Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 8: Halloween đáng nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng ngày Halloween cũng đến, đại sảnh Hogwarts trang trí nổi bật bằng những ngọn đèn quả bí bay lơ lửng trong không trung, mái vòm trường trở nên trong suốt hiện ra bầu trời đen tối kèm theo sấm chớp vô cùng thích hợp với không khí của lễ hội ma quỷ này.


Harry nhìn đống bánh kẹo ngọt trước mặt đột nhiên thấy buồn nôn, thế nên cậu chỉ chú tâm vào cốc nước trái cây bên cạnh, uống như uống nước lã để rồi bị sặc. Draco ngồi cạnh nhìn thấy cậu bạn như vậy không khỏi buồn cười, rất có thiện ý vỗ lưng Harry. Voldemort lúc này đường hoàng trườn ngay trên bàn ăn không câu nệ đớp mấy món trông có vẻ bắt mắt.


Mấy rắn nhỏ nhà Slytherin dần đà cảm thấy quen thuộc với thú nuôi này của Harry nên không còn sợ hãi nó như lúc đầu, vì tất cả đều biết chỉ cần đừng đụng tới nó hay Harry, nó sẽ không tấn công.


Phải ha, trước đó xảy ra một vụ việc làm thay đổi cái nhìn của nhà Slytherin với Harry. Có một ngày Harry không đi cùng Draco đã bị một nhóm ba người năm ba của Slytherin chặn đường, chúng nghĩ cậu đang cố khoe mẽ bản thân cùng với danh hiệu Cậu Bé Sống Sót nên mới kiếm cớ gây sự.


Đời này Harry chỉ kết thân với Draco, Ron cùng Hermione gì đó không có quan hệ, trước đó có lẽ bọn nó nể có Draco đi cùng Harry nên mới không gây sự. Tụi nó không làm gì nhiều, chỉ túm lấy cậu xô đẩy qua lại, rồi sỉ vả cái gì 'cậu chỉ là máu lai'.


Voldemort vốn đang yên lành ngủ dưới áo chùng của Harry, bị mấy động tác càn rỡ này đánh tỉnh. Hắn bực mình mở mắt tỉnh dậy, nghe đến bọn nhóc kia khinh miệt máu lai gì gì đó, còn thô bạo xô đẩy Harry đánh động đến giấc ngủ của hắn. Không khách khí Voldemort lập tức phóng ra khỏi áo chùng phùng mang rít lên dữ dội, đáp lên mặt thằng nhóc có vẻ là cầm đầu đứng đối diện Harry, thân rắn lạnh dài siết lên cổ nó chậm rãi lấy đi không khí trong phổi thằng nhóc xấu số.


Harry lúc này đã bị hai thằng nhóc còn lại xô ra sau vì chứng kiến sự tấn công đột ngột của Voldemort, cậu không nhanh không chậm dùng Xà ngữ gọi Voldemort trở về, thanh âm tê tê không cảm xúc làm lạnh gáy người nghe. Hai thằng nhóc trợn mắt nhìn Harry nói thứ ngôn ngữ kỳ lạ với con rắn, nó cũng xì xì đáp lại mấy tiếng rồi làm bộ như hận không thể trực tiếp cắn chết bọn nó, hậm hực bò trở về người Harry vẫn không quên phùng mang doạ tụi nó một chút. Harry lấy tay vuốt ve đầu rắn trấn an, sau đó nở một nụ cười quỷ dị vô cùng đối lập với gương mặt vô hại nhìn ba đứa kia, thanh âm trong trẻo vang lên mang theo ngữ điệu đe doạ cùng cảnh cáo.


"Tao không quan tâm thứ huyết thống chúng mày ám chỉ cái gì, nhưng nên nhớ, thứ đó không thể giúp ích cho chúng mày khi đối mặt với tình huống này." Giơ tay lên niệm Vô thanh chú, thân thể cả ba thằng nhóc trở nên vặn vẹo như miếng vải ướt đang vị vắt siết, bọn nó đau đớn nhưng không thể la toáng lên vì quá đau, chỉ có thể bật ra mấy tiếng khóc nức nở cùng cầu xin tha thứ.


Harry vẫn cười, nhưng đã thu lại phép thuật để chúng nó không còn bị vặn nữa, mà hai tay đều đã gãy, những chỗ khác thì đau đến thấu xương, bọn nó sợ hãi nhìn chằm chằm Harry.


"Nên nhớ trên đời này có hai loại người: kẻ có thể đắc tội và kẻ không thể đắc tội. Tao thuộc loại người thứ hai. Chúng mày nếu chưa đủ mạnh thì đừng nghĩ đến việc có thể đe doạ tao vì hành động ngu xuẩn đó sẽ dẫn chúng mày đến kết cục như hôm nay." Cậu nhếch miệng "Hoặc tệ hơn." Hài lòng nhìn ba thằng nhóc đã run sợ đến không còn cử động được, Harry buông ra câu nói cuối cùng "Về sau còn dám nữa không?"


Bọn nó ra sức lắc đầu, Harry gật đầu nói 'Tốt', chúng nó bỏ chạy trối chết về bệnh thất nhưng vì cơ thể đau đớn mà lảo đảo vặn vẹo chạy không ra hồn, mất một lúc lâu tụi nó mò được đến chỗ bà Pomfrey.


Sự việc này rất nhanh lan truyền trong nội bộ nhà Slytherin và các giáo sư, đám xà lúc đầu nhìn Harry ngứa mắt sau khi thấy tình trạng của ba đứa năm ba kia liền hoảng sợ, từ đó không ai dám khinh miệt nhìn cậu, tuy không tiếp cận trực tiếp nhưng đã bỏ đi được thái độ thù ghét. Vốn việc cậu trở thành thủ tịch năm nhất chúng nó đã biết được một chút thực lực của cậu, nhưng nó chỉ không ngờ Cậu Bé Sống Sót thoạt nhìn thiện lương lại có thể làm ra chuyện như vậy. Gây chuyện xong Harry vẫn tỏ ra như không có gì, vẫn vui vẻ chạy tới chạy lui cùng con rắn của mình, làm như chuyện ba đứa năm ba nằm ở bệnh thất không phải lỗi của cậu.


Còn nữa, kèm theo đó là chứng thực cậu có thể nói Xà ngữ.


Mọi người đều biết Harry có nuôi một con xà biết nói tiếng người, hầu như chưa bao giờ họ nghe cậu dùng Xà ngữ nói nó. Sự việc vừa rồi phanh phui ra, chỉ có hậu duệ của Slytherin mới có thể nói Xà ngữ. Vì vậy đám xà viện rất ăn ý nhận thức được tình huống, đồng dạng không dám đắc tội với Harry nhưng lại giữ khoảng cách với cậu.


Các giáo sư sau khi biết chuyện cũng không khỏi bàng hoàng, nhất là Severus và Dumbledore. Cứ nghĩ Harry năm nhất mang theo rắn hổ mang làm thú nuôi đã đủ kinh động, không ngờ cậu ta lại còn khiến ba học sinh năm ba phải vào bệnh thất vì cơ thể không lành lặn cùng hai tay bị gãy.


Dumbledore xoa xoa cái trán già cỗi, trong tâm ông dấy lên một nỗi bất an, ông lo sợ cậu bé vàng không còn như mình dự tính, lo sợ lịch sử sẽ lại tái diễn. Tuy nhiên vị bạch phù thuỷ nhận ra không thể vì thế một lần nữa đối xử với Harry như đã đối xử với 'hắn' trước đây.


Không!


Ông đã thấy hậu quả rồi. Ông không thể mắc sai lầm thêm một lần nào nữa. Harry. . . khi ông nhìn vào thằng bé vẫn còn rất thiện lương, không hề có thứ gì đó đáng sợ như 'hắn'. Có lẽ Harry có lý do để làm việc nó đang làm. . . ông không nên chán ghét nó.


"Ôi Merlin. . ." Dumbledore thở dài sầu não "Tôi nghĩ mình cần nói chuyện với thằng bé. . ."
---


"Ta không nghĩ ngươi còn có mặt đấy, Harry." Voldemort vừa gặm bánh ngọt, vừa vung vẩy đuôi khi Draco run rẩy chạm vào thân hắn, rồng nhỏ nhìn Harry nở nụ cười vui vẻ. Ừ thằng nhóc nhà Malfoy không đáng ghét như nguyên tác, có lẽ nhờ kết giao với Harry đã dẫn đến kỳ tích này, và nó là đứa duy nhất ngoài Harry hắn cho phép đụng vào. Ừm, tuy không dám mạnh dạn nhưng coi như tạm chấp nhận, còn những đứa khác a, dám lại gần hắn liền cắn cho độc chết tại chỗ.


Nghĩ lại ngày hôm đó, hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy một mặt khác của Harry rất tàn nhẫn khác hẳn ngày thường, rất không giống Harry đời trước, rất không giống Harry thường ngày, mà giống một Slytherin thực thụ, một Tử Thần Thực Tử. À có lẽ tàn nhẫn hơn lũ thuộc hạ kém cỏi đời trước.


"Ta cũng chưa nói ta hoàn toàn thiện lương." Harry hớp một ngụm nước, nhớ lại tình cảnh lúc đó thì hừ lạnh "Ít nhiều ta cũng trải qua một đời, vả lại giờ ta là Slytherin. Không chống trả chỉ còn cách bị người khác dẫm đạp , ta chịu đựng đủ rồi."

"Hừm." Voldemort lấy đuôi chà chà cái cằm rắn "Phải nói ta rất ấn tượng. Nếu đời trước chịu tìm hiểu kỹ một chút thì đêm đó ta đã mang ngươi gia nhập ta có phải tốt hơn không."

"Giờ ngươi mới nghĩ ra thì muộn rồi." Harry cười, vỗ vỗ cái đầu rắn chọc quê hắn, Voldemort ngóc đầu lên phùng mang trừng trừng nhìn cái tay quá phận kia, làm Draco giật mình rụt tay về lo sợ liên luỵ mà bị cắn.


Nói đến Draco, sau khi biết sự việc kia, chuyện đầu tiên cậu làm là tìm tới Harry hỏi han cậu có làm sao không, rồi hứa hẹn là từ giờ về sau sẽ không để cậu một mình nữa. Harry cười vỗ vai an ủi rồng nhỏ, nói rằng cậu có thể lo được, không phải phiền hà đến Draco. Mà Draco, thấy tình trạng thê thảm của ba đứa năm ba kia không hiểu sao lại cảm thấy vừa sợ vừa mừng. Thế là từ hôm đó, tiểu Draco luôn tò tò đi theo bên cạnh Harry, dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn cậu cùng nỗ lực không ngừng nghỉ trong việc học, ngoài ra rồng nhỏ còn lôi kéo được Blaise Zabini, đồng dạng mang tâm tình hâm mộ đi theo Harry.


Draco biết con rắn của Harry có thể nói chuyện với người, nhưng ngoài Harry thì nó chẳng bao giờ nói với ai cả. Đối với rồng nhỏ khi nào cần tìm Harry thì bất đắc dĩ con rắn kia mới nói chuyện với cậu. Ngoài ra rồng nhỏ còn phát hiện, con rắn này cư nhiên biết rất nhiều thứ không khác một cái thư viện sống! Không thể nói là thuộc lòng hết tất cả nhưng chí ít sự hiểu biết của nó phải ngang hoặc hơn các giáo sư, lúc Draco và Blaise tìm thấy Harry trong thư viện, con rắn cũng ôm một cuốn sách khá dày nằm lên đọc chăm chú.


Ây da, tình cảnh đó khiến tiểu Draco choáng váng nhưng rất nhanh liền quyết định học nhóm cùng Harry, nhân tiện sẽ hỏi thăm luôn ý kiến từ con rắn kia. Nhờ tiếp xúc nhiều như vậy cậu mới được con rắn cho phép vuốt mà không bị cắn. Blaise cũng được phép nhưng cậu ta từ chối, hoàn toàn không có ý muốn vuốt ve nó.


Đang lúc mọi người vui vẻ dùng bữa, thì cửa đại sảnh bừng mở, giáo sư Quirrel hớt hải chạy vào miệng gào lên "Quỷ khổng lồ!" rồi lăn ra ngất xỉu. Và như để phụ hoạ cho lời nói của ông ta, sấm chớp nổ lên đùng đùng khiến lũ học sinh hoảng loạn la hét. Vẫn là cụ Dumbledore đứng ra trấn an và ra hiệu cho các huynh trưởng dẫn học sinh về ký túc xá nhà mình.


"Thật là." Harry vỗ trán mình mấy cái "Sao ta lại quên mất còn có Chủ hồn trên đầu Quirrel chứ?!" Cậu nhìn Voldemort bên cạnh vẫn ung dung gặm bánh "Ngươi nữa! Sao không nhắc nhở ta?! Suốt ngày chỉ ăn rồi ngủ như heo vậy!" Tức tốc túm lấy con rắn kia đi theo đoàn người. Cậu khẽ liếc qua dãy học sinh của Gryffindor, như dự đoán, Hermione không có ở đó. Chắc hẳn đã rúc vào nhà vệ sinh nữ khóc rồi.

"Ăn nói cho cẩn thận đấy thằng nhãi." Voldemort lấy đuôi vỗ cái đét lên má Harry, ngẩng đầu kiêu ngạo nói "Ta vẫn quan sát mọi hành động của hắn, y như nguyên tác, ngươi lo cái gì. Có vài thứ ngươi chưa biết đến không có nghĩa ta không biết."

"Cái gì? Ngươi giấu ta chuyện gì sao??" Harry cơ hồ đưa tay bóp cổ hắn lắc mạnh, nhưng thân rắn trơn trượt dễ lướt ra khỏi vuốt của cậu.

"Đến lúc ta sẽ nói cho ngươi, ngươi cứ việc lo mọi chuyện ở trường đi." Voldemort vẫn đắn đo có nên nói cho Harry về chuyện quyển nhật ký biến mất hay không, và còn cái vương miện Ravenclaw nữa, nó cũng vô thanh vô tức biến mất hệt như quyển nhật ký. Nhưng cuối cùng hắn quyết định, đó là Trường Sinh Linh Giá của hắn, chuyện của hắn hắn phải giải quyết không nên nói với thằng nhóc. Harry. . . thằng bé đời trước vì mấy thứ này đã phải trả giá quá nhiều, thôi thì xem như đây hắn đang chuộc lại một chút lỗi lầm đi.


"Harry." Draco gọi cậu khỏi cuộc trò chuyện bí mật giữa một người một xà "Mọi người đi hết rồi cậu còn chần chừ cái gì?" Đoạn vươn tay chụp lấy cánh tay Harry kéo đi.

"A?" Harry sực nhớ nhìn qua dãy Gryffindor, Ron không còn trong hàng ngũ, chắc chắn đã chạy đi cứu Hermione rồi. Cậu nhớ lại đời trước Ron không cẩn thận làm kẹt đũa phép trong mũi Quỷ khổng lồ, lúc đó may mà Harry làm chú nổi cho cái chuỳ đập vào đầu nó nên nó lăn ra bất tỉnh. Vì vậy Harry sợ nếu cậu không đến đó giúp chắc chắn sẽ có chuyện, cậu rút tay về từ Draco "Tớ chợt nhớ có việc phải làm, cậu cứ về ký túc xá trước đi, tớ sẽ theo sau." Rồi cứ thế chạy đi về phía nhà vệ sinh nữ, không để ý đến tiếng gọi của Draco ở phía sau.


"Giờ Severus đang ở chỗ con chó ba đầu." Voldemort nhìn cánh cửa tầng ba, hắn vừa thấy bóng dáng áo choàng đen lướt qua.

"Ông ta bị nó cắn thương chân phải, nhưng viên đá vẫn nằm ở chỗ cũ. Ông ta ngăn được Quirrel lên đó trộm viên đá." Chẳng mấy chốc Harry đã đứng trước nhà vệ sinh nữ, cậu nhìn vào thì thấy Hermione run rẩy nấp dưới bồn rửa mặt, Ron run sợ đối mặt Quỷ khổng lồ, cái đũa phép như cũ vẫn cắm vào mũi nó.


Harry không rút đũa phép mà trực tiếp cầm cục gạch vỡ bên cạnh ném vào đầu Quỷ khồng lồ làm nó choáng váng, nó tức giận hướng Harry chạy theo. Harry không quên hét lớn với Ron và Hermione "Chạy nhanh."


Quỷ khổng lồ đuổi theo Harry ra khỏi nhà vệ sinh, khuất khỏi tầm nhìn của hai đứa trẻ kia, ngoài sảnh lúc này vắng bóng người. Đôi mắt màu lục của Harry loé sáng, cậu rút đũa phép trong túi, biến nó thành sáo bạc. Harry bình tĩnh kề sáo sát miệng và thổi một khúc. Ngay lúc Quỷ khổng lồ giơ chuỳ lên tấn công cậu thì nó bị bởi thứ gì đó to lớn trói chặt, móng vuốt ghim vào da thịt nó.


Harry triệu hồi con rết hai đầu, con vật cuốn lấy Quỷ khổng lồ, hai cái đầu cùng nhắm ngay cổ nó mà cắn xuống. Quỷ khổng lồ đau đớn la hét quơ chuỳ loạn xạ, kết quả tự đập vào đầu mình. Rết hai đầu trượt khỏi người nó trở về dưới chân Harry trước khi Quỷ khổng lồ ngã 'Rầm' trên mặt đất, không cựa quậy.


Khi Ron và Hermione chạy ra khỏi nhà vệ sinh, họ ngạc nhiên thấy Quỷ khổng lồ nằm bất động trên mặt đất, không có bóng dáng Harry. Các giáo sư gồm Dumbledore, McGonagal, Severus và Quirrel mới chạy đến nhìn thấy Quỷ khồng lồ bất động còn hai đứa trẻ kia ngạc nhiên đứng phía sau nhìn nó chằm chằm.


Giáo sư McGonagal đưa tay trấn an trái tim mỏng manh cơ hồ muốn xỉu đi, may mắn Severus dù ngạc nhiên vẫn kịp đỡ lấy bà. Hiệu trưởng Dumbledore vòng qua Quỷ khổng lồ tiến đến vỗ đầu hai đứa trẻ đang ngây người, an ủi rồi đưa chúng nó trở về ký túc xá.


Sau đó một cuộc họp diễn ra giữa các giáo sư được diễn ra tại phòng hiệu trưởng.


"Hai đứa trẻ Gryffindor đó không thể đánh bại được Quỷ khổng lồ." Giáo sư McGonagal tuy còn choáng váng nhưng vẫn kịp xác nhận được vấn đề "Chúng chỉ mới năm nhất."

"Tôi cũng nghĩ giống cô, Minerva." Dumbledore gật đầu đồng tình "Nó bị hạ gục bởi một cú đập vào sau đầu bởi cái chuỳ của nó. Chúng ta đều nhìn thấy đầu nó bị chấn thương."

"Thầy hiệu trưởng." Severus đột nhiên lên tiếng, mặt ông trắng bệt hơn thường ngày "Ông nghĩ con quỷ đó sẽ tự cầm chuỳ đập vào đầu nó sao? Quỷ khổng lồ tuy ngu nhưng cũng không ngu đến nỗi tự đánh mình."

"Vậy thầy đã phát hiện điều gì sao thầy Severus?" Lời nói của Severus đánh động các giáo sư khác, họ đồng loạt quay sang nhìn ông.

"Tôi đã kiểm tra và thấy trên cổ của nó có vết cắn." Bậc thầy Độc dược chậm rãi nói "Theo tôi thì đó có thể là dấu cắn do côn trùng để lại, hai dấu cắn tương đương hai con."

"Côn trùng ư?" Hagrid mở miệng "Nhưng làm gì có côn trùng nào to đến mức có thể tiếp cận và để lại dấu cắn trên cổ Quỷ khổng lồ chứ. Côn trùng khổng lồ duy nhất chỉ có thể là bầy nhện trong Rừng Cấm."

"Đó không phải dấu cắn của nhện." Severus sửa lời "Tuy không biết chính xác nó là gì nhưng tôi chắc chắn không phải nhện, và thứ đó có độc. Là loại kịch độc vô cùng lạ tôi chưa thấy bao giờ. Con Quỷ khổng lồ đó nếu không được giải độc kịp thời nó sẽ chết không lâu nữa đâu."


Không khí trong phòng hạ thấp cực độ, ai cũng không thể đoán được rốt cuộc là người nào đã thả loại côn trùng gì cứu hai đứa trẻ kia. Nhưng vấn đề là nơi đó thông ra hành lang lớn, nếu người nọ chỉ vừa hạ gục Quỷ khổng lồ thì khi chạy đi vẫn bị các giáo sư thấy được. Vậy mà họ không hề chạm trán ai, cũng không cảm nhận được dao động pháp thuật, dấu vết duy nhất họ tìm được ở người xuất hiện kia để lại hiện trường lại không thuộc về phù thuỷ. Dù không biết mục đích gì người đó lại xuất hiện ở đây, họ vẫn phải tìm cho ra vì sự an toàn của các học sinh.


Trong khi đó, 'người' đang được các giáo sư nhắc đến đang ung dung đi từ ký túc xá Gryffindor trở về Slytherin thông qua thông đạo. Harry lẻn vào phòng Ron và Hermione gặp họ và bàn bạc một số chuyện. Cả hai sư tử nhỏ vẫn nhớ ơn Harry cứu mạng chúng nó, rất nhanh liền kết bạn với cậu nhưng quan hệ của ba đứa phải được giữ bí mật. Ban ngày vẫn cư xử như bình thường, tối đến Harry sẽ chạy qua ký túc xá Gryffindor nói chuyện với bọn nó, đồng thời Ron và Mermione hứa sẽ không nói với các giáo sư về sự xuất hiện của cậu ở nhà vệ sinh.


Thế nhưng khi bọn nó hỏi có phải Harry đã hạ Quỷ khổng lồ hay không, Harry lắc đầu, cậu nói một người bạn của cậu đã làm việc đó. Và người ấy không muốn bị nhìn thấy nên cậu mới phải dụ Quỷ khổng lồ ra ngoài cho người đó giải quyết. Ron và Hermione thở dài thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần trò chuyện vô cùng hứng thú với Harry.


Harry trở về phòng ngủ liền chứng kiến cảnh tượng này: Voldemort nằm trên giường, Basilisk bên cạnh, Hedwig đậu ở đầu giường, cả ba cùng nhìn chằm chằm con rết hai đầu khổng lồ dưới sàn nhà, không đứa nào động đậy, căn phòng chìm trong một không khí ngạt thở đến quỷ dị.


Harry bước ra từ thông đạo, thấy cảnh đó thì thở dài đối đám kia nói "Các ngươi căng thẳng cái gì, nó rất nghe lời và vô hại, không cần phải phòng bị. . . này Basilisk! Ngươi đừng nghĩ sẽ lao lên đem nó thành đồ ăn bằng không ta cắt khẩu phần đồ ngọt của ngươi! Còn Tom! Ngưng dùng ánh mắt muốn đem nó làm nguyên liệu độc dược ngay cho ta! Có tin ta róc vảy rắn của ngươi không hả?!?! Và Hedwig! Không được tấn công nó! Ta không muốn ngược đãi ngươi cho nên quay về chuồng ngay!"


Sau một trận gà bay chó sủa can ngăn bốn thứ kia đánh lộn đến đầu rơi máu chảy, Harry trông đã mệt mỏi nay còn chật vật hơn. Cậu lết vào phòng tắm xối nước cho tỉnh người, trời xui đất khiến lại ngủ quên luôn ở trỏng, hại bốn đứa kia phải chui vào lôi cậu quẳng về giường trong tình trạng loã thể.


Cuối cùng cũng hoà hoãn, ba con vật nào đó áp chế được cảm xúc lao lên tấn công rết hai đầu mà trở về chỗ ngủ. Voldemort nằm bên cạnh Harry, đôi mắt đỏ liếc qua nửa thân thể không được đắp chăn che đậy mà lộ ra làn da mềm mại cùng trơn mịn. Trong một giây phút đôi mắt đỏ đó loé lên nguy hiểm nhưng hắn quay đầu đi, xua cái suy nghĩ đầu yên lặng chìm vào giấc ngủ.


Halloween năm nay trở thành ngày đáng ghi nhớ nhất đối với một số người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top