Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

vợ yêu - tổng giám đốc phóng ngựa tới đây 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lăng Thanh Điểu
Thể loại: Ngôn Tình, Gia Đấu, Ngược, Tổng Tài
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Tên tiếng Trung: 娇妻总裁,放马过来
Thể loại: Ngược, HE, Hào môn - mẹ chồng, con dâu - mẹ kế, con chồng - vợ, chồng tranh đấu.
Nhân vật chính: Nhiếp Phong và Bạch Tuyết
Số chương: 120
Convert: ngocquynh520
Editor: Sóc Là Ta

***

Giới thiệu:

Vào bốn năm trước, cô trao lần đầu tiên quý giá của mình cho người mình thầm thương, để đổi lại là những câu lăng mạ, cho rằng cô là người sống buông thả vô liêm sỉ.

"Phong! Em chịu không nổi...... Phong!" Bạch Tuyết cầu xin Nhiếp Phong, mắt trợn to. "Bảo bối! La tên anh đi, hãy la tên anh đi" Nhiếp Phong trực tiếp đâm thẳng vào trong cô.

Mà "Bảo bối" trong miệng anh cũng không phải là cô.

"Người đàn bà vô liêm sỉ này" Bạn gái của anh tát cô một cái.

"Chỉ là đùa vui chút thôi mà, sao cô nghiêm túc quá vậy?" Cô thờ ơ nói.

Đây là cuộc đối thoại vô tình lọt vào tai anh, vẻ mặt anh lạnh dần và lộ rõ vẻ tàn nhẫn mà cô không hề hay biết.

**

Bốn năm sau, cô trở về chốn thành thị phồn hoa này, cô nghe lời cha mẹ tới dự một bữa tiệc xem mắt.

"Anh...... Anh đến xem mắt?" Bạch Tuyết không ngờ rằng người đến xem mắt đang ngồi đối diện mình lại là anh.

"Không sai, tôi muốn tìm mẹ kế cho con trai tôi." Giọng Nhiếp Phong nhàn nhạt nói.

Anh không yêu cô, nhưng lại muốn cưới cô làm vợ.

"Cô là người phụ nữ mới được ba tôi để ý?" Đứa trẻ bảy tuổi khinh thường quan sát cô.

Cô chỉ bỏ đi bốn năm thôi mà. Con trai anh ăn phân hóa học mà lớn lên sao?

Bị buộc gả cho một người đàn ông đã từng có vợ, còn phải tiếp nhận một đứa con riêng phản nghịch, nhỏ tuổi nhưng rất thông minh, lại còn phải đối mặt với một bà già chanh chua......

"Các người cho rằng tôi sợ à, hãy đợi đó" Cô cố hết sức quát to.

"Ôi, mẹ ghẻ, nhìn mẹ như vậy rất giống với vai người phụ nữ xấu xa, chắc không thể đảm đương nổi vai nữ chính như ba tôi yêu cầu được đâu." Đứa con riêng lạnh lùng nói như dội nước lã vào cô.

Cô chỉ muốn biết, rốt cuộc anh có yêu cô hay không, nếu như không yêu hãy buông tha cô; còn yêu...... hãy nói cho cô biết.

Một cuộc tranh đấu giữa vợ và chồng, mẹ chồng và nàng dâu, mẹ kế và con riêng.

***

Chương 1: Thầm mến anh nhưng anh đã có bạn gái
"Em uống nhiều rồi." Người đàn ông đứng sau lưng Bạch Tuyết cau mày, nói giọng địa phương.

Bạch Tuyết đang đứng ở cửa sổ sát đất uống rượu, cô cảm thấy sửng sốt. Cô không ngờ giọng nói đó lại gần mình như vậy.

Cô từ từ xoay người lại, nhìn thấy một người đàn ông có khí chất England (ý là có cốt cách của người Châu Âu) đang đứng sau lưng mình.

"Ách. . . . . . Nhiếp. . . . . . Anh Nhiếp." Bạch Tuyết bối rối để ly rượu đang cầm xuống, cảm thấy lo lắng giống như học sinh cá biệt cấp tiểu học sợ thầy giáo hỏi tội "Thật ngại quá, tụi em cũng thật. . . . . . quá thoải mái rồi." Cô liếc mắt nhìn các bạn học đang quậy tưng bừng trong phòng khách.

Chỉ còn mấy tháng nữa là tốt nghiệp, nên bạn cùng phòng với cô, Đái Kiều Nghiên, muốn tổ chức tiệc sinh nhật, cũng tiện thể mời tất cả các bạn trong trường đến dự.

Bạch Tuyết cũng không thân với Đái Kiều Nghiên cho lắm. Tuy cùng ở chung một phòng nhưng cũng ít khi tiếp xúc. Tiền phòng vẫn đóng đầy đủ, nhưng cô ấy lại rất ít khi trở về phòng.

Đái Kiều Nghiên có bạn trai rất giàu, mà bản thân cô ấy cũng là một tiểu thư được nâng niu, chìu chuộng.

Lần này địa điểm cử hành bữa tiệc sinh nhật chính là biệt thự của bạn trai Đái Kiều Nghiên.

Người đàn ông này tên là Nhiếp Phong. Anh lớn hơn bọn họ bốn năm tuổi, nghe nói là cháu đích tôn của tập đoàn Chưởng Sự.

Đối với Bạch Tuyết, không phải cô có ấn tượng với anh vì anh lái Ferrari, hay là Porsche tới trường học đón Đái Kiều Nghiên, mà là trên người anh toả ra một khí chất rất đặc biệt.

Bất luận anh lái xe gì, mặc đồ hàng hiệu đắt tiền bao nhiêu, thì anh luôn vui vẻ, hoà đồng. Anh tuyệt đối không tỏ vẻ kiêu ngạo vì mình là người có tiền.

Tiếp xúc với Nhiếp Phong không nhiều lắm, nhưng tình cảm thiếu nữ trong lòng Bạch Tuyết bắt đầu chớm nở.

Hôm nay, được tiếp xúc với anh gần như vậy, hơn nữa anh còn"quan tâm" cô, khiến Bạch Tuyết mơ mộng.

Nhiếp Phong dịu dàng cười một tiếng, "Không cần vội, muốn chơi thì cứ chơi thoải mái. Nhưng anh có cảm giác em không được vui."

Không vui sao? Bạch Tuyết sờ mặt mình, cô có biểu hiện không vui sao?

Khi nãy, nhìn thấy Nhiếp Phong ôm Đái Kiều Nghiên khiêu vũ .... Cô đau khổ, buồn rầu, và thầm nghĩ yêu đơn phương cũng thật khổ.

"Không phải vậy." Bạch Tuyết xấu hổ, cúi đầu liếm môi một cái, "Em rất vui vì được Kiều Nghiên mời đến dự bữa tiệc này."

Nhiếp Phong nhìn cô gái dịu dàng này, giống như một loại hoa Bách Hợp ngồi lặng lẽ trong góc nhỏ. Nếu như không phải anh vô tình nhìn thấy bóng dáng nhỏ đang ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất thì có lẽ cũng không thấy vẻ mặt buồn rầu của cô.

"Uống rượu giải sầu sẽ say rất nhanh." Nhiếp Phong tốt bụng khuyên cô, "Huống chi rượu em đang uống chính là rượu Bồ Đào, lúc đầu uống không có cảm giác gì, nhưng càng uống nhiều sẽ càng. . . . . ."

Muốn nói câu gì đó với Nhiếp Phong, nên cô khom lưng muốn đặt ly rượu xuống bàn, nhưng đôi chân không nghe lời, Bạch Tuyết lảo đảo, thiếu chút nữa ngã chúi đầu về phía trước.

"Cẩn thận." Nhiếp Phong phản ứng khá nhanh, anh lập tức cúi xuống ôm cả người Bạch Tuyết đang muốn ngã về phía trước.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
2. Sỹ Đồ Phong Lưu
3. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
4. Thiên Vị Có Một Không Hai
=====================================

Ngã vào lòng anh, thoang thoảng mùi nước hoa, Bạch Tuyết bắt đầu cảm thấy mê muội.

"Đúng. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Bạch Tuyết thẹn thùng đẩy Nhiếp Phong ra, nhưng lại có vẻ vô lực, "Em chỉ . . . . ."

"Để anh đỡ em lên lầu nghỉ ngơi một chút." Nhiếp Phong đề nghị.

Bạch Tuyết muốn nói mình không sao, cũng không biết vì mình uống nhiều quá, hay là do tác dụng của mùi nước hoa mê người của Nhiếp Phong mà cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không làm được gì.

Nhiếp Phong đỡ Bạch Tuyết dậy. Vì muốn tránh mặt đám học sinh đang uống rượu say đến nỗi quên cả trời đất, đang nhảy múa, quậy phá tưng bừng đụng vào người mình, nên anh đỡ cô đi vòng qua phía cầu thang bên cạnh.

Hiện tại, Bạch Tuyết cũng nhận ra rằng mình say.

Ra đến đầu cầu thang thì chân cô bắt đầu nhũn ra, Nhiếp Phong dùng sức đỡ người cô, cố gắng bước từng bước lên lầu.

Đối lập với không gian bên dưới lầu, Nhiếp Phong đưa cô tới một không gian yên tĩnh, đại sảnh cách phòng ngủ cũng không xa, anh đẩy cửa bước vào.

"Cám ơn anh. . . . . ." Đầu lưỡi Bạch Tuyết ậm ừ nói.

Chương 2: Thân mật
Nhiếp Phong cũng cảm thấy ngại khi cùng vào phòng với cô, nên anh buông tay, "Được rồi, em . . . . . ."

Nhiếp Phong vừa buông tay, Bạch Tuyết yếu ớt ngồi bệch xuống sàn nhà.

Bạch Tuyết mơ màng, nghe thấy tiếng thở dài của người nào đó ở phía trên đỉnh đầu mình. Sau đó cả người cô Die nd da nl e q uu ydo ngiống như bị ai đó nhấc bổng lên.

Cô lại lần nữa ngửi được mùi đàn ông từ thân thể Nhiếp Phong toả ra, Bạch Tuyết tham lam vùi mặt vào trong lòng anh.

Nhiếp Phong đặt Bạch Tuyết trên giường, nhưng hai tay cô lại bấu chặt cổ anh không buông, "Này, . . . . . ."

Bạch Tuyết hé mở cặp mắt đang mơ màng của mình, nhìn Nhiếp Phong cảm thấy anh thật đẹp trai.

"Dạ. . . . . . Thật xin lỗi anh." Tuy miệng Bạch Tuyết nói xin lỗi, nhưng tay cô vẫn giữ yên vị trí cũ, vẫn chưa buông tay ra.

Cô quá tham lam. Cô cảm thấy chưa hài lòng khi chỉ được tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như thế.

Sau khi tốt nghiệp, anh sẽ cùng Kiều Nghiên rời khỏi đây. Như vậy từ nay về sau, cô sẽ không còn được trông thấy người đàn ông này nữa rồi.

Như vậy mối tình đầu của cô giống như đoá hoa chưa kịp nở mà phải lụi tàn, héo hắt. Không, cô không muốn như vậy.

Cô chỉ ước muốn một lần thôi, chỉ một lần cùng anh thôi cũng được.

Đột nhiên Bạch Tuyết cảm thấy hưng phấn, cô dùng lực kéo đầu anh vào sát đầu mình, sau đó chủ động hôn lên môi anh.

Đầu tiên Nhiếp Phong cảm thấy sửng sốt vì bị Bạch Tuyết bất ngờ tấn công nên anh dùng hai tay chống đỡ, bị động để cho cô hôn.

Bạch Tuyết vụng về hôn lên môi Nhiếp Phong, nhưng sau đó nước mắt cô tự nhiên tuôn ra.

"Xin lỗi anh." Cô buông tay anh ra, sau đó xấu hổ dùng hai tay che mặt mình, vội vàng nói xin lỗi anh.

Nhiếp Phong lấy lại tinh thần, đưa tay vuốt môi mình, lại nhìn người trên giường, hình như trong lòng vẫn chưa được thoả mãn, khoé miệng anh nhếch lên.

Cảm giác có một bàn tay to đang vuốt ve người mình, Bạch Tuyết nhẹ nhàng khép mắt, thân thể khẽ run, yên lặng không dám động đậy.

"Nếu như cảm thấy có lỗi, em nên làm gì đó cho đến khi anh được thoả mãn." Giọng Nhiếp Phong gần gũi bên tai cô.

"Hả?" Bạch Tuyết sợ hết hồn, muốn quay mặt sang chỗ khác, nhưng đôi môi bị người kia mạnh mẽ chiếm lấy.

Đây là một nụ hôn cuồng nhiệt, cũng rất mãnh liệt.

Nhiếp Phong như muốn chiếm luôn thân thể người phụ nữ này, hung hăng giày xéo đôi môi cô, thậm chí anh còn dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn cô.

"Ừm. . . . . . Không. . . . . ." Bạch Tuyết sợ hãi, liên tục từ chối.

Không được. Anh chính là bạn trai của Đái Kiều Nghiên. Cô không thể làm vậy. . . . . .

"Không phải em giả say để quyến rũ anh sao? Lại còn cưỡng hôn anh nữa?" Nhiếp Phong hạ mắt, nhìn Bạch Tuyết trên giường đang trợn tròn hai mắt nhìn mình, "Bây giờ anh sẽ làm em hài lòng."

"Không. . . . . . Không phải vậy. Nhiếp. . . . . . Anh Nhiếp" Bạch Tuyết hoảng hồn, đột nhiên tỉnh táo, cô vội vàng đẩy tay Nhiếp Phong đang hoạt động trên thân thể mình nói, "Em không. . . . . ."

Đầu lưỡi Nhiếp Phong đang lướt qua cổ Bạch Tuyết khiến cô hít thở không thông. Cô nghĩ nếu anh cắn vào nơi đó thì có lẽ máu tươi từ cổ cô sẽ tuôn ra ào ạt.

"Không sao? Không phải em rất mến anh sao?" Nhiếp Phong dần dần đốt nóng thân thể Bạch Tuyết, "Mỗi lần anh đến đón Kiều Nghiên, em đều đứng trong góc nhỏ dõi theo anh. Nếu anh vô tình nhìn lại, em sẽ tránh né và lẩn trốn đi. Còn lúc anh và Kiều Nghiên khiêu vũ, em buồn rầu đau khổ giống như ngày tận thế sắp đến, sau đó tự mình nhốt vào góc tối uống rượu giải sầu."

Váy cô bị anh đẩy lên đến eo, bàn tay to lớn của Nhiếp Phong hung hăng tiến lên dò thám nơi mềm mại của Bạch Tuyết khiến cô phát ra tiếng rên nhè nhẹ.

Anh biết hết sao? Thậm chí anh cũng biết cô mến anh? Bạch Tuyết có cảm giác xấu hổ như muốn độn thổ dưới đất.

"Xấu hổ à?" Nhiếp Phong dừng lại, dùng tay chống dieendaanleequuydonnlên thân thể mình, nhìn Bạch Tuyết đắm đuối, "Nếu như em nói em chỉ muốn đứng ở một góc nhìn anh thôi, thì anh sẽ dừng lại" Nói xong, bàn tay đang đặt trên nhũ hoa của cô nhẹ buông lỏng.

"Không." Bạch Tuyết giữ lại bàn tay của Nhiếp Phong, nhưng sau đó cô lại không biết nói gì, "Em. . . . . . em. . . . . ."

Cô đang suy nghĩ nếu như cô muốn giữ lại một chút ký ức tốt đẹp, muốn lấy vật gì đó từ trên người anh, vậy thì rốt cuộc cô có tội hay không?

Chương 3: Tên anh là Phong
Dù cô bị người khác mắng là vô sỉ, dù bị coi thường cũng không sao. Trong đầu Bạch Tuyết nghĩ ngay tới một câu nói "Không quan tâm đến vạn vật xung quanh, chỉ quan tâm đến những gì mình đang có."

Bắt đầu từ khi nào, cô trở thành người không biết liêm sỉ như vậy?

Nhiếp Phong ngơ ngác nhìn tay mình bị Bạch Tuyết đè lại, không hiểu trong đầu người phụ nữ này muốn gì.

Trên chiếc giường lớn, đôi nam nữ ôm hôn nhau thắm thiết, Nhiếp Phong càng dịu dàng thì nước mắt Bạch Tuyết càng tuôn nhanh hơn.

"Sao lại khóc?" Nhiếp Phong hôn lên khoé mắt Bạch Tuyết, giọng anh dịu dàng khiến Bạch Tuyết cảm thấy an tĩnh.

"Em. . . . . . Em là người phụ nữ xấu. Em cảm thấy thật xấu hổ. Em. . . . . . Ô. . . . . ." Bạch Tuyết không ngừng mắng mình.

"Đồ ngốc, yêu nhau thì có tội gì đâu?" Nhiếp Phong nhẹ nhàng cởi quần lót của Bạch Tuyết, bàn tay nhẹ nhàng trêu đùa vùng nhạy cảm của cô, "Nhưng anh và Kiều Nghiên cũng không phải quan hệ yêu đương, chẳng qua là do cha mẹ hai bên thấy thích nên ghép đôi vậy thôi."

Thân thể Bạch Tuyết đang khẽ run rẩy, đột nhiên mắt cô mở to. Cô nhìn Nhiếp Phong với ánh mắt say đắm, trong lòng thầm nghĩ anh có gương mặt thật tuấn tú, mê người.

"Không phải. . . . . . Không phải tình yêu nam nữ sao?" Cô như không tin lời nói của Nhiếp Phong nên lặp lại.

Nhiếp Phong hôn lên đôi môi Bạch Tuyết, cười một tiếng, "Ít nhất anh cảm thấy không phải."

Bạch Tuyết khịt khịt mũi, nhắm chặt mắt lại, ôm cổ Nhiếp Phong.

Cô tin anh. Nhưng cô cũng không muốn cướp đi vị trí của Đái Kiều Nghiên trong lòng anh.

Cô chỉ muốn có một kỷ niệm đáng nhớ về mối tình đầu của mình trong suốt hai mươi hai năm qua.

Lần đầu tiên của mình bị người khác chiếm mất, cô cảm thấy đau bụng một chút nhưng vẫn điềm tĩnh, tỏ vẻ như không sao cả.

Thật ra trong lúc quan hệ, cô cũng có đau đớn, nhưng cô chỉ cắn răng hừ hừ mấy tiếng. Nhiếp Phong lại là người từng trải, anh biết cách đột phá vào vùng cấm địa nhanh chóng mà lại giảm bớt sự đau đớn cho người phụ nữ kia. Vì vậy, anh nâng hông Bạch Tuyết lên, tấn công thần tốc vào trong người cô.

"Nhiếp. . . . . . Anh Nhiếp" Bạch Tuyết đứng thẳng người dậy, mười ngón tay của cô cào vào lưng Nhiếp Phong khiến lưng anh rướm máu.

"Gọi anh là Phong. . . . . . Bảo bối, gọi anh là Phong. . . . . ." Nhiếp Phong thở dốc bên tai Bạch Tuyết.

" Phong. . . . . . Phong. . . . . . Phong." Bạch Tuyết khẽ ngâm nga cái tên này như muốn khắc sâu vào tim mình.

Giờ phút này, cô thật giống như con thuyền nhỏ bị gió mạnh quét qua. Gió mạnh quét đến đâu, cô đi theo đến đó.

Lúc đầu chỉ là những đau đớn nhỏ, nhưng về sau Nhiếp Phong càng ngày càng vận động mạnh mẽ khiến Bạch Tuyết cơ hồ không chịu nổi.

Nhìn bề ngoài Nhiếp Phong thâm trầm, nhưng khi ở trên giường, anh lại giống như một chiến sĩ chuẩn bị xông trận.

Nhiếp Phong tấn công mạnh mẽ khiến cô thật thảm hại. Bạch Tuyết chỉ biết kêu khóc và rên rỉ, còn lại không biết mình nên nói gì để diễn tả sự thất bại của cô.

"Phong! Em chịu không nổi. . . . . . Phong!" Bạch Tuyết trợn to hai mắt, cầu xin Nhiếp Phong. Thật ra, trong giờ phút đó, cô thật sự không biết mình muốn gì.

"Bảo bối, hãy gọi tên anh! Bảo bối! Gọi tên anh" Nhiếp Phong gào thét, phóng thẳng vào người Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết không biết mình đã gọi tên Nhiếp Phong bao nhiêu lần, gọi tên anh để đạt được cao trào duy nhất trong cuộc đời mình.

**

Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Bạch Tuyết đang nằm co người trên giường nhẹ nhàng bò dậy, thân thể đau nhức khiến cô nhếch miệng than thở.

Vội vàng mặc chiếc đầm vào, Bạch Tuyết chỉ sửa sang lại tóc mình một chút. Nhân lúc Nhiếp Phong đang tắm, cô chạy trốn khỏi phòng.

Vừa mở cửa ra ngoài, cô nghe được tiếng nhạc xập xình, đinh tai nhức óc, xem ra Par¬ty vẫn chưa kết thúc.

Bạch Tuyết theo khe , cửa chui ra ngoài, như vẫn còn luyến tiếc, cô quay đầu nhìn lại gian phòng một lần nữa.

Việc tối nay xem như là giấc mộng thôi.

"Bạch Tuyết? Cậu ở đây làm gì?" Đái Kiều Nghiên đang đứng bắt chéo hai cánh tay ở trước ngực, sắc mặt lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết như thể cô là trộm cướp.

Chương 4: Năm hạn
Hai mười sáu tuổi là già sao?

Bạch Tuyết cảm thấy buồn bực. Năm nay mọi thứ Die nd da nl e q uu ydo n, đều không như ý cô.

Đầu tiên là người bạn trai đã cùng chung sống hai năm lẻ hai tháng với cô nói chia tay tại công ty Phú Mỹ. Sau đó, lúc đang thất tình, tâm trạng cô không tốt nên làm việc có chút sai sót, bị đồng nghiệp khinh thường, tàn nhẫn sỉ nhục cô.

Trong cơn nóng giận, cô từ bỏ công việc có mức thu nhập khá cao, đưa đơn từ chức, vác balô lên vai đi du lịch.

Chơi ở bên ngoài chưa quá một tuần lễ, mẹ cô gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của cô.

"Sao? Con thất tình? Còn từ chức nữa?" Mẹ Trương vốn là ca sĩ có giọng cao quãng tám, bây giờ giọng lại càng cao hơn, có thể đánh bại bất cứ người nào "Tuyết Nhi, con cũng hai mươi sáu tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa. Hay con muốn về nhà ăn bám gia đình?"

Chắc người này không phải mẹ ruột cô rồi. Cô có nói cô sẽ không tìm việc làm mới để nuôi sống mình sao?

Ăn bám gia đình sao? Cô đi làm cũng bốn năm rồi, cũng để dành được một khoản tiền gửi ngân hàng. Khoản tiền kia vốn là muốn cùng bạn trai mua một căn phòng nhỏ trước khi kết hôn ở Bắc Kinh, nhưng vì phải góp đủ mười năm mà bạn trai cũng muốn bỏ cô nên khoản tiền đó cũng không còn nhiều.

"Con gái à, con về nhà đi, ba nuôi con." Cha Bạch giành lấy điện thoại an ủi con gái mình, "Không cần gấp gáp. Ba cũng sớm không xem Trịnh là con rể mình. Ba còn có rất nhiều lão đồng nghiệp cũng rất thích con. Giờ con cũng chia tay với nó rồi, nếu con muốn, ba sẽ nói dì Tề giới thiệu lão Lưu với con."

"Cảm ơn ba." Bạch tuyết xúc động đến nỗi rơi lệ. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có ba là người động viên tinh thần cho con gái thôi.

Dù sao cha mẹ cô cũng đã thông suốt, nên Bạch Tuyết muốn trở về thành phố Z ngay lập tức.

Vì cô cũng lớn tuổi rồi, lại chưa tìm được việc làm mới, chi bằng về nhà xem mắt một lần.

Vui chơi bên ngoài cũng đủ rồi, có lẽ cô cũng nên trở về nhà sau khi bỏ đi bốn năm trời.

Năm đó, còn nửa năm mới tốt nghiệp, cô chạy trốn tới Bắc Kinh, tìm việc làm thực tập tại một công ty. Cô cũng không đến dự buổi lễ tốt nghiệp cũng không xin phép thôi học vì cô không muốn chạm mặt với Đái Kiều Nghiên.

Bây giờ, bốn năm đã qua, cũng chỉ có một số ít bạn bè biết tin tức của anh và Đái Kiều Nghiên.

Sau khi tốt nghiệp, anh cùng Kiều Nghiên đính hôn, sau đó là kết hôn. . . . . .

Khi một bạn cùng lớp lên mạng đăng ảnh về hôn lễ giữa anh và Kiều Nghiên thì cô ngồi ôm đầu gối, khóc suốt một đêm. Ngày thứ hai, cô doạ các đồng nghiệp trong phòng với đôi mắt sưng phù như mắt ếch của mình.

Cô không cảm thấy đau lòng mà là vui vẻ.

Vì lúc đó cô làm chuyện không tốt đẹp lắm, sợ Kiều Nghiên sẽ bắt gặp lúc đó.

Cũng may, bọn họ cũng không có vì chuyện của cô mà phải chia tay.

Máy bay hạ cánh, Bạch Tuyết hít một hơi thật sâu thưởng thức không khí quê mình, cũng mát mẻ giống ở Bắc Kinh.

"Bạch Tuyết, Bạch Tuyết." Mới vừa ra cửa, thấy một người đàn ông thanh lịch ôm bó hoa hồng to, đi về phía cô.

Bạch Tuyết mỉm cười với người đang đi về phía mình, người kia cũng bước tới đón.

"Aida, thật khách sáo. Cậu tới đón tớ là được rồi, còn mang hoa tặng tớ làm gì." Bạch Tuyết vươn cánh tay về phía người kia, không phải muốn ôm đối phương, mà muốn nhận hoa hồng trong lòng cậu ta.

Người kia tránh sang một bên, khiến Bạch Tuyết chụp hụt, thiếu chút nữa ngã xuống.

"Không được chạm vào. Hoa này không phải tặng cậu" Tư Hoài Dương thẳng thắn nói, "Tớ chỉ thuận đường tới đón cậu thôi, đừng hiểu lầm."

Cô khinh. Bạch Tuyết thầm nhủ, cố giữ thăng bằng, xách túi lên vai nhìn đoá hoa hồng Tư Hoài Dương ôm trong ngực, tức giận nói: "Cậu đó, hoa này không phải cho tớ thì cho ai? Cậu muốn làm tớ giận à?" Nếu không phải tặng cô, thì tốt nhất là để trong xe, còn ôm bó hoa to đùng như thế vào đây làm gì chứ?

Tư Hoài Dương bĩu môi một cái, rướn cổ lên tiếp tục nhìn về phía lối ra.

Hành khách đều đã về hết, Bạch Tuyết nói xong cũng tự mình lấy hành lý, nhưng thấy Tư Hoài Dương vẫn còn đứng đó ngoái cổ nhìn như chờ đợi ai đó.

Đang chờ ai sao? Bạch Tuyết bĩu môi, thầm nghĩ.

Chương 5: Cậu hãy ngậm miệng lại cho tớ
Cho đến khi cô nhìn thấy một đội ngũ nữ tiếp viên hàng không đi ra từ phía cổng, cô mới bừng tỉnh hiểu ra.

Thì ra người đại thiếu gia đang đứng không phải là thanh mai trúc mã gì hết mà là một trong những nữ tiếp viên hàng không kia.

Vừa nhìn thấy đội ngũ nữ tiếp viên hàng không bước ra, Tư Hoài Dương vội vàng ôm bó hoa hồng lớn đang cầm trên tay chạy về phía một nữ tiếp viên có dáng vóc gầy gò, dung mạo thanh tú, xinh đẹp. Còn người kia đang nói chuyện với đồng nghiệp, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười thật vui vẻ.

Tư Hoài Dương ôm bó hoa hồng chạy về phía trước, tặng cho người nữ tiếp viên hàng không kia khiến cô bị các đồng nghiệp trêu đùa đến nỗi hai má cô ửng hồng, thầm thì nói gì đó.

Bạch Tuyết nhìn cảnh này, cảm thấy thật buồn cười.

Từ trước đến giờ, cô nghĩ những cảnh tỏ tình trước mặt bao nhiêu người chỉ có trong phim truyền hình thôi, nhưng hôm nay thật không ngờ cô lại được chứng kiến tận mắt ngoài đời như vậy.

Nữ tiếp viên hàng không cầm bó hoa trong tay, kéo tay Tư Hoài Dương, đưa hành lý cho Tư Hoài Dương kéo dùm.

Khi hai người đi đến trước mặt Bạch Tuyết, Tư Hoài Dương giới thiệu.

"Người này là bạn thân từ nhỏ đến lớn với anh, cô ấy tên Bạch Tuyết. Ba của cô ấy và ba anh đều là kỹ sư chế tạo xe hơi." Tư Hoài Dương quay sang nữ tiếp viên hàng không để giới thiệu Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết lễ phép vươn tay chào hỏi, người nữ tiếp viên hàng không kia cũng đưa tay ra chào đáp lễ, không biết nụ cười trên mặt cô là thật hay chỉ là phép xã giao thông thường.

"Bạch Tuyết, đây là bạn gái tớ, Nhị Nhị, Hoa Nhị Nhị. Cô ấy thật xinh đẹp, đúng không?" Tư Hoài Dương đắc ý khoe khoang với Bạch Tuyết, đồng thời trên khuôn mặt trẻ trung cũng nở nụ cười đầy nếp nhăn.

Hoa Nhị Nhị thẹn thùng đẩy Tư Hoài Dương, cúi đầu mỉm cười.

Thật khó ưa. Bạch Tuyết cũng cười gượng gạo, trong lòng thầm mắng Tư Hoài Dương một trăm lần.

Nếu biết Tư Hoài Dương chỉ thuận đường đón mình, mục đích chính là muốn đón bạn gái, còn nói lời ân ái trước mặt mình thì cô sớm không nói việc mình về nước với cậu ta. Thà cô tự mình bắt xe về nhà còn hơn.

Vì ba cô làm việc cho công ty chế tạo xe hơi, nên từ nhỏ cô và Tư Hoài Dương cũng sống trong khu chung cư dành cho nhân viên của công ty. Thậm chí nơi đây cũng có nhà trẻ, trường tiểu học, trung học dành riêng cho nhân viên của công ty. Còn Bạch Tuyết lớn hơn Tư Hoài Dương một tuổi cho nên cô học cao hơn cậu ta một lớp.

Khi Bạch Tuyết lên lớp mười một, ba của Tư Hoài Dương từ chức. Từ một cửa hàng chuyên mua bán ô tô rồi trở thành đại lý và thành lập một công ty riêng, ông cứ thế một đường phát triển lớn mạnh. Cũng vì thế, Tư Hoài Dương trở thành con nhà giàu - một công tử đẹp trai, cao to và giàu có.

Nhưng tình bạn giữa hai người vẫn không thay đổi, Tư Hoài Dương chưa bao giờ gọi Bạch Tuyết là "chị" , Die nd da nl e q uu ydo n, và Bạch Tuyết cũng xem cậu ta như một người bạn thân thiết dù cô đã đi xa tận bốn năm trời.

Để hành lý của Bạch Tuyết vào cốp xe, Tư Hoài Dương mở cửa sau cho Bạch Tuyết, còn cậu cùng bạn gái ngồi ở ghế trước.

Ở sân bay, cậu chỉ để ý đến bạn gái Hoa Nhị Nhị nhưng lên xe, cậu cũng trò chuyện vui vẻ với Bạch Tuyết.

Hiện tại Tư Hoài Dương tiếp quản chi nhánh công ty của ba cậu, có cơ hội thường xuyên đến Bắc Kinh công tác. Mỗi lần đến, lần nào cậu cũng hẹn gặp Bạch Tuyết.

Tư Hoài Dương không còn chuyện gì để nói nên đem chuyện cô ra nói "Gã họ Trịnh kia thật có mắt không tròng. Dáng dấp cậu nhìn cũng khá, có ba làm cố vấn cho một công ty lớn, lương tháng cũng khá cao, thế mà gã không chọn cậu mà lại chọn Bạch Phú Mỹ kia sao?"

Khi biết chuyện Bạch Tuyết bị bỏ rơi, nếu Tư Hoài Dương không mắc bận công việc thì cậu ta đã đến Bắc Kinh đánh tên bạn trai họ Trịnh của cô một trận rồi.

Bạch Tuyết thở dài, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cất giọng nói: "So với thời đại của ba tớ, lúc đó lương ba tớ chỉ đủ sống qua ngày mà ba của Bạch Phú Mỹ đã thành lập được công ty rồi."

Hoa Nhị Nhị vừa vuốt mái tóc dài của mình, vừa quay đầu lại nhìn Bạch Tuyết, dịu dàng hỏi: "Tiểu thư Bạch chia tay với bạn trai rồi sao?"

Bạch Tuyết mỉm cười gật đầu một cái, "Đúng vậy. Nói chính xác, tớ bị bỏ rơi." Cô giống như đang tự chế giễu mình.

"À." Hoa Nhị Nhị ồ một tiếng, sau đó quay đầu lên mở nắp chai nước suối trong tay mình đưa cho Tư Hoài Dương nói, "Tư Hoài Dương, anh muốn uống không?"

Tư Hoài Dương vui mừng nhận lấy chai nước suối từ tay bạn gái mình, uống hai ngụm và trả lại cho cô.

Hành động của Hoa Nhị Nhị khiến Bạch Tuyết suy nghĩ, không phải cô ta. . . . . .

"Tiểu Bạch, đừng nản lòng." Tư Hoài Dương đang nhận lấy múi cam từ tay bạn gái vừa nói, "Dạng người thùy mị, hiền lành như cậu lo gì không lấy được chồng. Nếu như cậu muốn thì có thể tìm đàn ông trong khoảng ba mươi hoặc bốn mươi cũng không sao cả."

"Im miệng. Cậu ngậm miệng lại cho tớ." Bạch Tuyết giận dữ đến nỗi muốn đập vào đầu Tư Hoài Dương.

Chương 6: Gặp đối tượng xem mắt
Bạch Tuyết cảm thấy không được tự nhiên, nên kéo váy mình xuống dưới một chút. Cô nhìn bóng hình mình trong gương với mái tóc quăn gợn sóng, chiếc váy liền quần bằng vải lụa màu trắng, khuôn mặt trang điểm như những thiếu nữ thời nay với đôi mắt được vẽ viền bóng, gắn lông mi giả cùng màu với màu son khiến cô như không tin đây chính là mình.

Nhớ lại lúc vừa về đến nhà, cô bị mẹ dụ dỗ, răn đe. Cuối cùng, vì không thỏa hiệp được nên cô đồng ý tham gia đại hội xem mắt "Duyên phận" do mười xã liên hợp lại tổ chức.

Mẹ cô nói: "Những cô gái mười tám, đôi mươi giống như những đóa hoa vừa mới nở rộ khiến ong mật bay lượn xung quanh. Còn những phụ nữ ở tuổi hai mươi hai, hai mươi ba lại giống như những đóa hoa thực thụ khiến những chú ong bướm e dè bay lượn trên dưới như dò xét. Còn riêng, những phụ nữ hai mươi lăm tuổi giống như những đóa hoa chỉ nở về đêm, phải được tưới nước mới giữ được vẻ tươi đẹp của mình. Những người phụ nữ ở độ tuổi này thường không thu hút những chú ong chú bướm lượn quanh mình nữa, nếu có thì chỉ có những chú ong chú bướm dại dột bay tới thôi."

Điều này đúng là khinh thường phụ nữ quá rồi. Bạch Tuyết quyết liệt phản đối lời nói của mẹ mình nhưng cuối cùng mẹ cô cũng chẳng để ý đến.

Vốn nghĩ rằng đại hội xem mắt sẽ được tổ chức long trọng ở một khách sạn nào đó, sẽ có những món ăn ngon, hai người sẽ vừa ăn vừa trò chuyện để tìm hiểu lẫn nhau. Nhưng không ngờ, chỉ là một cửa hàng có không gian rộng bằng phòng khách nhà mình.

Giống như loại "đang hẹn hò" hoặc như "đang XX, đừng quấy rầy", hai bên nam nữ ngồi ở hai bên, người chủ trì giải thích sơ lược về quy tắc trò chơi. Sau đó, nam nữ sẽ thay phiên nhau, người hỏi, người trả lời xem họ có muốn tiến tới hay không.

Bạch Tuyết vô cùng hối hận vì đã đồng ý với mẹ tới tham gia buổi xem mắt nực cười thế này.

Giống như những chú khỉ trong vườn bách thú bị người dân đi dạo vây quanh lại xem, Bạch Tuyết hận vì không có cái lỗ nào để cho mình có thể chui xuống. Nếu để Tư Hoài Dương biết, chắc chắn cậu ta sẽ cười nhạo mình cho xem.

"Ba mẹ của tiểu thư Bạch làm nghề gì?" Một người đàn ông đeo kính cận lễ phép hỏi.

Sau khi kết thúc cuộc hỏi đáp, người chủ trì rút lui nhường thời gian cho đôi nam nữ trò chuyện để có thể hiểu nhau hơn.

Hay thật. Giờ lại đến phần hẹn hò chứ. Thật sự muốn chết cho rồi.

"Ừm. . . . . . Ba tôi là cố vấn cho một công ty chế tạo xe hơi. Còn mẹ tôi, lúc trước là bác sĩ, hiện giờ do sức khỏe không tốt nên chỉ ở nhà chăm lo cho gia đình." Bạch Tuyết nói một cách mỉa mai.

"Là bác sĩ lại để thân thể mình không khỏe sao?" Nghe nói người này chính là một nhân viên IT thuộc công ty cao cấp Bạch Lĩnh, anh ta nghi ngờ hỏi lại.

Thật là mắc bệnh thần kinh. Bác sĩ thì không được có bệnh à, không được có sức khỏe không tốt sao? Anh là IT của công ty Bạch Lĩnh, vậy máy tính công ty anh không có virut sao? Dừng lại đi.

"Vậy tiểu thư Bạch làm nghề gì?" Người kia lại hỏi.

"Tôi mới từ Bắc Kinh trở về và đang thất nghiệp, cho nên. . . . . ."

"Thật xin lỗi, tám phút đã hết, hẹn gặp lại." Đối phương vốn không chờ Bạch Tuyết nói xong, lập tức đứng lên chẳng có một chút phong độ nào cả.

Tên này vừa mới nghe nói cô thất nghiệp đã lập tức trở mặt.

Người đàn ông tiếp theo trông còn rất trẻ, tóc anh ta nhuộm vàng, không giống ở tuổi hai mươi lăm..

"Xin chào. . . . . . Tiểu thư Bạch, tôi là Khang Huy." Người thanh niên trẻ tuổi cười tươi với Bạch Tuyết.

"Xin chào, tôi là Bạch Tuyết." Ngược lại, Bạch Tuyết lại chẳng có chút hứng thú với người thanh niên này, mà nhìn người này cũng giống như loại người cà lơ phất phơ. (đồng nghĩa với tưng tửng, đi đứng lơ là, tay chân lỏng lẻo phất phơ giống như phơi quần áo phất phơ trong gió)

"Tiểu thư Bạch còn có mấy anh chị em? Ba mẹ làm nghề gì? Nhà có mấy phòng? Có xe không? Nhà cô có muốn bắt rể không?" Khang Huy nhiệt tình hỏi, "Tôi vốn thẳng tính, không thích vòng vo hay giả bộ, có sao nói vậy, mong tiểu thư đừng chê cười"

Thẳng tính sao? Vậy xin hỏi một ngày anh đi cầu mấy lần?

Bạch Tuyết liếc mắt, đáp trả câu hỏi về ,bốn chữ đàn ông ở rể, "Không thể trả lời."

Thật ra cô cũng trả lời rất thật lòng.

Chương 7: Cô thích khoai tây hơn
Trong thang máy, đi tới tầng hai, Nhiếp Phong thấy cảnh ồn ào bên dưới nên cau mày hỏi quản lý "Phía dưới có việc gì ồn ào thế?"

Quản lý vội vàng giải thích: , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. "Thưa Tổng giám đốc Nhiếp, nửa tháng trước, hợp tác xã bao gồm mười xã liên kết lại đã thuê lại nơi này, muốn tổ chức đại hội xem mắt. Hôm nay chính là ngày tổ chức đại hội xem mắt đó. "

Đại hội xem mắt sao? Thuê nơi này để tổ chức đại hội xem mắt sao? Hay thật.

Nhiếp Phong khinh thường hừ lạnh, "Ở một nơi như thế này lại có thể thành công xem mắt sao? Đúng là một đám người muốn tự làm khổ mình mà."

Tốn thời gian đi đây đó để thư giãn còn hơn là đến đây xem mắt.

"Ha ha, đúng vậy ạ ." Giám đốc Hoàng cười ha hả, nói, "Dù sao những người tham gia trò chơi cũng là những người trưởng thành, tỷ lệ thành đôi có lẽ chỉ 1% nhưng họ thích thế."

Trò chơi cho người trưởng thành sao? Nhiếp Phong lắc đầu cười, xoay người bước vào thang máy.

Ngồi ở phía dưới, mặc kệ những người đàn ông tới xem mắt đang chọn tới chọn lui nhưng mắt Bạch Tuyết vẫn đang nhìn vào quả hồng trên bàn,. Cuối cùng cô thấy thích khoai tây hơn, còn quả hồng có chút vết nứt bị cô bỏ qua một cách đáng thương.

Bạch Tuyết buồn bã ngồi trên ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy có một người đàn ông tuấn tú đang chuyện trò vui vẻ với người bên cạnh, nụ cười này không biết là thật hay giả.

Cô buồn bực đứng lên. Cô vốn là bị mẹ buộc tham gia lễ xem mắt này, nên dù nó tốt thế nào cũng khiến cô không cam tâm.

Nếu cô không thích đến đây, hay là cô cũng nên đi dạo quanh đây một chút.

Cho đến bây giờ, cô cũng chưa tìm được việc làm, hay là cô có nên về nhà ăn bám cha mẹ không đây?

Chỉ sau một ngày, cô đã suy nghĩ thông suốt, cô cũng đã rời khỏi thành phố Z bốn năm rồi. Cái gì cũng đã từng trải qua nên bây giờ cô cũng nên về nhà để làm tròn bổn phận đạo hiếu với cha mẹ.

Sau mấy ngày đi du lịch, cô lên mạng để tìm thông tin tuyển dụng từ các công ty và bắt đầu chuẩn bị CV (đơn giới thiệu sơ lược về bản thân) và sơ yếu lý lịch.

Hiện giờ, có hai công ty gọi điện thoại muốn phỏng vấn cô. Vì thế, cô muốn nhân cơ hội đi dạo một vòng, tiện thể mua vài bộ quần áo để đi phỏng vấn.

Nghĩ vậy, Bạch Tuyết cũng chẳng thèm chào hỏi người chủ trì đại hội, tự động tháo thẻ bài cất vào túi xách mình, cứ thế bỏ đi lên tầng trang phục.

Tập đoàn Thiên Mã là một tập đoàn lớn của thành phố Z, đồng thời cũng là một nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng trên thị trường.

Mặc dù nghĩ mình nên mua vài bộ y phục, nhưng dù sao tập đoàn này nằm trong top 500 công ty sáng giá, nổi tiếng ở thành phố Z cũng như ở Bắc Kinh. Có lẽ cô cũng không cần mặc nhãn hiệu mắc tiền như thế này để đi phỏng vấn chứ?

Bạch Tuyết dè dặt đi tham quan nhiều cửa hàng chuyên kinh doanh về đồng phục và cũng chọn được vài bộ thích hợp.

Nhiếp Phong và Giám đốc Hoàng vừa đi vừa nói chuyện về sản phẩm mới tung ra thị trường.

"Tổng giám đốc Nhiếp, lần trước ngài từ chối lời mời của nhãn hiệu Cool Man, phía bên đó cũng đang muốn tích cực liên lạc bên mình. Vả lại, công ty mình cũng đang muốn hợp tác với một số nhãn hiệu có chất lượng để thu hút khách hàng. "

Dáng người Nhiếp Phong vốn cao, anh cao 1m85. Tuy không phải là người đàn ông cao nhất nhưng anh lại có sức hấp dẫn lại có khí chất England khác xa với những người đàn ông Trung Quốc nho nhã càng khiến anh trở thành tiêu điểm cho những cô gái còn độc thân.

Hiện tại anh đang ở lầu sáu, lầu chuyên về nữ trang, cũng là lầu cao nhất trong tòa nhà này.

Tất cả những thứ này không làm anh cảm thấy hài lòng, đầu óc anh đang suy nghĩ về đề nghị đa dạng hóa sản phẩm của giám đốc Hoàng.

"Tiểu thư, nhãn hiệu của chúng tôi là nhãn hiệu của Ý, đương nhiên giá tiền cũng khác giá tiền trong nước, mà sản phẩn nhập khẩu từ nước ngoài cũng khác sản phẩm trong nước chứ." Người bán hàng mỉm cười, cố gắng giải thích nguyên nhân vì sao cái đầm lại có giá tiền đắt đến thế.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Die nd da nl e q uu ydo n,

"Nhưng sản phẩm này không phải là hàng nhập khẩu từ nước ngoài." Bạch Tuyết cầm một cái quần nữ có giá 2480, không nhịn được chắc lưỡi hít hà, "Đâu phải thứ nào nhập khẩu từ nước ngoài cũng đều là hàng cao cấp cả đâu?"

Nhiếp Phong nhíu mày, chợt dừng bước, cẩn thận lắng nghe lời nói của vị khách hàng này.

Chương 8: Gặp nhau
Nếu là Bắc Kinh, mua chiếc quần với giá 5000 thì không có gì phải ngạc nhiên.

Bạch Tuyết tự khinh thường mình vì giờ cô lại có tư tưởng bần hàn như vậy, cầm một chiếc quần của Ý lại cảm thấy nó không đáng giá đến 2500.

Sau một lúc suy nghĩ, cô trả lại chiếc quần cho nhân viên Die nd da nl e q uu ydo n,bán hàng, lịch sự nói cảm ơn và xoay người đi tới quầy khác.

"Không phải công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới phỏng vấn nên cũng không cần thiết phải mua bộ đồ đắt tiền như vậy đâu." Cô tự tìm cớ cho mình.

Từ nhỏ bản thân mình vốn nghèo thì bây giờ cũng vậy.

Những lời Bạch Tuyết tự mình thầm thì đều bị Nhiếp Phong nghe không sót một chữ, anh chau mày, liếc mắt nhìn nhãn hiệu kia và cất bước đuổi theo Bạch Tuyết.

"Cô à, xin dừng bước." Nhiếp Phong kêu Bạch Tuyết.

Nghe thấy có người gọi mình, cô tự nghĩ hay là mình làm rơi đồ. Bạch Tuyết lập tức nhìn xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên.

Là anh....

Bạch Tuyết lập tức bối rối, sau đó cô lập tức bình tĩnh lại, phản ứng đầu tiên của cô chính là bỏ chạy.

"Ôi" Nhiếp Phong sửng sốt, không ngờ cô gái kia nhìn anh sợ đến nỗi phải bỏ chạy ngay tức khắc.

"Tổng Giám Đốc Nhiếp?" Giám Đốc Hoàng cũng ngạc nhiên nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô gái đang chạy trối chết kia, cô ấy chắc cũng vất vả khi muốn chạy nhanh với đôi giày cao gót như thế kia. Cô gái này quả thật là người hiếm thấy. "Hay là cô vừa mới trộm thứ gì ở cửa hàng này?"

Chân mày Nhiếp Phong nhíu chặt, khoát tay nói: "Cậu hãy yêu cầu nhân viên bán hàng kiểm tra xem có mất thứ gì hay không?" Nói xong, anh đuổi theo cô ấy.

Bạch Tuyết sợ đến nỗi hồn bay phách tán.

Dáng dấp anh vẫn anh tuấn, hiên ngang như thế. Cách đi đứng, vẻ mặt cương nghị cùng với khí chất quý tộc của anh vẫn như cũ.

Bốn năm trước cô dùng thủ đoạn hèn hạ leo lên giường và cướp bạn trai của người khác. Đến nay, vết nhơ đó vẫn luôn bám theo cô dai dẳng.

Sao anh ấy lại ở thành phố Z được? Người đàn ông đẹp trai và có sức quyến rũ như anh ta nên ở Thượng Hải hoặc Quảng Châu thì tốt hơn.

Cô cảm thấy chân mình rất đau. Bạch Tuyết không biết mình đã chạy bao lâu rồi, giờ mới nhận ra mình đang ở lầu sáu. Cô phải chạy xuống dưới lầu thôi.

Thấy người đàn ông kia không còn đuổi theo mình nữa, Bạch Tuyết khập khễnh bước từng bước xuống cầu thang.

"Cô à, sao cô gấp gáp chạy trốn như có ma đuổi theo cô vậy?" Người đàn ông kia buông lời giễu cợt.

Chân Bạch Tuyết trượt xuống, cả người muốn ngã xuống cầu thang rồi.

Nhờ có bàn tay của người đàn ông đỡ nên cô không bị té.

Đáng ghét. Anh mới là quỷ đó.

Bạch Tuyết thở hổn hển, vuốt ngực mình để bình tâm lại.

Nhiếp Phong nhìn người phụ nữ trước mặt, tóc cô rối loạn, , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển. Anh có cảm giác mình đã từng gặp cô ở đâu rồi.

"Vậy. . . . . . sao anh lại đuổi theo tôi?" Bạch Tuyết vuốt mái tóc, cố ý kéo mái tóc mình che khuất nửa bên gò má của mình.

"Bởi vì cô chạy, nên tôi đuổi theo." Nhiếp Phong nhìn Bạch tuyết từ đầu đến chân, tìm lý do để trả lời cô.

Nhìn thoáng qua, cô mặc trang phục cũng bình thường nhưng thật ra quần áo, giầy, ví đều là những loại hàng tốt.

Những thứ này đều thuộc một nhãn hiệu nổi tiếng, chú trọng vào độ thoải mái của người mua.

Đồ điên. Cô chạy thì anh ta liền đuổi theo sao. Nếu có mười phụ nữ chạy, anh cũng sẽ đuổi theo sao?

Đúng lúc đó, điện thoại của Bạch Tuyết và Nhiếp Phong đồng loạt vang lên.

Bạch Tuyết lấy chiếc điện thoại từ trong bao da ra và đi ra ngoài, còn Nhiếp Phong cũng định thần lại, lấy điện thoại di động ra nghe.

"Alô" Giọng Nhiếp Phong trầm thấp dễ nghe khiến người cô run lên. Cô đang cố gắng tìm điện thoại, nhưng tìm mãi cũng không thấy. Cứ như thế, điện thoại cứ reo chuông mà không thấy ai trả lời.

"Tổng giám đốc Nhiếp, cô gái kia không có lấy thứ gì từ cửa hàng." Giám Đốc Hoàng điều tra xong, cố ý gọi điện thoại báo cho Tổng Giám Đốc biết.

"OK." Nhiếp Phong cúp điện thoại, nhìn Bạch Tuyết vẫn còn đứng đó, mãi không lấy điện thoại ra được.

"A" Bỗng nhiên Bạch Tuyết hét lên.

Điện thoại di động giống như cá từ dưới sông nhảy lên, rời khỏi bao da. Bạch Tuyết liền vứt bỏ bao da để chụp lấy điện thoại của mình.

Hết

Chương 9: Thì ra là em
Điện thoại di động từ trong bao bật lên, giống như cá nhảy lên khỏi mặt nước. Cô nhanh chóng quăng cả ví da, dùng hai tay đón lấy điện thoại.

Điện thoại như đang trêu ngươi cô, mấy lần bay lên không trung như không muốn bị Bạch Tuyết chụp lấy. Khi cô nhìn thấy điện thoại sắp rơi xuống đất, cô hoảng sợ la lên.

"Không." Sau khi cô từ chức, cô đến cửa hàng điện máy Trí Năng, dùng hết số tiền mình có mới mua được chiếc điện thoại này.

Điện thoại sắp chạm xuống mặt đất thì bỗng nhiên có một bàn tay to lớn chụp được nó. Nhiếp Phong tự khen tài nghệ chơi bóng đá của mình cũng không thua gì mấy năm trước.

A! Bạch Tuyết dùng mười ngón tay che mặt của mình lại. Chỉ vì không muốn nhìn thấy chiếc điện thoại vỡ nát trên mặt đất mà cô dường như không để ý đến dáng vẻ sợ hãi và khôi hài của mình lúc này.

"Cô à, . . . . . . điện thoại của cô đây." Nhiếp Phong đưa điện thoại cho cô gái trước mặt mình. Dáng vẻ của cô ấy khiến anh cũng giật mình.

Cô từ từ kéo mười ngón tay xuống. Động tác đó khiến da thịt trên gương mặt vốn nghiêm túc của cô cũng bị biến dạng, nhìn rất giống những nhân vật hóa trang trong lễ hội halloween được diễn ra hàng năm.

Điện thoại của cô. Chắc cô lại phải tốn khoảng từ bốn ngàn đến năm ngàn nhân dân tệ mới có thể mua được chiếc mới.

Cảm ơn ông trời. Cảm ơn phật tổ Như Lai. Cảm tạ thánh Alla. Cảm tạ tất cả các thần linh.

Nếu nó bị hỏng, chắc cô buồn bực mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên.

"Cám. . . . . . Cám ơn anh" Bạch Tuyết bước tới cướp lại điện thoại của mình, lại còn muốn hôn nó hai cái.

Nhiếp Phong cảm thấy cô gái trước mắt mình rất thú vị.

Đầu tiên là chạy trốn, sau đó vui vẻ nhận lấy điện thoại với khuôn mặt thật hài. Thật đáng yêu. Nhưng tại sao anh nhìn cô gái này thật quen?

"Đáng chết, anh dám giở trò với tôi sao? Anh đợi đó. . . . . ." Bạch Tuyết cầm điện thoại di động cũng không nhặt bao đựng lên, cắn răng nghiến lợi tìm số điện thoại trong danh bạ cuộc gọi nhỡ. Còn ai nữa, chính là thanh mai trúc mã của cô Ti Hoài Dương.

Không suy nghĩ gì, cô lập tức bấm số, chuẩn bị mở miệng mắng người nào khiến cô ngã, suýt làm hỏng điện thoại của cô, khiến cô suýt chút nữa mất 5000 vạn nhân dân tệ.

Nhiếp Phong liếc mắt nhìn đồ trong ví da và bao điện thoại nằm dưới đất.

Thực tế, anh không cần giúp cô nhặt đồ từ dưới đất lên, nhưng nơi này là công ty do nhà anh sáng lập nên việc trợ giúp khách hàng để nâng cao hình tượng tốt đẹp cho công ty cũng là nhiệm vụ của Tổng giám đốc như anh đây.

"Ty Hoài Dương, cậu là đồ khốn kiếp, tớ trù cho cậu, dù có uống thuốc xuân dược cũng không lên nổi, tên khốn kiếp"

Cúi xuống nhặt ví da, Nhiếp Phong nghe cô ấy chửi, tức thì bị chấn động. Anh đứng lên, cầm ví da của cô, anh kinh ngạc khi thấy Bạch Tuyết đang đi tới cầu thang, thấp giọng mắng người khác một cách thậm tệ.

"Sao tớ lại mắng cậu hả?" Bạch Tuyết tức giận gầm nhẹ, "Sớm không gọi, muộn không gọi, lại để tớ gọi cậu. . . . . . Hừ hừ, cậu có biết cậu suýt chút nữa hại tớ làm rớt bể chiếc điện thoại trị giá 5000 nhân dân tệ. Sao? Xem mắt được không à? Lần sau cậu cũng tới dự đại hội này thì sẽ biết."

Ti Hoài Dương biết chuyện Bạch Tuyết đi xem mắt, liền hỏi thăm một chút. Ngược lại, cậu lại bị cô mắng té tát.

"Được rồi, chờ tớ ứng phó với mẹ xong, tớ sẽ đến chỗ cậu xé rách miệng cậu ra." Bạch Tuyết mang một bụng uất ức không biết trút giận vào đâu. Nói chuyện với Ti Hoài Dương lại nhớ nỗi đau của mình"Cái gì? Cậu cùng ăn bữa tối lãng mạn với bạn gái sao? Đồ trọng sắc khinh bạn. Thật khốn kiếp. "

Cô thở hồng hộc, sau đó cúp điện thoại. Bạch Tuyết bĩu môi, vuốt lại tóc mình.

"Cô à." Nhiếp Phong đi tới sau lưng Bạch Tuyết, lấy ví da đưa tới, "Ví của cô đây."

"A! Cám ơn! Cám ơn!" Bạch Tuyết lập tức biến đổi, từ Bà La Sát biến thành Tiểu Bạch Thỏ, lại vuốt mái tóc qua một bên, xoay người cầm lấy "Thật ngại quá. . . . . . . Hẹn gặp lại."

Không chờ Nhiếp Phong mở miệng, với đôi giày cao gót, Bạch Tuyết đi như chạy xuống lầu, dáng vẻ rất buồn cười.

Nhìn bóng lưng cô dần dần khuất xa, Nhiếp Phong nhếch miệng cười khẽ một tiếng.

Giơ tay phải lên, Nhiếp Phong cầm một tấm thẻ trong tay: Đại hội xem mắt Ngưu Lang Chức Nữ, tên họ Bạch Tuyết, giới tính nữ, số tuổi 26.

Khi nãy không thấy rõ mặt cô, nhưng trong thẻ này có hình cô, diện mạo cô thật quen mắt.

"Bạch Tuyết?" Ngón tay thon dài của Nhiếp Phong gõ gõ giống như đang chơi bài xì phé, tự nhủ "Là em à?"

Chương 10: Điên rồi, ban ngày lại mơ mộng thế chứ
"Còn xem mắt nữa sao?"

Bạch Tuyết từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, sợ hãi làm rơi quả táo đang cầm trên tay, la lên "Mẹ, mẹ giết con đi thì tốt hơn, chứ đừng khiến con giống như miếng thịt trên sạp mặc cho người ta chọn tới chọn lui."

Mẹ Bạch đang xếp quần áo, nghe vậy cũng không tỏ ý gì, nói: "Miếng thịt còn có người chọn tới chọn lui, còn hơn trốn trong một góc, ngay cả ruồi muỗi cũng không thèm đậu thì thật là đau khổ."

Bạch Tuyết hét lên một tiếng ngã xuống sô pha, làm ầm ĩ khắp một góc nhà.

"Ba, xem mẹ kìa. Mẹ đang trêu con là không có ai thèm con. Chẳng qua là những tên đàn ông kia không có mắt thẩm mỹ, nên không để ý đến người phụ nữ thục nữ, dịu dàng như con thôi, chỉ thích trò chuyện với những cô gái giả vờ yểu điệu thục nữ mà thôi." Bạch Tuyết oan ức nói.

Mẹ Bạch bĩu môi, cầm quần áo mới vừa xếp đem cất vào tủ. Sau đó, bà quay lại liếc nhìn con gái mình một cái, "Nếu người ta giả bộ làm thục nữ thì tại sao con cũng không giả làm tiên nữ một lần cho mẹ thấy đi. Con gái ngốc à, đàn ông chỉ thích những cô gái hiền hậu, thục nữ, biết làm nũng với họ mà thôi. Còn con, người ta vừa mới ngồi xuống đối mặt với con thì con đã thẳng thắn như vậy."

Bạch Tuyết trợn mắt , không hiểu lời mình nói sai ở đâu.

Lúc này chuông cửa vang lên, Bạch Tuyết không muốn nghe mẹ càu nhàu nữa nên chạy ra mở cửa.

Bùm! Cô vừa mở cửa đã nghe thấy có tiếng pháo nổ, sau đó toàn thân cô dính đầy mảnh vụn của xác pháo.

"Chúc mừng tiểu thư Bạch Tuyết vì lần đầu tiên xem mắt bị thất bại." Tư Hoài Dương giơ thanh pháo trong tay mình vui vẻ hoan hô.

Khuôn mặt Bạch Tuyết bắt đầu xám xịt.

"Sao mặt cậu lại như vậy? Không phải là cậu không muốn xem mắt hay sao?" Vẻ mặt vui vẻ của Tư Hoài Dương khi nhìn thấy gương mặt như muốn giết người của Bạch Tuyết, cảm thấy có cái gì đó không đúng, có chút đờ đẫn nói, "Hay là cậu thích người ta mà người ta không thích cậu phải không?"

Người này. . . . . . người này thật xấu xa. Hay là ông trời phái người này tới để trêu tức cô sao?

Bạch Tuyết co chân, đá vào chân Tư Hoài Dương khiến cậu ta đau đến nỗi cười nhăn răng.

"Ai chà, Tư Hoài Dương đến rồi à." Mẹ Bạch mới vừa đi tới cửa, nhìn thấy Tư Hoài Dương vui vẻ cười tươi như hoa, "Mau vào đây. . . . . . Bạch Tuyết, lấy chổi quét sân đi, đừng để hàng xóm thấy sân nhà mình không sạch sẽ."

Mẹ Bạch vui vẻ kéo cánh tay Tư Hoài Dương vào trong nhà, vừa đi vừa quan tâm hỏi: "Cháu có lái xe tới không? Giờ cũng tới giờ ăn cơm trưa, cháu ở lại dùng cơm và uống với bác trai vài chén... Lát nữa, Bạch Tuyết sẽ lái xe đưa cháu về."

Từ nhỏ đến lớn, Mẹ Bạch vốn có tư tưởng trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng. Mẹ Bạch hận vì không thể đổi Tư Hoài Dương và con gái của mình được, nên bà yêu thương cậu nhóc này hơn là con gái ruột thịt của mình.

Nhìn thấy Bạch Tuyết nhìn mình chằm chằm, Tư Hoài Dương quay đầu lại, làm mặt quỳ trêu chọc Bạch Tuyết, vui vẻ ôm vai mẹ Bạch cùng bước vào trong nhà.

"Con thích nhất những món ăn do mẹ làm. Hôm nay con thật có lộc ăn!" Tư Hoài Dương nịnh nọt nói khiến mẹ Bạch cười tươi như thiếu nữ tuổi đôi mươi.

Ba Bạch lấy chổi đưa cho con gái, nhỏ giọng nói: "Thật ra Tư Hoài Dương tới là để cứu con. Nếu không mẹ con vẫn còn ở đây lằn nhằn con suốt ngày."

Trong lòng Bạch Tuyết oán hận, cầm cây chổi do cha mình đưa tới, vừa quét dọn vừa lầm bầm chửi rủa Tư Hoài Dương.

Đột nhiên, khuôn mặt Nhiếp Phong ,với bóng dáng quý tộc mang khí chất England xuất hiện trong đầu cô.

Nụ cười của anh, giọng nói của anh, ngón tay của anh. . . . . . Tư Hoài Dương còn kém xa so với anh.

Bọn họ đã từng gần gũi, tiếp xúc lẫn nhau. Môi anh từng tiếp xúc với môi cô, đôi mắt lưu luyến nhìn cô, giọng anh thì thầm bên tai cô, ngón tay anh cũng đã từng phủ trên thân thể cô.

Điên rồi! Bạch Tuyết trợn hai mắt. giữa ban ngày ban mặt như thế này, sao cô lại mơ mộng thế chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#readoff