Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

109 ~ 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu La Quân Tử

109

Sùng Đế đứng đứng dậy, thoáng liếc phía sau Thượng Quan Khiêm, có chút kỳ quái, hỏi, "Hoàng thúc sao ngài lại tới đây? Phụ hoàng đâu?" Vị này rất hiếm khi ra ngoài, sao hôm nay đột nhiên xuất hiện, còn có phụ hoàng đồng ý để hoàng thúc độc thân một mình ra Ám Cung ư.

"Ngươi kỳ quái vì sao ta ra Ám Cung?" Thượng Quan Khiêm chỉ ra nghi hoặc của hoàng đế.

Mặt Sùng Đế cứng lại, vì xưng hô Ám Cung. Ở chốn thâm cung này, cung điện của hai vị này được xưng là Ám Cung, vì nó không có tên, thế nên bọn họ chỉ có thể dùng Ám Cung để xưng hô. Thật không ngờ vị này dĩ nhiên lại biết, bất quá ngẫm lại, cũng phải, trên đời này có gì giấu được hai vị ấy, nhiều năm như vậy hiểu rõ năng lực của Diêm La, cũng hiểu được thế giới này không có bí mật gì, muốn có bí mật, vậy phải có thực lực giữ bí mật, trước mắt mà xem, ngoại trừ chỗ của hai vị này, không nơi nào người nào có thể có bí mật.

"Không thể gạt được hoàng thúc." Sùng Đế khôi phục thần sắc bình thường, một lời hai nghĩa.

"Ra ngoài đi dạo mà thôi, về phần Tuyệt, ngươi cho rằng lúc này hắn đang làm gì?" Thượng Quan Khiêm hỏi ngược, tỏ ý hãy nhìn sắc trời.

"Hoàng chất đã biết." Ám chỉ rõ ràng như vậy, hắn sao không rõ chứ. Lúc này phụ hoàng hẳn là ở nhà bếp. Chuyện phụ hoàng vì hoàng thúc xuống bếp không phải bí mật gì, khi bọn Trấn vương tìm La thái y quá cố lấy thuốc càng là người người đều biết, trù nghệ của phụ hoàng có hủy diệt tính trong cung là số ít người hay được. Nó còn là chê cười của huynh đệ bọn họ.

Khi bọn họ còn nhỏ, lão Ngũ lá gan lớn nhất, cũng lỗ mãng nhất, khát vọng tình thương của cha, biết phụ hoàng xuống bếp, ở trong lòng lão Ngũ đồ ăn phụ hoàng làm đều là biểu hiện tình yêu, hắn muốn nếm thử mùi vị tình yêu của phụ hoàng, trộm chạy tới Ám Cung bảo An Thịnh chừa lại chút cho hắn, đương nhiên bọn họ khi bé còn mang theo thiên chân không rành thế sự cũng giật dây, dặn lão Ngũ chia xẻ với mọi người.

Đĩa đồ ăn ấy bị bọn họ đặt ở giữa bàn, màu sắc thoạt nhìn là xanh biếc, hẳn là rau, rồi mọi người chia cho nhau, mỗi người một đũa, ăn, sau đó ói cả ra, đắng quá, khó ăn quá.

Lão Lục lúc đó càng là nói, tình yêu của phụ hoàng thật khó ăn, ta không ăn đâu, hoàng thúc thật đáng thương, bị phụ hoàng yêu như vậy.

Giờ ngẫm lại, thật thú vị. Cho dù hiện tại trù nghệ của phụ hoàng đã tăng nhanh, bóng ma khi bé cũng bị bọn họ nhớ kỹ, nguyên liệu của đĩa rau ấy, đến nay huynh đệ bọn họ cũng không dám chạm vào, nhà bếp cũng tuyệt đối không cho phép xuất hiện món này.

"Hoàng thượng, mọi người đều còn đứng ạ." Đức Niên hợp thời nhắc nhở.

"Hoàng thúc." Sùng Đế trưng cầu ý kiến Thượng Quan Khiêm.

"Tìm một chỗ ngồi đi." Đã gặp rồi, tán gẫu mấy câu cũng không ngại.

Chỗ gần nhất đương nhiên là chỗ của Đông Ly công chúa, vừa rồi những kẻ này có nhắc tới. Lời Thượng Quan Khiêm vừa dứt, Đức Niên đã nhanh nhẹn gọi hạ nhân đi chuẩn bị.

Ký Thanh Vân cũng tỏ ý người bên mình đi cùng, từ đôi câu vài lời này, hắn đã rõ ràng vị Tín vương này là một nhân vật rất có trọng lượng, cả hoàng đế đều phải cung kính, hơn nữa Nguyên Quốc tiên hoàng còn sống, ở ngay trong thâm cung. Vị ấy là người thế nào, giờ hắn vẫn không rõ, chỉ là khi ở Vận Thành, biểu hiện của Bình vương đã khiến bọn họ biết Bình vương tôn kính phụ hoàng mình nhường nào, vị thái thượng hoàng này tuyệt đối không phải nhân vật bình thường. Hiểu càng nhiều, đối với Nguyên Quốc càng kiêng kị. Đây là một quốc gia thần bí, nó mở cửa mặc ngươi quan sát, nhưng bí mật sâu nhất vẫn được ẩn dấu.

Khi bọn họ tới, nước nóng, trà bánh đã được mang lên.

Thượng Quan Khiêm, Sùng Đế, Đông Ly công chúa, Ký Thanh Vân bốn người ngồi xuống, Đông Ly hoàng trữ hiện đang che giấu thân phận, đứng sau Ký Thanh Vân, chú ý quan sát Thượng Quan Khiêm, vị Tín vương đột nhiên xuất hiện này.

Đức Niên đã pha xong trà, tuy thua kém trà ngon tuyệt thế như Địch Trần, cũng là nhân gian trân phẩm.

"Tín vương gia, trà này là trà bí chế của Đông Ly ta, Tín vương gia nếm thử xem." Ký Thanh Vân dẫn đầu chắp nối.

"À." Thượng Quan Khiêm nâng chung trà lên nhấp một hơi, nói rằng. "Không sai."

Sùng Đế cười mà không nói. Đánh giá này đã là rất tốt, hắn cũng nếm qua Địch Trần, so với nó, trà này chỉ là không sai. Hoàng thúc tặng cho đại nội cách chế, bị giới hạn tài liệu, số lượng Địch Trần không nhiều, hoàng gia chiếm đại bộ phận, còn lại phân cho các đại thần, nhưng đều là tiết kiệm mà uống. Ngoại giới không ai nghe qua tên nó, Đông Ly càng là miễn bàn. Bản thân uống còn không đủ, ai sẽ cầm ra cho bọn họ.

Ký Thanh Vân không lộ ra suy nghĩ. Trái lại Tiêu Vũ có mấy phần khinh thường, trà ngon tuyệt thế của quốc gia mình bị người này đạp hư, chỉ có bề ngoài, kỳ thực căn bản không hiểu trà.

"Tín vương gia, giỏi về y đạo à?" Thanh âm mềm mại đến từ Đông Ly công chúa. Nàng muốn hiểu hơn về nam nhân này, cho nên mở miệng.

"Hoàng thúc y thuật thiên hạ vô song." Sùng Đế tiếp lời, lấy từng trải của hắn, đã nhìn ra vị công chúa này ôm tâm tư gì với hoàng thúc.

Hắn cũng không để ý trong lòng vị Đông Ly công chúa này có ai, chỉ là hôn nhân chính trị mà thôi, đối với vị công chúa này hắn không có cảm tình, cũng biết bên cạnh nàng có bao nhiêu mật thám, bất quá không sao cả, giám thị là được, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt, để Đông Ly bên kia rõ đôi ba chuyện cũng không hề gì, chỉ cần vị công chúa này an phận thủ thường, hắn sẽ ban cho thân phận địa vị, nhưng tuyệt đối không biết cho cảm tình. Đáng tiếc, vị công chúa này xem ra đã yêu phải người không nên yêu nhất, chỉ là nàng còn có giá trị lợi dụng, không thể để phụ hoàng giết.

"Tín vương gia y thuật cao siêu như vậy." Ánh mắt Ký Thanh Vân sắc bén, hắn biết hoàng đế đã nhìn ra tâm tư của công chúa, bất quá không muốn vạch trần, nên lờ đi mà thôi, trong lòng thở ra một hơi.

Đáng tiếc vị công chúa tuổi trẻ này, không biết tâm tư nàng ẩn giấu đã bại lộ, nghe được lời hoàng đế, đôi mắt sùng bái, đáy lòng càng ái mộ, khiến nhìn người không phải gọi tiêu rồi, thì là buồn cười, thật là một kẻ không sợ chết.

"Hoàng thúc, lần này Đông Ly đưa tới không ít dược thảo, chờ sửa soạn xong, hoàng chất sẽ sai người dâng lên." Sùng Đế không để công chúa nói nữa, cho dù phụ hoàng không ở đây, hắn cũng phải chú ý, dù sao vị công chúa này chưa thể chết.

"Chỗ dược liệu này có chút cần chú ý đặc biệt." Đông Ly công chúa chen vào.

Sùng Đế nhíu mày, vị công chúa này quá ngây thơ đi, cho rằng tâm tư của nàng có thể giấu được bọn họ?

Ký Thanh Vân và Tiêu Vũ cười khổ, thật không ngờ công chúa luôn nhu thuận sẽ làm ra hành vi như vậy.

Này trái lại gợi lên hứng thú của Thượng Quan Khiêm, yêu thích của y không nhiều, dược vật vừa vặn là một trong số đó, vì nhàn hạ, cho nên dược vật y trồng không sử dụng năng lực, mà là tự thân tự lực, không có tư liệu thì lục lọi, y trồng chết không ít. Bên Nguyên Quốc vì có tư liệu tường tận còn đỡ một tí, bên Đông Ly vì không có tư liệu đã chết không ít, này cũng là nguyên nhân mấy năm qua, hành động thu thập dược liệu của Nguyên Quốc chưa từng dừng lại.

Giờ có một người Đông Ly, đối với dược vật còn khá hiểu rõ, khởi dậy mấy phần hứng thú của y. Thượng Quan Khiêm bắt đầu trò chuyện với vị công chúa này.

Bất quá, cái cảnh hai người tán gẫu vui vẻ không phải ai cũng thích thấy.

Bên Đông Ly là nhíu mày, nghĩ nên khuyên thế nào, bên Nguyên Quốc tự nhiên biết vị này không có hứng thú gì với công chúa, nhưng cảnh này nếu bị một vị khác thấy sẽ gây ra hậu quả thế nào, bọn họ không dám tưởng tượng. Sùng Đế thầm suy tính có nên đám hỏi với Đông Ly không, kết cục của vị công chúa này tuyệt đối thảm hại, ai biết phụ hoàng hay chuyện này rồi, sẽ khiến Đông Ly thế nào, người bên Đông Ly phải rút về mới được.

Thượng Quan Khiêm không để ý cái nhìn của người khác, công chúa thì có thể cùng người ái mộ nói chuyện đã rất cao hứng, cũng không chú ý nhìn sắc mặt người bên cạnh.

Sùng Đế nâng chung trà, hắn không dám quấy rầy hứng thú của hoàng thúc, cứ xem như không thấy đi. Dù sao đau đầu chỉ là Đông Ly, Nguyên Quốc chỉ cần nhìn Đông Ly diệt quốc là được, không ảnh hưởng gì cả, bất quá thiếu một vùng tài nguyên phong phú tên Đông Ly mà thôi, thuế của triều đình sẽ giảm tí. Chỉ là vậy.

Chờ Đông Ly diệt quốc xong, phụ hoàng hết giận rồi, Đông Ly còn không phải là của Nguyên Quốc? Không hề gì. Vị công chúa này muốn chết, tùy nàng. Lát nữa phải nói cho Khâm Thiên Giám, đừng gấp gáp tìm ngày, càng trễ càng tốt, còn có kéo mấy tên khác thương lượng, lấy cớ gì kéo dài hôn sự này.

Bận muốn chết, không biết có ai tới tiếp ca của hắn không, lão Tam tên kia ở Vận Thành không phải có người muốn hắn phạm thượng soán vị sao. Lão Tam thế nào không đáp ứng, hắn nhất định phối hợp. Còn có đám hậu tuyển của đời này, các ngươi khỏi cần vờ vô năng, giấu không được chúng ta, mau chọn một cái ra nhận vị trí, hắn đã đợi không kịp thoái vị rồi.

Nguyên Quốc hoàng gia thật là dị số, quan điểm với hoàng vị đều là như nhau, người được đề cử nếu hứng thú với vị trí này thì thôi, nếu không hứng thú tuyệt đối không tranh. Cho dù cạnh tranh thất bại, cũng sẽ không chết, Trấn vương hoàng thúc tổ quyết không cho phép chuyện đó xảy ra, cho nên cảm tình của Nguyên Quốc hoàng tộc là có mâu thuẫn, xưng không được hoà thuận, lại tuyệt đối không thủ túc tương tàn, sát phụ thí quân.

Ký Thanh Vân muốn xen miệng, kết thúc cuộc nói chuyện của bọn họ, đáng tiếc tìm không được cơ hội, chỉ có thể lắng nghe, tiếp tục tìm thời cơ, nhìn công chúa càng lún càng sâu. Cũng quá nhanh đi.

Không thể trách công chúa, không nói bề ngoài khí chất của Thượng Quan Khiêm, vị công chúa này đang ở độ tuổi như hoa, vốn có khát vọng với tình yêu, nhưng phải rời xa cố thổ, gả cho một vị hoàng đế không có cảm tình, đáy lòng đã không dễ chịu, lúc này Thượng Quan Khiêm và nàng gặp nhau, một nam nhân ôn nhuận tuấn mỹ, như cứu thục xông vào tầm mắt nàng, xông vào trái tim đã trống rỗng của nàng, vị công chúa này có thể không nhanh rơi vào tay giặc sao?

"Ta có mang mấy quyển sách, Tín vương gia có thể cầm về xem." Đông Ly công chúa nói, mượn sách, nhất định sẽ trả, vậy lại có lý do gặp y. Nhìn đủ loại tiểu thuyết trên phố, công chúa tìm ra một cách rất tốt,

Thượng Quan Khiêm chuẩn bị đáp ứng, lúc này nụ cười ôn hòa thu lại. Khí tức này...

...

Tu La Quân Tử

110

Thượng Quan Khiêm thu liễm nụ cười ôn hòa, đứng dậy, nhìn về phía kia, "Tôn Hoàng." Khí tức đột nhiên xuất hiện tại ở thế giới này, y nhận ra, là Tôn Hoàng đối tinh của Đế, nam nhân chói mắt kia, trong đó còn kèm theo khí tức đối tinh của Cảnh, Mộc Linh Hạo.

"Hoàng thúc." Thấy Thượng Quan Khiêm biến sắc, Sùng Đế cũng bật dậy, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Khiến vị hoàng thúc này biến sắc.

"Khí tức của Tuyệt biến mất, là kết giới." Thượng Quan Khiêm nói rằng.

"Phụ hoàng!" Hoàng đế cũng biến sắc, phụ hoàng hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đi.

"Không sao, bọn họ đối với Tuyệt không có địch ý, bất quá sao bọn họ lại tới tìm Tuyệt." Y nghĩ không ra, hai người này có chuyện gì tìm Tuyệt?

"Hoàng thúc, hoàng chất có thể đi xem với ngài không?" Hoàng đế lo lắng, tính đi xem.

"Đi." Thượng Quan Khiêm không phản đối, cho dù y không cho, vị hoàng đế này cũng sẽ thông qua chỗ Trấn vương vào Ám Cung, ngăn cản cũng vô dụng.

"Tạ hoàng thúc." Hoàng đế vội vàng tạ ơn. Vị hoàng thúc này chỉ cần không chọc y, y sẽ là một người rất thông tình đạt lý. "Đức Niên, đi báo cho mấy vị vương gia khác." Hoàng đế không quên sai người báo cho mấy vị huynh đệ khác.

"Nô tài đi ngay ạ." Đức Niên vỗ tay, từ chỗ tối đi ra mấy người, "Đi truyền chỉ cho mấy vị vương gia." Những người này ẩn thân trong chỗ tối, là một bộ phận lực lượng hắn nắm giữ, sự việc vừa rồi bọn họ cũng thấy, không cần hắn dặn dò đặc biệt gì.

"Dạ." Bọn họ lĩnh mệnh, sau đó lại biến mất.

Nhóm người chỗ Ký Thanh Vân ngoại trừ công chúa đều biến sắc, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có tí công phu trong người, nhưng không một ai phát hiện sự tồn tại của những người này, những người này vẫn ẩn thân quanh đây, bọn họ lại không hề có cảm giác, rõ ràng biết mình bị giám thị là một chuyện, nhưng không hề hay nhân viên giám thị ở quanh mình, quả thật là phòng như không phòng, may mắn tới trước mắt, bọn họ vẫn không làm ra bất kỳ động tác gì.

Khi bọn họ phản ứng lại, Thượng Quan Khiêm, hoàng đế và Đức Niên thậm chí một tiếng chào hỏi cũng không đã rời đi, không bóng người nào còn ở lại.

Phân tích mấy câu ngắn ngủi vừa rồi, Tôn Hoàng là tên một người, Tuyệt hẳn là tên của thái thượng hoàng, hiện tại Tôn Hoàng này xuất hiện dẫn thái thượng hoàng đi, kết giới là gì? Không rõ? Tín vương làm sao phát hiện được? Không biết. Lại là bí mật sao?

Thượng Quan Khiêm về Ám Cung, tới nhà bếp, An Thịnh đã hớt ha hớt hải ở đó.

Trước khi Thượng Quan Khiêm tới, Trấn vương, Phượng Cửu, Lãnh Vô Ngân, Dương Ưng và Phương Thiên Hữu đã tới.

Khi thấy Thượng Quan Khiêm, An Thịnh rốt cuộc như tìm được người tâm phúc, vẻ mặt muốn khóc chạy tới, "Tín vương gia, ngài rốt cuộc đã tới."

Vừa rồi An Thịnh canh ở cửa, ngửi mùi hương bay ra từ bếp, nghe động tĩnh không ngừng vang lên, rồi đột nhiên thanh âm biến mất, vốn cho rằng chủ tử đã làm xong, còn than thở tốc độ hôm nay của chủ tử nhanh thật. Chờ chủ tử mở cửa, chờ chủ tử ra lệnh, nhưng mãi một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì, hắn kỳ quái, chuẩn bị gõ cửa hỏi, lại phát hiện mình không thể nào bước tới.

Đứng ở cửa la hét cũng không có tiếng đáp lại, cẩn thận không sai. Hắn vội vã gọi nhân thủ đi tìm, kinh động nhóm người Trấn vương, cũng biết tin Tín vương không ở Ám Cung. Lúc đó An Thịnh hoảng. Hiện tại thấy Tín vương xuất hiện, An Thịnh kích động muốn ôm lấy y, Tín vương ở trong lòng An Thịnh hắn là không gì không thể, đi theo chủ tử và Tín vương nhiều năm, năng lực của Tín vương An Thịnh rất có lòng tin.

Thượng Quan Khiêm tránh thoát cú lao tới của An Thịnh, An Thịnh bị sức hút của trái đất hấp dẫn, phanh một tiếng, thân thể tròn vo rơi xuống đất.

Thuấn thân xuất hiện trước kết giới, xác nhận không sai là đây là khí tức của Tôn Hoàng.

"Chủ nhân, là khí tức của Tôn Hoàng đại nhân." Diêm La cũng xuất hiện, so sánh kho số liệu, xác nhận.

"Tín vương, có chuyện gì vậy?" Lực lượng thần bí như vậy chỉ có Tín vương biết, giọng Trấn vương mang theo trách cứ hỏi.

"Không sao cả." Thượng Quan Khiêm nhàn nhạt trả lời. "Đợi một lát là được." Đánh vỡ kết giới này không khó, bất quá đánh vỡ kết giới của đồng bạn, Vô Xá bình thường sẽ không làm, như khi y nghiên cứu dược thảo vậy, vì phòng ngừa người khác quấy rầy y sẽ lập kết giới, đồng bạn ăn ý sẽ không đánh vỡ. Đối với Tôn Hoàng y không quen, nhưng đây chỉ là kết giới cắt đứt khí tức, chậm lại thời gian, không phải công kích và phòng thủ. Mà còn nếu Tôn Hoàng có địch ý với Quân Hành Tuyệt, Đế sẽ không tha cho hắn. Đợi tí nữa đi, nếu còn chưa ra, vậy y sẽ đánh vỡ.

Lúc này Thượng Quan Khiêm không ý thức được, y là lo lắng cho Quân Hành Tuyệt.

"Hoàng thúc." Mấy nhi tử khác của Quân Hành Tuyệt nghe tin, vội vã chạy tới, thấy nhiều người vây quanh nơi này vậy, thoáng chút lo lắng, có chuyện gì sao?

Thấy Thượng Quan Khiêm đứng đó, không ai dám quấy rầy, hỏi hoàng đế đã tới trước.

Hoàng đế đơn giản kể lại, rồi cùng đợi.

Quân Hành Tuyệt rốt cuộc có chuyện gì, các vị hãy để Vô Thố xoay ngược thời gian, về đến khi Quân Hành Tuyệt rời khỏi chỗ Thượng Quan Khiêm vào bếp.

Vì món tính định làm hôm nay, khá tốn thời gian, Quân Hành Tuyệt sớm rời khỏi chỗ Thượng Quan Khiêm. Loay hoay trong bếp. Bắt nồi lên táo, hắn thoả mãn chờ, tay cũng không nhàn, đi chuẩn bị món khác.

"Quân Hành Tuyệt." Một thanh âm quen thuộc từ trong đầu truyền tới, khiến hắn dừng tay, lấy trí nhớ của hắn, hắn biết chủ nhân của nó là Tôn Hoàng. "Có chuyện tìm ngươi." Không cho hắn bất luận cơ hội cự tuyệt gì, kéo vào kết giới.

Cách làm ép buộc như vậy, khiến Quân Hành Tuyệt thầm rất khó chịu.

Nhìn nam nhân tóc vàng mắt vàng chói mắt đứng trước mặt mình, khẩu khí không kiên nhẫn, "Chuyện gì? Cãi nhau với Đế. Rafa của ngươi."

Tôn Hoàng nghe được lời này nhướng mày, vừa rồi hắn cũng hỏi Mộc Linh Hạo câu ấy, bất quá giờ không phải lúc truy cứu, "Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ nhàm chán đến mức vì chuyện này mà tìm ngươi sao?"

"Nói đi. Chuyện gì?" Hắn giục, nói mau lên, hắn còn phải về nấu cơm cho Khiêm, món đang nấu hỏa hậu rất quan trọng, lố giờ sẽ không thể ăn. Quân Hành Tuyệt rất có kinh nghiệm.

"Ngươi đối với Thượng Quan Khiêm thế nào?" Mở miệng là Mộc Linh Hạo vừa rồi đứng một bên, ngoại trừ Mộc Cảnh, giọng Mộc Linh Hạo luôn là lạnh lùng,

"Mắc mớ gì đến ngươi?" Đối với kẻ mạnh mẽ kéo mình vào, Quân Hành Tuyệt giận. Giọng nói cũng không tốt, "Kéo ta vào là vì chuyện này?"

"Ngươi cho Thượng Quan Khiêm dùng đều là tốt nhất, đúng không?" Mộc Linh Hạo lờ đi, trực tiếp hỏi.

"Đương nhiên." Quân Hành Tuyệt không biết Mộc Linh Hạo vì sao hỏi vậy, nhưng câu trả lời rất là khẳng định, cho Khiêm dùng, mỗi thứ đều là tinh thiêu tế tuyển. Làm nhất quốc chi chủ, hoàng gia nắm giữ thiên hạ tài phú, thứ nào không phải phàm vật, chuyên gia cung ứng, hắn lại từ đó chọn ra tốt nhất, vậy chẳng lẽ còn không phải.

"Ngươi xác định?" Tôn Hoàng đứng một bên cũng nói.

"Ý gì?" Quân Hành Tuyệt biết hai nam nhân này sẽ không vô duyên vô cớ tìm hắn, hắn từ câu này nghe ra vấn đề.

"Để ta nói đi, chuyện này là ta đề nghị." Mộc Linh Hạo nhận chủ đề. "Hôm nay, ta mới hay Cảnh Nhi còn có kẻ truy tùy."

"Vậy thì sao?" Mộc Cảnh có kẻ truy tùy, mắc mớ gì đến hắn.

"Cả Cảnh Nhi đều có kẻ truy tùy, ngươi cho rằng Thượng Quan Khiêm sẽ không có." Cảnh Nhi của hắn đạm mạc như vậy đều có cả đám truy tùy, hắn không tin những người khác không có.

Kẻ ruy tùy, đối với danh từ này, Quân Hành Tuyệt rõ ràng thấy không vui, nhíu mày nói, "Tiếp tục."

"Bọn họ tới khiến ta biết ta cho Cảnh Nhi thì ra không phải tốt nhất." Lúc này Mộc Linh Hạo lộ ra một tia thất lạc, hắn vẫn tự tin, kết quả lại không phải vậy.

Mộc Linh Hạo kể lại chuyện ở chỗ hắn.

Quân Hành Tuyệt trầm mặc. Hắn cũng sơ suất như Mộc Linh Hạo, bọn họ tự cho rằng mình đã cho người yêu nhất những gì tốt nhất trên thế giới, nhưng thế giới này không chỉ riêng thế giới của bọn họ, đại vị diện là thế giới còn rộng lớn hơn thế.

"Các ngươi có tính toán gì?" Đã ý thức được vấn đề, hai nam nhân này hẳn không thể không làm gì đi, mà còn tìm hắn, nhất định là có dự định.

Tôn Hoàng và Mộc Linh Hạo nói ra dự định của bọn họ, "Đáp án của ngươi?"

"Ta gia nhập." Quân Hành Tuyệt sảng khoái nói, chuyện này hắn sao có thể không làm chứ. Khiêm, chờ ta.

"Ngươi có ý kiến nào nữa không?" Mộc Linh Hạo hỏi.

"Trước mắt không có, ta, hai ngươi, cộng thêm đối tinh của Clovis, thực lực thì không thành vấn đề, ta đi thu thập tư liệu bên ta, xem có vật phẩm gì đặc thù, làm tài nguyên ban đầu không." Quân Hành Tuyệt bắt đầu phân tích, làm tốt công tác chuẩn bị, chỉ chờ hành động.

"Đừng dùng Diêm La, bọn họ sẽ biết." Mộc Linh Hạo nhắc nhở, tạm thời đừng để Vô Xá biết.

"Ta biết, dù sao ta từng là hoàng đế, không thiếu thủ hạ." Bọn thủ hạ ném ở đó phải bắt đầu sử dụng. "Cho ta tư liệu của đại vị diện."

"Nè." Tôn Hoàng rót tư liệu thương phẩm của đại vị diện mình thu thập được vào đầu Quân Hành Tuyệt.

Quân Hành Tuyệt hấp thu chỗ tư liệu này, lộ ra thất lạc như Mộc Linh Hạo, vẫn nói yêu Khiêm, vẫn tự tin dành cho Khiêm là tốt nhất, thì ra không phải. Ngày quá hạnh phúc, khiến hắn quên mất thế giới bao la nhường nào, Khiêm của hắn sẽ không vĩnh viễn bị vây ở đây, một ngày nào đó, Khiêm sẽ rời đi, mà hắn nhất định là đi theo, tới đại vị diện không có bất luận thế lực gì, khi ấy hắn lấy gì để bảo vệ Khiêm, chiếu cố Khiêm. Nghe được lời Mộc Linh Hạo, Khiêm ở đại vị diện hẳn sống rất tốt, lẽ nào hắn phải dựa vào thế lực của Khiêm, không, tự tôn của hắn tuyệt đối không cho phép, hắn nhất định phải làm một nam nhân sánh vai với Khiêm.

Đại vị diện sao? Hắn sẽ có thế lực ở đó, chờ ta, Khiêm, ta sẽ dâng những thứ tốt nhất trên đời này tới mặt ngươi.

"Hợp tác vui vẻ." Nhìn hai nam nhân trước mắt, Quân Hành Tuyệt lộ ra nụ cười tự tin, phong mang ẩn giấu khi theo đuổi Thượng Quan Khiêm cũng hiện ra, báo trước tương lai thắng lợi.

Vì dành cho người tâm ái tất cả tốt nhất, cơ cấu thương nghiệp ngày sau nhấc lên sóng gió ngập trời ở đại vị diện, cuối cùng trở thành lớn nhất và có lực ảnh hưởng nhất —— Thủ Hộ chào đời.

...

Tu La Quân Tử

111

Bốn vị đối tinh bí mật hội ngộ, chuẩn bị xong kế hoạch, trở về thế giới của mỗi người.

Quân Hành Tuyệt tháo kết giới, cảm nhận được ngoài cửa có khí tức của rất nhiều người, mở, đập ngay vào mắt là Thượng Quan Khiêm đã không có nụ cười ôn hòa thường ngày.

Khóe miệng lộ ra ý cười, bước nhanh tới, ôm người vào lòng, Khiêm lo lắng hắn sao? Đáy lòng lóe lên ấm áp, Khiêm ngọt ngào như vậy, Khiêm, bắt ta làm sao không yêu ngươi, Khiêm, chờ ta, ta sẽ dâng những gì tốt nhất cho ngươi, ngươi đáng được.

Không cự tuyệt cái ôm bất ngờ của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm lẳng lặng cảm nhận ôn độ và lực độ như muốn siết mình vào thân thể này.

Người khác thấy tình huống này, biết đã không sao, đều quay đầu, chuẩn bị rời đi.

Lại nghe Thượng Quan Khiêm hỏi, "Có chuyện gì à?" Tôn Hoàng sẽ không vô duyên vô cớ tới.

Bọn họ cũng muốn biết, nên dừng bước, chú ý lắng nghe, hai người trong mắt không có người khác cũng lờ đi sự tồn tại của bọn họ.

"Không sao cả, bất quá, Khiêm, ngươi có kẻ truy tùy, phải không?" Nhớ tới danh từ Mộc Linh Hạo nhắc, đáy lòng Quân Hành Tuyệt rất khó chịu.

"Kẻ truy tùy?' Thượng Quan Khiêm có chút nghi hoặc, y có ư?

"Mộc Linh Hạo nói với ta, kẻ truy tùy của Mộc Cảnh đang ở chỗ hắn." Lẽ nào Khiêm không có.

Ở bên Cảnh, chỉ có những người kia, "Không phải kẻ truy tùy, chỉ là người hầu Clovis đề nghị nhận lấy, một chủng tộc được xưng là tuyệt không phản bội." Thượng Quan Khiêm giải thích, "Diêm La, gọi có năng lực tới đây." Không nói y cũng quên, chỗ ở của Vô Xá ở đại vị diện, có người hầu.

"Dạ, chủ nhân." Diêm La biến mất.

Quân Hành Tuyệt không ngờ một câu của mình, sẽ gọi tới những người kia, vẻ mặt hắn khá quấn quýt, "Khiêm, ngươi không cần gọi bọn họ tới." Quân Hành Tuyệt hy vọng y thu hồi mệnh lệnh.

"Tuy rằng hiện tại ta đang nghỉ ngơi, nhưng khi Vô Xá bắt đầu hoạt động, chính là lúc chúng ta rời khỏi thế giới này, ngươi cần phải làm quen với bọn họ, ngươi cũng là một trong những chủ nhân của bọn họ." Thượng Quan Khiêm nghiêm túc nói, y đã dừng lại đây rất lâu rồi, nhưng y sẽ rời khỏi. Y tuyệt đối không cho rằng Quân Hành Tuyệt sẽ lưu lại, Quân Hành Tuyệt đã là một thành viên của Vô Xá, vậy phải tham dự hành động của Vô Xá, trừ phi hắn muốn đi.

Quả nhiên, Khiêm sẽ không dừng lại đây, cũng phải, thế giới nhỏ bé này, có gì đáng để Khiêm lưu lại chứ, tương lai của hắn và Khiêm là ở đại vị diện. Khiêm rất mạnh, hắn cũng không yếu, thế giới khôn cùng như vậy, hắn và Khiêm đứng trên đỉnh lực lượng, có thể uy hiếp bọn họ rất ít, là ít mà không phải không có, vì bảo vệ Khiêm, hắn phải có được thế lực, về phần người hầu Khiêm nói, cứ gặp đi. Nếu cản trở, hắn không để ý giết bọn họ, Khiêm sẽ không quan tâm.

"Tuyệt, đồ ăn khét rồi." Khứu giác mẫn cảm, Thượng Quan Khiêm ngửi thấy mùi khét trong bếp.

"Nguy rồi, đồ ăn của ta." Quân Hành Tuyệt vội vã xông vào, xem có thể cứu vãn không.

Thượng Quan Khiêm phía sau hắn cười khẽ, khôi phục ý cười ôn hòa.

Quân Hành Tuyệt nghe được, đã không còn cảm giác quẫn bách, mà là ngọt ngào đến từ nội tâm. Ngày như vậy thật tốt.

Khi hắn vào bếp, không trung hư vô bắt đầu đẩy ra sóng gợn, Diêm La xuất hiện, bập bềnh giữa không trung.

Bập bềnh giữa không trung, không ít người ở đây có thể làm được, cho nên bọn họ không kinh ngạc. Khiến bọn họ kinh ngạc là kế tiếp.

Theo sóng gợn Diêm La đẩy ra, hư không lục tục xuất hiện các làn sóng nối tiếp, sóng này là phá vỡ không gian mới có, những năm gần đây, bọn họ cơ bản đã hiểu rõ, trên đời này chỉ có Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt và Diêm La có năng lực ấy.

Bọn Phượng Cửu muốn thử, lại chưa từng thành công, tập hợp tất cả tông sư trong cung, cộng thêm siêu việt tông sư như nhóm người Phượng Cửu, hao hết nội tức của mọi người, cũng không thể khiến không gian mở ra tí ti. Bọn họ thế mới hiểu được, động tác nhìn như nhẹ nhõm của hoàng thượng, cần cường đại thế nào, gọi bọn họ một lần nữa ý thức được khoảng cách xa xôi giữa trời và đất.

Mà giờ Diêm La ở đây, Thượng Quan Khiêm cũng ở đây, Quân Hành Tuyệt ở trù phòng, vậy còn ai có thể phá vỡ không gian.

Bọn họ có chút hiếu kỳ, có chút thất lạc. Lại bị đả kích, vốn dĩ cho rằng ngoại trừ hai người kia và Diêm La, bọn họ chính là đương đại mạnh nhất, nhưng giờ có người đã đả kích giới hạn và lực thừa nhận của bọn họ. Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy? Rõ ràng trước đây không có những người khủng bố này, vì sao không ra thì thôi, vừa ra là thành chuỗi.

Làn sóng mở rộng, người ở bên trong đi ra.

Trang phục hoàn toàn khác với Nguyên Quốc, thùng thình, bó sát, bại lộ, gợi cảm, nghiêm cẩn, tiên diễm, tố sắc, rườm rà, này không phải điểm khiến người kinh ngạc, mỹ mạo hoặc yêu diễm, hoặc dương cương, hoặc thánh khiết, hoặc âm nhu cố nhiên làm người khó quên, nhưng đối với người sinh ra và lớn lên ở cái thế giới lấy tóc đen mắt đen làm chủ mà nói, màu tóc và màu mắt hoặc đỏ, hoặc tím, hoặc lam mới là nguyên nhân kinh ngạc, một khắc kế lại chú ý thấy mấy thứ như lỗ tai nhọn, lông xù, cánh, đuôi vân vân.

Khi thấy mấy thứ này, thần thoại xưa nay truyền lưu hiện lên trong đầu bọn họ.

Yêu quái, đây là yêu quái, bọn họ nhìn thấy cả một bầy yêu quái. Sau đó đủ mọi truyền thuyết khủng bố về yêu quái lóe lên, tiềm thức run rẩy, cho dù kiên cường như bọn họ cũng sinh ra suy nghĩ chạy trốn. Trong những người này, lá gan nhỏ nhất Hoài vương thần tốc trốn phía sau các vị huynh trưởng, không dám nhìn nữa, đầu óc chỉ còn những truyền thuyết khủng bố, miệng không ngừng thì thầm, đừng ăn ta, đừng ăn ta. Một kẻ nhát gan khác, An Thịnh tìm tới người đáng tin cậy nhất, cũng là thực lực mạnh nhất Thượng Quan Khiêm, không chọc bầy yêu quái chú ý cẩn thận mà cấp tốc lủi ra phía sau y.

Tới, sắp tới rồi. An Thịnh đáy lòng vui vẻ, động tác vẫn cẩn thận.

Chỉ có khoảng cách bảy tám bước, vẻ mặt An Thịnh đã lộ ra vui sướng như thoát được.

Nhưng đúng lúc này, một cái bóng xuất hiện trước mặt hắn, trang phục kỳ dị, màu tóc và màu mắt quỷ dị, cộng thêm lỗ tai kỳ dị, An Thịnh cứng ngắc, "Yêu quái a." Sau đó là lớn tiếng thét chói tai, vội vàng quay người chạy trốn, trốn phía sau những người khác.

Khiến người tới tính vung tay, cũng bị tiếng thét đột nhiên này giật nảy, không có thể vung được.

Mà bọn Phượng Cửu thấy động tác của hắn, cảnh giác của kẻ tập võ, khiến bọn họ cấp tốc quên đi sợ hãi, đề phòng nhìn người tới.

"Ngươi là ai?" Trấn vương hỏi.

Người tới khinh thường trả lời, ngạo mạn nhìn bọn họ, rồi lơ đi, quay người, tay phải để ở ngực, mang theo khiêm tốn quỳ một gối.

"Chủ thượng." Sùng kính và hâm mộ phát ra từ nội tâm, không chỉ một người, mà là tất cả những người không biết bao thuở đã quỳ trước mặt Thượng Quan Khiêm.

Mục tiêu bọn họ sùng kính là Thượng Quan Khiêm mang theo ý cười ôn hòa.

"Há, đây chính là người hầu của Khiêm." Không biết khi nào đứng ở cửa nhà bếp Quân Hành Tuyệt nói, giọng nói để lộ nguy hiểm. Hắn rất khó chịu, đầu tiên là phát hiện mình không cho Khiêm hưởng dụng tốt nhất, sau đó là món ăn mình vất vả nấu ra cho Khiêm bị khét, hiện tại trước mặt hắn lại xuất hiện một đám người, mỗi một cái đầy mắt sùng kính ái mộ nhìn Khiêm, ánh mắt khiến hắn cực kỳ khó chịu, không phải ái ý, mà là cuồng nhiệt có thể vì Khiêm trả giá tất cả, phảng phất Khiêm là Thần, là tín ngưỡng của bọn họ. Có bộ hạ như vậy, hắn trước đây sẽ rất thoả mãn, nhưng khi bộ hạ ấy, dùng tầm mắt này nhìn Khiêm, hắn thoả mãn không nổi.

Hắn là ai vậy? Vì sao không phát hiện khí tức của hắn? Nhưng không nghĩ nhiều, những người này lập tức bật dậy, bảo vệ Thượng Quan Khiêm, đề phòng nhìn Quân Hành Tuyệt. Từ trên người bọn họ bắt đầu thả ra uy áp, cảnh cáo.

Quân Hành Tuyệt cảm nhận được uy áp, nhướng mày, nhìn Thượng Quan Khiêm không có ý ngăn cản. Khóe miệng gợi lên, phải cho những người này chút lợi hại để nhìn.

Quân Hành Tuyệt cũng thả ra uy áp.

Uy áp của song phương va chạm, thiên địa chỉ còn áp lực.

Người bình thường lấy Trấn vương làm chủ bên cạnh đầu tiên đỡ không được, sôi nổi lui về sau.

Bởi vậy có thể thấy xếp hạng thực lực, Phượng Cửu đứng đầu tiên, Trấn vương cách sau một bước, An Thịnh cách sau mười bước, ngoài mười lăm bước là Lãnh Vô Ngân, Dương Ưng, Phương Thiên Hữu, kế là sáu huynh đệ Sùng Đế, trong đó Lạc vương đứng đầu, Tấn vương theo sau, Thành vương và Bình vương áp chót, Sùng Đế và Hoài vương cuối cùng.

Khí thế bắt đầu kéo lên, cho dù bọn họ đã lui về sau vẫn chống không nổi, nhịp bước khống chế không được lùi nữa.

Quân Hành Tuyệt biểu hiện rất nhẹ nhõm, nhưng đối thủ của hắn không nhàn nhã như vậy, thần sắc nghiêm túc, lại tăng lên khí thế.

Quân Hành Tuyệt tăng theo.

Không khí tựa hồ cũng nặng nề, từ ánh mắt của bọn Phượng Cửu có thể nhìn ra được, vị trí bọn họ đứng bắt đầu có dấu hiệu vặn vẹo, mặt đất dưới chân chịu không được áp lực, lõm xuống. Nguyên nhân hiển nhiên là vì khí áp nặng nề kia, vị trí của Thượng Quan Khiêm rất đột ngột, không bị ảnh hưởng gì, rõ ràng, lấy y làm trục tâm, một thước vuông vắn quanh y, cao hơn mặt đất xung quanh mấy phần.

Theo khí thế đề cao, áp lực bọn Phượng Cửu thừa nhận cũng tăng, cuối cùng có kẻ nhịn không được rỉ máu ở khóe miệng, sau đó là phản ứng dây chuyền, khóe miệng mỗi người đều bắt đầu rỉ máu.

Không cố chống nữa, bọn họ thần tốc lui về sau, muốn xem náo nhiệt, cũng có bản lĩnh để xem.

Mọi người rời khỏi phạm vi nhà bếp, thậm chí tường vây.

Ngay khi bọn họ rời khỏi, tường vây hóa thành bụi bặm, bọn họ cảm giác rõ uy áp cực mạnh từ phía sau truyền tới, hiển nhiên tường vây là chịu không nổi áp lực nên hóa thành tro bụi.

Đó vẻn vẹn chỉ là uy áp mà thôi, mọi người không quay đầu, động tác chạy càng nhanh, mãi đến khi áp lực sau lưng không còn mạnh vậy mới dừng lại.

Quay đầu, lấy tu vi của bọn họ, tình huống ở đó vẫn còn có thể thấy rõ, thắng bại đã phân.

Quân Hành Tuyệt duy trì động tác ban nãy, mà đối thủ của hắn, đã có người chịu không nổi quỳ xuống, nhưng càng có người ngoan cường chống cự.

Đối với thực lực của bọn họ, Quân Hành Tuyệt đã hiểu, hắn cũng đã nguôi giận rồi, nên kết thúc.

...

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top