Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

106 ~ 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu La Quân Tử

106

Một ngày này, ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ rơi vào phòng. Ngồi trước bàn học, Thượng Quan Khiêm dừng bút trong tay, gác cây bút lông sói cực phẩm tử tinh lên chiếc nghiên mực Đoan Khê điêu khắc văn lộ ngư hí hà hoa.

Tấm giấy Tuyên Thành trải ra trên mặt bàn, đã viết đầy những hàng chữ thanh nhã ôn nhuận.

Nhìn sắc trời, cách bữa tối còn một khoảng, Quân Hành Tuyệt hẳn đã đi chuẩn bị bữa tối.

Thượng Quan Khiêm rời khỏi bàn học, mở cửa thư phòng, nhìn cả tòa viện xanh tươi, đá nhỏ lót thềm, an tường yên tĩnh.

Y không hiểu bật cười, ngày tựa hồ qua rất an nhàn, đáng tiếc, hắc ám lắng đọng tận xương vĩnh viễn không thể xóa nhòa, cho dù giờ khắc này nó ngủ yên, nhưng không ai phủ nhận được sự tồn tại của nó, là vì Quân Hành Tuyệt sao, là hắn khiến nó không thức tỉnh. Y đã bắt đầu tín nhiệm hắn ư? Thượng Quan Khiêm tự hỏi, cảm giác ấy khác với tín nhiệm dành cho các đồng bạn, nhưng không phải yêu, y rõ ràng, hẳn là cảm động đi, thật không ngờ y cũng sẽ cảm động, vì trả giá của Quân Hành Tuyệt sao?

Lắc đầu, y không phải người tự tìm phiền não, Quân Hành Tuyệt với y mà nói là đồng bạn, đây là xác nhận duy nhất của y.

Đã lâu không ra ngoài đi dạo, Thượng Quan Khiêm nhìn quang cảnh trước mắt, đột nhiên nghĩ tới, sau đó biến mất tại chỗ, người của Vô Xá luôn tùy tâm mà làm.

...

Trong cấm cung, nhóm người Đông Ly đã vào kinh, đồng thời công chúa cũng vào cung đình, vì là lần đầu tiên đám hỏi với quốc gia bên kia biển, mà còn là đại quốc như Nguyên Quốc, công chúa tuy rằng không phải hoàng hậu, cũng là hoàng quý phi phẩm cấp chỉ thấp hơn hoàng hậu, nghi thức không thể đơn giản, vào hoàng cung, là vì để công chúa quen thuộc hoàn cảnh, chờ ngày lành tháng tốt, tổ chức nghi thức. Chính thức trở thành Nguyên Quốc hoàng quý phi.

Nguyên Quốc hoàng đế rất săn sóc, biết công chúa tới đây nhân sinh không quen, cho phép Đông Ly dẫn người hầu nhập cung, tẩm điện của công chúa đại bộ phận là người Đông Ly, chỉ có số ít là người Nguyên Quốc, ban cho công chúa quyền lợi tự chủ tương xứng, thậm chí bọn Ký Thanh Vân cũng có thể nhập cung vấn an công chúa, thể hiện sự coi trọng hoàng đế dành cho Đông Ly.

Vốn tưởng rằng có thể vào hoàng cung chỉ có một bộ phận nhỏ, bọn Ký Thanh Vân rất thoả mãn với kết quả này, mà còn tự do ra vào hoàng cung, tương đương cung cấp trợ lực cho hắn quan sát Nguyên Quốc. Nhưng Ký Thanh Vân không rõ, vì sao Nguyên Quốc hoàng đế hào phóng như vậy, không sợ hãi bọn họ làm gì sao?

Ký Thanh Vân một đường đi tới, phát hiện Nguyên Quốc giàu có và đông đúc hơn Đông Ly rất nhiều, bách tính an cư lạc nghiệp, triều dã thanh minh, nhân tài đông đúc.

Vào gặp mấy vị hoàng tộc ở kinh thành, Bình vương đã gặp, nhất đại nhân kiệt, Thành vương ngay thẳng, Tấn vương ôn nhã, Lạc vương hào sảng, thậm chí Hoài vương có mấy phần nhu nhược, cũng là nhân vật không thể khinh thường, tinh minh của hoàng gia ẩn sâu. Đặc biệt kẻ thắng lợi của trận chiến đoạt vị năm đó, đương kim hoàng thượng.

Đấy là một người rất trẻ tuổi, giống Bình vương vậy, thoạt nhìn bất quá hai mươi lăm, hai mươi sáu, Nguyên Quốc hoàng tộc xấp xỉ đều trẻ vậy sao, lẽ nào Nguyên Quốc thật có bí pháp gìn giữ thanh xuân? Huyết thống hoàng gia tốt đẹp, tướng mạo hoàng gia càng không kém, đặc biệt mấy vị hoàng tộc Nguyên Quốc, dung mạo đặc biệt xuất chúng, dung mạo của Nguyên Quốc hoàng đế thuộc về tuấn nhã, khí độ tôn quý, uy nghi lâu cư nhân thượng, cùng công chúa có danh xưng Đông Ly đệ nhất mỹ nhân, rất xứng đôi.

Khi thái tử điện hạ nhìn thấy Nguyên Quốc hoàng đế, thở ra một hơi, vốn đối với công chúa xa gả cho một nam tử đủ để làm bọn họ phụ thân, có mấy phần hổ thẹn, thấy Nguyên Quốc hoàng đế xuất chúng vậy rồi, điện hạ cho rằng công chúa sẽ không ủy khuất. Chỉ hy vọng vị hoàng đế này có thể bảo vệ muội muội mình.

Vị hoàng đế này rất lợi hại, Ký Thanh Vân ở khi gặp được hắn đã cho rằng vậy, vì vị hoàng đế này tuyệt đối khác với bề ngoài, làm cùng loại người, Ký Thanh Vân thấy được thâm trầm Nguyên Quốc hoàng đế giấu diếm bên dưới nét mặt tuấn nhã. So với hắn làm mưu thần, vị hoàng đế này nhiều mấy phần quả quyết, chỉ là thi hành tuyển chọn hạ nhâm kế thừa giả Bình vương kể cho bọn họ nghe, đã có thể biết quyết đoán của hắn.

Mà khi tận mắt thấy được, nhìn hắn không hề do dự, đã đồng ý người Đông Ly vào ở cung đình nội viện, cho mình và thái tử điện hạ lệnh bài ra vào cung, trái tim Ký Thanh Vân càng rét thêm mấy phần. Đây là tự tin với chính mình, tự tin bất kỳ kẻ nào trong bọn họ cũng không thể làm gì được Nguyên Quốc.

Tuy rằng biết Nguyên Quốc không thể là địch, nhưng một quốc gia như vậy không thể không gọi Đông Ly cẩn thận. Thậm chí thái tử điện hạ cũng dè dặt khắp nơi.

Còn có, không biết vì sao, trực giác làm một mưu sĩ, hắn cảm thấy hoàng cung Nguyên Quốc ẩn dấu cái gì.

Tỷ như Nội Các nắm giữ quyền lợi to lớn, trước mắt nhìn không ra quan điểm của hoàng đế dành cho nó, cũng không rõ Nội Các đối với hoàng đế rốt cuộc có mấy phần trung tâm, nhưng tập đoàn này cứ thế kỳ quái mà tồn tại, có được quyền lợi chỉ dưới hoàng quyền, thậm chí ở tình huống đế vương không thể xử lý chính vụ, bọn họ cũng có thể thay thế, tập đoàn như vậy, Nguyên Quốc hoàng đế sao lại cho phép nó tồn tại, là có tự tin khống chế, mâu thuẫn hay song phương phải dựa vào nhau, rồi âm thầm đề phòng nhau?

Lại tỷ như ngày đó dẫn công chúa tham quan cấm cung, có một nơi, không treo bất kỳ bảng hiệu gì, chỉ có một cánh cổng màu son uy nghiêm dựng thẳng, không có thị vệ gác cửa, bọn họ từ xa nhìn thấy, hỏi cung nhân dẫn đường, cung nhân vẫn khom lưng khuỵu gối, a dua nịnh nọt chính sắc, mang theo mấy phần cảnh cáo nói rằng, chỗ đó là cấm địa, ngoại trừ hoàng thượng và mấy vị vương gia, thậm chí hoàng tử điện hạ không được cho phép cũng không thể thiện nhập.

Bên cạnh công chúa có một tỳ nữ, tên là Mẫn Trân, tỳ nữ của công chúa vốn vì dụ hoặc Nguyên Quốc hoàng đế mà tuyển ra, đều là tuyệt sắc giai nhân, Mẫn Trân này cũng đã nhận huấn luyện, nhưng Mẫn Trân tên là tỳ nữ, lại cùng công chúa tình đồng tỷ muội, so với tỳ khác nữ, cũng thêm càn rỡ, nghe được lời cung nhân nói, không phục đáp trả, lẽ nào công chúa cũng không được.

Vốn cho rằng cung nhân sẽ sợ hãi nói không, rồi vội vàng giải thích, nhưng không có. Cung nhân tuy rằng cung kính, nhưng hắn từ trong mắt cung nhân thấy được trào phúng và hèn mọn, ánh mắt ấy, hắn biết, ở kinh thành, đôi lúc sẽ xuất hiện trong mắt quan viên, là dành cho bọn họ. Hắn cũng giận, rồi lại không ngoài ý muốn, như Đông Ly vậy, tự hào nền văn minh của mình, khinh thường người quốc gia khác, ánh mắt như vậy thỉnh thoảng cũng sẽ hiện lên khi Đông Ly nhìn kẻ ngoại lai, Nguyên Quốc quan viên có ánh mắt ấy, hắn không kỳ quái.

Nhưng cung nhân này chỉ là một nô tài nho nhỏ của Nguyên Quốc, bọn họ là hiển quý của Đông Ly, cho dù tự phụ nền văn minh của quốc gia mình, một nô tài cũng không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn bọn họ, mà còn lớn mật đến thế, kẻ dẫn bọn họ tham quan hoàng cung, tuyệt đối là có ý giám thị, Nguyên Quốc không thể phái một người không hiểu biết gì dẫn bọn họ, vậy là hữu ý, vì cảnh cáo sao. Hắn còn nhớ lời cung nhân ấy nói, "Ở Nguyên Quốc, ở chốn thâm cung này, có rất nhiều kiêng kị, bất luận công chúa phạm phải điều gì, nể mặt hai nước, Nguyên Quốc đều có thể không truy cứu, nhưng chỉ có nơi này, công chúa tự tiện xông vào, nếu bất hạnh bỏ mình, cho dù Đông Ly muốn truy cứu, Nguyên Quốc ta cũng sẽ không yếu thế, thật tính khai chiến, Nguyên Quốc cũng chẳng màng."

Tự tin trong lời ấy, khiến hắn nghẹt thở, bên trong cấm địa này rốt cuộc có gì, khiến một nô tài có thể tự tin nói ra lời ấy, hai nước khai chiến cũng không e ngại, không phải lời nói bình đạm như bị yêu cầu truyền lại, mà là phát ra từ nội tâm, trong mắt là tự tin cường liệt, sẽ không thua, Nguyên Quốc tuyệt đối không thua. Khiến hắn ở một khắc ấy sinh ra sợ hãi, quốc gia có con dân như vậy, quá nguy hiểm.

"Ký đại nhân." Giọng nói mềm mại gọi về thần trí đi lạc của Ký Thanh Vân.

"A, xin lỗi, công chúa, nhớ tới chút chuyện." Ký Thanh Vân ngồi ở đối diện biểu thị áy náy. Hôm nay hắn và thái tử điện hạ vào cung vấn an công chúa.

"Phải không?" Nữ tử ngồi đối diện Ký Thanh Vân, nhàn nhạt nói.

Đây là một nữ tử rất đẹp, mi như viễn sơn, tiễn tiễn thủy mâu, quỳnh tị anh thần, phu nhược ngưng chi, một bộ nghê thường với sắc lam của nước, ngọc bội đinh đang, mảnh mai ngã khuỵu trước gió, lại có ưu nhã tôn quý thuộc về hoàng thất, vẻ mặt hồn nhiên của thiếu nữ, cũng pha thêm mấy phần ưu buồn, khiến người không khỏi muốn vuốt lên phiền não của nàng.

"Công chúa đang lo lắng gì à?" Đông Ly hoàng trữ bí danh là Tiêu Vũ nhìn muội muội, hỏi. Ở đây là Nguyên Quốc, hắn không thể bại lộ thân phận.

"Không có gì." Thấy huynh trưởng lo lắng, công chúa dịu dàng cười. Đã tới một bước này, lo lắng thì sao chứ, ở khi còn rất nhỏ, nàng đã biết, thân là công chúa, hôn nhân của nàng không thể tự làm chủ, từ nhỏ phụ hoàng đã giáo dục nàng văn hóa của Nguyên Quốc, là vì lần đám hỏi này đi. Rõ thì rõ, nhưng vì sao trong lòng còn có không cam.

"Công chúa, Nguyên Quốc hoàng đế tốt với ngươi chứ?" Thấy muội muội miễn cưỡng vui cười, Đông Ly hoàng trữ đau lòng. Nhưng cũng chỉ là vậy.

"Hắn rất tốt." Công chúa nhớ tới vị hoàng đế kia.

Lần đầu tiên gặp mặt, nàng cũng không dám tin, vị hoàng đế này là xấp xỉ tuổi với phụ hoàng, quá trẻ. Vị bệ hạ này rất tuấn mỹ, tuấn nhã ung dung, đối với nàng cũng ôn nhu lễ phép. Thế nhưng ngoại trừ lần đầu tiên, nàng từ trong mắt hắn thấy được kinh diễm lóe lên mà tắt, đã không còn gì nữa. Những lần ở chung sau đó, cho dù vị hoàng đế này lấy lễ tương đãi, ban cho không ngừng, nhưng mà chúng đều không phải nàng muốn, nàng không thấy được tình yêu, không thấy được thân thiết, chỉ là bình tĩnh. Hắn chỉ xem nàng là đối tượng đám hỏi, không có cảm tình. Đây chính là trượng phu tương lai của nàng sao?

Nàng cũng không yêu Nguyên Quốc hoàng đế, nhưng nàng từng nghĩ tới bọn họ biết đâu sẽ yêu nhau? Có lẽ người khác nghe sẽ cười nàng ngây thơ, nhưng nàng chỉ là một thiếu nữ hướng về tình yêu, cho dù tương lai đã bị đã định trước, vẫn sẽ hướng về, một trượng phu quan tâm nàng bảo vệ nàng. Bất quá, đã không khả năng, khi thấy được Nguyên Quốc hoàng đế, nàng đã biết là không khả năng.

Tương lai của nàng là trở thành Nguyên Quốc quý phi, chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, không có cảm tình, không có ràng buộc, mỗi người có dự định của riêng, mỗi người có mục đích của riêng, thăm dò lẫn nhau, duy trì cảm tình ngoài mặt.

Thở dài cúi đầu, công chúa nhìn chiếc khăn trên tay, đây là khi mẫu hậu còn sống thuê cho nàng, chuẩn bị khi nàng xuất giá, hy vọng nàng có thể hạnh phúc. Nhìn nó, nàng như từ đấy tìm được dũng khí, công chúa tỉnh lại, đây là sứ mệnh của nàng, vì Đông Ly, nàng sẽ cố gắng.

...

Tu La Quân Tử

107

"Uông uông, uông uông." Con cún tuyết trắng cong đuôi vòng quanh chân Đông Ly công chúa.

Con cún này theo Đông Ly công chúa băng rừng vượt biển tới đây, trải qua đoạn thời gian khí hậu không hợp kia, đã khôi phục khỏe mạnh, vui vẻ nhảy nhót.

Nhìn cái vẻ đáng yêu của nó, công chúa buông xuống lo lắng, để lộ nụ cười chân tâm, khiến Ký Thanh Vân và Đông Ly hoàng trữ thoáng yên tâm.

"Điểm Điểm." Công chúa khom người tính ôm lấy cún, lại quên trong tay còn cầm khăn, những ngón tay vừa buông lỏng, khăn trượt xuống.

Công chúa chuẩn bị nhặt khăn lên, rồi ôm cún, lại nó cướp trước một bước, cắn khăn tay, bỏ chạy.

"Điểm Điểm." Công chúa hoảng hốt, đó là chiếc khăn mẫu hậu để lại cho nàng. Công chúa vội vã đuổi theo, thế nhưng làn váy dài thòng, hạn chế khả năng hoạt động của nàng, chỉ có thể nhìn nó chạy khỏi tầm mắt.

Thấy động tác của mình quá chậm, công chúa yêu cầu tiếp viện, "Mau đuổi theo nó." Nàng lệnh cho hạ nhân xung quanh.

Bất luận là tỳ nữ hay thái giám, đều buông xuống việc trong tay, đuổi theo Điểm Điểm nghịch ngợm.

"Công chúa." Ký Thanh Vân nhìn công chúa đuổi theo cún cưng, lắc đầu, công chúa vẫn là thiếu nữ ngây thơ.

Đông Ly hoàng trữ cười, vì biết số phận tương lai của muội muội, nên phụ hoàng và hắn đều sủng nàng, khiến nàng vẫn giữ được một phần ngây thơ trong hoàng cung hắc ám, mà chính phần ngây thơ này, cũng là nguyên nhân hắn và phụ hoàng càng sủng nàng. Đáng tiếc sủng có nhiều đi chăng nữa cũng thua kém Đông Ly, muội muội vẫn phải gả đến Nguyên Quốc.

Bọn họ và Nguyên Quốc tạm thời không có mâu thuẫn, vì khoảng cách giữa hai nước quá xa, ngồi thuyền đi đi về về cũng phải nửa năm, mục đích chủ yếu của Đông Ly là hiểu rõ quốc gia này, cho dù hiện tại không có địch ý, nhưng tương lai đâu, nhiều một phần hiểu rõ là nhiều một phần thắng.

Đông Ly hoàng trữ thật hy vọng ngây thơ ôn nhu của công chúa có thể đả động trái tim Nguyên Quốc hoàng đế, nếu vậy muội muội có thể hạnh phúc. Đông Ly cũng càng có lợi.

"Ký đại nhân." Một thanh âm lanh lảnh truyền tới từ phía sau.

Ký Thanh Vân và Đông Ly hoàng trữ thấy là thái giám tổng quản Đức Niên bên cạnh Nguyên Quốc hoàng đế.

"Đức công công." Ký Thanh Vân gọi. "Không biết công công tới là vì chuyện gì?" Người bên cạnh hoàng đế sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện.

"Nô tài là tới thông truyền, hoàng thượng sắp giá lâm, xin công chúa tiếp giá." Đức Niên ra vẻ kính cẩn, mười phần là một nô tài an thủ bản phận.

"Tiêu Vũ, mau gọi công chúa về đây." Ký Thanh Vân chỉ có thể nói thế với hoàng trữ đứng bên cạnh. Tiêu Vũ gật đầu, lập tức đuổi theo.

"Công chúa đi đâu?" Đức Niên nghi hoặc hỏi. Che giấu tinh mang lóe lên trong mắt.

Ký Thanh Vân bắt được ánh tinh mang này, thầm than, bên cạnh hoàng đế quả nhiên không có nhân vật đơn giản, thậm chí thái giám nhìn như kính cẩn này cũng vậy. Vì không để Đức Niên hiểu lầm gì, Ký Thanh Vân vội vã kể lại sự việc vừa rồi.

"Công chúa thật là ngây thơ lãng mạn." Đức Niên cười nói. Sau đó bảo một kẻ đi theo rằng "Ngươi ở đây chờ hoàng thượng." Rồi nói với Ký Thanh Vân, "Nô tài cũng đi tìm, chuyện hoàng thượng bàn giao, nô tài nên nói với chính chủ, bằng không xảy ra sai lầm gì, nô tài gánh không nổi." Chủ yếu là để vị công chúa này không chạy tới nơi không nên tới.

"Đức công công lo lắng không sai, tại hạ xin đi theo." Lấy cớ, vừa nghe đã biết, bất quá Ký Thanh Vân không vạch trần. Phụ họa nói.

"Được." Đức Niên không có lý do gì phản đối.

Điểm Điểm chạy a chạy, người sau lưng đuổi a đuổi, thấy sau lưng mình có nhiều người vậy, Điểm Điểm cao hứng, thật nhiều người chơi với nó, vui quá đi. Khi có người muốn bắt lấy, nó linh hoạt né tránh, nhìn những người muốn bắt mình đụng vào nhau, rồi chạy tiếp, rồi trốn tiếp, chơi rất hăng say. Đáng tiếc sau mấy lần, vẫn bị phe người đông thế mạnh bắt được.

Công chúa từ lâu đã đuổi kịp. Nhưng lực chú ý của nàng không ở đây, mà là ở khăn tay không biết bao thuở rơi trên ngọn cây, cây không cao, công chúa có thể với tới, nàng chạy lên, muốn lấy nó xuống, nhưng một cơn gió thổi qua, khăn tay bằng tơ lại bay lên, nhẹ nhàng lăn mình theo gió.

Công chúa lại chạy theo, mà những người đang bắt cún không chú ý thấy.

Tiêu Vũ cũng tới đây, nhìn cả đám hạ nhân vây quanh con cún, lại không thấy muội muội mình đâu.

"Công chúa đâu?" Tiêu Vũ rất có khí thế hỏi.

Mọi người phát hiện công chúa biến mất, trên mặt có hoảng hốt, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Tiêu Vũ lạnh mặt, bọn họ thật là tinh anh Đông Ly chọn lựa ra sao? "Còn không mau tìm." Ra lệnh.

"Chậm đã." Giọng lanh lảnh của Đức Niên truyền tới, "Tiêu công tử, không cần kinh hoảng như vậy, con đường này đi về trước là hồ Phỉ Thúy, khi chúng ta tới không nhìn thấy công chúa, công chúa hẳn đã chạy về phía ấy, mà còn khoảng thời gian ngắn vậy công chúa sẽ không đi đâu xa." Để những kẻ này chạy loạn, sao được chứ. Cung điện an bài cho Đông Ly công chúa là đặc biệt, ra vào chỉ có một con đường, mà còn hoa viên này, đi về trước bất kể là hướng nào, mục đích chỉ có hồ Phỉ Thúy, cũng là để người Đông Ly không chạy tới chỗ khác. Đặc biệt một số chỗ không nên tới, dù sao chốn thâm cung này có rất nhiều bí mật, Đông Ly không có tư cách biết, cho dù bọn họ không thể nào truyền chúng ra ngoài, cũng không có tư cách biết.

Ký Thanh Vân đi theo gật đầu đồng ý, ở đây dù sao là Nguyên Quốc, bọn họ vẫn là đừng càn rỡ.

...

Khăn tay theo gió bay trên bầu trời, khá cao, tốc độ lại không nhanh, công chúa từng bước chạy theo, chờ nó rơi xuống, cũng may con đường này không có chướng ngại vật, cho dù công chúa không nhìn dưới chân và bốn phía cũng sẽ không bị vấp ngã.

Cuối cùng, khăn có xu thế rơi, công chúa vui vẻ, đưa mắt về xung quanh, rồi sững sờ đứng đó.

Hồ nước xanh biếc, ảnh ngược bích thúy, như phỉ thúy vậy. Rất đẹp, nhưng đây không phải nguyên nhân nàng sững sờ.

Khiến nàng sững sờ là bóng lưng kia, chỉ một bóng lưng, đã cướp đoạt tất cả lực chú ý của nàng, giữa đất trời này, không còn gì khác, chỉ có bóng lưng đứng trên mặt nước ấy. Quần áo màu trắng, phấp phới theo gió, hồ nước dưới chân ánh ra sóng gợn không hề ảnh hưởng tới y, y chỉ đứng đó, nắng trời đã phủ thêm cho y một tầng sắc vàng, thần thánh tôn quý.

Y là tiên nhân sao? Nếu không phải tiên nhân sao đứng được trên mặt nước? Nếu không phải tiên nhân, đâu thể phiêu dật thoát tục, bất nhiễm trần ai như vậy?

Đông Ly công chúa đứng bên hồ sững sờ, nhìn người đứng giữa mặt hồ vươn tay, chiếc khăn tay bay trên bầu trời cứ thế rơi vào tay y. Rồi người ấy xoay lại.

Nàng là Đông Ly công chúa, đã gặp bao nhiêu nhân gian tuấn kiệt, phụ hoàng ngang ngược tự nhiên, Bố Y tướng Ký Thanh Vân thanh tuyển nho nhã, thái tử hoàng huynh trong trẻo cao ngạo, còn có tới Nguyên Quốc thấy được, Sùng Đế tuấn nhã ung dung, Thành vương lãnh tuấn kiệm lời, Bình vương phong lưu phóng khoáng, Tấn vương ôn nhã thong dong, Lạc vương hào sảng cuồng dã, Hoài vương tú lệ có thể so với nữ tử, ai không phải xuất sắc nhân gian hiếm có, nhưng những người này khi đứng trước nam nhân này đều phải phai màu.

Đó là một dung nhan nhu hòa tuấn mỹ, không kiêu ngạo, không đường hoàng, chỉ có thể dùng nhu hòa để hình dung, một thân khí chất ôn hòa, chỉ cần thấy qua một lần sẽ vĩnh viễn ghi khắc, thế nhân không còn ai có thể xưng là quân tử.

Học qua văn hóa Nguyên Quốc, nàng biết từ ôn nhuận như ngọc, nhưng mà mãi đến khi thấy y nàng thế mới biết vì sao từ này có thể dùng để hình dung người, Đông Ly có không ít tài tử, cũng có cách nói quân tử, nhưng khi thấy nam nhân này, nàng mới biết quân tử là gì.

Ôn nhuận như ngọc, khiêm khiêm quân tử, một khắc này nàng thắm thiết thể hội được hàm nghĩa của hai từ ấy, chúng chính là nói nam nhân trước mắt.

Nhìn nam nhân từng bước lại gần, trái tim Đông Ly công chúa đập nhanh hơn, không chịu khống chế nhảy lên, đây là lần đầu tiên có tình huống như vậy, nhưng nàng không cảm giác được, chỉ là sững sờ nhìn y, thậm chí dị trạng y đạp nước mà lên, không kích thích sóng gợn gì cũng không thể khiến nàng kinh ngạc, như tất cả vốn nên là vậy.

"Đây là của ngươi?" Làn điệu ôn hòa, như mộc xuân phong.

Nam tử ôn hòa, đưa khăn tay cho công chúa.

"A, a, là của ta." Công chúa cuối cùng hồi hồn, trên mặt ánh lên rặng mây đỏ, e lệ rụt rè cúi đầu, trời ạ, nàng dĩ nhiên nhìn một nam nhân đến ngây người, may mà ở đây không có ai khác.

"Trả cho ngươi." Thấy thiếu nữ trước mắt cúi đầu, lại không cầm lại khăn tay, nam tử đưa tay về trước.

"Dạ, dạ." Công chúa cấp tốc ngẩng lên, xấu hổ nhìn y, duỗi tay cầm lấy khăn, rồi thần tốc cúi đầu. Nhìn gần, nam nhân này thật tuấn mỹ, so với mình là Đông Ly đệ nhất mỹ nhân, cũng không hề thua kém, không phải nói nam nhân này giống nữ nhân, mà là tuấn mỹ như vậy đã có thể xem thường chênh lệch giới tính.

Công chúa cúi đầu, chỉ có thể thấy ánh trắng trước mắt, và khi phát hiện ánh trắng ấy bắt đầu di động, y tính rời đi, suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, công chúa vội ngẩng lên.

"Xin hỏi, ngươi là?" Ta chỉ là muốn cảm ơn y giúp ta cầm lại khăn tay, công chúa thầm tự giải thích.

Nam tử không đáp, chỉ là nhìn công chúa, nói rằng, "Trên người ngươi..."

Nam tử chưa dứt lời, phía sau truyền tới tiếng tìm được công chúa rồi, rồi là cả đám xuất hiện.

Những kẻ xuất hiện này vội vàng vây quanh công chúa, quên đi sự tồn tại của nam nhân.

Ký Thanh Vân và Tiêu Vũ thấy công chúa không sao cả thở ra một hơi, bọn họ không chú ý tới, thần sắc không dám tin, thậm chí mang theo mấy phần kinh hoàng ngay lúc này của Đức Niên phía sau.

"Bản cung không sao cả, các ngươi lui xuống." Đối với những kẻ này đột nhiên xuất hiện, công chúa rất mất hứng, vì sao bọn họ lại xuất hiện chứ.

Những người hầu hạ công chúa, là theo công chúa từ Đông Ly tới, một bộ phận từ nhỏ đã hầu hạ nàng, mặt khác là xếp vào, nhưng từng ở chung mấy tháng, đối với tính tình vị công chúa này bọn họ khá hiểu rõ, tính tình tốt, chưa từng tức giận, biết bọn họ lưng đeo nhiệm vụ, vì đồng bệnh tương liên, vị công chúa này chưa bao giờ khó xử bọn họ, nhưng hôm nay, vị công chúa nhã nhặn này lần đầu tiên để bất mãn và tức giận xuất hiện trong lời.

Cung nhân ngoan ngoãn lui xuống, rồi chú ý thấy nam tử xuất hiện ở đây.

...

Tu La Quân Tử

108

"Ngươi là ai?" Làm thủ tịch nữ quan Mẫn Trân nhìn nam tử xa lạ này hỏi. Đây là cấm cung Nguyên Quốc, vì sao nam nhân này lại xuất hiện ở đây, một thân quần áo bình dân, nhưng vật liệu cầu kỳ, chế tác tinh tế, lại không phải người hoàng gia, hoàng thượng và mấy vị vương gia nàng đều gặp qua, tuổi của hoàng tử lại không giống. Là đệ tử quan gia nhà nào sao?

Từ nhỏ đi theo công chúa, cùng công chúa tình đồng tỷ muội, Mẫn Trân nhìn ra dị dạng của nàng, đỏ bừng vẫn chưa tan đi kia, xấu hổ khi nhìn người này, Mẫn Trân sao không rõ đó là gì chứ? Công chúa động tâm, nhưng chuyện này là không có khả năng, công chúa là quý phi của Nguyên Quốc hoàng đế, đây là chuyện không thể nào thay đổi, đây sẽ chỉ là bi kịch, công chúa, xin lỗi, hãy để Mẫn Trân thay ngài cắt đứt đi.

"Lớn mật, ngươi có biết đứng trước mặt ngươi là công chúa của Đông Ly, hoàng quý phi tương lai không, còn không mau quỳ xuống thỉnh an?" Mẫn Trân nghiêm khắc mà ác độc nói, nói cho nam nhân trước mắt đừng có ý nghĩ không an phận gì, cũng không phải Mẫn Trân tự mình đa tình, mà là dung mạo tính tình xuất sắc như công chúa, nam nhân nào không động tâm, mặt khác cũng là nhắc nhở công chúa, đừng quên thân phận mình.

Sắc mặt công chúa xoát cái trắng bệch, mà nam tử chỉ là thú vị nhướng mày, ý cười ôn hòa không đổi.

"Lớn mật chính là ngươi." Một tiếng trách mắng, từ phía sau truyền tới.

Mọi người nhìn về phía thanh âm, là Đức Niên đã không có khiêm tốn, đầy mặt rét lạnh.

Sau đó Đức Niên lập tức đổi mặt, ra vẻ cung kính, bước lên mấy bước, quỳ xuống. "Nô tài Đức Niên tham kiến Tín vương gia, Tín vương gia vạn thọ vô cương."

Không sai, nam nhân ôn hòa này chính là Thượng Quan Khiêm, y ra ngoài đi dạo, dừng ở hồ Phỉ Thúy, nghe được tiếng động phía sau cũng không có phản ứng gì, ở thâm cung này, ai không biết sự tồn tại của y, ai sẽ đui mù quấy rầy y chứ. Tiện tay bắt lấy chiếc khăn tay theo gió rơi xuống, không phải chuyện ghê gớm gì, nhìn thiếu nữ trên bờ, y biết là của nàng, trả cho nàng là được, bất quá y trái lại từ trên người thiếu nữ này ngửi thấy mùi gì, cho nên không lập tức rời đi, khi đang tính hỏi, đã bị người quấy rầy.

Người hầu sau lưng Đức Niên nghe được xưng hô này, sợ hãi quỳ xuống, nhiều năm ở chốn thâm cung, ai mà không biết nhân vật truyền kỳ mà khủng bố ấy chứ.

"Nô tài tham kiến Tín vương gia." Giọng nói mang theo kinh hoảng.

Tín vương gia? Đây lại là nhân vật từ đâu chui ra? Ký Thanh Vân và Tiêu Vũ lặng lẽ nhớ lại, sáu huynh đệ của Nguyên Quốc hoàng đế, không có xưng hô Tín vương, cũng không phải hoàng tử, các hoàng tử đời này, không ai có được vương tước. Nhìn thái độ của Đức Niên, vị Tín vương gia này hẳn cũng là nhân vật thực quyền, vì sao tới Nguyên Quốc lâu như vậy, chưa từng nghe nói.

"Đức Niên, là người nối nghiệp của An Thịnh?" Không để người đứng dậy, Thượng Quan Khiêm hỏi.

Từ khi Tuyệt thoái vị, An Thịnh cũng lui khỏi chức đại nội tổng quản, bị người xem là đại tổng quản. Kẻ nhận chức đại nội tổng quản, đồng thời nhận hệ thống tình báo An Thịnh trước đây nắm giữ, là nhân tuyển do đương nhiệm hoàng đế bổ nhiệm, lại bị An Thịnh dạy dỗ một thời gian, Đức Niên, y trái lại gặp qua mấy lần.

"Bẩm Tín vương gia, dạ." Đức Niên không dám có nửa phần bất kính, cung kính trả lời.

Trước không nói đồn đãi ở thâm cung, hắn phụng dưỡng hoàng thượng, có thể nói là lớn lên với hoàng thượng, mấy năm qua có chút hắn tận mắt thấy, trải qua An Thịnh đại tổng quản dạy dỗ thêm, Đức Niên rõ ràng biết vị trước mắt là tồn tại thế nào, nhìn như ôn hòa, kì thực vô tình, chỉ cần không chọc vị này vậy vạn sự an ổn, một ngày chọc giận y, thậm chí hoàng thượng cũng giữ không được hắn.

"Đứng dậy đi." Thượng Quan Khiêm cuối cùng gọi bọn họ đứng dậy.

Kẻ đang quỳ chậm rãi đứng dậy.

"Bọn họ là ai?" Nhìn nhóm người Đông Ly, Thượng Quan Khiêm hỏi. Thâm cung này ai không biết thân phận y, cho dù chưa từng gặp, cũng sẽ nghe qua danh hào, mà nhóm người này rõ ràng là không hề hay biết.

"Bẩm Tín vương gia, bọn họ là người Đông Ly." Khom người, mang theo mười hai vạn phần khiêm tốn trả lời.

"Đông Ly, thì ra là vậy." Thượng Quan Khiêm nghe được đáp án, khó trách.

"Ngươi học y?" Thượng Quan Khiêm nhìn Đông Ly công chúa hỏi.

"A," Thật không ngờ chủ đề sẽ quăng lên người mình, Đông Ly công chúa bị dọa.

"Công chúa, Tín vương gia hỏi ngài kìa." Đức Niên vội vàng nhắc nhở vị công chúa này. Thuận tiện tỏ ý người theo cạnh mau rời đi, hoàng thượng vốn đang trên đường tới đây, phải báo cho hoàng thượng biết vị này xuất hiện, làm tốt chuẩn bị.

Thủ hạ cũng là kẻ lanh lợi, thấy Đức Niên tỏ ý, đã rõ là gì, lặng lẽ chạy đi.

"Dạ, học qua mấy năm." Vì vị nhân sĩ bí ẩn có thể khiến người Nguyên Quốc vạn dặm tìm thuốc, có người nói thân phận rất cao, lực ảnh hưởng rất lớn, thậm chí khả năng là hoàng đế, nàng đặc biệt học qua, cũng may nàng khá hứng thú với nó, cũng có mấy phần tâm đắc, thích loay hoay dược liệu. Nhưng tới Nguyên Quốc rồi, nói chuyện mấy lần với hoàng đế, ở Ký đại nhân dẫn dắt, chủ đề cũng kéo tới thuốc thang, nhưng hoàng đế tựa hồ không có nghiên cứu gì với thuốc và y học, khiến bọn họ rất kỳ quái, lẽ nào phân tích sai lầm?

"Khó trách trên người ngươi có mùi thuốc, đó là quanh năm tẩm dâm mới sẽ lây dính." Cũng vì thứ mùi này, y dừng lại.

Công chúa nghe được lời này, thẹn đỏ mặt, y ngửi được mùi thuốc trên người nàng.

Trời của ta ơi, Đức Niên thấy cảnh này, trong lòng rên rỉ. Xem ra vị công chúa này động tâm với Tín vương gia, cũng khó trách, Tín vương gia xuất chúng như vậy, đối với thiếu nữ như Đông Ly công chúa có lực hấp dẫn nhường nào, không khó tưởng tượng. Nhưng chuyện này là không được, nếu vị này có hứng thú với công chúa, vì thảo niềm vui của vị này, hoàng thượng sẽ không để ý gả công chúa cho y, nhưng, nhưng, một vị khác yêu vị này, tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra, hắn đã có thể tưởng tượng chuyện này sẽ dẫn phát thảm trạng ra sao, Đông Ly tuyệt đối có kết cục của Viêm Quốc năm đó.

Không quản Đức Niên nghĩ thế nào, từ lời của Thượng Quan Khiêm, vấn đề vẫn nghi hoặc vì sao Nguyên Quốc hoàng đế không thông dược lý, Nguyên Quốc lại tích cực thu thập dược liệu như vậy là vì ai đã có đáp án. Chính là vì vị Tín vương này.

Đông Ly công chúa càng là vui vẻ, mặt ửng hồng, e lệ rụt rè cúi đầu, rồi không kiềm được đáy lòng vui sướng. Là y, y hiểu thuốc, y có yêu thích giống nàng. Khoảng thời gian vất vả học tập ở một khắc này có được bồi thường, nếu là vì y, cho dù không thích, nàng cũng sẽ học.

Tiêu rồi. Hai đại nam nhân như Ký Thanh Vân và Tiêu Vũ cuối cùng chú ý thấy thần sắc của Đông Ly công chúa, cái vẻ tiểu nữ nhi rõ ràng ấy, bọn họ còn nhìn không ra sao? Lại nhìn bề ngoài và khí chất của Tín vương này, thảo nào, đối với cái tuổi ảo tưởng tình yêu như công chúa, lực sát thương của nam nhân này rất lớn.

Hai người nhìn nhau cười khổ, bọn họ đều rõ ràng, phần cảm tình này của công chúa sẽ không có kết quả. Bọn họ quyết định tìm một thời gian trò chuyện với nàng.

"Hoàng thượng giá đáo." Tiếng cao giọng thông báo.

Đông Ly công chúa đã thanh tỉnh lại, ý thức được thân phận mình, phải a, mình là quý phi tương lai, y và nàng là không khả năng. Lắc đầu, thân là công chúa, lưng đeo sứ mệnh, buộc nàng phải quên bi ai trong lòng, tự mình khuyên mình.

Đối mặt nhất quốc chi chủ, nhóm người Đông Ly theo người Nguyên Quốc quỳ xuống, ở đây còn đứng chỉ có Thượng Quan Khiêm.

"Tham kiến hoàng thượng." Thanh âm chỉnh tề.

"Đứng dậy đi." Giọng nói mang theo uy nghi.

Mọi người nghe lệnh đứng dậy, sau đó thấy hoàng đế bước nhanh tới trước mặt Thượng Quan Khiêm, nửa quỳ.

"Hoàng chất thỉnh an hoàng thúc, hoàng thúc vạn thọ vô cương." Nam nhân này sở hữu lực lượng phá vỡ quốc gia, là hoàng thúc của hắn, là người phụ hoàng hắn yêu nhất, sở hữu xưng hào mạnh nhất.

Bọn họ thuở nhỏ từ miệng những người như Trấn vương nghe kể về sự cường đại của y, từ chỗ Diêm La ý thức được sự thần bí của y, đối với nam nhân này, bọn họ đặt y ở vị trí như phụ hoàng, bất quá khác chính là, đối với phụ hoàng bọn họ đã không còn mong đợi tình thương của cha, nhưng bọn họ vẫn tôn kính, mà đối với tồn tại có thể áp chế phụ hoàng là y, bọn họ ôm kính ý cực lớn. Về phần oán hận, phụ hoàng vốn đã không yêu bọn họ, sẽ không vì sự tồn tại của nam nhân này, mà có gì thay đổi, bọn họ rõ ràng sự thật ấy. Huống hồ, mẫu hậu thậm chí cũng không nói gì, bọn họ lại có thể nói gì chứ.

Hoàng thúc? Nghe được xưng hô của Nguyên Quốc hoàng đế, người Đông Ly sững sờ. Ý của hoàng thúc là bối phận của nam nhân này lớn hơn cả hoàng đế.

Ký Thanh Vân và Tiêu Vũ ngẫm lại, xưng hô hoàng thúc này, là dành cho huyết mạch trực hệ, cũng là nói Tín vương là huynh đệ của tiên hoàng, tra lại tình báo Đông Ly có được, hoàng đế hiện tại thượng vị đã nhiều năm, y theo niên hiệu tính từ năm thượng vị, cho dù tuổi tác của vị Tín vương này có nhỏ đi chăng nữa, cũng không nhỏ hơn bất hoặc chi niên. Này, này, Nguyên Quốc rốt cuộc là thế nào, hoàng tộc thoạt nhìn đều không vượt quá hai mươi bảy hai mươi tám tám, tuổi trẻ như vậy, gọi người phân biệt thế nào.

Đông Ly công chúa trái lại không nghĩ tới những điều ấy, chỉ là kinh ngạc người này là thúc thúc của hoàng đế, đó chính là trưởng bối của nàng, ngăn cách càng lớn hơn.

"Đứng dậy đi." Thượng Quan Khiêm nói rằng.

"Tạ hoàng thúc." Hoàng đế đứng dậy.

Lúc này, nhóm người Đông Ly chú ý thấy, vừa rồi hoàng đế hành lễ với Tín vương gia. Này, là sao chứ? Hoàng đế là thiên hạ chí tôn, quỳ trời quỳ đất quỳ phụ mẫu, nhưng vị hoàng đế này lại quỳ thúc thúc.

Ký Thanh Vân và Tiêu Vũ lại trao đổi thần sắc, thân phận của Tín vương gia này cao ngoài dự liệu, hoàng đế cũng phải quỳ, thảo nào Bình vương tới Đông Ly cũng không quên thu thập dược liệu, nhất định là vì y.

Bất quá, vị Tín vương này rốt cuộc có thân phận gì, chỉ là thúc thúc của hoàng đế tuyệt đối không khiến hoàng đế phải khom người quỳ lạy. Tín vương rốt cuộc nắm giữ lực lượng nặng đến cỡ nào, khiến hoàng đế quỳ lạy lại không có tí xíu không cam lòng, thậm chí cung kính có thêm. Mà còn, vì sao chưa từng hay tin tức gì về y, trước hôm nay không một ai nghe được tiếng gió thổi nào, ở Đông Ly không nói, tới Nguyên Quốc nhiều ngày vậy, gặp nhiều quan viên vậy, vì sao không ai nhắc tới y, một người cả hoàng đế cũng phải quỳ lạy, không thể nào không có tí tin tức gì, nhưng bọn họ xác thực không nghe được gì về vị Tín vương này, nếu không phải hôm nay bắt gặp, bọn họ căn bản không biết hoàng đế còn có một vị thúc thúc.

Tín vương rốt cuộc là tồn tại ra sao?

...

ở oa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top