Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 7: Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện với Tử xà Basilisk coi như xử lý xong, Harry không cần phải lo lắng về những hậu quả nó có thể gây ra với mọi người như đời trước, từ giờ nó đã trở thành một người bạn của cậu. E hèm, một 'thú cưng' khác có lẽ chính xác hơn.


Rồi, Cứu Thế Chủ có đến ba thú cưng trong đó có một con cú tuyết không phải nói, một con là Tử xà, một là Chúa tể Hắc ám. Nghe rất doạ người đúng không. Bất quá hai thứ phía sau đã được giữ kín bí mật.


Basilisk được phép đi dạo quanh trường và cả Rừng Cấm để bù lại cho cả ngàn năm tù túng trong cái hầm đó, chờ đợi hậu duệ Slytherin xuất hiện. Tất nhiên nó phải đi trong cẩn thận không để người phát hiện đồng thời thu thập tin tức cho cậu và Voldemort, nó có thông đạo riêng để đi sau khi được cho phép.


Xong xuôi mọi chuyện Harry trở về phòng của mình an tâm đánh một giấc, không mấy lo lắng khi từ ngày mai phải bắt đầu lại cuộc đời đi học bảy năm ở ngôi trường phù thuỷ này.


Voldemort mặt khác, chờ cho Harry ngủ say liền lấy đũa phép theo mình, độn thổ ra khỏi Hogwarts. Là độn thổ trong hình dạng một con rắn, có tí phi thường rồi đó. Điểm đến cũng không quá xa lạ, chính là trang viên Malfoy, đời trước quá quen thuộc với tầng lớp bảo vệ xung quanh nhà, Voldemort dễ dàng đi vào mà không bị phát hiện.


Ai lại rãnh rỗi điều tra và trừ khử một con rắn vô hại bò lảng vảng trong sân nhà nào. Chỉ có điều con rắn này đuôi quấn thêm một cây đũa phép gỗ thuỷ tùng mà thôi. Nhưng mà hình dạng này dường như nhẹ hơn so với trọng lượng của người, thế nên lúc tới nơi Chúa tể Hắc ám bị văng lên không một khoảng rồi rớt cái 'bịch' xuống nền cỏ. May mắn thay rắn không có xương tay xương chân, người uốn dẻo nên không lo bị chấn thương. Voldemort không dự trù được tình huống mất cân bằng trọng lượng này, sau khi xuýt xoa vài cái liền rút kinh nghiệm: Lần sau phải thêm bùa giảm tốc khi tới nơi. Voldemort sau đó tìm đến phòng riêng của Lucius Malfoy và phát hiện ra một chuyện chính hắn cũng không ngờ tới.


Nhật ký Riddle, Trường Sinh Linh Giá đầu tiên, hắn để lại cho Lucius giữ cư nhiên không có ở đây!


Theo như nguyên tác nhật ký Riddle vẫn ở tại nhà Malfoy, đến tận năm hai mới sinh chuyện Lucius quẳng nó vào túi của Ginny Weasley và xảy ra sự việc Phòng chứa. Tử xà đã giải quyết rồi, giờ chỉ đi nhìn cái nhật ký xem nó có ở đúng chỗ hay không cư nhiên phát hiện có chuyện đã đi lệch với quỹ đạo ban đầu.


Voldemort lâm vào rối rắm, hắn không hề thích cảm giác này. Cảm giác mà mọi chuyện đi xa với những gì đã tính toán ngay từ đầu. Nhưng rất nhanh hắn liền tiếp nhận sự thay đổi, vì thế giới này là một quyển tiểu thuyết, cái đinh gì cũng có thể xảy ra cả! Cho nên không cần phải lấy làm ngạc nhiên nếu có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra.


Nhưng cái nhật ký đó biến đi đâu mới được? Nó dù là vật ma pháp cũng không thể tự mọc chân chạy mất hay mọc cánh bay mất. Voldemort chỉ lo lời cảnh báo của Nữ Đế khi có những chuyện diễn ra không giống nguyên tác sẽ dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, xảy ra chuyện nằm ngoài dự đoán. Thế nhưng phần nào đó trong hắn có chút hiếu kỳ, nếu mọi chuyện đã bị lệch hướng từ những chi tiết nhỏ, liệu nó có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện không, và nhất là nó sẽ thay đổi như thế nào?


Hắn không biết được. Dù Chúa tể Hắc ám có quyền năng thế nào hắn cũng không phải nhà tiên tri thấy trước tương lai, huống hồ đây là một thế giới tiểu thuyết, căn bản không nắm chắc được quỹ đạo ban đầu nếu nó đã bị chệch hướng là sẽ không lường trước được chuyện gì.


Voldemort ngẫm nghĩ, không chừng có thể Nữ Đế sẽ biết tương lai xảy ra như thế nào? Bà ta tuy không phải tiên tri nhưng ít nhiều bà ta vẫn nắm quyền hành của vũ trụ, bà ta có thể biết trước chuyện gì xảy ra nếu bà ta muốn biết.


Nhưng mà. . . làm như dễ gặp bà ta lắm vậy. Nữ nhân đó cái gì cũng không thể nắm bắt được, chưa kể bà ta là một gian thương, muốn moi thông tin gì từ bà ta thì phải trả giá lại, không có miễn phí. Hắn nghi ngờ nếu hắn hỏi về tương lai chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc phải dùng thứ gì đó đổi lấy thông tin, mà Nữ Đế. . . trời biết bà ta muốn cái gì.


Voldemort thở dài, tự an ủi chính mình cứ mặc kệ cốt truyện, tới đâu hay tới đó, rồi độn thổ trở về phòng Harry, leo lên giường nằm lên cái gối cạnh thằng nhóc, co mình lại chậm rãi ngủ đi.
---


Tiết học đầu tiên vẫn là lớp biến hình của giáo sư McGonagal, Harry không rơi vào tình trạng lạc đường như đời trước, rất nhanh chóng tìm được đến lớp, lúc này chưa có ai. Thực ra tối hôm qua cậu đã ngủ khá ngon nên sáng nay dậy sớm, bước ra phòng sinh hoạt của Slytherin chỉ thấy lác đác vài người cũng vừa thức dậy, sửa soạn chuẩn bị đến lớp. Cậu thấy ngồi lại phòng cũng không có gì để làm nên đến lớp trước.


À muốn hỏi vì sao cậu không đến đại sảnh lấy đồ ăn sáng à? Tối qua trộm một đống đồ ăn, ăn không hết nên cậu ếm thần chú giữ thực phẩm nguyên tươi nên sáng ra chỉ việc tống hết vào bụng mình và Voldemort. Basilisk lúc này được thu nhỏ cùng kích cỡ với Chúa tể Hắc ám bò vào ở chung cũng được cậu chia khẩu phần ăn.


Harry giật mình nhìn Tử xà ăn pudding ngon lành, phát hiện con xà này có sự yêu thích vô cùng kinh khủng với đồ ngọt. Cậu liếc qua Voldemort hòng hỏi nguyên do, Voldemort chỉ ngoảnh mặt đi tỏ vẻ 'ta không biết gì hết', Harry chỉ có thể lắc đầu cho qua. Ít nhất thì cậu không phải cống hiến mấy con nhện của mình cho Basilisk. Nói gì thì nói chúng cũng là nguyên liệu chế dược cùng thú nuôi không chính thức nha, cũng tiếc chứ bộ!


Như dự đoán khi bước vào phòng học, Harry nhìn thấy giáo sư McGonagal trong lốt mèo ngồi chiễm chệ ở bàn giáo sư. Cậu bước đến gần bàn giáo sư, cúi chào với bà rồi tìm chỗ gần cuối lớp ngồi, lấy trong túi ra một quyển sách có tựa đề [Thuật Biến Hình] chăm chú ngồi xem.


::Ngươi không cần dùng cách này gây ấn tượng tốt với bà ta.:: Voldemort thấy cái tựa sách là gì, phì phì cái lưỡi ra vào, đưa mắt nhìn vị giáo sư đội lốt mèo vẫn đang nhìn họ ngạc nhiên. Có lẽ bà ta không ngờ rằng Cậu Bé Sống Sót sẽ đem theo con rắn cưng vào lớp học.


Nghĩ vậy Voldemort nổi ý xấu muốn xem biểu cảm của các giáo sư khác khi thấy hắn vắt trên vai Harry đi vào lớp học. Nhất là vị giáo sư Độc dược kia. Ha hả~ sẽ thú vị lắm đây.


::Ta không phải đọc về Animagus.:: Thấy Voldemort dùng Xà ngữ nói chuyện, có vẻ không muốn để giáo sư McGonagal nghe thấy, Harry đáp lại.

::Vậy nó về cái gì?:: Voldemort nhướn đầu qua nhìn hiếu kỳ. Hê, hắn hình như lướt thấy qua cuốn sách này ở thế giới Muggle thì phải.

::Thuật biến hình cao cấp.:: Harry ngập ngừng ::Là một dạng hoá trang nhưng hoàn chỉnh hơn. Chính xác là hoá thành người khác mà không cần phải dùng đến thuốc Đa dịch.::

::Có cái này nữa sao? Hừm, ta từng thấy vài kẻ trong thế giới Muggle có khả năng biến thành sinh vật khác, một cái cây, một con vật, và cả thành người.:: Hắn liếc nhìn vị giáo sư trên kia ::Đó không phải thần chú mà phù thuỷ có thể làm. Đó là dị năng, và những kẻ có khả năng đó cũng không phải Muggle.::

::Nữ Đế nói những người như vậy gọi là Mutant. Không chỉ có thể biến hình, họ còn có những khả năng khác như đọc suy nghĩ, điều khiển sinh vật, dịch chuyển tức thời, v.v... Tuy nhiên mỗi một người chỉ có thể có một khả năng duy nhất.:: Mắt thấy các học sinh khác đang tiến dần vào lớp, Harry nhanh chóng đóng sách lại cất vào túi.

::Ta cũng muốn thử nhìn thấy những kẻ này một lần, nhưng khó đấy vì thế giới chúng ta chưa chắc chúng đã tồn tại.::

::Ngươi đừng nghĩ muốn đi tìm Nữ Đế để yêu cầu bà ta đấy chứ?:: Harry cười cười gãi đúng chỗ ngứa của Voldemort.

::Nếu chuyện đó có thể thì ta đã chẳng buồn chán ngồi đây.:: Voldemort hừ mũi chán chường, Harry chỉ cười và họ kết thúc cuộc trò chuyện khi Draco tiến vào ngồi bên cạnh Harry.


Buổi học đầu tiên giáo sư McGonagal đưa bài tập, mỗi người sau khi học được một nửa thời gian phải biến nhánh cây trước mặt họ thành cây kim. Suốt buổi học bà hiển nhiên vẫn chú ý đến Harry, ngay từ đầu lúc bước vào lớp thằng bé có thể nhận ra bà trong lốt mèo đã làm bà rất ấn tượng rồi. Lúc giao bài tập, Harry dường như chỉ trò chuyện rất khẽ cùng con rắn trên vai, bất đồng với những người khác cặm cụi cố gắng biến nhánh cây thành kim. Bà bước xuống chỗ cậu định nhắc nhở cậu tập trung vào bài tập thì phát hiện trước mặt cậu có một cây kim bạc hoàn hảo, đính một viên lục thạch với con rắn tinh xảo bò trên nó. Liếc sang trò Malfoy coi như cũng biến được một cây kim bình thường, dù không đặc sắc nhưng vẫn hoàn thành. Còn tác phẩm của đứa nhỏ kia, có thật nó chỉ mới vừa học môn Biến hình không vậy?


Đến lớp Độc dược của Severus, Harry tiếp tục làm ông ta ngạc nhiên về khả năng độc dược của mình. Như đã nói độc dược là thứ cơ bản nhất mà mỗi Ngũ Độc nhân cần có và thậm chí vượt xa thế giới phù thuỷ ở phương diện điều chế cổ dược. Còn dược năm nhất á? Thường thôi.


Voldemort vẫn còn thắc mắc Harry không khuấy dược thì hoàn thành kiểu gì, rồi không ngờ Harry chỉ bỏ một nắm bột trăng trắng vào vạc, dung dịch tự động điều chỉnh đến mức độ hoàn chỉnh nhất giống như dùng đũa khuấy vậy. Hắn vừa ngạc nhiên vừa cảm thán, nhất định lúc trở về phải bắt Harry đem hết mấy thứ dược nó đem theo bên người ra mà nghiên cứu một trận.


Severus từ đầu đến cuối vẫn chú ý một người một xà kia chụm đầu vào nhau nói chuyện, mặc dù thanh âm rất nhỏ không thể nghe thấy nhưng vẫn đủ để biết thằng nhóc không chú tâm làm bài tập mình giao. Ông ta bước xuống cạnh vạc của nó, đang định mở miệng phun mấy câu nguyền rủa lũ học trò ra thì ông thất thần khi nhìn đến một dãy lọ độc dược được sắp ngay ngắn trước bàn của nó.


Dãy độc dược kia toàn bộ đều bao gồm những độc dược mà năm nhất phải học, không hề thiếu lấy một cái, thậm chí tất cả đều hoàn hảo đến từng thành phần. Dưới cách nhìn của bậc thầy Độc dược, đống dược này không có lấy một khuyết điểm nào. Dược để năm nhất chế không phải quá khó khăn phức tạp, nhưng để chế được hoàn mỹ lại không phải chuyện dễ. Vậy mà thằng nhóc này. . .


"Cậu Potter." Lấy lại tinh thần sau khi bị doạ một trận, Severus bắt đầu phun mấy lời nọc độc "Ta cho rằng dù cậu có hoàn thành hết đống dược này đi nữa không có nghĩa cậu được quyền miễn môn này của ta. Tuy nhiên cân nhắc một chút ta cũng không thể trừ điểm nhà chỉ vì học sinh có chút khoe khoang, vì vậy ta yêu cầu cậu cần chú ý hơn về thái độ khi ở trong lớp của ta. . ." Severus còn muốn nói thêm thì bị con rắn trên bàn dựng thẳng người phùng mang hướng về phía ông mà giật lùi.


Đôi mắt đỏ màu máu kia như nhìn xuyên thấu linh hồn ông khiến cảm giác run sợ chạy dọc sống lưng ông. Cảm giác chỉ khi Chúa tể Hắc ám nổi giận trừng phạt Tử Thần Thực Tử. Severus lảo đảo rời chỗ Harry trở về bàn giáo sư, không quên liếc mắt nhìn thằng nhóc đầu sỏ kia một chập.


::Ngươi doạ ông ta rồi.:: Harry nhìn áo choàng Severus phấp phới, che miệng cười khẽ ::Không biết do may mắn hay không vì ta vào Slytherin Snape sẽ không có cơ hội trừ điểm ta vô lý.::

::Trừ điểm sao?::

::Đời trước ông ta thù hằn cha ta, và vì ta là Gryffindor nên Snape luôn kiếm cớ thông qua ta mà trừ hết điểm nhà. Mặc dù cuối cùng ông ta đúng là bảo vệ ta. . . nhưng ta vẫn không thích cái tính thích phun độc vào mặt người khác này chút nào.::

::Coi như ngươi lựa chọn đúng đi.:: Chúa tể Hắc ám xì xì mấy tiếng như đang cười ::Ta dám cá lúc ngươi được phân vào nhà của hắn, chắc chắn hắn phải nổi khùng dữ dội lắm đấy.::

::Nhìn thái độ của ổng là biết mà. Cứ như muốn dùng ánh mắt và mấy lời độc đoán đó ăn tươi nuốt sống ta vậy.:: Harry bĩu môi, le lưỡi sau lưng bậc thầy Độc dược rồi trở lại loay hoay với cái vạc chứa đầy dung dịch kia.


Đến giờ học bay, Harry tiếp tục chứng tỏ thực lực của mình, trong một lần thử đã cưỡi được chổi và đang lơ lửng ở một khoảng cách nhất định, Draco cũng làm được và cố gắng giữ thăng bằng trôi bên cạnh cậu.


"Harry, không ngờ cậu lại có thể hoàn thành được tất cả dược của năm nhất như vậy." Trong lớp Độc dược Draco ngồi bên cạnh nhìn thấy hết quá trình và thành phẩm của Harry, ghen tị cùng hâm mộ hiện lên trong mắt.

"À, tớ đọc sách trước và tập chế tại nhà." Harry nhún vai, đưa tay vuốt vuốt đầu xà trên vai "Hầu hết dược năm nhất rất dễ làm, tớ nghĩ cậu cũng làm được nếu cậu chịu khó chú tâm đấy." Chấm dứt câu cùng đối Draco nở nụ cười nhẹ, rồng nhỏ cũng cười đáp lại nhưng hai tai cậu ta hơi đỏ lên vì ngại rồi.


Nguyên tác lúc này thể hiện sự tồn tại của nó, tỷ như việc Neville mất thăng bằng khi điều khiển chổi và cây chổi điên cứ thế lao đi vùn vụt. Harry cảm thán, chổi cũ của trường nổi điên e rằng bay còn nhanh hơn Nimbus 2000 đấy. Nhưng nói gì thì nói, Harry bay vượt lên đuổi theo cậu trai nhà Longbottom và túm lấy cậu nhóc một cách hoàn hảo. Còn cái chổi kia? Nó không dừng lại và bay vút luôn vào Rừng Cấm ở xa xa rồi.


Voldemort nằm trên vai Harry, kích thước của rắn nhỏ hơn người nên lúc Harry đột ngột dùng tốc độ đuổi theo cái chổi khùng thì hắn bị thổi bay, còn không kịp cắn vào áo chùng của cậu giữ lại mà trực tiếp rơi xuống. May thay hắn rơi trúng đầu cậu chủ nhỏ nhà Malfoy, thành công làm cậu ta đứng tim một trận khi thân rắn vừa dài vừa lạnh rơi lên người, mém chút cũng rớt khỏi chổi. Voldemort lầm bầm nguyền rủa thằng nhóc kia hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cũng cảm thán nó bay quá tốt còn chụp được thằng nhóc Longbottom an toàn.


Cảm giác được tầm mắt của ai đó nhìn phía này, Voldemort xoay đầu liền thấy giáo sư McGonagal đứng bên cửa sổ và chứng kiến hết mọi việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top