Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

088 ~ 090

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu La Quân Tử

088

Rất khó ăn, tuy rằng từng nếm qua thuốc Khiêm sắc, nhưng đó là thuốc, đây là đồ ăn, thứ khó ăn hơn vậy, hắn tưởng tượng không ra là mùi vị gì, có lẽ thứ lúc đầu hắn làm gì sẽ khó ăn hơn vậy, nhưng hắn không nếm qua. Khiêm cũng không phải lung tung nuốt xuống như hắn, mà là chậm rãi nhai nuốt, có thể mặt không đổi sắc nuốt xuống thứ này, phải ăn qua bao nhiêu khổ.

Đau lòng đã lâu không thấy trỗi lên trong lòng Quân Hành Tuyệt, cơn đau như dằm, hắn thấy Thượng Quan Khiêm lại nhón một dúm.

"Khiêm." Quân Hành Tuyệt vội bắt lấy cổ tay y, không để Khiêm có cơ hội bỏ vào miệng nữa.

"Đây là gì? Ta nếm không ra, cũng nhìn không ra." Thượng Quan Khiêm nghi hoặc, thật là một vật thể quỷ dị.

"Cái này," Quân Hành Tuyệt có chút xấu hổ, bản thân hắn thiên phú thông minh, học gì cũng nhanh, cũng dễ, hết lần này tới lần khác ngã ở trù nghệ. "Hôm nay ăn cua ở Vị Tẫn Lâu." Quân Hành Tuyệt nói có chút ấp úng, này không phải chuyện đáng đắc ý gì.

Thượng Quan Khiêm nhớ tới món cua hôm nay nếm được, vỏ cua trang trí màu hồng phấn, thịt cua trong suốt bị nạy ra, xứng với cánh hoa điêu khắc, rau xanh, khiến người nhìn rất có khẩu vị, mà cái đĩa này, vỏ cua trang trí không thấy, thịt cua nhìn không ra nguyên dạng. Mùi vị, ở Vị Tẫn Lâu nếm được, là không có gì lạ, vào miệng ngọt ngào, cho dù là kẻ không chú trọng đồ ăn như y, cũng rất thoả mãn với món ấy, mà đĩa của Quân Hành Tuyệt, căn bản không thể so sánh, hoàn toàn không có chỗ nào giống nhau.

"Ha hả," Thượng Quan Khiêm trầm thấp bật cười, rút khỏi tay Quân Hành Tuyệt, thả vật thể không rõ trên tay xuống.

"Khiêm," Nghe được tiếng y cười, Quân Hành Tuyệt dỗi gọi, hắn cũng biết rất mất mặt, nhưng Khiêm như vậy, vẫn khiến hắn nâng không nổi đầu.

Như trả thù vậy, Quân Hành Tuyệt kéo tay y, bỏ ngón tay vào miệng mút một cái.

Thượng Quan Khiêm vốn có thể né, nhưng y không.

Nhận ra Khiêm cho phép, Quân Hành Tuyệt được một tấc lại muốn tiến một thước, mút ngón tay vào sâu hơn.

Ngón tay vào sâu không thể tránh khỏi đụng phải lưỡi, mùi đồ ăn dính trên đó, ở thời khắc đầu tiên đã bị đầu lưỡi nếm trúng, nhưng Quân Hành Tuyệt lờ đi, ở trong miệng hắn, còn một thứ mùi vị khác lan tràn, đó là mùi của ngón tay Khiêm.

Mới bắt đầu là vì tâm lý trả thù nho nhỏ, nhưng một khắc này Quân Hành Tuyệt trầm mê.

Lưỡi chạm vào đầu ngón tay, rồi quấn quanh, từng chút nhấm nháp tư vị, cẩn thận, mê luyến.

Thượng Quan Khiêm cảm giác được động tác càn rỡ của Quân Hành Tuyệt, lại không có ý ngăn cản, tùy ý ngón tay mình bị hắn thưởng thức, nhìn cái vẻ trầm mê của hắn, ôn hòa trên mặt vẫn không thay đổi.

Quân Hành Tuyệt nhìn y, thấy y không có bất kỳ phản đối và phiền chán gì, lá gan lớn lên, thuận theo ngón trỏ, chậm rãi liếm, như nếm được mỹ vị tuyệt đỉnh, chậm rãi phẩm thường cảm nhận, rồi lưu luyến dừng ở giữa lòng bàn tay, khi môi tiếp xúc với đấy, xúc cảm mềm mại, đầu lưỡi đánh vòng, thuận thế bò xuống, gặm cắn ở cổ tay.

Nhận ra Quân Hành Tuyệt có chút mất kiểm soát, Thượng Quan Khiêm dùng sức rút tay mình về.

Quân Hành Tuyệt giật tỉnh từ trầm mê, nhưng dục vọng trong mắt vẫn chưa tan đi, "Khiêm." Thanh âm ám ách mà bất mãn, khẽ lắc đầu, ép mình bình tĩnh lại, "Đừng trêu ta, Khiêm." Quân Hành Tuyệt hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải lãnh tĩnh. "Ta sẽ mất kiểm soát." Vươn tay, ôm Thượng Quan Khiêm vào lòng, chôn đầu vào cổ y, "Ta yêu ngươi Khiêm, ngươi biết dục vọng muốn ngươi của ta cường liệt cỡ nào, thế nên đừng tùy ý ta, ta sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, đừng tận lực gợi lên dục vọng của ta." Hắn trầm thấp kể ra.

Thượng Quan Khiêm không nói, chỉ là tùy ý Quân Hành Tuyệt ôm mình, trong nhất thời cả phòng im ắng, chỉ có tiếng thở dốc khắc chế chậm rãi dẹp loạn.

Mãi một hồi, Quân Hành Tuyệt đè xuống dục niệm, buông Thượng Quan Khiêm ra, theo thường lệ rơi xuống một nụ hôn trên trán y, "Ngủ đi, Khiêm."

"Ừ." Thượng Quan Khiêm đáp lại.

Hai người nằm trên giường, Quân Hành Tuyệt vẫy tay, đèn đuốc trong phòng đều tắt.

"Ngủ ngon, Khiêm." Ôm eo Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt ôn nhu nói.

"Ngủ ngon." Y đáp lại.

Sau đó cả hai nhắm mắt ngủ, thẳng đến nay vẫn là vậy, nhưng mà hôm nay...

Một thứ xúc cảm mềm mại nhu mịn sát qua môi hắn, khiến Quân Hành Tuyệt đã nhắm mắt lập tức bật mở, lấy thực lực của hắn, chỉ là hắc ám căn bản không ngăn được tầm mắt, hắn cũng tận mắt thấy Thượng Quan Khiêm sát qua mình môi rồi lui ra.

"Khiêm." Giọng Quân Hành Tuyệt run lên, hắn không dám tin, vừa rồi Khiêm có phải hôn hắn? Hắn đang nằm mơ sao? Vô số lần hắn muốn hôn Khiêm, đáng tiếc không thành công, và vì không để Khiêm mất hứng, hắn không dám dùng cường, Khiêm mất hứng, khó chịu là hắn, phải biết giờ là hắn theo đuổi Khiêm, vạn nhất Khiêm mất hứng, triệt để phủ quyết tư cách của hắn thì sao đây, tạm thời nhẫn nại là vì càng nhiều lợi ích, làm hoàng đế, hắn rất có kiên trì, chờ thời cơ thành thục, tuy rằng nhẫn rất vất vả, bất quá, vì có thể có được Khiêm, tất cả đều đáng giá. Mà giờ, Khiêm, chủ động hôn hắn, Quân Hành Tuyệt hoài nghi mình đang nằm mơ.

"Đây là thưởng cho sự học tập vất vả của ngươi." Mỗi lần nghe được tiếng nổ nhà bếp truyền tới, y phải hoài nghi Quân Hành Tuyệt thật là đang nấu ăn, hay đang làm vũ khí nguy hiểm gì. Sau đó là Quân Hành Tuyệt trốn trốn né né không cho y thấy thành phẩm, không lâu sau, Quân Thường Hằng và Phượng Cửu tuy rằng sợ y, lại vẫn không ngừng chui rúc ở chỗ y, mỗi khi nghe được tiếng nổ ở nhà bếp, sắc mặt bọn họ sẽ tái nhợt.

Vì là đồng bạn, y không thăm dò hành động của Quân Hành Tuyệt, những gì Quân Hành Tuyệt làm y xem trong mắt, lại chưa từng thấy thành phẩm. Mà giờ, tiếng nổ ở nhà bếp rõ ràng đã thiếu rất nhiều, y có thể xác nhận Quân Hành Tuyệt tiến bộ. Thế nên mới bảo Diêm La bưng thành phẩm tới, bất quá, cái đĩa đầy vật thể màu đen kia, y căn bản nhìn không ra nguyên hình, y nếm thử, là tính xem có thể biết nguyên hình của nó là gì không? Bất quá, cho dù nếm rồi, y vẫn không có kết luận, thật không ngờ lại là cua, y vốn cho rằng là rau.

Quân Hành Tuyệt cố gắng lấy lòng, Thượng Quan Khiêm xem trong mắt, lại vì Quân Hành Tuyệt không còn là người bị bài xích, trong lòng y có ánh gợn, cho nên mới tùy ý động tác của hắn, thậm chí chủ động hôn hắn, nụ hôn này là khẳng định sự cố gắng của Quân Hành Tuyệt, tuy chưa động tâm, nhưng đáy lòng y đã ánh gợn.

Người của Vô Xá rất ích kỷ, cho dù là đồng bạn, ngoại trừ tất yếu, bọn họ cũng sẽ không làm chuyện dư thừa gì cho nhau, bọn họ không cần. Đối xử với y như Quân Hành Tuyệt, lần đầu tiên y gặp, cảm giác xa lạ, không thể phủ nhận, đáy lòng y có ấm áp, lần đầu tiên y có cảm giác ấy, nhưng Thượng Quan Khiêm biết, nó không phải yêu, chỉ là chút cảm động mà thôi, người của Vô Xá không tham ấm áp, cũng không truy đuổi dương quang, người của Vô Xá sẽ không vì những chuyện này mà yêu một người.

Đối với cố gắng của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm cho rằng mình cũng nên đáp lễ, Quân Hành Tuyệt muốn là tình yêu của y, y cho không được, giao thân thể mình cho Quân Hành Tuyệt, thành thật mà nói, y vẫn chưa làm được, không phải vì sợ, mà là điểm mấu chốt, giờ Quân Hành Tuyệt tuy trở thành đồng bạn, nhưng y đối với hắn chỉ là sơ bộ tán thành, muốn khiến quan hệ của nhau càng thêm bền chắc, còn cần thời gian, vậy thì hôn đi, mấy lần Quân Hành Tuyệt nhìn chằm chằm môi y, tầm mắt lửa nóng, y rõ ràng đó là gì.

Thưởng cho? Quân Hành Tuyệt nghe được đáp án này, sững sờ, sau đó cười nở hoa, quả nhiên, muốn bắt được trái tim một người, phải trước bắt được dạ dày của người đó, Quân Hành Tuyệt xác nhận điều này là chân lý, và vì thế không ngừng cố gắng, đây là nói sau.

"Khiêm, có thể thêm lần nữa không?" Nụ hôn vừa rồi, thoáng qua như vậy, hắn chưa cảm nhận kỹ, có thể thêm lần nữa không.

"Tự ngươi tới." Thượng Quan Khiêm nói.

Nghe được câu trả lời, Quân Hành Tuyệt đâu còn nén được nữa, in môi mình lên đôi môi mơ ước đã lâu, nghiền nát, gặm cắn, mở ra hàm răng, quấn lấy mềm mại bên trong.

Mãi đến khi thở không nổi, hắn mới buông ra, như còn thòm thèm dùng lưỡi liếm qua môi đối phương.

"Khiêm, ta sẽ càn rỡ hơn đấy." Nhìn khuôn mặt vì thiếu dưỡng mà ửng đỏ, đôi mắt vì nụ hôn của mình mà ướt át, Quân Hành Tuyệt khó nhịn nuốt nước bọt, hôm nay, hắn rốt cuộc bị dụ hoặc bao nhiêu lần.

"Ta cho phép ngươi theo đuổi ta, ngươi là đồng bạn của ta, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt là phản bội, bất luận ngươi làm gì, ta đều có thể khoan dung." Thượng Quan Khiêm nhàn nhạt phun ra những lời này.

"Khiêm, ta có thể yêu ngươi sao?" Quân Hành Tuyệt hỏi.

"Có thể." Đây là y cho phép.

"Khiêm, ta có thể hôn ngươi sao?" Quân Hành Tuyệt hỏi tiếp.

"Có thể." Hôn mà thôi, mà còn đã hôn một lần, nhiều thêm mấy lần cũng không sao.

"Khiêm, ta có thể ôm ngươi sao?" Quân Hành Tuyệt hỏi nữa.

"Có thể." Ôm, Quân Hành Tuyệt không phải thường làm ư. Nếu là một loại khác...

"Khiêm, ta có thể làm với ngươi sao?" Ôm của hắn, nhưng không phải ý Khiêm cho rằng, đây mới là hắn muốn hỏi nhất,

"Không thể." Trả lời khẳng định.

"Khiêm." Quân Hành Tuyệt bất mãn, đáng ghét, vì sao Khiêm thông minh như vậy, phản ứng kịp.

"Ngươi cho rằng ta sẽ bị lừa?" Thượng Quan Khiêm hỏi lại.

"Ta chỉ muốn thử một chút." Quân Hành Tuyệt không che giấu tâm tư của mình, nếu Khiêm không phản ứng kịp, hắn sẽ kiếm, phải biết, lấy hiểu biết hắn dành cho Khiêm, chỉ cần Khiêm hứa, nhất định sẽ làm được.

"Ngươi xác thực rất càn rỡ." Bắt lấy bàn tay dao động trên người mình, Thượng Quan Khiêm cười nói.

"Hết cách rồi, Khiêm rất mê người." Quân Hành Tuyệt cho rằng đây là vì Khiêm rất mê người, "Khiêm, ngươi cảm giác được không." Nhích lại gần Thượng Quan Khiêm, khiến y cảm giác được hạ thân đứng thẳng, nhờ lời hứa của Thượng Quan Khiêm, da mặt và lá gan Quân Hành Tuyệt lớn thêm, mất mặt thì mất mặt, lại không phải lần đầu tiên.

"Ta có thuốc, muốn dùng không?" Đối với Quân Hành Tuyệt được một tấc lại muốn tiến một thước, Thượng Quan Khiêm ứng đối như thường.

Quân Hành Tuyệt lập tức ngoan ngoãn buông tay, vận công, đè xuống dục vọng, thuốc của Khiêm, vẫn là đừng thử thì hơn.

"Ngủ ngon." Giải quyết xong, Thượng Quan Khiêm nhắm mắt lại ngủ.

"Ngủ ngon." Bất đắc dĩ Quân Hành Tuyệt ước thúc dục niệm rục rịch của mình, ngoan ngoãn nhắm mắt, bất quá độ cung khóe miệng vẫn giơ lên, hôm nay xác nhận được điểm mấu chốt của Khiêm, sau này có thể hôn y, Khiêm cũng đồng ý, hắc hắc, đây là tiến thêm một bước nha.

Một đêm mộng đẹp. Thậm chí An Thịnh vẫn lạnh run, cũng an ổn ngủ, không còn có rùng mình lạnh gáy quấy nhiễu.

...

Tu La Quân Tử

089

Trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây, gió nhẹ lướt qua, tạo nên từng đợt sóng gợn trên mặt hồ, phong cảnh tú mỹ, tuyệt đối là thời tiết tốt để đi du lịch, tuy là giữa hè, bất quá, hai bên bờ xanh tươi, gió nhẹ ghé ngang mặt hồ, giúp giảm đi mấy phần nhiệt độ, cộng thêm bản thân là cao thủ võ lâm, một tí nóng tính cái gì, cho nên giữa mặt hồ không ít đội thuyền qua lại, ngoại trừ ngư dân bản địa, còn có giang hồ nhân sĩ tới tham gia võ lâm đại hội, đặc biệt thiếu hiệp hiệp nữ mới ra giang hồ, đã tới Du Châu nổi tiếng, sao có thể không du lãm một phen chứ, giữa hè tính cái gì, bọn họ đều là cao thủ, nóng lạnh không sợ, cho dù không có công lực cao thâm, bọn họ cũng không nguyện bị đồng trang lứa khinh thường, cho nên đội thuyền giữa mặt hồ tuyệt đối không ít.

Giang Nam nhiều nước, có hồ có suối cũng có sông, Giang Nam nhiều võ lâm nhân sĩ, đất bằng nhiều, mặt nước cũng không ít hơn bao nhiêu, đất bằng có chính tà, mặt nước đương nhiên cũng có. Dã tâm gia, phá hư hòa bình, mỗi triều mỗi đại đếm mãi không xong, càng miễn bàn đây là giang hồ, chỗ độc lập với triều đình, tụ tập những nhân sĩ không hợp pháp không chịu ràng buộc.

Sông ở thành Du Châu, đương nhiên là gió êm sóng lặng, phong cảnh kiều diễm, một ngày ra khỏi thành, cảnh sắc không có dấu vết nhân công tạo hình, càng tăng thêm mấy phần dã tính, cũng dẫn tới du khách, bất quá, có mê người đi chăng nữa cũng không ai dám đi xa, nước Giang Nam là mỹ, bất quá bên dưới sự mỹ lệ này lại có mạch nước ngầm, chỉ cần không cẩn thận sẽ xảy ra ngoài ý muốn, nếu không phải thủy thủ thuần thục, căn bản không dám lại gần.

Mà Dương gia đương nhiên có gan lớn, gia thế hùng hậu, làm một trong những danh môn của Du Châu, Dương Ưng ngồi trên đội thuyền xa hoa của nhà mình, ỷ vào bản lĩnh chèo thuyền thuần thục của thủ hạ, dẫn Lãnh Vô Ngân, Phương Thiên Hữu hoành hành vô kỵ, sướng sở dục du, vì mạch nước ngầm ở đây rất nhiều, du khách tới đây cũng thiếu, cảnh sắc càng là tự nhiên mà thành, thiếu mấy phần giả tạo.

Ba người trẻ tuổi tài cao mật lớn đã rời khỏi phạm vi thế lực của Du Châu Dương gia, bất quá quanh Du Châu này ai không cho Dương gia mấy phần mặt mũi chứ, Dương Ưng không sợ, giới thiệu cho hai người khác, đối với vùng này Dương Ưng rất quen thuộc.

Đáng tiếc, ông Trời không nhìn được bọn họ nhàn rỗi du sơn ngoạn thủy, phiền toái tới rồi.

Võ lâm đại hội, mỗi lần đều có kẻ muốn ngăn cản, dã tâm âm mưu sao có thể vắng mặt ở khoảng thời gian mọi người tụ tập náo nhiệt như vậy chứ, những khi ấy, luôn sẽ xảy ra đôi ba chuyện khác với thường ngày, tỷ như hiện tại, có kẻ dám không nể mặt động thủ với Du Châu Dương gia.

Kẻ hành động là băng cướp tiếng tăm lừng lẫy vùng sông nước, không biết bọn họ làm sao tránh được tầm mắt của mọi người, xuất hiện ở địa giới Du Châu, hiện tại bọn Dương Ưng cũng không có nhàn rỗi đi tham thảo vấn đề này, bọn họ đang ở vào tình thế nước sôi lửa bỏng.

Nhờ phúc Dương Ưng, bọn họ không dẫn theo bao nhiêu hộ vệ, chỉ có một chiếc thuyền, mười mấy người, mà kẻ địch của bọn họ, là gấp mấy lần, mười mấy chiếc thuyền, vây lại xung quanh, tên bay đầy trời, Dương Ưng tuy rằng võ công cao cường, ở đồng lứa này, cũng là số một số hai, nhưng bọn họ không phải tông sư, không địch nổi nhiều người, công lực hữu hạn, cộng thêm là mặt nước, không phải đất bằng, tránh không thể tránh, lui không thể lui, thậm chí thuyền đang ngồi cũng bị đục thủng, sắp chìm rồi.

Trên người Dương Ưng đã dính đầy máu, có của hắn, cũng có của bọn cướp lên thuyền, lúc này người sống chỉ còn ba người bọn họ, bọn cướp còn lại đang đứng trên thuyền của mình nhìn bọn họ chậm rãi chìm xuống.

"Lãnh thiếu trang chủ, Phương Nhị thiếu, xem ra là ta hại hai vị." Đề nghị đi chơi là hắn, tự tin Dương gia thực lực là hắn, quên mất lúc này có bao nhiêu phần tử rục rịch cũng là hắn, chuyện này là lỗi của hắn.

"Ta tự nguyện theo ngươi." Bàn tay Lãnh Vô Ngân cầm kiếm rất ổn, tuy đã mệt, nhưng hắn vẫn không buông kiếm trong tay.

"Vốn tính đi ngắm cảnh Du Châu về đêm, không biết còn có cơ hội này không." Phương Thiên Hữu thở phì phò nói, võ công của hắn kém hơn hai người này, bất quá, hắn vẫn rộng rãi.

"Ha ha ha, có thể quen hai vị, Dương Ưng không uổng kiếp này." Đối với phản ứng của Phương Thiên Hữu và Lãnh Vô Ngân, Dương Ưng rất thưởng thức, giang hồ nhi nữ, vốn không sợ chết.

"Ta lại không muốn chết cùng ngươi, ta chưa tìm được tức phụ đâu." Phương Thiên Hữu tỉnh lại.

"Ngươi không phải có Đường cô nương sao?" Dương Ưng cười nói.

"Ta tuyệt đối không cưới trái ớt." Phương Thiên Hữu nhếch miệng, trái ớt không phải loại hình hắn thích, hắn biết cảm tình trái ớt dành cho hắn, cũng vì vậy hắn mới trốn, đối với trái ớt, từ nhỏ lớn lên bên nhau, hắn quan tâm trái ớt lo lắng trái ớt, nhưng đó là thân tình, hắn không không biết vì sao trái ớt thích hắn, hắn đối với nàng chỉ có cảm giác dành cho muội muội.

"Ta sẽ không chết ở đây." Lãnh Vô Ngân kiên định nói. Có thể quen Phương Thiên Hữu là may mắn của hắn, khiến thời thơ ấu vốn tịch mịch có lạc thú, quen Dương Ưng cũng là may mắn của hắn, một đối thủ có thể cạnh tranh. Đối với cuộc đời này, hắn rất thoả mãn, đáng tiếc là, kiếp này hắn vẫn không thể hoàn thành nguyện vọng của tổ tiên, tiếc nuối nhất là chưa lĩnh ngộ được cái gì là kiếm đạo, cho nên, hắn sẽ không chết ở đây, tuyệt đối không. Lãnh Vô Ngân siết chặt kiếm trong tay.

"Ta cũng không." Phương Thiên Hữu nhìn hào quang trong mắt bạn tốt, phụ họa, không sai, hắn sẽ không chết ở đây, hắn nhất định phải tìm được một vị thê tử ôn nhu hiền thục, đây là mục tiêu của hắn, tuyệt đối không thể bị nương giữ chặt như cha.

"Vậy thì xông ra đường sống đi." Nhìn hai người ý chí chiến đấu ngẩng cao, Dương Ưng sang sảng nói, không sai, bọn họ sẽ không chết ở đây, chỉ cần có một đường sinh cơ, bọn họ sẽ không buông tha. Cho dù chết, bọn họ cũng muốn những kẻ này chôn cùng.

"Dương Ưng, nói lời thật, kỳ thực ta rất khó chịu với ngươi, bất quá, hiện tại ta nhìn ngươi vừa mắt hơn nhiều." Phương Thiên Hữu thành thật nói, hắn vẫn cảm thấy Dương Ưng rất dối trá, vốn là người tự ngạo, hết lần này tới lần khác lại làm bộ như nam nhân tốt, chọc người ta ghét, bất quá giờ ư, Dương Ưng cũng là hán tử.

"Nói lời thật, đối với cái vẻ cà lơ phất phơ của ngươi, ta cũng không vừa mắt." Một khắc này Dương Ưng thẳng thắn, Phương Thiên Hữu có thiên tư, nhưng không cố gắng, thân là Phương gia lão Nhị, Phương Thiên Hữu không cần kế thừa gia nghiệp, người nhà cũng không cầu hắn có võ công và danh vọng cao cỡ nào, thế nào hắn sống rất thoải mái.

Nhưng Dương Ưng hắn thì không, thân là Dương gia Tam tử, hắn không thể kế thừa gia nghiệp, hắn không cam lòng, chỉ vì là lão Tam, sau này hắn phải phục tùng huynh trưởng ư? Không, tự tôn của hắn không cho phép, tuy rằng cảm tình của ba huynh đệ bọn họ rất tốt, nhưng đó là vì phụ thân còn sống, nếu có một ngày có người trở thành gia chủ, bọn họ liệu có còn giữa được quan hệ này, hắn từng lo âu, từng nghĩ mình có nên trở thành gia chủ không, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nó không phải thứ hắn muốn, tông sư, mới là thứ hắn muốn, hắn muốn trở thành tông sư, Dương gia đệ nhất tông sư, đây là dã tâm của hắn, cho nên hắn vẫn nỗ lực.

"Bất quá hiện tại, ta có tí thích ngươi." Thản nhiên đối mặt sinh tử, Phương Thiên Hữu cũng không phải hoàn khố như hắn nghĩ.

"Đừng, ta không háo nam sắc." Phương Thiên Hữu trêu.

"Ta cũng không." Dương Ưng đáp lễ.

"Hai ngươi rất xứng đôi." Lãnh Vô Ngân chen vào, khóe miệng gợi lên ý cười.

"Tảng băng, đừng dọa ta." Phương Thiên Hữu toàn thân phát lạnh.

"Lãnh Vô Ngân, đừng ghép ta và hắn lại với nhau." Dương Ưng cũng không lễ phép nữa, hô thẳng tên Lãnh Vô Ngân, thấy rõ hắn bất mãn với kiểu ghép đôi này cỡ nào, chán ghét nói, ánh mắt nhìn Phương Thiên Hữu cũng là ghét bỏ.

"Ê, ánh mắt gì đó." Thấy ánh mắt của Dương Ưng, Phương Thiên Hữu không cam lòng. "Ta gia tài bạc triệu, anh tuấn tiêu sái, chỗ nào không tốt. Ngươi chê ta, ta còn ngại ngươi đâu, nếu ta háo nam sắc, cũng không thèm loại hình như ngươi, ta thích cũng là thích Tín vương..." Phương Thiên Hữu không dám nói thêm nữa.

Nghe được hai chữ Tín vương, ánh mắt Dương Ưng và Lãnh Vô Ngân lóe lên phức tạp, nam nhân mạnh nhất kia, cho dù chưa từng thấy được thực lực của y, bọn họ cũng không dám mạo phạm, nhắc tới Tín vương, bọn họ không thể không nhớ tới một nam nhân khác yêu Tín vương, bọn họ thua trên tay người kia, mà người kia hiện tại đã xa xa vượt trước bọn họ, khoảng cách bao nhiêu, bọn họ không biết, đời này bọn họ cũng không thể đuổi kịp. Trước đây đều là võ lâm Tam công tử, bọn họ phấn khởi tiến lên, mà giờ, khi bọn họ còn xem tông sư là mục tiêu, nam nhân ấy đã vượt qua tông sư, siêu việt tông sư, sở hữu lực lượng không dám tưởng tượng.

Sau ngày ấy, khi rời khỏi đó, mỗi khi bọn họ nhắc tới chủ đề về hai người, sẽ bị uy áp tới từ thiên địa áp bách, cảnh cáo, đây chính là lệnh cấm ư? Lệnh cấm có thể hiệu lệnh cho Trời, quản thúc muôn dân, đại biểu thiên ý? Thật là lực lượng khiến người tuyệt vọng.

"Ê, các ngươi, đừng ngẩn ra nữa, thuyền sắp chìm rồi." Nhìn mực nước đã lên tới gối, Phương Thiên Hữu nhắc nhở hai người trầm mặc. Đối với uy áp tới từ thiên địa kia hắn cũng trải qua, cũng sợ hãi hai người có thể mệnh lệnh thiên địa kia, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới so sánh, cho nên sợ hãi là có, tuyệt vọng thì không, đối với tâm tính của Lãnh Vô Ngân và Dương Ưng, hắn hiểu rõ, hôm nay sở dĩ ra ngoài du lịch, cũng là tính giải sầu, bằng không, tảng băng vì sao sẽ theo. Bất quá, thật không ngờ, gặp phải ngoài ý muốn này.

Dương Ưng hồi hồn, nhìn mực nước dưới chân, nhìn lại đội thuyền vây quanh, tính toán khoảng cách, "Lãnh huynh, Phương huynh," Cách gọi thân cận, "Ta xung phong, hướng về phía ấy. Nếu, lần này không chết, ta chắc chắn sẽ cùng say ba ngày với Lãnh huynh, Phương huynh."

"Ai cần ngươi xung phong, muốn uy phong cũng là ta uy phong, trở về ta nhất định quá chén ngươi." Phương Thiên Hữu nhìn phía Dương Ưng chỉ, kiên định nói.

'Ta tới." Lãnh Vô Ngân nhìn cả hai nghiêm túc nói.

Bọn họ không tranh nữa, nhìn nhau cười, nếu có thể sống sót, bọn họ nhất định sẽ tâm đầu ý hợp, có người như vậy trở thành tri giao, đáng.

Không nói gì thêm, cả ba cùng lao về một phía, bọn họ không phải người ngồi chờ chết, ở đây là chết, chết rất uất ức, mặc cho người khác nhìn bọn họ chết đuối, kiêu ngạo bọn họ tuyệt đối không chết như vậy, xông lên, cũng là chết, nhưng bọn họ sẽ kéo thêm mấy cái chôn cùng.

...

Tu La Quân Tử

090

Lãnh Vô Ngân rút kiếm, kiếm thế sắc bén đem thân tàu còn nổi trên mặt nước cắt thành từng mảnh, lợi dụng nội kình, đá về phía Phương Thiên Hữu và Dương Ưng đang thi triển khinh công, thuận lợi điếm ngay dưới chân bọn họ, Lãnh Vô Ngân cũng giẫm lên một mảnh, kích thích nội kình, thần tốc bay về phía ấy.

Bọn họ đã làm xong chuẩn bị nghênh tiếp mưa tên, nhưng quỷ dị chính là, không có bất luận công kích gì, đã xảy ra chuyện gì?

Gần, cả ba phát hiện đội thuyền vây lấy bọn họ truyền tới tiếng kêu thảm thiết, bọn họ nhìn nhau, hẳn không thể là nội chiến đi? Không quản thế nào, bọn họ phải cướp được một chiếc thuyền nhỏ, lên bờ, chỉ cần lên bờ, bọn họ sẽ không bó tay bó chân như vậy nữa.

Bất luận xảy ra chuyện gì, bọn họ cấp tốc thay đổi kế hoạch, cả ba đều biết bơi, nhảy xuống nước, ẩn mình dưới nước, cẩn thận mà bí mật tới gần, leo lên chiếc thuyền gần nhất. Sau đó nghe được âm thanh phía trên.

"Ta nhắc lại, lái thuyền của các ngươi đi." Giọng lạnh lùng mang theo cảnh cáo.

"Bọn khốn các ngươi," Giọng phẫn nộ thô lỗ, "Vô duyên vô cớ lên thuyền của chúng ta, bắt chúng ta tránh ra, không tránh thì giết người." Làm cướp vùng sông nước hiện tại lại trách móc người khác.

"Một lũ cướp." Giọng lạnh lùng trào phúng.

"Các ngươi rốt cuộc là băng nào, tự tiện chen ngang." Giọng thô lỗ tận lực khiến mình lãnh tĩnh, đáng chết, sao lại gặp phải bọn sát tinh này.

"Lái đi." Không có bất luận đáp lại gì, chỉ là mệnh lệnh.

"Đáng chết, lão tử không đi, đừng cho rằng các ngươi lợi hại, đây không phải lục địa, là mặt hồ, ở đây lão tử là vương." Lại một giọng phẫn nộ la hét.

"Muốn chết."

Kẻ phẫn nộ quát không biết mình nói sai gì, giọng băng lãnh mang lên sát ý, khí thế lạnh lùng tràn ngập con thuyền, dịch thể màu đỏ bắn ra giữa không trung, vài giọt nhỏ dưới chân bọn Lãnh Vô Ngân mon men tới gần.

Trên thuyền vang lên tiếng thét phẫn nộ.

"An tĩnh." Tựa hồ là đầu lĩnh, nói, "Các vị rốt cuộc muốn gì?" Hỏi rất cẩn thận.

"Lái đi, thuyền của chủ tử nhà ta sắp tới." Giọng lạnh lùng, khiến người cảm giác được sự miệt thị và không kiên nhẫn dành cho lũ cướp, còn có tôn sùng kính nể dành cho chủ tử.

"Các hạ, chúng ta căn bản không thấy thuyền," Phía sau căn bản không có thuyền, bọn này từ đâu chui ra.

"Thuyền sắp tới, các ngươi cản đường." Giọng lạnh lùng nói, không biết vì sao, khiến người cảm thấy rất không cam lòng, không cam lòng khi bị xem thường.

"Các hạ, nhiệm vụ lần này của chúng ta sắp hoàn thành, chúng ta sẽ nhanh chóng rời đi." Giọng tức giận áp lực rõ ràng. Có thể trở thành đầu lĩnh, tuyệt đối không phải ngu ngốc, đến nay vẫn chưa thấy thuyền, ở đây lại không cặp bờ, cũng tức là nói những người này bằng vào khinh công mà tới. Đây là thực lực gì, tuyệt đối không phải bọn chúng có thể chọc, cho dù lấy số lượng giải quyết những người này, nhưng nó cần thời gian, mà bọn chúng thiếu là thời gian, khi chiếc thuyền trong miệng những người này tới, cũng là lúc bọn chúng bị huỷ diệt.

Những người này công lực cao tuyệt, có thể vượt sông lướt suối, nội lực thâm hậu đến mức có thể tấn hàng cao thủ siêu cấp, muốn giải quyết những người này, nhất định sẽ tổn thất thảm trọng, không nói này, những người công lực cao tuyệt vậy như bất quá là tiên phong, vậy trên thuyền bọn họ nói lại có cao thủ thế nào, bao nhiêu người, chỉ cần nghĩ, đã thấy khủng bố. Cho nên đầu lĩnh mới nén giận nói chuyện với bọn họ.

"Ta không hứng thú quản chuyện của các ngươi, lập tức lái đi." Giọng lạnh lùng không hề thoái nhượng. Thị lực của cao thủ cực tốt, từ lâu đã thấy chiếc thuyền chìm nghỉm kia. Bất quá, không can gì tới hắn, chỉ cần mấy kẻ này lái đi, hắn không hứng thú rêu rao chính nghĩa. Ai chết ai sống, ân oán gì, hắn không quan tâm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của chủ tử.

"Các hạ đừng khinh người quá đáng." Giọng đầu lĩnh cũng giận. Những người này xuất hiện trên thuyền của hắn, trực tiếp nói câu lái đi, thủ hạ có kẻ chế giễu ngăn cản, đã bị bọn họ giết, được, điểm này hắn nhận, nhưng hắn đã nhượng bộ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, băng của hắn sẽ rời đi, mọi người đều lui một bước, không phải được rồi sao? Nếu không phải bận tâm thực lực của bọn họ, hắn tuyệt đối lập tức giết những người này.

"Huyễn Ảnh đại nhân." Một trong số những người theo tới, có một người nói gì bên tai người gọi Huyễn Ảnh.

Sau đó bọn Lãnh Vô Ngân cảm giác rõ tầm mắt của người này quét qua bọn họ.

Quả nhiên, "Lãnh Vô Ngân, Dương Ưng, Phương Thiên Hữu." Giọng lạnh lùng không mang cảm tình, nhìn bọn họ mà gọi. Cũng khiến tầm mắt mọi người chỉ về phía này.

Đầu lĩnh càng là mở to mắt, phải biết ba người này là mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ, hiện tại tốt lắm, còn sống cả, thậm chí chạy lên thuyền, sắc mặt đầu lĩnh cực xấu. Bị bọn người đột nhiên xuất hiện này hấp dẫn lực chú ý, hắn không phát hiện động tác của ba người, còn có thủ hạ của hắn làm ăn gì thế không biết, nhiều thuyền như vậy, không ai phát hiện ư? Mà còn, sự việc ra vẻ không ổn, bọn người đột nhiên xuất hiện này quen mục tiêu nhiệm vụ. Từ lời người này nói, đoán không ra bọn họ là hữu hay địch? Nếu là địch, hắn giết mục tiêu nhiệm vụ, những người này sẽ không phản đối, nếu là hữu, vậy hắn tiêu rồi.

Bị phát hiện, mà còn là người quen. Ba người Lãnh Vô Ngân nghe mình bị phát hiện, đề phòng từ từ đi ra.

"Tại hạ Dương Ưng. Xin hỏi các hạ là?' Dương Ưng chắp tay, phong phạm thế gia tốt đẹp để lộ hoàn toàn.

"Nhiệm vụ của các ngươi chính là bọn họ." Huyễn Ảnh không đáp, nhìn đầu lĩnh băng cướp, khẳng định, không chờ đầu lĩnh trả lời, cứng rắn, "Bọn họ chúng ta phải dẫn đi."

Ba người này không quan trọng, phiền phức là chủ tử và vị quen bọn họ kia, một cái trong đó còn được vị kia thưởng thức. Nếu, ở tình huống hắn biết, ba người này bị giết, chủ tử không biết có trách không? Đây là lo lắng của Huyễn Ảnh. Nếu chủ tử không lưu ý, vậy thì thôi, nếu chủ tử lưu ý, vậy phải cứu, bất quá chủ tử phỏng chừng hơn phân nửa là không lưu ý, cẩn thận trên hết, cứu cả đi. Huyễn Ảnh nghĩ, sau đó làm ra quyết định.

"Các hạ, đừng khinh người quá đáng." Đầu lĩnh giận. Hắn cũng có tâm huyết, bị coi thường, bị đoạt mục tiêu, hắn có thể không giận sao. Chẳng qua là chết, hắn sợ gì, bước lên con đường này, sớm biết sẽ có ngày như vậy.

"Thì sao nào?" Huyễn Ảnh chẳng hề để ý, ở bên hai vị phi nhân kia lâu lắm, hắn không còn lưu ý người khác nữa, khinh ngươi thì sao, có bản lĩnh, ngươi khinh ta.

Đầu lĩnh tính hạ lệnh động thủ, nhưng lại thấy một cái bóng hư miểu, thành hình trước mặt bọn họ, bị dị trạng hù dọa mệnh lệnh của đầu lĩnh kẹt ở yết hầu.

"Các ngươi chưa giải quyết xong." Gương mặt lãnh túc, giọng nói không có cảm tình, không nhìn những người khác, chỉ thẳng vào Huyễn Ảnh.

"Diêm La đại nhân." Vẻ mặt vẫn không biểu tình, giọng vẫn băng lãnh, nhưng mang theo cung kính.

Diêm La, tồn tại chỉ dưới hai vị kia, đây là mọi người đều biết, cũng là người một vị trong đó coi trọng nhất, thực lực chỉ sau hai vị.

"Để ta giải quyết." Chủ nhân và Quân Hành Tuyệt đại nhân từ lâu nhận ra huyết tinh và sát khí tràn ngập khắp mặt hồ, cho nên phái Huyễn Ảnh đi giải quyết, nhưng sát khí kia vẫn ẩn hiện, Quân Hành Tuyệt đại nhân mới bảo hắn tới xem. Diêm La rõ, Quân Hành Tuyệt đại nhân tuyệt đối là ngại hắn chướng mắt, cho nên mới tìm nhiều chuyện như vậy cho hắn làm, bất quá thì sao chứ, hắn là IS không phải nhân loại, phân thân, hư ảnh, chỉ cần một ý niệm đã có thể giải quyết, làm kiệt tác của Cảnh đại nhân, mấy chuyện nhỏ này sao có thể khiến hắn bận rộn chứ, cho dù quản lý mấy vị diện, với hắn mà nói cũng là việc nhỏ, Quân Hành Tuyệt đại nhân đích xác là không thể hiểu được tính năng của hắn.

"Dạ." Nghe được lời Diêm La, ánh mắt Huyễn Ảnh lóe lên ngạc nhiên, rồi bình phục lại, hắn dừng lại ở đây lâu lắm, cho nên chủ tử mới phái Diêm La đại nhân đi triệt để giải quyết. Đồng tình nhìn băng cướp, nếu ngoan ngoãn nghe lời hắn rời đi, có lẽ còn giữ được mạng, bất quá, bọn họ đã không có cơ hội này, làm tâm phúc của Tín vương, Diêm La cũng không phải thiện tâm nhân sĩ gì, mấy kẻ này nhất định sẽ chết.

"Đi." Huyễn Ảnh bắt lấy thời cơ, thuận tiện tỏ ý với người phía sau, dẫn bọn Lãnh Vô Ngân theo.

Ba cái bóng cấp tốc xuyên qua đoàn người, tới bên bọn họ, không cho cơ hội phản ứng gì, kéo tay cả ba, thần tốc chạy đi.

Bọn Lãnh Vô Ngân phản ứng cũng nhanh, phát ra kình phong, phản xạ tính phản kích, nhưng thân thủ của người động thủ với bọn họ rất tốt, một vỗ một điểm, một chặn một ngăn, đã hóa giải xong. Kéo tay bọn họ chạy, dùng nội lực công kích, nhưng đối phương hoàn toàn không có phản ứng gì, không phải người bình thường không có công lực, chính là thực lực cao hơn bọn họ mấy phần, hiển nhiên những người này là cái sau.

Không biết những người này là địch hay bạn, ba người âm thầm đề phòng.

Đột nhiên người kéo mình sẫy chân, suýt nữa ngã vào hồ, sau đó tốc độ tăng lên. Nhìn người kéo mình, Lãnh Vô Ngân đột nhiên thấy có mấy phần quen mắt, gặp ở đâu, rồi nhìn kinh sợ trong mắt người nọ, hắn theo tầm mắt nhìn qua. Lãnh Vô Ngân mở to mắt, đôi ngươi co rút. Đó là gì?

Cũng câu ấy vang lên, "Đó là gì?" theo sự di chuyển cao tốc, từ miệng Phương Thiên Hữu hô ra, truyền tới qua không khí nghiền nát, nhưng dù là vậy cũng có thể bắt được kinh ngạc và sợ hãi, như nhìn thấy thứ không nên tồn tại gì.

Giữa mặt sông, chỗ vừa rồi bọn họ đứng, mặt hồ bình tĩnh, dâng lên cột nước, cao gần mười thước, cao qua cánh buồm của thuyền băng cướp, hóa thành hình rồng, dương nanh múa vuốt, xé rách đội thuyền. Ở đây đều nghe được tiếng kêu thảm thiết, tiếng hô không dám tin từ đấy truyền tới.

Rốt cuộc là gì? Bọn Lãnh Vô Ngân cho rằng mình đang nằm mơ. Ngẩn ngơ nhìn, thậm chí không phát hiện phía trước bọn họ xuất hiện một chiếc thuyền khác, cứ thế ngẩn ngơ nhìn con rồng kia đánh chìm đội thuyền của băng cướp, nhìn nó vẫy mình dấy lên sóng lớn ngập trời, xóa tan mọi dấu vết, bao phủ tất cả dưới mặt hồ.

Nhìn mặt hồ đã khôi phục bình tĩnh, bất luận là mảnh vỡ của thuyền hay thi thể, đều không có, bình tĩnh gọi người phát lạnh.

...

th��;}Xs��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top