Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

vợ yêu - tổng giám đốc phóng ngựa tới đây 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Ân oán, người đàn bà đê tiện
Edit: Sóc Là Ta

Truyện chỉ được đăng tại ............,

Không khí trong phòng làm việc của tập đoàn PLO hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở, sững sờ nhìn chiếc áo sơ mi trắng của Bạch Tuyết dính đầy cà phê, mà trên gương mặt cô cũng từ từ nhỏ từng giọt nước xuống.

"Bốn năm trước, cô đã từng làm chuyện xấu xa gì, cô nhớ rõ chứ?" Đái Kiều Nghiên mạnh mẽ bước đến gần Bạch Tuyết, căm hận nói, "Giờ cô lại chạy đến đây làm gì? Cô muốn giở trò cũ lại đến dụ dỗ anh ấy sao? Người đàn bà xấu xa lúc nào cũng bị coi thường, đến chết vẫn không thay đổi."

Nói đến đây, Đái Kiều Nghiên nói chuyện với âm lượng thật nhỏ khiến người khác không nghe rõ lắm. Họ chỉ nghe mơ hồ nên cũng không hiểu hết toàn bộ câu chuyện.

Bạch Tuyết cắn chặt môi không nói lời nào. Cô không biết lúc này mình có nên phản kháng, trả lại Đái Kiều Nghiên một bạt tai, hay là mắng lại cô ta rằng cô ta chỉ là người vợ cũ thôi thì có quyền gì quản cô lại gần chồng cô ta.

"Bình tĩnh lại nào." Đột nhiên có một đồng nghiệp đứng ra đẩy Đái Kiều Nghiên, "Quản lý Đái, Bạch Tuyết chỉ hiểu lầm ý tốt của cô thôi, cô cũng không cần phải tức giận như vậy."

Mọi người vẫn rất thông cảm với Bạch Tuyết vì những người trong phòng làm việc này, ai mà chưa từng bị Đái Kiều Nghiên đối xử như thế này.

Bạch Tuyết cố nuốt nước mắt, cô biết việc cô chỉ có thể làm lúc này chính là chịu nhục.

Không nói đến mối quan hệ giữa cô và Nhiếp Phong, dù làm việc ở bất kỳ công ty nào thì cũng đừng trông mong có ai đứng ra bệnh vực cô. Huống hồ, khi làm việc ở Bắc Kinh, cô đã từng bị giẫm đạp còn ghê gớm hơn thế này bao nhiêu lần.

Quật cường ngẩng đầu lên, giọng nói Bạch Tuyết lạnh lẽo nói: "Quản lý Đái, dù cô là sếp tôi, cô chỉ có thể quản tôi trong công việc chứ không có quyền quản tôi trong việc cá nhân. Hơn nữa, cô lại sỉ nhục về nhân phẩm của tôi một cách trầm trọng, tôi đề nghị cô nên nói xin lỗi tôi."

Mọi ánh mắt đều hướng về Đái Kiều Nghiên.

"Xin lỗi?" Đái Kiều Nghiên cười nhạo một tiếng, "Cô đang nằm mơ giữa ban ngày à? Nếu hiểu rõ vị trí của mình thì cô nên viết đơn từ chức và lập tức biến khỏi đây tránh để tôi nhìn thấy cô lại sinh ra chán ghét."

"Cô..." Bạch Tuyết cũng tức điên, cô ta dựa vào cái gì để bắt mình từ chức.

"Các cô ồn ào gì đó?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa phòng làm việc, dọa mọi người giật mình quay đầu lại.

Nhiếp Phong đút tay vào túi quần, khuôn mặt lạnh lùng đứng ở cửa phòng làm việc nhìn mọi người đang trò chuyện.

"Giờ là thời gian nghỉ ngơi à? Các cô không cần làm việc sao?" Nhiếp Phong bước vào văn phòng, nhìn thấy bóng lưng Bạch Tuyết.

"Tổng giám đốc Nhiếp." Mọi người bao gồm cả Đái Kiều Nghiên đều cúi đầu.

Bạch Tuyết không muốn để Nhiếp Phong nhìn thấy dáng vẻ khốn khổ của mình lúc này, mà khi nhìn thấy anh đứng ở cửa, cô bỗng có cảm giác oan ức nên nước mắt cô từ từ rơi xuống.

"Bạch Tuyết?" Nhiếp Phong thấy Bạch Tuyết không có quay lại nhìn mình nên muốn nhắc nhở cô về phép lịch sự tối thiểu nên có với một Tổng giám đốc như anh, "Giờ này không phải cô nên ở Tuyên Hoà chứ?"

Bạch Tuyết chậm rãi xoay người lại, mạnh mẽ nói: "Vâng... Bởi vì có xảy ra chút chuyện, vì lẽ đó... Vì lẽ đó bây giờ tôi phải trở về..."

Hiện giờ, ai cũng đều có thể nhìn ra cô đang khóc, nhưng cô lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Sắc mặt Nhiếp Phong trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chắm vào vết cà phê dính trên áo sơ mi trắng của cô, lạnh giọng nói, "Xảy ra chuyện gì? Tất cả nhân viên trong phòng đến họp ở phòng hội nghị."

Đái Kiều Nghiên tàn nhẫn trừng mắt nhìn Bạch Tuyết, lại ngẩng đầu lên hừ một tiếng, mạnh mẽ giẫm giày cao gót bước ra khỏi văn phòng, những người còn lại cũng từ từ bước ra, đi đến phòng họp, chỉ còn mỗi Bạch Tuyết đứng đó.

Nhiếp Phong đi đầu, phía sau là mấy vị quản lí, ai cũng nhìn họ với ánh mắt ngạc nhiên.

"Các người cứ đến phòng họp trước chờ tôi." Suy nghĩ lại, Nhiếp Phong xoay người nhìn những người quản lí nói.

Những quản lý kia nào dám lên tiếng, làm bộ. như không có chuyện gì xảy ra, và đến phòng họp trước.

Đóng cửa phòng làm việc lại, Nhiếp Phong quay người lại, nói "Xảy ra chuyện gì? Em có ân oán cũng đừng gây chuyện trong công ty thế này chứ. Em làm việc ở bên ngoài cũng bốn năm, chẳng lẽ chút việc nhỏ này lại không hiểu?" Anh lớn tiếng với Bạch Tuyết.

Chương 52: Thật phiền phức, không khoẻ thì cũng đừng tự ép mình
Bị uất ức còn bị Nhiếp Phong lên mặt dạy dỗ, khoé mắt Bạch Tuyết bắt đầu ngập nước.

"Chính là do Đái...... Đái Kiều Nghiên gây chuyện với em trước." Bạch Tuyết vừa khóc vừa tố cáo.

Nhiếp Phong cắn răng trầm mặc, sao anh không biết điều này chứ?

Nếu như có chuyện xảy ra, anh chắc chắn người chủ động gây chuyện tuyệt đối không phải là Bạch Tuyết. Anh cũng hiểu tính cách của Đái Kiều Nghiên thế nào, từ nhỏ cô được ăn sung mặc sướng, chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió nên cô luôn tỏ ra kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Nhưng trong tình huống này, anh không thể bênh vực Bạch Tuyết được.

"Cô ấy gây chuyện thì em cũng nên giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp chứ sao lại làm ầm ĩ giữa chốn đông người như thế? Chả trách em bị đuổi khỏi Bắc Kinh và quay về thành phố Z này." Sau đó, Nhiếp Phong cố tình lên giọng, nói: "Hay là em đừng làm việc nữa. Bây giờ em nghỉ việc, ba tháng sau chúng ta kết hôn và em cứ tập trung vào việc chăm sóc Học Văn."

"Nhiếp Phong, anh đừng khinh người quá đáng." Bạch Tuyết vốn đang bị uất ức, nghe những lời này của Nhiếp Phong, cô giận muốn nổi điên "Sao em phải nghỉ việc, kết hôn với anh và tập trung chăm sóc cho con trai anh chứ? Em đồng ý lấy anh khi nào hả? Em nói cho anh biết dù em có muốn lấy chồng hay không thì em cũng sẽ không bao giờ dựa vào đàn ông để sống. Anh lấy chiếc nhẫn này đổi thành chút tiền lẻ rách rưới và đi tìm bảo mẫu chăm sóc cho con trai của anh đi."

Bạch Tuyết tức giận hét to và rút chiếc nhẫn đính hôn Lam Bảo Thạch từ trên ngón tay mình ném về hướng Nhiếp Phong.

"Được rồi, em sẽ viết đơn từ chức. Đáng lẽ ra ngay từ lúc đầu em không nên nghe lời anh thì tốt hơn." Bạch Tuyết lau nước mắt, xách ví đi ra ngoài.

Một tay Nhiếp Phong chụp được chiếc nhẫn, một tay níu lại Bạch Tuyết đang mạnh mẽ bước đi chuẩn bị rời khỏi phòng.

"Nếu ngay cả một chút kiên nhẫn này mà em cũng không có thì em sẽ mãi mãi không thể tiến lên được, cũng đừng bàn đến việc dựa vào ai để sống." Nhiếp Phong không nể mặt hừ một tiếng, "Nếu em chỉ là một phụ nữ ở cấp bậc thấp như thế thì anh cũng phải suy nghĩ lại xem em có xứng đáng làm vợ anh không đã. Bởi vì nếu sau này em lấy anh thì ngoài việc chăm sóc Học Văn bướng bỉnh thì em còn phải đối mặt với mẹ anh và những người ở các tầng lớp khác nhau. Anh cũng hy vọng lần kết hôn này sẽ là cuộc hôn nhân cuối cùng trong đời anh. Nếu một người phụ nữ không có năng lực tự điều tiết chính mình cũng như giải quyết vấn đề một nhanh nhẹn thì người đó cũng không xứng đáng làm vợ của Nhiếp Phong này."

Bạch Tuyết nghiến răng, cúi mặt nhìn xuống chiếc thảm dưới chân mình. Cô nghe rất cẩn thận lời nói của Nhiếp Phong không bỏ sót chữ nào.

"Anh nói xong rồi sao?" Một hồi lâu sau, Bạch Tuyết mới lạnh lùng mở miệng, "Nếu như nói xong rồi thì xin hãy buông em ra. Yêu cầu về người vợ của anh cao đến thế thì em sợ rằng không cách nào đảm nhiệm vai trò đó được."

Nét mặt Nhiếp Phong khẽ cau lại, dần buông lỏng tay ra.

**. Ngôn Tình Sủng

Nhiếp Phong mở một cuộc họp nhỏ cho phòng thiết kế. Anh nghiêm nghị phê bình về thái độ làm việc từ quản lý đến nhân viên, đồng thời cũng quyết định cắt bỏ phần thưởng trong tháng đối với tất cả nhân viên.

Sau khi hội nghị kết thúc, các nhân viên trong phòng thiết kế đau khổ rời khỏi phòng họp, chỉ còn lại Đái Kiều Nghiên tiếp tục nghe Nhiếp Phong dạy dỗ.

Cửa phòng họp vừa đóng lại, Đái Kiều Nghiên lập tức thay đổi nét mặt, lợi dụng thân thể của mình muốn làm nũng. Cô ngồi bên cạnh Nhiếp Phong, ôm chặt cánh tay của anh. "Phong, Bạch Tuyết gây sự với em trước, nếu không tin anh có thể hỏi những đồng nghiệp ở đây." Giọng Đái Kiều Nghiên mềm mại kêu oan cho chính mình.

Nhiếp Phong lạnh lùng gỡ tay Đái Kiều Nghiên, hừ lạnh một tiếng nói: "Ở trước mặt anh, em không cần làm như vậy. Anh hiểu em còn hơn ba mẹ em"

Đái Kiều Nghiên bị Nhiếp Phong vạch trần bộ mặt thật, buồn bã thu hồi bộ dáng nũng nịu khi nãy. Cô ngồi thẳng trên ghế, sau đó bắt chéo chân.

"Em không hiểu anh nghĩ gì nữa?" Đái Kiều Nghiên thản nhiên nói, "Bốn năm trước, người phụ nữ xấu xa Bạch Tuyết kia muốn quyến rũ anh, còn tình nguyện , leo lên giường anh. Lần này, cô ta lại muốn gia nhập vào tập đoàn PLO. Anh vẫn chưa rút kinh nghiệm lần trước sao?"

Nhiếp Phong cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Đái Kiều Nghiên, "Em có quyền gì mà dám xen vào chuyện của anh?"

Sắc mặt Đái Kiều Nghiên dần dần trở nên trắng bệch nhưng cô vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ ở trước mặt Nhiếp Phong, nói: "Nhiếp Phong, anh đừng quên em thay chị em, là người có cổ đông trong tập đoàn PLO này. Vì vậy em có quyền được biết người nào muốn tiến vào tập đoàn PLO này và vào đây có mục đích gì." Cô trầm giọng nói.

Chương 53: Tư Hoài Dương xuất hiện
Đái Kiều Nghiên đột nhiên ngang bướng khiến Nhiếp Phong khinh miệt cười một tiếng.

"Em thay Rose nắm quyền lực cổ đông sao?" Nhiếp Phong hừ lạnh, anh đứng lên, dùng ánh mắt khinh miệt khó chịu nhìn Đái Kiều Nghiên, nói: "Nếu như cô ấy là một trong những cổ đông lớn trong tập đoàn PLO này thì cô ấy cũng nên trở về tham dự cuộc họp hội đồng quản trị cũng như quản lý tập đoàn này."

Đái Kiều Nghiên bị Nhiếp Phong xem thường khiến cô tức giận nên đứng lên, nói: "Em có thư uỷ thác của chị em."

"Với anh, đó cũng chỉ là một tờ giấy lộn." Nhiếp Phong thản nhiên nói "Anh khuyên em đừng tỏ vẻ phách lối trước mặt anh. Còn có......"

Nhiếp Phong dừng lại một chút, nhìn chằm chằm Đái Kiều Nghiên khiến cô dựng tóc gáy.

"Còn có...... Còn có cái gì?" Đái Kiều Nghiên nuốt nước bọt, chờ đợi Nhiếp Phong nói tiếp.

"Còn nữa, anh và Bạch Tuyết đã đính hôn, cô ấy cũng sắp trở thành vợ của anh. Vì vậy, trong công việc, em cũng nên nể cô ấy một chút. Nếu không, anh sẽ để cô ấy thay thế chức vụ của em bất cứ lúc nào."

Nghe xong, Đái Kiều Nghiên ngạc nhiên đến nổi không thốt nên lời.

"Em thay mặt Rose ở đây, anh không có ý kiến, mà anh cũng tuân thủ yêu cầu của Rose cho em làm quản lý ở đây. Cho nên anh hy vọng em đừng gây thêm phiền phức, nếu không đừng trách anh không nương tay." Nhiếp Phong lạnh lùng nói những lời này, cũng không đợi Đái Kiều Nghiên hồi phục tinh thần mà tự mình bước đi rời khỏi phòng họp.

"Đính...... Đính hôn với người phụ nữ xấu xa kia sao?" Đái Kiều Nghiên thả phịch xuống ghế. Đồ ngốc.

**

"Hả? Cậu đùa à?" Hà Tử Hồng đang uống ngụm rượu chợt phun ra, khinh bỉ nhìn Nhiếp Phong, sau đó đưa tay quẹt miệng mình, "Tớ thật sự không hiểu cậu, sao lại cam tâm tình nguyện sa vào chiếc lồng nhốt mình trong hôn nhân, còn bị phụ nữ trói chặt. Rốt cuộc cậu có phải đàn ông hay không?"

Hà Tử Hồng là anh em tốt với Nhiếp Phong cũng nhiều năm rồi. Anh ta phong lưu đa tình, bạn gái chỉ là chơi đùa, vui vẻ xong thì đường ai nấy đi.

Mà Nhiếp Phong và Hà Tử Hồng đều sinh ra trong gia đình giàu có, lại còn trẻ như vậy nên Hà Tử Hồng thật sự không hiểu tại sao Nhiếp Phong muốn kết hôn.

"Bởi vì Học Văn cần một người mẹ." Nhiếp Phong uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nói, "Mẹ tớ không thể chăm sóc tốt cho Học Văn. Nếu nó đi theo mẹ tớ thì tớ chắc chắn nó sẽ rất đau khổ."

Hà Tử Hồng thở dài một hơi, bất đắc dĩ dựa vào ghế sa lon,, kêu phục vụ đổi cho mình một cái ly khác.

"Lại là đứa cháu thiên tài của cậu. Vì nó mà cậu và Đái Kiều Nghiên kết hôn, cũng vì nó mà cậu và Đái Kiều Nghiên ly hôn. Bây giờ, cậu lại muốn vì nó mà kết hôn với một người phụ nữ chỉ mới gặp mặt không lâu. Cậu thật......điên rồi!" Hà Tử Hồng lắc đầu, cầm cái ly mới bắt đầu rót rượu.

Điên rồi sao? Nhiếp Phong cười tự giễu mình. Đúng vậy, anh điên rồi, nhưng bởi vì anh nợ Nhiếp Học Văn.

Nhìn thấy Nhiếp Phong suy nghĩ, Hà Tử Hồng biết dù mình có nói thế nào cũng không cách nào ngăn cản bạn mình kết hôn. Hiện giờ anh chỉ biết chúc phúc cho Nhiếp Phong.

Hai người bỏ qua chuyện kết hôn của Nhiếp Phong để trò chuyện về vấn đề khác, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.

Uống đến khi cảm thấy say mèm, tài xế cũng đứng chờ khá lâu thì Nhiếp Phong mới đứng dậy tính tiền.

Đi tới trước quầy rượu, Nhiếp Phong thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Tư Hoài Dương?" Nhiếp Phong đến gần nhìn kỹ lại, bóng dáng quen thuộc này quả nhiên là Tư Hoài Dương.

Tư Hoài Dương với dáng vẻ đang buồn bực uống rượu cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhiếp Phong, "Là anh sao?"

Lần trước ở nhà Bạch Tuyết, anh thấy Tư Hoài Dương với dáng vẻ vui tươi, thoải mái khác hẳn với bộ dáng lôi thôi của anh ta lúc này. Chắc cậu ta đã không cạo râu khoảng hai hay ba ngày rồi, trông thật ảm đạm, thê lương.

Nhiếp Phong và Hà Tử Hồng tính tiền xong, anh phất tay ý bảo bạn mình cứ đi trước. Sau đó, anh đến ngồi bên cạnh Tư Hoài Dương kêu một ly bia.

Tư Hoài Dương không thèm để ý đến Nhiếp Phong, tiếp tục uống rượu của mình.

"Bạch Tuyết rất lo lắng cho cậu." Nhiếp Phong quay chiếc ly lòng vòng trong tay, nhỏ giọng nói.

Chương 54: Lừa gạt
Edit: Sóc Là Ta

Truyện chỉ thuộc

Tuy ngoài miệng nói muốn từ chức nhưng khi vừa chạy khỏi tập đoàn PLO thì Bạch Tuyết trở về Tuyên Hòa đầu tiên.

Cô gặp giám đốc Hoàng để kể với cô ta chuyện giữa mình và Đái Kiều Nghiên. Tiện thể cô cũng nói với giám đốc rằng đái Kiều Nghiên gọi điện thoại chỉ vì muốn Giám Đốc cố ý làm khó mình.

Sau khi giám đốc Hoàng biết rõ mọi chuyện, cô ta cũng cảm thấy áy náy. Mặc dù không nói xin lỗi nhưng cô ta cũng đã thay đổi thái độ với Bạch Tuyết không ít. Cô ngượng vì làm khó cấp dưới khiến Bạch Tuyết gặp nhiều khó khăn trong công việc.

Ở công ty, Bạch Tuyết làm việc quần quật đến hơn bảy giờ tối mới trở về nhà với thân thể mệt mỏi, Bạch Tuyết lại nhận được một cuộc điện thoại của một người mà cô cho là đời này sẽ không bao giờ nói chuyện với hắn.

"Tiểu Tuyết, anh muốn mời em tới tham dự hôn lễ của anh." Giọng của Lâm Đào có vẻ yếu ớt.

Một tay Bạch Tuyết cầm điện thoại di động, một tay cởi áo khoác, cô cũng không nói gì.

"Anh biết em hận anh, không muốn tới dự hôn lễ của anh." Lâm Đào cũng hiểu lòng Bạch Tuyết, "Nhưng anh năn nỉ em hãy đến tham dự, được không?"

Treo áo khoác vào tủ, Bạch Tuyết ngồi trên giường cảm thấy có chút khó hiểu.

Thật sự cô cũng không hận Lâm Đào, dù sao mến nhau cũng hơn hai năm, cô cũng cảm thấy ngọt ngào và vui vẻ rất nhiều, nhưng so với tình yêu thì có lẽ chưa tới. Cô chỉ xem Lâm Đào như một người bạn chân chính luôn thân thiết bên cạnh mình.

Vì thế, khi Lâm Đào nói chia tay, Bạch Tuyết cũng không cảm thấy đau lòng và khổ sở, mà chỉ có cảm giác khó chịu giống như mình vừa mới bị mất đi ví tiền. Vả lại cô cũng chán nản vì bị các nữ đồng nghiệp hãm hại nên vội vã nghỉ việc và đi du lịch khắp nơi.

Dù là vậy, nhưng không có lý do gì Lâm Đào phải mời cô vì hai người chia tay cũng nửa năm rồi.

"Lâm Đào, anh bị chứng bệnh sợ hãi trước hôn nhân à?" Bạch Tuyết tức giận hỏi, "Chưa nói đến việc em tha thứ cho anh để tới dự hôn lễ của anh mà chỉ nói vị hôn thê Bạch Phú Mỹ của anh sẽ đến quậy long trời lở đất mất thôi."

"Chính Mỹ Mỹ muốn anh mời em đến tham gia hôn lễ cuả bọn anh" Lâm Đào vội vàng nói, "Nếu em có thể đến dự, anh và cô ấy sẽ cảm thấy rất vui."

"Bệnh thần kinh." Bạch Tuyết tức giận mắng một câu, sau đó cúp điện thoại.

Vừa ném điện thoại di động lên giường xong thì Lâm Đào gọi lại.

"Tiểu Tuyết, em giúp anh một chút đi. Anh năn nỉ em đó." Lúc này giọng Lâm Đào mang theo tiếng khóc nức nở rồi.

Bạch Tuyết nhíu mày. Việc này thật kỳ lạ, ở đây có điểm không đúng.

"Lâm Đào, anh có chuyện gì gạt em đúng không? Nếu không tại sao cứ phải muốn em đến dự hôn lễ của anh?" Bạch Tuyết rất hiểu Lâm Đào nên mở miệng nói.

Bạch Tuyết và Lâm Đào quen nhau vì công việc. Hai người đều có gốc là người miền Bắc, nhà ở ngoại ô, mạo hiểm bỏ đi tới Bắc Kinh làm việc. Sở dĩ họ quen nhau vì họ tình cờ được hợp tác làm ăn trong một hạng mục kinh tế. Từ đó họ quen nhau, mến nhau thậm chí họ cũng từng cùng nhau mơ ước xây dựng một tương lai tốt đẹp.

Tình yêu ấm áp trong mơ không giống thực tế tàn nhẫn. Lại thêm, Bạch Tuyết như gần như xa, không xác định được tình cảm của mình đối với Lâm Đào. Vì thế, cuối cùng Lâm Đào không chịu được sự cám dỗ, anh ta bỏ rơi Bạch Tuyết để đi theo một tiểu thư giàu có.

Bình thường Lâm Đào cũng là người biết tuân theo quy tắc mà Bạch Tuyết lại mạnh mẽ nên lúc đầu cả hai như hổ vồ mồi (ý là mạnh mẽ, không ai nhường ai).

Tính tình Lâm Đào không phải hèn yếu, nếu hôm nay anh ta đã năn nỉ cô đến dự hôn lễ của mình thì có lẽ trong chuyện này có ẩn tình gì đó khó nói.

"Thật ra thì...... Thật ra Mỹ Mỹ......" Lâm Đào nói ra sự thật, "Mỹ Mỹ cho là anh vẫn còn quan tâm đến em cho nên anh muốn em xuất hiện tại trong hôn lễ để chúc phúc cho bọn anh...... Có vậy cô ấy mới tin tưởng rằng anh và em hoàn toàn không có gì."

A, thật xảo trá, không ngờ anh còn có chiêu thức lừa bịp này nữa đấy.

Bạch Tuyết giận sôi gan đến nỗi muốn chửi thề, nhưng cô cố kìm lại mà chỉ cười to.

"Lâm Đào, con mẹ nó, đồ bệnh thần kinh. Xem ra bệnh anh cũng không nhẹ đấy." Bạch Tuyết cười to kèm theo tiếng mắng mỏ khiến đối phương bên kia im lặng.

Chương 55: Cổ vũ bạn thân - Cậu ấy biết chuyện đính hôn rồi
Edit: Sóc Là Ta

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại

Mắng Lâm Đào xong, Bạch Tuyết tắt điện thoại vì cô không muốn lại bị quấy rầy.

Nếu Bạch Phú Mỹ không muốn kết hôn với Lâm Đào chỉ vì cô không đến dự thì cũng xem như đáng đời cho tên đàn ông đó.

Tắm xong, tâm tình sảng khoái, Bạch Tuyết quyết định ngày mai sẽ tiếp tục đi làm. Nếu chỉ bị Đái Kiều Nghiên mắng một lần mà cô lại nhún nhường chịu thua thì cô đúng thật là loại người vô dụng.

Nhiếp Phong nói không sai. Nếu gặp khó khăn mà chạy trốn thì cả đời cô chỉ làm nhân vật phụ. Nghĩ vậy cô càng muốn làm cho Tuyên Hoà thật nổi bật, thật thành công trong ngày chúc mừng tròn năm hoạt động lần này. Có như vậy cô mới được nở mày nở mặt.

"Tiểu Tuyết, con có điện thoại." Mẹ Bạch cầm điện thoại ở trong phòng khách kêu con gái mình.

Bạch Tuyết đang cầm bản kế hoạch ngồi trước máy vi tính trong phòng mình, nghe mẹ Bạch la hét nên nhướng mày, "Mẹ nói con không có ở đây."

Mẹ Bạch sửng sốt, gác điện thoại xuống và đi tới trước phòng con gái mình thò đầu vào hỏi: "Tiểu Tuyết, con và Tư Hoài Dương giận nhau à? Sao lâu rồi cũng không thấy cậu ấy đến chơi? Lần này con cũng không thèm tiếp điện thoại của nó?"

Sao? Tư Hoài Dương gọi đến sao?

Bạch Tuyết ném bản kế hoạch lên bàn, vừa chạy đến bên cạnh điện thoại bàn trong phòng mình vừa nói vọng lại "Mẹ, mẹ nối máy giúp con đi?"

Mẹ Bạch lắc đầu một cái lui ra ngoài.

Điện thoại vừa được nối, Bạch Tuyết đã lên giọng mắng Tư Hoài Dương.

"Tư Hoài Dương, cuối cùng cậu cũng chịu gặp tớ rồi hả? Rốt cuộc cũng biết gọi điện thoại cho tớ hả? Thật là đồ không có lương tâm. Đồ khốn kiếp!......"

"Tiểu Bạch, cậu đồng ý gả cho Nhiếp Phong của tập đoàn PLO à?" Tư Hoài Dương lớn tiếng lấn át giọng Bạch Tuyết khiến cô kinh ngạc.

"À?" Bạch Tuyết ngây ngốc nói, "Cái gì...... Cái gì gả...... Cái gì...... Làm sao cậu biết?"

Tư Hoài Dương đang đứng bên ngoài quán rượu để gọi điện cho Bạch Tuyết. Vừa rồi cậu nghe Nhiếp Phong nói vậy, trong lòng chấn động nên muốn ngay lập tức gọi cho Bạch Tuyết để xác nhận sự thật.

Vốn tưởng rằng Bạch Tuyết sẽ phủ nhận, nhưng không ờ cô lại nói "Làm sao cậu biết?"

"Cậu thật sự muốn...... gả cho Nhiếp Phong sao?" Tư Hoài Dương ngập ngừng, cảm thấy càng ngày càng có thêm nhiều phiền toái rồi.

"Không có...... Tớ từ chối rồi." Bạch Tuyết nghĩ đến việc hôm nay muốn đem chiếc nhẫn đính hôn trả lại cho Nhiếp Phong, trong lòng có chút mất mát, "Tớ cũng đang suy nghĩ về việc này nhưng sao cậu biết chuyện này thế?"

Tư Hoài Dương dựa vào lan can bên đường, nhìn cảnh đêm thở dài, "Tớ ở quầy rượu đụng phải Nhiếp Phong, cậu ấy nói với tớ chuyện này."

Tên khốn kiếp Nhiếp Phong kia, lại nói hươu nói vượn.

"Đừng nói chuyện của tớ nữa, cậu và Hoa Nhị Nhị thế nào? Cậu chưa nói xin lỗi người ta sao?" Bạch Tuyết thay đổi chủ đề, không muốn nhắc chuyện về Nhiếp Phong nữa.

Nhắc tới Hoa Nhị Nhị, trong lòng Tư Hoài Dương lại cảm thấy đau khổ.

"Tớ không còn mặt mũi nào để gặp cô ấy. Cô ấy tốt như thế, xinh đẹp như thế, còn tớ nghèo túng...." Cậu thật sự khó có thể vượt qua cảm giác tự ti trong lòng mình.

"Dạo này đầu óc cậu có vấn đề à?" Bạch Tuyết thấy Tư Hoài Dương như vậy, cũng cảm thấy tức giận, "Đầu tiên Hoa Nhị Nhị đến gặp cậu, cậu liền đẩy cô ấy ra xa mình khiến cô ấy chịu không nổi phải nói chia tay với cậu. Việc cậu giàu có và việc cậu yêu cô ấy là hai việc khác nhau. Nếu cậu vẫn còn yêu cô ấy thì nên đi xin lỗi cô ấy. Sau đó về nhà tập trung chấn chỉnh vào sự nghiệp của ba cậu. Còn nếu cậu không còn yêu cô ấy nữa thì thẳng thắn nói chia tay với cô ấy. Bây giờ cậu tự suy nghĩ đi, nếu không giải quyết việc này ổn thoả thì đừng liên lạc gì với tớ nữa."

Bạch Tuyết tàn nhẫn cúp máy và ngã xuống giường mình.

Cô hy vọng những lời khuyên khi nãy sẽ có chút tác dụng. Nếu Tư Hoài Dương vẫn buồn khổ như thế thì cô cũng không có cách nào giải quyết.

Nhưng rõ ràng cô đã trả lại chiếc nhẫn đính hôn cho Nhiếp Phong rồi, vậy sao anh ấy lại nói bọn họ sẽ kết hôn?

Kết hôn sao? Đang ngồi trên giường, Bạch Tuyết chợt đứng lên cắn ngón tay, suy nghĩ điều gì đó. Chỉ trong chốc lát sau, cô mở di động của mình ra, thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Lâm Đào.

Chương 56: Hoà bình
Edit: Sóc Là Ta

Lâm Đào nhận được điện thoại của Bạch Tuyết thì cảm động, nước mắt tuôn rơi. Anh ta cho là mình không còn cơ hội nữa, đám cưới chỉ như ảo ảnh tan biến hết rồi.

Thật không ngờ sau hai giờ đồng hồ, Bạch Tuyết đột nhiên gọi điện thoại tới nói rằng cô quyết định đi tham dự hôn lễ của anh.

Sau khi cúp điện thoại của Lâm Đào, Bạch Tuyết cắn môi suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cô gọi cho Nhiếp Phong.

"Alo, tôi là Nhiếp Phong." Điện thoại vừa được nối, một giọng nam trầm thấp vang lên. Dĩ nhiên Nhiếp Phong không biết đó là cô gọi nên chỉ tuỳ tiện nhận điện thoại, nếu không anh cũng sẽ không tự giới thiệu mình.

"Anh đang bận à?" Bạch Tuyết đang suy nghĩ xem Nhiếp Phong đang làm gì.

Nhiếp Phong sửng sốt, đưa điện thoại ra xa và nhìn vào màn hình. Thì ra là Bạch Tuyết.

"Anh đang bận xem hợp đồng về hàng mẫu từ Đức gửi đến." Nhiếp Phong gỡ mắt kính xuống, dựa lưng vào ghế, thoải mái nói, "Em thì sao? Đang viết đơn từ chức à?"

Bạch Tuyết nhăn mũi giống như Nhiếp Phong đang đứng trước mặt mình. Cô tỏ vẻ bất mãn hừ một tiếng nói: "Vất vả lắm mới vào được một công ty trả lương cao hơn Bắc Kinh, lại có chỗ dựa là tổng giám đốc giàu có, đẹp trai, lại có chức vụ cao đứng đầu công ty thì sao tôi lại từ chức? Không bao giờ."

Nếu như bình thường thì cô sẽ trốn tránh, nhưng vào bốn năm trước cô đã từng trốn tránh một lần rồi. Vì vậy lần này cô không muốn tiếp tục trốn tránh nữa.

Khoé miệng Nhiếp Phong nhếch lên, trong lòng cảm thấy vui vẻ không nói nên lời.

"Sao vậy? Anh lại chỗ dựa cho em rồi hả? Không phải hôm nay em đã từ hôn với anh rồi sao?" Mặc dù trong lòng vui vẻ nhưng ngoài miệng Nhiếp Phong vẫn muốn tổn hại mấy câu với Bạch Tuyết, "Còn khóc lóc nói muốn từ chức nữa mà."

"Tính tình phụ nữ cũng có lúc giận dữ chứ." Bạch Tuyết lại trở về thái độ ngang ngạnh vốn có của mình, "Anh đã là vị hôn phu của em rồi thì cũng nên cưng chiều em, giúp đỡ em. Vậy mà trong công ty lại hung dữ với em. Em bỏ rơi anh cũng là một việc rất bình thường."

Nhiếp Phong vẫn cầm đện thoại di động trong tay, anh đổi tư thế ngồi, trong lòng có cảm giác là lạ.

Bạch Tuyết nói những lời này giống như là muốn...... làm nũng. Anh nghe những lời như vậy cũng chỉ đành cười thôi chứ không biết làm sao.

"Có cặp đôi nào ở chung với nhau mà không cãi nhau không? Bình thường anh có nói yêu em sao? Anh đẹp trai phong độ, có phụ nữ vây quanh theo đuổi thì làm sao biết cách dỗ dành phụ nữ chứ?" Dù sao ngay từ lúc đầu, cô và anh cũng không giống những cặp đôi yêu nhau thắm thiết nên hôm nay bằng bất cứ giá nào cô cũng muốn nói những điều trong lòng mình "Nếu anh thật sự muốn kết hôn với em, cho dù là vì mục đích gì thì anh cũng phải dỗ dành em mới được. Nếu không, em sẽ không phối hợp với anh."

Nhiếp Phong trầm mặc một hồi, nháy mắt, nhíu mày, sau đó anh ngồi thẳng người, nói "Bạch Tuyết, ý của em là...... chúng ta cùng nhau phối hợp hả? Em không giải trừ hôn ước với anh nữa hả?"

Anh không có hiểu lầm chứ? Hơn nửa đêm không ngủ được, lại không phải đang đánh thư từ chức, không phải gọi điện thoại tới để đoạn tuyệt với anh, mà chỉ giáo dục anh làm như thế nào để đối xử tốt với một phụ nữ?

Mặt Bạch Tuyết đỏ hồng, hắng giọng một cái, "Kết hôn gì chứ? Chỉ có đính hôn thôi nha. Ngay cả ba mẹ hai bên cũng còn chưa biết việc chúng ta đã đính hôn nữa mà. Em chỉ muốn nói rằng em thừa nhận chuyện tranh cãi với Đái Kiều Nghiên hôm nay cũng có một phần do em không đúng nhưng em sẽ không từ chức. Bye, bye"

Mặt đỏ hồng, tim đập mạnh, cô nhanh chóng cúp điện thoại. Bạch Tuyết hít thở sâu, sợ Nhiếp Phong lại truy vấn về chuyện đính hôn.

Thật ra, cô cũng không muốn mình và Nhiếp Phong tiếp tục dây dưa không rõ, nhưng cô cũng không hy vọng lần này lại không có một kết thúc tốt đẹp khiến cô phải đau khổ lần nữa.

Đã vui vẻ gặp nhau thì lúc chia tay cũng vui vẻ. Có vậy mới không cảm thấy tiếc nuối.

Nhìn lên lịch bàn, ngày kết hôn của Lâm Đào là thứ bảy ngày 18 tháng này. Vậy chiều thứ sáu cô phải mời cho được Nhiếp Phong đi dự đám cưới với cô.

Đi để chấm dứt tất cả, cũng thuận tiện khiến Lâm Đào và Bạch Phú Mỹ thất kinh.

Xin ông trời tha thứ cho sự vô sỉ, ham danh hám lợi của cô. Thật ra vừa rồi cô gọi cho Nhiếp Phong là có âm mưu. Cô muốn Nhiếp Phong đi dự đám cưới với cô.

Chương 57: Không được trả nhẫn lại cho anh nữa
Đái Kiều Nghiên tức giận cắn răng nghiến lợi, khoé mắt lộ tia hung dữ đến nỗi cô muốn ném chiếc điện thoại ngay lập tức.

Bạch Tuyết ôm bản thiết kế ngày hôm qua đã làm vào phòng làm việc, thấy Đái Kiều Nghiên hung dữ đứng đó. Cô cũng không muốn lại tranh cãi nên im lặng cúi đầu bước về chỗ ngồi của mình.

"Bạch Tuyết, vừa rồi giám đốc Hoàng ở bên Tuyên Hòa có điện thoại tới, khen ngợi cô làm việc rất nghiêm túc, bản thiết kế lần này rất thành công. Hôm nay bọn họ bắt đầu bố trí lễ chúc mừng tròn năm của tập đoàn rồi. Chúc mừng cô." Đái Kiều Nghiên cố gắng nuốt lửa giận xuống, cắn răng nghiến lợi nói, "Cô có thể khiến giám đốc Hoàng khen ngợi thật không phải chuyện dễ dàng."

Ban đầu cũng do đái Kiều Nghiên không có năng lực lại không cố gắng làm việc nên giám đốc Hoàng đã từ chối bản thiết kế của cô.

Bạch Tuyết để bản kế hoạch lên bàn, nở nụ cười dối trá nói: "Đâu có, ngày hôm qua bị quản lý và tổng giám đốc Nhiếp phê bình nên tôi về nhà sửa lại bản thiết kế. May thay, giám đốc Hoàng cũng tha thứ cho người có kinh nghiệm còn non nớt như tôi nên đã chấp nhận bản thiết kế này."

Nói xong tất cả mọi người liền vỗ tay khen ngợi còn khuôn mặt Đái Kiều Nghiên xám xịt, không nói một lời.

"A, đúng rồi." Như nhớ ra điều gì, Bạch Tuyết cầm bản kế hoạch để trên bàn lên nói "Tôi đã sửa lại bản kế hoạch này, bây giờ sẽ đem đưa Tổng giám đốc phê duyệt."

Nói xong, cô cầm bản kế hoạch rời khỏi phòng thiết kế.

Mọi người cùng nhìn nhau, cũng không ai dám nhìn Đái Kiều Nghiên, làm bộ cúi đầu bận rộn làm việc.

Bạch Tuyết đến phòng bí thư Trương, đưa bản kế hoạch của mình cho ông ta. Sau đó cô ngồi đợi một lát, quả nhiên Nhiếp Phong lập tức gọi cô vào phòng làm việc.

Vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Bạch Tuyết run rẩy không dám nhìn lên bàn làm việc của Nhiếp Phong.

"Sáng nay, giám Đốc Hoàng có gọi cho anh nói Tuyên Hòa đã thuận lợi chọn được một bản thiết kế khá hoàn hảo nhưng chỉ có một chút thay đổi nhỏ." Nhiếp Phong nhìn bản kế hoạch trên bàn bí thư Trương tiếp tục nói, "Chỉ cần em và Giám Đốc Hoàng phối hợp tốt thì anh cũng không có ý kiến gì."

"Dạ, tổng giám đốc." Bạch Tuyết thấy anh đang bận rộn nhiều việc nên mình cũng thoải mái một chút, "Thật ra nếu không nhắc đến việc hiểu lầm thì em và giám đốc Hoàng cũng không có gì."

"Vậy thì tốt." Nhiếp Phong cầm bút lên ký duyệt vào bản kế hoạch, sau đó đóng bản kế hoạch lại.

Ném bản kế hoạch vào góc bàn, Nhiếp Phong khoanh hai tay đặt lên bàn, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết liếm môi một cái, trong lòng cảm thấy khẩn trương.

"Em qua đây." Nhiếp Phong chống hai tay xuống mặt bàn và đứng lên khiến Bạch Tuyết sợ hãi bước tới.

Bạch Tuyết do dự một chút, với sức lực của cô thì cô cũng không thể từ chối anh, dù sao Nhiếp Phong chính là tổng giám đốc tập đoàn, mà cô cũng đang muốn nhờ vả anh. Nghĩ vậy, Bạch Tuyết bước tới, đứng trước mặt anh và lặng lẽ cúi đầu xuống đất.

Nhiếp Phong kéo tay cô, lấy từ trong túi quần một hộp nhẫn, mở ra và để trên bàn làm việc. Sau đó, anh lấy chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch và chậm rãi đeo vào ngón giữa trên bàn tay của Bạch Tuyết.

"Từ nay về sau, em không được tùy tiện tháo nó ra và ném trả lại anh, nghe chưa?" Giọng nói của Nhiếp Phong tự nhiên, không có cảnh cáo, không có uy hiếp, không có tức giận.

Nhìn chiếc nhẫn Lam Bảo thạch phát ra ánh sáng màu xanh dương, Bạch Tuyết xấu hổ vì thái độ của mình đối với anh ngày hôm qua.

"Ừ, em sẽ không vậy nữa." Nếu chia tay, cô sẽ đem bán nó để lấy tiền.

"Về chuyện của gia đình họ Tư, ngày hôm qua anh cũng có nói chuyện cậu Tư, cậu ấy nói sẽ suy nghĩ lại về lời đề nghị của anh." Nhiếp Phong buông tay Bạch Tuyết và đứng dựa vào bàn làm việc.

Lúc này Nhiếp Phong đột nhiên dịu dàng, lại thêm chiếc nhẫn Lam Bảo thạch trong tay nên Bạch tuyết không còn suy nghĩ được điều gì nữa cả. Lúc Nhiếp Phong nhắc tới "cậu Tư" thì cô cũng chưa nhận ra được người anh nhắc đến là Tư Hoài Dương.

Chương 58: Vị hôn thê bướng bỉnh
"Muốn rủ anh cùng đi tham dự hôn lễ của bạn trai cũ của em à?" Nhiếp Phong đặt ly trà xuống. Tuy trong lòng anh khó chịu nhưng anh vẫn thản nhiên nói với Bạch Tuyết, "Em muốn khoe anh với anh ta?"

Trong lòng Bạch Tuyết đang hồi hộp bỗng chột dạ trợn tròn mắt, cố làm ra vẻ mặt hung dữ.

"Em đâu có nhàm chán đến vậy." Cô đưa điện thoại di động của mình ra cho Nhiếp Phong xem, "Anh xem, tối qua anh ta đã điện thoại cho em rất nhiều, cứ bắt em phải đi dự hôn lễ của anh ta. Anh ta còn nói nếu em không đi thì anh ta sẽ không kết hôn."

Vì đang trong thời gian làm việc nên Nhiếp Phong không muốn nói chuyện riêng ở phòng làm việc của anh. Sau khi anh trao nhẫn cho Bạch Tuyết, anh vội vã kêu cô trở về làm việc và hẹn cô ăn cơm trưa tại một nhà hàng cách đó khá xa.

"Anh không đi." Nhiếp Phong không muốn chơi trò trẻ con này với Bạch Tuyết.

Khuôn mặt Bạch Tuyết trầm xuống, cô buông đũa xuống, nhìn chằm chằm Nhiếp Phong. Sau đó cô xách túi muốn rời khỏi đó.

"Ngồi xuống!" Nhiếp Phong không ngẩng đầu lên mà ra lệnh nói, "Khi nào em mới chấm dứt tính khí trẻ con đó của mình?"

"Nhiếp Phong, em là nhân viên dưới quyền anh, cũng là vị hôn thê của anh chứ em không phải là nô lệ của anh." Bạch Tuyết giận dữ nói. Thậm chí ngay ở nơi công cộng, cô cũng không nhường nhịn, "Anh có thể không tham dự hôn lễ của Lâm Đào. Vậy anh cứ ở thành phố tự mình xử lý việc hợp tác với gia đình nhà họ Tư đi."

"Bạch Tuyết, anh hy vọng em đừng quá ngây thơ như vậy." Nhiếp Phong cũng buông đũa xuống, sắc mặt âm trầm, giọng nói cao hơn một chút, "Em không cảm thấy người bạn trai cũ sống chết cứ nhất quyết cầu xin, em đến dự hôn lễ chỉ vì anh ta muốn một lời chúc phúc từ em sao?"

"Cho nên......" Bạch Tuyết không phục nói.

"Cho nên nếu anh đến dự với em thì anh sợ em sẽ càng cảm thấy bối rối hơn." Nhiếp Phong dựa vào ghế, cánh tay bắt chéo trước ngực, lắc đầu thở dài nói.

Bạch Tuyết cắn môi cũng dựa vào ghế, mặc dù không hiểu rõ ý của Nhiếp Phong nhưng trong lòng cô vẫn không vui vẻ.

"Rõ ràng là anh ta chỉ muốn làm cho em khó chịu. Dù em đến dự bằng dáng vẻ thế nào thì trong hôn lễ người bạn trai cũ và vị hôn thê cũng sẽ có cách làm tổn thương em. Bởi vì họ biết ngày trọng đại của bọn họ, em chỉ cố gắng đến dự mà thôi. Nếu vậy thà rằng em không đi thì hơn. Nếu anh ta bị tổn thương thậm chí là không kết hô thì đó chẳng phải là chuyện vui sao?" Nhiếp Phong phân tích nói.

Thật là người có tâm địa gian xảo. Bạch Tuyết nghe Nhiếp Phong nói vừa cảm thấy có đạo lý, lại vừa cảm thấy buồn cười.

Có phải những người trong thương trường đều có ác tâm như vậy?

**

Không nghe lời Nhiếp Phong, Bạch Tuyết ương bướng đi máy bay đến Bắc Kinh một chuyến.

Đối với cô, cô không thể làm ra vẻ thản nhiên như lời Nhiếp Phong nói được.

Mặc dù yêu nhau không được bao lâu, chia tay cũng có nhiều đau khổ, nhưng cô vẫn oán hận Lâm Đào. Có lẽ cô vẫn còn tự ái nên lần này cô quyết định đến dự hôn lễ của anh ta theo đúng kế hoạch.

Trước khi đi, cô cố ý mua bộ đầm thật sang trọng, còn dự định sẽ đeo chiếc nhẫn đính hôn sang trọng Lam Bảo Thạch này.

Lời Nhiếp Phong nói cũng đúng nhưng cũng không thể ngăn cản cô.

Khi chuyến bay cất cánh, Bạch Tuyết nhắm mắt lại dựa vào ghế. Cô đang cố nghĩ ra những tình huống mình gặp phải trong ngày hôn lễ này.

Cùng lúc đó, tại phi trường của thành phố Z cũng có một chuyến bay hạ cánh từ Bắc Kinh tới. Cô gái đeo kính đen kéo hành lý từ trong đại sảnh đi ra.

Sau khi ngồi vào xe taxi, cô gái tháo kính mác xuống và lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số quen thuộc, "Nghiên, chị đã trở về. Ừ, chuyện này chị sẽ giải quyết, em đừng lo lắng." Cô gái có tên tiếng Anh là Rose dịu dàng cúp điện thoại xuống, thầm thở dài tựa vào chỗ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chương 59: Yếu đuối, cô không kiên cường như vậy
Nếu phụ nữ chưa từng trải qua đau đớn thì chắc chắn họ sẽ mãi mãi không ghi nhớ về nỗi đau mà mình đã từng chịu đựng.

Sau khi cúp điện thoại, lần đầu tiên Nhiếp Phong cảm thấy thực sự tức giận chỉ vì một người phụ nữ, anh thầm mắng người phụ nữ kia mà người ấy không ai khác đó chính là Bạch Tuyết.

Anh nói đến thế mà cô còn không hiểu sao? Cô lại như chú thỏ ngây thơ hết lần này đến lần khác sa vào cạm bẫy mà thợ săn đang giăng ra hòng bắt được nó.

Vì chiều thứ sáu không tìm thấy Bạch Tuyết nên Nhiếp Phong cho là cô phải đến Tuyên Hòa để giải quyết chuyện khánh thành chi nhánh mới. Buổi tối, trước khi tan ca, anh điện thoại cho cô vì muốn bàn về chuyện kết hôn và cũng tiện thể muốn đến nhà thông báo với cha mẹ Bạch Tuyết thì phát hiện cô đã tắt máy.

Trong đầu có loại dự cảm xấu nên anh điện thoại đến phòng thiết kế và được Đái Kiều Nghiên thông báo rằng cô đã xin nghỉ nửa ngày.

Vì đây là giờ làm việc nên cô phải xin phép trước, đến khi được sự đồng ý của trưởng bộ phận thì cô mới được phép nghỉ. Việc này Nhiếp Phong cũng không biết.

Ngồi trong phòng làm việc, anh nhíu mày suy tư.

Một mặt Nhiếp Phong cũng muốn cho Bạch Tuyết bị nhục nhã thì cô mới tỉnh lại, mặt khác trong lòng anh cũng không die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. nỡ nhìn thấy cô bị bạn trai cũ và vị hôn thê của anh ta châm chọc.

Thở dài một tiếng, lại nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, Nhiếp Phong cầm điện thoại lên, vừa lúc anh có điện thoại nên anh khẽ nhấc máy.

"Tổng giám đốc Nhiếp." Không đợi Nhiếp Phong mở miệng, bí thư Trương hốt hoảng khẽ lên tiếng.

Nhiếp Phong sửng sốt, không ngờ lại trùng hợp đến thế, "Chuyện gì?"

"Đái...... Chủ tịch Đái tới." Bí thư Trương cố giữ bình tĩnh nói.

Chủ tịch Đái sao? Thái độ của Nhiếp Phong trong nháy mắt trở nên phức tạp.

"Tổng giám đốc Nhiếp?" Bí thư Trương chờ cả nửa ngày cũng không thấy Nhiếp Phong trả lời nên ông thử dò xét hỏi, "Chủ tịch đái muốn gặp ngài, vậy bây giờ ngài có thời gian không?"

"Cho cô ấy vào." Nhiếp Phong trầm lặng một lúc, sau đó trầm giọng nói.

Điện thoại vừa để xuống không lâu, có tiếng gõ cửa ở phòng làm việc. Cửa vừa bị đẩy ra, Đái Kiều Nhu cao quý, xinh đẹp mềm mại từ từ bước vào.

"Phong, đã lâu không gặp." Đái Kiều Nhu mím đôi môi đỏ thẫm của mình, mỉm cười nói, "Không biết anh có hoan nghênh em trở về hay không?"

Từ bàn làm việc của mình, Nhiếp Phong đứng lên, nhếch môi mỏng cố nặn ra nụ cười nói, "Sao lại không hoan nghênh, mời ngồi."

Đái Kiều Nhu chưa vội ngồi xuống mà đi đến trước mặt Nhiếp Phong, cô đưa tay vịn nhẹ vào hai vai rộng rãi của Nhiếp Phong và hôn lên má anh thì thầm, "Em vẫn rất nhớ anh...... và Học Văn."

Nhiếp Phong cứng người đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng của Đái Kiều Nhu in trên má mình.

**

Nhiếp Phong nói không sai, lúc này Bạch Tuyết xuất hiện trong hôn lễ của Lâm Đào chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ "cảm thấy thê lương"

Lúc trước, bọn họ yêu nhau là do việc hợp tác làm ăn giữa các đối tác với nhau nên có thể nói cả công ty đều biết bọn họ. Vậy bây giờ Lâm Đào kết hôn có lý nào lại không mời tất cả các đồng nghiệp?

Cô cũng không biết Lâm Đào đã kể với bọn họ những gì nhưng khi cô vừa bước vào hội trường thì một đám đồng nghiệp của công ty cũ không dưới mười người đang có ý định xem cô như hồ ly tinh và bắt đầu ra sức chà đạp.

"Ôi! Bạch Tuyết thật sự đến rồi." Hà Thục Xảo bắt đầu bày ra vẻ mặt khoa trương nhìn Bạch Tuyết ngồi cùng bàn với mình, "Tớ cứ cho là Lâm Đào nói dối, không ngờ cậu đến tham dự lễ cưới của anh ta thật. Ha ha!" Nói xong, cô ta nháy mắt với mấy người đồng nghiệp đang ngồi bên cạnh.

Bạch Tuyết cố gắng nhẫn nhịn những lời nói kích động của người phụ nữ này, khoé miệng nở nụ cười, "Đúng vậy, chia tay cũng là bạn bè, cần gì phải ồn ào thế chứ."

"Bạch Tuyết, cậu cũng ghê gớm thật đấy." Một nữ đồng nghiệp khác không biết là khen thật hay giả bộ nói, "Nếu là tớ, chắc chắn tớ sẽ không tới tham gia hôn lễ của người đàn ông đã bỏ rơi mình."

"Đừng đoán mò" Hà Thục Xảo lập tức tiếp lời, "Có lẽ Bạch Tuyết chỉ thật lòng muốn chứng kiến cảnh kết hôn của bạn trai mình sẽ như thế nào thôi, đúng không Bạch Tuyết?"

Lúc này Bạch Tuyết phát hiện thật ra mình rất yếu đuối. Tối hôm qua, luyện tập cả đêm để cố gắng xây dựng bức tường vững chắc để có thể đối mặt với Lâm Đào và vị hôn thê của anh. Thế mà bây giờ, còn chưa kịp gặp họ mà bức tường trong lòng cô dường như đang chuẩn bị rung chuyển rồi.

Chương 60: Tự mang nhục
Không ai cảm thấy vui vẻ khi cô tham dự buổi hôn lễ này mà ngược lại họ cố tình châm chọc, chà đạp thậm chí sỉ nhục cô không tiếc lời.

Những đồng nghiệp cũ, có người nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu không mấy thân thiện, có người lại có dáng vẻ như muốn ngồi xem kịch vui khiến Bạch Tuyết cũng cảm thấy bối rối, đứng ngồi không yên.

Nhiếp Phong vốn không biết cô đến Bắc Kinh, mà nếu anh biết thì anh cũng sẽ không tham dự hôn lễ, cũng sẽ không ra tay "anh hùng cứu mỹ nhân". Đơn giản vì anh cũng không muốn bị người khác coi thường mình như thế.

Bạch Tuyết dần dần bỏ ngoài tai những lời châm chọc của các đồng nghiệp, cô thật sự không muốn nghe những lời chanh chua bẩn thỉu kia.

Hôn lễ còn chưa bắt đầu mà chú rể lại chạy ra ngoài sảnh lớn, thậm chí đi thẳng đến bàn Bạch Tuyết đang ngồi.

"Đến rồi kìa! Chắc Lâm Đào muốn xác nhận xem Bạch Tuyết có thực sự tới tham dự lễ cưới của anh ta không." Một đồng nghiệp cũng khá thân thiết với Lâm Đào cười hì hì nói.

Bạch Tuyết thật sự muốn đứng lên để rời khỏi đây nhưng cô cũng không muốn lại bị chế giễu nên cố gắng nhẫn nhịn ngồi im ở đó.

Lúc Lâm Đào nhìn thấy Bạch Tuyết, anh ta vui mừng đi nhanh đến trước mặt cô, mở miệng nói "Bạch Tuyết, em thật sự đến rồi. Cám ơn em rất nhiều." Thậm chí anh ta kích động khom lưng xuống khẽ bắt tay Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết rút tay về không muốn bắt tay với Lâm Đào, hơn nữa cô cũng đứng dậy khiến Lâm Đào có chút lúng túng.

"Anh đã điện thoại cho em hơn mười cuộc, chủ yếu muốn mời em đến dự hôn lễ, bây giờ em cũng tới rồi." Bạch Tuyết lạnh nhạt nói, "Tất cả mọi người ngồi ở bàn này có thể làm chứng điều đó. Mà em cũng có lời muốn nói với anh, Bạch Tuyết này đã tha thứ cho Lâm Đào vì tội phản bội em. Cuối cùng, em chúc anh cùng vợ đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử."

Những đồng nghiệp cũ ngồi cùng bàn khẽ nhếch khóe miệng, mở to mắt muốn chứng kiến xem cặp tình nhân cũ này sẽ như thế nào. Cho đến khi họ nghe được lời chúc phúc của Bạch Tuyết thì mới xôn xao.

"Bạch Tuyết...... Em......" Lâm Đào lúng túng không biết nói gì, mười mấy cặp mắt nhìn anh và những thực khách đang ngồi gần đó cũng tò mò nhìn sang. Anh bối rối mở lời, "Có gì thì sau hôn lễ chúng ta sẽ nói tiếp, được chứ?"

"Thật xin lỗi, em còn có hẹn, sợ rằng không được......" Cô cũng không còn lòng dạ nào mà tiếp tục ở đây chứng kiến hôn lễ của Lâm Đào và Bạch Phú Mỹ nữa.

"Cậu có hẹn sao? Bạch Tuyết, không phải cậu cũng muốn chúc phúc cho anh ấy sao? Cậu ngồi đây còn chưa đến một tiếng đồng hồ mà hôn lễ vẫn chưa bắt đầu cơ mà?" Hà Thục Xảo vừa kéo tay Bạch Tuyết vừa nháy mắt với Lâm Đào, "Yên tâm đi, chúng tớ sẽ giúp cậu giữ Bạch Tuyết ở lại."

Cậu ta định làm gì? Bạch Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Hà Thục Xảo, đang muốn tránh thoát lại bị cô ta mạnh mẽ ấn cô ngồi trở lại ghế.

"Hà Thục Xảo, cậu......" Bạch Tuyết cực kỳ tức giận, vừa định mở miệng mắng kẻ thích xen vào chuyện người khác kia lại bị đối phương nhìn cô với ánh mắt khinh thường.

"Bạch Tuyết, cậu hãy chấp nhận mình là kẻ bại trận đi được không?" Sau khi Lâm Đào rời khỏi đó, Hà Thục Xảo cũng thu lại nụ cười và thay vào đó, cô tỏ vẻ khinh thường, nói "Cậu luôn luôn như thế, lúc nào cũng không chịu thua người khác. Nếu hôm nay cậu không tham dự buổi lễ này thì chúng tớ cũng cảm thấy tự nhiên hơn. Điều tớ không chấp nhận chính là không ngờ cậu lại tự cao tự đại như vậy. Cậu hãy nhìn lại mình xem, ba mẹ cậu làm lụng vất vả cả đời cũng chỉ là trắng tay vậy mà cậu lại ở đây kiêu ngạo làm như mình rất phóng khoáng, giàu có lắm vậy. Cậu đã quyết định đến đây cũng có nghĩa là cậu không từ bỏ anh ấy được. Cậu đến đây cốt yếu chỉ muốn thể hiện mình đã từ bỏ anh ấy và đang sống rất tốt đó thôi. Mà thực ra cậu cũng rõ nhất ai là người sống rất tốt rồi, đúng vậy không? "

Bạch Tuyết cắn môi, tức giận đến nỗi trong mắt dường như có khí nóng bốc lên đỉnh đầu.

Đây không phải là lời Nhiếp Phong đã cảnh cáo cô rồi sao? Anh đã thẳng thắn phân tích đến thế rồi mà cô vẫn bỏ ngoài tai.

Tầm mắt của Hà Thục Xảo nhìn vào chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch mà Bạch Tuyết đeo trên ngón tay trái, đùa cợt nói: "Đừng tưởng rằng chỉ cần kiếm một chiếc nhẫn trên vỉa hè thì có quyền tuyên bố mình có đàn ông khác theo đuổi. Thực ra có rất nhiều đàn ông chỉ có cái mã ngoài mà thôi. "

Ánh mắt Bạch Tuyết nhìn xuống chiếc nhẫn đính hôn của Nhiếp Phong mua cho mình. Chiếc nhẫn sang trọng quý giá như thế mà lại bị cô ta nói là mua bên lề đường.

"Mà nếu có đúng như thế thật, chi bằng cậu nên mua một chiếc nhẫn có giá trị một chút và nói rằng chính là do bạn trai mới mua cho, ha ha ha!" Cô ta cười vang khiến Bạch Tuyết thấy rùng rợn giống như tiếng cười Bạch cốt tinh(*) trong bộ phim nào đó.

(*)Bạch cốt tinh là một nhân vật phản diện trong bộ phim Tây Du Ký nổi tiếng nhất Trung Quốc....

Cuối cùng Bạch Tuyết không còn nhẫn nhịn được nữa. Cô muốn lấy ly nước trên bàn và hắt vào mặt cô ta để cô ta tỉnh ra.

Nhưng tay cô còn chưa kịp làm gì liền bị một bàn tay ấm áp đè xuống. Một giọng nam trầm thấp vang lên, "Không ngờ chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch được Kash¬mir sản xuất giới hạn lại được cô gái giàu có này sở hữu đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#readoff