Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoả Ngận Vượng - Phần III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Vỡ] 破

Phần III

Tôi đã sang Mỹ đã được non nửa năm, là nửa năm bận rộn với số lượng bài vở tuy không nhiều như ở Trung Hoa, nhưng lại có chút cản trở vì ngôn ngữ bất đồng. Dù khả năng ngoại ngữ của tôi vẫn khá tốt, nhưng học là một chuyện, khi thực hành lại là một chuyện khác. Sáu tháng nói ngắn cũng không ngắn, dài cũng không dài, nhưng may mắn sau ngần ấy thời gian cũng đủ để tôi thích nghi.

Thông thường du học sinh dưới mười tám tuổi khi đi sang nước ngoài học phải có người giám hộ, tôi cũng không ngoại lệ, nhưng bất ngờ nhất là người giám hộ của tôi lại là Nathan.

Vốn dĩ người giám hộ đều là do trường học tuyển chọn, thường sẽ rơi vào những cặp vợ chồng trung niên đứng tuổi, đã có nhiều kinh nghiệm sống, nên có chết tôi cũng không nghĩ đến có một ngày Nathan lại trở thành người giám hộ của tôi.

Vậy nên, tôi nghiễm nhiên cũng sống chung với anh ta.

Nathan cũng không phải người ăn ở quá khó tính, chỉ cần gọn gàng sạch sẽ ở mức tiêu chuẩn. Anh ta cũng không phải là một "ông bố nuôi" quá nghiêm khắc, vì cơ bản tôi đã một tên mọt sách lâu năm nên cũng không quá lười biếng với bài vở.

Nathan dạy tôi rất nhiều điều, cũng nhờ có anh ta mà tôi dễ dàng thích nghi và hoà nhập hơn với cuộc sống mới. California là thủ phủ của một nền văn hoá giao thoa, nên mỗi khi buồn chán chúng tôi đều tìm đến những quán ăn người Hoa tìm hương vị cũ của dân tộc, thỉnh thoảng cũng lái xe đến phố người Hoa thăm thú, mua những thử nhỏ nhỏ xinh xinh lưu niệm.

Nathan là một người giám hộ hoàn hảo, chí ít là tôi cảm thấy thế. Công việc của anh có vẻ rất bận rộn nhưng vẫn giành ra được một khoản thời gian chăm sóc cho "đứa con nuôi" là tôi, ngoài ra anh ta cũng có không ít bạn bè, vẫn luôn hẹn nhau gặp mặt.

Đúng là người thông minh, cách dùng thời gian cũng thật khác. Mỗi người mỗi ngày đều có 24 tiếng, có không ít người sử dụng lãng phí, lại có nhiều người lại biết cách tận dụng hợp lý, mà làm điều này giỏi nhất chính là Nathan.

Tận đến sau này khi ở chung tôi mới biết, khuôn mặt non nớt ấy của Nathan cũng đã ba mươi tuổi, có lẽ là gene di truyền tốt quá đi.

Thời gian gần đây tôi đang học lái xe, cũng là ý của Nathan, anh ta nói nếu lái xe sẽ tiết kiệm thời gian hơn ngồi đợi xe bus rất nhiều, tôi thấy rất có lý, bởi vì tôi không thích bản thân mình có quá nhiều thời gian rảnh.

Vì chỉ cần tâm trí tôi lơi lỏng, thần thức tôi lại trôi về nơi có em.

Qua lời chú dì Tiêu, tôi biết em đang ở Seattle, tiểu bang Washington, cách tôi gần ba tiếng ngồi máy bay. Em cũng chỉ vừa sang tới, chú còn gọi cho tôi, khoe một nhà ba người đang ăn Tết cùng nhau, còn nói rất nhớ tôi.

Cuối cùng em cũng chịu về rồi. Quyết định của tôi, đúng thực không sai.

Thật may là tôi và em không ở gần nhau, nếu không tôi sẽ nhịn không được mà chạy đến chỗ em mất.

Chú dì cũng đưa cho tôi số điện thoại hiện giờ của em, dì còn nói.

"Tiếc quá, nếu A Chiến và A Bác ở gần nhau thì tốt biết mấy."

Những cuộc điện thoại của dì đều kết thúc như vậy, mà tôi lại cảm thấy đặc biệt có lỗi. Nếu dì biết tôi cơ bản là một người đồng tính có ý với ngay cả em trai mình, có lẽ sẽ không tiếc đến thế.

Lưu vào số điện thoại của em, nhưng tôi vẫn chần chừ chưa liên lạc với em. Em đã bảo tôi quên em đi mà, tôi còn mặt dày mà làm phiền em, không phải là không có liêm sỉ lắm sao?

Không gặp nhưng tôi vẫn theo dõi em thông qua bạn bè trên mạng xã hội của em, vì em rất ít khi đăng tải bài viết, hoặc cho có đăng cũng chỉ là vài tấm ảnh không có dòng trạng thái, cũng không có mặt mũi em.

Em có vẻ thích nghi rất tốt nhờ tính cách hoạt bát đã luôn nổi bật. Bạn mới của em nhiều không đếm xuể, mặc dù cường độ tập luyện của em hình như rất căng thẳng, bạn em mỗi ngày đều đăng ảnh em đang điên cuồng tập luyện, mồi hôi vã ra như suối, nhưng bóng dáng cao gầy kia lại đặc biệt truyền cảm hứng và nhiệt huyết. Em vẫn vậy, vẫn đeo một cái băng trán màu đen, tóc vẫn hơi dài chấm mắt, bất kể khi tập luyện hay thi đấu đều là một thái độ tập trung cường ngạnh đến động lòng người, và tất nhiên, vẫn là hiếm khi cười.

Tôi lại nhớ em nữa rồi.

Đã qua đến tháng hai nhưng tiết trời vẫn còn đôi chút se lạnh, gió vẫn thổi lặng lẽ bên hiên nhà, thỉnh thoảng ông trời lại đổ một trận mưa phùn lất phất, ít ỏi đến mức cũng không đủ để tưới mát tâm hồn đã khô cằn của tôi.

Ở bên em có lẽ là vẫn còn tuyết, chẳng hay em có biết chăm sóc bản thân, có biết mặc ấm hay không?

Tin nhắn tôi đã soạn từ lâu, số điện thoại em vẫn luôn được lưu cẩn thận và đặt ở trên cùng danh bạ, nhưng mãi tôi vẫn không có dũng khí gửi đi.

Nói tôi hèn nhát cũng được.

Hôm nay là chủ nhật, Nathan sợ tôi buồn chán, liền đem tôi đến Los Angeles chơi, tiện thể ghé thăm LACMA, là một trong những bảo tàng nghệ thuật đáng ghé thăm nhất của California. Vừa có điểm cộng, lại vừa có thêm kiến thức. Chiều tối ập tới, bảo tàng đã chuẩn bị đóng cửa, Nathan đưa tôi đi lòng vòng bên ngoài, vừa đi vừa khẽ giảng giải về lịch sử của bảo tàng này.

Chúng tôi dừng lại ở khu Urban Lights, toạ lạc ở lối vào bảo tàng LACMA. Đây được coi là một trong những tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng nhất của LACMA, được dựng lên bởi hàng hà sa số những ngọn đèn đường cổ xưa từ những năm 1920 và 1930. Những ngọn đèn này đã từng ít nhất một lần thắp sáng những con đường lớn của miền Nam California. Chúng mang giá trị lịch sử rất lớn, buổi tối khi được thắp sáng lại rất đẹp, là một nơi giới trẻ rất yêu thích đến cho mục đích chụp ảnh kỉ niệm.

{Hình ảnh của Urban Lights đây các nàng ạ}

Và tôi đã gặp lại em ở đó...

Tiểu Tiêu của anh...

Không rõ vì sao em lại có mặt ở đây, nhưng em đúng thật là Tiểu Tiêu của tôi rồi!

Em đứng cùng một nhóm bạn, vẫn cao cao khẳng khiu như thế, nhưng lại vô cùng nổi bật. Em mặc một chiếc quần short đen ngang đầu gối, cùng một chiếc áo sơ mi kẻ ô đỏ vàng, trời đã tối nhưng em vẫn đội một chiếc mũ lưỡi trai đen.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai ấy, tôi cảm thấy trống ngực nơi lồng ngực trái nhất thời đập đến điên cuồng!

Chiếc mũ em đội, là chiếc mũ lưỡi trai tôi đã từng chính tay đội lên cho em vào ngày diễn ra trận chung kết bóng rổ giữa Trường Chinh và Viễn Chinh!

Có khi nào...

Có khi nào... Em vẫn còn một chút gì đó giành cho tôi hay không?

Ánh đèn sáng lộng lẫy đến loá mắt, nhưng thu vào trong đáy mắt tôi chỉ có một mình bóng hình em.

Cái cảm giác ở một nơi xa quê gặp lại một người đã mong nhớ bấy lâu, thực sự rất khó để diễn tả. Chỉ biết ở nơi nào đó trong lồng ngực của tôi nôn nao đến lạ, tình cảm đã được tận lực đè nén ở nơi sâu nhất bỗng chốc trào dâng như pháo hoa nở rộ đêm ba mươi. Cả thế giới của tôi, chỉ có sự tồn tại của em mới là có ý nghĩa nhất.

Cổ chân tôi nhất thời nặng như chì, em chỉ đứng cách tôi khoảng mười bước chân, mà tôi mãi lại không tiến đến nổi.

Vì ở bên cạnh em, còn có một Mặc Sênh.

Cậu ta còn đang khoác vai em!

Lý do em từ chối tôi là cậu ta sao?

Vì cậu ta là người khi em cần nhất, đã ở bên cạnh em sao?

Là người duy nhất bất chấp tất cả mọi thứ để ở bên cạnh em sao?

Là người dù em có đi Bắc Kinh, hay sang Mỹ, cũng đều theo sát em không rời nửa bước sao?

Em cũng khoác vai cậu ta, cười với cậu ta thật dịu dàng...

Nathan bỗng nắm lấy vai tôi, kéo tôi tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

"Nhất Bác, em thừ người cái gì vậy? Có gì không ổn sao?"

Tôi nhìn anh ta, chỉ lắc đầu.

"Em không sao. Chúng ta về đi, Nathan."

Nathan lại nhướng mày nhìn tôi.

"Sao thế? Em không muốn chụp một tấm ảnh sao?"

Tôi lại lắc đầu.

Nathan chỉ đáp.

"Ừ, được. Chúng ta về."

Trên suốt một chặng đường dài, tôi chỉ biết lặng yên để mặc dòng suy nghĩ rối bời đang chạy loạn trong đầu, tôi nhớ về em, nhớ về những khoảnh khắc ngày xưa của tôi và em, nhớ em và tôi đã từng vui vẻ như thế nào.

Nhớ em đã từng cười với tôi như thế nào, nhớ em đã từng bên cạnh tôi ra làm sao.

Tôi nhớ lại hình xăm của em ngày đó, là một đoá hoa anh túc mỏng manh diễm lệ.

Tôi vẫn còn nhớ rõ như in ngày hôm ấy tôi có bao nhiêu tức giận khi nhìn thấy hình xăm trên tay em. Tôi không biết vì sao bản thân lại giận đến thế, là giận vì em tự làm đau bản thân, hay giận vì em giấu tôi nữa. Tôi chỉ biết mình đánh mất bản thân cùng trấn định của mình mà đập cửa nhà vệ sinh, định bụng phải hỏi em cho ra nhẽ.

Chỉ là lúc nhìn thấy em, bao nhiêu lời nói đã chuẩn bị sẵn đều trôi tuột đi đâu mất.

Tôi đã từng tìm hiểu về hình xăm này, tìm nửa ngày mới ra ý nghĩa của nó.

Để rồi nhận ra hoa anh túc đỏ là biểu tượng của một sự ly biệt.

Thang cảm xúc của tôi lúc ấy tuột xuống đến mức âm. Tôi hoang mang, tôi sợ hãi, sợ người khiến em phải cầu mong một sự ly biệt vĩnh cửu là tôi.

Đồng thời trái tim của tôi lại kêu gào, người đó phải là tôi, vì tôi không thể chịu nổi suy nghĩ rằng em đã yêu một người khác.

"Nhất Bác!"

A, tôi lại thất thần rồi.

"Nhất Bác, em lại sao thế?"

Tôi cười gượng gạo với anh, đơn giản lấp liếm.

"Em chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi."

Nathan cười, anh vẫn chăm chú lái xe không nhìn tôi, chỉ có thanh âm vẫn phát ra đều đều.

"Là cậu nhóc ấy à?"

Hửm?

Trái tim tôi bỗng giật nảy lên theo lời Nathan.

Lâu lắm rồi, mới có người nhắc đến em với tôi trực tiếp như thế.

Nathan vẫn cười mỉm, phớt lờ sự ngạc nhiên tột độ của tôi, thận trọng nhắc lại một lần nữa.

"Cậu nhóc đội mũ lưỡi trai ấy."

Tôi bèn hỏi dò.

"Làm sao anh biết cậu ấy?"

"Ngày tôi đưa em sang Mỹ, đã nhìn thấy cậu ấy đứng ở phi trường trông theo bóng dáng em."

Trong đầu tôi bỗng ong lên một tiếng!

Em đến tiễn tôi sao?

Không phải khi ấy tôi gọi em, em không nghe máy, tôi nhắn tin cho em, em không trả lời sao?

Còn chuyện gì tôi không biết nữa không?!

"Xin lỗi em, Nhất Bác, không phải tôi không
muốn nói với em, mà là cậu ấy ra hiệu không cho tôi nói."

Tôi của lúc này chỉ biết nhìn Nathan trân trân.

"Nhất Bác, tôi biết tôi không có tư cách nói với em những lời này, chỉ mong em đừng giống tôi, bỏ lỡ cơ hội một đời."

"Nhất Bác, tôi quay xe lại, nhé?"

Trước mắt tôi dường như quay cuồng.

Lí trí cùng con tim điên cuồng đánh loạn, một bên muốn kêu gào Nathan hãy quay xe lại, một bên lại không đồng ý, nói tôi đừng để cảm xúc nhất thời huỷ hoại quyết tâm bao lâu nay của tôi.

Tôi và em đã cố gắng duy trì đến tận ngày hôm nay, em đã ở bên người khác, tôi còn muốn phá hoại hạnh phúc của em, có phải là nhẫn tâm lắm không?

Huống hồ, còn chú, còn dì đặt biết bao nhiêu niềm tin vào tôi nữa...

Huống hồ, sáu tháng đã trôi qua, liệu cảm xúc ngày ấy của em có còn nguyên vẹn không?

Cái giá phải trả cho ván cược này quá lớn. Tôi làm không nổi.

Tôi chỉ nghe thấy bản thân nhàn nhạt lên tiếng.

"Không cần đâu Nathan. Chúng ta về đi."

"Em chắc chắn chứ? Nhất Bác?"

"Em không chắc, nhưng em không thể."

"Tôi hiểu rồi. Nhất Bác."

Nathan vẫn chuyên chú lái xe, còn tôi vẫn ngồi thừ bên chiếc ghế phụ, trầm luân vào dòng suy nghĩ không có lối thoát.

Tôi ghét bản thân mình.

Về đến nhà, Nathan cũng vô cùng tâm lý không lên tiếng, còn tôi chỉ biết ôm điện thoại, nhìn chằm chằm vào số điện thoại của em.

Cuối cùng vẫn là không nhịn được, gọi cho em một cuộc điện thoại.

Tiếng đợi máy vang lên kéo dài, tôi đợi mãi, đợi đến khi giọng nữ của hộp thư thoại đã sắp vang lên, tôi mới nghe thấy âm thanh mềm mại của em ở đầu dây bên kia nhỏ giọng đáp.

"Hello?"

"Tiểu Chiến, là anh."

Em không đáp lời tôi dù chỉ là một thanh âm nhỏ nhoi, nhưng cũng không hề cúp máy.

Đầu dây bên kia đặc biệt im lặng. Hình như em đang ở một mình.

Tôi lại đánh bạo, gọi em một lần nữa.

"Tiểu Chiến..."

Nhưng em vẫn không đáp lời tôi. Sự im lặng của em như một con dao hai lưỡi vậy, vừa khiến tôi an tâm, đồng thời lại đang khiến tôi chết dần chết mòn vậy.

"Tiểu Chiến, nếu em còn thức, có thể gọi anh một tiếng được không?"

Tôi cũng không trông đợi điều gì cả, chỉ là trong đêm nay thôi, tôi muốn một lần nói ra hết thảy lòng mình. Nếu em từ chối, tôi sẽ rút lui, rút khỏi cuộc đời em vĩnh viễn.

"Tiểu Chiến, anh kỳ thực rất nhớ em."

"Tiểu Chiến, ngày hôm nay anh nhìn thấy em. Tiểu Chiến của anh, lớn lên đẹp trai thật đấy. Hình như em của anh đã..."

Bỗng nhiên, tôi dường như mắc nghẹn, một lời cũng không nói tiếp nổi.

Em vẫn trầm mặc, kiên nhẫn không hề thúc giục. Thu hết thảy can đảm tôi có thể có, tôi hỏi em.

"Tiểu Chiến... Em hạnh phúc chứ?"

Lần này em không trầm mặc nữa, mà trực tiếp cúp điện thoại.

Tôi chỉ thấy trước mắt mình đã mờ đi, chỉ biết màn hình điện thoại đã tắt rồi, mà tiếng thở đều đều của em, cũng không còn nữa.

Vương Nhất Bác ơi, mày lại sai nữa rồi!

Tôi phải làm sao đây?

Phải làm sao?

Tôi đã để lỡ cơ hội rồi.

Tôi muốn gặp em, muốn gặp đến da diết.

Tôi muốn được nghe tiếng em gọi, gọi tôi một tiếng "anh Bác" mà tôi hằng mong ngóng, tiếng gọi chỉ dành cho riêng mình tôi.

Ôm một nỗi niềm không tên, tôi kéo chăn trùm kín trên đầu.

Nước mắt bỗng nhiên chảy ra...

...................................................................................

Tâm tình tôi càng ngày càng tuột dốc không phanh, đôi khi học bài còn thất thần, khiến Nathan rất tức giận.

Tôi biết dưới tư cách của một người giám hộ là anh, trách nhiệm kiềm cặp tôi rất nặng nề, tự bản thân tôi cũng thấy vô cùng có lỗi, nhưng tôi lại không kiềm lòng nổi.

Bóng dáng em cứ tràn ngập trong tâm trí tôi như một loại thuốc phiện, không ngừng quấy nhiễu tôi đến điên đảo, vừa gây nghiện, lại vừa khiến người ta khắc khoải đau đớn.

Hôm nay tôi lại về nhà trễ, đón một chiếc xe bus về nhà, tôi lại mải suy nghĩ đến quên cả xuống xe.

Nếu còn không gặp em, có lẽ tôi sẽ điên mất.

Khởi đầu từ đêm hôm ấy, tối nào tôi cũng gọi cho em.

Mà em đã không còn bắt máy nữa.

Nathan đang nấu ăn trong bếp, thấy tôi về thì liền nghiêm giọng lên tiếng.

"Nhất Bác, nếu em cứ tiếp tục như thế này, tôi buộc phải đổi người giám hộ cho em. Tôi chiều em quá rồi phải không?"

Ngoài nhận lỗi, tôi còn biết phải làm sao nữa.

"Xin lỗi. Em sẽ không như vậy nữa."

Nathan bảo tôi ngồi xuống bàn ăn, anh không lớn giọng như ban nãy nữa, chỉ chăm chú nhìn tôi.

"Nhất Bác, có những chuyện em để trong lòng mãi cũng không tốt đâu. Nếu em còn xem tôi là một người thầy, một người cha, hay thậm chí chỉ là một người anh, em có thể cùng tôi chuyện trò."

Tôi biết Nathan rất quan tâm tôi, rất lo lắng cho tôi, nhưng loại tình cảm nghịch thiên tôi đang mang này, làm sao có thể cùng ai tâm sự chứ?

"Nathan... em..."

Nathan lại lên tiếng cắt lời tôi.

"Nếu em không muốn kể, thì có muốn nghe chuyện của tôi không?"

Không chờ tôi đáp lời, Nathan lại tiếp tục nói.

"Tôi coi sự im lặng của em như một lời đồng ý nhé!"

Nathan ngồi thẳng lưng, hai tay anh lồng vào nhau, nở một nụ cười rất buồn.

Gần một năm quen biết Nathan, tôi chưa từng thấy anh buồn đến thế.

"Giống như em, tôi đã từng yêu một người con trai. Cậu ấy khá giống em, là một người rất điềm đạm, rất dịu dàng. Tôi cũng quen cậu ấy ở Mỹ, cậu ấy học mỹ thuật, còn tôi học khoa học. Cậu ấy là nước, tôi là lửa, nhưng lại hợp nhau đến lạ."

Tôi bèn hỏi.

"Đây là lí do anh chọn em để giám hộ à?"

Nathan lại cười xoà.

"Em vớ vẩn thật. Tôi chọn em vì tôi nhìn thấy khả năng của em, nhìn em giống cậu ấy, cũng chỉ là một phần khiến tôi chú ý đến em thôi."

"Cậu ấy vốn dĩ ít nói, nhưng không hiểu vì sao lại vừa mắt một tên ồn ào như tôi. Mỗi lần tôi thao thao bất tuyệt, cậu ấy chỉ dịu dàng cười xoa đầu tôi, dường như những lời nói khó nghe nhất, vào tai cậu ấy đều trở thành mỹ từ nhân gian."

"Chúng tôi yêu nhau được một năm thì dọn về ở chung, chúng tôi ở cùng nhau rất hoà hợp, đa phần đều là cậu ấy nấu ăn cho tôi. Lượng bài tập ở UCI rất nặng nề, tôi thường xuyên bị áp lực vì bài vở, nhưng tiểu Hạ chưa bao giờ khó chịu vì điều ấy, ngược lại càng thông cảm cho tôi hơn. Cậu ấy sau này mở một tiệm xăm thẩm mỹ, trên con đường trở thành giáo sư của tôi, đều in hằn vết chân cậu ấy. Mọi thứ về tôi, đều do một mình cậu ấy lo liệu."

Tiểu Hạ?

Cửa hàng xăm?

Mắt tôi càng lúc lại càng mở lớn.

"Người yêu của anh, không phải Hạ Mặc đấy chứ?"

Nathan nhướng mi, biểu tình chỉ có kinh ngạc hơn tôi.

"Em biết cậu ấy?"

"Là người em thích biết cậu ấy, em thì không."

"Cậu nhóc kia biết cậu ấy?"

"Đúng vậy. Tiêu Chiến từng là khách hàng của Hạ Mặc."

Nathan cười gượng, nhìn tôi.

"Cậu ấy cuộc sống như thế nào, em có biết không?"

Tôi có chút chột dạ nhìn anh.

"Em không rõ, nhưng có vẻ tiệm xăm của Hạ Mặc rất đông khách.... còn có, xin lỗi anh, em đã đánh Hạ Mặc một trận lớn trước khi đến đây."

Nathan sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt đi, anh vội vàng hỏi tôi.

"Vì sao em lại đánh cậu ấy?"

"Em xin lỗi. Em thấy Hạ Mặc và Tiêu Chiến..."

Nathan nhanh chóng thay đổi biểu tình, trở về nụ cười buồn như trước.

"Không sao, Nhất Bác, anh không trách em. Chỉ mong em không quá nặng tay đấy chứ?"

"Không ạ."

Nathan thở ra một hơi dài, chỉ lắc đầu nói.

"Bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn dễ vì tiểu Hạ mà bị kích động như vậy."

Tôi có chút tò mò.

"Anh còn yêu Hạ Mặc không?"

Nathan cúi gằm, không nhìn tôi, chỉ đều đều lên tiếng.

"Còn hay không, còn có ý nghĩa gì không? Tôi là người nói câu chia tay, tôi còn có tư cách để yêu cậu ấy sao?"

"Tôi và cậu ấy đã từng ôm một hy vọng nhận nuôi hai đứa trẻ, một nhà bốn người cùng nhau vui vẻ hạnh phúc, nhưng chút hy vọng ấy cũng đã chết yểu từ ngày hôm ấy."

"Tôi đưa cậu ấy về nhà ra mắt gia đình. Bố mẹ đương nhiên là không chấp nhận cậu ấy, còn đánh chúng tôi."

"Kỳ thực lúc ấy chúng tôi không hề từ bỏ hy vọng. Tôi đã nghĩ chỉ cần tôi và cậu ấy đều có một sự nghiệp lớn, có thể tự lo được cho bản thân, bố mẹ tôi sẽ không có cách không công nhận tình cảm của chúng tôi nữa."

"Nhưng chúng tôi tính cũng không bằng trời tính. Cậu ấy hoá ra lại là anh em cùng cha khác mẹ với tôi, bố tôi có một lần về lại Trung Hoa đã để lại hậu quả, cậu ấy tên Hạ Mặc, còn tôi, tên tiếng Trung của tôi là Hạ An."

"Cậu ấy không biết việc này, tôi thực sự không nỡ cho cậu ấy biết, chúng tôi đã có một tình yêu sai trái đến mức nào. Nhất Bác, tôi cảm thấy nực cười biết bao nhiêu. Đời trước làm sai, chúng tôi lại là người phải chịu hậu quả. Tôi đuổi cậu ấy đi, nói tôi còn cả một sự nghiệp lớn, không thể để cậu ấy ngáng đường được."

"Tôi không thể nào quên nổi gương mặt của tiểu Hạ lúc ấy. Cậu ấy không khóc, chỉ có nụ cười dịu dàng cùng đôi mắt bi thương mãi mãi ám ảnh tôi, như một bóng ma không cách nào xua tan. Nhiều lúc tôi rất nhớ cậu ấy, nhưng không có cách nhìn mặt cậu ấy. Nhất Bác, tôi kì thực rất mệt mỏi."

Tôi gần như không thể tin vào tai mình. Trái đất tròn như thế sao?

Tôi bỗng nhiên đồng cảm với Nathan hơn bao giờ hết.

"Nathan, Tiêu Chiến cũng là em trai em."

Nathan bỗng nhiên cười khổ.

"Là em trai ruột?"

Tôi lắc đầu.

"Không. Em được bố mẹ em ấy nhận nuôi. Nhưng cơ bản, em đã sớm xem mọi người như là một gia đình vậy, đã sớm xem bố mẹ cậu ấy là bố mẹ ruột."

"Vậy sao... Nhất Bác, dù máu chảy trong người cậu ấy không giống em, nhưng ơn nuôi dưỡng cũng tuyệt đối không thể coi nhẹ, có phải không?"

Tôi lúc này không dám nhìn vẻ mặt bi thương của Nathan nữa, anh đang cười nhưng lại còn khó coi hơn khóc nữa.

"Đúng vậy, Nathan."

"Tôi rất tiếc cho em, Nhất Bác... tuổi em còn quá nhỏ để phải chịu đựng như vậy."

"Không sao. Em cũng đã quen. So với em, anh còn... Ít nhất chúng em chưa hề một lần nói rõ quan hệ."

Nathan dựa lưng vào thành ghế, thì thầm lên tiếng.

"Kì thực, Nhất Bác, nếu tôi và Hạ Mặc là anh em nuôi, có lẽ tôi sẽ không từ bỏ... mong em không hiểu lầm tôi, tôi không cổ xuý cho hành động như thế."

Tôi nhìn anh trấn an.

"Em hiểu. Em tự biết nặng nhẹ."

Nathan chỉ đơn giản đáp.

"Tôi mong em sẽ mãi kiên định như thế. Ăn cơm đi, không còn sớm nữa, em cũng nên học bài rồi."

Tôi cùng Nathan ăn một bữa cơm trong im lặng, mỗi người đều có một vết thương lòng khó có thể nói rõ, kì thực nói ra lại khiến tôi có chút nhẹ lòng hơn.

Nếu tôi là Nathan, có lẽ sẽ không đủ sức trấn định được như anh.

Ít nhất, em cũng không phải em ruột tôi.

Còn một chuyện khác...

Nếu Hạ Mặc đã từng sâu đậm với Nathan như thế, có phải ngày ấy tôi đã hiểu lầm anh ta và em hay không?

Tôi đã từng đọc trộm tin nhắn của em và Hạ Mặc.

Đúng như Nathan nói, Hạ Mặc là một người vô cùng dịu dàng.

Em và Hạ Mặc rất hay gửi tin nhắn cho nhau, anh ta vẫn hay gửi vài bản nhạc cho em, thường hỏi xem vết xăm của em có còn đau không, có còn ngứa không. Anh ta mỗi ngày đều căn dặn em không được ăn cái này, không được ăn cái kia, phải chăm sóc vết thương như thế nào, mỗi tối còn kiên trì chúc em ngủ ngon.

Dù đã là hơn một năm trôi qua, cơn ghen của tôi vẫn không chút thuyên giảm.

Đỉnh điểm có lẽ là sau trận chung kết bóng rổ năm ấy, em từ chối câu "cùng nhau về nhà" của tôi mà lại ghé tiệm xăm của anh ta, còn cùng anh ta ăn cơm tối.

Tôi giận đến mức không thể khống chế nổi, suýt nữa thì đánh anh ta ngay tại chỗ.

Cảm xúc giận dữ chiếm lấy toàn bộ trí óc tôi. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là em hình như rất thích Hạ Mặc, thắng lợi cũng nghĩ đến anh ta đầu tiên, thắng lợi cũng chỉ muốn cùng anh ta ăn mừng.

Tôi cảm thấy bản thân như một kẻ thừa thãi, cơn ghen qua đi, chỉ còn lại một mảnh xót xa chiếm giữ lấy nửa linh hồn tôi.

Tôi có thể chấp nhận được tất cả mọi thứ, chỉ duy nhất một việc là trong lòng em có người khác, tôi không thể nào chịu nổi.

Cảm giác như lồng ngực tôi đã bị em xé rách đến tang thương vậy.

Tôi với em như thể mèo vờn chuột, tình cảm vẫn treo lơ lửng trong không khí, nhưng lại không có cách nói rõ.

Tôi cũng đã từng hạ quyết tâm quên đi em.

Tôi dùng Phương Nghi để quên đi em. Nhưng mặc cho có cố đến mức nào, tôi vẫn không có chút cảm giác nào với Phương Nghi, không có dù chỉ là một chút nhỏ nhất.

Cả đời này của tôi, nếu không phải là em, sẽ không phải ai khác.

Lại gọi cho em một cuộc điện thoại, em vẫn không bắt máy.

Góc tối, hấp hối, chỉ còn một mình tôi nơi căn phòng trống trải thiếu vắng bóng hình một người con trai đã in hằn sâu trong tiềm thức.

Có lẽ tôi cũng nên như Nathan vậy, quên được thì nên quên.

Nhưng ông trời nào có cho tôi cơ hội ấy.

Khoảng một tháng sau đấy, một thằng nhóc mười bảy tuổi chỉ vừa mới lấy được chiếc bằng lái vẫn còn mùi mới là tôi, giữa một đêm mưa rào lớn đến doạ người, vứt bỏ hết thảy cái gì là lí trí, cái gì là quyết tâm, liên tục chạy hết tốc lực hơn mười tám tiếng đồng hồ dài đằng đẵng.

Tiếng chuông điện thoại reo rền rĩ, trên màn hình chỉ có một cái tên Nathan liên tục nhấp nháy không chút ngơi nghỉ, nhưng tôi không hề dừng lại.

Mặc kệ hết thảy, tôi phải đi tìm em.

Dù cho đôi mắt đã mỏi, đôi chân đã mệt nhoài, thần trí đã muốn suy sụp, tôi cũng sẽ không dừng lại.

Tiểu Tiêu của tôi, xin em hãy đợi tôi...

Em không có quyền bỏ anh mà đi...

Anh tuyệt đối không cho phép!

Radio vẫn vang lên rõ ràng tường thuật của cuộc xả súng dã man ở trước cửa nhà thi đấu thể thao Seattle, tôi vẫn chạy, không lối thoát và không điểm dừng.

Nước Mỹ phồn hoa rộng lớn, nhưng nơi đây tối lắm, khiến tim tôi rối lắm.

Vì đã từ rất lâu rồi, từ chín năm về trước, em đã là ngọn đuốc dẫn lối tôi đi rồi.

Không có em, tôi chỉ như một người mù chơi vơi trong những khoảng tối không màu.

Không thể không có em...

....................................................................................

Cả nhà hảo ♥️

Thảo đến rồi nè~ nhớ quá đi thôi meow~

Chả biết hôm nay như vào mà vừa viết vừa rấm rứt khóc các nàng ạ, mặc dù đọc lại lại ko thấy buồn lắm. Có lẽ lâu lâu tâm thần yếu 😭😭

Mọi người đọc vui vẻ nhoa nhoa 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#18andup