngạc, thật tiên tiến.

"Hắn là một trong những kiệt tác của Cảnh." Thượng Quan Khiêm nói, "Rất hữu dụng, mỗi người chúng ta đều có một cái. Sau khi Cảnh tạo ra, bọn họ phụ trách phụng dưỡng chúng ta." Đối với IS, y rất thoả mãn.

"Phải không?" Cho dù biết Diêm La phi nhân, nhưng đối với Diêm La đi theo Khiêm, hắn vẫn có đố kị.

"Chủ nhân, Quân Hành Tuyệt đại nhân, Clovis đại nhân có thông tin." Lúc này, Diêm La nói rằng.

"Tiếp." Thượng Quan Khiêm trả lời. Clovis có chuyện gì?

Rất nhanh, một thủy kính xuất hiện giữa hư không.

Mái tóc quăn đen, đôi mắt cùng màu, dung mạo xa hoa chỉ có thể dùng hoa mỹ để hình dung, động tác nâng tay ưu nhã nhường nào, kể ra sự cao quý của y, nếu nói Khiêm là thuyết minh cho quân tử, vậy người này là thuyết minh cho quý công tử.

Đỗ Thành thầm ca ngợi, hôm nay hắn thấy được hai nhân vật có dung mạo xuất sắc hơn cả hoàng thượng và Tín vương.

Tay phải chống má, động tác nhẹ nhàng lại lộ ra vô tận cao quý ưu nhã, "Khiêm, Đế nói cho ta biết, ngươi thừa nhận đối tinh." Sau đó tầm mắt di động tới bàn tay nắm lấy Thượng Quan Khiêm của Quân Hành Tuyệt, ánh mắt nhìn hắn. "Ta là Clovis. Byron. Heinrich, ngươi là Quân Hành Tuyệt, đối tinh của Khiêm." Làn điệu thậm chí cũng hoa mỹ dị thường.

"Phải." Không sợ ánh mắt quan sát của Clovis, hắn biết người trước mắt là đồng bạn của Khiêm, muốn ở bên Khiêm vậy nhất định phải gặp bọn họ, tuyệt đối không thể trở mặt, nên biết giờ đây trong lòng Khiêm. Bọn họ quan trọng hơn hắn, chọc bọn họ, Khiêm sẽ không giúp hắn, đảm bảo là đứng bên bọn họ đối phó hắn.

"Anh có thế cho Khiêm hạnh phúc sao?" Clovis nhìn thật sâu vào Quân Hành Tuyệt, làn điệu hoa mỹ để lộ áp bách nặng nề.

"Dốc hết tất cả." Quân Hành Tuyệt không hề thoái nhượng trả lời.

"Hừ, anh tốt nhất làm được." Clovis không châm chọc, nhưng cũng cảnh cáo, sau đó tắt thông tin, y chỉ là muốn tận mắt xác nhận đối tinh của Khiêm là người thế nào, nếu không hợp cách y tuyệt không thừa nhận, có thể làm Khiêm thừa nhận, làm Đế tán thành, Quân Hành Tuyệt xem như hợp cách.

"Chủ nhân, Cảnh đại nhân có thông tin." Diêm La lại nói.

"Tiếp." Sao cái này tiếp cái kia vậy, rút tay khỏi tay Quân Hành Tuyệt.

Quân Hành Tuyệt có chút thất lạc ôn độ biến mất.

Màn ảnh hư không lại xuất hiện, người trong hình, không có dung mạo xuất sắc như bọn Đế, nhã nhặn không tính tuấn mỹ lại rất dễ nhìn, không có biểu tình, thậm chí giọng nói cũng bình thường. "Khiêm."

Chưa đợi y nói gì một đôi tay đã từ phía sau ôm lấy, "Cảnh Nhi." Giọng nói ôn nhu đến từ một nam tử tuấn mỹ, trên mặt là thâm tình quyến luyến.

"Cha, buông ra." Cảnh nhàn nhạt nói, không hề có cảm giác xấu hổ.

"Không." Mộc Linh Hạo chơi xấu, tay chặt hơn.

Quân Hành Tuyệt nhìn rất ước ao, đây là nam nhân yêu nhi tử của mình Khiêm đã nói, có thể ôm lấy người mình yêu như vậy, thật là khiến hắn ước ao. Hắn lúc nào có thể làm thế với Khiêm, quả nhiên mình trước đây thật là ngốc.

Cảnh cũng không cố gắng thêm nữa. Nói với Thượng Quan Khiêm rằng, "Đế nói ngươi tìm được hợp tác."

"Phải." Biết Cảnh còn không rõ sự tồn tại của đối tinh, Thượng Quan Khiêm thừa nhận cách nói này. "Là hắn, Quân Hành Tuyệt." Chỉ Quân Hành Tuyệt. Thầm truyền âm, đừng nói ra chuyện đối tinh, Cảnh còn không biết.

"Ta là Mộc Cảnh." Từ trên xuống dưới quan sát Quân Hành Tuyệt, Cảnh nói.

"Ta là Mộc Linh Hạo." Mộc Linh Hạo ôm lấy Cảnh, không có giọng nói và vẻ mặt ôn nhu, hắn băng lãnh, khí thế vương giả quân lâm thiên hạ. "Hoan nghênh gia nhập chúng ta." Mộc Linh Hạo nói lời rất có thâm ý.

"Ta là Quân Hành Tuyệt." Quân Hành Tuyệt đã không còn là tiểu tử nông cạn ít từng trải của trước đây, nghe được lời Mộc Linh Hạo, rõ ràng Mộc Linh Hạo biết chuyện đối tinh, đồng thời Mộc Linh Hạo không phải hoan nghênh hắn gia nhập Vô Xá, mà là gia nhập hàng ngũ đối tinh.

"Quân Hành Tuyệt, cần ta chế tạo IS và binh khí cho ngươi sao?' Cảnh nhàn nhạt mở miệng, làm người chế tạo binh khí của Vô Xá, y muốn chế tạo mấy thứ này cho đồng bạn, đây là hứng thú của y.

"Cảnh, ngươi còn có thể chế tạo IS?" Khiêm ngạc nhiên mở miệng, y cho rằng không thể tái tạo.

"Có thể." Cảnh không rõ Khiêm vì sao hỏi vậy.

"Vậy ngươi vì sao xài chung với Mộc Linh Hạo?" Thậm chí Đế cũng vậy.

"Cha nói không cần." Hỏi Tôn Hoàng, cũng nói không cần.

"Cảnh Nhi, công năng của Raphael rất tốt, ta và con dùng một cái là đủ rồi." Mộc Linh Hạo đổi giọng ôn nhu.

Quân Hành Tuyệt trái lại rõ ràng, như hắn chướng mắt Diêm La vậy, cùng là đối tinh, mấy người khác xem ra cũng khó chịu các IS ngày đêm ở chung với người yêu, căn bản không cần nhiều. "Ta và Khiêm dùng một cái là đủ rồi." Hấp thu kinh nghiệm tiền bối sẽ không sai.

Cảnh nhìn Quân Hành Tuyệt, rồi nhìn Thượng Quan Khiêm. "Cứ dùng một cái đi." Thượng Quan Khiêm cuối cùng quyết định, chuyện này không có gì ghê gớm.

Cảnh gật đầu, mà Mộc Linh Hạo tích cực tắt thông tin.

"Về kinh thôi." Thượng Quan Khiêm nói với Quân Hành Tuyệt.

"Được." Quân Hành Tuyệt cười ôn nhu.

...

Tu La Quân Tử

068

Quân Hành Tuyệt vung tay áo, một cánh cửa phong cách cổ xưa xuất hiện, cửa mở. Thượng Quan Khiêm dẫn đầu bước vào, Quân Hành Tuyệt nhìn những người còn lại, nói, "Về kinh thôi."

Mọi người ngây ngốc nghe lệnh, đờ đẫn bước vào, cửa đóng, khi bộ đội Nguyên Quốc quay đầu, nơi vừa rồi có người đứng đã không thấy một ai.

Bên trong cánh cửa, một con đường xám trắng nối dài ngay dưới chân, mọi người bước trên nó.

"Ngươi nắm giữ pháp tắc?" Đi phía trước Thượng Quan Khiêm hỏi.

"Ừ." Vị diện này có tiền lệ của Khiêm, cũng khuất phục trước lực lượng của hắn. "Hoàng thúc." Quân Hành Tuyệt không quay đầu, gọi.

"Hoàng thượng." Quân Thường Hằng hồi hồn.

"Sau khi trở về ngươi chuẩn bị đăng cơ." Hoàng vị hắn đã không cần, giờ bên cạnh hắn có một người của hoàng thất, nhân tuyển vừa vặn.

"Hoàng thượng." Quân Thường Hằng kinh gọi. Thậm chí bọn Đỗ Thành cũng biến sắc, đối với bọn họ mà nói nhiều dị thường hơn nữa cũng thua kém chuyện này, nó liên quan đến đại sự thiên hạ.

"Vì Tín vương, ngươi muốn vứt bỏ hoàng vị?" Hắn sợ hãi thực lực của Thượng Quan Khiêm, nhưng mà chuyện này không thể qua loa như vậy.

"Không phải vì Khiêm, chỉ là hoàng vị rất nhàm chán." Quân Hành Tuyệt thành thật nói, đối với Khiêm và hắn một cái Nguyên Quốc thật là rất nhàm chán, đã thấy được thế giới rộng lớn, thế giới này quá nhỏ bé, hoàng vị của Nguyên Quốc cũng thật là nhàm chán đến cực điểm.

"Ta trái lại thấy thú vị." Lúc này Thượng Quan Khiêm nói.

"Khiêm, ngươi muốn hoàng vị sao? Trở về, ta lập tức để ngươi đăng cơ." Nghe được lời y, Quân Hành Tuyệt lập tức xum xoe, chỉ cần Khiêm thích, hắn sẽ dâng lên.

"Ta không hứng thú với hoàng vị, bất quá, Tuyệt," Xưng hô này khiến Quân Hành Tuyệt tâm hoa nộ phóng, Khiêm cuối cùng đã gọi hắn Tuyệt, "Ngươi có sáu vị hoàng tử đi." Thượng Quan Khiêm nhớ lại.

"Phải." Quân Hành Tuyệt chột dạ trả lời, Khiêm không phải định tính sổ chứ.

"Tranh vị năm đó ta không tham dự, ở đại vị diện cũng không xem trót lọt được cuộc chiến đoạt vị, ta trái lại rất hứng thú, mấy nhi tử của ngươi tương lai sẽ dùng cách gì để tranh đoạt vị trí này, ngươi không thấy thú vị sao?" Thượng Quan Khiêm ôn hòa nói ra chủ đề tàn khốc.

Lần tranh vị nào không phải huyết tinh và tàn khốc, nhưng trong mắt y, nó chỉ là tiết mục thú vị.

"Khiêm có hứng thú, vậy ta sẽ tiếp tục làm hoàng đế, thẳng đến khi bọn họ tranh vị thành công." Quân Hành Tuyệt lấy lòng. Hắn không hề lo lắng, đứng trước thực lực cường đại, tất cả âm mưu đều vô dụng, thế giới này ngoại trừ Khiêm, không ai có thể bị thương hắn.

Quân Thường Hằng nghe được lời bọn họ, không biết nên nói gì, hoàng thượng không thoái vị là được rồi, về phần cảm tình của hai vị này, Quân Thường Hằng biết mình ngăn không được, hắn chỉ có thể giúp che giấu, thực lực của Tín vương hắn đã thấy, muốn giết Tín vương đoạn niệm tưởng của hoàng thượng là không khả năng. Giờ chỉ có thể tiếp tục như vậy. Ai.

Thấy sắc mặt âm u của Quân Thường Hằng, Quân Hành Tuyệt biết hắn đang nghĩ gì, giúp che giấu, căn bản không cần, Quân Hành Tuyệt hiện tại cũng không sợ người đời biết cảm tình hắn dành cho Khiêm, muốn phản đối, bọn họ không có thực lực và tư cách ấy.

"Hoàng thúc, thế giới rất lớn, đừng cực hạn ở cái thế giới nhỏ bé này." Đối với vị hoàng thúc trước đây bảo vệ mình, Quân Hành Tuyệt cũng không muốn hắn khó xử, xem như báo đáp đi. Quay đầu, trong nháy mắt, tin tức đánh vào đầu Quân Thường Hằng. Đây là một thiên công pháp tu luyện Quân Hành Tuyệt tìm được khi tu hành, dùng cho kiếm.

Quân Thường Hằng sửng sốt, sau đó tiếp nhận tri thức mới, đó là hệ thống tu hành tăng tiến hơn tông sư, thực lực dũng mãnh như vậy. Không thể tưởng tượng được, so với thực lực không lâu trước kia Tín vương biểu diễn, còn không thể tưởng tượng được, kỳ tích chi thuật khiến người trường sinh bất lão, nếu là thật, vậy hắn sẽ có thọ mệnh mấy nghìn năm, thậm chí càng nhiều.

"Hoàng thượng." Lần này giọng Quân Thường Hằng mang theo âm rung. Đây là thật sao? Trường sinh bất lão, đó là mộng tưởng lớn nhất của nhân loại. Trở thành tông sư cũng không thoát được sinh lão bệnh tử, mà giờ hắn có cơ hội ấy, Quân Thường Hằng có thể không kích động ư?

"Hoàng thúc, mạnh lên đi." Đây là báo đáp, giúp hoàng thúc mạnh lên, bất quá thế nào cũng không đạt được trình độ của bọn họ, nhân tâm hiểm ác đáng sợ, hắn đã trải qua, cho nên trình độ ấy là được, đối với hoàng thúc cũng là đầy đủ, tương lai khi hoàng thúc cần lực lượng mạnh hơn, hắn sẽ suy nghĩ ban cho, đáng tiếc, chỉ bằng công pháp vừa rồi, cũng đủ để khiến hoàng thúc dùng cả đời truy đuổi.

"Ta biết rồi." Quân Thường Hằng hít sâu một hơi, "Hoàng thượng, chuyện của ngài và Tín vương thần vô lực quản nữa, thần có thể làm chỉ có giúp hoàng thượng che giấu người trong thiên hạ."

"Không cần." Nghe được lời Quân Thường Hằng, Quân Hành Tuyệt cự tuyệt.

"Hoàng thượng." Quân Thường Hằng kinh hô, cho dù thực lực mạnh mẽ đi chăng nữa, nhưng mà thiên hạ dư luận, không phải đơn giản như vậy.

"Hoàng thúc, đối với thế giới này, ta và Khiêm chính là Trời, chỉ cần chúng ta không hy vọng có người nói, không một ai có thể nói." Quân Hành Tuyệt không để ý khiến người biết, nhưng mà chỉ cần hắn không muốn bọn họ nói, không ai có thể nói được.

Quân Thường Hằng không hiểu.

Quân Hành Tuyệt cười, sau đó nói, "Pháp lệnh, đối với cảm tình của ngô và Khiêm, thực lực chân thật của ngô và Khiêm, cấm, cấm nói bằng ngôn ngữ, cấm viết bằng văn tự, cấm chúng nhân nghị luân bên ngoài cấm cung, phạm lệnh trừng phạt. Sắc lệnh." Giữa hư không phàm nhân không thấy, có gì đó đang thay đổi.

Thượng Quan Khiêm không ngăn cản, chuyện này chẳng có gì ghê gớm.

"Các ngươi có thể thử." Quân Hành Tuyệt thờ ơ nói.

Đỗ Thành hiếu kỳ, "Hoàng thượng và Tín vương..." Bất luận là thực lực siêu quần hay tình cảm thâm hậu, bất luận là gì, Đỗ Thành đều không có thể nói ra, một thứ uy áp đè ép khiến hắn quỳ xuống đất thở dốc, đây là gì? Khác với uy áp đế vương, uy áp này trực tiếp đến từ thiên địa, chí cao cường đại không thể trái nghịch, chỉ có thể khuất phục.

"Chuyện của ta và Khiêm chỉ có thể thảo luận trong cấm cung, ngoại trừ đó ra đều không thể nói, bằng không là kết cục của Đỗ Thành, kẻ mạnh mẽ phạm lệnh, sẽ bị gạt bỏ." Quân Hành Tuyệt tàn khốc nói, thiết định phạm vi cấm cung, là vì hắn và Khiêm ở đó, kẻ hầu hạ bọn họ, khó tránh khỏi sẽ nhắc tới. Ra cấm cung còn dám nghị luận, vậy là có vấn đề.

Quân Thường Hằng yên tâm, tuy rằng không biết nguyên nhân, biểu hiện của Đỗ Thành trái lại khiến hắn biết chuyện này không cần lo lắng, bất quá vậy cũng tốt, sau này hắn sẽ chuyên tâm tu luyện, mê hoặc của trường sinh bất lão là rất lớn.

"Khiêm, ngươi cho rằng thế nào?" Quân Hành Tuyệt hỏi, nếu Khiêm không thoả mãn, vậy hắn sẽ sửa.

"Không sao cả, ta không quan tâm mấy thứ này." Giọng Thượng Quan Khiêm ôn hòa, nhưng nội dung lạnh nhạt. Thế giới này thế nào cũng không sao cả, biết thì sao, không biết thì sao, đều không quan trọng. "Tuyệt, mấy ngày này ta sẽ lâm triều." Thượng Quan Khiêm đột nhiên nói.

"Khiêm muốn đi?" Quân Hành Tuyệt nhướng mày, Khiêm vì sao muốn lâm triều.

"Vì có chuyện sắp xảy ra."

"Chuyện gì?" Quân Hành Tuyệt hỏi, có chuyện gì hắn không biết ư? Nhớ lại.

"Ngươi biết Mai phi vì sao mà chết không?" Thượng Quan Khiêm hỏi.

"Khiêm biết?" Quân Hành Tuyệt muốn biết là rất dễ dàng, nhưng hắn muốn nghe Khiêm nói.

"Biết, vì để Nguyên Quốc và Viêm Quốc đánh nhau."

"Là ai?" Hỏi không phải Quân Hành Tuyệt, mà là Quân Thường Hằng, chiến sự này là hữu tâm nhân gợi ra, rốt cuộc là ai, không quan tâm cuộc sống hòa bình, dẫn Nguyên Quốc vào chiến tranh.

"Tuyệt, đừng quấy rầy trò chơi của ta." Ngó lơ Quân Thường Hằng, Thượng Quan Khiêm nói.

"Được." Vì Khiêm vui vẻ, Quân Hành Tuyệt lập tức đáp ứng, hắn vẫn chưa biết làm cách nào lấy lòng Khiêm, Khiêm chủ động đề ra yêu cầu, Quân Hành Tuyệt có thể nào không đáp ứng.

Quân Thường Hằng còn định nói gì, bất quá không có cơ hội, trước mặt bọn họ xuất hiện một cánh cửa.

Bước ra cánh cửa, bọn Quân Thường Hằng kinh ngạc phát hiện, đây là cấm cung, xung quanh không người.

"Hoàng thúc, các ngươi tới đây đi." Sau đó cửa đóng lại, Quân Hành Tuyệt và Thượng Quan Khiêm biến mất.

...

Tròn vo An Thịnh ngẩn ngơ nhìn hoàng thượng và Tín vương đột nhiên xuất hiện, bọn họ làm cách nào, đột nhiên, quỷ dị, ly kỳ cứ thế mà xuất hiện tại trước mặt hắn.

Bị sự việc quỷ dị kinh hách, An Thịnh hồi hồn, lại bị sự thay đổi quá lớn của Quân Hành Tuyệt dọa, đây là hoàng thượng?

Gần nửa ngày, mới hồi tỉnh, nhưng vẫn ngơ ngác thỉnh an.

"Đi chuẩn bị bữa tối." Quân Hành Tuyệt mệnh lệnh.

An Thịnh máy móc chấp hành, trong đầu là hỗn loạn. Đối với An Thịnh vẫn hầu hạ mình này, Quân Hành Tuyệt là tín nhiệm, như Quân Thường Hằng vậy, một chút tri thức bị đưa vào đầu An Thịnh, khiến hắn hưng phấn cả buổi tối, tuy rằng thắc mắc hoàng thượng vì sao biến thành vậy, vì sao đột nhiên thân mật với Tín vương, nhưng An Thịnh không hỏi, cũng không thể hỏi. Bất quá tri thức hoàng thượng cho hắn, đủ để hắn hưng phấn, trường sinh bất lão. Đây là mê hoặc thế nào. Mà còn, hắn có thể biến thành một nam nhân bình thường, chỉ cần tu luyện đến cảnh giới tối cao, An Thịnh sao không hưng phấn chứ, tuy rằng khả năng là mấy nghìn năm sau, bất quá có hy vọng không phải sao?

Đã ngả bài với Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt sẽ không để y về phủ Tín vương ở nữa, hắn hận không thể thời thời khắc khắc dính lấy y, bất quá, hắn rất có tự hiểu, không dám tắm cùng y, hắn không cho mình sẽ cầm giữ được, mà còn Khiêm sẽ phát hiện dị trạng. Quân Hành Tuyệt quên, đã từng hắn cộng dục với Thượng Quan Khiêm, mà còn đứng lên, nên nói hắn là tiềm thức trốn tránh đi, lấy thực lực của Thượng Quan Khiêm, từ lâu đã phát hiện.

Khi Quân Hành Tuyệt tắm xong, thấy Thượng Quan Khiêm mặc y bào rộng rãi ngồi trên giường, nhìn hình ảnh trong hư không, khóe miệng mang theo giễu cợt nhàn nhạt. Quần áo rộng rãi che không được da thịt trắng nõn dụ nhân, so với lỏa lộ, vậy càng chọc người mơ màng. Quân Hành Tuyệt si mê nhìn, dục vọng ngẩng đầu.

"Khiêm." Quân Hành Tuyệt ám ách khẽ gọi, từng bước chậm rãi tiếp cận.

"Ngươi tự an ủi xong rồi?" Thượng Quan Khiêm không nhìn Quân Hành Tuyệt, làn điệu ôn hòa phun ra những từ không hề phù hợp.

...

Tu La Quân Tử

069

"Khiêm, ngươi nói gì vậy?" Giọng Quân Hành Tuyệt tăng lên mấy nấc, đỏ mặt, đây là xấu hổ. Hắn dĩ nhiên từ miệng của Khiêm như quân tử nghe được từ này, mà còn vừa rồi trong bể tắm hắn không có làm, lấy thực lực ngày giờ này của hắn, Khiêm không ở trong tầm mắt, đè lại dục vọng bò lên là dễ dàng. Bất quá, dục niệm vừa rồi hứng lên đã bị Khiêm đánh nát.

"Mỗi lần tắm, ngươi không phải đều làm vậy sao?" Tắt hình ảnh, Thượng Quan Khiêm vẻ mặt ôn hòa nhìn lại.

"Khiêm, sao... ngươi... biết?" Quân Hành Tuyệt hỏi một vấn đề rất ngốc, bị lời Khiêm kinh tới hắn đã quên lấy trình độ của bọn họ muốn quan sát ai, là rất đơn giản.

"Ta nói rồi ta sẽ nhìn ngươi, quan sát ngươi, tất cả khi ấy của ngươi đều trong mắt ta, đương nhiên bao gồm một số hành vi tư mật. Nếu ngươi muốn xem, chỗ Diêm La có ghi lại." Thượng Quan Khiêm không che giấu.

Sắc mặt Quân Hành Tuyệt cấp tốc biến hóa đa dạng, một hồi đỏ, một hồi trắng, một hồi xanh. Một hồi phẫn nộ, một hồi bất đắc dĩ, một hồi xấu hổ.

Quân Hành Tuyệt cuối cùng rõ vì sao bọn Mộc Linh Hạo dùng một cái IS, khó chịu là một mặt, một mặt khác là các IS này biết rất nhiều. Hắn quyết định mệnh lệnh đầu tiên hắn cho Diêm La là xóa bỏ ghi lại của khoảng thời gian này, rất mất mặt.

"Khiêm nhìn hết?" Quân Hành Tuyệt lắp bắp mở miệng, không thể nào. Hắn ôm tí hy vọng, đừng là toàn bộ.

"Giãy dụa trốn tránh của ngươi, tự an ủi trong phòng tắm, một người cười ngây ngô, ra vào hậu cung, không cần đoán cũng biết ngươi nằm mơ thấy gì mà di tinh..." Thượng Quan Khiêm liệt kê.

"Đủ rồi, Khiêm." Quân Hành Tuyệt cầu xin, đừng nói nữa, Khiêm đã nhìn cả rồi, Quân Hành Tuyệt một lần nữa xác định phải xóa bỏ đoạn ghi này, hủy diệt chứng cứ, còn có tìm thật nhiều việc cho Diêm La àm.

Bước tới, ngồi xuống bên y, vươn tay ôm lấy, Thượng Quan Khiêm không khước từ, Quân Hành Tuyệt giờ là đồng bạn, mà còn y đã nói sẽ cho hắn cơ hội, đối với động tác thân mật của hắn, y không cự tuyệt.

"Khiêm, ngươi hẳn biết thất thường của ta là vì ngươi, tình dục của ta là vì ngươi, ta yêu ngươi, chỉ cần mình ngươi." Thâm tình ôn nhu kể ra, Khiêm đã thấy cả rồi, vậy cũng biết dị thường của hắn đều là vì Khiêm.

"Ta biết." Không biết yêu, không hiểu yêu, Thượng Quan Khiêm chỉ đáp lại như vậy.

"Khiêm, ta sẽ khiến ngươi yêu ta." Biết giờ Khiêm không yêu hắn, Quân Hành Tuyệt nghe được đáp án có chút thất lạc, nhưng cũng không ủ rũ, thời gian tương lai còn rất dài, hắn sẽ dùng mọi cách khiến Khiêm yêu mình, trước mắt, hắn đã trở thành đồng bạn của Khiêm, chiếm giữ nhỏ nhoi trong trái tim y.

Thượng Quan Khiêm không đáp.

Đây là một buổi tối yên tĩnh. Quân Hành Tuyệt ôn nhu ôm Thượng Quan Khiêm ngủ, khóe miệng là ý cười thỏa mãn, đối với hắn của ngày giờ này là đủ, nhưng hắn sẽ cố gắng, vì có được càng nhiều. Thượng Quan Khiêm không cự tuyệt cái ôm của Quân Hành Tuyệt, người này là đồng bạn của y, y cho phép hắn bước vào lĩnh vực, mà còn đồng ý cho người này một cơ hội, người của Vô Xá một ngày đồng ý, sẽ làm được.

Sáng sớm, hưng phấn cả đêm, vành mắt đã đỏ, nhưng tinh thần rất tốt. An Thịnh sai cung nhân cầm quần áo vào phòng, rồi theo lệnh của Quân Hành Tuyệt, cung nhân lui ra ngoài. Diêm La không biết từ đâu chui ra, từng chịu qua huấn luyện xuất quỷ nhập thần của ảnh vệ, An Thịnh không hề kinh hoảng. Diêm La tính thay đồ cho Thượng Quan Khiêm, lại bị Quân Hành Tuyệt ngăn cản, có hắn rồi, Diêm La hầu hạ đã dư thừa. Cầm quần áo, giúp Khiêm mặc.

An Thịnh thấy vậy, cũng rõ hoàng thượng đã mở ra với Tín vương, mà còn Tín vương không phản đối. Hắn gom tất cả vào mắt, thầm rất vui vẻ, si tâm của hoàng thượng có hồi báo thật tốt. Về phần phản đối, sau khi xem xong thứ hoàng thượng ban cho, An Thịnh biết, việc nhỏ, việc nhỏ.

"Khiêm, không lên triều với ta sao?" Mặc triều phục, Quân Hành Tuyệt hỏi.

"Không. Ta ở đây thưởng thức là được." Thượng Quan Khiêm trả lời.

"Thế cũng tốt." Quân Hành Tuyệt không miễn cưỡng, chỉ cần là nguyện vọng của Khiêm, hắn sẽ vâng theo, tuy rằng luyến tiếc tách ra với y, phải biết hắn khó khăn lắm mới được bên Khiêm như giờ, mà còn chưa đến một ngày, hắn muốn hưởng thụ càng nhiều thời gian thân mật với y, nhưng vì Khiêm muốn xem kịch, hắn cũng hết cách, hy vọng màn kịch này đặc sắc tí, để Khiêm cao hứng, vậy hắn sẽ có thể làm thêm chút gì không, tỷ như hôn a, các loại.

"Nụ cười ngây ngô của ngươi lại lộ ra." Thấy vẻ mặt của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm nhắc nhở.

Quân Hành Tuyệt lập tức nghiêm nghị, không được, sau này tuyệt đối không thất thường trước mặt Khiêm nữa, rất mất mặt. Bất quá nhìn nụ cười của y, đó là nụ cười chân thành, Quân Hành Tuyệt lại thấy đáng, có thể khiến Khiêm vui vẻ, mất mặt thì sao chứ, dù sao, Khiêm đã thấy rất nhiều.

An Thịnh nghe xong, rủ mắt, không dám để hoàng thượng phát hiện khóe miệng mình. Bất quá nhẫn nại thật là vất vả.

"Khiêm, ta yêu ngươi." Ăn xong bữa sáng, khi chuẩn bị lâm triều, hắn nói cho y nghe ái ngữ.

Khiến cung nhân không biết chuyện cực kỳ hoảng sợ. Sắc mặt tái nhợt, này không phải chuyện đùa. Vạn nhất có tiếng gió gì thổi ra, bọn họ hiềm nghi lớn nhất, ở trong cung biết nhiều, thấy nhiều, nghe nhiều là sẽ mất mạng. Các cung nhân thật sợ, sợ hoàng thượng lập tức ra lệnh xử tử bọn họ. An Thịnh cũng xác thực có dự định này, phải giải quyết thế nào đây?

"Ta biết." Thượng Quan Khiêm vẫn trả lời như vậy.

Quân Hành Tuyệt cười rời đi, giờ cứ thế là được.

An Thịnh chạy theo sau, cung nhân thở ra một hơi.

Thượng Quan Khiêm dẫn Diêm La tìm một chỗ lịch sự tao nhã, chờ trò hay sắp trình diễn. Thủy kính nổi giữa hư không, khiến cung nhân hầu hạ thầm nhảy dựng, sau đó các suy nghĩ kỳ kỳ quái quái nổi lên trong lòng. Cũng có chút người, lặng lẽ đưa tin cho hậu cung, hoàng thượng nói yêu Tín vương.

Triều dã trên dưới, đã quen với việc hoàng thượng có lúc vắng mặt, nhưng giờ là lúc nào, sao hoàng thượng lại vắng được chứ. Giờ thế cục của Nguyên Quốc và Viêm Quốc khẩn trương như vậy, hoàng thượng vì sao không thượng triều? Nhân tâm hoảng sợ. Bất quá hôm nay đến đây, phát hiện Trấn vương nên ở biên cảnh dĩ nhiên xuất hiện, đây là thế nào?

Các đại thần vào điện nhìn nhau, sao Trấn vương lại ở đây, tính thời gian, hắn nên ở biên cảnh chủ trì lần chiến sự này chứ, cho dù thắng, nhanh nhất cũng phải mấy ngày sau mới về. Hay là biên cảnh đã rơi vào tay giặc, nhân tâm vốn hoảng hốt bị các loại suy đoán quấy càng bất an.

Quân Thường Hằng trái lại thờ ơ nhắm mắt dưỡng thần, hắn vốn không muốn tới, công pháp hoàng thượng cho hắn còn đang học đâu, bất quá nhớ tới trò chơi hôm qua Tín vương nói, hắn không thể an tâm, thế nên tới xem. Phải biết cuộc giết hại của Tín vương đã khiến hắn sợ, lần này sẽ không lặp lại sự kiện huyết tinh thảm liệt vậy đi? Quân Thường Hằng vì thế bất an cả đêm, đâu còn có thể ngồi yên tu luyện. Sáng nay đã sớm lên triều. Xem mình có thể làm gì không, các đại thần này đều là cây trụ của Nguyên Quốc, nếu bị Tín vương giết hết, Nguyên Quốc cũng không cần tồn tại, ai, thật không ngờ có một ngày hắn sẽ làm những chuyện này.

Đối với suy nghĩ trước đây của mình, Quân Thường Hằng đã không còn bất luận phản đối gì nữa, tối qua khi ngủ không được, hắn đã thử, hoặc nói ra chuyện của hoàng thượng và Tín vương, hoặc viết trên giấy, đều bị uy áp tới từ thiên địa đè lại, cả người run rẩy, mà kẻ quỳ trên đất là hắn khi đó lại cười, lực lượng này khiến hắn rõ ràng, tông sư căn bản không đáng một đồng. Hắn đã có mục tiêu, trái tim từ khi đạt được tông sư đã tịch mịch bắt đầu nhảy lên, tìm về động lực rất lâu trước đây, hắn muốn mạnh lên.

Trước khi trời sáng lại lật xem công pháp của hoàng thượng, tâm tính Quân Thường Hằng đã tăng lên, thế tục lễ nghi đạo đức, đó là phân định của người, sau khi xem xong công pháp này, tư tưởng của hắn đã thay đổi, không đáng một đồng, chỉ cần mạnh, gì cũng có thể thay đổi, gì cũng có thể coi thường.

Khi vào cung, hắn gặp Đỗ Thành, bí mật hàn huyên mấy câu, phát hiện ở trong cung xác thực có thể nói ra chuyện của hoàng thượng và Tín vương. Đối với thần thông của hoàng thượng, Quân Thường Hằng là kinh ngạc, cần đến một bước nào mới có thể thần thông như vậy, ước thúc tất cả.

Quân Thường Hằng nhắm mắt, không để ý các đại thần chào hỏi, hắn đang xem tư liệu trong đầu, mấy thứ này làm cách nào xuất hiện trong đầu hắn, nghĩ không ra, bất quá hữu dụng là được.

Đối với sự kiêu ngạo của Trấn vương, các đại thần sớm thành thói quen, có vài người tâm lý khó chịu, nhưng Trấn vương là tông sư, lại rất được hoàng thượng tin cậy, bọn họ có thể làm gì? Ngoài mặt vẫn tỏ ra rộng lượng.

"Hoàng thượng giá đáo." Tiếng An Thịnh khí thế mười phần từ xa đến gần.

Các đại thần phân đội mà đứng, cẩn thận kiểm tra quan phục của mình, ở kinh thành nếu không cẩn thận sẽ bị bọn ngự sử nhiều chuyện tham một quyển tội bất kính gì đấy. Cẩn thận thì hơn.

"Thượng triều." Sau khi Quân Hành Tuyệt ngồi xuống, An Thịnh tuyên bố bắt đầu.

Các đại thần quỳ xuống thỉnh an, rồi dâng tấu.

Thời gian buồn chán trôi qua, ngồi trên long ỷ Quân Hành Tuyệt kéo không nổi hăng say. Chán quá đi. Rất nhớ Khiêm, chỉ rời khỏi một hồi, hắn đã bắt đầu nhớ. Quân Hành Tuyệt mặc kệ mình đi vào cõi thần tiên, người phía dưới sẽ không ngẩng lên nhìn, thực lực đến bước này, nhất tâm nhị dụng là rất đơn giản.

Tối qua Khiêm ngủ trong lòng hắn, hương vị nhàn nhạt thanh nhã, là Khiêm bình thường tiếp xúc với dược vật mà lây dính, hay vốn đã có. Hẳn là vốn đã có, chỗ dược liệu ấy sao sẽ sinh ra được mùi hương chứ. Dáng người của Khiêm hơi gầy, hẳn là trước đây khi trưởng thành không được chiếu cố tốt, cho nên xương mới tinh tế vậy, nhìn không ra y sở hữu lực lượng cường đại đến thế, ừ, phải bổ.

Quân Hành Tuyệt cứ thế đông nghĩ tây nghĩ, tùy tiện đáp lại các đại thần, chờ hạ triều.

Không bao lâu sau, các đại thần đứng trong điện, không rõ nguyên nhân ngã xuống, thậm chí chân của Quân Thường Hằng cũng nhũn ra, Quân Hành Tuyệt lập tức phát hiện, biết vở kịch Khiêm nói đã tới. Tinh thần tỉnh lại tí, rồi ngẫm, Khiêm sẽ không ở đâu nhìn đi, nhanh chóng cảm nhận, rồi phát hiện tầm mắt giám thị thuộc về Diêm La. Thần thức quét qua, thấy nụ cười như chào hỏi của Khiêm.

Quân Hành Tuyệt ảo não, hắn nên nghiêm túc, để Khiêm thấy được anh tư của hắn, đáng ghét, nhất định phải tìm thật nhiều việc cho Diêm La, đừng luôn ở bên Khiêm. Không quản tình huống của các đại thần dưới thềm, Quân Hành Tuyệt cười nhìn tất cả.

Thị vệ nên lưu thủ ngoài điện bước vào, nhìn cái vẻ bọn họ giơ binh khí, tuyệt đối không phải vì hộ giá mà tới.

...

t qu]*|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top