Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 2: Giấy báo nhập học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình huống hiện tại hoàn toàn giống với nguyên tác của tiểu thuyết, Harry sau khi ra khỏi vùng không gian của Nữ Đế và tiến vào Hẻm Xéo, vừa lúc trên tay hiện ra giấy báo nhập học của Hogwarts, trước mặt là cái xe đẩy với đầy đủ dụng cụ, sách vở, quần áo cần thiết, thậm chí có luôn cái chuồng cú và Hedwig ở trong.


"Có vẻ không cần phải tốn công đi mua sắm như đời trước." Harry cảm thán, lật lật lá thư trong tay "Nhưng vẫn cần đến Gringotts để lấy tiền."

"Ngươi thiếu đũa phép kìa." Voldemort nhắc nhở, không biết từ đâu lấy ra cây đũa phép gỗ thuỷ tùng, cây đũa phép đời trước của hắn được Nữ Đế lưu lại, quấn nó với cái đuôi rắn mà hắn đã có một đoạn thời gian dài làm quen với cơ thể trơn láng không tay không chân này, phất phất vài cái làm cho vài đạo ánh sáng phát ra.


Ừ, dùng rất tốt.


"Ta vẫn giữ nó." Harry lấy ra từ trong phần vải bên hông ra một cây sáo bạc, phần đuôi xoè ra gắn với lông đuôi phượng hoàng màu lửa, phía trên có một con rắn treo mình và hai dải lụa treo phất phơ ở dưới.

"Đây là đồ của Muggle." Voldemort nói. Nếu một con rắn có mày để nhíu thì Harry có thể nhìn thấy cùng với thanh âm lạ lùng trong lời nói đó, nhưng sau đó hắn lại nói tiếp "Nhưng có dao động pháp thuật lạ."

"Nó là sáo." Harry gật đầu "Là vũ khí chuyên dụng của bộ tộc này." Thấy Voldemort bắn qua ánh mắt 'mi đang nói cái gì thế' Harry mới nhớ hắn không có để ý tới mấy chuyện về Muggle này "Còn nhớ hai người thường hay đến giường của ta không? Họ là người của bộ tộc đó. Trong thời gian ở đó Nữ Đế đã khiến ta trở thành một trong số họ." Cậu xoay cây sáo một chút, từ cây sáo bạc nó thu nhỏ dần rồi biến thành một cây đũa phép.


Đũa nhựa ruồi với lông đuôi phượng hoàng, cây đũa đời trước của Harry, đũa song sinh với cây của Voldemort.


"Và cái tộc đó không hẳn là Muggle. Đúng như ngươi nói, có pháp thuật dao động nhưng không phải vì đũa phép mà là sức mạnh của bộ tộc đó." Harry chợt cúi đầu nhìn hắn, nhoẻn miệng cười "Ngươi từ khi nào không còn ghét Muggle như vậy nha?"

"Ngươi đang chọc tức ta à?" Voldemort không thèm nhìn mặt nó "Năm mươi năm nằm ở chỗ đó còn không phải nhờ ơn Nữ Đế sao? Còn nữa, sau khi biết sự thật về cái thế giới này ta lại càng chẳng có cảm giác gì nữa. Nếu không phải vì bà ta bảo ta quay lại nhìn kỹ về cuộc đời mình, ta thề ta chẳng muốn trở lại chỗ này chút nào."


Nữ Đế có dặn hai người bọn họ rằng không được nói với ai về chuyện thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, nếu có thể thì mỗi người bọn họ chỉ được tiết lộ cho duy nhất một người họ cảm thấy đáng để nói. Một phần vì nếu nói ra tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra không còn giống như nguyên tác, nảy sinh hiệu ứng cánh bướm do tuỳ tiện thay đổi lịch sử sẽ dẫn đến những hậu quả khôn lường.


"Nhưng vì cái gì ta vẫn phải sắm vai Cứu Thế Chủ này chứ?!" Harry chán chường thở ra một hơi "Còn ngươi thì hoàn toàn độc lập."

"Ta quên mất còn có 'ta' ở thời đại này nữa." Voldemort làm một bộ thở dài theo Harry, hắn sau đó trườn cái đầu đối diện với cậu "Nhưng mà nói gì đi nữa, giờ ta ở cùng phe với ngươi đây." Hắn nói xong cũng tự rùng mình "Không nghĩ có ngày ta lại cùng tên nhóc nhà ngươi tự đi đối đầu với bản thân mình."

"Nghe có vẻ mỉa mai ha." Harry khẽ cười, vươn tay chọt vào mõm rắn "Đây là ngươi tự nguyện đó."

"Được rồi. Ta thừa nhận sau khi biết đến sự tồn tại của Nữ Đế, ta cảm thấy bản thân đời trước làm mấy việc này căn bản không có ý nghĩa gì cả." Hắn nhe răng doạ cậu vì hành động thô lỗ vừa rồi, nhưng cũng không có ác ý gì.

"Thật sự. . ." Harry thở dài, thanh âm vô cùng sầu não "Ta không muốn bị cái danh Cứu Thế Chủ bám lên người." Cậu nhìn Voldemort trước mặt, ánh mắt mang theo u buồn cùng sầu não "Ta thực chỉ muốn đi thật xa nơi này, để không ai tìm thấy ta. Không phải mang danh hiệu Cứu Thế Chủ, không phải theo áp lực từ những điều mà ta chưa từng biết đến, cũng không phải chứng kiến người xung quanh ta chết đi."


Voldemort không nói gì. Hắn chưa từng hỏi đời trước sau khi hắn chết thằng nhóc đã trải qua cái gì mà khiến nó sầu não thế này. Hắn cũng không hỏi, nếu thằng nhóc muốn chia sẻ nó sẽ tự động nói. Đời này cả hai mới bắt đầu tiếp xúc một cách bình thường không đấu đá, chưa phải cái gì quá thân cận, có vài thứ riêng tư không nên tọc mạch vẫn tốt hơn.


"Nếu như có một Harry Potter khác cùng xuất hiện ở đây đảm nhiệm vai trò đó, thì ngươi sẽ không phải bận tâm." Hắn nói ra điều trong lòng Harry, cảm thấy mình không phải quay về vai trò Chúa tể Hắc ám kia mà trở thành người ngoài cuộc xem kịch, tâm có chút nhẹ nhõm, nhưng điều đó không xuất hiện với Harry, hắn nảy sinh. . . cảm thông với thằng nhóc xấu số "Ngươi muốn như vậy đúng không?"

"Cứ cho là ta ích kỷ đi." Hary cười tự giễu "Nhưng trải qua một đời bi thảm như vậy rồi, được giải thoát chẳng phải là điều tốt nhất hiện giờ sao?"


Cựu Chúa tể Hắc ám không nói gì, chậm rãi xoa xoa mái tóc bù xù của Harry bằng cái đuôi của mình coi như đồng cảm, giờ có nói gì đi nữa cũng chẳng an ủi được tinh thần đang xuống dốc của thằng nhóc.


"Không nói chuyện đó nữa. Ngươi bây giờ định mặc như thế này mà ra ngoài đó sao?" Voldemort nói ra nghi vấn. Không nói đến thân phận Cứu Thế Chủ, mỗi tội ăn mặc thế này đi ra không bị bảo đồ điên là may lắm rồi.


Chỉ sợ có mấy kẻ ấu dâm này nọ, ở đây không phải không có mấy kẻ chuyên đi bắt cóc trẻ em. Bất quá sức mạnh của hắn cùng thằng nhóc vẫn giữ nguyên như đời trước không thay đổi, coi như là rất mạnh, không phải lo bị người hãm hại, à thằng nhóc tất nhiên không thể mạnh ngang hắn rồi. Nhưng quả thật muốn không bị chú ý với cái dạng này cũng là chuyện bất khả thi.


"A." Harry vỗ trán chán chường nói "Nữ Đế bắt ta phải mặc, không có cách nào khác."

"Lấy áo chùng khoác vào che đi cũng được." Voldemort chồm người lên nhìn cái rương quần áo "Hoặc mặc đồ chồng lên. Thời điểm này cũng gần vào đông, mặc thêm vài lớp áo cũng chẳng sao."

"Nếu chỉ là mặc chồng thêm áo, ta sẽ không khổ sở như vậy." Harry kéo phần vải tà dài chấm đất, còn có cái quần rộng "Nhồi nhét mấy thứ này sẽ bị phồng lên, trông không khác heo là bao. Ta thì không thích thế."

"Ngươi không cởi ra để thay được à?" Nếu rắn có mi mắt, chắc chắn hiện giờ Harry sẽ thấy Voldemort đang nheo mắt lại.

"Nữ Đế đã bắt buộc, ngươi nghĩ có thể chống đối được?" Câu này hoàn toàn làm Voldemort cứng họng "Bất quá. . . để ta nghĩ cách." Harry vươn tay từ trong rương lấy ra áo chùng, nhìn tới nhìn lui xong liền khoác lên người.

"Ngân sức với y phục ngươi biến mất rồi." Voldemort cảm thán một câu, hắn quay đầu lại nhìn trong rương, vẫn còn một cái áo choàng.

"Mấy thứ này đều là Nữ Đế chuẩn bị. Có lẽ bà ấy cũng nhìn ra được vấn đề này." Harry cởi ra áo chùng, liền khôi phục bộ dáng y phục phương Đông kia.


Coi như giải quyết được vấn đề ngoại hình, Cứu Thế Chủ và cựu Chúa tể Hắc ám yên tâm đi xuyên qua dòng người ở Hẻm Xéo, tiến về ngân hàng Gringotts để lấy tiền chi tiêu cho cuộc sống sau này.


Lần này khác đời trước là Harry không có đi cùng Hagrid, cũng không vào tiệm đũa phép Ollivander để gặp mấy sự kiện kia, và tất nhiên lại càng không gặp mặt Draco Malfoy. Harry cảm thấy này cũng là một sự thay đổi lớn rồi, liệu không biết có phát sinh tình huống gì kỳ quặc không.


Voldemort cũng đọc qua series Harry Potter, cốt truyện coi như thuộc nằm lòng, hiển nhiên nhìn ra sự thay đổi này. Dựa theo trí nhớ đời trước, đây ắt hẳn là thời điểm hắn đang bám nhờ trên người Quirrel đi đến ngân hàng Gringotts với ý đồ muốn lấy Hòn Đá Phù Thuỷ.


"Harry. . ." Sau một lúc bàn giao, Voldemort đã có thể bình thản gọi tên thằng nhóc, hiển nhiên Harry gọi hắn là Tom "Ngươi có muốn đi dạo một lúc không?" Cựu Chúa tể Hắc ám đột nhiên nảy sinh ý đồ muốn trêu ghẹo người.

"Ngươi muốn làm gì đây?" Harry thề là cậu nhìn thấy khoé miệng con rắn khẽ nhếch lên như đang cười đểu vậy, kèm theo đó là một dự cảm không tốt.

"Nếu ta nhớ không lầm thì hiện giờ chủ hồn đang ở trên người Quirrel đến Gringotts lấy Hòn Đá Phù Thuỷ." Hắn quay đầu nhìn Harry, khoé miệng nhếch lên thấy rõ "Có muốn đi phá không?"


Harry mặt đầy hắc tuyến nhìn Voldemort với ánh mắt không-thể-tin được.


Hắn đây là đang rủ mình đi phá hoại chính hắn sao?! Nghe kiểu gì cũng thấy không được bình thường đó. . .


Nghĩ nghĩ cậu đánh một cái vào đầu Voldemort.


"Ngươi làm cái gì??????" Voldemort phùng mang, rít lên thanh âm bén nhọn, làm người đi xung quanh giật mình nhìn lại.


Họ hoảng sợ khi thấy một con rắn hổ mang trắng với cặp mắt đỏ rực đang quấn lên vai một cậu bé, nếu họ nghe không lầm thì hình như tiếng nói vừa rồi là từ. . . nó?


Harry nhận thấy ánh mắt của người xung quanh, lật đật đẩy đầu Voldemort hạ xuống sau đó chạy mất tăm.
---


"Ngươi cư nhiên ở hình dạng rắn lại vẫn có thể nói chuyện bình thường??" Cả Harry và Voldemort bị tin tức này làm choáng một trận.


Ban đầu từ trong không gian kia đi ra, bao nhiêu chuyện khiến người không phòng bị, căn bản không để ý một người một rắn nói chuyện như thế nào. Rốt cuộc phát hiện ra từ đầu đến cuối họ vẫn dùng tiếng anh nói chuyện, không phải xà ngữ.


"Vẫn là Nữ Đế nhúng tay vào đi?" Harry xoa huyệt thái dương, thực sự chưa bao giờ cảm thấy đau đầu như thế này.

"Ta tự hỏi đám người ở Hogwarts mà thấy một con rắn biết nói tiếng người sẽ phản ứng ra sao." Cái đuôi lắc qua lắc lại biểu thị sự hứng thú "Chắc chắn sẽ thú vị."


Harry dù không muốn nhưng vẫn tò mò nếu cảnh tượng đó xảy ra.


"Tom, ngươi có thể biến thành người không?" Cậu đột nhiên hỏi.

"Có thể." Voldemort lắc lư đũa phép "Nhưng ta chưa có ý định biến thành người lúc này. Tạm thời cứ lấy danh nghĩa thú cưng của ngươi đi."

"Một cú tuyết và một bạch xà." Harry lắc đầu cười khổ "Hedwig chắc sẽ không gây ảnh hưởng, nhưng mà ngươi" Cậu vươn tay vuốt đầu hắn, hắn không tránh để yên cho cậu tuỳ ý đụng chạm "Không khéo họ sẽ nhìn ta giống ngươi mất, Chúa tể Hắc ám và thú cưng của hắn."

"Ý ngươi là Nagini?" Voldemort cười, thật sự đang cười, có hơi quỷ dị với một con rắn để làm hành động này "Ngày đó ta còn chưa công khai đem Nagini xuất hiện. Ngươi coi như là người đầu tiên."

"Họ hẳn sẽ tìm cách không để ngươi đi cùng ta chứ nhỉ?"

"Không hề. Những kẻ đó không bao giờ chịu để một con rắn hổ mang bò đi lung tung trong trường, chắc chắn sẽ không dám tách ta khỏi ngươi đâu. Ít nhất là trong tình huống hiện tại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top