Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 114 Xin nhận tôi làm đồ đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày kế tiếp Minjeong theo thường ngày tâm bình khí hòa dưỡng thai, ngày trôi qua thích ý, trạng thái tinh thần hoàn toàn không còn uể oải giống hai ngày trước, trong lòng nàng cũng đã suy nghĩ thông suốt, nếu nhiều chuyện lạ như vậy, hơn nữa hiện tại mình còn là một phụ nữ có thai, nhìn ra Jimin đối với tiểu sinh mệnh này coi trọng cỡ nào, tất cả mọi chuyện dứt khoát liền giao cho ông xã đi làm, huống chi năng lực của cô chỉ cần có mắt đều thấy .
Từ buổi tối nhận thức chung, đã qua nhiều ngày trên mặt  nàng không còn thái độ nóng nảy.
Mặt trời ấm áp chiếu lên người, nằm trên ghế quý phi ở đình nghỉ mát Minjeong không nhịn được thở dài, hoàng hậu cổ đại trôi qua ngày cũng không thoải mái như nàng, ít nhất nàng bây giờ có thể nói là chăn heo, không! Phải nói là bị người nuôi, ăn no đi nằm ngủ, cái gì cũng không cần nghĩ, đầu trực tiếp bãi công, ông xã sẽ phục vụ nàng thật tốt, nghĩ đến người phụ nữ kia, Minjeong liền nghĩ đến những ngày gần đây Jimin quấn quýt si mê, nữ nhân này giống như con sói không thỏa mãn, tựa hồ muốn bù lại những ngày không được vận động, ngày ngày quấn nàng, không biết có phải vì mang thai hay không, hay vì Jimin luôn ở trước mắt nàng lúc ẩn lúc hiện, nàng bây giờ càng ngày càng lệ thuộc vào cô, theo lý mà nói, Kim Minjeong nàng trước kia không phải người thích phiền toái, hiện tại đều thay đổi rồi, chỉ là nàng cũng không chán ghét tính tình mình bây giờ, hơn nữa Jimin dường như còn rất thích nàng dính lấy cô ấy, Minjeong thầm nghĩ.
Đang chìm ngâm trong suy nghĩ chính mình Kim Minjeong đột nhiên nhướng mày, trong lòng không vui là ai ở bên ngoài cãi lộn, quấy rầy suy nghĩ ngọt ngào của nàng, mấy tháng này, Minjeong cũng chưa gặp người làm nào không biết sống chết la lớn, hơn nữa người làm bên cạnh đều tận trung tẫn trách làm việc, chuyện gì đều cẩn thận, dám làm càn như vậy chẳng lẽ đối phương không phải người làm? Nhưng không phải người làm làm sao sẽ xuất hiện trong bang?
Cô hầu gái bên cạnh Minjeong phát hiện nữ chủ nhân xinh đẹp này chân mày khẽ nhíu, trong lòng biết nàng đã bắt đầu không nhịn được, âm thầm kêu lên đến tột cùng là người nào to gan như vậy, biết rõ mỗi buổi trưa phu nhân cũng sẽ ở đình nghỉ mát nghỉ ngơi, lại dám ở chỗ này cãi lộn, không muốn sống nữa sao? Hay có người cố ý? Trong bang không có người không có quy củ đi! Không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, cô hầu gái lặng lẽ thối lui khỏi đình nghỉ mát, hướng thanh âm ồn ào bước nhanh tới.
Trong chốc lát, cô hầu gái vội vội vàng vàng chạy trở về đình nghỉ mát, âm thanh ồn ào cũng không còn, Minjeong gạt gạt mày đẹp nhìn thần sắc nóng nảy trở về của cô hầu gái một cái, trong lòng thầm than xem ra người trong bang đều không phải tuyệt sắc bình thường, chỉ một ánh mắt, nàng cũng biết phải làm sao để người khác thư tâm, nghĩ tới đây, Minjeong lại không thể không tự hào khả năng bồi dưỡng thuộc hạ xuất sắc của ông xã yêu quý.
"Phu nhân." Cô hầu gái nghiêm túc quan sát gương mặt thích ý của nữ chủ nhân, trong lòng suy nghĩ làm thế nào bẩm báo chuyện vừa xảy ra mới không để nàng tức giận, hiện tại cô cảm giác mình quấy rầy nữ chủ nhân nghỉ ngơi là một việc tội ác tày trời, nhưng người phía ngoài kia còn chờ, nếu cô không báo cho phu nhân, đoán chừng người bên ngoài đình nghỉ mát sẽ không bình tĩnh lại cãi lộn .
"Hả?" Minjeong nhắm mắt lại không chút để ý lên tiếng, trong giọng nói hàm chứa buồn ngủ nhè nhẹ, mặt trời này quá ấm áp rồi, khiến nàng không nhịn được muốn ngủ một giấc, rõ ràng đã ngủ nhiều như vậy, Minjeong vẫn muốn ngủ, xem ra phụ nữ có thai lớn nhất, hơn nữa nhất thích ngủ, chỉ là nhìn cô hầu gái ngay trước mắt giống như có cái gì vô cùng trọng yếu muốn nói với nàng, lúc này mới nhịn được buồn ngủ.
"Seyra tìm người." Cô hầu gái nhẹ nhàng nói, ánh mắt quan sát nữ chủ nhân, không có bất kỳ thần thái không kiên nhẫn tảng đá treo trong lòng cô mới khẽ để xuống, trong lòng thầm than may nhờ nữ chủ nhân này rất dễ sống chung.
"Seyra?" Minjeong mở ra cặp mắt sương mù, mặt mê hoặc nhìn cô hầu gái, nhìn chăm chú khiến cô ấy không biết làm sao, cho là nữ chủ nhân tức giận, thật ra không phải, Minjeong nhìn cô hầu gái thuần túy là phản xạ, nàng không biết Seyra là ai! Chẳng lẽ là người ái mộ ông xã, gọi nàng nhường vị trí Yu phu nhân? trong lòng Minjeong kích động thầm nghĩ.
Cũng không thể trách Minjeong suy nghĩ nhiều, bởi vì tiểu thuyết đều viết loại này, hơn nữa những chuyện bất hạnh đúng lúc nàng mang thai, Jimin hạn chế này hạn chế kia, hoàn toàn không rời đi biệt thự một bước, chỉ từ khi Minjeong biết được mình mang thai, nàng đã đến biệt thự gần biển, hơn nữa còn cùng đi với ông xã, cho nên bình thường rỗi rãnh nàng đều lên mạng một chút, xem tiểu thuyết.
Lại nói, người phụ nữ này thấy nàng thường dọc máy vi tính, còn cau mày ra lệnh không cho phép tiêu nhiều thời gian như vậy trên máy, bởi vì khúc xạ, đối với tiểu bảo bảo trong bụng không tốt, cho nên trước mắt, nàng lại trở về một người nhàm chán, không nghĩ tới bây giờ thậm chí khiến nàng cảm giác hứng thú, nàng dĩ nhiên trong lòng vô cùng kích động.
"Đúng vậy." Cô hầu gái nhìn nữ chủ nhân không ngừng biến hóa khuôn mặt tuyệt sắc, trong lòng nghi ngờ tại sao nữ chủ nhân có nhiều thần sắc như vậy? Thật giống như mong đợi, nhưng bây giờ quan trọng nhất chính là nàng không mất hứng, trong lòng cô hầu gái mới phóng tâm một chút, trong bang ai không biết cô gái trước mắt là bảo bối trong tay chủ tử, một cái cau mày, đoán chừng toàn bang trên dưới đều muốn lu bù lên dụ dỗ vị Tiểu Tổ Tông vui vẻ.
"Gọi cô ta vào đi!" Minjeong ngăn chặn kích động trong lòng, sắc mặt bình tĩnh nói, thế nào nàng cũng không thể lộ ra kích động đối với cô gái ái mộ ông xã mình! Bộ dáng kia quá không được bình thường, trong lòng một nữ nhân nào đó nổi lên ý dâm.
"Dạ, phu nhân." Cô hầu gái gật đầu một cái, nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong lòng Minjeong cực kỳ kích động kiêm ánh mắt mong chờ, cô hầu gái dẫn một cô gái thanh tú đi về phía nàng, từ xa nhìn lại, cô gái này vô cùng kiều tiểu như baby, theo bước chân đến gần, Minjeong lúc này mới thấy rõ cô ấy, bề ngoài thanh tú, màu da bạch bạch nộn nộn, mắt to đen láy giống như biết nói, đôi môi hồng hào rất mê người. Trên người còn có một cỗ linh khí làm người ta mê hoặc, đây tuyệt đối không phải người làm người ta chán ghét, Minjeong nghĩ như vậy, nhưng trước mắt cô ấy muốn gặp nàng, rất có thể thích ông xã nàng, chỉ là người càng xem càng quen mắt? Dường như đã gặp qua ở nơi nào, Minjeong càng nghĩ càng không nghĩ ra.
"Cô tìm tôi?" Nhớ không nổi thứ gì, Minjeong dứt khoát không muốn, nhíu mày hỏi, mắt cũng không nháy mắt nhìn cô gái thanh tú, càng xem càng hài lòng, cái đầu nhỏ còn thỉnh thoảng gật đầu một cái.
Bị phu nhân nhìn giống như hàng hóa, Seyra trước mắt cảm giác đặc biệt không được tự nhiên, nhưng cô không lùi bước, dứt khoát quyết định muốn làm ồn ào ở nơi phu nhân nghỉ ngơi, làm như vậy là để nhìn thấy phu nhân, cũng nghĩ đến hậu quả. Nhưng trái nghĩ phải nghĩ, không nghĩ đến nhìn thấy phu nhân như vậy, Seyra nghĩ chuyện mình sắp sửa nói, cắn răng, quỳ một gối xuống trước mặt Minjeong, sắc mặt thẳng thắn cung kính.
"Này -- này -- cô làm gì đấy? Có chuyện gì cứ nói thẳng, làm gì quỳ, có một số việc không phải nói quỳ là có thể thành phải không? Không phải của chúng ta, chúng ta không thể cưỡng cầu a! Trên đời người tốt còn nhiều, cô còn nhỏ, còn lo không có ai muốn cô sao?" Minjeong nhìn thấy cô gái tên 'Seyra' quỳ xuống, nhất thời như bọ chó, kêu lên một tiếng, lớn tiếng khuyên nhủ, trực giác nàng không thích người có linh khí như vậy bởi vì chuyện yêu đương mà hạ thấp tư thái quỳ gối trước mặt người khác, hơn nữa Kim Minjeong nàng, đường đường đệ nhất sát thủ, phu nhân Hắc bang đệ nhất thành phố A cũng không thích người khác quỳ mình, cảm giác rất không may mắn, giống như mạng sống rất ngắn, cho nên nàng mới phản ứng lớn như vậy.
Mà giờ khắc này Seyra quỳ trên mặt đất căn bản không biết nữ chủ nhân đang nói chuyện hoang đường bậy bạ gì, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ phu nhân hiểu lầm cái gì? Tốt như vậy, nói trên đời người tốt còn nhiều, hơn nữa mình còn lớn, thì giờ chuyện tình phía trên, Seyra cung kính nói: "Phu nhân, xin ngài thu tôi làm đồ đệ!" .
"A. . . . . ." Nghe vậy, Minjeong có chút ngổn ngang trong gió, thì ra tiểu cô nương này sùng bái nàng, mà không phải coi trọng ông xã, Minjeong nghĩ quá nhiều, hại nàng còn kích động như vậy, nhưng bây giờ cẩn thận suy nghĩ một chút, ông xã hướng về người khác đều là một bộ mặt lãnh người, người nào sẽ thích loại không khí lạnh lẽo? Không đem mình đông thành nước đá đó chính là kỳ tích.
Mà giờ khắc này cô hầu gái đứng một bên cuối cùng từ lúc nói chuyện với nhau nghe được một chút đầu mối, vừa mới bắt đầu, phu nhân cho là Seyra có ý tứ với chủ tử, cho nên nhất quyết khuyên can, ai biết Seyra có hứng thú với phu nhân, không! Chủ tử sẽ giết mình mất !!!
Xác thực mà nói là Seyra đối với công phu phu nhân có hứng thú, cho nên mới náo loạn như vậy, giờ phút này cô hầu gái rất muốn nói, phu nhân, người sẽ không tưởng tượng quá phong phú một chút? Nhưng vô luận như thế nào cô tuyệt đối không dám nói ra, dù sao ở trong bang chú trọng nhất thân phận lớn nhỏ, cô cũng không muốn bị đuổi ra Hắc bang.
"Xin phu nhân thu Seyra làm đồ đệ!" Cô gái quỳ trên mặt đất nhìn chủ nhân mình sùng bái trước mắt bối rối, sau đó vẫn giương há miệng, một bộ rất kinh ngạc, khiến cô cung kính cúi đầu lần nữa nói, cô kể từ lần đó chính mắt thấy công phu nữ chủ nhân, trong lòng nhớ mãi không quên, sau nghe chuyện nữ chủ nhân, biết càng nhiều, trong lòng sùng bái bỗng nhiên tăng mạnh, thật vất vả được một khe hở, cô không thể không lợi dụng thật tốt, Seyra cô luôn luôn rất bội phục những người võ nghệ cao cường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top