Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên Ngoại: Một Năm Có 730 Ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một năm có 365 ngày, năm nhuận sẽ có 366 ngày. Tiểu Chiến, đây cũng gọi là câu hỏi sao?"

Tiêu Chiến nhịn cười, khoé mắt khẽ cong cong thành một vầng trăng khuyết. Đôi tay anh vẫn thoăn thoắt dạo chơi trên đỉnh đầu của Vương Nhất Bác, cẩn thận nhổ xuống từng sợi tóc bạc mỗi ngày một nhiều lên của người yêu, khuôn miệng xinh đẹp lại không ngừng dẩu lên.

"Không được rồi, anh Bác, còn nhổ nữa anh sẽ hói mất. Đi, chúng ta đi mua thuốc nhuộm tóc."

Vương Nhất Bác dùng tay chải chải mái tóc đã sớm bị quậy đến rối bù, uỷ khuất đáp.

"Nhưng mà em nhổ rất đã ngứa."

Tiêu Chiến híp mắt nhìn Vương Nhất Bác, nhíu mày nhấn mạnh "Anh muốn hói thật phải không?"

Chiếc đuôi ngoe nguẩy đằng sau Vương Nhất Bác lập tức cụp xuống, ngoan ngoãn đầu hàng "Anh sai rồi, Tiểu Chiến. Anh không muốn bị hói. Chúng ta đi mua thuốc nhuộm tóc có được không?"

Tiêu Chiến chăm chú dõi theo biểu tình giận dỗi có chút không phù hợp kia mà thầm nghĩ, cũng đâu còn trẻ, vì sao bộ dạng làm nũng lại đáng yêu như thế, chẳng giống với anh Bác trong quá khứ chút nào.

"Để anh đi khởi động máy xe trước, anh không muốn vợ anh bị cóng tay, mùa đông năm nay lạnh lắm."

Tiêu Chiến dùng chân đạp một cái vào mông Vương Nhất Bác, nghiến răng nghiến lợi đáp. "Ai làm vợ anh? Em là chồng anh."

Vương Nhất Bác cũng rất biết phối hợp, thét lên một tiếng ồn ào kêu cứu, đoạn lại ôm mông chạy đi tìm chìa khoá xe.

Tiêu Chiến lắc lắc đầu vào phòng ngủ tìm ví, thuận tay cầm theo chiếc máy ảnh nhiều năm nay vẫn luôn giữ bên người, cất vào túi áo trong, chậm rãi đẩy cửa nhà chạy vào trong xe.

Vương Nhất Bác dùng tay cẩn thận gỡ từng bông tuyết rơi trắng xoá đỉnh đầu của Tiêu Chiến, yêu chiều trách cứ.

"Dù anh đã bung sẵn rồi em vẫn để đầu trần chạy đi. Đúng là vẫn không chịu thay đổi cái tính phong phanh mà."

Tiêu Chiến bị mắng không giận mà còn cười đặc biệt rực rỡ, lúm đồng tiền bên má lại được dịp lún sâu xinh đẹp, khiến tâm tư Vương Nhất Bác cứ thế mà dao động một lần rồi lại một lần.

Vương Nhất Bác thầm than, mỗi ngày như thế này thì tim anh sẽ rung đến hỏng mất thôi.

Tuyết rơi nặng hạt khiến mặt đường vô cùng trơn trượt, mặc dù Vương Nhất Bác đã cẩn thận trang bị xích cho bánh xe, anh vẫn như cũ chạy rất chậm.

Lớn tuổi rồi, làm điều gì cũng mười phần ngại bảy phần lo, thật khác Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bốc đồng của những ngày tháng thanh xuân còn phơi phới, cái gì cũng dám làm, cái gì cũng dám thử.

Vương Nhất Bác mất gấp đôi thời gian tiêu chuẩn mới đưa được Tiêu Chiến đến trung tâm mua sắm của thành phố Big Bear, trực thuộc tiểu bang California. Chỉ còn hai ngày nữa là đến Giáng Sinh, bốn góc phố đều mang đậm hơi thở lễ hội của ngày Chúa ra đời, khiến tâm tình người bất giác cũng hân hoan theo.

Nắm chặt tay nhau dường như đã trở thành một thói quen cố hữu. Tiêu Chiến chẳng hề có chút dè dặt, bàn tay đặt trong túi áo khoác của Vương Nhất Bác kiên định như bàn thạch, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của đối phương truyền đến khiến anh cả người như được thổi hơi nóng, đánh tan mọi nỗi lo lắng không tên.

Chỉ cần còn ở bên nhau ngày nào, ngày ấy đều là ngày cưới, câu nói này Tiêu Chiến chờ hơn nửa đời người, lần đầu được lĩnh hội sâu sắc.

"Yêu anh, yêu bao nhiêu mới gọi là đủ? Khi mà thời gian chẳng hề vì chúng ta mà dừng lại?"

"Tiểu Tiêu, em cười ngốc gì thế?"

Vương Nhất Bác trông thấy người yêu ngẩn người lại có chút buồn cười, theo thói quen vươn tay xoa đầu Tiêu Chiến đầy sủng nịch.

"Dù cho em 40 tuổi, 50 tuổi, 60 tuổi, hay trở thành một cụ ông râu tóc bạc phơ, Tiểu Tiêu của anh, đối với anh em vẫn thế, vẫn là bóng dáng của chàng thiếu niên đứng ngược nắng, nghiêng đầu kiên nhẫn chờ anh gom đủ can đảm, đi về phía em."

Tuy nhiên những lời ấy Vương Nhất Bác chỉ dám cất ở trong lòng, chưa một lần nói ra. Anh lo sợ, sợ người ấy hiểu lầm anh chê người ấy già, không còn đẹp trong mắt anh nữa.

Ai bảo người anh thương lại có một tâm hồn nhạy cảm như thế chứ? Anh lo xa cũng đâu thừa mà.

Thời gian có thể lấy đi tuổi trẻ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, nhưng thời gian lại chẳng thể làm mờ đi tầm quan trọng của đối phương trong tim mỗi người bọn họ, trái lại còn đổ đầy nó mỗi ngày một nhiều hơn.

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác vào một tiệm mỹ phẩm, hồ hởi tìm đến gian thuốc nhuộm, bừng bừng khí thế nhìn tới soi lui. Vương Nhất Bác nhoẻn một nụ cười mỉm, trầm tĩnh lên tiếng.

"Tiểu Chiến, giáo sư không được nhuộm tóc sáng màu đâu."

Tiêu Chiến không quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt vẫn như cũ sáng rực dán vào bảng màu tóc, chỉ ậm ừ đáp.

"Không phải cho anh. Là cho em."

Vương Nhất Bác nhất thời cả kinh, "Lão Tiêu, em lại định nhuộm màu gì thế?"

Lại nói đến Tiêu Chiến lúc trẻ vô cùng đam mê những thứ như xỏ nhiều khuyên tai, xỏ rốn, xỏ mũi, xăm trổ, nhuộm tóc. Vương Nhất Bác đã từng dùng cả tuổi trẻ để đau lòng nhìn cậu trai anh yêu tự mình làm đau mình, đương nhiên không thể tiếp tục nhìn thêm nữa.

Nhớ lại ngày đó, mỗi năm Vương Nhất Bác từ Mỹ trở về đều bắt gặp Tiêu Chiến trong dáng vẻ bất cần. Người ta chê cười Tiêu Chiến đi Bắc Kinh học đại học nhưng lại chẳng biết mở mang kiến thức có ích, chỉ biết đua đòi theo những thứ vô bổ.

Người ngoài không biết, nhưng Vương Nhất Bác là người từng cùng Tiêu Chiến từ nhỏ đến lớn sớm ngày bên nhau, hơn ai khác anh rõ ràng, mỗi năm vào ngày giỗ ba Tiêu, Tiêu Chiến đều xỏ thêm một chiếc khuyên.

Tiêu Chiến không bao giờ nói, nhưng tự Vương Nhất Bác vẫn luôn biết, cậu ấy là đang tự trách bản thân. Mỗi một chiếc khuyên tuy nhỏ nhưng lại đầy ắp trăn trở của những tội lỗi trong quá khứ. Mỗi khi nhìn thấy chúng, Tiêu Chiến lại một lần nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không được bước trở lại con đường cũ nữa.

Cũng như Tiêu Chiến của thuở niên thiếu vậy. Mỗi một lần anh làm tổn thương cậu ấy, cậu ấy đều không dám nói với anh, chỉ biết tự làm đau mình.

Mang trong mình ánh sáng cùng hy vọng cho người khác, nhưng lại chẳng giữ lại chút gì cho bản thân mình. Người như Tiêu Chiến, thế gian đúng thực là chẳng còn mấy ai.

Tiêu Chiến nghe hết câu nói của Vương Nhất Bác lại bĩu môi tỏ ý phản kháng.

"Em giờ đây đã là ông ngoại rồi, đến nhuộm tóc anh còn quản à? Đại lão gia, ngài khó tính quá."

"Em còn biết bản thân đã là ông ngoại à?" Vương Nhất Bác cong khoé môi trào phúng, đoạn lại ngồi xổm bên cạnh Tiêu Chiến, bàn tay lại rất phối hợp cùng anh lật từng bảng màu. Chợt Vương Nhất Bác dừng lại, chỉ vào một ô màu xanh rêu.

"Tiểu Tiêu, màu này chắc hẳn rất hợp với em."

Tiêu Chiến vẫn đang chăm chú vào sấp màu trên tay, được Vương Nhất Bác gọi lại hấp tấp nhìn sang. Đôi mắt xinh đẹp tình cờ bắt gặp thâm tình của người yêu, không nhịn được nở một nụ cười mãn nguyện.

"Được. Chúng ta lấy màu này, lấy thêm một màu đen cho anh nữa."

"Tất cả đều để Tiểu Tiêu của anh chủ trương."

Tiêu Chiến hất hất cằm đắc ý, luyến tiếc dạo thêm một vòng nữa mới chịu tính tiền, lúc này trên tay đã xách đủ loại chai lớn chai nhỏ, nói là muốn chăm sóc sắc đẹp gì đó cho anh trai Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhịn không được cười thành tiếng, khiến mấy cô gái trẻ trong tiệm đều đưa ánh mắt đánh về phía hai ông chú đang cười ngặt nghẽo một cách khó hiểu, trong lòng còn âm thầm đánh giá mối quan hệ của hai người bọn họ một phen.

Một người bận rộn thoa lên mặt người kia một tầng phấn xanh xanh trắng trắng, một người lại tìm cách chối bỏ nhưng đôi chân lại chẳng hề chịu dịch chuyển dù chỉ là một chút, chỉ có ánh mắt vẫn luôn dán chặt lấy đối phương không rời.

... Còn có, trên ngón áp út của mỗi người đều có một chiếc nhẫn, giống hệt nhau.

Bao nhiêu năm trôi qua vẫn là như thế. Cử chỉ thân mật, ánh mắt thâm tình, chính là tất cả đều nằm ngoài vòng kiểm soát.

..........

Vương Nhất Bác hiện tại đang ngồi trên ghế, động cũng không dám động, chỉ chăm chú dõi theo mấy ngón tay thon gầy của Tiêu Chiến đang nhịp nhàng quét từng lớp thuốc nhuộm lên mái tóc của điểm bạc của anh, từ phía sau lại đến phía trước, liên tục hai giờ đồng hồ như vậy. Cần cổ của Vương Nhất Bác đã sớm cứng đờ, nhưng lại chẳng hề than phiền một lời nào.

Anh vừa nghĩ lại vừa buồn cười. Không nghĩ đến yêu đương tuổi xế chiều lại là như thế. Đến giờ lại đốc thúc nhau uống thuốc, vài tháng lại nhuộm tóc cho nhau che đi sự tàn úa của thời gian.

Tiêu Chiến là tuổi thơ vụng dại của anh, là tuổi thanh xuân tràn đầy sức trẻ của anh, cũng là tất cả những gì anh còn lại khi đã bước chân vào tuổi ngũ tuần.

Tiêu Chiến là ngọn gió xuân thượng đế thổi vào tâm hồn anh, tận cho đến cuối đời, anh vẫn cảm thấy nợ Tiêu Chiến.

"Bao nhiêu câu xin lỗi, bao nhiêu câu cám ơn mới là đủ đầy?"

"Xong! Chờ 45 phút là anh có thể gội đầu được rồi!" Tiêu Chiến gác cọ, reo lên vui vẻ, đoạn lại dùng lược chải sơ mái tóc dài của Vương Nhất Bác thành từng nếp thẳng thớm cho anh rồi mới chịu nghỉ tay.

"Tiểu Tiêu, không thể tin được là anh cũng đến ngày phải dùng đến thuốc nhuộm. Có phải anh rất già rồi hay không?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu soi gương, chốc chốc lại rầu rĩ lên tiếng.

Tiêu Chiến lại cười khanh khách "Anh lại nói linh tinh gì thế? Anh cho là em cũng còn trẻ sao? Đều trở thành thế hệ thứ ba mất rồi."

Tiêu Chiến cũng không chịu nghỉ ngơi bao lâu, một lần nữa lấy ra chiếc găng tay mới, bận rộn pha thuốc tẩy tóc, chưa đầy năm phút đã hoàn thành. Anh chạy vào phòng, lôi ra một chiếc áo cũ của Vương Nhất Bác mặc lên, gật đầu hài lòng rồi mới bắt đầu tự mình thao tác trên chính tóc anh.

"Em..." Vương Nhất Bác chỉ muốn cạn lời nhìn chiếc áo đen bị Tiêu Chiến tẩy cho sắp thành màu trắng, bước đến phía trước ba bước, vừa vặn đoạt lấy chiếc cọ trong tay Tiêu Chiến.

"Tiểu Tiêu, để anh."

Tiêu Chiến liền cả kinh.

"Anh không biết làm sẽ làm hư tóc em đó!"

Vương Nhất Bác trái lại vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng đáp.

"Dạy anh, được không? Sau này em muốn nhuộm như thế nào, anh đều muốn tự tay làm cho em."

Biểu cảm thất kinh của Tiêu Chiến nhanh chóng đổi thành một nụ cười ngại ngùng, anh liền khe khẽ thuận theo.

"Được. Anh phải tách thành nhiều lớp như thế này. Tóc ở phía sau sẽ mất nhiều thời gian hơn, chúng ta phải làm phía sau trước nhất, lại tránh để thuốc tẩy tiếp xúc với da đầu này..."

Tiêu Chiến luôn miệng ôn tồn giải thích cùng khua tay múa chân. Vương Nhất Bác chỉ biết lóng ngóng làm theo chỉ dẫn của anh, tận đến ba giờ đồng hồ sau, Vương Nhất Bác mới miễn cưỡng xem là tạm hoàn thành việc tẩy đi màu tóc đen nguyên thuỷ của Tiêu Chiến thành một màu sang sáng.

Tiêu Chiến nhịn cười, giấu nhẹm đi cảm giác có hơi ran rát của vùng da vô tình bị dính thuốc tẩy, mỉm cười trong veo khen ngợi.

"Lão Vương quả là có thiên phú hơn người nha."

Vương Nhất Bác nào dám đắc ý, chỉ khẽ lắc đầu.

"Không dám nhận, lão Tiêu lại quá khen anh rồi. Có khó chịu chỗ nào không? Anh chưa quen lắm..."

"Không có... Thuốc nhuộm của anh để lâu quá rồi. Đi, em gội đầu cho anh." Tiêu Chiến vừa nói dứt câu đã ngồi bật dậy nắm tay Vương Nhất Bác chạy một mạch vào phòng tắm. Bàn tay anh như có ma lực, từng nơi anh lướt qua liền khiến Vương Nhất Bác cảm thấy khoan khoái đến đó. Mặc dù nước có chút lạnh, nhưng đáy lòng anh lại như có một làn gió Nam thổi qua, vừa mát mẻ lại vừa ấm áp đến lạ.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến bận rộn đến tận tối muộn mới kết thúc. Tiêu Chiến rút chiếc máy ảnh, ở phía sau chụp bóng lưng anh một cái tách, mỉm cười nhu mì.

Cơm tối xong xuôi, Tiêu Chiến dựa khẽ mái tóc mềm mại màu rêu xinh đẹp lên đôi bờ vai vững chãi của Vương Nhất Bác, híp mắt đọc một mẩu tin trễ. Vương Nhất Bác khẽ xoay người, đôi môi vừa vặn đặt lên đỉnh đầu Tiêu Chiến một nụ hôn.

"Tiểu Tiêu, cảm ơn em vì đã luôn ở bên cạnh anh."

"Tất nhiên phải ở bên cạnh anh rồi. Anh Bác, nếu anh có cái gan bỏ em đi trước, em sẽ tự mình làm người đi ám ma cho anh xem."

Vương Nhất Bác cười ngọt ngào.

"Được được, tất cả đều nghe theo lão Tiêu... À! Đến giờ uống thuốc rồi."

"A..." Tiêu Chiến ngay tắp lự tỏ ý kháng cự. Căn bệnh lười uống thuốc của Tiêu Chiến thoáng cái trỗi dậy, anh đột nhiên chỉ muốn bỏ chạy cho xong. Nào ngờ Tiêu Chiến muốn chạy cũng chạy không nổi, Vương Nhất Bác ở đầu bên kia đã vững vàng giữ lại cái gáy của anh cứng ngắc.

Vương Nhất Bác đã sớm tán thuốc của Tiêu Chiến thành những hạt li ti, còn trộn cùng một chút Sweet n Low (*) và nước, anh ngửa cổ uống hết tất cả lượng dung dịch vào trong miệng nhưng lại không hề nuốt xuống, chỉ khẽ kéo Tiêu Chiến kề sát bên môi, chầm chậm cẩn thận trút tất cả thuốc sang bên kia.

Tiêu Chiến bị tập kích đương nhiên chạy không kịp, chỉ có thể nhăn mũi tiêu hoá toàn bộ chỗ thuốc đắng nghét kia. Nơi đôi môi kề cận kia bỗng như bừng lên một ngọn lửa, xúc cảm mềm mại của song phương dường như mang theo một lực hấp dẫn, khiến một màn bón thuốc kéo dài thành một nụ hôn sâu.

Chiếc lưỡi trơn tuột mềm mại của Vương Nhất Bác quét đến đâu, vị đắng đáng ghét kia cũng dần dần nhạt bớt đi, thay thế bằng một cảm giác ngọt lịm.

"Ưm..." Tiêu Chiến không nhịn được rên khẽ một tiếng.

Mà tiếng kêu nhỏ xíu ấy lại vô tình chạm đến một nơi mềm mại nhất trong lòng Vương Nhất Bác.

Nụ hôn kéo dài thành triền miên vô hạn.

Tiêu Chiến rướn người, đôi tay mềm mại choàng quanh cổ Vương Nhất Bác, đôi mắt nhắm nghiền để mặc hàng mi dài rũ bóng, đón nhận từng cái hôn ôn nhu mà mạnh mẽ như vũ bão từng hồi ập đến. Chiếc lưỡi không xương cuồng nhiệt va vào nhau như thể muốn chiếm trọn lấy hơi thở của đối phương, rút trọn khí lực của cặp tình nhân. Đến khi bọn họ buông nhau ra, cả hai đã gần như hít thở không thông, sợi chỉ bạc kéo dài vẫn còn vương trên cánh môi ửng đỏ vì động tình của Tiêu Chiến.

"Tiểu Tiêu, em thật đẹp..."

Vương Nhất Bác lưu luyến cạ mũi người yêu, hít hà mùi hương đặc trưng của người đàn ông trong lòng. Tiêu Chiến được khen bỗng ngượng, đôi gò má thoáng chốc ửng đỏ hây hây.

"Đẹp thì yêu em nhiều một chút..." Tiêu Chiến chun chun mũi nũng nịu.

Vương Nhất Bác nhéo hông Tiêu Chiến một cái thật tình "Yêu, yêu đến phát điên rồi, Tiểu Tiêu của anh, anh yêu em đến điên mất..."

Nếu nói tuổi trẻ là những tháng ngày phóng túng chấp vá từng mảnh tình vụng dại, tuổi già lại là những khoảng lặng bình yên lại hoà hợp đến lạ. Cái gì cũng không cần nói, ở nơi ánh mắt giao nhau, nỗi lòng không cần bày cũng đã tỏ.

Vương Nhất Bác dùng tay gạt nhẹ những sợi tóc con màu rêu của Tiêu Chiến, ôn nhu hôn lên từng tấc da tấc thịt sáng bóng, nỉ non thầm thì.

"Tiểu Tiêu, em mệt lắm à?

Tiêu Chiến khẽ hôn vào một bên gò má của Vương Nhất Bác, mũi khẽ cọ vào da thịt anh mà nhắm mắt, giây sau bỗng chốc ngủ quên trên vai anh.

Tiết trời lạnh quá, anh không dám đưa Tiêu Chiến đi tắm, chỉ có thể hứng một chậu nước ấm, chậm rãi tỉ mỉ lau cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đã thiếp đi dưới sự dịu dàng của Vương Nhất Bác, chỉ có thể để mặc cho anh quan tâm săn sóc.

Vương Nhất Bác bế xốc Tiêu Chiến trở về phòng ngủ, anh cẩn thận giém chăn xung quanh Tiêu Chiến thật ấm, thật kỹ càng, không nhịn được lại hôn lên đôi bàn tay đã điểm một vài vết đồi mồi mờ nhạt.

Vì sao thời gian lại trôi nhanh như thế?

Vì sao lại để lỡ nhau nhiều năm như vậy?

Vì sao lại yêu anh nhiều như thế, bất chấp như thế, hả Tiểu Tiêu của anh...

Anh có làm gì được cho em đâu...

"Anh Bác, làm sao lại khóc rồi?" Tiêu Chiến mơ hồ choàng tỉnh, đập vào trước mắt lại là những giọt nước mắt trong suốt của người thương. Chỉ thấy người kia nhất thời trở nên luống cuống, vội vã lau đi hàng lệ vẫn chưa kịp khô.

"Con mắt nào của em thấy anh khóc hả?" Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng mất mặt, liền vội vã chối.

Tiêu Chiến lại được dịp cười to.

"Cả hai con mắt của em đều thấy anh đang khóc đấy. Sao thế? Anh trách em chơi xong liền bỏ anh đi ngủ trước, không đoái hoài đến anh phải không?"

Vương Nhất Bác nghe thấy câu đùa của Tiêu Chiến liền thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu hùa theo.

"Ừ, anh tủi thân rồi..."

Tiêu Chiến cong khoé môi, ngón tay khe khẽ gẩy theo một giai điệu lên mu bàn tay của Vương Nhất Bác.

Kì thực, Tiêu Chiến vẫn luôn để ý.

Cũng không rõ đây là lần thứ bao nhiêu, Tiêu Chiến bắt gặp Vương Nhất Bác trong bộ dạng này.

Lần đầu, có lẽ là đêm đầu tiên sau khi cả hai xuất viện.

Anh biết, anh cũng hiểu người ấy vì sao lại ôm tâm tình như vậy, nhưng anh lại càng không có cách giải thích.

Giải thích cũng chẳng thể nào thay đổi sự đã rồi.

Biết người đau lòng, biết người không nỡ, nhưng lại càng không thể mất người. Tiêu Chiến còn lựa chọn khác sao?

"Anh Bác, anh nói xem, một năm có bao nhiêu ngày?" Tiêu Chiến bỗng dừng lại động tác trên tay, lại chuyển hướng lồng năm ngón tay vào chặt chẽ trong lòng bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác.

"365 ngày, không phải sao?" Vương Nhất Bác có chút nghi hoặc, buồn cười đáp.

Thần tình của Tiêu Chiến bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc. "Em lại nghĩ, một năm của chúng ta có tận 730 ngày cơ."

Tiêu Chiến vươn tay, chậm rãi xoa lên gò má có chút lạnh lẽo của Vương Nhất Bác.

"Anh Bác, thời gian của chúng ta còn rất dài..." Anh vừa nói, bàn tay lại liến thoắng tìm đến chiếc máy ảnh đặt trên tủ đầu giường. "Anh Bác, bộ nhớ của chiếc máy ảnh này có dung lượng rất lớn. Người bán đã từng nói với em, nếu mỗi ngày chúng ta chụp mười tấm ảnh, hai mươi năm sau bộ nhớ mới đầy."

"Anh Bác, một ngày của em, cộng thêm một ngày của anh chính là hai ngày. Mỗi ngày cùng anh, em đều cảm thấy rất hạnh phúc."

"Rất thích sự dịu dàng của anh, rất thích sự kiên nhẫn của anh. Rất thích những món anh đã nấu cho em, rất thích những mẩu chuyện anh kể... Anh Bác, hứa với em... anh không bao giờ được bỏ Tiêu Chiến... có được không?"

Nước mắt Vương Nhất Bác một lần lại một lần nữa rơi xuống theo từng câu nói của Tiêu Chiến, làm nhoè cả đi thân ảnh của người thương.

Anh ôm chầm lấy người con trai ấy vào lòng.

"Tiểu Chiến, anh hứa, anh sẽ không bao giờ bỏ em mà đi."

Sự thật chứng minh, Vương Nhất Bác đã giữ vững lời hứa năm ấy.

Cũng đã sống thật hạnh phúc bên người ấy một cách trọn vẹn. Ừ, là hai mươi năm... đúng như lời người ấy nói.

Khi người ấy ra đi, thật kịp lúc bộ nhớ máy ảnh đã đầy.

Có những khoảnh khắc ngốc nghếch của anh, cũng tràn đầy bóng dáng của cậu bé anh đã khảm thật sâu vào tim, bao lâu anh cũng không còn nhớ rõ nữa... Có lẽ, là cả đời đi...

"Gửi Tiểu Tiêu của anh,

Anh đã từng nghe được một câu như thế này,

"The worst day of loving someone, is the day that you lose them." (*)

Tiểu Tiêu, anh đã từng không ít lần nói rằng, anh thực sự rất hối hận trong suốt khoảng thời gian đánh mất em. Mỗi ngày trôi qua lúc ấy với anh thật đáng sợ, rất sợ vì không có em ở bên cạnh, có lẽ là vì... Vương Nhất Bác từ năm tám tuổi ấy đã quen với việc cần một người tên là Tiêu Chiến ở bên anh.

Nhưng hiện tại anh mới hiểu, những ngày tháng ấy, đối với anh bây giờ cũng trở nên thật xa xỉ.

Không được gặp em, nhưng chí ít vẫn được dõi theo bóng dáng của em...

Ngày tồi tệ nhất của anh, chính là ngày anh mất em vĩnh viễn, là ngày em không còn chịu mở mắt nhìn anh nữa... cũng sẽ chẳng có ai đặt lên môi anh một nụ hôn chúc buổi sáng tốt lành như em đã từng...

Em biết không, Tiểu Tiêu của anh, hoa anh túc đỏ, đang vì em mà nở rộ, liệu em có nhìn thấy không?

Thật trái ngược với anh... Sự sống của Vương Nhất Bác chẳng còn chút ý nghĩa, nếu thiếu vắng em...

Tiểu Tiêu biết không, anh đã từng nghĩ rằng, anh sẽ là một cơn gió xuân ôm lấy em giữa trời giông bão... Anh sẽ là bóng mát che chở cho em trong những ngày nắng lộng... Anh sẽ là một con đường dài vững vàng nâng niu từng bước chân em đi... nhưng anh... cái gì cũng không làm được...

Tiểu Tiêu, xin cho anh được nói một câu cám ơn và lời xin lỗi.

Cám ơn vì đã đến bên cuộc đời vụn vỡ của anh.

Xin lỗi em, vì anh đã khiến em đợi thật lâu...

Tiểu Tiêu của anh,

Anh yêu em."

TOÀN VĂN HOÀN

***

Mọi người hảo♥️. Đây có lẽ sẽ là update cuối cùng của Vỡ rồi. Một lần nữa, Thảo cám ơn mọi người đã cùng Thảo đi cùng những ngày tháng trưởng thành của anh Bác và Tiểu Tiêu thật nhiều thăng trầm. Có hơi buồn, có hơi nuối tiếc một tẹo.
Thảo sẽ nghỉ cỡ hai tuần đến một tháng mới quay lại viết ạ mọi người. Thảo chưa vô mood để viết được cho Tích. Sang Tích là phải vui vẻ phải hông ạ? Nên ai chờ Tích mình đợi Thảo thêm tẹo nữa nha, với cả bài vở nhiều quá, mình rất sợ viết mà không được trọn vẹn : ( yêu cả nhà ạ ♥️

(*) chú thích: trích "My heart hurts" (DAX)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#18andup