Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Voldy's birthday

Hôm nay là sinh nhật Voldemort. Harry đương nhiên rất háo hức mà tất bật chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị một bữa tối chơi ánh nến cho hắn. Ngày thường hai người sẽ không có nhiều thời gian bên cạnh nhau, Harry phải đi dạy ở Hogwarts, Voldemort đi làm việc của hắn ở Bộ Pháp Thuật đến tối đêm mới có thể về được đến nhà. Vô cùng bận rộn.

Hai người hầu như đã không dành thời gian cho nhau trong cả năm vừa qua. Điều này khiến Harry vô cùng bất mãn. Bọn họ dù sao cũng là vợ chồng rồi. Hắn còn lo cho công việc hơn cả cậu!? Cậu biết hắn có rất nhiều việc nhưng không có nghĩa là bỏ cậu ở một góc rồi lại không quan tâm đến như thế. Cậu cũng biết lo lắng chứ. Lo hắn xảy ra chuyện, lo hắn sẽ mất sức còn có thể là mất mạng. Làm ở Bộ Pháp Thuật không phải chỉ nguyên mang cái danh đi khoe mà nó là cả một quá trình vô cùng nguy hiểm... Nhưng hôm nay là sinh nhật hắn! Đương nhiên hắn không thể từ chối việc về nhà sớm, ít nhất là do Harry nghĩ như thế.

Nếu như vẫn đang trong học kì có lẽ Harry đã không thể về nhà nhưng hôm nay cậu được đặc cách xin nghỉ một tuần chỉ để có thể dành thời gian bên cạnh Voldemort. Hơn nữa hôm nay là sinh nhật hắn cũng là ngày cuối năm. Cậu cũng có tâm tư riêng của bản thân nên kể cả hắn không về Harry vẫn sẽ đợi hắn. Cũng chính vì cái sự ngốc nghếch đến cố chấp này của cậu khiến Voldemort cũng phải tự giác lùi công việc về sau mà ưu tiên cậu lên hàng đầu. Nhưng đến tận giờ cậu vẫn đang đắn đo trong việc tặng quà cho người kia... Vẫn là tự tặng bản thân đi.

Nghĩ xong Harry đang vui vẻ chuẩn bị đồ ăn đột nhiên lại nghe tiếng gõ cửa. Với một tâm trạng háo hức, cậu không thể kìm được con tim nhỏ bé đang đập liên hồi vì hào hứng nhưng khi cậu ra đến cửa, đang định vặn chốt cậu lại nghe tiếng nói the thé của một người đàn ông:

- Cậu ta sẽ chết sớm thôi! Harry Potter đã sống quá lâu rồi!

Nghe đến đây đột nhiên cậu sững người lại. Không phải cậu đã sớm không còn gì liên quan đến mấy chuyện cũ nữa rồi sao? Đôi chân cậu cứ trong vô thức mà lùi bước. Vì thế đã không kịp để ý đến đằng sau đã sớm có bàn tay từ trong bóng tối đưa ra rồi bịt chặt miệng cậu. Harry hơi ngơ ra nhưng rất nhanh đã chuyển thành tức giận. Cậu nhân lúc phía sau có sơ hở rồi nhanh chóng dùng sức đẩy thứ đó ngã ra sau khi đã cố định được vật thể kia trên sàn nhà. Giọng cậu run rẩy nhưng vẫn cố hỏi ép cung kẻ dưới thân:

- Ai!?

- Chồng em.

Harry khi nghe tiếng trầm khàn từ phía dưới phát ra hai từ này, mắt đã sáng lên. Nhưng cậu vẫn vô cùng cảnh giác mà vươn đôi tay trắng nõn ra bật mở công tắc đèn. Cả căn phòng ngay lập tức được bao phủ bởi ánh sáng màu vàng ấm áp kể cả gương mặt đầy điển trai nhuộm đầy vẻ nuông chiều của Voldemort. Harry lúc này mới hiểu được bản thân vì sao lại muốn ở cạnh hắn đến vậy. Đây mới chính là người đàn ông mà cậu muốn tìm. Hắn cho cậu cảm giác vô cùng an toàn, ấm áp còn vô cùng thoải mái. Lúc này sớm đã có hai bàn tay đặt ở eo cậu khẽ vuốt ve khiến cậu khẽ run rẩy, hai con mắt ầng ậng nước quay xuống trừng hắn rồi cậu chợt nhớ ra còn có người ở trước cửa nhà cậu! Nhưng thật ra lại chẳng có ai bên ngoài cả. Có lẽ...là "mộ thứ gì đó"

Đúng lúc này bàn tay kia vẫn không an phận mà luồn vào áo cậu gẩy nhẹ hai đầu nhũ hồng phấn. Tay còn lại ở trong người cậu bóp mạnh chiếc mông đào căng mọng. Điều này khiến Harry phải bật thốt ra những tiếng rên ngọt ngào khiến cho Voldemort càng có hứng thú trêu chọc cậu:

- A! V...oldy... Em không...hức...

- Em nói to lên Harry. Ta nghe chưa rõ. Sao lại ăn mặc thế này? Em không thể lo cho bản thân sao?

Trên người cậu chỉ độc một chiếc áo sơ mi dài đến đùi làm lộ rõ hai đôi chân trắng mịn. Cơ thể cậu đối với hắn vốn đã vô cùng cuốn hút nhưng khi ăn mặc thế này lại càng trở nên quyến rũ trong mắt của một tên dã thú như Voldemort. Harry lúc này không thể thốt được nên lời vì cậu bị người kia hôn đến ngây ra thành một cục trên đùi hắn như một chú mèo nhỏ dựa dẫm vào chủ nhân mình. Hắn chính là rất yêu thích dáng vẻ ngoan ngoãn này của Harry. Bản thân Voldemort vốn không thích những thứ quá mức cầu kì nhưng dù sao hắn cũng là người lãng mạn vẫn sẽ muốn ăn cơm tối dưới ánh nến cùng Harry. Tuy nhiên trước khi hai người chuẩn bị ăn tối hắn lấy ra một vài quả trứng rung rồi nhét vào phía sau cậu, hạ giọng bên tai cậu trêu chọc Harry:

- Nếu em để rơi một quả ra thôi thì... Chắc em cũng biết hậu quả nhỉ?

- Anh! Lấy ra...ra cho...em!

Hắn lúc này đã bỏ qua lời nói của cậu mà trực tiếp bế người về phía bàn ăn rồi ngồi xuống ghế nhưng nhân lúc cậu không để để ý mà cố tình bật mức độ cao nhất. Cậu không thể nhịn mà ngồi vặn vẹo trên ghế khiến đường cong cơ thể cứ thế khơi ra trước mắt Voldemort. Harry trở nên vô cùng quyến rũ. Thân thể cậu lúc này đã trở nên đỏ ửng như con tôm luộc. Gương mặt cậu đỏ ửng đầy diễm lệ. Thứ bên dưới còn đang liên tục chuyển động khiến cho cậu bé đang ngồi ăn cũng phải ngọ nguậy vì ngứa ngáy.  Cậu vô cùng bất mãn với cái việc hắn thỏa mãn thú vui như thế này. Điều này khiến hắn càng trở nên thích thú.

Harry đã sớm không còn kiên nhẫn để chờ đợi bữa tối lãng mạn này nữa. Nhưng ngược lại với cậu Voldemort vẫn thản nhiên dùng dao cắt miếng bít tết rồi thưởng thức nó một cách ngon lành. Cậu bất mãn trừng tên chồng mặt đẹp trai trước mặt mình. Ngay lúc nào quả trứng rung lại tiếp tục đánh vào điểm mẫn cảm phía trong hậu huyệt khiến cậu mất tập trung không thể tiếp tục trừng cái tên kia nữa.

Voldemort sau khi ăn xong thấy Harry vẫn đang quằn quại trong khoái cảm lẫn khổ sở liền thấy khó chịu. Mấy quả trứng rung giả kia còn làm cậu sướng hơn cả "hàng thật" của hắn? Đương nhiên chúa tể hắc ám một thời sẽ không chịu thua mấy món đồ chơi cho trẻ con như vậy. Hắn liền nhanh chân đi đến bế Harry vào trong phòng ngủ tiện tay khóa chặt cửa, tông giọng từ tính lần nữa lại vang lên khiến Harry khẽ rùng mình, gương mặt từ hồng lại chuyển sang trắng khi nghe câu nói kia của hắn:

- Em xin nghỉ luôn đến cuối tháng sau đi.

- V...Voldy... Không được! A... Anh nên kiềm ch...chế!

- Muộn rồi, Harry.

Trong phòng hai người lại vang lên tiếng dâm mĩ đầy xấu hổ. Và Harry đã phải xin nghỉ đến tận cuối tháng 1 năm sau chỉ vì bị "ốm".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: