Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

085 ~ 087

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu La Quân Tử

085

"Ngươi không phải nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì vì ta sao? Ta muốn ngươi làm chính là cái này." Quân Hành Tuyệt ngồi trên chiếc ghế dựa lớn giữa sảnh, một tay đặt trên tay vịn, mắt phượng sắc bén, giọng điệu thờ ơ, lời nói ra lại xác thực mà tàn khốc.

"Ngươi muốn ta chết?" Liễu Vân Phiên không dám tin, nhìn đôi mắt phượng nghiêm nghị kia, trong đôi mắt ấy không có nửa điểm sóng gợn, bình tĩnh nhường nào, như hắn và nàng chưa từng quen biết, như hai người xa lạ vậy, không hề lưu ý chết sống của nàng.

"Không sai." Quân Hành Tuyệt gật đầu.

Liễu Vân Phiên nhìn thanh kiếm bên chân, cảm tình nàng dành cho hắn sâu như vậy, mà hắn lại muốn nàng chết. Liễu Vân Phiên run tay cầm kiếm, không, nàng không tin. "Tuyệt, ngươi có từng yêu ta sao?" Liễu Vân Phiên muốn một đáp án, trong lòng ngươi từng có vị trí của ta sao, phải chăng ta từng để lại dấu vết trong lòng ngươi, dù chỉ là tí xíu.

"Chưa từng." Khi Liễu Vân Phiên kể ra ái ý dành cho hắn, hắn đã nói rồi, hắn không yêu nàng, nữ nhân của Tinh Hồ cũng không hơn gì cái này, bị hắn đơn giản bắt được, thật nhàm chán. Trước đây không yêu, giờ càng không yêu, người hắn yêu chỉ có một.

Chưa từng. Phải rồi, Tuyệt đã nói không yêu, tàn nhẫn mà tuyệt tình, cho dù nàng khóc cầu, cũng không quay đầu lại rời đi, bất kể nàng giữ ra sao cũng không giữa được trái tim nam nhân này.

"Nếu ta chết, ngươi sẽ yêu ta sao?" Liễu Vân Phiên bi thương hỏi, ta chết rồi, có thể để lại dấu vết trong lòng ngươi sao?

"Không." Quân Hành Tuyệt cho ra đáp án khẳng định mà tàn nhẫn.

Liễu Vân Phiên nhìn kiếm, sau đó cuồng tiếu, cho dù vì ngươi mà chết, cũng không yêu sao?

"Sư muội." Ngọc Dao nhìn không được nữa đánh rơi kiếm trong tay Liễu Vân Phiên. Sư muội của mình mấy năm nay sống thế nào nàng xem trong mắt, thống khổ như vậy, hắn cự tuyệt sư muội nàng cũng tận mắt thấy, vì sao Phượng Tuyệt có thể tàn nhẫn đối đãi một người yêu hắn như vậy, sư muội rốt cuộc không tốt ở đâu, sư muội đã làm sai gì mà phải bị đối xử như thế, nàng chỉ là yêu một người mà thôi.

"Sư tỷ." Liễu Vân Phiên nhìn sư tỷ thương tiếc mình, thống khổ trong mắt khiến người đau lòng.

"Ê, Phượng Tuyệt, ngươi rất quá phận." Đường Di đi ra bênh vực kẻ yếu, nàng nhìn không được nữa, chà đạp cảm tình của một người như vậy, rất quá phận.

"Trái ớt." Phương Thiên Hữu kéo áo Đường Di, tuy rằng hắn cũng nhìn không được, bất quá trái ớt xen vào làm chi.

Nhìn Phương Thiên Hữu, Đường Di càng có đồng cảm, nàng thích Thiên Hữu, nhưng hắn không thích nàng, nàng rất giống Liễu tỷ tỷ, không biết liệu rằng mai này, Thiên Hữu và nàng có biến thành vậy không, không biết, Thiên Hữu có tuyệt tình như Phượng Tuyệt không, vì cảm giác ấy, oán khí với hành vi của Phượng Tuyệt nặng hơn.

"Liễu tỷ tỷ chỉ là yêu ngươi mà thôi, sao ngươi có thể đối đãi với một người yêu ngươi như vậy, ngươi không có trái tim sao? Ngươi không có cảm tình sao?" Đường Di lớn tiếng chất vấn.

Chất vấn này khiến đại bộ phận người ở đây tán thành, bất quá chỉ là đại bộ phận, Quân Thường Hằng thở dài, cảm tình, cảm tình của hoàng thượng sâu hơn bất kỳ ai, hoàng thượng yêu điên cuồng cỡ nào, nhiệt liệt cỡ nào, tỉ mỉ cẩn thận bảo vệ người kia, ôn nhu đối đãi, đáng tiếc, cảm tình cả bọn họ đều cảm động, lại không dao động được trái tim người kia. So với hoàng thượng, người kia mới thật là không có trái tim, không có cảm tình.

"Ta đương nhiên có trái tim, đương nhiên có cảm tình, bất quá trái tim của ta, cảm tình của ta đều đã dâng cho một người, những người khác, chết cũng được, thống khổ cũng được, yêu ta cũng được, hận ta cũng được, căn bản không quan trọng, kiếp này đời này ta chỉ để ý mình y." Vẻ mặt thờ ơ, hóa thành ôn nhu, đôi mắt vừa nghĩ tới người kia đã tràn đầy thâm tình, ngoại trừ y, hắn không quan tâm gì cả.

Đường Di run lên, từ đôi mắt của người này nàng thấy được thâm tình không thể tưởng tượng, cần phải có cảm tình thế nào mới có thể nói ra những lời này, cần phải có nồng cháy ra sao mới có thể coi thường tất cả, chỉ để ý một người, cần phải có thâm tình cỡ nào mới có thể lộ ra ôn nhu gọi người muốn khóc ấy chứ. Nàng làm không được, cảm tình đó quá khắc sâu, cũng quá đáng sợ, nhưng nàng rất hâm mộ.

Liễu Vân Phiên nhìn ôn nhu nhung nhớ trên mặt người yêu, không phải dành cho nàng, người nàng yêu dâng tất cả cho một người khác, không còn vị trí của ai nữa, là ai? Ai đã chiếm được cảm tình của nam nhân lạnh bạc vô tình này.

Ngọc Dao cũng không dám tin, nam nhân tàn nhẫn cự tuyệt sư muội này, biết yêu người?

Bọn Lãnh Vô Ngân, Dương Ưng, Phương Thiên Hữu chưa từng yêu ai, nhưng bọn họ từ đôi mắt Phượng Tuyệt thấy được thâm tình bất hối, ôn nhu mà kiên định, nghĩa vô phản cố, là ai? Ai có thể khiến nam nhân kiêu ngạo này, dâng ra thâm tình như vậy, ngoại trừ một người, không màng gì cả.

Thế hệ trước Lãnh Phong, Tố Linh, Dương Hùng đều là người từng trải, Dương Hùng và Lãnh Phong tuy rằng kinh ngạc, nhưng dù sao bọn họ không quen với Phượng Tuyệt, mà Tố Linh đã gặp Quân Hành Tuyệt mấy lần, biết thân phận hắn, càng từ miệng Quân Thường Hằng cũng biết tính cách hắn, đệ tử Tinh Hồ vứt trọn trái tim cho hắn, lại không được đáp lại, mà nam nhân vô tình như vậy cũng biết yêu một người, yêu sâu nhường này.

Tố Linh rất hoài nghi nhìn Quân Thường Hằng, Quân Thường Hằng chú ý thấy ánh mắt của nàng, gật đầu, nói cho nàng là thật. Tố Linh mở to mắt, là thật ư, nhưng vì sao là ánh mắt Hằng bất đắc dĩ như vậy?

"Ngươi yêu người khác?" Liễu Vân Phiên nhìn Quân Hành Tuyệt xác nhận, không, sẽ không, nói cho ta, không phải.

"Kiếp này ta chỉ yêu một người." Người khác, xưa nay chỉ có một, làm sao có người khác.

"Nói dối, ngươi không có người yêu. Ngươi đang nói dối." Liễu Vân Phiên không tin, không, nếu Tuyệt vô tâm vô tình thì thôi, vì sao nói cho nàng biết, hắn kỳ thực cũng có tâm, kỳ thực cũng biết yêu, bất quá, không phải nàng, hắn yêu không phải nàng.

"Hừ, không cần ngươi tin." Khiêm tin là được, "Ngươi không phải nói nguyện ý chết vì ta sao, làm nhanh lên." Quân Hành Tuyệt thúc giục, giải quyết xong mọi chuyện, hắn sẽ đi nhà bếp, hôm nay bắt được thực đơn của Vị Tẫn Lâu, hắn nên thí nghiệm chút.

Từ thâm tình đến vô tình, cùng là một người, biến hóa quá nhanh, khiến bọn họ không biết phản ứng thế nào.

"Người ngươi yêu, là người thế nào?" Liễu Vân Phiên không cam lòng, thua cho một người chưa từng gặp nàng không cam lòng, "Đẹp như ta sao? So được với ta sao?" Chỉ cần là nữ nhân, sẽ không cam lòng thua cho một người không bằng mình.

"Ngươi bằng vào cái gì so với y?" Quân Hành Tuyệt lạnh mặt, nữ nhân này sao xứng so với Khiêm của hắn.

Cả tư cách so cũng không có sao? Ở trong lòng ngươi nàng tốt như vậy? Liễu Vân Phiên nghe lời này đã không biết phải đau thế nào.

"Tuyệt, xin ngươi nói cho ta biết, để ta chết rõ ràng." Sinh vô khả luyến, còn không bằng chết, Liễu Vân Phiên thầm quyết định, nàng không muốn sống nữa, nhưng nàng muốn biết nàng rốt cuộc thua cho người thế nào.

"Sư muội." Ngọc Dao kinh hô.

"Liễu tỷ tỷ." Đường Di rất đồng tình.

"Vân Phiên." Tố Linh muốn khuyên.

Liễu Vân Phiên lắc đầu, dùng ánh mắt ngăn lại sư phụ, sư tỷ và những người quan tâm nàng.

Mọi người đứng yên, bất quá thời khắc chú ý nhất cử nhất động của Liễu Vân Phiên, làm tốt chuẩn bị, giờ vẫn là đừng kích thích nàng. Nàng chỉ muốn một đáp án. "Nói cho ta biết." Liễu Vân Phiên kiên quyết nhìn lại.

"Người ta yêu sao," Quân Hành Tuyệt nói, tay hắn không dính máu là tốt nhất, để mùi máu của nữ nhân này vấy bẩn thể hương của Khiêm, xác thực không tốt, "Kiêu ngạo giẫm nát tất cả, tàn khốc hủy diệt vạn vật, không màng mọi sự, bễ nghễ phàm trần, trái tim lãnh khốc mà vô tình kia, bảo ta không biết làm sao chiếm được, rồi mỗi cái ôn nhu lơ đãng của y lại đẩy ta rơi vào tay giặc sâu hơn, không có lúc nào là ta có thể dừng yêu y."

Này, ra vẻ, hình như là một người rất đáng sợ, nữ nhân nào có hình tượng như vậy. Mọi người thầm miêu tả.

"Nếu y muốn thiên hạ này, ta sẽ đặt nó dưới chân y hiến cho y, nếu y muốn hủy thế giới này, không cần y động thủ, ta sẽ làm thay y, vì có được trái tim y, cho dù thây cốt thành núi, máu chảy thành sông cũng không sao cả, chỉ cần y có thể yêu ta." Quân Hành Tuyệt kể ra.

Mọi người nghe mà kinh khủng, cảm tình thật điên cuồng.

"Khiêm, ta yêu ngươi há." Quân Hành Tuyệt đột nhiên nhìn phía sau bọn họ nói.

"Ngươi cố ý nói cho ta nghe." Thanh âm ôn hòa như nước truyền tới từ phía ấy.

Thuận theo nó, mọi người quay đầu.

Một bộ bạch y, một đầu tóc đen, khí chất ôn nhuận, dung mạo nhu hòa. Người này xác thực rất xuất sắc. Nhưng có xuất sắc thế nào đi chăng nữa, y cũng là nam?

Phượng Tuyệt thích nam. Bị sự thật này đả kích, mọi người không biết nên phản ứng thế nào.

"Ta cảm giác được ngươi đã tới." Quân Hành Tuyệt ôn nhu nói, vì cảm giác được Khiêm tiếp cận, hắn mới nói ra, mỗi ngày kể cho Khiêm nghe tình yêu của hắn.

"Thực lực của ngươi lại tiến bộ." Thượng Quan Khiêm khen.

"Bị Khiêm giám sát, ta không mạnh lên sao được chứ, Khiêm, sao ngươi lại tới đây, ta đã bảo bọn họ đừng đi quấy rầy ngươi." Khi gặp được người hầu thông báo, hắn lập tức dặn bọn họ đừng quấy rầy Khiêm, những kẻ râu ria này, không đáng để Khiêm gặp.

"Là ta nói." Phượng Cửu chui ra từ phía sau, hắn tới cùng với Quân Thường Hằng, vốn định tìm Thượng Quan Khiêm chơi cờ, Thượng Quan Khiêm kỳ lực cao thâm, không lần nào hắn thắng được, bất quá vậy mới càng thú vị, thuận tiện có thể xem tằng tôn lạnh bạc của mình ra vẻ khó chịu, lại không thể phát tiết, ừ, ngày rất thư thái. Lạc đề, hắn và Thường Hằng tới đây, gặp người hầu thông báo, Thường Hằng nghe tên lão hữu, đã chạy ra cửa đón người, thế nên hắn trực tiếp đi tìm Thượng Quan Khiêm, đợi nửa ngày, lại không thấy người đâu, hắn thuận miệng nói, Thượng Quan Khiêm đột nhiên cười rất kỳ quái, lập tức giải quyết quân cờ của hắn, rồi rời đi, hiếu kỳ hắn chạy theo.

Vừa đến cửa đã nghe tằng tôn mình biểu lộ ái ý, tuy không phải lần đầu tiên, nhưng mà mỗi lần nghe được, hắn luôn thấy phức tạp, tằng tôn của mình đại nghịch bất đạo yêu ca ca của hắn, thân là trưởng bối lại vô lực ngăn cản, thế thì thôi, hắn biết mình ngăn không được. Phức tạp là tằng tôn trước đây lãnh tâm quạnh quẽ sẽ có cảm tình cuồng liệt như vậy, là vì huyết mạch của Phượng gia, hay cái gọi là đối tinh số mệnh kia.

"Tổ gia gia." Quân Hành Tuyệt nhìn Phượng Cửu, gọi một tiếng, sau đó lực chú ý đặt lên người Thượng Quan Khiêm.

"Phượng Cửu." Quân Thường Hằng cũng gọi một tiếng.

Mọi người bị đả kích, vì xưng hô này mà hoàn hồn. Dù sao thân phận tông sư vẫn có lực rung động, mà còn là đệ nhất tông sư trong truyền thuyết. Thật không ngờ được gặp ở đây, vừa rồi Phượng Tuyệt gọi hắn là gì, tổ gia gia, thì ra Phượng Tuyệt và Phượng Cửu có quan hệ này.

"Ngươi yêu y." Lực chú ý của Liễu Vân Phiên không ở chỗ Phượng Cửu, nàng nhìn Quân Hành Tuyệt ôn nhu nắm lấy tay Thượng Quan Khiêm, ôn nhu đỡ y ngồi bên mình, không chừa cho người khác chút dư quang nào, toàn tâm toàn ý nhìn một người, ngoại trừ y ra, trong mắt Quân Hành Tuyệt không có bất luận ai khác, tựa hồ cả thế giới chỉ có sự tồn tại của y, tất cả những gì nàng kỳ vọng, đều đã dâng cho một người, một nam nhân. Nàng thua cho một nam nhân.

"Y là nam!" Liễu Vân Phiên quát, nàng không tin, sự việc sao lại thành vậy, vô luận là nữ nào cũng tốt, vì sao là nam.

Những người bị Phượng Cửu hấp dẫn lực chú ý, theo câu này kéo về.

...

Tu La Quân Tử

086

"Khiêm đương nhiên là nam." Quân Hành Tuyệt trả lời, Khiêm của hắn là hàng thật giá thật nam tử, chỉ cần là người đều nhìn ra được.

"Ngươi thích nam?" Liễu Vân Phiên khó mà tin tưởng, nếu Quân Hành Tuyệt thích nam sắc, vậy nàng tính cái gì?

"Đương nhiên không phải," Quân Hành Tuyệt không hy vọng Khiêm hiểu lầm, hắn không phải vì Khiêm là nam mà thích, "Chỉ vì Khiêm là nam."

Không phải thích nam tử, mà là yêu vừa vặn là nam tử.

Mọi người nhìn nhau, bọn họ có thể nói gì? Nam nam yêu nhau vốn đã vi phạm luân thường, Quân Hành Tuyệt lại nói đương nhiên như thế, mà còn nghe xong lời thâm tình của Quân Hành Tuyệt, bọn họ có thể phản đối sao.

Ở đây, chỉ có sắc mặt Tố Linh xấu xí tái nhợt nhất, nàng biết thân phận chân thật của Quân Hành Tuyệt, vừa rồi Quân Thường Hằng cũng nói với bọn họ Thượng Quan Khiêm là Tín vương, Tín vương là ai, người trong thiên hạ không biết, nhưng Tín vương là gì của hoàng thượng, người trong thiên hạ đều biết, đó là huynh đệ, huynh đệ huyết mạch tương liên. Mà còn chuyện này, Quân Thường Hằng cũng biết, vì sao? Vì sao không ngăn cản?

"Các ngươi điên rồi, Hằng, bọn họ là, bọn họ là,..." Tố Linh không biết phải nói thế nào, đây là chuyện không thể nói bừa.

"Chính như ngươi nghĩ." Quân Thường Hằng đạm mạc mở miệng.

"Sao ngươi có thể lãnh tĩnh vậy chứ, ngươi biết rõ, bọn họ, bọn họ..." Tố Linh mất bình tĩnh quát lên.

Mọi người không hiểu, Tố Linh có cần thất thố vậy không, chuyện này xác thực khiến người kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức khiến Tinh Hồ trai chủ ổn trọng biến thành vậy đi.

"Sư phụ." Ngọc Dao lo lắng nhìn sư phụ.

"Tố Linh bái kiến Tín vương." Không quản đồ đệ của mình, trực diện Thượng Quan Khiêm, "Tín vương nên biết việc này là thế nào..." Tố Linh tiềm thức cho rằng là Thượng Quan Khiêm đầu độc Quân Hành Tuyệt. Quân Hành Tuyệt sở hữu tam cung lục viện, sao sẽ trầm mê nam sắc chứ, nhất định là vị Tín vương này...

"Đại nghịch bất đạo, đúng không?" Quân Hành Tuyệt nói tiếp, từ này hắn nghe qua vô số lần. Hắn biết nàng vì sao nói với Khiêm, mà không phải với hắn, từng là vì lo lắng thế nhân sẽ chỉ mũi nhọn về phía Khiêm, hắn lựa chọn trốn tránh, lựa chọn che giấu, giờ đã không tất yếu, hắn và Khiêm sẽ không sợ bất kỳ kẻ nào trên đời này nữa. Nhìn Tố Linh, Quân Hành Tuyệt chẳng hề để ý cười, mang theo trào phúng, "Vì ta yêu Khiêm, yêu huynh trưởng của mình, chính là đại nghịch bất đạo."

Mọi người lại bị lời mình nghe được dọa, nam không nói, vẫn là huynh trưởng? Đợi đã, Thượng Quan Khiêm là Tín vương, Phượng Tuyệt nói Tín vương là huynh trưởng của hắn? Vậy, đầu óc của mọi người còn có thể suy nghĩ, hẳn là bị đả kích rất nhiều, nên quen đi.

"Hoàng thượng nếu đã biết thì không nên làm vậy." Tố Linh cũng không giấu diếm, chính khí nghiêm nghị chỉ trích.

Hoàng thượng? Một trong võ lâm tam công tử Phượng Tuyệt, là hoàng thượng? Nguyên Quốc Chi Quân?

"Can hệ gì với ngươi, ta yêu Khiêm là chuyện của ta, ảnh hưởng tới ngươi sao." Quân Hành Tuyệt khinh miệt.

"Hoàng thượng thân hệ thiên hạ, chuyện này..." Tố Linh muốn nói tiếp.

"Tố Linh, đủ rồi, câm miệng." Quân Thường Hằng cấp tốc nhảy tới trước mặt Tố Linh, ngăn cản nàng nói tiếp.

"Hằng," Tố Linh bất mãn nhìn Quân Thường Hằng, hắn rõ ràng đã biết, vì sao mặc kệ.

Quân Thường Hằng điểm ách huyệt của Tố Linh.

"Hoàng thượng, Tín vương, Tố Linh quan tâm ái đồ, nên có chút thất thường, xin thứ lỗi." Quân Thường Hằng vội vã giải thích, chỉ hy vọng hai người đừng truy cứu.

"Nể mặt hoàng thúc, thôi vậy, bất quá, hoàng thúc, tối nay món trẫm nấu, ngươi phải chỉ điểm chút nha." Muốn hắn nể tình, Quân Thường Hằng đương nhiên phải trả giá.

Lời hắn nói khiến Quân Thường Hằng trắng mặt. Phượng Cửu ở bên cạnh cười khẽ, chờ chế giễu.

Món hoàng thượng nấu, chỉ cần ngẫm lại vật thể không rõ từng nếm qua, sắc mặt Quân Thường Hằng đã không thể xinh đẹp, sớm biết vậy, sớm biết vậy, sẽ không để bọn họ vào. Quân Thường Hằng đã dự kiến được thê thảm tối nay, cho dù hiện tại trù nghệ của hoàng thượng có tiến bộ, nhưng, nhưng, chỉ là có thể vào miệng mà thôi, không phải có thể ăn.

"Dạ." Quân Thường Hằng buồn bực mở miệng, sau đó thấy thần sắc đợi xem kịch vui của Phượng Cửu, đáng ghét, lần sau luận võ, tuyệt đối phải cho Phượng Cửu đẹp.

"Ngươi yêu y, không màng thiên hạ luân lý cũng muốn yêu y?" Thì ra ngươi là hoàng thượng, Tuyệt, thì ra ta chưa từng hiểu được ngươi, biết về ngươi, cả ngươi là ai cũng không hay. Hoàng đế, hậu cung ba nghìn giai lệ, cái nào không phải khuynh quốc khuynh thành, cái nào sẽ thua kém nàng, nhưng những giai nhân này, ngươi không yêu ai cả, lại yêu một nam tử, còn là huyết thân.

"Những kẻ ngăn cản, giết không tha." Đây là đáp án, không ai có thể ngăn hắn.

"Ngươi là nữ nhân của Tuyệt." Thượng Quan Khiêm khẳng định nói với Liễu Vân Phiên.

"Phải." Nhìn nam tử khiến Tuyệt yêu này, phong tư xuất sắc, ánh mắt ôn hòa, dung mạo tuấn mỹ không thua cho Tuyệt, hóa thân của quân tử, thật không thể tưởng tượng được sự tàn khốc mà Trấn vương đã nói.

"Nàng không phải, Khiêm, ta chỉ có ngươi." Quân Hành Tuyệt vội giải thích, cảnh cáo nhìn Liễu Vân Phiên, tỏ ý nàng đừng nói bừa.

"Ngươi cho rằng ta sẽ lưu ý quá khứ của ngươi." Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt.

"Ta hy vọng ngươi sẽ, nhưng ta biết là không, cho dù ngươi lờ đi, ta cũng không muốn ngươi hiểu lầm, Khiêm, ta chỉ cần ngươi, những người khác..." Ánh mắt Quân Hành Tuyệt lóe lên hung quang.

"Cho nên ngươi tính giết người diệt khẩu, ngươi cho rằng như vậy có thể giấu được ta? Tuyệt, chỉ cần ta muốn biết, trên đời này không có gì giấu được ta, ngươi không phải rất rõ sao?" Thượng Quan Khiêm biết dự định của Quân Hành Tuyệt.

"Ta rõ, nhưng ta không muốn ngươi tra, từ khi có ngươi, ta vẫn vì ngươi thủ thân như ngọc." Quân Hành Tuyệt nói thầm.

Giọng hắn tuy rất nhỏ, nhưng Phượng Cửu và Quân Thường Hằng vẫn nghe được, thủ thân như ngọc. Gắn từ này với Quân Hành Tuyệt, Phượng Cửu và Quân Thường Hằng khóe miệng co quắp, sao mà, sao mà thấy quái quái.

Thượng Quan Khiêm nghe xong, nhướng mày, rồi nhìn Liễu Vân Phiên trước mặt nói rằng, "Ngươi thật muốn vì một người không yêu ngươi buông tha sinh mệnh." Y đã nhìn ra ý chết của nữ nhân này.

"Phải." Liễu Vân Phiên khẳng định.

"Đáng sao?" Người của Vô Xá tuyệt đối không làm vậy, bọn họ sẽ không vì bất luận kẻ nào mà chết, đối với những người này, nói thật, Thượng Quan Khiêm không rõ, vì sao chứ?

"Không đáng, nhưng ta không biết sau này phải sống thế nào." Nàng đương nhiên biết không đáng, nhưng trái tim nàng đã chết rồi, sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa.

"Vì yêu mà sống, vì yêu mà chết, yêu, quan trọng đến thế sao?" Người của Vô Xá không yêu, cũng không hiểu yêu, bọn họ thấy được quá nhiều phản bội. Người của Vô Xá, đối với yêu đều có giải thích của mình, nhưng bất luận là loại nào, bọn họ đều không tin, cho nên bọn họ chế giễu sự tồn tại của đối tinh. Nhưng vì đồng bạn, lại không thể không tin, vì hy vọng nhỏ bé kia.

"Ngươi chưa từng yêu, ngươi không hiểu." Tuyệt, ngươi đã yêu một người thế nào, vô tình như vậy, vì sao đột nhiên thấy rất vui, Tuyệt, ngươi cuối cùng đã bị báo ứng, ngươi yêu một người không biết yêu.

"Cho dù ta không hiểu, nhưng ta biết, ta tuyệt đối sẽ không vì yêu mà buông tha chính mình." Thượng Quan Khiêm nhìn Liễu Vân Phiên, thần thái kiên định mà tự tin khiến người phải liếc mắt, nam nhân này sẽ làm được, cho dù bị thương triệt để, y cũng sẽ kiên cường mà sống.

Quân Hành Tuyệt si mê nhìn y, đây chính là Khiêm của hắn, kiên cường mà lại kiêu ngạo, Khiêm, ngươi bắt ta sao không yêu ngươi chứ, ta lại phát hiện một điểm để ta yêu.

"Đã gửi gắm tình cảm của mình, vậy phải làm tốt khả năng bị tổn thương." Người của Vô Xá thuở đầu tin cậy, là đã làm tốt dự định bị phản bội, không oán không hận, vì bọn họ lựa chọn trả giá. "Phản bội từ ban đầu đã tồn tại." Đây là một câu không biết xem qua ở đâu, nhưng người của Vô Xá tin phụng.

"Khiêm, ta tuyệt đối không phản bội ngươi." Quân Hành Tuyệt nghe được lời y, mới biết mãi đến nay Khiêm đã làm tốt chuẩn bị bị hắn phản bội, hắn không được Khiêm tín nhiệm đến vậy sao?

"Ai biết được, nhân tâm khó dò nhất, không ai nắm giữ được trái tim của người khác, đừng nói với ta không phản bội, ta không tin, cho dù hiện tại ngươi trở thành đồng bạn của ta, Tuyệt, ta vẫn không tin. Nếu có một ngày, ngươi phản bội, ta sẽ tự tay giết ngươi." Thượng Quan Khiêm bình thản báo cho biết, ngoại trừ bọn Đế, y không tin ai cả, cho dù Quân Hành Tuyệt luôn nói yêu y, y cũng không tin lời thề không phản bội của hắn, không tin. Cho dù bọn Đế, cũng là trải qua bao nhiêu khảo nghiệm, mới có được tín nhiệm như kỳ tích, không phản bội nhau, đến bước này rồi, lại có gì có thể khiến bọn họ phản bội nhau, cho nên tin. Bọn Quân Hành Tuyệt gia nhập là ngoài ý muốn, cho phép bọn họ tồn tại cũng là vì những người khác, không trải qua con đường giống bọn họ, sao bắt bọn họ tín nhiệm được?

Đáy lòng mọi người không biết vì sao dấy lên bi thương, phải trải qua cái gì mới có tâm tính không tín nhiệm người như vậy. Nam tử ôn hòa này, rốt cuộc đã trải qua gì. Phản bội từ ban đầu đã tồn tại, rất tàn khốc, rất thanh tỉnh, cũng rất bi ai.

"Khiêm, ngươi không có cơ hội này, ta tuyệt đối không phản bội ngươi." Đáy lòng Quân Hành Tuyệt nói không đau khổ là giả, nhưng hắn vẫn ôn nhu cười, nâng lên tóc Thượng Quan Khiêm, đặt bên môi, nhẹ nhàng ấn vào một nụ hôn, Khiêm, sao ta phản bội ngươi được chứ.

Khiêm, ta không biết ngươi đã trải qua gì, khiến ngươi không tín nhiệm người như vậy, nhưng ta sẽ yêu ngươi, khiến ngươi quên đi tất cả thống khổ, rồi có một ngày ngươi sẽ tín nhiệm ta. Ngươi không cần tín nhiệm những người khác, đồng bạn của ngươi ta có thể chịu được vị trí của bọn họ trong lòng ngươi, nhưng ngoại trừ bọn họ, trên đời này, ngươi chỉ cần tín nhiệm ta.

Liễu Vân Phiên nhìn hai người đã quên đi những người khác, nước mắt chảy dài, phải, là mình trả giá cảm tình, là mình tin Tuyệt, có thể trách ai, Tuyệt chưa từng gạt nàng, chưa từng nói yêu nàng, tất cả là nàng lừa mình dối người mà thôi, mộng nên tỉnh.

"Tín vương, Tuyệt, là thật yêu ngươi." Liễu Vân Phiên nói với Thượng Quan Khiêm, "Tuyệt, ngươi nhất định phải hạnh phúc." Vì yêu ngươi nên hy vọng ngươi hạnh phúc.

Liễu Vân Phiên cầm kiếm, vắt ngang cổ, lời nàng đã nói, nàng sẽ làm được, tuy rằng hiện tại nàng không muốn chết, vì nàng muốn biết kết quả của bọn họ.

"Được rồi." Quân Hành Tuyệt đánh bay thanh kiếm trên tay Liễu Vân Phiên, không phải vì cảm động, mà là vì lời nàng nói với Khiêm, là một câu ấy cứu mạng Liễu Vân Phiên. Tuy rằng Khiêm không lưu ý.

"Khiêm, đi thôi." Quân Hành Tuyệt không nhìn mọi người, nắm tay Thượng Quan Khiêm rời đi.

Thượng Quan Khiêm cũng biết sự việc đến đây là kết thúc, y tới đây cũng chỉ vì hiếu kỳ một nữ nhân có thể vì Quân Hành Tuyệt mà chết, sau khi biết cảm tình của hắn sẽ làm ra gì, là giống Hạ Nhị Hà, hay điên cuồng hơn. Thật không ngờ là vậy. Cùng là nữ nhân, cùng là nồng cháy yêu một người, vì sao lại làm ra sự lựa chọn khác nhau.

Cảm tình, thật quá khó hiểu. Nhân tâm, cũng là khó dò.

...

Tu La Quân Tử

087

Thấy cái bóng của bọn họ biến mất, Quân Thường Hằng giải ách huyệt của Tố Linh.

"Hằng." Tố Linh rất giận, một mặt là vì Quân Thường Hằng điểm ách huyệt nàng, mặt khác là vì Quân Thường Hằng biết rõ hai người kia là không nên, sao không ngăn cản, "Vì sao, ngươi biết rõ, vì sao không ngăn cản?" Nàng không thể nào rõ, vì sao Quân Thường Hằng lại làm lơ với tình huống này.

"Ngươi cho rằng ta không ngăn cản? Ta thậm chí từng muốn giết Tín vương." Quân Thường Hằng đáp lại, cho rằng hắn nguyện ý để sự việc biến thành vậy sao?

"Vậy vì sao không giết..." Tố Linh không hiểu.

"Tố Linh, ngươi đã quên lời ta nói ư? Ta sợ Tín vương, mà còn một khi động thủ, chết sẽ là ta." Quân Thường Hằng đánh gãy lời Tố Linh, nhắc nhở nàng.

Đã giận điên lên Tố Linh nhớ tới những lời Quân Thường Hằng nói.

"Chuyện này, nếu bị người trong thiên hạ biết thì sao, bọn họ chưa từng suy xét sao?" Bọn ho không màng đến đại cục sao, vì sao không thể vứt bỏ, như năm đó nàng có thể vì Tinh Hồ mà vứt bỏ Quân Thường Hằng vậy.

"Tố Linh, bọn họ khác ngươi," Năm đó nguyên nhân Tố Linh kết thúc với hắn, hắn biết, nếu năm đó nàng có thể kiên quyết như hoàng thượng, bọn họ có lẽ đã đến với nhau.

"Ngươi oán ta sao?" Nghe được lời này, Tố Linh phức tạp hỏi.

"Không, chúng ta đã kết thúc, cảm tình ta dành cho ngươi đã không còn là yêu." Nhiều năm như vậy, hắn cuối cùng có thể nói cho Tố Linh biết. Không còn là yêu, Tố Linh thay đổi rồi, hắn cũng thay đổi rồi, đối với bọn họ mà nói, yêu không còn là quan trọng nhất, nhân tâm, rất dễ thay đổi, thời gian luôn có thể làm được.

"Phải không?" Vì sao trái tim lại đau, nghe được lời này, vì sao lại đau, người của hoàng gia, đều là vô tình như vậy sao? Hằng, trong lòng ta còn có cái bóng của ngươi, nhưng ngươi đã không có, phải không? "Hằng, hoàng thượng không sợ bị hữu tâm nhân biết sẽ gây ra đại loạn sao?" Tố Linh đổi về chính đề, khiến mình tỉnh lại.

"Chuyện của hoàng thượng và Tín vương, cả triều văn võ đều biết." Quân Thường Hằng cũng không quan tâm để bọn họ biết.

"Cái gì?" Đây là mọi người cùng hô, đều biết, vì sao ngoại giới không hề có nửa tiếng gió thổi.

"Biết thì đã sao, không ai có thể nói ra ngoài." Quân Thường Hằng tự tin.

"Thật ư?" Mọi người không tin.

"Các ngươi cũng vậy, đều không thể nói ra được." Quân Thường Hằng nghiêm túc nhìn bọn họ, "Đừng cố gắng thử, sẽ chết đấy."

"Xin Trấn vương chỉ điểm." Dương Hùng lập tức hỏi, hôm nay nghe được nhiều bí văn như vậy, biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt, sẽ phải nơm nớp lo sợ mà sống.

"Hoàng thượng đã hạ lệnh cấm, chuyện này, ngoại trừ chỗ hoàng thượng cho phép, những nơi khác là không thể nói ra." Tòa nhà này thuộc về một bộ phận cấm cung, cho nên hắn mới có thể nói với bọn họ nhiều như vậy, bất quá, hắn biết bọn họ không phải người miệng tạp, mà có miệng tạp thì sao chứ, cũng không thể nói ra.

"Không hiểu." Lãnh Phong nói thẳng.

"Rời khỏi đây rồi, các ngươi thử xem sẽ biết, bất luận là nói ra miệng, hay viết trên giấy, đều không thể được." Quân Thường Hằng cho rằng tự mình thể nghiệm là sẽ rõ nhất, "Nhớ, đừng cậy mạnh, sẽ chết đấy. Cuối cùng, bọn họ đại biểu cho thiên ý." Sau đó, Quân Thường Hằng cáo từ, hắn phải tới chỗ La thái y lấy chút thuốc, tối nay hắn phải thảm, ăn món hoàng thượng nấu, không chuẩn bị trước sao được.

Phượng Cửu cũng không ở lại, đã kết thúc rồi, còn ở đây làm chi. Chắp tay với mọi người, rồi rời đi, vừa đi vừa nghĩ, hắn có nên ở lại không, một mặt là nhìn Quân Thường Hằng chịu khổ, một mặt là vạn nhất hại cá trong chậu thì sao, ừ, cẩn thận chút, rời khỏi đây đi, tránh một hồi là được.

...

Buổi tối, nhà bếp truyền tới tiếng nổ chấn động, khiến mí mắt Quân Thường Hằng đang nhắm mắt dưỡng thần giật giật, làm sao đây, muốn chạy quá. Mở mắt, nhìn ánh mắt phòng bị của mấy hộ vệ canh giữ xung quanh, Quân Thường Hằng biết mình chạy không thoát. Chỉ cần hắn chạy, mấy hộ vệ này sẽ là vật thí nghiệm, bọn họ sao cho phép chứ, cho nên bọn họ sẽ canh hắn rất chặt.

Không lâu sau, Quân Hành Tuyệt dẫn An Thịnh bưng đĩa tới chỗ Quân Thường Hằng.

"Hoàng thúc, nếm thử đi." Quân Hành Tuyệt bảo An Thịnh đặt lên bàn, "Cua của Vị Tẫn Lâu, hôm nay trẫm và Khiêm đã nếm thử, mùi vị xác thực rất tuyệt, lần đầu tiên trẫm làm, hoàng thúc xem có cần sửa gì không."

Lần đầu tiên. Nghe được từ này, Quân Thường Hằng càng muốn chạy, trù nghệ của hoàng thượng đã tiến bộ, đó là với món làm rất nhiều lần, lần đầu tiên...

An Thịnh xốc nắp, sắc mặt Quân Thường Hằng nháy mắt tái xanh, đây là cua sao, hình dạng không nói, đã bị lột vỏ, căn bản nhìn không ra nguyên hình. Nhưng cục đen thui này là gì? Còn có đây là cháy đi? Quỷ dị như vậy. Thật có thể ăn sao?

"Hoàng thúc, mau nếm thử." Quân Hành Tuyệt tích cực giục.

"Dạ." Quân Thường Hằng vẻ mặt đau khổ cầm đũa, không quản thuốc của La thái y dùng được hay không, sao hắn lại lất thuốc trị dạ dày chứ, hắn nên nhờ La thái y phong khứu giác và vị giác mới đúng.

Mọi người ra vẻ đồng tình, bội phục, nhìn Quân Thường Hằng bỏ một dúm vật thể không rõ vào miệng.

Sau đó, cheng, đũa rơi xuống, Quân Thường Hằng ngã về sau.

Hộ vệ thuần thục đỡ Quân Thường Hằng dậy, bỏ thuốc từ lâu chuẩn bị tốt vào miệng hắn.

"Lại thất bại." Quân Hành Tuyệt mệt mỏi nói, đáng ghét, vì sao hắn làm hoài mà vẫn không tốt, bất quá là nấu cơm thôi. Phải đến lúc nào, hắn mới làm ra được một bữa cho Khiêm đây, hắn sẽ không buông tha, Khiêm, chờ ta, sẽ có một ngày, ba bữa của ngươi đều do ta làm. Bất quá, hắn cũng có tiến bộ, tối thiểu biết làm sao xắt rau, đồ gia vị phân thế nào, hoàng thúc cũng từ miệng sùi bọt mép đến chỉ là té xỉu, ừ, tiếp tục cố gắng.

Thí nghiệm xong Quân Hành Tuyệt ném bay những người này, về tới sân của hắn và Thượng Quan Khiêm.

"Quân Hành Tuyệt đại nhân." Diêm La chướng mắt chào Quân Hành Tuyệt vừa vào cửa.

"Khiêm đâu?" Quân Hành Tuyệt hỏi, vì sao hắn an bài nhiều chuyện vậy, Diêm La còn có thể như thường lắc lư trước mặt mình và Khiêm. Ừ, phải bảo hắn làm thêm nữa.

"Chủ nhân vừa tắm xong, đang ở phòng ngủ." Diêm La hội báo.

Quân Hành Tuyệt thần tốc vào phòng, sau đó thấy Khiêm mặc áo ngủ rộng rãi, nằm nghiêng trên giường, cầm một quyển sách.

Mái tóc đen mềm mại dọc theo đường cong thân thể, rơi lả tả bên tay, mặt mày nhu hòa dưới ánh đèn càng lộ ôn nhu, ngón tay thon dài trắng nõn lật qua từng trang sách, tựa hồ thấy được điều gì thú vị, khóe miệng thoáng gợi lên. Vạt áo rộng rãi mơ hồ lộ ra xương quai xanh, men theo văn lộ tính cảm, rồi bị che khuất, rất muốn, kéo phăng bộ quần áo vướng bận kia ra, nhìn ngắm thân thể bên dưới.

Quân Hành Tuyệt gian nan nuốt một cái, đáng chết, hắn lại có phản ứng.

"Khiêm, ta đi tắm." Như trốn chạy vậy, Quân Hành Tuyệt lao vào phòng tắm. Phía sau truyền tới tiếng Khiêm cười khẽ, lại bị phát hiện, nhưng, vừa thấy Khiêm, hắn đã không cầm giữ được. Đặt xong kết giới, không phải nói cho Khiêm biết mình đang làm gì sao? Nhưng, cũng tốt hơn bị Khiêm nghe? Quân Hành Tuyệt trước đây sẽ quấn quýt, nhưng giờ thì quen rồi.

Nắm lấy dục vọng, thuần thục di động, nhắm mắt, là bộ dáng của người kia, miệng phun ra tên y, như khinh nhờn vậy, đáy lòng miêu tả vẻ mặt y say mê, thân hình của y uyển chuyển hầu hạ dưới thân. Sau đó, phun trọc dịch màu trắng trên mặt nước.

Sau khi kết thúc, Quân Hành Tuyệt bắt đầu tắm rửa, mặc đồ, tháo kết giới, ra khỏi phòng tắm.

Cách phòng ngủ không xa, cái mũi mẫn cảm đã ngửi thấy một thứ mùi khét quỷ dị quen thuộc, này, này hẳn là thất bại phẩm hôm nay đi.

Quân Hành Tuyệt bước nhanh về phía phòng ngủ, đã thấy Thượng Quan Khiêm từ trên cái đĩa Diêm La bưng, nhón lấy một chút vật thể màu đen, quan sát.

"Khiêm." Quân Hành Tuyệt vội vọt tới, hất bay thứ trên tay y. "Ngươi ăn rồi?" Quân Hành Tuyệt lo lắng nhìn. Nhìn hình dạng và mùi vị đã biết không thể ăn, tất cả những món lần đầu tiên hắn nấu, hắn không dám bưng tới cho Khiêm, thậm chí chính hắn cũng không dám nếm, mà là để người khác thành vật hi sinh.

"Không có." Thượng Quan Khiêm trả lời.

Quân Hành Tuyệt thở ra, sau đó lạnh lùng nhìn Diêm La, "Ai bảo ngươi bưng mấy thứ này tới?"

"Trên đời này ngoại trừ ta, còn ai có thể lệnh cho Diêm La." Thượng Quan Khiêm nói rằng.

"Khiêm." Quân Hành Tuyệt lập tức nhìn Thượng Quan Khiêm.

"Diêm La, để lại đấy, ngươi lui xuống." Thượng Quan Khiêm ra lệnh.

"Dạ, chủ nhân." Diêm La đặt đĩa xuống, sau đó biến mất khỏi phòng ngủ. Ngươi nói ủy khuất, không có, Quân Hành Tuyệt chỉ là chủ nhân thứ hai, lời của hắn Diêm La sẽ không lưu ý, cũng sẽ không ủy khuất, cho dù là chủ nhân làm vậy với hắn, hắn cũng sẽ không ủy khuất, không để chủ nhân thoả mãn là sai lầm của hắn.

Sau khi Diêm La biến mất, Thượng Quan Khiêm ngồi thẳng dậy, đứng lên, chỉ vào cái đĩa nói rằng. "Đây chính là thành quả ngươi cố gắng lâu nay."

"Ừ." Giọng Quân Hành Tuyệt rất ủ rũ. Sau lần thất bại đầu tiên, Khiêm biết cố gắng của hắn, nhưng hắn không cho Khiêm xem, hắn không muốn Khiêm thấy mặt ngu đần của mình. Cho nên, ở trước khi thành công, hắn tuyệt đối không bày ra thành quả của mình, thật không ngờ, Khiêm vẫn thấy, hắn phải tra, rốt cuộc là ai đưa cho Diêm La.

An Thịnh ở trong phòng rùng mình, dự cảm rất không tốt.

Thượng Quan Khiêm nhón lấy một khối nhỏ, thừa dịp Quân Hành Tuyệt thất lạc, để vào miệng, nhíu mày nhai mấy cái, nuốt xuống.

"Khiêm." Sững sờ một hồi Quân Hành Tuyệt kinh hô, phản ứng cấp tốc rót nước đưa tới bên mép y.

Thượng Quan Khiêm không phản đối, cầm lấy uống.

"Khiêm, ngươi không sao chứ?" Quân Hành Tuyệt cẩn thận hỏi, hoàng thúc đều ngã xuống, Khiêm sẽ ổn chứ. Đáng chết, đừng để hắn biết là ai đưa cho Diêm La.

Một cảm giác rợn gáy bò lên lưng An Thịnh, dự cảm rất không tốt.

"Rất khó ăn." Không hề hoang mang uống hết ly nước, Thượng Quan Khiêm đánh giá.

"Khiêm, ngươi vẫn ổn chứ?" Quân Hành Tuyệt cẩn thận quan sát sắc mặt y.

"Ừ." Thượng Quan Khiêm trả lời.

"Thật?" Quân Hành Tuyệt hoài nghi.

"Thứ khó ăn hơn vậy ta đều ăn qua, không tính là gì." Thượng Quan Khiêm ôn hòa nhớ lại, so với thuốc y dùng thủ pháp chân chính sắc, thật không tính là gì. Khi còn ở trình độ không thể bỏ qua đồ ăn, trên đường lẩn trốn, có thể có ăn đã không sai rồi, ăn được hay không, không phải bọn họ có thể xoi mói, thế nên người của Vô Xá đối với đồ ăn không có nhiều yêu cầu, chỉ cần ăn không chết người, bọn họ đều có thể nuốt xuống.

Quân Hành Tuyệt nhón một khối, chính hắn cũng không dám nếm qua thứ mình làm, chỉ là để vào miệng, thứ mùi hỗn loạn kia, còn có cái vị quái dị đầy rẫy khoang miệng, Khiêm làm sao nuốt xuống được, vì không mất mặt với Khiêm, Quân Hành Tuyệt mạnh mẽ nuốt xuống, rồi rót vội ly nước, uống.

...

tv>|�T�1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top